Sau Khi Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công
Chương 6: Anh đừng có tỉnh lại sớm quá nhé!
Kagura
12/08/2023
Chửi một câu phát tiết cảm xúc xong, lúc này Vương Anh mới nhận ra mình đang ở trong phòng của người bệnh.
"Ô chết! Sao mình lại quên mất trong phòng còn người bệnh kia chứ?" Thật sự là làm ô uế không khí trong sạch của căn phòng rồi.
Trần Tư Niên nằm trên giường nghe được lời cậu nói thì trong lòng cười khinh. Hừ! Nãy giờ miệng nói yêu hắn nhiều như vậy nhưng lại quên mất mình ở trong phòng. Quả nhiên cậu ta còn có âm mưu khác. Chỉ là không biết đó là âm mưu gì thôi.
Hắn hồi tưởng lại những gì mình nghe được, có lẽ cậu không phải lợi dụng hắn để Trần Đại Hải ghen, nhưng chắc chắn cậu không hề yêu hắn. Hai người gặp nhau chưa được vài lần, thậm chí chưa từng nào chính thức gặp mặt lần nào.
Lúc này, bỗng dưng hệ thống nhỏ giọng lên tiếng: [Kí chủ, cậu xem lại tài khoản của mình đi.]
[Hở? Sao vậy?] Cậu nghi hoặc, nhưng vẫn cầm điện thoại ra nhìn thử.
Vừa nhìn một cái thì chính là sét đánh giữa trời quang, chỉ thấy tài khoản vừa rồi còn sáu số không bây giờ đã bị giảm đi một số.
Cả khuôn mặt cậu xây xẩm, hai tay run lên suýt chút nữa thì đánh rơi điện thoại: [S-sao lại như vậy? Một số không của tao đi đâu mất rồi?]
Tiền của cậu! Trời ạ! Tại sao lại bị mất?
Hệ thống đi đến, nhảy lên vai cậu sau đó đưa một cái đệm thịt lên đầu cậu an ủi, sau đó mới giải thích: [Bởi vì cậu tiếp xúc với công chính, mà số mệnh của công chính đối lập với Trần Tư Niên nên số tiền của cậu bị trừ đi.]
Vương Anh đau lòng: [Sao có thể vô lý như vậy chứ?]
Một con số không đó trực tiếp khiến tài khoản hàng triệu của cậu rơi xuống hàng vạn đó!
Hệ thống trả lời: [Vốn dĩ việc tiếp xúc Trần Tư Niên được thưởng tiền cũng đã vô lý rồi.]
Ý của nó chính là cậu nên chấp nhận sự thật, đừng đau lòng nữa, việc này tuy vô lý nhưng cũng rất thuyết phục đấy.
Nhưng Vương Anh không thể dễ dàng chấp nhận cái sự thật phũ phàng này như vậy. Tiền chứ có phải là không khí đâu, làm sao cậu không đau lòng cho được?
Cậu đưa tay túm lấy con mèo ngồi trên vai mình, véo hai cái má đầy lông của nó, lên án: [Tất cả đều là tại mày! Sao mày không nhắc cho tao việc này? Nếu mày nhắc tao đã không để cho Trần Đại Hải chạm vào tao rồi.]
Hệ thống meo meo giãy giụa hòng thoát khỏi bàn tay của cậu, vừa giãy, nó vừa nói: [Tại tôi thấy cậu chán ghét hắn như vậy nên tôi nghĩ hai người sẽ không đụng chạm gì tới nhau. Ai ngờ lại...]
Nhưng ở trong tình cảnh này, mọi lời giải thích đều là biện minh cho sự thất trách, vậy nên nó vẫn không thoát khỏi sự hành hạ của kí chủ. Cuối cùng đến khi cậu thả hệ thống ra, nó đã trở thành một con mèo lông rối rồi.
Hệ thống nhảy ra xa cậu cả mét, nó vừa liếm lông, vừa oán giận: [Cậu đúng là tàn ác! Lông của tôi! Ôi bộ lông mượt mà của tôi!]
[Đừng có ở đó oán trách nữa. Đây coi như là phí tổn thất tinh thần. Nể tình mày là một hệ thống không tiền trong tay nên tao không đòi mày phí tổn thất về vật chất.] Vương Anh vừa nói, vừa lấy ra một chiếc khăn ướt lau tay, nhìn đến vết đỏ trên tay thì mày nhăn lại như ăn phải shit, lại càng ra sức lau hơn nữa.
Lau tay xong, cậu nhanh chân đi về phía chiếc giường, sau đó cầm lấy tay của ông xã nhà mình xoa xoa. Nghe được tiếng thông báo nhận tiền, cậu mới vui vẻ trở lại.
Quả nhiên ông xã nhà mình là tốt nhất! Sao mà trên đời lại có người vừa đẹp trai lại tốt tính như vậy kia chứ?
Trần Tư Niên lại bị cậu vợ mới cưới đụng chạm thì vừa giận, vừa ngượng. Hắn tự hỏi sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ? Lỡ như có người nhìn thấy thì sao?
Không đúng! Chắc hẳn bây giờ có người nhìn nên cậu mới giả vờ nắm tay hắn. Đúng, hẳn là như vậy.
Vương Anh nắm tay ông xã một lúc cho đến khi số tiền mất đi đã được bù lại. Ờm... à... bù lại gấp đôi thì buông tay hắn ra.
Nhìn vầng sáng nhàn nhạt trên đầu hắn, cậu biết nếu mình tiếp xúc với hắn thì hắn sẽ nhận được vận khí của mình, sẽ có thể tỉnh lại trong tương lai. Cậu có hơi tiếc nuối mà nói: "Anh đừng có tỉnh lại sớm quá nhé! Ông xã!"
Tỉnh lại muộn một chút để cậu kiếm thêm một chút tiền nữa. Đến lúc đó, hắn muốn ly hôn thì cậu cũng đã có đủ tiền tiêu rồi.
Trần Tư Niên quả thực là muốn cười to, chính bản thân hắn ở trong phòng tối hiện tại cũng đang cười, nhưng nụ cười không hề chưa ý cười mà tràn đầy tức giận. Khá khen cho người vợ mới cưới về để xung hỷ cho hắn, ấy vậy mà lại mong hắn đừng sớm tỉnh lại. Quả nhiên, cậu ta không có ý tốt mà!
Vương Anh không biết những lời mình nói đều đã được ông xã nghe hết. Quản gia thông báo ông nội đang đợi cậu xuống ăn tối, vậy nên cậu nhanh chóng thả tay hắn ra rồi đi ra khỏi phòng.
"Ô chết! Sao mình lại quên mất trong phòng còn người bệnh kia chứ?" Thật sự là làm ô uế không khí trong sạch của căn phòng rồi.
Trần Tư Niên nằm trên giường nghe được lời cậu nói thì trong lòng cười khinh. Hừ! Nãy giờ miệng nói yêu hắn nhiều như vậy nhưng lại quên mất mình ở trong phòng. Quả nhiên cậu ta còn có âm mưu khác. Chỉ là không biết đó là âm mưu gì thôi.
Hắn hồi tưởng lại những gì mình nghe được, có lẽ cậu không phải lợi dụng hắn để Trần Đại Hải ghen, nhưng chắc chắn cậu không hề yêu hắn. Hai người gặp nhau chưa được vài lần, thậm chí chưa từng nào chính thức gặp mặt lần nào.
Lúc này, bỗng dưng hệ thống nhỏ giọng lên tiếng: [Kí chủ, cậu xem lại tài khoản của mình đi.]
[Hở? Sao vậy?] Cậu nghi hoặc, nhưng vẫn cầm điện thoại ra nhìn thử.
Vừa nhìn một cái thì chính là sét đánh giữa trời quang, chỉ thấy tài khoản vừa rồi còn sáu số không bây giờ đã bị giảm đi một số.
Cả khuôn mặt cậu xây xẩm, hai tay run lên suýt chút nữa thì đánh rơi điện thoại: [S-sao lại như vậy? Một số không của tao đi đâu mất rồi?]
Tiền của cậu! Trời ạ! Tại sao lại bị mất?
Hệ thống đi đến, nhảy lên vai cậu sau đó đưa một cái đệm thịt lên đầu cậu an ủi, sau đó mới giải thích: [Bởi vì cậu tiếp xúc với công chính, mà số mệnh của công chính đối lập với Trần Tư Niên nên số tiền của cậu bị trừ đi.]
Vương Anh đau lòng: [Sao có thể vô lý như vậy chứ?]
Một con số không đó trực tiếp khiến tài khoản hàng triệu của cậu rơi xuống hàng vạn đó!
Hệ thống trả lời: [Vốn dĩ việc tiếp xúc Trần Tư Niên được thưởng tiền cũng đã vô lý rồi.]
Ý của nó chính là cậu nên chấp nhận sự thật, đừng đau lòng nữa, việc này tuy vô lý nhưng cũng rất thuyết phục đấy.
Nhưng Vương Anh không thể dễ dàng chấp nhận cái sự thật phũ phàng này như vậy. Tiền chứ có phải là không khí đâu, làm sao cậu không đau lòng cho được?
Cậu đưa tay túm lấy con mèo ngồi trên vai mình, véo hai cái má đầy lông của nó, lên án: [Tất cả đều là tại mày! Sao mày không nhắc cho tao việc này? Nếu mày nhắc tao đã không để cho Trần Đại Hải chạm vào tao rồi.]
Hệ thống meo meo giãy giụa hòng thoát khỏi bàn tay của cậu, vừa giãy, nó vừa nói: [Tại tôi thấy cậu chán ghét hắn như vậy nên tôi nghĩ hai người sẽ không đụng chạm gì tới nhau. Ai ngờ lại...]
Nhưng ở trong tình cảnh này, mọi lời giải thích đều là biện minh cho sự thất trách, vậy nên nó vẫn không thoát khỏi sự hành hạ của kí chủ. Cuối cùng đến khi cậu thả hệ thống ra, nó đã trở thành một con mèo lông rối rồi.
Hệ thống nhảy ra xa cậu cả mét, nó vừa liếm lông, vừa oán giận: [Cậu đúng là tàn ác! Lông của tôi! Ôi bộ lông mượt mà của tôi!]
[Đừng có ở đó oán trách nữa. Đây coi như là phí tổn thất tinh thần. Nể tình mày là một hệ thống không tiền trong tay nên tao không đòi mày phí tổn thất về vật chất.] Vương Anh vừa nói, vừa lấy ra một chiếc khăn ướt lau tay, nhìn đến vết đỏ trên tay thì mày nhăn lại như ăn phải shit, lại càng ra sức lau hơn nữa.
Lau tay xong, cậu nhanh chân đi về phía chiếc giường, sau đó cầm lấy tay của ông xã nhà mình xoa xoa. Nghe được tiếng thông báo nhận tiền, cậu mới vui vẻ trở lại.
Quả nhiên ông xã nhà mình là tốt nhất! Sao mà trên đời lại có người vừa đẹp trai lại tốt tính như vậy kia chứ?
Trần Tư Niên lại bị cậu vợ mới cưới đụng chạm thì vừa giận, vừa ngượng. Hắn tự hỏi sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ? Lỡ như có người nhìn thấy thì sao?
Không đúng! Chắc hẳn bây giờ có người nhìn nên cậu mới giả vờ nắm tay hắn. Đúng, hẳn là như vậy.
Vương Anh nắm tay ông xã một lúc cho đến khi số tiền mất đi đã được bù lại. Ờm... à... bù lại gấp đôi thì buông tay hắn ra.
Nhìn vầng sáng nhàn nhạt trên đầu hắn, cậu biết nếu mình tiếp xúc với hắn thì hắn sẽ nhận được vận khí của mình, sẽ có thể tỉnh lại trong tương lai. Cậu có hơi tiếc nuối mà nói: "Anh đừng có tỉnh lại sớm quá nhé! Ông xã!"
Tỉnh lại muộn một chút để cậu kiếm thêm một chút tiền nữa. Đến lúc đó, hắn muốn ly hôn thì cậu cũng đã có đủ tiền tiêu rồi.
Trần Tư Niên quả thực là muốn cười to, chính bản thân hắn ở trong phòng tối hiện tại cũng đang cười, nhưng nụ cười không hề chưa ý cười mà tràn đầy tức giận. Khá khen cho người vợ mới cưới về để xung hỷ cho hắn, ấy vậy mà lại mong hắn đừng sớm tỉnh lại. Quả nhiên, cậu ta không có ý tốt mà!
Vương Anh không biết những lời mình nói đều đã được ông xã nghe hết. Quản gia thông báo ông nội đang đợi cậu xuống ăn tối, vậy nên cậu nhanh chóng thả tay hắn ra rồi đi ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.