Sau Khi Xuyên Sách Trở Về Ta Mang Thai Đứa Nhỏ Của Bệ Hạ
Chương 25: Chào Cậu (1)
Lê Lam Lam
02/09/2024
Vài ngày sau, Kỳ Trạch xách vali hành lý leo lên một chiếc taxi ngoài cổng trường. Trong khoảng thời gian từ 2 đến 3 giờ chiều, cậu phải có mặt ở địa điểm ghi hình chương trình《 Câu chuyện tình yêu 》.
Kể từ hôm nay cho đến ba mươi ngày sắp tới, chương trình truyền hình thực tế kia sẽ chính thức bước vào quá trình quay chụp. Nói cách khác, Kỳ Trạch sẽ phải ở chung nhà với bảy người xa lạ khác trong vòng một tháng trời.
Không quen thì đương nhiên vẫn không quen, nhưng Kỳ Trạch đã không còn sợ hãi giao lưu hay tiếp xúc với người lạ như trước đây nữa. Nội dung tổ chương trình sắp xếp cũng chỉ đơn giản là mỗi ngày bọn họ ở chung một không gian, cùng ăn cơm trò chuyện, sau đó hẹn hò linh tinh, so ra vẫn nhẹ nhàng hơn các chương trình truyền hình thực tế khác nhiều.
Trước mắt, chương trình dường như không có ý định tạo dựng hình tượng hay yêu cầu Kỳ Trạch sắm vai gì cả, trên hợp đồng ngoại trừ nghiêm cấm các hành vi ấu trĩ như ẩu đả đánh nhau hay nhục mạ người khác thì không có thêm yêu cầu đặc biệt gì, thái độ đối với các vị khách mời quả thực rất rộng rãi —— Mặc dù điều cấm kia cố ý xuất hiện trên hợp đồng làm Kỳ Trạch thấy hơi kỳ quặc, dù sao mọi người đều là người trưởng thành cả rồi.
Còn việc mỗi vị khách thể hiện hình ảnh trong chương trình có đẹp hay không, đấy là do tổ chương trình quyết định.
Taxi chạy trên đường bốn mươi phút rồi rẽ vào khu biệt thự Lệ Loan nổi tiếng yên tĩnh của thành phố C.
Sở dĩ Kỳ Trạch có thể nhớ kỹ nơi này, là vì ngày xưa lúc còn nhỏ cậu từng theo Kỳ Chấn Quốc và mọi người đến đây thăm thân thích, thế nhưng đó cũng không phải ký ức gì tốt đẹp. Người sống ở khu này chính là thân thích của bà mẹ kế, năm ấy Kỳ Trạch vừa bước vào phòng, không khí xung quanh cậu dường như cũng bị ô nhiễm theo, không ai thèm tới gần hay ngó ngàng đến cậu nữa.
Kỳ Trạch nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì trông thấy xe của gia đình thân thích kia đi lướt qua mình, trong lòng cậu không chút dao động, thậm chí bên môi còn treo một nụ cười nhàn nhạt.
Hiện giờ cậu đã có thứ khác để toàn tâm toàn ý chờ mong rồi.
Cuối cùng chiếc xe dừng trước ngôi nhà mang số 106, mặt ngoài căn biệt thự khá tương đồng với những ngôi nhà khác trong tiểu khu, phong cách trang trí lãng mạn và tươi mới khá phù hợp với chủ đề của chương trình《 Câu chuyện tình yêu 》.
Logo chương trình được đặt trên mặt cỏ ngay trước biệt thự, bên cạnh có hai camera nhắm thẳng vào chiếc xe Kỳ Trạch đang ngồi. Bãi đậu xe gần đó có một chiếc xe đậu sẵn, phỏng chừng đã có người đến nơi trước cậu.
Kỳ Trạch thanh toán tiền, lấy vali ra khỏi cốp xe rồi đi về hướng biệt thự.
Lúc cậu vừa bước đến cửa, nhân viên phụ trách quay phim cũng tiến đến gần hơn một chút đồng thời nhắm ống kính vào mặt cậu. Động tác mở cửa của Kỳ Trạch hơi cứng nhắc, thật ra hai ngày trước tổ chương trình đã tiến hành quay chụp cuộc sống hàng ngày để cậu thích ứng dần với ống kính, nhưng hiển nhiên đến giờ cậu vẫn chưa thể quen hẳn.
Kỳ Trạch thay dép lê ngoài huyền quan rồi đẩy va li đi vào, trong nhà càng xuất hiện nhiều camera hơn nữa.
Một cậu trai trẻ mặc áo hoodie đen đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn phòng khách, thấy cậu tiến vào lập tức há to miệng rất khoa trương, kèm theo vẻ mặt như muốn nói “Đẹp trai như thế có vô lý quá không vậy”.
Cậu ta vội đứng lên tiếp đón, “Chào cậu.”
“Chào anh.” Biểu cảm của người kia quá sinh động khiến Kỳ Trạch mỉm cười theo, “Tới đây lâu rồi à?”
“Cũng tạm cũng tạm.” Thanh niên mặc áo hoodie gãi đầu, dường như không biết nên nói gì tiếp theo đành phải ngồi về chỗ cũ.
Bầu không khí trở nên hơi xấu hổ.
Kỳ Trạch đặt hành lý xuống, ngồi vào ghế sô pha bên cạnh thanh niên rồi mở lời trước: “Hay là chúng ta tự giới thiệu một chút đi? Tôi tên Kỳ Trạch.”
“À à à, đúng đúng đúng.” Thanh niên thở hắt ra một tiếng, vươn tay bắt lấy tay Kỳ Trạch, “Vu Thu. Vì tôi sinh vào mùa thu cho nên ba tôi mới đặt cái tên này.”
Lòng bàn tay Vu Thu hơi rịn mồ hôi, xem ra khoảng thời gian trước khi Kỳ Trạch đến đây cậu ta chỉ ngồi chờ trong phòng một mình, tổ quay phim cũng không giao lưu gì nên càng xấu hổ hồi hộp hơn.
Hai người giới thiệu tên xong lại bắt đầu đánh giá lẫn nhau.
Cách ăn mặc của Vu Thu khá thoải mái, chiều cao cũng tương đương với Kỳ Trạch, mái tóc cắt ngắn gọn gàng thoạt nhìn rất tươi sáng. Còn Kỳ Trạch hôm nay mặc một chiếc áo len màu ấm, bên ngoài khoác áo màu xám nhạt kết hợp với kiểu tóc xoăn nhẹ, nhìn qua rất giống sinh viên con nhà lành dễ khiến người đối diện có thiện cảm.
Vu Thu sờ sờ lên mái tóc ngắn của mình, vừa chép miệng lắc đầu vừa nói đùa: “Thôi rồi thôi rồi, càng nhìn càng thấy đối thủ mạnh ghê gớm. Cậu ăn gì mà đẹp quá vậy…”
Cậu ta khoa tay múa chân một hồi mới lục lọi được trong đầu kiểu hình dung thích hợp nhất: “Giống y như nhân vật mỹ thiếu niên từ trong truyện tranh bước ra ý?!”
Kể từ hôm nay cho đến ba mươi ngày sắp tới, chương trình truyền hình thực tế kia sẽ chính thức bước vào quá trình quay chụp. Nói cách khác, Kỳ Trạch sẽ phải ở chung nhà với bảy người xa lạ khác trong vòng một tháng trời.
Không quen thì đương nhiên vẫn không quen, nhưng Kỳ Trạch đã không còn sợ hãi giao lưu hay tiếp xúc với người lạ như trước đây nữa. Nội dung tổ chương trình sắp xếp cũng chỉ đơn giản là mỗi ngày bọn họ ở chung một không gian, cùng ăn cơm trò chuyện, sau đó hẹn hò linh tinh, so ra vẫn nhẹ nhàng hơn các chương trình truyền hình thực tế khác nhiều.
Trước mắt, chương trình dường như không có ý định tạo dựng hình tượng hay yêu cầu Kỳ Trạch sắm vai gì cả, trên hợp đồng ngoại trừ nghiêm cấm các hành vi ấu trĩ như ẩu đả đánh nhau hay nhục mạ người khác thì không có thêm yêu cầu đặc biệt gì, thái độ đối với các vị khách mời quả thực rất rộng rãi —— Mặc dù điều cấm kia cố ý xuất hiện trên hợp đồng làm Kỳ Trạch thấy hơi kỳ quặc, dù sao mọi người đều là người trưởng thành cả rồi.
Còn việc mỗi vị khách thể hiện hình ảnh trong chương trình có đẹp hay không, đấy là do tổ chương trình quyết định.
Taxi chạy trên đường bốn mươi phút rồi rẽ vào khu biệt thự Lệ Loan nổi tiếng yên tĩnh của thành phố C.
Sở dĩ Kỳ Trạch có thể nhớ kỹ nơi này, là vì ngày xưa lúc còn nhỏ cậu từng theo Kỳ Chấn Quốc và mọi người đến đây thăm thân thích, thế nhưng đó cũng không phải ký ức gì tốt đẹp. Người sống ở khu này chính là thân thích của bà mẹ kế, năm ấy Kỳ Trạch vừa bước vào phòng, không khí xung quanh cậu dường như cũng bị ô nhiễm theo, không ai thèm tới gần hay ngó ngàng đến cậu nữa.
Kỳ Trạch nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì trông thấy xe của gia đình thân thích kia đi lướt qua mình, trong lòng cậu không chút dao động, thậm chí bên môi còn treo một nụ cười nhàn nhạt.
Hiện giờ cậu đã có thứ khác để toàn tâm toàn ý chờ mong rồi.
Cuối cùng chiếc xe dừng trước ngôi nhà mang số 106, mặt ngoài căn biệt thự khá tương đồng với những ngôi nhà khác trong tiểu khu, phong cách trang trí lãng mạn và tươi mới khá phù hợp với chủ đề của chương trình《 Câu chuyện tình yêu 》.
Logo chương trình được đặt trên mặt cỏ ngay trước biệt thự, bên cạnh có hai camera nhắm thẳng vào chiếc xe Kỳ Trạch đang ngồi. Bãi đậu xe gần đó có một chiếc xe đậu sẵn, phỏng chừng đã có người đến nơi trước cậu.
Kỳ Trạch thanh toán tiền, lấy vali ra khỏi cốp xe rồi đi về hướng biệt thự.
Lúc cậu vừa bước đến cửa, nhân viên phụ trách quay phim cũng tiến đến gần hơn một chút đồng thời nhắm ống kính vào mặt cậu. Động tác mở cửa của Kỳ Trạch hơi cứng nhắc, thật ra hai ngày trước tổ chương trình đã tiến hành quay chụp cuộc sống hàng ngày để cậu thích ứng dần với ống kính, nhưng hiển nhiên đến giờ cậu vẫn chưa thể quen hẳn.
Kỳ Trạch thay dép lê ngoài huyền quan rồi đẩy va li đi vào, trong nhà càng xuất hiện nhiều camera hơn nữa.
Một cậu trai trẻ mặc áo hoodie đen đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn phòng khách, thấy cậu tiến vào lập tức há to miệng rất khoa trương, kèm theo vẻ mặt như muốn nói “Đẹp trai như thế có vô lý quá không vậy”.
Cậu ta vội đứng lên tiếp đón, “Chào cậu.”
“Chào anh.” Biểu cảm của người kia quá sinh động khiến Kỳ Trạch mỉm cười theo, “Tới đây lâu rồi à?”
“Cũng tạm cũng tạm.” Thanh niên mặc áo hoodie gãi đầu, dường như không biết nên nói gì tiếp theo đành phải ngồi về chỗ cũ.
Bầu không khí trở nên hơi xấu hổ.
Kỳ Trạch đặt hành lý xuống, ngồi vào ghế sô pha bên cạnh thanh niên rồi mở lời trước: “Hay là chúng ta tự giới thiệu một chút đi? Tôi tên Kỳ Trạch.”
“À à à, đúng đúng đúng.” Thanh niên thở hắt ra một tiếng, vươn tay bắt lấy tay Kỳ Trạch, “Vu Thu. Vì tôi sinh vào mùa thu cho nên ba tôi mới đặt cái tên này.”
Lòng bàn tay Vu Thu hơi rịn mồ hôi, xem ra khoảng thời gian trước khi Kỳ Trạch đến đây cậu ta chỉ ngồi chờ trong phòng một mình, tổ quay phim cũng không giao lưu gì nên càng xấu hổ hồi hộp hơn.
Hai người giới thiệu tên xong lại bắt đầu đánh giá lẫn nhau.
Cách ăn mặc của Vu Thu khá thoải mái, chiều cao cũng tương đương với Kỳ Trạch, mái tóc cắt ngắn gọn gàng thoạt nhìn rất tươi sáng. Còn Kỳ Trạch hôm nay mặc một chiếc áo len màu ấm, bên ngoài khoác áo màu xám nhạt kết hợp với kiểu tóc xoăn nhẹ, nhìn qua rất giống sinh viên con nhà lành dễ khiến người đối diện có thiện cảm.
Vu Thu sờ sờ lên mái tóc ngắn của mình, vừa chép miệng lắc đầu vừa nói đùa: “Thôi rồi thôi rồi, càng nhìn càng thấy đối thủ mạnh ghê gớm. Cậu ăn gì mà đẹp quá vậy…”
Cậu ta khoa tay múa chân một hồi mới lục lọi được trong đầu kiểu hình dung thích hợp nhất: “Giống y như nhân vật mỹ thiếu niên từ trong truyện tranh bước ra ý?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.