Sau Khi Xuyên Sách Tùy Tiện Thơm Mèo Sẽ Xảy Ra Chuyện Lớn
Chương 26: Miêu mao căn hai mươi sáu - Sát quỷ (='_'=)
Phù Tang Tri Ngã
05/10/2024
Dung Chân bị ác quỷ túm vào trong trận chỉ trong nháy mắt, ngay khi
nàng mở mắt ra, trước mắt đã là một mảnh sương đen, cái gì cũng không
thấy rõ.
Theo đạo lý mà nói, nhân loại bị ác quỷ tiếp cận —— cho dù là tu sĩ pháp lực cao thâm, mức độ cảm nhận được sợ hãi cùng rét lạnh sẽ khác nhau, nếu nghiêm trọng thậm chí sẽ mất đi ý thức.
Nhưng Dung Chân ở phương diện cảm giác này năng lực rất yếu, cho nên không ngất xỉu.
Nàng nhìn vô số sương mù màu đen cuồn cuộn trước mắt, đây đều là năng lượng linh hồn mà ác quỷ hấp thu.
Dung Chân cảm giác được sát ý của Linh Lục Nhị Tam, nó tham lam, tà ác, nó thật sự muốn đem linh hồn của nàng hủy đi, sau đó ăn vào bụng! Lúc này nàng gặp phải áp lực so với ở trong mộng nhìn thấy Hạ Huyền Linh còn trầm trọng hơn gấp mấy trăm lần.
Hoá ra…… Kề cận tử vong là cảm giác này.
Dung Chân hít sâu một hơi, nàng nghĩ mình không thể chết như vậy, nàng hẳn là phải chết vào một ngày nào đó ở trăm năm sau, chết dưới tay vai ác chính thức chứ không phải chết dưới miệng của một ác quỷ một cái tên cũng không có!
Nàng tự khởi động một tia sức lực cuối cùng, đầu ngón tay tản mát ra ánh sáng trong suốt —— đây là năng lượng linh hồn ngày gần đây nàng mới hấp thu.
Khi năng lượng linh hồn màu trắng cùng sương mù màu đen trên người Linh Lục Nhị Tam chạm nhau, hai cổ lực lượng thế nhưng triệt tiêu! Sắc trắng liếm lên ngọn lửa như cảnh tượng tằm ăn trang giấy, dần dần lan tràn đến toàn thân Linh Lục Nhị Tam.
Dung Chân hô hấp cứng lại, nàng cảm giác được vô số hình ảnh cùng tin tức vọt vào đầu nàng như bão táp khuynh đảo sóng biển.
Hình ảnh rất nhiều người vào khoảnh khắc gần chết hiện lên, tu sĩ Nguyên Anh tuyệt vọng trừng lớn hai mắt, thường dân than khóc trước cảnh ác quỷ xuống tay, còn có nước mắt từ khuôn mặt chảy xuống cùng giấy hạc truyền tin bị liệt hỏa đốt cháy, hoặc là giữa không trung vẩy ra huyết châu……
Những hình ảnh kỳ quái tựa như đèn kéo quân xâm nhập suy nghĩ Dung Chân, rồi sau đó lập tức tiêu tán, đây là ký ức khi ác quỷ hấp thu linh hồn.
Vô số người chết trên tay nó…… Dung Chân nghĩ, đáng giận, nó thật là đáng giận.
Nàng nhất định không thể trở thành hình ảnh vong linh mới trong kí ức của nó.
Không biết sức lực từ đâu, Dung Chân nâng tay lên, mang theo một vầng sáng pháp thuật mềm mại, trực tiếp đánh trúng ngực ác quỷ.
Lại là một đạo màu trắng sóng gợn ở chỗ ngực ác quỷ tản ra, năng lượng linh hồn màu đen lấy tốc độ chuyển biến càng mau —— tựa như vết thương trên vầng sáng linh hồn linh thú phát sinh biến hoá dần biến mất.
Dung Chân mạnh mẽ đem năng lượng tà ác kia chuyển hóa.
Nó rất nhanh như bùn lầy mà chảy xuống, Dung Chân biến sương mù màu đen lạnh băng thành năng lượng linh hồn màu trắng tứ tán bốn phía, vì vậy mà có thể trực tiếp hấp thu năng lượng.
Hồn phách chi lực của ác quỷ vốn dĩ tương tự năng lượng linh hồn Dung Chân cần hấp thu, chỉ là tính chất của hai năng lượng này bất đồng mà thôi, hiện tại Dung Chân dùng chính năng lực của nàng, chuyển hoá năng lượng trên người Linh Lục Nhị Tam, ác quỷ cũng không thể chống đỡ.
Hết thảy cơ hồ chỉ phát sinh trong nháy mắt, ngay khi A Huyền bước vào trận pháp luyện hóa, liền nhìn thấy ác quỷ đang dần tan rã biến mất ở dưới chân Dung Chân.
Năng lượng linh hồn bị chuyển hóa xong như chim chóc bay loạn xạ, phiêu tán mọi nơi, có cái trực tiếp xâm nhập trong thân thể Dung Chân, trong đó còn có cái cô đọng trực tiếp xông ra trận pháp luyện hóa, bay ra khỏi Thiên Lam Môn, không biết chạy đi đâu.
Dung Chân không dám tin tưởng ác quỷ dễ dàng hòa tan rồi biến mất như vậy, dưới chân nàng, một cục đá màu đen cứng rắn leng keng rơi xuống đất.
Linh Lục Nhị Tam đã chết, chết dưới tay nàng……
Dung Chân khẽ nhếch miệng, đây là kết quả nàng chưa bao giờ nghĩ đến.
Nhưng A Huyền phản ứng so nàng càng mau, hắn nhân lúc Dung Chân còn chưa phục hồi tinh thần, lập tức thu nhỏ lại, ở trong trận pháp luyện hóa vòng một vòng, tập hợp gần hết năng lượng linh hồn từ trên người ác quỷ trên người chạy ra lại đây.
Năng lượng linh hồn được Dung Chân chuyển hóa càng thêm thuần túy, tuy rằng hắn tạm thời không thể hấp thu toàn bộ, nhưng có thể trước gửi tạm chúng nó ở lại bên trong nội phủ Dung Chân.
Theo động tác của A Huyền, Dung Chân cảm giác được một cổ năng lượng khổng lồ rót vào thân thể của mình, so với phía trước từng hấp thu nhiều hơn rất nhiều, cơ hồ muốn đem nội phủ của nàng căng bạo.
Nhất thời thoát lực, tay nàng vô lực rũ xuống, ngã ngồi trên mặt đất, A Huyền một lần nữa nhảy về trên vai nàng.
Dung Chân sửng sốt hồi lâu, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nàng không thể tin được mới vừa rồi đã xảy ra cái gì, nhưng cục đá màu đen trên mặt đất đã chứng minh chuyện vừa mới xảy ra là chân thật.
Nàng đã làm cái gì?
Không phải ác quỷ đủ để uy hiếp Nguyên Anh chân nhân sao?
Làm sao yếu ớt không chịu nổi như thế?
Chẳng qua trên đời này vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà thôi, tu sĩ sợ hãi ác quỷ, mà ác quỷ sợ hãi nhất chính là Hạ Huyền Linh.
Sở dĩ công pháp Dung Chân tu hành có thể khống chế được linh hồn chi lực, đúng là khắc tinh của ác quỷ.
Nàng sửa sang lại suy nghĩ, đứng dậy, phát hiện năng lượng linh hồn rớt ra từ trên người Linh Lục Nhị Tam đã biến mất toàn bộ.
Nàng không biết khi nào đã tự mình hấp thu hết toàn bộ năng lượng linh hồn thuần túy.
Dung Chân thở phào một hơi, nàng hiện tại còn chưa kịp đem năng lượng này luyện hóa hết, cũng không biết có thể tu vi tăng lên bao nhiêu.
Nàng không nghĩ tới tiêu diệt một con ác quỷ có thể mang đến cho nàng nhiều năng lượng như vậy, nhưng lấy năng lực trước mắt của nàng để có thể tiêu diệt một con ác quỷ là rất khó nói, chắc là đại trận luyện hoá đã làm ác quỷ suy yếu trước rồi.
Có lẽ về sau chờ nàng có năng lực cũng có thể đi tìm ác quỷ tăng cường thực lực……
Dung Chân phát hiện chính mình nghĩ một hồi vậy mà bắt đầu nghĩ đến vấn đề tu luyện, nàng thật là nhàn đến hoảng.
Làm đến như vậy chẳng khác nào đem mình chuyển phát nhanh đến chỗ Hạ Huyền Linh luôn cho rồi?
Nàng vỗ vỗ tro bụi trên người, sờ A Huyền trên vai, xác nhận mèo nhỏ không bị dọa đến.
Sau đó, nàng mới đi ra phía trước, ôm chồn tuyết nhỏ đang ngồi xổm một bên xem diễn lên.
“Ác quỷ bị tiêu diệt, ta cứu ngươi đi ra ngoài.” Dung Chân nhỏ giọng nói với nó, nàng thanh âm nhu hòa nhưng vẫn là mang theo một tia run rẩy do mới vừa rồi sợ hãi.
Tiểu tuyết chồn xem đến ngây người, tiếng “Anh anh anh” đều không thể phát ra, nó không nghĩ tới, giấc mộng nửa canh giờ trước có thể thực hiện nhanh như vậy.
Ác quỷ đã chết, nó cũng được cứu ra đi…… Thật là thần kỳ!
Dung Chân ra khỏi thiên điện, khom lưng đặt chồn nhỏ nhẹ nhàng trên nền tuyết, phất tay với nó: “Ngươi nhanh trở về đi.”
Chồn tuyết nhỏ đứng dậy, kêu vài tiếng “Anh anh anh” với Dung Chân, tỏ vẻ cảm tạ.
Cuối cùng, nó cúi đầu chà xát lông xù xù trên thân mình, xoa một hồi được một cục bông lông chồn lớn.
Nó nhét cục bông lông chồn vào lòng bàn tay Dung Chân, thực mau kéo cái đuôi to ẩn vào trên mặt tuyết, biến mất không thấy.
Lúc cục lông bị Dung Chân nắm ở lòng bàn tay, nàng mới phát hiện nó có bao nhiêu nặng, cũng không biết chồn tuyết nhỏ tích góp cục lông này cần thời gian bao lâu.
Dung Chân tính toán trở về lại nghiên cứu, bây giờ hẳn là nên đi giải quyết tàn cục ở thiên điện trước.
Nàng nhặt cục đá màu đen mà ác quỷ còn lưu lại, sau đó ôm A Huyền, suy nghĩ là đêm nay đi tìm Tiết Cảnh Lam hay vẫn là sáng mai đi.
Dung Chân cảm thấy việc này khẩn cấp, vẫn là trực tiếp đi tìm hắn mới tốt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nàng một đường chạy vội tới tiểu viện Tiết Cảnh Lam cư trú, Tiết Cảnh Lam ở phía tây, nàng chạy thật lâu, thở hồng hộc.
“Sư phụ ——” Dung Chân ở ngoại viện cao giọng gọi, nhân tiện còn gõ cửa.
“A Dung, muộn như vậy còn chưa ngủ, tới chỗ ta làm cái gì?” Tiết Cảnh Lam quả nhiên không ngủ, hắn ngồi ở sau bàn sát cửa sổ, đối diện sân, phất tay áo mở cửa viện ra.
Dung Chân đi vào trong viện, nhìn thấy Tiết Cảnh Lam ngồi ở cửa sổ, cúi đầu cẩn thận gấp hạc giấy truyền tin, trên mặt bàn đặt thanh trường kiếm, trên chuôi kiếm ba cái lục lạc an tĩnh buông xuống.
Trên bàn còn có một bầu rượu, Tiết Cảnh Lam ung dung nhàn nhã mà uống một ngụm, hắn ngước mắt, mang theo ý cười hỏi: “Chuyện gì?”
“Sư phụ, cái kia……Ác quỷ thiên điện……” Dung Chân tổ chức lại ngôn ngữ, bởi vì kinh hoảng, một câu đều nói không hoàn chỉnh.
“Ác quỷ dọa đến con? Nó ở trong trận, sẽ không chạy ra, con không cần sợ hãi.” Tiết Cảnh Lam an ủi Dung Chân.
“Nó đã chết.” Dung Chân nói.
“A Dung, ác quỷ không có sinh mệnh, nó quy túc chính là bị luyện hóa nên biến mất, mà không phải tử vong.” Tiết Cảnh Lam theo bản năng sửa đúng cho Dung Chân, rồi sau đó hắn lại uống lên ngụm rượu, bỗng nhiên phát hiện trọng điểm trong lời nói của Dung Chân, “Con nói, nó đã không còn nữa!”
“Đúng vậy.” Dung Chân đứng ở ngoại viện cách cửa sổ đưa cục đá màu đen trong lòng bàn tay mình, “Còn lại cái này.”
“Thời gian còn còn chưa tới.” Tiết Cảnh Lam nheo mắt lại, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, “Nó sao có thể tự biến mất?”
“Là con.” Dung Chân hít sâu một hơi, thong dong nói, “Sư phụ, con vận dụng công pháp người đưa, không cẩn thận tiêu diệt nó rồi.”
A Huyền đặt chú ý ở câu Dung Chân nói “Công pháp người đưa”, khi hắn bóp méo công pháp trong tay Dung Chân, liền biết có một ngày sẽ bại lộ, nhưng hắn không nghĩ tới nhanh như vậy.
“Công pháp ta đưa?” Tiết Cảnh Lam nghe vậy, bỗng nhiên nở nụ cười, “A Dung, con tu luyện vậy mà thật nhanh, xem ra nó thật sự thích hợp với con.”
“Sư phụ cũng biết công pháp này có thể tiêu diệt ác quỷ?” Dung Chân kinh hỉ hỏi.
“Ta không tu luyện qua nên đương nhiên không biết, nhưng cùng một loại lực lượng, mỗi người khác nhau khi vận dụng có thể sinh ra hiệu quả khác nhau, A Dung, nó ở trong tay con có thể tiêu diệt ác quỷ.” Tiết Cảnh Lam cúi đầu uống một ngụm rượu, lại lần nữa cười ngâm ngâm mà nói.
“Sư phụ, hiện tại làm sao bây giờ?” Dung Chân giao cục đá màu đen cho Tiết Cảnh Lam.
“Chờ qua hai tháng, đem cục đá giao cho Đế Huyền Điện lĩnh thưởng.” Tiết Cảnh Lam đã sớm có kế hoạch.
Nghe được Dung Chân lẻ loi một mình tiêu diệt ác quỷ xong, hắn thế nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, hắn tựa hồ đối với bộ công pháp đưa cho Dung Chân rất tự tin.
“Vì sao phải chờ hai tháng?” Dung Chân tò mò hỏi.
“Con không nghĩ đến chuyện bị Đế Huyền Điện bắt đi ép hỏi ra công pháp tu luyện sao? Bọn họ tìm kiếm biện pháp có thể hoàn toàn tiêu diệt ác quỷ đã lâu, nhưng đến nay vẫn không thu hoạch được gì.” Tiết Cảnh Lam chậm rì rì nói. “Bộ công pháp kia đặc thù, ta cũng là ngẫu nhiên mới được kỳ ngộ.”
“Sư phụ, vì sao không giao công pháp này cho Đế Huyền Điện?” Dung Chân cảm thấy nghi hoặc.
“Công pháp này cũng không phải mỗi người đều có thể tu luyện, trước mắt, chỉ có con.” Tiết Cảnh Lam bình tĩnh trả lời vấn đề của Dung Chân.
“Con…… Con có cái đặc biệt gì? Linh căn ngũ hành không thông.” Dung Chân tiếp tục hỏi.
“Cái này cũng là một loại đặc biệt, mỗi người đều không giống nhau.” Tiết Cảnh Lam cười.
“Sư phụ ——” Dung Chân kéo dài âm gọi Tiết Cảnh Lam, “Hiện tại, cứ như vậy sao, người một chút cũng không cảm giác kỳ quái?”
“Chính là như vậy, vì sao ta phải cảm thấy kỳ quái?” Tiết Cảnh Lam chớp chớp mắt với Dung Chân, “A Dung, con phải cố gắng tu luyện mới được.”
“Dạ được.” Dung Chân gật gật đầu.
“Có thể đi ngủ rồi. ” Tiết Cảnh Lam dặn dò xong nói, “Đợi hai tháng sau ta đi Đế Huyền Điện lĩnh thưởng, con đi theo ta.”
Dung Chân vừa nghe, lập tức hăng hái, nàng rốt cuộc cũng có cơ hội đến thành lớn đi tham quan rồi sao.
“Được ạ!” Nàng hưng phấn đáp.
“Vừa lúc có thể nghĩ cách đi mua cho con một cái pháp bảo phi hành.” Tiết Cảnh Lam bắt đầu tưởng tượng sinh hoạt tốt đẹp sau khi có tiền.
Trước mua phòng, lại mua xe, tất cả đều được lên kế hoạch.
“Vâng!” Dung Chân gật gật đầu, sau khi giải quyết nghi hoặc từ chỗ Tiết Cảnh Lam xong, nàng hưng phấn xách váy rời đi.
Ngược lại là Tiết Cảnh Lam nhìn bóng dáng nàng nhảy nhót rời đi, ngón tay nhặt hài cốt ác quỷ đặt lên bàn, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, tựa hồ suy nghĩ cái gì.
Thôi…… Thôi…… Không cần phải nghĩ nữa, Tiết Cảnh Lam nói với chính mình, rồi sau đó lại nhấp một ngụm rượu.
Dung Chân một đường chạy về tiểu viện của mình, nàng thì vui vẻ rồi nhưng A Huyền ngồi xổm ở trên vai nàng lại lâm vào nghi hoặc thật lớn.
Công pháp này là tổng kết tâm đắc của hắn về khống chế linh hồn chi lực, nghiêm khắc mà nói, công pháp này cũng không phải một phần là có thể tu luyện, toàn bộ Tu chân giới ngoại trừ hắn, tuyệt đối không có người nào khác biết được ảo diệu của linh hồn chi lực.
Như vậy ngay từ đầu Tiết Cảnh Lam cho Dung Chân một quyển công pháp như thế nào, làm sao hắn ở biết được Dung Chân có năng lực tiêu diệt ác quỷ mà không cảm thấy kinh ngạc, thậm chí còn có thể vì nàng suy tính trước sau?
A Huyền thầm than chính mình lúc trước bóp méo công pháp Dung Chân rất là khinh thường, cũng không nhìn kỹ nội dung nguyên bản trên trang sách.
Sau khi về nhà, Dung Chân đặt hắn ở đệm mềm đầu giường, trong lòng đã có kế hoạch, hắn phải đợi đến khi Dung Chân ngủ, lại trộm đi xem nội dung công pháp nguyên bản.
Dung Chân trải qua chuyện phát sinh ngoài ý muốn đêm nay, vậy mà còn có thể ngủ vô cùng ngon, quả nhiên trên thế giới này không có việc có thể làm nàng chân chính cảm thấy khẩn trương.
Chờ Dung Chân hô hấp dần dần vững vàng, A Huyền mới tranh thủ nhảy lên, trực tiếp mở tủ đựng thư tịch của Dung Chân ra.
Móng vuốt chính xác mà rút lấy công pháp tu luyện, rồi sau đó trong bóng đêm, trang sách mở ra.
Tiết Cảnh Lam đưa cho Dung Chân công pháp, đến tột cùng là cái gì đây……
Tuy nhiên trong bóng đêm, sau khi A Huyền mở trang sách ra, mỗi một trang giấy rất nhanh vỡ vụn, hóa thành cát bụi, biến mất không còn dấu vết.
Cùng lúc đó ngọn đèn dầu trong phòng chợt sáng lên, Dung Chân bừng tỉnh.
“A Huyền!” Nàng kinh ngạc kêu, “Mèo hư, ngươi đụng đến sách của ta làm gì?”
Dung Chân vội vã chạy tới, rút công pháp từ móng vuốt A Huyền ra, nàng muốn một lần nữa khép lại, nhưng đã không còn kịp.
Công pháp trên tất cả trang sách đều biến mất trong tay nàng.
“Nó không còn.” Dung Chân ngữ khí uể oải, nhưng không cảm giác có gì không thích hợp.
Đôi mắt ánh kim của A Huyền nhìn chằm chằm Dung Chân, hình như đang tìm kiếm đáp án của vấn đề.
Có lẽ là nhìn ra nghi vấn trong mắt hắn, Dung Chân giải thích nói: “Công pháp cao giai của Tu chân giới vì bảo đảm không tiết lộ ra ngoài, đều là dùng một lần, mở ra lần đầu tiên, liền vô pháp mở ra lại lần thứ hai, nếu cưỡng chế mở ra, sẽ tự động vỡ vụn, ta nhớ đây là công pháp sư phụ cho ta, ngày đó sau khi nhớ kỹ nội dung, liền không dám mở lần thứ hai, sợ nó hỏng, kết quả ngươi như thế nào nửa đêm trộm giở sách?”
A Huyền đuôi dài nôn nóng mà lắc lắc, loài người thật sự là giảo hoạt, hắn nghĩ.
Bất quá, hắn hoàn toàn không thể biết Tiết Cảnh Lam rốt cuộc cho Dung Chân công pháp gì, rốt cuộc, hắn cũng không thể mở miệng dò hỏi.
Tiết Cảnh Lam thật cổ quái, A Huyền nghĩ, nhưng hắn hiếm khi thấy không chán ghét người này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
A Huyền bị Dung Chân ôm lấy trong lòng ngực rà qua rà lại hồi lâu, sau khi phục hồi tinh thần, hắn cảm thấy chính mình có chút quái dị, hắn quản Dung Chân nhiều như vậy làm cái gì?
Chuyện hắn bóp méo công pháp không bị phát hiện là tin tốt, có ý nghĩa Dung Chân có thể tiếp tục dựa theo công pháp tu luyện của hắn, đảm đương luôn việc làm công cụ hình người, hắn làm sao bỗng nhiên quan tâm sự tình có quan hệ với Dung Chân?
A Huyền bình tĩnh trở lại, dù sao Dung Chân cũng không thể làm gì hắn, nhiều lắm cho nàng sờ nhiều hơn hai lần mà thôi.
Dung Chân “Trừng phạt” xong mèo hư, chỉ có thể thở phì phì tiếp tục ngủ, nàng có chút đau lòng quyển công pháp đã biến mất.
Nhưng nuôi mèo, tóm lại là phải gánh vác trách nhiệm của một nhà đầu tư nguy hiểm, A Huyền không rụng lông, cũng không bắt nàng dọn phân, đã không tồi rồi.
Dung Chân an ủi chính mình như thế, nặng nề đi ngủ.
Ngày kế nàng ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, vẫn là Kiều Tuyết Tung đưa cơm trưa tới gọi nàng.
Dung Chân cảm thấy thật áy náy, làm sao có thể để sư muội nấu cơm trưa cho mình?
Nàng cùng Kiều Tuyết Tung ước định, trước khi Kiều Tuyết Tung có thể tích cốc, nàng phụ trách nấu cơm tối, Kiều Tuyết Tung nấu cơm trưa, buổi sáng tự mình giải quyết.
A Huyền cảm thấy đề nghị Dung Chân rất tốt, bởi vì hắn có thể làm bộ ăn cơm bớt đi một lần.
Vài ngày sau, Dung Chân giao 30 cái Chuyển Hồn Đan đã luyện chế xong cho Diêu Thanh Lộ.
Diêu Thanh Lộ tiếp nhận liền rời đi, mà nàng ở lại Thiên Lam Môn tiếp tục tu luyện.
Tốn thời gian rất lâu, nàng mới hoàn toàn chuyển hoá toàn bộ năng lượng linh hồn bay ra trên người ác quỷ ngày ấy.
Đương nhiên, thời điểm luyện hóa, A Huyền thuận tay lấy đi hơn phân nửa —— lấy tu vi trước mắt và cường độ thân thể của Dung Chân, vô pháp hấp thu toàn bộ, hắn liền cố mà giúp nàng giải quyết cái nan đề này.
Dung Chân có cơ hội này, lần đầu tiên cảm giác tu vi tăng cao là một điều vui sướng như thế nào, nàng vậy mà trong thời gian hai tháng đã tu luyện tới Luyện Khí trung kỳ, nếu là trước kia, cần phải tiêu tốn thời gian mấy năm.
Đương nhiên, không phải mỗi lần đều có cơ hội tốt như vậy, sau khi đem năng lượng linh hồn ác quỷ lưu lại luyện hóa hoàn toàn, Dung Chân lại bắt đầu trợ giúp động vật nhỏ.
Mùa đông qua đi, mùa xuân lại đến, mấy tiểu gia hoả ngủ đông ở Thiên Lam Môn đều trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, năng lượng linh hồn Dung Chân có thể đạt được mỗi ngày cũng nhiều lên.
Ngày nọ, nàng đang nhón chân đem một bé chim tước truyền âm thả lại tổ, phía sau liền truyền đến thanh âm Kiều Tuyết Tung.
“Sư tỷ, sư phụ nói muốn tìm tỷ.” Kiều Tuyết Tung đi qua, thông báo với Dung Chân.
“Sư phụ?” Dung Chân nhớ tới ngày đó, rõ ràng ác quỷ đã sớm giải quyết, lại nghẹn đến bây giờ mới đi lĩnh thưởng.
“Muội tu vi mới đó đã tới Luyện Khí rồi ha.” Dung Chân chú ý tới trạng thái Kiều Tuyết Tung, “Sau khi đột phá, đã có thể phải dùng công pháp cao giai.”
“Sư phụ nói người sẽ cho ta tìm một quyển.” Kiều Tuyết Tung bình tĩnh nói.
“Sư phụ đưa công pháp luôn đáng tin cậy.” Dung Chân rất vừa lòng biện pháp tu luyện hiện tại, cho nên đối với Tiết Cảnh Lam khen không dứt miệng.
A Huyền ngồi xổm trên vai Dung Chân nôn nóng mà nâng nâng móng vuốt, rõ ràng là hắn đưa Dung Chân công pháp, như thế nào lại thành công lao của Tiết Cảnh Lam hết rồi?
“Vâng.” Kiều Tuyết Tung ứng hạ, “Ta sẽ tu luyện, chờ sư phụ và tỷ trở về.”
“Ừ.” Dung Chân gật gật đầu, chính mình đi tìm Tiết Cảnh Lam.
Tiết Cảnh Lam bên kia đã chuẩn bị xong trang phục xuất phát, hắn đem cục đá màu đen sau khi ác quỷ chuyển hoá lưu lại bỏ vào một cái tráp ngọc, hơn nữa ở trên tráp thượng khắc bốn số “0623”.
Dung Chân nhớ rõ buổi tối ngày đó nàng còn dẫm một chân lên cục đá màu đen này, không nghĩ tới Tiết Cảnh Lam vậy mà đóng gói nó kỹ càng như vậy.
“Sư phụ, vì sao phải đem nó đóng gói đẹp đến như vậy?” Mày Dung Chân nhíu lại, nàng không thích ác quỷ, thậm chí chán ghét.
“Đây chính là 3000 linh thạch thượng phẩm đó.” Tiết Cảnh Lam nói, “Mỗi một cái ác quỷ đều được đánh số, Đế Huyền Điện sẽ sưu tập mỗi một cục đá ác quỷ lưu lại, ghi lại tung tích cùng số lượng của bọn chúng, tuy rằng cục đá này cũng không có tác dụng gì, nhưng phải được nhập vào nhà kho Đế Huyền Điện.”
“Vâng.” Dung Chân tiếp nhận cách nói này, rốt cuộc này cục đá cũng không thể vứt tùy tiện.
“Chúng ta đi Đế Huyền Điện, phân bộ lớn nhất Nguyệt Chi Vực, cho dù là ta ngự kiếm phi hành cũng cần thời gian mấy ngày.” Tiết Cảnh Lam cười dặn dò Dung Chân, “Ta tích cốc, con cần phải mang theo đầy đủ lương khô trên đường.”
“Vâng ạ.” Dung Chân vẫn là cảm thấy có chút sầu lo, bởi vì tư vị phi kiếm cũng không dễ chịu.
Hy vọng sau khi có linh thạch, Tiết Cảnh Lam sẽ không mua cho nàng một cái kiếm phi.
Hình như là nhìn ra lo lắng của nàng, Tiết Cảnh Lam để lộ ra kiếm phi của mình, an ủi nói: “ Trong khoảng thời gian này ta đã nghiêm túc tập kiếm pháp, rất có tâm đắc.”
Dung Chân nhiều lần tìm Tiết Cảnh Lam nói chuyện phiếm đều phát hiện hắn ở gấp hạc giấy: “……”
Người nói nghiêm túc luyện kiếm chính là gấp hạc giấy sao?
“Ta nâng cấp một chút ưu hoá cho ‘ Phong Mặc ’, hiện tại nó không những có thể biến thành cây quạt, còn có một cái không gian độc lập có thể gia nhập vào bên trong.” Tiết Cảnh Lam rất là tự đắc mà nói.
“Con có thể tiến vào ở trong kiếm phi, còn ta ngự kiếm phi hành là được rồi.” Tiết Cảnh Lam nói với Dung Chân.
“Thật vậy sao?” Dung Chân kinh hỉ nói.
“Đúng vậy.” Tiết Cảnh Lam sờ sờ cái mũi của mình, “Tuy nhiên không gian kiếm phi tương liên với không gian độc lập của ta nên bên trong có chút loạn.”
Chỉ có tu sĩ tới Nguyên Anh mới có được không gian độc hoàn toàn thuộc về chính mình để chứa đựng các vật phẩm còn lại như là túi gấm không gian, không gian bên trong không lớn, cũng không thể chứa vật còn sống.
Dung Chân không chê loạn, chỉ cần nàng không cần vì phi kiếm mà bị trúng gió là tốt rồi, cảm tạ Tiết Cảnh Lam xong, nàng bị hắn ném tới không gian độc lập trong kiếm phi.
Sau khi rơi xuống đất, Dung Chân kinh ngạc phát hiện không gian kiếm phi là một mảnh thủy mặc sơn xuyên, nơi này hoa cỏ cây cối đều phảng phất như là đường cong được vẽ ra từ ngọn bút, nàng tùy tiện xông vào, có chút không hợp.
Biết nơi này là không gian cá nhân của Tiết Cảnh Lam, Dung Chân cũng ngại đi lại nhiều nơi, tùy tiện tìm chỗ liền nghỉ tạm.
Nàng cảm thấy có chút hưng phấn, tham quan Đế Huyền Điện, đây là lần đầu tiên.
A Huyền an tĩnh nằm ở bên cạnh Dung Chân, tuy rằng hắn biết đối thủ một mất một còn của hắn Đế Ngô chính là chủ nhân của Đế Huyền Điện này, nhưng hắn căn bản không sợ bại lộ.
Sau khi cùng Dung Chân trói định khế ước linh thú, nàng có thể che giấu phần lớn hơi thở của hắn.
Dung Chân bởi vì linh căn khó có thể cùng linh khí trời đất câu thông, cho nên nàng trở thành một cái lá chắn tốt, bất luận là ai, cho dù ngay cả là Đế Ngô tự mình tìm tới, cùng hắn mặt đối mặt, cũng sẽ chỉ cho rằng hắn là một con mèo đen bình thường mà Dung Chân nuôi.
A Huyền chậm rãi hưởng thụ thời gian nhàn hạ khó có được này, ở trong không gian độc lập, năng lượng vốn dĩ bị ngăn cách, Dung Chân cũng không thể tu luyện.
—— Đương nhiên, Dung Chân cũng không tiếc mấy ngày tu luyện như vậy, nàng đối với tu luyện vốn không để bụng, đều là tùy duyên.
Vì thế từ Thiên Lam Môn mà ra, một đạo thủy mặkiếm quang thẳng tắp hướng trung tâm Nguyệt Chi Vực bay đến Đế Huyền Điện.
Theo đạo lý mà nói, nhân loại bị ác quỷ tiếp cận —— cho dù là tu sĩ pháp lực cao thâm, mức độ cảm nhận được sợ hãi cùng rét lạnh sẽ khác nhau, nếu nghiêm trọng thậm chí sẽ mất đi ý thức.
Nhưng Dung Chân ở phương diện cảm giác này năng lực rất yếu, cho nên không ngất xỉu.
Nàng nhìn vô số sương mù màu đen cuồn cuộn trước mắt, đây đều là năng lượng linh hồn mà ác quỷ hấp thu.
Dung Chân cảm giác được sát ý của Linh Lục Nhị Tam, nó tham lam, tà ác, nó thật sự muốn đem linh hồn của nàng hủy đi, sau đó ăn vào bụng! Lúc này nàng gặp phải áp lực so với ở trong mộng nhìn thấy Hạ Huyền Linh còn trầm trọng hơn gấp mấy trăm lần.
Hoá ra…… Kề cận tử vong là cảm giác này.
Dung Chân hít sâu một hơi, nàng nghĩ mình không thể chết như vậy, nàng hẳn là phải chết vào một ngày nào đó ở trăm năm sau, chết dưới tay vai ác chính thức chứ không phải chết dưới miệng của một ác quỷ một cái tên cũng không có!
Nàng tự khởi động một tia sức lực cuối cùng, đầu ngón tay tản mát ra ánh sáng trong suốt —— đây là năng lượng linh hồn ngày gần đây nàng mới hấp thu.
Khi năng lượng linh hồn màu trắng cùng sương mù màu đen trên người Linh Lục Nhị Tam chạm nhau, hai cổ lực lượng thế nhưng triệt tiêu! Sắc trắng liếm lên ngọn lửa như cảnh tượng tằm ăn trang giấy, dần dần lan tràn đến toàn thân Linh Lục Nhị Tam.
Dung Chân hô hấp cứng lại, nàng cảm giác được vô số hình ảnh cùng tin tức vọt vào đầu nàng như bão táp khuynh đảo sóng biển.
Hình ảnh rất nhiều người vào khoảnh khắc gần chết hiện lên, tu sĩ Nguyên Anh tuyệt vọng trừng lớn hai mắt, thường dân than khóc trước cảnh ác quỷ xuống tay, còn có nước mắt từ khuôn mặt chảy xuống cùng giấy hạc truyền tin bị liệt hỏa đốt cháy, hoặc là giữa không trung vẩy ra huyết châu……
Những hình ảnh kỳ quái tựa như đèn kéo quân xâm nhập suy nghĩ Dung Chân, rồi sau đó lập tức tiêu tán, đây là ký ức khi ác quỷ hấp thu linh hồn.
Vô số người chết trên tay nó…… Dung Chân nghĩ, đáng giận, nó thật là đáng giận.
Nàng nhất định không thể trở thành hình ảnh vong linh mới trong kí ức của nó.
Không biết sức lực từ đâu, Dung Chân nâng tay lên, mang theo một vầng sáng pháp thuật mềm mại, trực tiếp đánh trúng ngực ác quỷ.
Lại là một đạo màu trắng sóng gợn ở chỗ ngực ác quỷ tản ra, năng lượng linh hồn màu đen lấy tốc độ chuyển biến càng mau —— tựa như vết thương trên vầng sáng linh hồn linh thú phát sinh biến hoá dần biến mất.
Dung Chân mạnh mẽ đem năng lượng tà ác kia chuyển hóa.
Nó rất nhanh như bùn lầy mà chảy xuống, Dung Chân biến sương mù màu đen lạnh băng thành năng lượng linh hồn màu trắng tứ tán bốn phía, vì vậy mà có thể trực tiếp hấp thu năng lượng.
Hồn phách chi lực của ác quỷ vốn dĩ tương tự năng lượng linh hồn Dung Chân cần hấp thu, chỉ là tính chất của hai năng lượng này bất đồng mà thôi, hiện tại Dung Chân dùng chính năng lực của nàng, chuyển hoá năng lượng trên người Linh Lục Nhị Tam, ác quỷ cũng không thể chống đỡ.
Hết thảy cơ hồ chỉ phát sinh trong nháy mắt, ngay khi A Huyền bước vào trận pháp luyện hóa, liền nhìn thấy ác quỷ đang dần tan rã biến mất ở dưới chân Dung Chân.
Năng lượng linh hồn bị chuyển hóa xong như chim chóc bay loạn xạ, phiêu tán mọi nơi, có cái trực tiếp xâm nhập trong thân thể Dung Chân, trong đó còn có cái cô đọng trực tiếp xông ra trận pháp luyện hóa, bay ra khỏi Thiên Lam Môn, không biết chạy đi đâu.
Dung Chân không dám tin tưởng ác quỷ dễ dàng hòa tan rồi biến mất như vậy, dưới chân nàng, một cục đá màu đen cứng rắn leng keng rơi xuống đất.
Linh Lục Nhị Tam đã chết, chết dưới tay nàng……
Dung Chân khẽ nhếch miệng, đây là kết quả nàng chưa bao giờ nghĩ đến.
Nhưng A Huyền phản ứng so nàng càng mau, hắn nhân lúc Dung Chân còn chưa phục hồi tinh thần, lập tức thu nhỏ lại, ở trong trận pháp luyện hóa vòng một vòng, tập hợp gần hết năng lượng linh hồn từ trên người ác quỷ trên người chạy ra lại đây.
Năng lượng linh hồn được Dung Chân chuyển hóa càng thêm thuần túy, tuy rằng hắn tạm thời không thể hấp thu toàn bộ, nhưng có thể trước gửi tạm chúng nó ở lại bên trong nội phủ Dung Chân.
Theo động tác của A Huyền, Dung Chân cảm giác được một cổ năng lượng khổng lồ rót vào thân thể của mình, so với phía trước từng hấp thu nhiều hơn rất nhiều, cơ hồ muốn đem nội phủ của nàng căng bạo.
Nhất thời thoát lực, tay nàng vô lực rũ xuống, ngã ngồi trên mặt đất, A Huyền một lần nữa nhảy về trên vai nàng.
Dung Chân sửng sốt hồi lâu, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nàng không thể tin được mới vừa rồi đã xảy ra cái gì, nhưng cục đá màu đen trên mặt đất đã chứng minh chuyện vừa mới xảy ra là chân thật.
Nàng đã làm cái gì?
Không phải ác quỷ đủ để uy hiếp Nguyên Anh chân nhân sao?
Làm sao yếu ớt không chịu nổi như thế?
Chẳng qua trên đời này vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà thôi, tu sĩ sợ hãi ác quỷ, mà ác quỷ sợ hãi nhất chính là Hạ Huyền Linh.
Sở dĩ công pháp Dung Chân tu hành có thể khống chế được linh hồn chi lực, đúng là khắc tinh của ác quỷ.
Nàng sửa sang lại suy nghĩ, đứng dậy, phát hiện năng lượng linh hồn rớt ra từ trên người Linh Lục Nhị Tam đã biến mất toàn bộ.
Nàng không biết khi nào đã tự mình hấp thu hết toàn bộ năng lượng linh hồn thuần túy.
Dung Chân thở phào một hơi, nàng hiện tại còn chưa kịp đem năng lượng này luyện hóa hết, cũng không biết có thể tu vi tăng lên bao nhiêu.
Nàng không nghĩ tới tiêu diệt một con ác quỷ có thể mang đến cho nàng nhiều năng lượng như vậy, nhưng lấy năng lực trước mắt của nàng để có thể tiêu diệt một con ác quỷ là rất khó nói, chắc là đại trận luyện hoá đã làm ác quỷ suy yếu trước rồi.
Có lẽ về sau chờ nàng có năng lực cũng có thể đi tìm ác quỷ tăng cường thực lực……
Dung Chân phát hiện chính mình nghĩ một hồi vậy mà bắt đầu nghĩ đến vấn đề tu luyện, nàng thật là nhàn đến hoảng.
Làm đến như vậy chẳng khác nào đem mình chuyển phát nhanh đến chỗ Hạ Huyền Linh luôn cho rồi?
Nàng vỗ vỗ tro bụi trên người, sờ A Huyền trên vai, xác nhận mèo nhỏ không bị dọa đến.
Sau đó, nàng mới đi ra phía trước, ôm chồn tuyết nhỏ đang ngồi xổm một bên xem diễn lên.
“Ác quỷ bị tiêu diệt, ta cứu ngươi đi ra ngoài.” Dung Chân nhỏ giọng nói với nó, nàng thanh âm nhu hòa nhưng vẫn là mang theo một tia run rẩy do mới vừa rồi sợ hãi.
Tiểu tuyết chồn xem đến ngây người, tiếng “Anh anh anh” đều không thể phát ra, nó không nghĩ tới, giấc mộng nửa canh giờ trước có thể thực hiện nhanh như vậy.
Ác quỷ đã chết, nó cũng được cứu ra đi…… Thật là thần kỳ!
Dung Chân ra khỏi thiên điện, khom lưng đặt chồn nhỏ nhẹ nhàng trên nền tuyết, phất tay với nó: “Ngươi nhanh trở về đi.”
Chồn tuyết nhỏ đứng dậy, kêu vài tiếng “Anh anh anh” với Dung Chân, tỏ vẻ cảm tạ.
Cuối cùng, nó cúi đầu chà xát lông xù xù trên thân mình, xoa một hồi được một cục bông lông chồn lớn.
Nó nhét cục bông lông chồn vào lòng bàn tay Dung Chân, thực mau kéo cái đuôi to ẩn vào trên mặt tuyết, biến mất không thấy.
Lúc cục lông bị Dung Chân nắm ở lòng bàn tay, nàng mới phát hiện nó có bao nhiêu nặng, cũng không biết chồn tuyết nhỏ tích góp cục lông này cần thời gian bao lâu.
Dung Chân tính toán trở về lại nghiên cứu, bây giờ hẳn là nên đi giải quyết tàn cục ở thiên điện trước.
Nàng nhặt cục đá màu đen mà ác quỷ còn lưu lại, sau đó ôm A Huyền, suy nghĩ là đêm nay đi tìm Tiết Cảnh Lam hay vẫn là sáng mai đi.
Dung Chân cảm thấy việc này khẩn cấp, vẫn là trực tiếp đi tìm hắn mới tốt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nàng một đường chạy vội tới tiểu viện Tiết Cảnh Lam cư trú, Tiết Cảnh Lam ở phía tây, nàng chạy thật lâu, thở hồng hộc.
“Sư phụ ——” Dung Chân ở ngoại viện cao giọng gọi, nhân tiện còn gõ cửa.
“A Dung, muộn như vậy còn chưa ngủ, tới chỗ ta làm cái gì?” Tiết Cảnh Lam quả nhiên không ngủ, hắn ngồi ở sau bàn sát cửa sổ, đối diện sân, phất tay áo mở cửa viện ra.
Dung Chân đi vào trong viện, nhìn thấy Tiết Cảnh Lam ngồi ở cửa sổ, cúi đầu cẩn thận gấp hạc giấy truyền tin, trên mặt bàn đặt thanh trường kiếm, trên chuôi kiếm ba cái lục lạc an tĩnh buông xuống.
Trên bàn còn có một bầu rượu, Tiết Cảnh Lam ung dung nhàn nhã mà uống một ngụm, hắn ngước mắt, mang theo ý cười hỏi: “Chuyện gì?”
“Sư phụ, cái kia……Ác quỷ thiên điện……” Dung Chân tổ chức lại ngôn ngữ, bởi vì kinh hoảng, một câu đều nói không hoàn chỉnh.
“Ác quỷ dọa đến con? Nó ở trong trận, sẽ không chạy ra, con không cần sợ hãi.” Tiết Cảnh Lam an ủi Dung Chân.
“Nó đã chết.” Dung Chân nói.
“A Dung, ác quỷ không có sinh mệnh, nó quy túc chính là bị luyện hóa nên biến mất, mà không phải tử vong.” Tiết Cảnh Lam theo bản năng sửa đúng cho Dung Chân, rồi sau đó hắn lại uống lên ngụm rượu, bỗng nhiên phát hiện trọng điểm trong lời nói của Dung Chân, “Con nói, nó đã không còn nữa!”
“Đúng vậy.” Dung Chân đứng ở ngoại viện cách cửa sổ đưa cục đá màu đen trong lòng bàn tay mình, “Còn lại cái này.”
“Thời gian còn còn chưa tới.” Tiết Cảnh Lam nheo mắt lại, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, “Nó sao có thể tự biến mất?”
“Là con.” Dung Chân hít sâu một hơi, thong dong nói, “Sư phụ, con vận dụng công pháp người đưa, không cẩn thận tiêu diệt nó rồi.”
A Huyền đặt chú ý ở câu Dung Chân nói “Công pháp người đưa”, khi hắn bóp méo công pháp trong tay Dung Chân, liền biết có một ngày sẽ bại lộ, nhưng hắn không nghĩ tới nhanh như vậy.
“Công pháp ta đưa?” Tiết Cảnh Lam nghe vậy, bỗng nhiên nở nụ cười, “A Dung, con tu luyện vậy mà thật nhanh, xem ra nó thật sự thích hợp với con.”
“Sư phụ cũng biết công pháp này có thể tiêu diệt ác quỷ?” Dung Chân kinh hỉ hỏi.
“Ta không tu luyện qua nên đương nhiên không biết, nhưng cùng một loại lực lượng, mỗi người khác nhau khi vận dụng có thể sinh ra hiệu quả khác nhau, A Dung, nó ở trong tay con có thể tiêu diệt ác quỷ.” Tiết Cảnh Lam cúi đầu uống một ngụm rượu, lại lần nữa cười ngâm ngâm mà nói.
“Sư phụ, hiện tại làm sao bây giờ?” Dung Chân giao cục đá màu đen cho Tiết Cảnh Lam.
“Chờ qua hai tháng, đem cục đá giao cho Đế Huyền Điện lĩnh thưởng.” Tiết Cảnh Lam đã sớm có kế hoạch.
Nghe được Dung Chân lẻ loi một mình tiêu diệt ác quỷ xong, hắn thế nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, hắn tựa hồ đối với bộ công pháp đưa cho Dung Chân rất tự tin.
“Vì sao phải chờ hai tháng?” Dung Chân tò mò hỏi.
“Con không nghĩ đến chuyện bị Đế Huyền Điện bắt đi ép hỏi ra công pháp tu luyện sao? Bọn họ tìm kiếm biện pháp có thể hoàn toàn tiêu diệt ác quỷ đã lâu, nhưng đến nay vẫn không thu hoạch được gì.” Tiết Cảnh Lam chậm rì rì nói. “Bộ công pháp kia đặc thù, ta cũng là ngẫu nhiên mới được kỳ ngộ.”
“Sư phụ, vì sao không giao công pháp này cho Đế Huyền Điện?” Dung Chân cảm thấy nghi hoặc.
“Công pháp này cũng không phải mỗi người đều có thể tu luyện, trước mắt, chỉ có con.” Tiết Cảnh Lam bình tĩnh trả lời vấn đề của Dung Chân.
“Con…… Con có cái đặc biệt gì? Linh căn ngũ hành không thông.” Dung Chân tiếp tục hỏi.
“Cái này cũng là một loại đặc biệt, mỗi người đều không giống nhau.” Tiết Cảnh Lam cười.
“Sư phụ ——” Dung Chân kéo dài âm gọi Tiết Cảnh Lam, “Hiện tại, cứ như vậy sao, người một chút cũng không cảm giác kỳ quái?”
“Chính là như vậy, vì sao ta phải cảm thấy kỳ quái?” Tiết Cảnh Lam chớp chớp mắt với Dung Chân, “A Dung, con phải cố gắng tu luyện mới được.”
“Dạ được.” Dung Chân gật gật đầu.
“Có thể đi ngủ rồi. ” Tiết Cảnh Lam dặn dò xong nói, “Đợi hai tháng sau ta đi Đế Huyền Điện lĩnh thưởng, con đi theo ta.”
Dung Chân vừa nghe, lập tức hăng hái, nàng rốt cuộc cũng có cơ hội đến thành lớn đi tham quan rồi sao.
“Được ạ!” Nàng hưng phấn đáp.
“Vừa lúc có thể nghĩ cách đi mua cho con một cái pháp bảo phi hành.” Tiết Cảnh Lam bắt đầu tưởng tượng sinh hoạt tốt đẹp sau khi có tiền.
Trước mua phòng, lại mua xe, tất cả đều được lên kế hoạch.
“Vâng!” Dung Chân gật gật đầu, sau khi giải quyết nghi hoặc từ chỗ Tiết Cảnh Lam xong, nàng hưng phấn xách váy rời đi.
Ngược lại là Tiết Cảnh Lam nhìn bóng dáng nàng nhảy nhót rời đi, ngón tay nhặt hài cốt ác quỷ đặt lên bàn, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, tựa hồ suy nghĩ cái gì.
Thôi…… Thôi…… Không cần phải nghĩ nữa, Tiết Cảnh Lam nói với chính mình, rồi sau đó lại nhấp một ngụm rượu.
Dung Chân một đường chạy về tiểu viện của mình, nàng thì vui vẻ rồi nhưng A Huyền ngồi xổm ở trên vai nàng lại lâm vào nghi hoặc thật lớn.
Công pháp này là tổng kết tâm đắc của hắn về khống chế linh hồn chi lực, nghiêm khắc mà nói, công pháp này cũng không phải một phần là có thể tu luyện, toàn bộ Tu chân giới ngoại trừ hắn, tuyệt đối không có người nào khác biết được ảo diệu của linh hồn chi lực.
Như vậy ngay từ đầu Tiết Cảnh Lam cho Dung Chân một quyển công pháp như thế nào, làm sao hắn ở biết được Dung Chân có năng lực tiêu diệt ác quỷ mà không cảm thấy kinh ngạc, thậm chí còn có thể vì nàng suy tính trước sau?
A Huyền thầm than chính mình lúc trước bóp méo công pháp Dung Chân rất là khinh thường, cũng không nhìn kỹ nội dung nguyên bản trên trang sách.
Sau khi về nhà, Dung Chân đặt hắn ở đệm mềm đầu giường, trong lòng đã có kế hoạch, hắn phải đợi đến khi Dung Chân ngủ, lại trộm đi xem nội dung công pháp nguyên bản.
Dung Chân trải qua chuyện phát sinh ngoài ý muốn đêm nay, vậy mà còn có thể ngủ vô cùng ngon, quả nhiên trên thế giới này không có việc có thể làm nàng chân chính cảm thấy khẩn trương.
Chờ Dung Chân hô hấp dần dần vững vàng, A Huyền mới tranh thủ nhảy lên, trực tiếp mở tủ đựng thư tịch của Dung Chân ra.
Móng vuốt chính xác mà rút lấy công pháp tu luyện, rồi sau đó trong bóng đêm, trang sách mở ra.
Tiết Cảnh Lam đưa cho Dung Chân công pháp, đến tột cùng là cái gì đây……
Tuy nhiên trong bóng đêm, sau khi A Huyền mở trang sách ra, mỗi một trang giấy rất nhanh vỡ vụn, hóa thành cát bụi, biến mất không còn dấu vết.
Cùng lúc đó ngọn đèn dầu trong phòng chợt sáng lên, Dung Chân bừng tỉnh.
“A Huyền!” Nàng kinh ngạc kêu, “Mèo hư, ngươi đụng đến sách của ta làm gì?”
Dung Chân vội vã chạy tới, rút công pháp từ móng vuốt A Huyền ra, nàng muốn một lần nữa khép lại, nhưng đã không còn kịp.
Công pháp trên tất cả trang sách đều biến mất trong tay nàng.
“Nó không còn.” Dung Chân ngữ khí uể oải, nhưng không cảm giác có gì không thích hợp.
Đôi mắt ánh kim của A Huyền nhìn chằm chằm Dung Chân, hình như đang tìm kiếm đáp án của vấn đề.
Có lẽ là nhìn ra nghi vấn trong mắt hắn, Dung Chân giải thích nói: “Công pháp cao giai của Tu chân giới vì bảo đảm không tiết lộ ra ngoài, đều là dùng một lần, mở ra lần đầu tiên, liền vô pháp mở ra lại lần thứ hai, nếu cưỡng chế mở ra, sẽ tự động vỡ vụn, ta nhớ đây là công pháp sư phụ cho ta, ngày đó sau khi nhớ kỹ nội dung, liền không dám mở lần thứ hai, sợ nó hỏng, kết quả ngươi như thế nào nửa đêm trộm giở sách?”
A Huyền đuôi dài nôn nóng mà lắc lắc, loài người thật sự là giảo hoạt, hắn nghĩ.
Bất quá, hắn hoàn toàn không thể biết Tiết Cảnh Lam rốt cuộc cho Dung Chân công pháp gì, rốt cuộc, hắn cũng không thể mở miệng dò hỏi.
Tiết Cảnh Lam thật cổ quái, A Huyền nghĩ, nhưng hắn hiếm khi thấy không chán ghét người này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
A Huyền bị Dung Chân ôm lấy trong lòng ngực rà qua rà lại hồi lâu, sau khi phục hồi tinh thần, hắn cảm thấy chính mình có chút quái dị, hắn quản Dung Chân nhiều như vậy làm cái gì?
Chuyện hắn bóp méo công pháp không bị phát hiện là tin tốt, có ý nghĩa Dung Chân có thể tiếp tục dựa theo công pháp tu luyện của hắn, đảm đương luôn việc làm công cụ hình người, hắn làm sao bỗng nhiên quan tâm sự tình có quan hệ với Dung Chân?
A Huyền bình tĩnh trở lại, dù sao Dung Chân cũng không thể làm gì hắn, nhiều lắm cho nàng sờ nhiều hơn hai lần mà thôi.
Dung Chân “Trừng phạt” xong mèo hư, chỉ có thể thở phì phì tiếp tục ngủ, nàng có chút đau lòng quyển công pháp đã biến mất.
Nhưng nuôi mèo, tóm lại là phải gánh vác trách nhiệm của một nhà đầu tư nguy hiểm, A Huyền không rụng lông, cũng không bắt nàng dọn phân, đã không tồi rồi.
Dung Chân an ủi chính mình như thế, nặng nề đi ngủ.
Ngày kế nàng ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, vẫn là Kiều Tuyết Tung đưa cơm trưa tới gọi nàng.
Dung Chân cảm thấy thật áy náy, làm sao có thể để sư muội nấu cơm trưa cho mình?
Nàng cùng Kiều Tuyết Tung ước định, trước khi Kiều Tuyết Tung có thể tích cốc, nàng phụ trách nấu cơm tối, Kiều Tuyết Tung nấu cơm trưa, buổi sáng tự mình giải quyết.
A Huyền cảm thấy đề nghị Dung Chân rất tốt, bởi vì hắn có thể làm bộ ăn cơm bớt đi một lần.
Vài ngày sau, Dung Chân giao 30 cái Chuyển Hồn Đan đã luyện chế xong cho Diêu Thanh Lộ.
Diêu Thanh Lộ tiếp nhận liền rời đi, mà nàng ở lại Thiên Lam Môn tiếp tục tu luyện.
Tốn thời gian rất lâu, nàng mới hoàn toàn chuyển hoá toàn bộ năng lượng linh hồn bay ra trên người ác quỷ ngày ấy.
Đương nhiên, thời điểm luyện hóa, A Huyền thuận tay lấy đi hơn phân nửa —— lấy tu vi trước mắt và cường độ thân thể của Dung Chân, vô pháp hấp thu toàn bộ, hắn liền cố mà giúp nàng giải quyết cái nan đề này.
Dung Chân có cơ hội này, lần đầu tiên cảm giác tu vi tăng cao là một điều vui sướng như thế nào, nàng vậy mà trong thời gian hai tháng đã tu luyện tới Luyện Khí trung kỳ, nếu là trước kia, cần phải tiêu tốn thời gian mấy năm.
Đương nhiên, không phải mỗi lần đều có cơ hội tốt như vậy, sau khi đem năng lượng linh hồn ác quỷ lưu lại luyện hóa hoàn toàn, Dung Chân lại bắt đầu trợ giúp động vật nhỏ.
Mùa đông qua đi, mùa xuân lại đến, mấy tiểu gia hoả ngủ đông ở Thiên Lam Môn đều trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, năng lượng linh hồn Dung Chân có thể đạt được mỗi ngày cũng nhiều lên.
Ngày nọ, nàng đang nhón chân đem một bé chim tước truyền âm thả lại tổ, phía sau liền truyền đến thanh âm Kiều Tuyết Tung.
“Sư tỷ, sư phụ nói muốn tìm tỷ.” Kiều Tuyết Tung đi qua, thông báo với Dung Chân.
“Sư phụ?” Dung Chân nhớ tới ngày đó, rõ ràng ác quỷ đã sớm giải quyết, lại nghẹn đến bây giờ mới đi lĩnh thưởng.
“Muội tu vi mới đó đã tới Luyện Khí rồi ha.” Dung Chân chú ý tới trạng thái Kiều Tuyết Tung, “Sau khi đột phá, đã có thể phải dùng công pháp cao giai.”
“Sư phụ nói người sẽ cho ta tìm một quyển.” Kiều Tuyết Tung bình tĩnh nói.
“Sư phụ đưa công pháp luôn đáng tin cậy.” Dung Chân rất vừa lòng biện pháp tu luyện hiện tại, cho nên đối với Tiết Cảnh Lam khen không dứt miệng.
A Huyền ngồi xổm trên vai Dung Chân nôn nóng mà nâng nâng móng vuốt, rõ ràng là hắn đưa Dung Chân công pháp, như thế nào lại thành công lao của Tiết Cảnh Lam hết rồi?
“Vâng.” Kiều Tuyết Tung ứng hạ, “Ta sẽ tu luyện, chờ sư phụ và tỷ trở về.”
“Ừ.” Dung Chân gật gật đầu, chính mình đi tìm Tiết Cảnh Lam.
Tiết Cảnh Lam bên kia đã chuẩn bị xong trang phục xuất phát, hắn đem cục đá màu đen sau khi ác quỷ chuyển hoá lưu lại bỏ vào một cái tráp ngọc, hơn nữa ở trên tráp thượng khắc bốn số “0623”.
Dung Chân nhớ rõ buổi tối ngày đó nàng còn dẫm một chân lên cục đá màu đen này, không nghĩ tới Tiết Cảnh Lam vậy mà đóng gói nó kỹ càng như vậy.
“Sư phụ, vì sao phải đem nó đóng gói đẹp đến như vậy?” Mày Dung Chân nhíu lại, nàng không thích ác quỷ, thậm chí chán ghét.
“Đây chính là 3000 linh thạch thượng phẩm đó.” Tiết Cảnh Lam nói, “Mỗi một cái ác quỷ đều được đánh số, Đế Huyền Điện sẽ sưu tập mỗi một cục đá ác quỷ lưu lại, ghi lại tung tích cùng số lượng của bọn chúng, tuy rằng cục đá này cũng không có tác dụng gì, nhưng phải được nhập vào nhà kho Đế Huyền Điện.”
“Vâng.” Dung Chân tiếp nhận cách nói này, rốt cuộc này cục đá cũng không thể vứt tùy tiện.
“Chúng ta đi Đế Huyền Điện, phân bộ lớn nhất Nguyệt Chi Vực, cho dù là ta ngự kiếm phi hành cũng cần thời gian mấy ngày.” Tiết Cảnh Lam cười dặn dò Dung Chân, “Ta tích cốc, con cần phải mang theo đầy đủ lương khô trên đường.”
“Vâng ạ.” Dung Chân vẫn là cảm thấy có chút sầu lo, bởi vì tư vị phi kiếm cũng không dễ chịu.
Hy vọng sau khi có linh thạch, Tiết Cảnh Lam sẽ không mua cho nàng một cái kiếm phi.
Hình như là nhìn ra lo lắng của nàng, Tiết Cảnh Lam để lộ ra kiếm phi của mình, an ủi nói: “ Trong khoảng thời gian này ta đã nghiêm túc tập kiếm pháp, rất có tâm đắc.”
Dung Chân nhiều lần tìm Tiết Cảnh Lam nói chuyện phiếm đều phát hiện hắn ở gấp hạc giấy: “……”
Người nói nghiêm túc luyện kiếm chính là gấp hạc giấy sao?
“Ta nâng cấp một chút ưu hoá cho ‘ Phong Mặc ’, hiện tại nó không những có thể biến thành cây quạt, còn có một cái không gian độc lập có thể gia nhập vào bên trong.” Tiết Cảnh Lam rất là tự đắc mà nói.
“Con có thể tiến vào ở trong kiếm phi, còn ta ngự kiếm phi hành là được rồi.” Tiết Cảnh Lam nói với Dung Chân.
“Thật vậy sao?” Dung Chân kinh hỉ nói.
“Đúng vậy.” Tiết Cảnh Lam sờ sờ cái mũi của mình, “Tuy nhiên không gian kiếm phi tương liên với không gian độc lập của ta nên bên trong có chút loạn.”
Chỉ có tu sĩ tới Nguyên Anh mới có được không gian độc hoàn toàn thuộc về chính mình để chứa đựng các vật phẩm còn lại như là túi gấm không gian, không gian bên trong không lớn, cũng không thể chứa vật còn sống.
Dung Chân không chê loạn, chỉ cần nàng không cần vì phi kiếm mà bị trúng gió là tốt rồi, cảm tạ Tiết Cảnh Lam xong, nàng bị hắn ném tới không gian độc lập trong kiếm phi.
Sau khi rơi xuống đất, Dung Chân kinh ngạc phát hiện không gian kiếm phi là một mảnh thủy mặc sơn xuyên, nơi này hoa cỏ cây cối đều phảng phất như là đường cong được vẽ ra từ ngọn bút, nàng tùy tiện xông vào, có chút không hợp.
Biết nơi này là không gian cá nhân của Tiết Cảnh Lam, Dung Chân cũng ngại đi lại nhiều nơi, tùy tiện tìm chỗ liền nghỉ tạm.
Nàng cảm thấy có chút hưng phấn, tham quan Đế Huyền Điện, đây là lần đầu tiên.
A Huyền an tĩnh nằm ở bên cạnh Dung Chân, tuy rằng hắn biết đối thủ một mất một còn của hắn Đế Ngô chính là chủ nhân của Đế Huyền Điện này, nhưng hắn căn bản không sợ bại lộ.
Sau khi cùng Dung Chân trói định khế ước linh thú, nàng có thể che giấu phần lớn hơi thở của hắn.
Dung Chân bởi vì linh căn khó có thể cùng linh khí trời đất câu thông, cho nên nàng trở thành một cái lá chắn tốt, bất luận là ai, cho dù ngay cả là Đế Ngô tự mình tìm tới, cùng hắn mặt đối mặt, cũng sẽ chỉ cho rằng hắn là một con mèo đen bình thường mà Dung Chân nuôi.
A Huyền chậm rãi hưởng thụ thời gian nhàn hạ khó có được này, ở trong không gian độc lập, năng lượng vốn dĩ bị ngăn cách, Dung Chân cũng không thể tu luyện.
—— Đương nhiên, Dung Chân cũng không tiếc mấy ngày tu luyện như vậy, nàng đối với tu luyện vốn không để bụng, đều là tùy duyên.
Vì thế từ Thiên Lam Môn mà ra, một đạo thủy mặkiếm quang thẳng tắp hướng trung tâm Nguyệt Chi Vực bay đến Đế Huyền Điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.