Sau Khi Xuyên Sách Tui Bị Kẻ Thù Dấu Hiệu
Chương 18: Quả Nhiên Tình Yêu Độc Nhất Chỉ Có Ở Trong Truyện!
Thần Tạp
06/12/2022
Lần đầu Hác Mộc thăm dò không ra kết quả gì.
Nhưng nghĩ có lẽ đến Lộ Chiêu Hành tạm thời không cần sự giúp đỡ của người khác.
Trong nguyên tác ngoại trừ gút mắc tình cảm với "Hác Mộc", hắn thật sự rất thuận buồm xuôi gió, trâu bò đến mức tưởng như có thể bay lên trời.
Nhưng cậu phải làm gì để "lấy lòng" Lộ Chiêu Hành đây?
Hác Mộc suy nghĩ: "Vậy cậu biết bình tĩnh anh ấy có hứng thú với cái gì không?"
Không thể giúp đỡ được gì thù tặng chút quà chắc là được nhì?
Hơn nữa mấy ngày nay Lộ Chiêu Hành chiếu cố cậu như vậy, cậu thật sự nên cảm ơn người ta thật tốt.
Mặc dù trợ lý cần phải kín miệng, nhưng việc nhỏ nhặt thế này có lẽ không cần thiết phải giấu diếm đâu?
Mắt Hác Mộc mong chờ nhìn người đang lái xe.
Quách Bốn Chín bị cậu nhìn đến xém chút bẻ nhầm tay lái, trong lòng nói chị dâu quả nhiên quan tâm đến anh Lộ, quá vất vả rồi!
Cậu ta bình tĩnh suy nghĩ, trong đầu lóe lên.
Sau khi cậu ta suy tư hồi lâu, chậm rãi nói: "Rubik có tính không?"
Hác Mộc thật sự ngẩn người: "Rubik?"
Bốn Chín: "...... Đúng vậy."
Nhìn chị dâu coa vẻ kinh ngạc, Bốn Chín xấu hổ thay anh Lộ nhà mình.
Nhưng thật sự Lộ Chiêu Hành sở thích quá nghèo nàn.
Không chơi game, không tham dự mấy bữa tiệc tụ tập, lúc còn đi học trong đầu toàn là kế hoạch học tập, sau khi debut ngoại trừ kinh doanh công ty của mình thì cũng là suy nghĩ về công việc diễn viên, không nghỉ ngơi ở biệt thự thì cũng là đi đến phòng tập thể hình, thật sự sống rất tẻ nhạt.
Trước khi kết hôn, hắn thậm chí đóng phim liên tục, liều mạng cứ như không sợ mình bất ngờ đột tử.
Bốn Chín thở dài trong lòng, chờ chị dâu càm ràm quan tâm anh Lộ, nhưng người bên cạnh nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.
Hiện tại Hác Mộc đang nghĩ: Thì ra trong truyện Lộ Chiêu Hành cũng thích chơi rubik.
Xem ra tác giả truyện này chắc chắn là fan trung thành của Lộ Chiêu Hành, ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cũng biết!
Hác Mộc suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nói: "Tới cửa hàng đồ chơi đi."
Bốn Chín: "......"
"Dạ anh Mộc."
Xe dừng lại trong bãi đỗ xe ở 1 cửa hàng đồ chơi, Bốn Chín do dự nói: "Hay anh để tôi đi mua cho?"
Hác Mộc đã đeo khẩu trang ngụy trang rất tốt, lắc đầu nói: "Không cần, tự tôi đi mua được rồi."
Tiện thể còn có thể tìm hiểu một chút.
Không phải có câu nói, muốn làm bạn trước hết phải có cùng chủ đề nói chuyện sao.
Cậu mở cửa xe bước xuống, Bốn Chín nhìn cậu đi vào thang máy, lập tức lấy điện thoại ra lên Wechat nhắn tin.
【 Quách Năm Mươi 】: Các đồng ý, hôm nay tôi vừa tạo ra kỳ tích lớn lao.
【 Trợ lý A 】: Kỳ tích lớn lao gì?
Bốn Chín dùng lời văn đem chuyện tình cảm Hác Mộc thay đổi với Lộ Chiêu Hành kể lại.
Nhưng nhóm trợ lý phản ứng rất lạnh nhạt.
【 Trợ lý B 】: Ồ, anh Quách trâu bò.
【 Trợ lý C 】: Dạ, anh Quách 666.
Quách Bốn Chín:......
Cũng rất qua loa.
Chẳng lẽ những thay đổi này không đáng để động lòng người à?
【 Trợ lý A 】: Này tính là thay đổi cái gì? Cảm tình dĩ nhiên dùng tình cảm hồi đáp, việc tặng quà là đang phát thẻ người tốt cho anh Lộ đó!
【 Trợ lý C 】: Chúc mừng anh Lộ đã may mắn nhận được tấm thẻ người tốt, anh Quách góp công rất nhiều.
【 Quách Năm Mươi 】:......
【 Trợ lý B 】: Cách mạng chưa thành công, đồng chí còn phải cố gắng hơn nữa.
......
Bạn học Bốn Chín nhất thời giống như trái cà héo khô.
Lúc Hác Mộc tràn đầy sức sống đem một bộ rubik trở lại, Bốn Chín đã thay đổi thái độ hăng hái lúc trước, muốn nói lại thôi.
Hác Mộc dĩ nhiên nhìn ra được biểu tình biến hóa của cậu ta, kỳ quai nói: "Sao vậy?"
Chẳng lẽ cậu mua nhầm rồi?
Bốn Chín hận không thể đem thời gian quay về nửa tiếng trước.
Bây giờ cậu ta nói thật ra anh Lộ không thích chơi rubik, chị dâu có phải sẽ đánh chết cậu ta không?
Nếu cậu ta để chị dâu đem rubik về, anh Lộ có phải sẽ đánh chết cậu ta không?
Nhìn sự khẩn trương mờ mịt trong mắt Hác Mộc, Bốn Chín miễn cưỡng cười: "Không có gì đâu."
Bạn học Bốn Chín tâm tình thấp thỏm không yên, giúp chị dâu đem hộp rubik bỏ vào cốp sau, cẩn thận lái xe đưa chị dâu về biệt thự.
Hác Mộc cũng rất lo lắng.
Lúc mua cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ Lộ Chiêu Hành thích, nên mua làm quà.
Nhưng khi tới biệt thự lấy hộp rubik từ cốp sau ra, cậu lại cảm thấy chỉ tặng cái này, có phải qua loa quá không?
Cậu đứng tại chỗ do dự chốc lát, nghĩ rằng thôi đã đến nước này thì tới đâu hay tới đó.
Lúc cậu vào biệt thự, Tiểu La đã quay về rồi, đang ở trong phòng khách xử lý mấy chuyện vụn vặt cho Hác Mộc, nghe ở cửa biệt thự có động tĩnh, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, rồi quay lại nhìn laptop.
Hác Mộc đã quen với trạng thái tập trung khi làm việc của cậu ta rồi, đi tới hỏi: "Lộ Chiêu Hành về chưa?"
Tiểu La nói: "Trong phòng làm việc trên lầu."
Hác Mộc nhìn thoáng qua bên trên lầu, nói với Bốn Chín: "Đưa tôi đi."
Bốn Chín vô thức đưa hội qua, thấp giọng nói: "Thật sự phải đưa sao?"
Hác Mộc nghe cậu ta nói vậy, cũng do dự thấp giọng: "Có phải rẻ quá không?"
Bốn Chín: "......"
Vấn đề không phải rẻ hay không rẻ. Vấn đề là cậu ta có bị đánh hay không đó!
Hác Mộc còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình: "Nếu không thì thôi tôi mua cái khác cho ảnh?"
Liên quan đến vấn đề tam quan, Bốn Chín cảm thấy mình nên thay anh Lộ giải thích: "...... Tôi nghĩ chắc anh lộ không để tâm đến giá cả đâu anh."
"......"
"Vậy thì được rồi." Hác Mộc nói: "Tôi đi lên đó."
Bốn Chín: "!!"
Một tiếng "từ từ" cậu ta còn chưa kịp nói ra, cậu đã xoay người đi lên lầu.
Bốn Chín vẫn duy trì tư thế muốn ngăn cản chị dâu, bỗng ý thức được trong phòng khách còn có người, xấu hổ nghiêng đầu, đối mặt với ánh mắt vô cảm của Tiểu La, cậu ta hậm hực thu tay lại, cười mỉa nói: "Xin chào."
Tiểu La: "Xin chào."
"......"
Trong lòng Bốn Chín lúc này: Trợ lý này lạnh lùng quá đi.
Trong lòng Tiểu La lúc này: Trợ lý này không được thông minh cho lắm.
......
Ở hành lang lầu 2, Hác Mộc cầm một cái hộp lớn đứng trước cửa phòng làm việc chần chừ do dự.
Ầy, cậu tự hỏi làm sao để có thể đưa cái họp rubik trong tay một cách tự nhiên nhất, dùng lý do gì đây?
Nhét vào tay hắn rồi xoay người bỏ đi?
Nhưng bọn họ sống dưới một mái nhà cứ ngẩng mặt lên là thấy nhau, mọi chuyện phải nói rõ ràng.
Vậy nên thẳng thắn thì hơn.
Hác Mộc đưa ra quyết định, đưa tay lên gõ cửa.
Chỉ là cậu còn chưa kịp gõ, "lạch cạch" một tiếng, cửa mở ra.
"......"
Hai người ở trước cửa đồng thời sửng sốt.
Hác Mộc vô thức đem hộp trên tay giấu ra sau lưng.
Động tác cậu quá mạnh mẽ, làm cho Lộ ảnh đến bất ngờ khi nhìn thấy cậu nhanh chóng hồi hồn: "Em......"
Hác Mộc cũng biết mình giấu đầu lòi đuôi, lúng túng nói: "Em...... Em tìm anh có chút việc, giờ anh rảnh không anh?"
Đương nhiên rảnh, không rảnh cũng không phải rảnh.
Lộ Chiêu Hành nắm lấy nắm cửa chặt hơn, xem như bình tĩnh nói: "Có."
Hác Mộc thăm dò phòng làm việc của hắn: "Em vào được không?"
Đứng trước cửa phòng làm việc, không khí kì quái quá.
Ây...... Tặng có chút đồ cũng không cần phải quan tâm gì đến không khí đâu.
Không đợi cậu sửa miệng, Lộ Chiêu Hành đã mở cửa phòng làm việc, cười nói: "Không cần hỏi anh, ở đây em muốn làm gì cũng không cần anh đồng ý."
"......"
Nói thì nói vậy, nhưng lầu hai có hai phòng làm việc, 1 cái là để cho Lộ Chiêu Hành làm việc ở nhà, cái còn lại chuẩn bị cho Hác Mộc, tuy cậu cả ngày không làm gì cả, nhưng xem như phân chia khu vực rồi.
Chỗ này là khu vực của Lộ Chiêu Hành, cho dù là vợ chồng thật sự cũng cần có riêng tư, cậu muốn vào phòng làm việc của Lộ Chiêu Hành dĩ nhiên phải hỏi trước.
Hác Mộc khẩn trương nhéo bàn tay sau lưng, bước vào phòng làm việc của Lộ Chiêu Hành.
Phòng làm việc bày trí đơn giản, có bàn làm việc hình vòng cung, trên bàn đặt hai cái máy tính, sau lưng là kệ sách, chắc là do vừa chuyển đến nên không kịp mua sắm cẩn thận.
Trên kệ sách không có sách, thấy rõ đồ vật đặt phía trên, Hác Mộc vừa bước chân vào phòng làm việc lập tức khựng lại.
Ở trên kệ sách gần cửa sổ bên phải, các khối rubik được sắp xếp ngay ngắn thẳng hàng, từ 3x3 đến 9x9, từ hình lập phương bình thường đến các loại rubik hình thù kì lạ, có đủ kiểu dáng vô cùng kỳ quặc.
Người này thích rubik đến mức nào vậy?
Bộ rubik trong tay Hác Mộc lập tức không đem ra được.
Cậu muốn đi kiện cửa hàng đồ chơi tội lừa đảo!
Nói cái gì mà trọn bộ rồi, đem hộp rubik của cậu ra so sánh thì hoàn toàn không bằng một nửa kệ của Lộ Chiêu Hành đâu!
Ý tưởng tặng rubik lập tức bị cậu bóp chế, Hác Mộc giấu kỹ cái hộp đi, xoay người nói: "Xin lỗi, quấy rầy anh rồi."
Nhưng cậu vừa lùi ra ngoài, Lộ Chiêu Hành phản xạ có điều kiện bắt lấy tay cậu, mấy khối rubik trong hợp không thành thật lắm, khi hai người kéo qua đẩy lại, lập phát ra tiếng động.
"......"
Thính lực của Lộ Chiêu Hành ra sao chứ, dựa vào sự hiểu biết và kinh nghiệm mua rubik của hắn, sai hắn không nghe ra âm thanh này là gì được?
Huống chi cái hộp của Hác Mộc cũng không nhỏ, cho dù có giấu cũng không thể giấu hết, gần như để lộ toàn bộ.
Lộ Chiêu Hành cảm thấy đáy lòng mình có gì đó ngứa ngáy, nhìn Hác Mộc sắc mặt xấu hổ không được tự nhiên, dịu giọng nói: "Có phải có gì đồ gì cho anh không?"
Hác Mộc: "....._"
Hác Mộc thấy cậu thiếu giấy trong nhà vệ sinh còn không xấu hổ như bây giờ!
Dưới ánh mắt vô cùng kiên nhẫn của Lộ Chiêu Hành, cậu không tự nhiên đem cái hộp ra.
Ánh mắt Lộ Chiêu Hành vốn tỏa sáng hơi tối lại một chút.
Hác Mộc nói: "Là, là Bốn Chín nói anh thích Rubik, nên em đi mua cho anh."
Lộ Chiêu Hành: "Em đi mua cho anh sao?"
"Đúng...... Đúng rồi!"
Hác Mộc nghiêng đầu sang một bên.
Lộ Chiêu Hành nhân lấy hộp rubik trong tay, cũng không cho cậu rụt tay lại, dùng tay kia cầm chặt: "Cảm ơn em, anh rất thích."
Hác Mộc không rút tay ra được, chỉ có thể nắm chặt tay lại: "Em không biết anh có nhiều như vậy, em......"
"Không sao đâu." Lộ Chiêu Hành nói: "Mấy này anh mua lâu rồi, cũ lắm rồi. Anh muốn mua cái mới."
"......"
Rubik vừa mua được hai ngày trên kệ sách tỏ vẻ oan ức quá.
Hác Mộc cũng biết hắn đang đưa bậc thang cho mình xuống, trong lòng thật sự dễ chịu hon nhiều, cậu lần nữa quay đầu lại, nhìn nụ cười trên mặt Lộ Chiêu Hành, lại sửng sốt.
Cùng là diễn viên như nhau, cậu nhìn ra được nụ cười trên mặt Lộ Chiêu Hành lúc này xuất phát từ nội tâm.
Không phải cái loại vì cảm ơn mà cười lễ phép, cũng không phải để giảm bớt xấu hổ mà cười, chính là đơn thuần vì "Hác Mộc" tặng quà cho hắn, lập tức vui vẻ thành thế này?
Đáng tiếc hắn cười không phải vì mình.
Ánh mắt Hác Mộc tối sầm lại, không biết vì sao có chút mất mát.
Quả nhiên tình yêu độc nhất này chỉ có ở trong truyện!
Cậu cảm thán một câu, điều chỉnh tâm trạng, nhoẻn miệng cười nói: "Anh dạy em chơi rubik được không?"
Nhưng nghĩ có lẽ đến Lộ Chiêu Hành tạm thời không cần sự giúp đỡ của người khác.
Trong nguyên tác ngoại trừ gút mắc tình cảm với "Hác Mộc", hắn thật sự rất thuận buồm xuôi gió, trâu bò đến mức tưởng như có thể bay lên trời.
Nhưng cậu phải làm gì để "lấy lòng" Lộ Chiêu Hành đây?
Hác Mộc suy nghĩ: "Vậy cậu biết bình tĩnh anh ấy có hứng thú với cái gì không?"
Không thể giúp đỡ được gì thù tặng chút quà chắc là được nhì?
Hơn nữa mấy ngày nay Lộ Chiêu Hành chiếu cố cậu như vậy, cậu thật sự nên cảm ơn người ta thật tốt.
Mặc dù trợ lý cần phải kín miệng, nhưng việc nhỏ nhặt thế này có lẽ không cần thiết phải giấu diếm đâu?
Mắt Hác Mộc mong chờ nhìn người đang lái xe.
Quách Bốn Chín bị cậu nhìn đến xém chút bẻ nhầm tay lái, trong lòng nói chị dâu quả nhiên quan tâm đến anh Lộ, quá vất vả rồi!
Cậu ta bình tĩnh suy nghĩ, trong đầu lóe lên.
Sau khi cậu ta suy tư hồi lâu, chậm rãi nói: "Rubik có tính không?"
Hác Mộc thật sự ngẩn người: "Rubik?"
Bốn Chín: "...... Đúng vậy."
Nhìn chị dâu coa vẻ kinh ngạc, Bốn Chín xấu hổ thay anh Lộ nhà mình.
Nhưng thật sự Lộ Chiêu Hành sở thích quá nghèo nàn.
Không chơi game, không tham dự mấy bữa tiệc tụ tập, lúc còn đi học trong đầu toàn là kế hoạch học tập, sau khi debut ngoại trừ kinh doanh công ty của mình thì cũng là suy nghĩ về công việc diễn viên, không nghỉ ngơi ở biệt thự thì cũng là đi đến phòng tập thể hình, thật sự sống rất tẻ nhạt.
Trước khi kết hôn, hắn thậm chí đóng phim liên tục, liều mạng cứ như không sợ mình bất ngờ đột tử.
Bốn Chín thở dài trong lòng, chờ chị dâu càm ràm quan tâm anh Lộ, nhưng người bên cạnh nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.
Hiện tại Hác Mộc đang nghĩ: Thì ra trong truyện Lộ Chiêu Hành cũng thích chơi rubik.
Xem ra tác giả truyện này chắc chắn là fan trung thành của Lộ Chiêu Hành, ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cũng biết!
Hác Mộc suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nói: "Tới cửa hàng đồ chơi đi."
Bốn Chín: "......"
"Dạ anh Mộc."
Xe dừng lại trong bãi đỗ xe ở 1 cửa hàng đồ chơi, Bốn Chín do dự nói: "Hay anh để tôi đi mua cho?"
Hác Mộc đã đeo khẩu trang ngụy trang rất tốt, lắc đầu nói: "Không cần, tự tôi đi mua được rồi."
Tiện thể còn có thể tìm hiểu một chút.
Không phải có câu nói, muốn làm bạn trước hết phải có cùng chủ đề nói chuyện sao.
Cậu mở cửa xe bước xuống, Bốn Chín nhìn cậu đi vào thang máy, lập tức lấy điện thoại ra lên Wechat nhắn tin.
【 Quách Năm Mươi 】: Các đồng ý, hôm nay tôi vừa tạo ra kỳ tích lớn lao.
【 Trợ lý A 】: Kỳ tích lớn lao gì?
Bốn Chín dùng lời văn đem chuyện tình cảm Hác Mộc thay đổi với Lộ Chiêu Hành kể lại.
Nhưng nhóm trợ lý phản ứng rất lạnh nhạt.
【 Trợ lý B 】: Ồ, anh Quách trâu bò.
【 Trợ lý C 】: Dạ, anh Quách 666.
Quách Bốn Chín:......
Cũng rất qua loa.
Chẳng lẽ những thay đổi này không đáng để động lòng người à?
【 Trợ lý A 】: Này tính là thay đổi cái gì? Cảm tình dĩ nhiên dùng tình cảm hồi đáp, việc tặng quà là đang phát thẻ người tốt cho anh Lộ đó!
【 Trợ lý C 】: Chúc mừng anh Lộ đã may mắn nhận được tấm thẻ người tốt, anh Quách góp công rất nhiều.
【 Quách Năm Mươi 】:......
【 Trợ lý B 】: Cách mạng chưa thành công, đồng chí còn phải cố gắng hơn nữa.
......
Bạn học Bốn Chín nhất thời giống như trái cà héo khô.
Lúc Hác Mộc tràn đầy sức sống đem một bộ rubik trở lại, Bốn Chín đã thay đổi thái độ hăng hái lúc trước, muốn nói lại thôi.
Hác Mộc dĩ nhiên nhìn ra được biểu tình biến hóa của cậu ta, kỳ quai nói: "Sao vậy?"
Chẳng lẽ cậu mua nhầm rồi?
Bốn Chín hận không thể đem thời gian quay về nửa tiếng trước.
Bây giờ cậu ta nói thật ra anh Lộ không thích chơi rubik, chị dâu có phải sẽ đánh chết cậu ta không?
Nếu cậu ta để chị dâu đem rubik về, anh Lộ có phải sẽ đánh chết cậu ta không?
Nhìn sự khẩn trương mờ mịt trong mắt Hác Mộc, Bốn Chín miễn cưỡng cười: "Không có gì đâu."
Bạn học Bốn Chín tâm tình thấp thỏm không yên, giúp chị dâu đem hộp rubik bỏ vào cốp sau, cẩn thận lái xe đưa chị dâu về biệt thự.
Hác Mộc cũng rất lo lắng.
Lúc mua cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ Lộ Chiêu Hành thích, nên mua làm quà.
Nhưng khi tới biệt thự lấy hộp rubik từ cốp sau ra, cậu lại cảm thấy chỉ tặng cái này, có phải qua loa quá không?
Cậu đứng tại chỗ do dự chốc lát, nghĩ rằng thôi đã đến nước này thì tới đâu hay tới đó.
Lúc cậu vào biệt thự, Tiểu La đã quay về rồi, đang ở trong phòng khách xử lý mấy chuyện vụn vặt cho Hác Mộc, nghe ở cửa biệt thự có động tĩnh, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, rồi quay lại nhìn laptop.
Hác Mộc đã quen với trạng thái tập trung khi làm việc của cậu ta rồi, đi tới hỏi: "Lộ Chiêu Hành về chưa?"
Tiểu La nói: "Trong phòng làm việc trên lầu."
Hác Mộc nhìn thoáng qua bên trên lầu, nói với Bốn Chín: "Đưa tôi đi."
Bốn Chín vô thức đưa hội qua, thấp giọng nói: "Thật sự phải đưa sao?"
Hác Mộc nghe cậu ta nói vậy, cũng do dự thấp giọng: "Có phải rẻ quá không?"
Bốn Chín: "......"
Vấn đề không phải rẻ hay không rẻ. Vấn đề là cậu ta có bị đánh hay không đó!
Hác Mộc còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình: "Nếu không thì thôi tôi mua cái khác cho ảnh?"
Liên quan đến vấn đề tam quan, Bốn Chín cảm thấy mình nên thay anh Lộ giải thích: "...... Tôi nghĩ chắc anh lộ không để tâm đến giá cả đâu anh."
"......"
"Vậy thì được rồi." Hác Mộc nói: "Tôi đi lên đó."
Bốn Chín: "!!"
Một tiếng "từ từ" cậu ta còn chưa kịp nói ra, cậu đã xoay người đi lên lầu.
Bốn Chín vẫn duy trì tư thế muốn ngăn cản chị dâu, bỗng ý thức được trong phòng khách còn có người, xấu hổ nghiêng đầu, đối mặt với ánh mắt vô cảm của Tiểu La, cậu ta hậm hực thu tay lại, cười mỉa nói: "Xin chào."
Tiểu La: "Xin chào."
"......"
Trong lòng Bốn Chín lúc này: Trợ lý này lạnh lùng quá đi.
Trong lòng Tiểu La lúc này: Trợ lý này không được thông minh cho lắm.
......
Ở hành lang lầu 2, Hác Mộc cầm một cái hộp lớn đứng trước cửa phòng làm việc chần chừ do dự.
Ầy, cậu tự hỏi làm sao để có thể đưa cái họp rubik trong tay một cách tự nhiên nhất, dùng lý do gì đây?
Nhét vào tay hắn rồi xoay người bỏ đi?
Nhưng bọn họ sống dưới một mái nhà cứ ngẩng mặt lên là thấy nhau, mọi chuyện phải nói rõ ràng.
Vậy nên thẳng thắn thì hơn.
Hác Mộc đưa ra quyết định, đưa tay lên gõ cửa.
Chỉ là cậu còn chưa kịp gõ, "lạch cạch" một tiếng, cửa mở ra.
"......"
Hai người ở trước cửa đồng thời sửng sốt.
Hác Mộc vô thức đem hộp trên tay giấu ra sau lưng.
Động tác cậu quá mạnh mẽ, làm cho Lộ ảnh đến bất ngờ khi nhìn thấy cậu nhanh chóng hồi hồn: "Em......"
Hác Mộc cũng biết mình giấu đầu lòi đuôi, lúng túng nói: "Em...... Em tìm anh có chút việc, giờ anh rảnh không anh?"
Đương nhiên rảnh, không rảnh cũng không phải rảnh.
Lộ Chiêu Hành nắm lấy nắm cửa chặt hơn, xem như bình tĩnh nói: "Có."
Hác Mộc thăm dò phòng làm việc của hắn: "Em vào được không?"
Đứng trước cửa phòng làm việc, không khí kì quái quá.
Ây...... Tặng có chút đồ cũng không cần phải quan tâm gì đến không khí đâu.
Không đợi cậu sửa miệng, Lộ Chiêu Hành đã mở cửa phòng làm việc, cười nói: "Không cần hỏi anh, ở đây em muốn làm gì cũng không cần anh đồng ý."
"......"
Nói thì nói vậy, nhưng lầu hai có hai phòng làm việc, 1 cái là để cho Lộ Chiêu Hành làm việc ở nhà, cái còn lại chuẩn bị cho Hác Mộc, tuy cậu cả ngày không làm gì cả, nhưng xem như phân chia khu vực rồi.
Chỗ này là khu vực của Lộ Chiêu Hành, cho dù là vợ chồng thật sự cũng cần có riêng tư, cậu muốn vào phòng làm việc của Lộ Chiêu Hành dĩ nhiên phải hỏi trước.
Hác Mộc khẩn trương nhéo bàn tay sau lưng, bước vào phòng làm việc của Lộ Chiêu Hành.
Phòng làm việc bày trí đơn giản, có bàn làm việc hình vòng cung, trên bàn đặt hai cái máy tính, sau lưng là kệ sách, chắc là do vừa chuyển đến nên không kịp mua sắm cẩn thận.
Trên kệ sách không có sách, thấy rõ đồ vật đặt phía trên, Hác Mộc vừa bước chân vào phòng làm việc lập tức khựng lại.
Ở trên kệ sách gần cửa sổ bên phải, các khối rubik được sắp xếp ngay ngắn thẳng hàng, từ 3x3 đến 9x9, từ hình lập phương bình thường đến các loại rubik hình thù kì lạ, có đủ kiểu dáng vô cùng kỳ quặc.
Người này thích rubik đến mức nào vậy?
Bộ rubik trong tay Hác Mộc lập tức không đem ra được.
Cậu muốn đi kiện cửa hàng đồ chơi tội lừa đảo!
Nói cái gì mà trọn bộ rồi, đem hộp rubik của cậu ra so sánh thì hoàn toàn không bằng một nửa kệ của Lộ Chiêu Hành đâu!
Ý tưởng tặng rubik lập tức bị cậu bóp chế, Hác Mộc giấu kỹ cái hộp đi, xoay người nói: "Xin lỗi, quấy rầy anh rồi."
Nhưng cậu vừa lùi ra ngoài, Lộ Chiêu Hành phản xạ có điều kiện bắt lấy tay cậu, mấy khối rubik trong hợp không thành thật lắm, khi hai người kéo qua đẩy lại, lập phát ra tiếng động.
"......"
Thính lực của Lộ Chiêu Hành ra sao chứ, dựa vào sự hiểu biết và kinh nghiệm mua rubik của hắn, sai hắn không nghe ra âm thanh này là gì được?
Huống chi cái hộp của Hác Mộc cũng không nhỏ, cho dù có giấu cũng không thể giấu hết, gần như để lộ toàn bộ.
Lộ Chiêu Hành cảm thấy đáy lòng mình có gì đó ngứa ngáy, nhìn Hác Mộc sắc mặt xấu hổ không được tự nhiên, dịu giọng nói: "Có phải có gì đồ gì cho anh không?"
Hác Mộc: "....._"
Hác Mộc thấy cậu thiếu giấy trong nhà vệ sinh còn không xấu hổ như bây giờ!
Dưới ánh mắt vô cùng kiên nhẫn của Lộ Chiêu Hành, cậu không tự nhiên đem cái hộp ra.
Ánh mắt Lộ Chiêu Hành vốn tỏa sáng hơi tối lại một chút.
Hác Mộc nói: "Là, là Bốn Chín nói anh thích Rubik, nên em đi mua cho anh."
Lộ Chiêu Hành: "Em đi mua cho anh sao?"
"Đúng...... Đúng rồi!"
Hác Mộc nghiêng đầu sang một bên.
Lộ Chiêu Hành nhân lấy hộp rubik trong tay, cũng không cho cậu rụt tay lại, dùng tay kia cầm chặt: "Cảm ơn em, anh rất thích."
Hác Mộc không rút tay ra được, chỉ có thể nắm chặt tay lại: "Em không biết anh có nhiều như vậy, em......"
"Không sao đâu." Lộ Chiêu Hành nói: "Mấy này anh mua lâu rồi, cũ lắm rồi. Anh muốn mua cái mới."
"......"
Rubik vừa mua được hai ngày trên kệ sách tỏ vẻ oan ức quá.
Hác Mộc cũng biết hắn đang đưa bậc thang cho mình xuống, trong lòng thật sự dễ chịu hon nhiều, cậu lần nữa quay đầu lại, nhìn nụ cười trên mặt Lộ Chiêu Hành, lại sửng sốt.
Cùng là diễn viên như nhau, cậu nhìn ra được nụ cười trên mặt Lộ Chiêu Hành lúc này xuất phát từ nội tâm.
Không phải cái loại vì cảm ơn mà cười lễ phép, cũng không phải để giảm bớt xấu hổ mà cười, chính là đơn thuần vì "Hác Mộc" tặng quà cho hắn, lập tức vui vẻ thành thế này?
Đáng tiếc hắn cười không phải vì mình.
Ánh mắt Hác Mộc tối sầm lại, không biết vì sao có chút mất mát.
Quả nhiên tình yêu độc nhất này chỉ có ở trong truyện!
Cậu cảm thán một câu, điều chỉnh tâm trạng, nhoẻn miệng cười nói: "Anh dạy em chơi rubik được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.