Sau Khi Xuyên Sách Trở Về Ta Mang Thai Đứa Nhỏ Của Bệ Hạ
Chương 27: Chào Cậu (3)
Lê Lam Lam
02/09/2024
Qua một lát ba người lại không biết nói thêm gì nữa, Vu Thu liền hỏi La Tiểu Lê có muốn đi tham quan biệt thự một chút không, La Tiểu Lê liền đồng ý đi cùng.
Lần này Kỳ Trạch không đi theo, thấy hai người kia di chuyển về phía sân sau bèn tự đi rót cốc nước uống. Sau đó không biết ngẫm nghĩ thế nào, cậu lại chuyển hướng đi xuống bếp. Trong tủ lạnh đặt một ít nguyên liệu nấu ăn và trái cây, Kỳ Trạch lấy ra mấy quả chanh, sau đó tìm thấy mật ong trong tủ chén bát.
Tổ quay phim nhanh nhẹn ghi hình lại toàn bộ quá trình cậu làm nước chanh mật ong.
Thời điểm Kỳ Trạch bưng nước và cốc ra ngoài sảnh, người thứ tư cũng vừa vặn có mặt.
Kỳ Trạch khá sửng sốt khi thấy đối phương tiến vào, bởi vì cậu có quen biết người này. Hay nói cho đúng hơn, giới con nhà giàu thành phố C cơ bản không ai là không biết anh ta.
Phó Dung, người thừa kế tập đoàn Phó thị, được người đứng đầu nhà họ Phó cầm tay bồi dưỡng từ nhỏ nên năng lực đã bỏ xa các thanh niên cùng tuổi đến mấy con phố, cũng là vị “con nhà người ta” được không biết bao nhiêu bậc cha mẹ nhà giàu lấy làm gương chọc trán con mình.
Một người như Phó Dung thì cần gì phải tìm kiếm đối tượng yêu đương trên chương trình truyền hình cỏn con này?
Nói gì thì nói, công nhận tổ chương trình cũng quá trâu bò, rating về sau xem như không cần sầu não rồi.
Phó Dung đương nhiên cũng nhận ra Kỳ Trạch, anh ta nhìn cậu vài lần rồi mở miệng trước: “Cậu là người nhà họ Kỳ?”
Lúc này đến lượt Kỳ Trạch kinh ngạc, trước kia số lần cậu theo Kỳ Chấn Quốc ra ngoài xã giao rất ít ỏi —— rốt cuộc vẫn là minh chứng mất mặt rõ rành rành của ông ta, hơn nữa tính tình cậu còn hướng nội, đại đa số thời gian luôn không hề có cảm giác tồn tại. Thế mà Phó Dung vẫn nhớ làm cậu rất bất ngờ, bèn vươn tay ra, “Đúng vậy, tôi là Kỳ Trạch.”
Phó Dung vươn tay bắt tay cậu, gật đầu: “Thay đổi nhiều thật, cậu bây giờ trông ổn hơn đấy.”
Kỳ Trạch cũng gật đầu, hào phóng cười nói: “Cảm ơn, tôi cũng thấy thế.”
Vu Thu và La Tiểu Lê trở lại phòng khách lập tức bị khí thế tổng tài bá đạo của Phó Dung ập vào mặt, lời nói cũng câu nệ khách sáo hơn trước. Mỗi người ngoan ngoãn ôm một cốc nước do Kỳ Trạch pha cho.
Vu Thu không biết nói gì bèn khen ngợi món nước chanh của Kỳ Trạch một hồi, kết quả nhận được ánh mắt cực kỳ khó hiểu của sếp Phó, cứ như đang muốn nói “Vắt chanh vào nước lọc rồi cho mật ong vào bộ khó lắm sao”. Chỉ một ánh mắt thôi đã mang đến hiệu quả trào phúng lên đến cấp sáu.
Vu Thu: “…” Ngoại trừ cười gượng, cậu ta hoàn toàn không dám nói thêm một câu mê sảng nào nữa.
Không phải chứ, giới ông chủ mấy người không biết cái gì gọi là trao đổi giá trị thương mại hay sao? Hơi bất mãn một chút là úp sọt nhau vậy á hả?
May mắn là chẳng bao lâu sau, vị khách thứ năm cũng bước chân vào.
Nghe tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà, mông Vu Thu vừa đặt xuống ghế đã vội vàng nhấc lên, chạy ra cửa chào đón như trút được gánh nặng.
La Tiểu Lê là loli, vị thứ năm là một chị đại.
Cô nàng mặc một bộ đầm ghép hai màu đen đỏ, khoác áo gió bên ngoài, cặp mắt hồ ly, đôi môi đỏ thẫm, dáng người bốc lửa vừa quyến rũ vừa gợi cảm đến mức một nhóc gay như Kỳ Trạch cũng không thể không thừa nhận đây đúng là đại mỹ nhân.
Mặt Vu Thu càng đỏ hơn, Kỳ Trạch trông thấy bộ dạng cậu ta đối diện với đại mỹ nhân mà cũng phải xấu hổ giùm.
Chị đẹp kia tên Hồ Lý, nói mình thích nhất là màu đỏ, nhũ danh Hồng Hồng, bọn họ có thể gọi cô bằng cái tên này.
Tự giới thiệu xong, cô nàng trực tiếp chọn vị trí ngồi bên cạnh Kỳ Trạch, nghiêng đầu mỉm cười nhìn cậu.
Kỳ Trạch cũng cười lại theo phép lịch sự.
Nụ cười hãy còn treo bên môi thì trong phòng khách lại xuất hiện thêm một người nữa. Cậu quay đầu nhìn về hướng cửa theo mọi người, sau đó nụ cười lập tức đông cứng.
Vu Thu ở bên cạnh thấp giọng nghi hoặc: “Người kia trông giống Hạ Viễn Quân thế nhỉ?”
Nói rồi cậu ta dò hỏi đám người Kỳ Trạch: “Mọi người có thấy thế không?”
Đôi mắt Kỳ Trạch lần lướt quét qua ngũ quan người nọ trong khi trái tim nhảy lên thình thịch không thể khống chế. Mà khoảnh khắc đối mắt với hắn, người nọ lại thể hiện cảm giác xa lạ rất rõ ràng, hoàn toàn không hề quen biết cậu. Trái tim nóng bỏng của Kỳ Trạch dường như cảm nhận được một cơn lạnh lẽo đến tận xương, tốc độ đập cũng nhanh chóng hòa hoãn xuống.
Kỳ Trạch rũ mắt cười khổ, thầm nghĩ: Tôi lại thấy không giống, chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Lời tác giả:
Chương này số nhân vật xuất hiện hơi nhiều nên tôi giúp các thiên sứ ghi nhớ một chút.
Theo trình tự vào nhà: nam 1 (Vu Thu); Kỳ Trạch; nữ 1 (La Tiểu Lê / loli); nam 3 (Phó Dung / tổng tài bá đạo); nữ 2 (Hồ Lý / Hồng Hồng ); công.
Hai vị còn lại chương sau sẽ lên sàn.
Lần này Kỳ Trạch không đi theo, thấy hai người kia di chuyển về phía sân sau bèn tự đi rót cốc nước uống. Sau đó không biết ngẫm nghĩ thế nào, cậu lại chuyển hướng đi xuống bếp. Trong tủ lạnh đặt một ít nguyên liệu nấu ăn và trái cây, Kỳ Trạch lấy ra mấy quả chanh, sau đó tìm thấy mật ong trong tủ chén bát.
Tổ quay phim nhanh nhẹn ghi hình lại toàn bộ quá trình cậu làm nước chanh mật ong.
Thời điểm Kỳ Trạch bưng nước và cốc ra ngoài sảnh, người thứ tư cũng vừa vặn có mặt.
Kỳ Trạch khá sửng sốt khi thấy đối phương tiến vào, bởi vì cậu có quen biết người này. Hay nói cho đúng hơn, giới con nhà giàu thành phố C cơ bản không ai là không biết anh ta.
Phó Dung, người thừa kế tập đoàn Phó thị, được người đứng đầu nhà họ Phó cầm tay bồi dưỡng từ nhỏ nên năng lực đã bỏ xa các thanh niên cùng tuổi đến mấy con phố, cũng là vị “con nhà người ta” được không biết bao nhiêu bậc cha mẹ nhà giàu lấy làm gương chọc trán con mình.
Một người như Phó Dung thì cần gì phải tìm kiếm đối tượng yêu đương trên chương trình truyền hình cỏn con này?
Nói gì thì nói, công nhận tổ chương trình cũng quá trâu bò, rating về sau xem như không cần sầu não rồi.
Phó Dung đương nhiên cũng nhận ra Kỳ Trạch, anh ta nhìn cậu vài lần rồi mở miệng trước: “Cậu là người nhà họ Kỳ?”
Lúc này đến lượt Kỳ Trạch kinh ngạc, trước kia số lần cậu theo Kỳ Chấn Quốc ra ngoài xã giao rất ít ỏi —— rốt cuộc vẫn là minh chứng mất mặt rõ rành rành của ông ta, hơn nữa tính tình cậu còn hướng nội, đại đa số thời gian luôn không hề có cảm giác tồn tại. Thế mà Phó Dung vẫn nhớ làm cậu rất bất ngờ, bèn vươn tay ra, “Đúng vậy, tôi là Kỳ Trạch.”
Phó Dung vươn tay bắt tay cậu, gật đầu: “Thay đổi nhiều thật, cậu bây giờ trông ổn hơn đấy.”
Kỳ Trạch cũng gật đầu, hào phóng cười nói: “Cảm ơn, tôi cũng thấy thế.”
Vu Thu và La Tiểu Lê trở lại phòng khách lập tức bị khí thế tổng tài bá đạo của Phó Dung ập vào mặt, lời nói cũng câu nệ khách sáo hơn trước. Mỗi người ngoan ngoãn ôm một cốc nước do Kỳ Trạch pha cho.
Vu Thu không biết nói gì bèn khen ngợi món nước chanh của Kỳ Trạch một hồi, kết quả nhận được ánh mắt cực kỳ khó hiểu của sếp Phó, cứ như đang muốn nói “Vắt chanh vào nước lọc rồi cho mật ong vào bộ khó lắm sao”. Chỉ một ánh mắt thôi đã mang đến hiệu quả trào phúng lên đến cấp sáu.
Vu Thu: “…” Ngoại trừ cười gượng, cậu ta hoàn toàn không dám nói thêm một câu mê sảng nào nữa.
Không phải chứ, giới ông chủ mấy người không biết cái gì gọi là trao đổi giá trị thương mại hay sao? Hơi bất mãn một chút là úp sọt nhau vậy á hả?
May mắn là chẳng bao lâu sau, vị khách thứ năm cũng bước chân vào.
Nghe tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà, mông Vu Thu vừa đặt xuống ghế đã vội vàng nhấc lên, chạy ra cửa chào đón như trút được gánh nặng.
La Tiểu Lê là loli, vị thứ năm là một chị đại.
Cô nàng mặc một bộ đầm ghép hai màu đen đỏ, khoác áo gió bên ngoài, cặp mắt hồ ly, đôi môi đỏ thẫm, dáng người bốc lửa vừa quyến rũ vừa gợi cảm đến mức một nhóc gay như Kỳ Trạch cũng không thể không thừa nhận đây đúng là đại mỹ nhân.
Mặt Vu Thu càng đỏ hơn, Kỳ Trạch trông thấy bộ dạng cậu ta đối diện với đại mỹ nhân mà cũng phải xấu hổ giùm.
Chị đẹp kia tên Hồ Lý, nói mình thích nhất là màu đỏ, nhũ danh Hồng Hồng, bọn họ có thể gọi cô bằng cái tên này.
Tự giới thiệu xong, cô nàng trực tiếp chọn vị trí ngồi bên cạnh Kỳ Trạch, nghiêng đầu mỉm cười nhìn cậu.
Kỳ Trạch cũng cười lại theo phép lịch sự.
Nụ cười hãy còn treo bên môi thì trong phòng khách lại xuất hiện thêm một người nữa. Cậu quay đầu nhìn về hướng cửa theo mọi người, sau đó nụ cười lập tức đông cứng.
Vu Thu ở bên cạnh thấp giọng nghi hoặc: “Người kia trông giống Hạ Viễn Quân thế nhỉ?”
Nói rồi cậu ta dò hỏi đám người Kỳ Trạch: “Mọi người có thấy thế không?”
Đôi mắt Kỳ Trạch lần lướt quét qua ngũ quan người nọ trong khi trái tim nhảy lên thình thịch không thể khống chế. Mà khoảnh khắc đối mắt với hắn, người nọ lại thể hiện cảm giác xa lạ rất rõ ràng, hoàn toàn không hề quen biết cậu. Trái tim nóng bỏng của Kỳ Trạch dường như cảm nhận được một cơn lạnh lẽo đến tận xương, tốc độ đập cũng nhanh chóng hòa hoãn xuống.
Kỳ Trạch rũ mắt cười khổ, thầm nghĩ: Tôi lại thấy không giống, chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Lời tác giả:
Chương này số nhân vật xuất hiện hơi nhiều nên tôi giúp các thiên sứ ghi nhớ một chút.
Theo trình tự vào nhà: nam 1 (Vu Thu); Kỳ Trạch; nữ 1 (La Tiểu Lê / loli); nam 3 (Phó Dung / tổng tài bá đạo); nữ 2 (Hồ Lý / Hồng Hồng ); công.
Hai vị còn lại chương sau sẽ lên sàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.