Sau Khi Xuyên Sách Tùy Tiện Thơm Mèo Sẽ Xảy Ra Chuyện Lớn
Chương 15: Miêu mao căn mười lăm - Giải thưởng (='_'=)
Phù Tang Tri Ngã
10/09/2024
Hôm nay thời tiết sáng sủa, tuyết không còn rơi nữa, ánh nắng sáng
ngời đem nền tuyết chiếu rọi đến chói mắt, mấy vị đệ tử Đan Hà Môn mặc
trường bào màu đỏ sậm từng người vươn tay ra, vận chuyển pháp lực, ánh
sáng lập loè, liên kết thành một đường từ đầu ngón tay bay ra, tạo thành trận pháo bao phủ toàn bộ địa giới Thiên Lam Môn.
Chỉ nghe thấy "ầm, ầm, ầm" thanh âm kim loại cọ xát chói tai cùng va chạm trầm đục của gỗ cây, ánh sáng màu đỏ sậm nối tiếp tạo thành trận pháp trung tâm giống như cây non mọc mầm, đình lầu đài các đột ngột từ mặt đất mọc lên, dần dần thành hình.
Dung Chân cúi đầu nhìn lại, mặt đất Âm Phong Cốc đã trở nên sạch sẽ, bốn phía sơn cốc thô sơ giản lược đã được tạo hình qua, vừa vặn có thể chạm khắc kiến trúc, ở giữa là nhịp cầu, lầu các liên tiếp, đất nền được đầm ngay ngắn chắc nịch, hẳn là có thể chịu tải được kiến trúc khổng lồ.
Tuy rằng biết Tu chân giới thần kỳ, nhưng lần đầu tiên thấy trường hợp này Dung Chân không nhịn được ngừng lại hô hấp, cảm khái những tu sĩ này thật sự là quá lợi hại.
A Huyền từ trong lòng ngực nàng nhảy ra, quay đầu thấy được ánh mắt kinh ngạc của Dung Chân, hắn nghĩ cái tu sĩ nhỏ này thật sự cái gì cũng chưa gặp qua.
Cảnh tượng kiến trúc lớn đột ngột từ mặt đất mọc lên tính là gì, cảnh tượng mười vạn ác quỷ ngục Cửu Uyên ầm ập trốn ra mới gọi là chấn động tuyệt vọng.
A Huyền ngáp một cái, mơ màng sắp ngủ.
Lúc này, Tư Hàn phát hiện ra Dung Chân, hắn phi thân tiến lên thông báo: “Dung đạo hữu, hẳn là hôm nay là có thể tu sửa xong.”
“Một ngày, nhanh như vậy?” Dung Chân càng thêm kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Tư Hàn gật gật đầu, “Kỳ thật công tác phức tạp như bản vẽ thiết kế, chúng ta đã làm xong trước đó, ngày thường đồng môn trong môn phái sẽ đi mạch khoáng trong núi rừng sưu tập nguyên vật liệu thu vào không gian túi gấm, chờ đến khi xây dựng, liền thông qua trận pháp cộng minh chế tạo nguyên vật liệu đã sưu tầm tốt thành hình dạng yêu cầu, cô xem kiến trúc này của bọn họ không phải từ trống rỗng làm ra.”
Dung Chân gật gật đầu, hoá ra là như vậy, tu sĩ xây dựng cũng rất lợi hại.
“Dung đạo hữu, cái này tính là gì.” Tư Hàn nhìn vẻ mặt kinh ngạc cảm thán của Dung Chân, nhịn không được mở miệng trêu chọc nói, “Nếu tu sĩ tu vi thâm hậu, có thể từ trống rỗng sinh ra linh khí vì thế gian vạn vật, ta mười năm trước từng theo sư phụ tham gia tiên môn đại bỉ Liên Hoa Phái Nguyệt Chi Vực chủ trì, chưởng mô Liên Hoa Phái là đại năng Xuất Khiếu kỳ, ra tay liền có thể dời non lấp biển, dẫn động hiện tượng thiên văn biến hóa.”
Dung Chân chưa thấy qua, không có biện pháp tưởng tượng cảnh tượng ấy, liền chỉ có thể gật gật đầu, cũng không tồn tại chờ mong, nàng tu vi thấp, trường hợp kia chỉ sợ cả đời đều vô duyên nhìn thấy.
Có lẽ ánh sáng sinh mệnh thời khắc tối cao của nàng chính là vào giữa truyện khi vai ác tự tay giết chết nàng, Dung Chân âm thầm nghĩ.
“Đúng rồi.” Nàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, xoay đầu nói với Tư Hàn, “Tư đạo hữu, ngươi có thể hay không dùng pháp thuật mô phỏng ra một khối xương cá?”
“Dung đạo hữu dùng cái này trang trí phòng hay sao?” Tư Hàn cảm thấy thẩm muỹ Dung Chân rất kỳ quái.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không phải ta……” Dung Chân ánh mắt ngượng ngùng mà dời xuống, dừng lại sơn cốc giữa hồ sâu, “Là cổ điêu ở trong nước kia.”
“Cổ điêu xác thật đáng sợ.” Tư Hàn khi nhớ tới vẫn nhịn không được cảm khái.
“Tối hôm qua khi các vị tới đã đánh nát mất xương cá dùng để trang trí ở cửa nhà cổ điêu, nó vẫn luôn canh cánh trong lòng.” Dung Chân nhớ tới tối hôm qua tra xét vầng sáng cổ điêu phát hiện ra nguyên nhân.
“A…… Như vậy sao?” Tư Hàn nhíu mày, hắn sợ hãi cổ điêu kia, nhưng dùng nguyên liệu khác làm một khối xương cá cho nó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.
“Có thể.” Hắn cười cười.
Hắn mới vừa nói xong, Dung Chân liền nhìn thấy ánh sáng tập hợp trên đầu ngón tay hắn, dần dần hội tụ thành thật thể, rất nhanh, một khối xương cá thật lớn với đường cong duyên dáng ngừng giữa không trung.
“Ta dùng bạch ngọc để làm nguyên vật liệu, so với xương cá ban đầu càng thêm cứng rắn, vào nước sẽ có ánh sáng ngọc chất sáng lên, cũng đẹp mắt hơn.” Tư Hàn giới thiệu.
Hắn quả nhiên rất thích toàn bộ những điều liên quan đến chế tạo, trình bày được đạo lý rõ ràng, đôi mắt đều tràn đầy ánh sáng.
Dung Chân nói một tiếng tạ, từ trong túi sờ soạng được một ít linh thạch, nàng so Tiết Cảnh Lam có nhiều tiền hơn chút, ngoại trừ mua Âm Phong Cốc tốn 30 cái linh thạch trung phẩm, nàng ngày thường còn tích góp được một ít tài sản.
Nàng không biết một khối xương cá tốn bao nhiêu linh thạch, liền móc ra 300 cái linh thạch hạ phẩm đưa cho Tư Hàn: “Bấy nhiêu linh thạch có đủ mua xương cá chưa?”
“Cũng không cần nhiều đến vậy.” Tư Hàn nhặt lên một cái linh thạch hạ phẩm trong đó thu vào, “Một cái liền đủ.”
Hắn là người thông minh, sẽ không cùng viện cớ từ chối Dung Chân, huống hồ, hắn được sư môn chiếu cố thật nhiều, căn bản không thiếu linh thạch, vì thế hắn liền thu tượng trưng một quả.
Dung Chân hiểu ý, nàng hướng Tư Hàn gật đầu, tiếp nhận xương cá, dùng pháp lực nâng.
Thẳng đến khi khối xương cá này tới tay, nàng mới biết được nó nặng bao nhiêu, nàng tăng thêm pháp lực, lúc này mới nhìn kĩ khối xương cá nặng nề này.
Nàng cùng Tư Hàn nói một tiếng, liền mang theo A Huyền, lấy pháp lực mang theo xương cá rồi hướng hồ sâu chạy đi.
A Huyền không biết khi nào đã nhảy tới trên đầu nàng, mèo đen xinh đẹp ngẩng đầu lên đánh giá khối bạch ngọc dùng để tạo hình xương cá.
Dung Chân lại một lần đổi mới ấn tượng của hắn đối nhân loại, vốn dĩ, cổ điêu này là loại yêu thú trí lực thấp, nàng tinh lọc xong mấy thứ lấm tấm trên vầng sáng linh hồn, việc này liền cho qua, cổ điêu cũng sẽ không nhớ thương một khối xương cá rách nát mãi không bỏ.
Nhưng Dung Chân ghi nhớ rõ chuyện này, thậm chí nguyện ý phí 300 khối linh thạch hạ phẩm cho cổ điêu mua món đồ chơi mớ mặc dù nàng xác thật rất nghèo.
Dung Chân cảm thấy không có việc gì, nếu không có cổ điêu, nàng cũng không thể tiến vào Âm Phong Cốc, càng miễn bàn chuyện Đan Hà Môn tới cửa trang hoàng phục vụ vì muốn nhận lỗi.
Nàng vừa đến Luyện Khí kỳ, cũng muốn thử xem thực lực của chính mình, liền tính lẻn vào trong nước.
Dung Chân bắt đầu vận pháp lực, thi triển pháp thuật tránh thuỷ cùng pháp thuật xua lạnh trên người mình và A Huyền, trực tiếp nhảy vào trong nước.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vào đông, hồ nước lộc cộc lộc cộc sủi lên mấy cái bong bóng, trên lưng Dung Chân là một con mèo, phía sau kéo một cái xương cá thật lớn, hướng chỗ sâu mà bơi.
Nhưng nàng không cần bơi lâu, bởi vì cổ điêu đã hoạt động tứ chi bơi lại đây.
Ở dưới nước tối tăm, đôi mắt bóng đèn to khủng bố vốn nên làm cho người ta sợ hãi, bây giờ lại ánh lên tia kinh ngạc vui mừng như trẻ con được tặng món đồ chơi mới.
Không cần nhìn, cổ điêu cũng biế xương cá này là đưa cho nó, nó nghĩ tới giấc mộng đẹp tối hôm qua.
Không nghĩ tới cảnh trong mơ có thể thành sự thật.
Nếu không phải trên đầu vai Dung Chân có mèo đen, cổ điêu thật sự muốn đem Dung Chân túm lại đây, thơm nàng một ngụm.
Nhưng đôi mắt ánh kim của A Huyền vẫn luôn sáng quắc nhìn chằm chằm nó, cổ điêu không dám tiến lên, chỉ dám kéo thân mình tới nhận lấy xương cá trên tay Dung Chân.
Dung Chân nhìn nó ngậm xương cá bạch ngọc, một đường bơi tới huyệt động cư trú trước, trân trọng bày biện nó ở cửa.
Đây là nhà nó, nó thích sửa sang nơi này cho xinh xinh đẹp đẹp.
Dung Chân yên tâm, lúc này mới cùng cổ điêu chào hỏi, xoay người bơi ra hồ sâu.
Bên này Thiên Lam Môn đang xây dựng khí thế ngất trời, bên kia Tiết Cảnh Lam cùng chưởng môn Hà Loan Tông là Tề Hà tán gẫu.
Tề Hà mới vừa chúc mừng Tiết Cảnh Lam thành công chế phục Âm Phong Cốc yêu thú xong sau đó liền lo lắng sốt ruột nhăn mi.
“Tề tông chủ, có tâm sự sao?” Tiết Cảnh Lam cảm thấy không khí Hà Loan Tông bên này tốt hơn so với Đan Hà Môn, liền thoải mái cắn hạt dưa hỏi.
“Tiết chân nhân, ngài biết tin tức ác quỷ ngục Cửu Uyên trốn ra chưa ?” Tề Hà trầm ngâm một lát, trầm giọng nói.
“Ta lúc ấy ở Vạn Nhận kiếm cốc, ở một chỗ xa đã tận mắt nhìn thấy.” Tiết Cảnh Lam gật gật đầu.
“Có một con ác quỷ đột phá phong tỏa, chạy trốn tới Nguyệt Chi Vực.” Tề Hà vuốt cằm nói.
“Đả thương người?” Tiết Cảnh Lam nheo mắt lại, nói chuyện ngữ khí cũng trở nên trầm trọng.
“Không chỉ một người, trong đó không thiếu trưởng lão cùng chưởng môn các tông môn —— ngài biết đó, ác quỷ thích cắn nuốt nhân loại tu vi cao thâm hơn cho dù là cao thủ Nguyên Anh, cũng khó tránh một kích kia của ác quỷ. Đế Huyền Điện cũng treo thưởng 3000 linh thạch thượng phẩm đổi lấy tánh mạng của ác quỷ .” Tề Hà trong giọng nói lo lắng, là lo an nguy của chính hắn.
Tiết Cảnh Lam đôi mắt tỏa ánh sáng: “Lại có chuyện tốt bậc này?”
“Tiết chân nhân?” Tề Hà nhát gan, nhịn không được mở miệng nhắc nhở, “Ngài sắp tới vẫn nên không cần ra cửa.”
“Treo thưởng 3000 linh thạch thượng phẩm!” Tiết Cảnh Lam liên tiếp nói lời cảm tạ với Tề Hà, “Đa tạ Tề tông chủ báo tin, ta đây liền đi lấy.”
Tề Hà: “???” Ta kêu ngươi trốn đi, không phải kêu ngươi đi đưa tới cửa.
“Tiết chân nhân đối phó được ác quỷ kia?” Tề Hà hỏi.
“Ta nghèo mà.” Tiết Cảnh Lam mỉm cười phe phẩy quạt xếp trong tay, “Ngài nói xem một chút, đánh cược một phen chuyến này được hay không được?”
Chỉ nghe thấy "ầm, ầm, ầm" thanh âm kim loại cọ xát chói tai cùng va chạm trầm đục của gỗ cây, ánh sáng màu đỏ sậm nối tiếp tạo thành trận pháp trung tâm giống như cây non mọc mầm, đình lầu đài các đột ngột từ mặt đất mọc lên, dần dần thành hình.
Dung Chân cúi đầu nhìn lại, mặt đất Âm Phong Cốc đã trở nên sạch sẽ, bốn phía sơn cốc thô sơ giản lược đã được tạo hình qua, vừa vặn có thể chạm khắc kiến trúc, ở giữa là nhịp cầu, lầu các liên tiếp, đất nền được đầm ngay ngắn chắc nịch, hẳn là có thể chịu tải được kiến trúc khổng lồ.
Tuy rằng biết Tu chân giới thần kỳ, nhưng lần đầu tiên thấy trường hợp này Dung Chân không nhịn được ngừng lại hô hấp, cảm khái những tu sĩ này thật sự là quá lợi hại.
A Huyền từ trong lòng ngực nàng nhảy ra, quay đầu thấy được ánh mắt kinh ngạc của Dung Chân, hắn nghĩ cái tu sĩ nhỏ này thật sự cái gì cũng chưa gặp qua.
Cảnh tượng kiến trúc lớn đột ngột từ mặt đất mọc lên tính là gì, cảnh tượng mười vạn ác quỷ ngục Cửu Uyên ầm ập trốn ra mới gọi là chấn động tuyệt vọng.
A Huyền ngáp một cái, mơ màng sắp ngủ.
Lúc này, Tư Hàn phát hiện ra Dung Chân, hắn phi thân tiến lên thông báo: “Dung đạo hữu, hẳn là hôm nay là có thể tu sửa xong.”
“Một ngày, nhanh như vậy?” Dung Chân càng thêm kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Tư Hàn gật gật đầu, “Kỳ thật công tác phức tạp như bản vẽ thiết kế, chúng ta đã làm xong trước đó, ngày thường đồng môn trong môn phái sẽ đi mạch khoáng trong núi rừng sưu tập nguyên vật liệu thu vào không gian túi gấm, chờ đến khi xây dựng, liền thông qua trận pháp cộng minh chế tạo nguyên vật liệu đã sưu tầm tốt thành hình dạng yêu cầu, cô xem kiến trúc này của bọn họ không phải từ trống rỗng làm ra.”
Dung Chân gật gật đầu, hoá ra là như vậy, tu sĩ xây dựng cũng rất lợi hại.
“Dung đạo hữu, cái này tính là gì.” Tư Hàn nhìn vẻ mặt kinh ngạc cảm thán của Dung Chân, nhịn không được mở miệng trêu chọc nói, “Nếu tu sĩ tu vi thâm hậu, có thể từ trống rỗng sinh ra linh khí vì thế gian vạn vật, ta mười năm trước từng theo sư phụ tham gia tiên môn đại bỉ Liên Hoa Phái Nguyệt Chi Vực chủ trì, chưởng mô Liên Hoa Phái là đại năng Xuất Khiếu kỳ, ra tay liền có thể dời non lấp biển, dẫn động hiện tượng thiên văn biến hóa.”
Dung Chân chưa thấy qua, không có biện pháp tưởng tượng cảnh tượng ấy, liền chỉ có thể gật gật đầu, cũng không tồn tại chờ mong, nàng tu vi thấp, trường hợp kia chỉ sợ cả đời đều vô duyên nhìn thấy.
Có lẽ ánh sáng sinh mệnh thời khắc tối cao của nàng chính là vào giữa truyện khi vai ác tự tay giết chết nàng, Dung Chân âm thầm nghĩ.
“Đúng rồi.” Nàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, xoay đầu nói với Tư Hàn, “Tư đạo hữu, ngươi có thể hay không dùng pháp thuật mô phỏng ra một khối xương cá?”
“Dung đạo hữu dùng cái này trang trí phòng hay sao?” Tư Hàn cảm thấy thẩm muỹ Dung Chân rất kỳ quái.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không phải ta……” Dung Chân ánh mắt ngượng ngùng mà dời xuống, dừng lại sơn cốc giữa hồ sâu, “Là cổ điêu ở trong nước kia.”
“Cổ điêu xác thật đáng sợ.” Tư Hàn khi nhớ tới vẫn nhịn không được cảm khái.
“Tối hôm qua khi các vị tới đã đánh nát mất xương cá dùng để trang trí ở cửa nhà cổ điêu, nó vẫn luôn canh cánh trong lòng.” Dung Chân nhớ tới tối hôm qua tra xét vầng sáng cổ điêu phát hiện ra nguyên nhân.
“A…… Như vậy sao?” Tư Hàn nhíu mày, hắn sợ hãi cổ điêu kia, nhưng dùng nguyên liệu khác làm một khối xương cá cho nó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.
“Có thể.” Hắn cười cười.
Hắn mới vừa nói xong, Dung Chân liền nhìn thấy ánh sáng tập hợp trên đầu ngón tay hắn, dần dần hội tụ thành thật thể, rất nhanh, một khối xương cá thật lớn với đường cong duyên dáng ngừng giữa không trung.
“Ta dùng bạch ngọc để làm nguyên vật liệu, so với xương cá ban đầu càng thêm cứng rắn, vào nước sẽ có ánh sáng ngọc chất sáng lên, cũng đẹp mắt hơn.” Tư Hàn giới thiệu.
Hắn quả nhiên rất thích toàn bộ những điều liên quan đến chế tạo, trình bày được đạo lý rõ ràng, đôi mắt đều tràn đầy ánh sáng.
Dung Chân nói một tiếng tạ, từ trong túi sờ soạng được một ít linh thạch, nàng so Tiết Cảnh Lam có nhiều tiền hơn chút, ngoại trừ mua Âm Phong Cốc tốn 30 cái linh thạch trung phẩm, nàng ngày thường còn tích góp được một ít tài sản.
Nàng không biết một khối xương cá tốn bao nhiêu linh thạch, liền móc ra 300 cái linh thạch hạ phẩm đưa cho Tư Hàn: “Bấy nhiêu linh thạch có đủ mua xương cá chưa?”
“Cũng không cần nhiều đến vậy.” Tư Hàn nhặt lên một cái linh thạch hạ phẩm trong đó thu vào, “Một cái liền đủ.”
Hắn là người thông minh, sẽ không cùng viện cớ từ chối Dung Chân, huống hồ, hắn được sư môn chiếu cố thật nhiều, căn bản không thiếu linh thạch, vì thế hắn liền thu tượng trưng một quả.
Dung Chân hiểu ý, nàng hướng Tư Hàn gật đầu, tiếp nhận xương cá, dùng pháp lực nâng.
Thẳng đến khi khối xương cá này tới tay, nàng mới biết được nó nặng bao nhiêu, nàng tăng thêm pháp lực, lúc này mới nhìn kĩ khối xương cá nặng nề này.
Nàng cùng Tư Hàn nói một tiếng, liền mang theo A Huyền, lấy pháp lực mang theo xương cá rồi hướng hồ sâu chạy đi.
A Huyền không biết khi nào đã nhảy tới trên đầu nàng, mèo đen xinh đẹp ngẩng đầu lên đánh giá khối bạch ngọc dùng để tạo hình xương cá.
Dung Chân lại một lần đổi mới ấn tượng của hắn đối nhân loại, vốn dĩ, cổ điêu này là loại yêu thú trí lực thấp, nàng tinh lọc xong mấy thứ lấm tấm trên vầng sáng linh hồn, việc này liền cho qua, cổ điêu cũng sẽ không nhớ thương một khối xương cá rách nát mãi không bỏ.
Nhưng Dung Chân ghi nhớ rõ chuyện này, thậm chí nguyện ý phí 300 khối linh thạch hạ phẩm cho cổ điêu mua món đồ chơi mớ mặc dù nàng xác thật rất nghèo.
Dung Chân cảm thấy không có việc gì, nếu không có cổ điêu, nàng cũng không thể tiến vào Âm Phong Cốc, càng miễn bàn chuyện Đan Hà Môn tới cửa trang hoàng phục vụ vì muốn nhận lỗi.
Nàng vừa đến Luyện Khí kỳ, cũng muốn thử xem thực lực của chính mình, liền tính lẻn vào trong nước.
Dung Chân bắt đầu vận pháp lực, thi triển pháp thuật tránh thuỷ cùng pháp thuật xua lạnh trên người mình và A Huyền, trực tiếp nhảy vào trong nước.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vào đông, hồ nước lộc cộc lộc cộc sủi lên mấy cái bong bóng, trên lưng Dung Chân là một con mèo, phía sau kéo một cái xương cá thật lớn, hướng chỗ sâu mà bơi.
Nhưng nàng không cần bơi lâu, bởi vì cổ điêu đã hoạt động tứ chi bơi lại đây.
Ở dưới nước tối tăm, đôi mắt bóng đèn to khủng bố vốn nên làm cho người ta sợ hãi, bây giờ lại ánh lên tia kinh ngạc vui mừng như trẻ con được tặng món đồ chơi mới.
Không cần nhìn, cổ điêu cũng biế xương cá này là đưa cho nó, nó nghĩ tới giấc mộng đẹp tối hôm qua.
Không nghĩ tới cảnh trong mơ có thể thành sự thật.
Nếu không phải trên đầu vai Dung Chân có mèo đen, cổ điêu thật sự muốn đem Dung Chân túm lại đây, thơm nàng một ngụm.
Nhưng đôi mắt ánh kim của A Huyền vẫn luôn sáng quắc nhìn chằm chằm nó, cổ điêu không dám tiến lên, chỉ dám kéo thân mình tới nhận lấy xương cá trên tay Dung Chân.
Dung Chân nhìn nó ngậm xương cá bạch ngọc, một đường bơi tới huyệt động cư trú trước, trân trọng bày biện nó ở cửa.
Đây là nhà nó, nó thích sửa sang nơi này cho xinh xinh đẹp đẹp.
Dung Chân yên tâm, lúc này mới cùng cổ điêu chào hỏi, xoay người bơi ra hồ sâu.
Bên này Thiên Lam Môn đang xây dựng khí thế ngất trời, bên kia Tiết Cảnh Lam cùng chưởng môn Hà Loan Tông là Tề Hà tán gẫu.
Tề Hà mới vừa chúc mừng Tiết Cảnh Lam thành công chế phục Âm Phong Cốc yêu thú xong sau đó liền lo lắng sốt ruột nhăn mi.
“Tề tông chủ, có tâm sự sao?” Tiết Cảnh Lam cảm thấy không khí Hà Loan Tông bên này tốt hơn so với Đan Hà Môn, liền thoải mái cắn hạt dưa hỏi.
“Tiết chân nhân, ngài biết tin tức ác quỷ ngục Cửu Uyên trốn ra chưa ?” Tề Hà trầm ngâm một lát, trầm giọng nói.
“Ta lúc ấy ở Vạn Nhận kiếm cốc, ở một chỗ xa đã tận mắt nhìn thấy.” Tiết Cảnh Lam gật gật đầu.
“Có một con ác quỷ đột phá phong tỏa, chạy trốn tới Nguyệt Chi Vực.” Tề Hà vuốt cằm nói.
“Đả thương người?” Tiết Cảnh Lam nheo mắt lại, nói chuyện ngữ khí cũng trở nên trầm trọng.
“Không chỉ một người, trong đó không thiếu trưởng lão cùng chưởng môn các tông môn —— ngài biết đó, ác quỷ thích cắn nuốt nhân loại tu vi cao thâm hơn cho dù là cao thủ Nguyên Anh, cũng khó tránh một kích kia của ác quỷ. Đế Huyền Điện cũng treo thưởng 3000 linh thạch thượng phẩm đổi lấy tánh mạng của ác quỷ .” Tề Hà trong giọng nói lo lắng, là lo an nguy của chính hắn.
Tiết Cảnh Lam đôi mắt tỏa ánh sáng: “Lại có chuyện tốt bậc này?”
“Tiết chân nhân?” Tề Hà nhát gan, nhịn không được mở miệng nhắc nhở, “Ngài sắp tới vẫn nên không cần ra cửa.”
“Treo thưởng 3000 linh thạch thượng phẩm!” Tiết Cảnh Lam liên tiếp nói lời cảm tạ với Tề Hà, “Đa tạ Tề tông chủ báo tin, ta đây liền đi lấy.”
Tề Hà: “???” Ta kêu ngươi trốn đi, không phải kêu ngươi đi đưa tới cửa.
“Tiết chân nhân đối phó được ác quỷ kia?” Tề Hà hỏi.
“Ta nghèo mà.” Tiết Cảnh Lam mỉm cười phe phẩy quạt xếp trong tay, “Ngài nói xem một chút, đánh cược một phen chuyến này được hay không được?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.