Sau Khi Xuyên Sách Trở Về Ta Mang Thai Đứa Nhỏ Của Bệ Hạ
Chương 30: Gây Sự (3)
Lê Lam Lam
02/09/2024
Bảy người dạo xong ba tầng lầu lại quay xuống xem xét đám cây xanh mà mình chuẩn bị nhận chăm sóc, sau khi được phổ cập thêm một ít ngôn ngữ loài hoa thì chuông đồng hồ vừa vặn gõ đúng 3 giờ chiều.
Thời gian tập hợp của chương trình quy định từ 2 giờ đến 3 giờ, vậy mà vị khách cuối cùng vẫn chưa tới nơi. Đúng lúc này tổ chương trình cũng vừa nhận được tin tức, nói rằng đối phương có chút việc quan trọng phải làm nên sẽ đến trễ khoảng một tiếng đồng hồ.
Mọi người gật gù tỏ vẻ thông cảm, Ôn Uyển và Phó Dung cùng đi vào bếp làm món salad hoa quả đơn giản, sau đó bảy người ngồi vào bàn vừa ăn vừa trao đổi thông tin về chòm sao.
Tuy Kỳ Trạch đã ăn cơm trưa nhưng lúc này vẫn có cảm giác thèm ăn vặt. Cậu vừa cầm nĩa ăn vừa thường xuyên ngẩng đầu nghe mọi người trò chuyện, quai hàm căng phồng lên rất giống mấy loài động vật nhỏ giấu thức ăn, cực kỳ đáng yêu.
Cameraman phụ trách quay Kỳ Trạch không hề bỏ lỡ thời cơ, vội vàng zoom ống kính vào sát mặt cậu.
Hạ Viễn Quân nãy giờ vẫn luôn chú ý đến Kỳ Trạch đương nhiên cũng thu hết dáng vẻ háu ăn của cậu vào mắt, một bên là cơn giận chưa tiêu vị giấm chưa tán, một bên lại không nhịn được bắt đầu đau lòng.
Tổ chương trình chết tiệt, rốt cuộc mấy giờ mới được ăn cơm vậy?!
Hạ Viễn Quân bỗng nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha làm mọi người đang trò chuyện vui vẻ không khỏi chú ý, phòng khách lại chìm trong im lặng đầy xấu hổ. Hắn vô tư sải bước về phía nhóm quay phim, tìm ông đạo diễn râu xồm rồi cau mày thấp giọng thì thầm mấy câu gì đó. “Râu xồm” nghiêm túc lắc đầu, Hạ đại thiếu gia nén cơn tức giận lại nói thêm vài câu, lúc này “râu xồm” mới gật đầu, nhìn theo bóng cậu Hạ ngang nhiên bước ra khỏi cửa.
Mấy người còn lại ngơ ngác nhìn nhau không hiểu gì cả.
Sao thế? Chẳng lẽ đại thiếu gia bất mãn muốn rời chương trình rồi à?
Hay là cảm thấy vừa rồi Kỳ Trạch làm hắn quá mất mặt, muốn đá người ta ra khỏi chương trình mới vừa lòng?
Đến cả Phó Dung cũng không hiểu nổi Hạ Viễn Quân đang muốn làm gì —— Ừm, mạch não của nhãi ranh kia trước nay vốn không bình thường, anh ta không quá hiểu.
Dù chuyện là thế nào, tất cả mọi người đều đồng lòng ngửi được mùi drama sắp ập đến.
Hôm nay mới là ngày đầu tiên thôi, chẳng phải kịch bản trọng điểm nên là lúng túng xấu hổ vì mới quen cùng với nỗi háo hức chờ mong vào ba mươi ngày sống chung kế tiếp sao? Cốt truyện hình như hơi kích thích quá đà rồi đúng không?
Chẳng bao lâu sau, Hạ Viễn Quân dẫn theo quản lý kiêm người phụ trách sinh hoạt Phương Hùng xách điểm tâm vừa hỏa tốc mua về tiến vào trong biệt thự, đồng thời giải thích có lệ một câu: “Ra xe lấy đồ để quên.”
Hai hộp bánh ngọt cố ý tháo phần bao bì cầu kỳ sang trọng được Hạ Viễn Quân cẩn thận đặt xuống bàn trà trước ghế sô pha. Bên trong một hộp là bánh ngọt tạo hình hoa đào, hộp kia có hình cáo nhỏ chibi, hình dạng đáng yêu đến mức khiến người ta không nỡ ăn vào miệng.
“Ăn đi.” Hạ Viễn Quân đẩy Vu Thu ra, tiếp tục chiếm cứ chỗ bên trái Kỳ Trạch, nhân tiện đẩy đẩy hộp bánh hình cáo nhỏ về phía cậu.
Kỳ Trạch nghiêng đầu nhìn hắn một cái rồi nói tiếng cảm ơn theo mọi người.
Cả hai loại điểm tâm đều ngọt mà không ngấy, Kỳ Trạch rất thích. Thế nhưng Hạ Viễn Quân ngồi bên cạnh thì vẫn chưa thôi bất mãn, chỉ mấy thứ này thôi thì sao đủ? Ngày mai phải mua thêm đồ ăn ngon bồi bổ cho hồ ly nhỏ mới được.
Đúng 4 giờ chiều, rốt cuộc vị khách thứ tám cũng có mặt ở biệt thự.
Cô gái này ăn mặc tương đối nghiêm túc khiến người ta dễ cảm thấy cô lạnh lùng xa cách, nhưng không giống với vẻ lạnh lùng cao quý của sếp tổng Phó Dung, khí chất của cô thoát tục hơn, đương nhiên dung mạo cũng cực kỳ xinh đẹp.
Mỹ nhân lạnh lùng này tên Bạch Linh Tiên, nghe qua rất tiên khí, thế nhưng người đẹp lại giới thiệu tên mình theo cách như sau: “Linh tiên là một vị thảo dược khá phổ biến ở Trung Quốc, vị cay nồng, tính ấm, thuộc kinh bàng quang, có công dụng xua gió trừ lạnh, thông lạc giảm đau hiệu quả. Tên của tôi lấy từ tên vị thảo dược này chứ không phải tiểu tiên nữ đâu.”
Mọi người: “…”
Nữ thần à, cô không thích danh xưng tiên nữ thì thôi đi, cũng không cần phải bình dân đến thế đâu.
Lời tác giả:
Kỳ Trạch: Ừm… thực ra chơi play phòng tối cũng không phải là không được.
Công: … Trẫm vừa bỏ lỡ cái gì rồi?!
Thời gian tập hợp của chương trình quy định từ 2 giờ đến 3 giờ, vậy mà vị khách cuối cùng vẫn chưa tới nơi. Đúng lúc này tổ chương trình cũng vừa nhận được tin tức, nói rằng đối phương có chút việc quan trọng phải làm nên sẽ đến trễ khoảng một tiếng đồng hồ.
Mọi người gật gù tỏ vẻ thông cảm, Ôn Uyển và Phó Dung cùng đi vào bếp làm món salad hoa quả đơn giản, sau đó bảy người ngồi vào bàn vừa ăn vừa trao đổi thông tin về chòm sao.
Tuy Kỳ Trạch đã ăn cơm trưa nhưng lúc này vẫn có cảm giác thèm ăn vặt. Cậu vừa cầm nĩa ăn vừa thường xuyên ngẩng đầu nghe mọi người trò chuyện, quai hàm căng phồng lên rất giống mấy loài động vật nhỏ giấu thức ăn, cực kỳ đáng yêu.
Cameraman phụ trách quay Kỳ Trạch không hề bỏ lỡ thời cơ, vội vàng zoom ống kính vào sát mặt cậu.
Hạ Viễn Quân nãy giờ vẫn luôn chú ý đến Kỳ Trạch đương nhiên cũng thu hết dáng vẻ háu ăn của cậu vào mắt, một bên là cơn giận chưa tiêu vị giấm chưa tán, một bên lại không nhịn được bắt đầu đau lòng.
Tổ chương trình chết tiệt, rốt cuộc mấy giờ mới được ăn cơm vậy?!
Hạ Viễn Quân bỗng nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha làm mọi người đang trò chuyện vui vẻ không khỏi chú ý, phòng khách lại chìm trong im lặng đầy xấu hổ. Hắn vô tư sải bước về phía nhóm quay phim, tìm ông đạo diễn râu xồm rồi cau mày thấp giọng thì thầm mấy câu gì đó. “Râu xồm” nghiêm túc lắc đầu, Hạ đại thiếu gia nén cơn tức giận lại nói thêm vài câu, lúc này “râu xồm” mới gật đầu, nhìn theo bóng cậu Hạ ngang nhiên bước ra khỏi cửa.
Mấy người còn lại ngơ ngác nhìn nhau không hiểu gì cả.
Sao thế? Chẳng lẽ đại thiếu gia bất mãn muốn rời chương trình rồi à?
Hay là cảm thấy vừa rồi Kỳ Trạch làm hắn quá mất mặt, muốn đá người ta ra khỏi chương trình mới vừa lòng?
Đến cả Phó Dung cũng không hiểu nổi Hạ Viễn Quân đang muốn làm gì —— Ừm, mạch não của nhãi ranh kia trước nay vốn không bình thường, anh ta không quá hiểu.
Dù chuyện là thế nào, tất cả mọi người đều đồng lòng ngửi được mùi drama sắp ập đến.
Hôm nay mới là ngày đầu tiên thôi, chẳng phải kịch bản trọng điểm nên là lúng túng xấu hổ vì mới quen cùng với nỗi háo hức chờ mong vào ba mươi ngày sống chung kế tiếp sao? Cốt truyện hình như hơi kích thích quá đà rồi đúng không?
Chẳng bao lâu sau, Hạ Viễn Quân dẫn theo quản lý kiêm người phụ trách sinh hoạt Phương Hùng xách điểm tâm vừa hỏa tốc mua về tiến vào trong biệt thự, đồng thời giải thích có lệ một câu: “Ra xe lấy đồ để quên.”
Hai hộp bánh ngọt cố ý tháo phần bao bì cầu kỳ sang trọng được Hạ Viễn Quân cẩn thận đặt xuống bàn trà trước ghế sô pha. Bên trong một hộp là bánh ngọt tạo hình hoa đào, hộp kia có hình cáo nhỏ chibi, hình dạng đáng yêu đến mức khiến người ta không nỡ ăn vào miệng.
“Ăn đi.” Hạ Viễn Quân đẩy Vu Thu ra, tiếp tục chiếm cứ chỗ bên trái Kỳ Trạch, nhân tiện đẩy đẩy hộp bánh hình cáo nhỏ về phía cậu.
Kỳ Trạch nghiêng đầu nhìn hắn một cái rồi nói tiếng cảm ơn theo mọi người.
Cả hai loại điểm tâm đều ngọt mà không ngấy, Kỳ Trạch rất thích. Thế nhưng Hạ Viễn Quân ngồi bên cạnh thì vẫn chưa thôi bất mãn, chỉ mấy thứ này thôi thì sao đủ? Ngày mai phải mua thêm đồ ăn ngon bồi bổ cho hồ ly nhỏ mới được.
Đúng 4 giờ chiều, rốt cuộc vị khách thứ tám cũng có mặt ở biệt thự.
Cô gái này ăn mặc tương đối nghiêm túc khiến người ta dễ cảm thấy cô lạnh lùng xa cách, nhưng không giống với vẻ lạnh lùng cao quý của sếp tổng Phó Dung, khí chất của cô thoát tục hơn, đương nhiên dung mạo cũng cực kỳ xinh đẹp.
Mỹ nhân lạnh lùng này tên Bạch Linh Tiên, nghe qua rất tiên khí, thế nhưng người đẹp lại giới thiệu tên mình theo cách như sau: “Linh tiên là một vị thảo dược khá phổ biến ở Trung Quốc, vị cay nồng, tính ấm, thuộc kinh bàng quang, có công dụng xua gió trừ lạnh, thông lạc giảm đau hiệu quả. Tên của tôi lấy từ tên vị thảo dược này chứ không phải tiểu tiên nữ đâu.”
Mọi người: “…”
Nữ thần à, cô không thích danh xưng tiên nữ thì thôi đi, cũng không cần phải bình dân đến thế đâu.
Lời tác giả:
Kỳ Trạch: Ừm… thực ra chơi play phòng tối cũng không phải là không được.
Công: … Trẫm vừa bỏ lỡ cái gì rồi?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.