Sau Khi Xuyên Thành Bánh Xe Dự Phòng Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta
Chương 19
Đỗ Bích Doanh
06/09/2023
An Nhu Vũ ngẩn người, rồi mờ mịt nói: “Tôi chỉ muốn nhờ anh liên lạc với Nguyễn Thần Hiên… Nếu anh muốn gì, có thể nói với anh ấy… Hay là, hay là anh nói trước anh muốn cái gì đi, tôi sẽ xem có thể trả nổi không.”
Cảnh Nhất Thành nặng nề nhìn cô, câu trả lời đã tập nhuần nhuyễn trong lòng không biết bao nhiêu lần đột nhiên không thể phát ra khỏi miệng. Hắn nhớ tới những lần cãi nhau huyên náo, nhớ tới ánh mắt căm ghét của đối phương cùng cảnh cáo của Nguyễn Thần Hiên, nhớ tới từng chuyện từng chuyện mình phải trải qua sau khi về nước…
Hắn mở miệng, nói: “Tôi muốn năm phần trăm cổ phần tập đoàn Nguyễn thị, em nghĩ tên đó sẽ cho tôi sao?”
An Nhu Vũ trợn tròn đôi mắt: “Cổ phần?”
Cảnh Nhất Thành: “Không được? Vậy em còn thứ gì đáng giá khác để tôi nói chuyện?”
“Tôi còn tưởng…” An Nhu Vũ im lặng, lắc đầu: “Không được, chẳng qua chỉ là liên lạc với anh ấy thôi, năm phần trăm cổ phần là quá nhiều, anh đòi hỏi quá rồi.”
Cảnh Nhất Thành nhàn nhạt nói: “Thời gian tôi giúp em liên lạc với gã đó, tôi có thể kiếm về một nửa giá trị của tập đoàn Nguyễn thị, em cảm thấy năm phần trăm là quá nhiều?”
An Nhu Vũ lắp bắp: “Anh có thể đổi yêu cầu không?… Anh, anh còn muốn thứ gì khác không?”
Cảnh Nhất Thành: “A? Em còn có gì để cho tôi?”An Nhu Vũ đối diện ánh mắt của hắn, cô đột nhiên thấy xấu hổ: “Không, không có.”
Cảnh Nhất Thành: “Vậy thì xuống xe!”
An Nhu Vũ: “…”
Cô sững người tại chỗ, màu đỏ ửng vì xấu hổ trên mặt rút sạch ngay lập tức, thay bằng sắc trắng bệch vì lúng túng. Cô không biết mình đã xuống xe thế nào, chỉ biết ngẩn người nhìn xe rời đi, một lúc sau vẫn không có phản ứng với chuyện gì vừa xảy ra.
Tại sao người ngày xưa luôn theo đuổi mình lại đột nhiên trở mặt? Tại sao người bầu bạn với mình hai mươi mấy năm lại đột nhiên thành người dưng? Tại sao người yêu từng thề non hẹn biển lại đột nhiên vứt bỏ mình để đi đính hôn với người khác?
Tại sao… Rốt cuộc là tại sao lại biến thành như vậy?!
Đúng vậy, rốt cuộc là tại sao lại biến thành như vậy… Cảnh Nhất Thành từ từ nhắm mắt lại, hơi mệt mỏi dựa lưng vào ghế.
Xe cách người kia càng lúc càng xa, rồi dần dần mất hút trong đám đông. Nhưng trong lòng hắn lúc này lại không có bất cứ gợn sóng nào, yên lặng như đấy không phải là cô bé cho mình kẹo ngày xưa.
Có một vài người hoặc một vài việc đã được định trước là sẽ thay đổi bộ dạng đến không nhận ra theo thời gian trôi – tỉ như cô bé ngây thơ hiền lành sẽ biến thành người phụ nữ biết mưu mô, đùa giỡn người ta.
Cảnh còn người mất, rốt cuộc mình vẫn còn đang mong muốn giữ lại cái gì?
Những lời không thể nói ra khỏi miệng lúc nãy, chẳng lẽ không phải là câu trả lời mà tâm đã thật sự lựa chọn sao?
Cảnh Nhất Thành đưa tay lên che mắt, chậm rãi nói: “Sau này không cần chú ý An Nhu Vũ, cứ để vậy đi.”
Trợ lý: “Vâng.”
Màn hài kịch kết thúc bằng cảnh hai người đàn ông cùng rời đi, nếu An Nhu Vũ biết làm vậy sẽ đẩy bản thân vào càng nhiều khó khăn, có lẽ cô sẽ vô cùng hối hận việc mình chạy tới chất vấn Hứa Thừa Hạo ngày hôm nay.
Còn Hứa Thừa Hạo, nhờ chậu vịt vàng tinh lọc ảnh hưởng độc hại từ cơn động kinh của nữ chính, bây giờ anh đang hăng hái làm công việc thường ngày.
Anh tự nhận bản thân hôm nay vừa vô tình vừa tàn khốc lại vừa vô cùng cứng rắn, chắc chắn sau này nữ chính sẽ không lại tới tìm mình, cho nên lòng đang vô cùng phơi phới.Trong suy nghĩ của anh, chỉ cần nữ chính không đến tìm mình, nam phản diện và nam chính cũng sẽ không chủ động tới chọc anh. Sau này anh có thể tránh thật xa cốt truyện và đám nhân vật chính, an ổn sống cuộc sống của mình.
Nghĩ thôi cũng đã thấy vui.
Buổi chiều, Hứa Thừa Hạo vui vẻ ôm chậu vịt vàng tan việc, vừa ra cửa liền vui quá hóa buồn, gặp ngay nam phản diện đang đứng bên cạnh xe của anh, rõ ràng là đang đợi anh ra.
Hứa Thừa Hạo: “!!!”
Chỉ có hai chữ sợ hãi mới bày tỏ được nỗi lòng anh lúc này.
Ngay lúc Hứa Thừa Hạo cân nhắc có nên lặng lẽ chuồn sang đi nhờ xe của Lý Niệm hay không, một vị vệ sĩ đã xuất hiện trước mặt anh, nhỏ giọng nói: “Mời Hứa tiên sinh.” Thái độ vô cùng khiêm tốn, nhưng giọng nói cùng động tác biểu đạt ý cương quyết.
Hứa Thừa Hạo không biết phải làm gì, chỉ có thể ôm chậu vịt vàng đi tới phía nam phản diện. Lúc tới gần, anh liếc qua đống tàn thuốc rơi rải rác quanh chân đối phương, mí mắt anh tự nhiên giật một cái, người này đợi mình bao lâu rồi…
“Cảnh tiên sinh tìm tôi có chuyện gì không?”
Cảnh Nhất Thành quay qua, bên môi vẫn còn ngậm điếu thuốc đang bốc khói. Đôi mắt thâm thúy lạnh lùng, mang theo dò xét của hắn nhìn anh hai giây, sau đấy hắn bỏ điếu thuốc xuống, chậm rãi nói: “Cậu thật sự không yêu An Nhu Vũ nữa?”
Hóa ra là đến khảo cung mình… Hứa Thừa Hạo thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: “Không yêu.”
Cảnh Nhất Thành hỏi: “Từ lúc nào không yêu nữa?”
Hứa Thừa Hạo suy nghĩ một chút: “Trong thời khắc nguy cấp, tôi bảo vệ cô ấy, nhưng cô ấy lại bày tỏ với người đàn ông khác ngay trước mặt tôi… Cảm giác vừa phải chịu trận vừa thật mệt mỏi, cảm thấy cô ấy không còn là cô gái tôi yêu nữa.”
Những lời này là Hứa Thừa Hạo nhìn ở góc độ của nguyên chủ nói ra, nghe giống như thật tâm nói từ đáy lòng, nên chắc là có thể thuyết phục được người nghe nhỉ.
Cảnh Nhất Thành trầm mặc, hắn nhìn chằm chằm mặt đất, lẳng lặng hút xong điếu thuốc rồi cứ thế xoay người rời đi, không nói gì cả.
Đi nhanh một cách kỳ lạ.
Hứa Thừa Hạo: “???”
Hứa Thừa Hạo ngỡ ngàng nhìn lưng người kia, hoàn toàn không hiểu đối phương có ý gì. Vậy là rốt cuộc hắn tin lời mình nói hay là không tin thế?!
Chắc là tin nhỉ? Nếu không nhất định hắn sẽ hỏi tiếp mới đúng.
Vậy là chỉ trong vòng một ngày, anh đã cắt được khúc mắc với cả hai người nữ chính và nam phản diện?!!
Hứa Thừa Hạo chậm chạp nháy nháy mắt, anh đột nhiên phấn khởi: “Hôm nay đúng là ngày tốt, làm người ta vui vẻ!”
Cảnh Nhất Thành nặng nề nhìn cô, câu trả lời đã tập nhuần nhuyễn trong lòng không biết bao nhiêu lần đột nhiên không thể phát ra khỏi miệng. Hắn nhớ tới những lần cãi nhau huyên náo, nhớ tới ánh mắt căm ghét của đối phương cùng cảnh cáo của Nguyễn Thần Hiên, nhớ tới từng chuyện từng chuyện mình phải trải qua sau khi về nước…
Hắn mở miệng, nói: “Tôi muốn năm phần trăm cổ phần tập đoàn Nguyễn thị, em nghĩ tên đó sẽ cho tôi sao?”
An Nhu Vũ trợn tròn đôi mắt: “Cổ phần?”
Cảnh Nhất Thành: “Không được? Vậy em còn thứ gì đáng giá khác để tôi nói chuyện?”
“Tôi còn tưởng…” An Nhu Vũ im lặng, lắc đầu: “Không được, chẳng qua chỉ là liên lạc với anh ấy thôi, năm phần trăm cổ phần là quá nhiều, anh đòi hỏi quá rồi.”
Cảnh Nhất Thành nhàn nhạt nói: “Thời gian tôi giúp em liên lạc với gã đó, tôi có thể kiếm về một nửa giá trị của tập đoàn Nguyễn thị, em cảm thấy năm phần trăm là quá nhiều?”
An Nhu Vũ lắp bắp: “Anh có thể đổi yêu cầu không?… Anh, anh còn muốn thứ gì khác không?”
Cảnh Nhất Thành: “A? Em còn có gì để cho tôi?”An Nhu Vũ đối diện ánh mắt của hắn, cô đột nhiên thấy xấu hổ: “Không, không có.”
Cảnh Nhất Thành: “Vậy thì xuống xe!”
An Nhu Vũ: “…”
Cô sững người tại chỗ, màu đỏ ửng vì xấu hổ trên mặt rút sạch ngay lập tức, thay bằng sắc trắng bệch vì lúng túng. Cô không biết mình đã xuống xe thế nào, chỉ biết ngẩn người nhìn xe rời đi, một lúc sau vẫn không có phản ứng với chuyện gì vừa xảy ra.
Tại sao người ngày xưa luôn theo đuổi mình lại đột nhiên trở mặt? Tại sao người bầu bạn với mình hai mươi mấy năm lại đột nhiên thành người dưng? Tại sao người yêu từng thề non hẹn biển lại đột nhiên vứt bỏ mình để đi đính hôn với người khác?
Tại sao… Rốt cuộc là tại sao lại biến thành như vậy?!
Đúng vậy, rốt cuộc là tại sao lại biến thành như vậy… Cảnh Nhất Thành từ từ nhắm mắt lại, hơi mệt mỏi dựa lưng vào ghế.
Xe cách người kia càng lúc càng xa, rồi dần dần mất hút trong đám đông. Nhưng trong lòng hắn lúc này lại không có bất cứ gợn sóng nào, yên lặng như đấy không phải là cô bé cho mình kẹo ngày xưa.
Có một vài người hoặc một vài việc đã được định trước là sẽ thay đổi bộ dạng đến không nhận ra theo thời gian trôi – tỉ như cô bé ngây thơ hiền lành sẽ biến thành người phụ nữ biết mưu mô, đùa giỡn người ta.
Cảnh còn người mất, rốt cuộc mình vẫn còn đang mong muốn giữ lại cái gì?
Những lời không thể nói ra khỏi miệng lúc nãy, chẳng lẽ không phải là câu trả lời mà tâm đã thật sự lựa chọn sao?
Cảnh Nhất Thành đưa tay lên che mắt, chậm rãi nói: “Sau này không cần chú ý An Nhu Vũ, cứ để vậy đi.”
Trợ lý: “Vâng.”
Màn hài kịch kết thúc bằng cảnh hai người đàn ông cùng rời đi, nếu An Nhu Vũ biết làm vậy sẽ đẩy bản thân vào càng nhiều khó khăn, có lẽ cô sẽ vô cùng hối hận việc mình chạy tới chất vấn Hứa Thừa Hạo ngày hôm nay.
Còn Hứa Thừa Hạo, nhờ chậu vịt vàng tinh lọc ảnh hưởng độc hại từ cơn động kinh của nữ chính, bây giờ anh đang hăng hái làm công việc thường ngày.
Anh tự nhận bản thân hôm nay vừa vô tình vừa tàn khốc lại vừa vô cùng cứng rắn, chắc chắn sau này nữ chính sẽ không lại tới tìm mình, cho nên lòng đang vô cùng phơi phới.Trong suy nghĩ của anh, chỉ cần nữ chính không đến tìm mình, nam phản diện và nam chính cũng sẽ không chủ động tới chọc anh. Sau này anh có thể tránh thật xa cốt truyện và đám nhân vật chính, an ổn sống cuộc sống của mình.
Nghĩ thôi cũng đã thấy vui.
Buổi chiều, Hứa Thừa Hạo vui vẻ ôm chậu vịt vàng tan việc, vừa ra cửa liền vui quá hóa buồn, gặp ngay nam phản diện đang đứng bên cạnh xe của anh, rõ ràng là đang đợi anh ra.
Hứa Thừa Hạo: “!!!”
Chỉ có hai chữ sợ hãi mới bày tỏ được nỗi lòng anh lúc này.
Ngay lúc Hứa Thừa Hạo cân nhắc có nên lặng lẽ chuồn sang đi nhờ xe của Lý Niệm hay không, một vị vệ sĩ đã xuất hiện trước mặt anh, nhỏ giọng nói: “Mời Hứa tiên sinh.” Thái độ vô cùng khiêm tốn, nhưng giọng nói cùng động tác biểu đạt ý cương quyết.
Hứa Thừa Hạo không biết phải làm gì, chỉ có thể ôm chậu vịt vàng đi tới phía nam phản diện. Lúc tới gần, anh liếc qua đống tàn thuốc rơi rải rác quanh chân đối phương, mí mắt anh tự nhiên giật một cái, người này đợi mình bao lâu rồi…
“Cảnh tiên sinh tìm tôi có chuyện gì không?”
Cảnh Nhất Thành quay qua, bên môi vẫn còn ngậm điếu thuốc đang bốc khói. Đôi mắt thâm thúy lạnh lùng, mang theo dò xét của hắn nhìn anh hai giây, sau đấy hắn bỏ điếu thuốc xuống, chậm rãi nói: “Cậu thật sự không yêu An Nhu Vũ nữa?”
Hóa ra là đến khảo cung mình… Hứa Thừa Hạo thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: “Không yêu.”
Cảnh Nhất Thành hỏi: “Từ lúc nào không yêu nữa?”
Hứa Thừa Hạo suy nghĩ một chút: “Trong thời khắc nguy cấp, tôi bảo vệ cô ấy, nhưng cô ấy lại bày tỏ với người đàn ông khác ngay trước mặt tôi… Cảm giác vừa phải chịu trận vừa thật mệt mỏi, cảm thấy cô ấy không còn là cô gái tôi yêu nữa.”
Những lời này là Hứa Thừa Hạo nhìn ở góc độ của nguyên chủ nói ra, nghe giống như thật tâm nói từ đáy lòng, nên chắc là có thể thuyết phục được người nghe nhỉ.
Cảnh Nhất Thành trầm mặc, hắn nhìn chằm chằm mặt đất, lẳng lặng hút xong điếu thuốc rồi cứ thế xoay người rời đi, không nói gì cả.
Đi nhanh một cách kỳ lạ.
Hứa Thừa Hạo: “???”
Hứa Thừa Hạo ngỡ ngàng nhìn lưng người kia, hoàn toàn không hiểu đối phương có ý gì. Vậy là rốt cuộc hắn tin lời mình nói hay là không tin thế?!
Chắc là tin nhỉ? Nếu không nhất định hắn sẽ hỏi tiếp mới đúng.
Vậy là chỉ trong vòng một ngày, anh đã cắt được khúc mắc với cả hai người nữ chính và nam phản diện?!!
Hứa Thừa Hạo chậm chạp nháy nháy mắt, anh đột nhiên phấn khởi: “Hôm nay đúng là ngày tốt, làm người ta vui vẻ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.