Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn
Chương 21
Lô Vĩ Mộc
17/03/2021
Ở thế giới thực, Việt Phỉ cũng đã từng được những người bạn cũ ôm, cũng đã từng có lúc đau lòng được người khác ôm an ủi, nhưng những cái ôm khi đó không hề giống với ngày hôm nay.
Không phải là lúc cậu cần đến người khác, mà là có một người đang cần cậu ở bên.
Mùi nhựa thông quen thuộc dần trở nên ngào ngạt hơn hơn, hô hấp bên tai cậu nhẹ nhàng thở dốc.
Nước ấm trong tay đã nguội lạnh, hai người đều giống như không cảm nhận được thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu.
Không biết có phải ảo giác hay không, hương mùa xuân trong trẻo ngọt dịu đêm đó lại xuất hiện quanh quẩn ở chóp mũi Cố Nguy, hắn không tự chủ được cúi đầu xuống tìm kiếm đầu nguồn.
Chóp mũi nóng rực khẽ chạm vào làn da sau cổ khiến Việt Phỉ không nhịn được mà run lên.
“Anh……”
Chưa kịp nói hết lời,tiếng chuông di động vang lên đánh vỡ không gian yên tĩnh, Việt Phỉ như người vừa mới tỉnh khỏi mộng, cậu nghiêng người cố né tránh phần gáy đang nóng rực ngứa ngáy kia.
Cố Nguy cũng bình tĩnh lại, buông lỏng tay, cầm lấy ly nước ở trong tay Việt Phỉ
“Di động của cậu.”
Việt Phỉ lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy là ba Việt gọi đến, hơi ngước mắt lên nhìn về phía Cố Nguy.
Đã trễ thế này còn gọi điện, chắc chắn là đã nhìn thấy đống tin tức trên mạng.
“Alo ạ?.” Việt Phỉ nhấc máy
Ba Việt: “Tiểu Phỉ, con đã đi ngủ chưa.”
“Con chưa, có chuyện gì sao ba.”
“Bây giờ con có ở cùng Cố Nguy không?”
Ba Việt có vẻ đang cân nhắc nên nói như nào, hơi do dự mà đặt câu hỏi.
Dưới ánh mắt của Cố Nguy, Việt Phỉ rũ mắt xuống: “Ba, ba nhìn thấy tin tức rồi ạ?”
Ba Việt: “Con cũng thấy rồi?”
Việt Phỉ: “Vâng. Ba đừng lo lắng, tin tức là giả, bây giờ Cố Nguy ở nhà.”
Ba Việt: “À, là tin giả à, vậy thì quá tốt rồi. Mẹ anh cứ kêu tôi phải gọi hỏi anh một chút, trễ thế này rồi, anh đi ngủ đi, ba không phiền anh nữa.”
Việt Phỉ: “Vâng, ba ngủ ngon.”
Kết thúc trò chuyện, Việt Phỉ nắm điện thoại di động ở trong tay.
“Là ba tôi, hỏi về tin tức của anh đó.”
Cố Nguy: “Ừ, cậu giải thích như vậy là ổn rồi, tôi sẽ Kiều Ti xử lý tốt việc này, sẽ không có lần sau.”
“Ừm.”
Một khoảng im lặng ngắn ngủi…..
Việt Phỉ cầm điện thoại lên bật xem rồi lại tắt đi: “Anh thấy khá hơn chưa?”
“Tốt hơn rồi.” Cố Nguy uống cạn cốc nước, “Tôi đi về phòng, cậu cũng nghỉ ngơi sơm đi.”
Việt Phỉ: “Ừm.”
Cố Nguy xoay người rời khỏi phòng học của Việt Phỉ, hình như lúc đi tới cửa mới chợt nhớ ra gì đó, quay người lại nói: “ Sữa tắm của cậu mùi rất được.”
Việt Phỉ: “?” Cái cậu dùng hình như là sữa tắm không mùi mà.
Việt Phỉ ở phòng học chờ thêm chốc lát, sau khi xác định được bên kia Cố Nguy không có vấn đề gì, cậu mới tắt đèn đi xuống lầu.
Bởi vì ngày hôm qua ngủ quá muộn, sáng hôm sau 10 giờ Việt Phỉ mới nhấc mông rời giường được, ngủ dậy cậu vẫn có một thân toàn mồ hôi, đo thử nhiệt độ thì cũng không phát sốt, Việt Phỉ thở dài đi vào phòng tắm.
Mấy đêm gần đây thường xuyên bị đổ mồ hôi, cậu nghĩ mình nên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe một chút.
Việt Phỉ chuẩn bị xong xuôi mới đi ra khỏi phòng, khi nhìn thấy Cố Nguy không đi làm mà lại ngồi trên sô pha phòng khách đọc sách.
“Hôm nay anh không đi làm à?” Việt Phỉ vừa hỏi hắn vừa đi về phòng bếp.
Ánh mắt Cố Nguy dõi theo bước chân cậu vào bếp: “Hôm nay nghỉ ngơi.”
“Ăn sáng chưa?”
Tiếng của Việt Phỉ truyền ra từ trong phòng bếp.
Cố Nguy: “Tôi ăn rồi, buổi sáng có cháo dì Trần làm để trong ấm giữ nhiệt, cậu đừng ăn nhiều quá, chút nữa là giờ ăn cơm trưa.”
“Tôi biết rồi.”
Cái ôm tối hôm qua khi đó đã làm cậu ngại ngùng giờ cũng đã biến mất. Bây giờ đối với cậu mà nói, hành động hôm qua của mình có một câu để miêu tả “ Người tốt việc tốt, giúp người làm niềm vui.”
Cố Nguy nhìn Việt Phỉ cầm bát ngồi một mình vào bàn ăn, còn giả vờ như không thấy mình, lông mày hắn hơi nhướng lên, có chút bất ngờ
Dễ xấu hổ. Cố Nguy cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên, sự chú ý lại hướng về quyển sách đang nằm trên tay.
Hai người, một người ngồi ở bàn ăn thản nhiên ăn cháo, một người ở trên sô pha thanh thản đọc sách, hai việc làm không hề liên quan đến nhau nhưng không khí lại hài hòa đến không ngờ.
Nhưng sự hài hòa vẫn chưa duy trì được bao lâu, thì tiếng chuông cửa dồn dập đã xen vào thế giới nhỏ bé yên bình của hai người.
“Chắc là dì Trần tới à?”
Việt Phỉ nói xong liền đứng dậy đi mở cửa.
Cố Nguy: “Dì Trần có chìa khóa, chắc không phải dì ấy, cậu cứ ăn đi, tôi đi ra xem sao.”
Việt Phỉ: “Ò.”
Trước khi mở cửa, Cố Nguy nhìn qua màn hình giám sát, thấy được những gương mặt quen thuộc, hắn hơi nhíu mi, nhưng vẫn mở cửa ra.
“Anh ba, anh mở cửa chậm quá!”
Người đến là em họ của Cố Nguy, Cố Kiều.
“Tiểu Nguy, cháu ở nhà à.”
Đi cùng là chú và dì hai của Cố Nguy.
“Sao mọi người không liên lạc trước mà đã đến đây?” Nét mặt Cố Nguy lạnh lùng.
Dì hai: “Anh hai không gọi cho cháu một tiếng à, hôm qua chú hai cháu không gọi được cho cháu, nên mới phải nhờ ba cháu liên lạc trước.”
Cố Nguy: “Di động cháu ném đi rồi.”
“Hóa ra là như vậy à, em còn tưởng anh ba cố tình không nhận điện thoại của cha em đó, bây giờ điện thoại di động quan trọng như vậy, sao anh không mua cái mới ngay lập tức đi, để như vậy rất bất tiện..” Cố Kiều suy nghĩ ngắn trả lời.
Nghe vậy, khóe miệng vốn đang thẳng tắp của Cố Nguy lại cong lên: “Đúng vậy, điện thoại di động rất quan trọng, vậy cậu giúp anh đi mua cái mới đi, lát nữa sẽ chuyển tiền sau.”
Cố Kiều: “……”
Dì Cố trừng mắt nhìn Cố Kiều: “Anh bảo con đi mua đó. Không nghe thấy à? Mau đi nhanh.”
Cố Kiều: “…… Tuân lệnh.”
Lúc này Cố Nguy mới nghiêng người sang một bên: “Chú hai, dì hai tiến vào ngồi đi.”
Ở cửa náo nhiệt như vậy, đoán được có khách tới nhà, Việt Phỉ nhanh chóng ăn xong cháo, dọn bát đũa vào phòng bếp, rồi đi ra.
“Cố Nguy?”
Thấy cậu bước ra, Cố Nguy tiến lên, cầm lấy tay Việt Phỉ.
“Chú hai, dì hai, đây là Tiểu Phỉ, chắc đây là lần đâu tiên hai người gặp em ấy.”
Việt Phỉ nhanh chóng bắt được song, lập tức ‘show’ ra nụ cười thương mại: “Cháu chào chú hai, dì hai.”
“Đây là Tiểu Phỉ à, lớn lên đẹp trai lắm, da cũng đẹp.” Dì hai thuận miệng khen Việt Phỉ hai câu, “Tiểu Nguy, mẹ cháu mua cho cháu ít quần áo, nhờ dì mang giúp sang đây, phòng ngủ của cháu ở trên tầng hai à, để dì giúp cháu mang lên.”
Việt Phỉ: “Sao lại phiền đến dì được ạ, dì để cháu mang lên cho.”
Dì hai: “Có gì đâu mà phiền, dì nhìn Tiểu Nguy lớn lên, đây chỉ là việc nhỏ.”
Nói xong, dì hai đã nhấc trên tiến về phía tầng trên.
Việt Phỉ kinh ngạc vì sự nhiệt tình của bà, trong lúc cậu chưa kịp phản ứng lại gì, Dì Cố đã đi được mấy bậc cầu thang.
Không xong rồi, cậu với Cố Nguy phân phòng ngủ, chuyện này không thể để người nhà họ Cố biết.
Việt Phỉ nhìn về phía Cố Nguy, ánh mắt Cố Nguy nhìn dì Cố đã bắt đầu lạnh xuống.
Vừa mới nghe thấy mấy người họ nói chuyện ở cửa Việt Phỉ cũng nhận ra được, Cố Nguy cùng người nhà cũng không thân thiết hữu hảo gì cho lắm.
Trước khi Cố Nguy tiến đến ngăn cản dì Cố đi đến phía phòng ngủ chính tầng hai, Việt Phỉ đã đi trước một bước chặn đứng người.
“Vẫn là dì đưa cho cháu đi, cháu lấy rồi cầm vào vẫn tiện hơn ạ.” Việt Phỉ hơi tăng âm lượng.
Dì Cố nhìn người thanh niên đang chặn mình ở trước mặt, mỉm cười: “Ôi trời, chỉ là mang chút quần áo lên trên thôi, thằng bé này sao lại vội vàng như thế, chẳng lẽ phòng ngủ chính còn có thứ gì mà không dám cho người khác thấy không vậy?”
Việt Phỉ: “Vâng, chúng cháu vừa mời rời giường, chưa kịp dọn dẹp lại phòng, dì cũng biết mà, người trẻ tuổi, có tương đối nhiều cách chơi, dì xem, chúng cháu đã xấu hổ không muốn nói ra rồi mà.”
Dì Cố: “……”
Chú hai: “……”
Cố Nguy: “……”
“Ha,ha, là dì hơi mất lịch sự rồi.” Dì Cố đưa mấy túi cầm trong tay cho Việt Phỉ, “Tiểu Phỉ, quần áo này của cháu.”
Cố Nguy: “Chú hai, dì hai, không có việc gì thì mọi người cứ về trước đi, cuối tháng cũng có họp mặt gia đình, mấy ngày trước cháu đi công tác, lâu rồi không gặp được Tiểu Phỉ, mong hai người thông cảm.”
Nửa mềm nửa cứng tiễn được hai người kia đi, Việt Phỉ giơ tay che mặt rồi xoay người đang muốn chạy biến về phòng, thì lại bị Cố Nguy nắm chặt lấy cánh tay.
“Nhiều cách chơi à?” Cố Nguy cười nói, “Hình như cậu hiểu rất nhiều thứ.”
Việt Phỉ lườm hắn: “Không phải là vì giúp anh à, nếu dì đến phòng ngủ chỉ thấy có mỗi đồ dùng sinh hoạt của một người, chắc chắn bà sẽ đoán ra chúng ta là kết hôn giả, lúc đó sao anh thừa kế Cố gia được”
“Kết hôn giả?” Cố Nguy tiến lên một bước, “Bạn nhỏ Việt này, nhắc nhở cậu một chút, chúng ta đã đăng ký, hôn nhân này là thật, không có chuyện giả dối vi phạm pháp luật đâu.”
Việt Phỉ hơi sửng sốt: “…… Ừ thì, cũng không còn cách nào để giải thích việc chúng ta phân phòng ngủ hết.”
Cách cậu vừa làm đúng mà.
Cố Nguy: “Có thể nói là cãi nhau, cũng có thể nói đây là cách chúng ta ở chung, đây là việc riêng của chúng ta, bọn họ không có quyền can thiệp.”
Việt Phỉ: “……”
Được rồi, nãy cậu hơi nói thừa được chưa.
“Nhưng mà mấy cái đáp án này,” Cố Nguy thấy cậu cúi đầu, không vui lắm, cong khóe miệng nói tiếp, “Cũng không tốt bằng mấy cái cậu vừa nói đâu”
“……” Việt Phỉ bị dăm ba câu trêu đùa của hắn làm cho hơi không thoải mái, “Tôi lại buồn ngủ rồi.”
Trở lại phòng, Việt Phỉ cúi đầu dựa lưng vào cửa, vành tai dần nhuộm sắc đỏ, trong lòng lại hơi bực dọc.
Hình như Cố Nguy càng ngày càng thích trêu cậu.
Không phải là lúc cậu cần đến người khác, mà là có một người đang cần cậu ở bên.
Mùi nhựa thông quen thuộc dần trở nên ngào ngạt hơn hơn, hô hấp bên tai cậu nhẹ nhàng thở dốc.
Nước ấm trong tay đã nguội lạnh, hai người đều giống như không cảm nhận được thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu.
Không biết có phải ảo giác hay không, hương mùa xuân trong trẻo ngọt dịu đêm đó lại xuất hiện quanh quẩn ở chóp mũi Cố Nguy, hắn không tự chủ được cúi đầu xuống tìm kiếm đầu nguồn.
Chóp mũi nóng rực khẽ chạm vào làn da sau cổ khiến Việt Phỉ không nhịn được mà run lên.
“Anh……”
Chưa kịp nói hết lời,tiếng chuông di động vang lên đánh vỡ không gian yên tĩnh, Việt Phỉ như người vừa mới tỉnh khỏi mộng, cậu nghiêng người cố né tránh phần gáy đang nóng rực ngứa ngáy kia.
Cố Nguy cũng bình tĩnh lại, buông lỏng tay, cầm lấy ly nước ở trong tay Việt Phỉ
“Di động của cậu.”
Việt Phỉ lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy là ba Việt gọi đến, hơi ngước mắt lên nhìn về phía Cố Nguy.
Đã trễ thế này còn gọi điện, chắc chắn là đã nhìn thấy đống tin tức trên mạng.
“Alo ạ?.” Việt Phỉ nhấc máy
Ba Việt: “Tiểu Phỉ, con đã đi ngủ chưa.”
“Con chưa, có chuyện gì sao ba.”
“Bây giờ con có ở cùng Cố Nguy không?”
Ba Việt có vẻ đang cân nhắc nên nói như nào, hơi do dự mà đặt câu hỏi.
Dưới ánh mắt của Cố Nguy, Việt Phỉ rũ mắt xuống: “Ba, ba nhìn thấy tin tức rồi ạ?”
Ba Việt: “Con cũng thấy rồi?”
Việt Phỉ: “Vâng. Ba đừng lo lắng, tin tức là giả, bây giờ Cố Nguy ở nhà.”
Ba Việt: “À, là tin giả à, vậy thì quá tốt rồi. Mẹ anh cứ kêu tôi phải gọi hỏi anh một chút, trễ thế này rồi, anh đi ngủ đi, ba không phiền anh nữa.”
Việt Phỉ: “Vâng, ba ngủ ngon.”
Kết thúc trò chuyện, Việt Phỉ nắm điện thoại di động ở trong tay.
“Là ba tôi, hỏi về tin tức của anh đó.”
Cố Nguy: “Ừ, cậu giải thích như vậy là ổn rồi, tôi sẽ Kiều Ti xử lý tốt việc này, sẽ không có lần sau.”
“Ừm.”
Một khoảng im lặng ngắn ngủi…..
Việt Phỉ cầm điện thoại lên bật xem rồi lại tắt đi: “Anh thấy khá hơn chưa?”
“Tốt hơn rồi.” Cố Nguy uống cạn cốc nước, “Tôi đi về phòng, cậu cũng nghỉ ngơi sơm đi.”
Việt Phỉ: “Ừm.”
Cố Nguy xoay người rời khỏi phòng học của Việt Phỉ, hình như lúc đi tới cửa mới chợt nhớ ra gì đó, quay người lại nói: “ Sữa tắm của cậu mùi rất được.”
Việt Phỉ: “?” Cái cậu dùng hình như là sữa tắm không mùi mà.
Việt Phỉ ở phòng học chờ thêm chốc lát, sau khi xác định được bên kia Cố Nguy không có vấn đề gì, cậu mới tắt đèn đi xuống lầu.
Bởi vì ngày hôm qua ngủ quá muộn, sáng hôm sau 10 giờ Việt Phỉ mới nhấc mông rời giường được, ngủ dậy cậu vẫn có một thân toàn mồ hôi, đo thử nhiệt độ thì cũng không phát sốt, Việt Phỉ thở dài đi vào phòng tắm.
Mấy đêm gần đây thường xuyên bị đổ mồ hôi, cậu nghĩ mình nên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe một chút.
Việt Phỉ chuẩn bị xong xuôi mới đi ra khỏi phòng, khi nhìn thấy Cố Nguy không đi làm mà lại ngồi trên sô pha phòng khách đọc sách.
“Hôm nay anh không đi làm à?” Việt Phỉ vừa hỏi hắn vừa đi về phòng bếp.
Ánh mắt Cố Nguy dõi theo bước chân cậu vào bếp: “Hôm nay nghỉ ngơi.”
“Ăn sáng chưa?”
Tiếng của Việt Phỉ truyền ra từ trong phòng bếp.
Cố Nguy: “Tôi ăn rồi, buổi sáng có cháo dì Trần làm để trong ấm giữ nhiệt, cậu đừng ăn nhiều quá, chút nữa là giờ ăn cơm trưa.”
“Tôi biết rồi.”
Cái ôm tối hôm qua khi đó đã làm cậu ngại ngùng giờ cũng đã biến mất. Bây giờ đối với cậu mà nói, hành động hôm qua của mình có một câu để miêu tả “ Người tốt việc tốt, giúp người làm niềm vui.”
Cố Nguy nhìn Việt Phỉ cầm bát ngồi một mình vào bàn ăn, còn giả vờ như không thấy mình, lông mày hắn hơi nhướng lên, có chút bất ngờ
Dễ xấu hổ. Cố Nguy cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên, sự chú ý lại hướng về quyển sách đang nằm trên tay.
Hai người, một người ngồi ở bàn ăn thản nhiên ăn cháo, một người ở trên sô pha thanh thản đọc sách, hai việc làm không hề liên quan đến nhau nhưng không khí lại hài hòa đến không ngờ.
Nhưng sự hài hòa vẫn chưa duy trì được bao lâu, thì tiếng chuông cửa dồn dập đã xen vào thế giới nhỏ bé yên bình của hai người.
“Chắc là dì Trần tới à?”
Việt Phỉ nói xong liền đứng dậy đi mở cửa.
Cố Nguy: “Dì Trần có chìa khóa, chắc không phải dì ấy, cậu cứ ăn đi, tôi đi ra xem sao.”
Việt Phỉ: “Ò.”
Trước khi mở cửa, Cố Nguy nhìn qua màn hình giám sát, thấy được những gương mặt quen thuộc, hắn hơi nhíu mi, nhưng vẫn mở cửa ra.
“Anh ba, anh mở cửa chậm quá!”
Người đến là em họ của Cố Nguy, Cố Kiều.
“Tiểu Nguy, cháu ở nhà à.”
Đi cùng là chú và dì hai của Cố Nguy.
“Sao mọi người không liên lạc trước mà đã đến đây?” Nét mặt Cố Nguy lạnh lùng.
Dì hai: “Anh hai không gọi cho cháu một tiếng à, hôm qua chú hai cháu không gọi được cho cháu, nên mới phải nhờ ba cháu liên lạc trước.”
Cố Nguy: “Di động cháu ném đi rồi.”
“Hóa ra là như vậy à, em còn tưởng anh ba cố tình không nhận điện thoại của cha em đó, bây giờ điện thoại di động quan trọng như vậy, sao anh không mua cái mới ngay lập tức đi, để như vậy rất bất tiện..” Cố Kiều suy nghĩ ngắn trả lời.
Nghe vậy, khóe miệng vốn đang thẳng tắp của Cố Nguy lại cong lên: “Đúng vậy, điện thoại di động rất quan trọng, vậy cậu giúp anh đi mua cái mới đi, lát nữa sẽ chuyển tiền sau.”
Cố Kiều: “……”
Dì Cố trừng mắt nhìn Cố Kiều: “Anh bảo con đi mua đó. Không nghe thấy à? Mau đi nhanh.”
Cố Kiều: “…… Tuân lệnh.”
Lúc này Cố Nguy mới nghiêng người sang một bên: “Chú hai, dì hai tiến vào ngồi đi.”
Ở cửa náo nhiệt như vậy, đoán được có khách tới nhà, Việt Phỉ nhanh chóng ăn xong cháo, dọn bát đũa vào phòng bếp, rồi đi ra.
“Cố Nguy?”
Thấy cậu bước ra, Cố Nguy tiến lên, cầm lấy tay Việt Phỉ.
“Chú hai, dì hai, đây là Tiểu Phỉ, chắc đây là lần đâu tiên hai người gặp em ấy.”
Việt Phỉ nhanh chóng bắt được song, lập tức ‘show’ ra nụ cười thương mại: “Cháu chào chú hai, dì hai.”
“Đây là Tiểu Phỉ à, lớn lên đẹp trai lắm, da cũng đẹp.” Dì hai thuận miệng khen Việt Phỉ hai câu, “Tiểu Nguy, mẹ cháu mua cho cháu ít quần áo, nhờ dì mang giúp sang đây, phòng ngủ của cháu ở trên tầng hai à, để dì giúp cháu mang lên.”
Việt Phỉ: “Sao lại phiền đến dì được ạ, dì để cháu mang lên cho.”
Dì hai: “Có gì đâu mà phiền, dì nhìn Tiểu Nguy lớn lên, đây chỉ là việc nhỏ.”
Nói xong, dì hai đã nhấc trên tiến về phía tầng trên.
Việt Phỉ kinh ngạc vì sự nhiệt tình của bà, trong lúc cậu chưa kịp phản ứng lại gì, Dì Cố đã đi được mấy bậc cầu thang.
Không xong rồi, cậu với Cố Nguy phân phòng ngủ, chuyện này không thể để người nhà họ Cố biết.
Việt Phỉ nhìn về phía Cố Nguy, ánh mắt Cố Nguy nhìn dì Cố đã bắt đầu lạnh xuống.
Vừa mới nghe thấy mấy người họ nói chuyện ở cửa Việt Phỉ cũng nhận ra được, Cố Nguy cùng người nhà cũng không thân thiết hữu hảo gì cho lắm.
Trước khi Cố Nguy tiến đến ngăn cản dì Cố đi đến phía phòng ngủ chính tầng hai, Việt Phỉ đã đi trước một bước chặn đứng người.
“Vẫn là dì đưa cho cháu đi, cháu lấy rồi cầm vào vẫn tiện hơn ạ.” Việt Phỉ hơi tăng âm lượng.
Dì Cố nhìn người thanh niên đang chặn mình ở trước mặt, mỉm cười: “Ôi trời, chỉ là mang chút quần áo lên trên thôi, thằng bé này sao lại vội vàng như thế, chẳng lẽ phòng ngủ chính còn có thứ gì mà không dám cho người khác thấy không vậy?”
Việt Phỉ: “Vâng, chúng cháu vừa mời rời giường, chưa kịp dọn dẹp lại phòng, dì cũng biết mà, người trẻ tuổi, có tương đối nhiều cách chơi, dì xem, chúng cháu đã xấu hổ không muốn nói ra rồi mà.”
Dì Cố: “……”
Chú hai: “……”
Cố Nguy: “……”
“Ha,ha, là dì hơi mất lịch sự rồi.” Dì Cố đưa mấy túi cầm trong tay cho Việt Phỉ, “Tiểu Phỉ, quần áo này của cháu.”
Cố Nguy: “Chú hai, dì hai, không có việc gì thì mọi người cứ về trước đi, cuối tháng cũng có họp mặt gia đình, mấy ngày trước cháu đi công tác, lâu rồi không gặp được Tiểu Phỉ, mong hai người thông cảm.”
Nửa mềm nửa cứng tiễn được hai người kia đi, Việt Phỉ giơ tay che mặt rồi xoay người đang muốn chạy biến về phòng, thì lại bị Cố Nguy nắm chặt lấy cánh tay.
“Nhiều cách chơi à?” Cố Nguy cười nói, “Hình như cậu hiểu rất nhiều thứ.”
Việt Phỉ lườm hắn: “Không phải là vì giúp anh à, nếu dì đến phòng ngủ chỉ thấy có mỗi đồ dùng sinh hoạt của một người, chắc chắn bà sẽ đoán ra chúng ta là kết hôn giả, lúc đó sao anh thừa kế Cố gia được”
“Kết hôn giả?” Cố Nguy tiến lên một bước, “Bạn nhỏ Việt này, nhắc nhở cậu một chút, chúng ta đã đăng ký, hôn nhân này là thật, không có chuyện giả dối vi phạm pháp luật đâu.”
Việt Phỉ hơi sửng sốt: “…… Ừ thì, cũng không còn cách nào để giải thích việc chúng ta phân phòng ngủ hết.”
Cách cậu vừa làm đúng mà.
Cố Nguy: “Có thể nói là cãi nhau, cũng có thể nói đây là cách chúng ta ở chung, đây là việc riêng của chúng ta, bọn họ không có quyền can thiệp.”
Việt Phỉ: “……”
Được rồi, nãy cậu hơi nói thừa được chưa.
“Nhưng mà mấy cái đáp án này,” Cố Nguy thấy cậu cúi đầu, không vui lắm, cong khóe miệng nói tiếp, “Cũng không tốt bằng mấy cái cậu vừa nói đâu”
“……” Việt Phỉ bị dăm ba câu trêu đùa của hắn làm cho hơi không thoải mái, “Tôi lại buồn ngủ rồi.”
Trở lại phòng, Việt Phỉ cúi đầu dựa lưng vào cửa, vành tai dần nhuộm sắc đỏ, trong lòng lại hơi bực dọc.
Hình như Cố Nguy càng ngày càng thích trêu cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.