Sau Khi Xuyên Sách Tui Bị Kẻ Thù Dấu Hiệu
Chương 57: Quên nói cho anh biết, đây là bệnh viện nhà tôi
Thần Tạp
26/01/2023
Đột nhiên vang lên một câu chất vấn, phần lớn mọi người bên trong buổi tiệc đều nhíu mày.
Buổi tiệc vốn rất ồn ào, bởi vì cửa bất ngờ bị đẩy ra khiến mọi người yên tĩnh lại, âm thanh bên cạnh cửa càng thêm rõ ràng.
Tham gia buổi tiệc ngoại trừ diễn viên Thiên Địa Hành và truyền thông, đa phần đều là người có lai lịch, mặc kệ sau lưng bọn họ làm chuyện không sạch sẽ, ở bên ngoài bọn họ là người có ý tứ, không thích người phô trương quá mức, nhất là người đột nhiên chạy đến gào to.
Đã có người bắt đầu xì xào bàn tán.
"Người này là ai vậy?"
"Tự nhiên xông vào la lối om sòm, sao lại bất sự bất lịch sự quá vậy?"
"Anh ta đến tìm Lộ Chiêu Hành hả? Hai người bọn họ có quan hệ thế nào vậy?"
"Hình như nghe anh ta nói cha gì đó, là anh em à?"
"Lộ Chiêu Hành không phải con trai của lão tổng Đường Phong của giải trí Tân Á sao? Không phải anh trai anh ta leo núi tuyết qua đời rồi? Anh em ở đâu ra nữa?"
"Chắc không phải con riêng đấy chứ......"
"......"
Đúng vậy đó!
Chuyện Lộ Chiêu Hành cũng là con riêng trong giới thượng lưu không phải chuyện bí mật gì, nhưng sau khi thiếu gia chính thức qua đời, Lộ Chiêu Hành bị nhà họ Lộ tự ý ra quyết định nhận trở về, mà Lộ Chiêu Hành cũng không tiếp nhận sản nghiệp nhà họ Lộ, sự nghiệp của chính hắn có thành tựu, thân phận con riêng cũng không còn ai để ý.
Về phần bây giờ người này xuất hiện, vừa nhìn thì biết không thể so sánh.
Lộ Chiêu Hành từ trong góc bước ra, giới thiệu cho Hác Mộc.
Người này là sau khi Lộ Phong cùng một tiểu minh tinh tình một đêm, tiểu minh tinh đó lén sinh sau lưng Lộ Phong, vốn nghĩ muốn dùng đứa con làm tiểu tam để vào hào môn, mặc dù Lộ Phong cặn bã nhưng ông ta vẫn tự hiểu, mặc kệ ở bên ngoài ăn vụng ra sao thì vợ con vẫn là quan trọng nhất.
Hắn nói cho mỗi tình nhân của mình một câu, không thể mang thai đứa bé, nếu nhưng mang thai, muốn sinh con thì phải tự mình nuôi.
Nhưng lời độc ác ai cũng biết nói, phần lớn họ không tin ông ta sẽ tuyệt tình như vậy, cũng không buông bỏ được giấc mộng hào môn.
Cho nên mới có Lộ Sùng bây giờ xông vào buổi tiệc.
Lúc mặt đối mặt, Hác Mộc cảm thấy người này khá quen mắt.
Nhưng vóc dáng của người này với Lộ Chiêu Hành cũng không giống nhau!
Cậu còn chưa kịp nhớ gặp được người này ở đâu, đã nghe Lộ Sùng không xem ai ra gì tiếp tục nói: "Bác sĩ nói sức khỏe của cha không thích hợp để chuyển viện, mày tự tung tự tác chuyển ông đi, sau khi chuyển viện lại không chăm sóc tốt hại cho bệnh tình của ông chuyển biến xấu, hả lòng hả dạ mày chưa?"
"......"
Lời lên án này coi như có hơi mất lương tâm.
Đèn flash sáng lên không ngừng, khiến cho lòng người khó chịu cáu gắt, Lộ Chiêu Hành vừa muốn mở miệng, Hác Mộc đột nhiên ngăn cản hắn, tiến lên một bước nói: "Anh vừa mới nói, cha anh ở bệnh viện sắp không qua khỏi?"
Vẻ giận dữ của Lộ Sùng khi nhìn chằm chằm Lộ Chiêu Hành còn chưa biến mất, đột nhiên tầm mắt bị cản lại, nhìn thấy người đứng ra, lập tức nhíu mày.
"Cha anh đã sắp không qua khỏi, anh còn có rảnh hơi chạy đến buổi tiệc tìm người không biết chuyện gì xảy ra để trách tội đấy à?"
"......"
Trong đám đông đã có người cười thành tiếng.
Người này cũng không có đầu óc, để cho người ta nắm đằng chuôi.
Đồng thời Hác Mộc cũng nhắc nhở Chử Minh, cậu trực tiếp gọi người đến: "Anh xuống tìm bảo về kiểm tra xem tại sao người này có thể vào đây được đi."
Biến cố đột ngột khiến trên mặt Lộ Sùng lóe lên một chút bối rối, anh ta nổi giận với Hàn Ngọc: "Đây là chuyện của nhà họ Lộ bọn tao, mắc mớ gì đến mày?"
Hác Mộc nói: "Chuyện thì là của nhà họ Lộ các anh, nhưng buổi tiệc này thì không phải, hơn nữa...... Ai biết anh có phải người nhà họ Lộ hay không?"
Một đứa con riêng không được thừa nhận, không bằng không chứng chạy đến buổi tiệc làm loạn, ai biết đang nghĩ gì trong lòng?
"Mày......"
Lộ Sùng bị cậu nói đến đỏ mặt, kế hoạch của anh ta bị xáo trộn, không biết phải làm để công kích lại.
Lộ Phong đang cận kề cái chết trong bệnh viện, ngoại Lộ Chiêu Hành thì anh ta là con trai duy nhất của Lộ Phong, anh ta đến buổi tiệc làm loạn, một là muốn mượn truyền thông thông báo quan hệ của anh ta với Lộ Phong và Lộ Chiêu Hành, hai là mượn chuyện bệnh tình Lộ Phong chuyển biến xấu trách cứ Lộ Chiêu Hành không có trách nhiệm, anh ta không tin lúc dư luận công kích Lộ Chiêu Hành, người đó vẫn không biết xấu hổ tranh gia sản với anh ta.
Anh ta lao vào la làng là để chiếm thế thượng phong, người nghe được chuyện lớn này nhất định sẽ tò mò chuyện gì xảy ra, anh ta chờ quần chúng ăn dưa sẽ truy hỏi, như vậy anh ta có thể thuận thế giội nước bẩn lên người Lộ Chiêu Hành.
Nhưng anh ta thế nào cũng không nghĩ ra một Hác Mộc không theo lẽ thường xuất hiện, trực tiếp bắt lấy sơ hở trong lời anh ta nói.
Anh ta không nói lại Hác Mộc, chỉ có thể tìm Lộ Chiêu Hành la lối khóc lóc: "Lộ Chiêu Hành, mày núp ở phía sau làm gì? Có phải mày chột dạ không!"
Chột dạ cái đầu anh chứ chột dạ!
Hác Mộc liếc nhìn, còn muốn tiếp tiếp tục nói.
Lộ Chiêu Hành vỗ vai cậu, đi lên phía trước nói: "Từ bệnh viện Nhân An đến đây phải lái xe mất một tiếng đồng hồ đúng không?"
Lộ Sùng nói: "Mày có ý gì?"
Lộ Chiêu Hành nói: "Không có ý gì, chỉ cảm thấy trùng hợp thật, tôi vừa nhận được điện thoại của bệnh viện xong, anh cũng đẩy cửa bước vào."
Lộ Chiêu Hành và Hác Mộc nhận điện thoại cùng lúc, cuộc điện thoại của Hác Mộc là do bác sĩ phụ trách của Lộ Phong trực tiếp gọi đến, có thể nói là tin tức mới nhất, nhưng tin tức bệnh tình nguy kịch vừa mới nhận được, Lộ Sùng đã đến hội trường buổi tiệc, đây quả thật đúng là quá trùng hợp.
Trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy?
Thấy hắn dự định vung nồi, Lộ Sùng lập tức bùng nổ: "Tao biết ngay mày không chịu thừa nhận, tao biết mày thông đồng với bệnh viện hết cả rồi, mày muốn nói mày không biết bệnh tình của cha nguy kịch sao? Bây giờ mày mới nhận được điện thoại? Ai biết có phải bây giờ mày mới nhận được điện thoại hay không? Mày chính là......"
"Sao không thể biết được?" Hác Mộc ngắt lời anh ta: "Không phải có lịch sử cuộc gọi sao?"
"......"
Nếu ánh mắt Lộ Sùng có lực sát thương, không thể nghi ngờ Hác Mộc đã nát thành từng mảnh.
Nhưng đổi lại ánh mắt Lộ Chiêu Hành có lực sát thương rất lớn, tin tức tố áp chế trực tiếp lại cường thế, cho dù Lộ Sùng là Beta cũng chịu không nổi.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, lại không muốn bị bẽ mặt trước mặt các nhân vật lớn, cố gắng chịu đựng.
Mà Lộ Chiêu Hành cũng đã chào hỏi những người khác chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc.
Bệnh tình Lộ Phong thật sự nguy kịch, hắn phải đến xem thử.
Những người khác biết nếu chuyện này không được làm rõ sẽ ảnh hưởng không tốt đến Lộ Chiêu Hành, cũng sẽ ảnh hưởng đến bộ phim sắp ra mắt nên không ai giữ hắn lại.
Về phần Lộ Sùng, tất nhiên là bị bảo vệ đến muộn đuổi ra khỏi buổi tiệc.
Anh ta cố ý mua chuộc bảo vệ trực đêm hôm nay để vào hội trường, camera giám sát quay được, Lộ Sùng đứng ở ngoài phòng tiệc, sau khi nhận được một cuộc điện thoại mới đẩy cửa bước vào, mục đích hôm nay anh ta tới làm loạn đã rõ ràng, truyền thông mời tới đề là người nhà, viết tin tức thế nào cũng rất ăn ý, không cần lo lắng.
Sau khi Lộ Chiêu Hành rời khỏi bữa tiệc, bên trong phòng tiệc lại khôi phục không khí náo nhiệt trước đó.
Bữa tiệc kết thúc, Giang Hàn Dật uống quá nhiều, quấn lấy Chử Minh không buông tay, miệng còn nói mê sảng mấy chuyện trên trời dưới đất.
Chử Minh đưa anh về nơi ở riêng của mình gần đó, định ném con ma men này lên giường thì rời đi.
Giang Hàn Dật cao một mét chín, để đưa một Alpha say rượu từ cửa phòng khách vào tới phòng ngủ là chuyện không dễ dàng, nhất là khi con ma men này còn thích động tay động chân.
Thấy sắp thành công, tới gần cái giường lớn đen nhánh trong phòng ngủ, Chử Minh thở phào một hơi, bỗng nhiên bị vấp một cái, cả người bị mất thăng bằng, hai người ngã xuống chăn lông ngỗng mềm mại.
"......"
Hắn bị Giang Hàn Dật đè đến ngạt thở, vô thức nhíu mày, đưa tay muốn đẩy người xuống.
Trên đầu bất ngờ bị che mất ánh sáng, người say rượu đột nhiên chống lên phía trên đầu hắn, nhìn chằm chằm hắn.
Chử Minh không thay đổi sắc mặt nhìn lại: "Chuyện gì?"
Giang Hàn Dật nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào.
Chử Minh muốn đưa tay đẩy anh ra, tay lại bị đè trở lại.
Giang Hàn Dật đột nhiên cười cười: "Người đẹp, ra ngoài không nên tùy tiện dắt người về nhà, rất nguy hiểm."
Trêu chọc cực kỳ vô lại, Chử Minh lườm anh một cái, không thèm để ý đến anh, sau khi muốn đứng dậy lại một lần nữa bị áp chế, hắn không khỏi có hơi tức giận: "Giang Hàn Dật cậu nhìn cho rõ, tôi không phải Omega, không có tin tức tố."
Giang Hàn Dật lại thốt lên: "Tôi cũng đâu có thích Omega."
"Cậu......"
Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, mang theo mùi rượu, Chử Minh nghiêng đầu né đi, trực tiếp bị gặm cổ.
Động tác của Giang Hàn Dật không dịu dàng chút nào, dùng sức cởi áo sơ mi, kéo đứt hai hàng cúc áo, lạch cạch rơi xuống sàn nhà.
Hôm nay Chử Minh uống cũng không ít, đầu óc hơi choáng váng, lúc Giang Hàn Dật nắm lấy quần hắn, hắn chống cự theo bản năng, lúc này Giang Hàn Dật cắn lỗ tai hắn, trầm thấp gọi một tiếng: "Tiểu Minh."
Chử Minh: "......"
Nghe được xưng hô này sắc mặt Chử Minh tối sầm lại.
Cậu mới là Tiểu Minh, cả nhà cậu mới Tiểu Minh!
Bởi vì nghe quá lỗi thời, Chử Minh luôn không thích người khác gọi mình như vậy, chỉ có Giang Hàn Dật thích gọi, bị đánh vô số lần cũng không bỏ.
Chử Minh như thường lệ thưởng cho đầu anh một cái bạt tai.
Cũng không biết cái tát này khiến cho Alpha tỉnh táo hay nổi giận, Giang Hàn Dật ngẩng đầu, nhào tới trực tiếp ngậm môi hắn.
Dưới lầu tài xế trong xe đợi nửa tiếng, thấy Chử tổng không đi ra, cũng không có chỉ thị gì khác, gặp mãi cũng thành thói quen lái xe đi, chuẩn bị sáng mai tới đón.
Mà hai người sớm rời khỏi bữa tiệc, trên đường đi đến bệnh viện, Hác Mộc không nói lời nào.
Kỳ thật trong lòng cậu có nhiều nghi vấn.
Cậu nhìn ra Lộ Chiêu Hành cũng không lo lắng gì nhiều về bệnh tình của Lộ Phong.
Khi còn bé nhà họ Lộ không quan tâm hắn, hắn cũng chưa từng sống dựa vào nhà họ Lộ, nên cha con không có tình cảm cũng rất bình thường.
Lộ Chiêu Hành cũng không phải người lấy ơn báo oán, hắn bài xích Lộ Phong, từ việc sau khi chuyển viện hắn chưa từng đến thăm hỏi có thể nhìn ra được.
Nếu đã như vậy, tại sao hắn muốn xen vào chuyện của nhà họ Lộ?
Lộ Chiêu Hành bây giờ quả thật có kỹ năng độc tâm Hác Mộc, thấy cậu muốn nói lại thôi, trực tiếp giải thích: "Anh không phải vì ông ấy."
"Vậy thì vì ai?"
Hác Mộc thốt ra, nói xong mới phát hiện hình như mình đã bại lộ gì đó, cố gắng kiềm chế vẻ mặt khẩn trương, ho một tiếng che giấu.
Lộ Chiêu Hành không nhịn được cười: "Cái này từ từ anh nói em nghe, xuống xe trước đã."
Đã đến bệnh viện.
Hác Mộc nhìn ra ngoài xe, đột nhiên ý thức được bọn họ đang có việc quan trọng, tranh thủ thời gian thu lại sự tò mò, nhẹ gật đầu.
Thời điểm đi đến Lộ Phong đã được cứu sống, nói là sử dụng thuốc không đúng khiến cho tim ngừng đập.
"...... Tôi đã hỏi mấy y tá khác rồi, bọn họ không có sử dụng thuốc nào khác ngoài thuốc của bác sĩ kê đơn."
Bác sĩ điều trị ở ngoài hành lang phòng bệnh giải thích với Hác Mộc, bọn họ vừa mới tiến hành cấp cứu cho bệnh nhân, chưa kịp tìm điều tra rõ nguyên nhân cụ thể.
Hác Mộc gật đầu nói: "Điều tra một chút xem trong vòng một tiếng trước khi bệnh nhân chuyển biến xấu có ai ra vào phòng bệnh không......"
Lộ Sùng đến chậm một bước vừa chạy tới cửa phòng, đúng lúc nghe được cuộc đối thoại giữa Hác Mộc với bác sĩ, mặt anh ta biến sắc, la làng la lối: "Ai kêu mày điều tra? Mày có rằng mình là ai? Nói điều tra thì điều tra hả?"
Anh ta ở hàng lang lớn tiếng ồn ào, Hác Mộc quay đầu lại nhìn, liếc ngang liếc dọc đánh giá anh ta, mỉm cười nói: "Ngại quá, quên nói cho anh biết, đây là bệnh viện nhà tôi."
Buổi tiệc vốn rất ồn ào, bởi vì cửa bất ngờ bị đẩy ra khiến mọi người yên tĩnh lại, âm thanh bên cạnh cửa càng thêm rõ ràng.
Tham gia buổi tiệc ngoại trừ diễn viên Thiên Địa Hành và truyền thông, đa phần đều là người có lai lịch, mặc kệ sau lưng bọn họ làm chuyện không sạch sẽ, ở bên ngoài bọn họ là người có ý tứ, không thích người phô trương quá mức, nhất là người đột nhiên chạy đến gào to.
Đã có người bắt đầu xì xào bàn tán.
"Người này là ai vậy?"
"Tự nhiên xông vào la lối om sòm, sao lại bất sự bất lịch sự quá vậy?"
"Anh ta đến tìm Lộ Chiêu Hành hả? Hai người bọn họ có quan hệ thế nào vậy?"
"Hình như nghe anh ta nói cha gì đó, là anh em à?"
"Lộ Chiêu Hành không phải con trai của lão tổng Đường Phong của giải trí Tân Á sao? Không phải anh trai anh ta leo núi tuyết qua đời rồi? Anh em ở đâu ra nữa?"
"Chắc không phải con riêng đấy chứ......"
"......"
Đúng vậy đó!
Chuyện Lộ Chiêu Hành cũng là con riêng trong giới thượng lưu không phải chuyện bí mật gì, nhưng sau khi thiếu gia chính thức qua đời, Lộ Chiêu Hành bị nhà họ Lộ tự ý ra quyết định nhận trở về, mà Lộ Chiêu Hành cũng không tiếp nhận sản nghiệp nhà họ Lộ, sự nghiệp của chính hắn có thành tựu, thân phận con riêng cũng không còn ai để ý.
Về phần bây giờ người này xuất hiện, vừa nhìn thì biết không thể so sánh.
Lộ Chiêu Hành từ trong góc bước ra, giới thiệu cho Hác Mộc.
Người này là sau khi Lộ Phong cùng một tiểu minh tinh tình một đêm, tiểu minh tinh đó lén sinh sau lưng Lộ Phong, vốn nghĩ muốn dùng đứa con làm tiểu tam để vào hào môn, mặc dù Lộ Phong cặn bã nhưng ông ta vẫn tự hiểu, mặc kệ ở bên ngoài ăn vụng ra sao thì vợ con vẫn là quan trọng nhất.
Hắn nói cho mỗi tình nhân của mình một câu, không thể mang thai đứa bé, nếu nhưng mang thai, muốn sinh con thì phải tự mình nuôi.
Nhưng lời độc ác ai cũng biết nói, phần lớn họ không tin ông ta sẽ tuyệt tình như vậy, cũng không buông bỏ được giấc mộng hào môn.
Cho nên mới có Lộ Sùng bây giờ xông vào buổi tiệc.
Lúc mặt đối mặt, Hác Mộc cảm thấy người này khá quen mắt.
Nhưng vóc dáng của người này với Lộ Chiêu Hành cũng không giống nhau!
Cậu còn chưa kịp nhớ gặp được người này ở đâu, đã nghe Lộ Sùng không xem ai ra gì tiếp tục nói: "Bác sĩ nói sức khỏe của cha không thích hợp để chuyển viện, mày tự tung tự tác chuyển ông đi, sau khi chuyển viện lại không chăm sóc tốt hại cho bệnh tình của ông chuyển biến xấu, hả lòng hả dạ mày chưa?"
"......"
Lời lên án này coi như có hơi mất lương tâm.
Đèn flash sáng lên không ngừng, khiến cho lòng người khó chịu cáu gắt, Lộ Chiêu Hành vừa muốn mở miệng, Hác Mộc đột nhiên ngăn cản hắn, tiến lên một bước nói: "Anh vừa mới nói, cha anh ở bệnh viện sắp không qua khỏi?"
Vẻ giận dữ của Lộ Sùng khi nhìn chằm chằm Lộ Chiêu Hành còn chưa biến mất, đột nhiên tầm mắt bị cản lại, nhìn thấy người đứng ra, lập tức nhíu mày.
"Cha anh đã sắp không qua khỏi, anh còn có rảnh hơi chạy đến buổi tiệc tìm người không biết chuyện gì xảy ra để trách tội đấy à?"
"......"
Trong đám đông đã có người cười thành tiếng.
Người này cũng không có đầu óc, để cho người ta nắm đằng chuôi.
Đồng thời Hác Mộc cũng nhắc nhở Chử Minh, cậu trực tiếp gọi người đến: "Anh xuống tìm bảo về kiểm tra xem tại sao người này có thể vào đây được đi."
Biến cố đột ngột khiến trên mặt Lộ Sùng lóe lên một chút bối rối, anh ta nổi giận với Hàn Ngọc: "Đây là chuyện của nhà họ Lộ bọn tao, mắc mớ gì đến mày?"
Hác Mộc nói: "Chuyện thì là của nhà họ Lộ các anh, nhưng buổi tiệc này thì không phải, hơn nữa...... Ai biết anh có phải người nhà họ Lộ hay không?"
Một đứa con riêng không được thừa nhận, không bằng không chứng chạy đến buổi tiệc làm loạn, ai biết đang nghĩ gì trong lòng?
"Mày......"
Lộ Sùng bị cậu nói đến đỏ mặt, kế hoạch của anh ta bị xáo trộn, không biết phải làm để công kích lại.
Lộ Phong đang cận kề cái chết trong bệnh viện, ngoại Lộ Chiêu Hành thì anh ta là con trai duy nhất của Lộ Phong, anh ta đến buổi tiệc làm loạn, một là muốn mượn truyền thông thông báo quan hệ của anh ta với Lộ Phong và Lộ Chiêu Hành, hai là mượn chuyện bệnh tình Lộ Phong chuyển biến xấu trách cứ Lộ Chiêu Hành không có trách nhiệm, anh ta không tin lúc dư luận công kích Lộ Chiêu Hành, người đó vẫn không biết xấu hổ tranh gia sản với anh ta.
Anh ta lao vào la làng là để chiếm thế thượng phong, người nghe được chuyện lớn này nhất định sẽ tò mò chuyện gì xảy ra, anh ta chờ quần chúng ăn dưa sẽ truy hỏi, như vậy anh ta có thể thuận thế giội nước bẩn lên người Lộ Chiêu Hành.
Nhưng anh ta thế nào cũng không nghĩ ra một Hác Mộc không theo lẽ thường xuất hiện, trực tiếp bắt lấy sơ hở trong lời anh ta nói.
Anh ta không nói lại Hác Mộc, chỉ có thể tìm Lộ Chiêu Hành la lối khóc lóc: "Lộ Chiêu Hành, mày núp ở phía sau làm gì? Có phải mày chột dạ không!"
Chột dạ cái đầu anh chứ chột dạ!
Hác Mộc liếc nhìn, còn muốn tiếp tiếp tục nói.
Lộ Chiêu Hành vỗ vai cậu, đi lên phía trước nói: "Từ bệnh viện Nhân An đến đây phải lái xe mất một tiếng đồng hồ đúng không?"
Lộ Sùng nói: "Mày có ý gì?"
Lộ Chiêu Hành nói: "Không có ý gì, chỉ cảm thấy trùng hợp thật, tôi vừa nhận được điện thoại của bệnh viện xong, anh cũng đẩy cửa bước vào."
Lộ Chiêu Hành và Hác Mộc nhận điện thoại cùng lúc, cuộc điện thoại của Hác Mộc là do bác sĩ phụ trách của Lộ Phong trực tiếp gọi đến, có thể nói là tin tức mới nhất, nhưng tin tức bệnh tình nguy kịch vừa mới nhận được, Lộ Sùng đã đến hội trường buổi tiệc, đây quả thật đúng là quá trùng hợp.
Trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy?
Thấy hắn dự định vung nồi, Lộ Sùng lập tức bùng nổ: "Tao biết ngay mày không chịu thừa nhận, tao biết mày thông đồng với bệnh viện hết cả rồi, mày muốn nói mày không biết bệnh tình của cha nguy kịch sao? Bây giờ mày mới nhận được điện thoại? Ai biết có phải bây giờ mày mới nhận được điện thoại hay không? Mày chính là......"
"Sao không thể biết được?" Hác Mộc ngắt lời anh ta: "Không phải có lịch sử cuộc gọi sao?"
"......"
Nếu ánh mắt Lộ Sùng có lực sát thương, không thể nghi ngờ Hác Mộc đã nát thành từng mảnh.
Nhưng đổi lại ánh mắt Lộ Chiêu Hành có lực sát thương rất lớn, tin tức tố áp chế trực tiếp lại cường thế, cho dù Lộ Sùng là Beta cũng chịu không nổi.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, lại không muốn bị bẽ mặt trước mặt các nhân vật lớn, cố gắng chịu đựng.
Mà Lộ Chiêu Hành cũng đã chào hỏi những người khác chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc.
Bệnh tình Lộ Phong thật sự nguy kịch, hắn phải đến xem thử.
Những người khác biết nếu chuyện này không được làm rõ sẽ ảnh hưởng không tốt đến Lộ Chiêu Hành, cũng sẽ ảnh hưởng đến bộ phim sắp ra mắt nên không ai giữ hắn lại.
Về phần Lộ Sùng, tất nhiên là bị bảo vệ đến muộn đuổi ra khỏi buổi tiệc.
Anh ta cố ý mua chuộc bảo vệ trực đêm hôm nay để vào hội trường, camera giám sát quay được, Lộ Sùng đứng ở ngoài phòng tiệc, sau khi nhận được một cuộc điện thoại mới đẩy cửa bước vào, mục đích hôm nay anh ta tới làm loạn đã rõ ràng, truyền thông mời tới đề là người nhà, viết tin tức thế nào cũng rất ăn ý, không cần lo lắng.
Sau khi Lộ Chiêu Hành rời khỏi bữa tiệc, bên trong phòng tiệc lại khôi phục không khí náo nhiệt trước đó.
Bữa tiệc kết thúc, Giang Hàn Dật uống quá nhiều, quấn lấy Chử Minh không buông tay, miệng còn nói mê sảng mấy chuyện trên trời dưới đất.
Chử Minh đưa anh về nơi ở riêng của mình gần đó, định ném con ma men này lên giường thì rời đi.
Giang Hàn Dật cao một mét chín, để đưa một Alpha say rượu từ cửa phòng khách vào tới phòng ngủ là chuyện không dễ dàng, nhất là khi con ma men này còn thích động tay động chân.
Thấy sắp thành công, tới gần cái giường lớn đen nhánh trong phòng ngủ, Chử Minh thở phào một hơi, bỗng nhiên bị vấp một cái, cả người bị mất thăng bằng, hai người ngã xuống chăn lông ngỗng mềm mại.
"......"
Hắn bị Giang Hàn Dật đè đến ngạt thở, vô thức nhíu mày, đưa tay muốn đẩy người xuống.
Trên đầu bất ngờ bị che mất ánh sáng, người say rượu đột nhiên chống lên phía trên đầu hắn, nhìn chằm chằm hắn.
Chử Minh không thay đổi sắc mặt nhìn lại: "Chuyện gì?"
Giang Hàn Dật nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào.
Chử Minh muốn đưa tay đẩy anh ra, tay lại bị đè trở lại.
Giang Hàn Dật đột nhiên cười cười: "Người đẹp, ra ngoài không nên tùy tiện dắt người về nhà, rất nguy hiểm."
Trêu chọc cực kỳ vô lại, Chử Minh lườm anh một cái, không thèm để ý đến anh, sau khi muốn đứng dậy lại một lần nữa bị áp chế, hắn không khỏi có hơi tức giận: "Giang Hàn Dật cậu nhìn cho rõ, tôi không phải Omega, không có tin tức tố."
Giang Hàn Dật lại thốt lên: "Tôi cũng đâu có thích Omega."
"Cậu......"
Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, mang theo mùi rượu, Chử Minh nghiêng đầu né đi, trực tiếp bị gặm cổ.
Động tác của Giang Hàn Dật không dịu dàng chút nào, dùng sức cởi áo sơ mi, kéo đứt hai hàng cúc áo, lạch cạch rơi xuống sàn nhà.
Hôm nay Chử Minh uống cũng không ít, đầu óc hơi choáng váng, lúc Giang Hàn Dật nắm lấy quần hắn, hắn chống cự theo bản năng, lúc này Giang Hàn Dật cắn lỗ tai hắn, trầm thấp gọi một tiếng: "Tiểu Minh."
Chử Minh: "......"
Nghe được xưng hô này sắc mặt Chử Minh tối sầm lại.
Cậu mới là Tiểu Minh, cả nhà cậu mới Tiểu Minh!
Bởi vì nghe quá lỗi thời, Chử Minh luôn không thích người khác gọi mình như vậy, chỉ có Giang Hàn Dật thích gọi, bị đánh vô số lần cũng không bỏ.
Chử Minh như thường lệ thưởng cho đầu anh một cái bạt tai.
Cũng không biết cái tát này khiến cho Alpha tỉnh táo hay nổi giận, Giang Hàn Dật ngẩng đầu, nhào tới trực tiếp ngậm môi hắn.
Dưới lầu tài xế trong xe đợi nửa tiếng, thấy Chử tổng không đi ra, cũng không có chỉ thị gì khác, gặp mãi cũng thành thói quen lái xe đi, chuẩn bị sáng mai tới đón.
Mà hai người sớm rời khỏi bữa tiệc, trên đường đi đến bệnh viện, Hác Mộc không nói lời nào.
Kỳ thật trong lòng cậu có nhiều nghi vấn.
Cậu nhìn ra Lộ Chiêu Hành cũng không lo lắng gì nhiều về bệnh tình của Lộ Phong.
Khi còn bé nhà họ Lộ không quan tâm hắn, hắn cũng chưa từng sống dựa vào nhà họ Lộ, nên cha con không có tình cảm cũng rất bình thường.
Lộ Chiêu Hành cũng không phải người lấy ơn báo oán, hắn bài xích Lộ Phong, từ việc sau khi chuyển viện hắn chưa từng đến thăm hỏi có thể nhìn ra được.
Nếu đã như vậy, tại sao hắn muốn xen vào chuyện của nhà họ Lộ?
Lộ Chiêu Hành bây giờ quả thật có kỹ năng độc tâm Hác Mộc, thấy cậu muốn nói lại thôi, trực tiếp giải thích: "Anh không phải vì ông ấy."
"Vậy thì vì ai?"
Hác Mộc thốt ra, nói xong mới phát hiện hình như mình đã bại lộ gì đó, cố gắng kiềm chế vẻ mặt khẩn trương, ho một tiếng che giấu.
Lộ Chiêu Hành không nhịn được cười: "Cái này từ từ anh nói em nghe, xuống xe trước đã."
Đã đến bệnh viện.
Hác Mộc nhìn ra ngoài xe, đột nhiên ý thức được bọn họ đang có việc quan trọng, tranh thủ thời gian thu lại sự tò mò, nhẹ gật đầu.
Thời điểm đi đến Lộ Phong đã được cứu sống, nói là sử dụng thuốc không đúng khiến cho tim ngừng đập.
"...... Tôi đã hỏi mấy y tá khác rồi, bọn họ không có sử dụng thuốc nào khác ngoài thuốc của bác sĩ kê đơn."
Bác sĩ điều trị ở ngoài hành lang phòng bệnh giải thích với Hác Mộc, bọn họ vừa mới tiến hành cấp cứu cho bệnh nhân, chưa kịp tìm điều tra rõ nguyên nhân cụ thể.
Hác Mộc gật đầu nói: "Điều tra một chút xem trong vòng một tiếng trước khi bệnh nhân chuyển biến xấu có ai ra vào phòng bệnh không......"
Lộ Sùng đến chậm một bước vừa chạy tới cửa phòng, đúng lúc nghe được cuộc đối thoại giữa Hác Mộc với bác sĩ, mặt anh ta biến sắc, la làng la lối: "Ai kêu mày điều tra? Mày có rằng mình là ai? Nói điều tra thì điều tra hả?"
Anh ta ở hàng lang lớn tiếng ồn ào, Hác Mộc quay đầu lại nhìn, liếc ngang liếc dọc đánh giá anh ta, mỉm cười nói: "Ngại quá, quên nói cho anh biết, đây là bệnh viện nhà tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.