Sau Khi Xuyên Thành Mèo Của Anh Trai Nam Chính
Chương 3: Hôn ước
Vân Mộc Ngư
20/07/2022
Editor: Không muốn ăn cơm
Tô Cẩm động tác tự nhiên kéo cửa xe Diệp gia ra, ngồi vào trong.
Ven đường có không ít người hâm mộ nhìn cô ta, đều đang suy đoán xem gia thế cô ta hiển hách tới cỡ nào.
Nhưng Diệp Lê biết, Tô gia mấy năm trước đã sớm phá sản, mấy năm nay đều là dựa vào sự tiếp tế của Diệp gia mà sống.
Nếu không phải Tô Cẩm là vị hôn thê của Diệp Lê thì Diệp gia làm sao mà rảnh rỗi đi quản nhà người khác, về phần giao tình tốt giữa hai nhà... Diệp lão gia tử cùng Tô lão gia tử đã sớm qua đời.
Mà Tô Cẩm vẫn xem đây như là chuyện đương nhiên, lạnh nhạt mà đối đãi với nguyên chủ.
Cô ta cảm thấy thời đại bây giờ là tự do yêu đương, loại kết thông gia từ bé này như hành vi phong kiến, một mực không tình nguyện thừa nhận mối quan hệ của mình cùng nguyên chủ, nhưng lại chẳng biết xấu hổ mà dùng đồ của nguyên chủ.
Kỳ thật, nguyên chủ cũng không có mưu đồ gây rối cô ta, chỉ đơn giản là muốn cùng cô ta trò chuyện thôi.
Diệp Lê cảm thấy tính tình của nguyên chủ cũng thật là tốt, nếu đổi lại là cậu...
Ha ha tới công chuyện liền! J
Diệp tiểu thiếu gia sải bước đi tới, một phen kéo cửa xe ra, khiến Tô Cẩm đang ngồi chơi Ipad giật nảy mình.
"Diệp Lê?!" Con ngươi xinh đẹp của Tô Cẩm tràn đầy lửa giận, cô ta vỗ vỗ ngực, cả giận nói, "Cậu có bệnh à, dọa chết tôi!"
Ngồi xe của người ta, chơi ipad của người ta, còn dám mắng người ta?
Diệp Lê cười lạnh nói: "Bỏ đồ của tôi xuống! Cút ra đây!"
Tô Cẩm sửng sốt, đây là cái tên Diệp Lê mà mặc cho cô ta mắng kiều gì đều cũng không cãi lại một tiếng sao?
Cô ta tức cười: "Cậu nói cái gì?"
Diệp Lê lặp lại lần nữa: "Cút!"
Tô Cẩm tức giận đến ngực không ngừng phập phồng, chỉ vào cậu nói: "Được, đây là cậu nói, sau này đừng có mà đến cầu xin tôi tha thứ!"
Xì, làm như trò trẻ con chắc, còn không tha thứ, hừ tôi còn không muốn nhìn thấy cô đây.
Diệp Lê trợn mắt, chờ Tô Cẩm xuống khỏi xe, kéo cửa xe bên ghế lái phụ ngồi xuống.
Chỗ Tô Cẩm đã ngồi qua, cậu không muốn ngồi vào, xui xẻo.
Lái xe yên lặng quan sát trận xé mặt, ngồi yên không dám thở mạnh.
Diệp Lê nghi hoặc nhìn hắn: "Đi về thôi."
Tay lái xe run lên: "A, được."
Bánh xe chuyển động hòa vào dòng xe cộ đông đúc, dần dần chạy xa.
Tô Cẩm tức đến dậm chân, nhìn hướng ô tô chạy đi, không thể tin được Diệp Lê cứ như vậy mà bỏ mình đi mất, cậu ta không phải là rất thích mình sao?
Lúc này, cô ta chợt thấy một hình bóng quen thuộc.
Tô Cẩm sửa sang quần áo lại một chút, tiến về phía trước: "Bạn học Giang Nhiên, chào cậu."
Giang Nhiên xoay người lại, ngạc nhiên: "Cậu là?"
Trên mặt Tô Cẩm chợt lóe lên vẻ xấu hổ: "Chúng ta học cùng lớp, mình ngồi phía sau cậu, tên là Tô Cẩm."
Giang Nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ: "À... Xin hỏi cậu có chuyện gì không?"
Tô Cẩm cắn cắn môi dưới, nét mặt lã chã chực khóc: "Mình không mang theo tiền, bây giờ không có cách nào về nhà được, mình có thể... ngồi nhờ xe của cậu không?"
Bề ngoài của cô ta cũng rất được, da trắng như ngọc, đôi mắt long lanh linh động, chóp mũi tinh xảo, bờ môi hồng thắm, phối với một thân váy trắng liền áo, giống như nai con lạc tới nhân gian, đơn thuần không biết thế sự, rất khơi dậy dục vọng chinh phục của nam giới.
Giang Nhiên hiển nhiên nhìn có chút ngây ngẩn.
Giang Tinh Hoài đứng bên cạnh cậu ta, đôi lông mày từ đầu đã nhíu chặt vẫn chưa thả lỏng, thấy bộ dáng không có tiền đồ của em trai mình, hắn lạnh lùng đánh gãy: "Không thể."
Tô Cầm ủy khuất nức nở.
Giang Nhiên nóng nảy: "Ca, sao anh có thể..."
Lời còn lại chưa kịp nói đã bị ánh mắt cảnh cáo của Giang Tinh Hoài làm nuốt trở vào.
Giang Tinh Hoài nói: "Giang Nhiên có thể cho cô mượn tiền, còn cái khác, chúng tôi không quan tâm."
Việc đã đến nước này, Tô Cẩm cũng rõ ràng kế hoạch đi nhờ xe hôm nay đã thất bại, cô ta cũng thu mình, cúi đầu, bày ra bộ dạng nhu thuận hiểu chuyện: "Được rồi, cảm ơn, các cậu thật là tốt."
Cho mượn tiền, còn được phát cho một tấm thẻ người tốt, Giang Nhiên ngốc bạch ngọt ngượng ngùng gãi đầu: "Không có chi."
Đưa mắt nhìn anh em nhà họ Giang ngồi siêu xe đi xa, tay Tô Cẩm nắm chặt thành quyền, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến mấy người mời tôi ngồi lên.
Chuyện bên này Diệp Lê cũng không biết, về tới biệt thự Diệp gia, bác quản gia tiến lên đón: "Thiếu gia."
Diệp Lê theo bác đi vào, trong biệt thự sáng sủa, gọn gàng sạch sẽ, trang trí theo phong cách đơn giản, quá trống trải, không có hơi người, có vẻ hơi quạnh quẽ.
Diệp gia gia thế hiển hách, cha mẹ nguyên chủ bơi vì công việc bận rộn, lâu nay đều ở bên ngoài, trong cái biệt thự to lớn này, chỉ có quản gia chào đón, đây cũng là nguyên nhân khiến cho tính tình của nguyên chủ trở nên trầm mặc ít nói.
Mà Diệp Lê không giống vậy, cậu là đứa nhỏ nhất trong nhà, từ khi chào đời, cha mẹ đều rất yêu thương cậu, anh trai cũng mười phần chiều chuộng cậu, nhà cũng giàu không thua kém gì Diệp gia trong cuốn truyện này, chính là một tiểu thiếu gia lớn lên trong mật ngọt.
Chỉ là bây giờ, mọi thứ đều không còn.
Diệp Lê thở dài một hơi, cậu hiện tại cũng không ôm hi vọng xa vời có thể trở về, thi thể của cậu có khả năng đã bị hỏa táng, trở về cũng vô dụng, không bằng ở lại đây sống thật tốt.
Quản gia thấy cậu thở dài, quan tâm hỏi: "Thiếu gia gặp chuyện gì không vui sao?"
Diệp Lê nở nụ cười: "Bác Trần, con không sao, buổi tối hôm nay con muốn ăn cá sốt chua ngọt, được không ạ?
Rõ ràng mới vừa rồi còn thở dài, bây giờ lại cười rộ lên, làm người ta không biết tâm tình của cậu là tốt hay xấu.
Bác Trần sửng sốt một chút, mấy năm qua chưa từng thấy Diệp Lê cười, bác cũng quên mất, Diệp Lê vẫn chỉ là một thiếu niên mới mười sáu tuổi.
Bác cũng cười lên với Diệp Lê: "Được, để bác dặn đầu bếp làm cho con, con lên lầu nghỉ ngơi trước đi, ngày đầu tiên đi học có mệt không?"
Diệp Lê lên lầu, trả lời: "Không mệt, ngày mai mới chính thức lên lớp."
Dứt lời liền chạy cộp cộp cộp về phòng, bác Trần nhìn bóng lưng hăng hái của cậu, thầm nghĩ, lúc này mới giống dáng vẻ thiếu niên.
Đóng cửa phòng lại, Diệp Lê lấy điện thoại trong túi ra, tìm trong danh bạ điện thoại, số điện thoại được lưu là "Mẹ", bấm gọi.
"Tút--------" sau một hồi chuông qua đi, cuộc gọi rốt cục được kết nối.
Diệp Lê đưa di động đặt bên tai, hắng giọng một cái: "Alo."
"Tiểu... Tiểu Lê?" Người phía bên kia dường như không thể tin, xác nhận nhiều lần, "Là con sao?"
Diệp Lê nói: "Dạ..."
Nghe thấy cậu nói chuyện, Dư Thư ngược lại có chút ngượng ngùng: "Con tìm mẹ là có chuyện gì sao? Mẹ bây giờ đang ở nước F, con có muốn gì không, mẹ mang về cho con."
Diệp Lê vội từ chối: "Không không không, không cần, con tìm người, là có việc muốn nói."
Rõ ràng là mẹ con ruột thịt, lại như người xa lạ, còn dùng tới kính xưng*.
(*xưng hô kính trọng)
Dư Thư nháy mắt trở nên ảm đạm, chẳng qua rất nhanh liền bị niềm vui con trai chủ động gọi tới che đậy đi mất: "Chuyện gì? Chỉ cần mẹ làm được, nhất định sẽ giúp con."
Diệp Lê đến bên giường ngồi xuống, từng câu từng chữ nói: "Hôn sự của con cùng Tô Cẩm, hủy đi."
"A?" Dư Thư kinh ngạc, năm ngoái lúc bà trở về, không phải Diệp Lê còn rất thích Tô Cẩm sao?
Bà lo âu nói: "Là xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có." Diệp Lê không muốn làm Dư Thư lo lắng, giải thích: "Chỉ là con không thích cô ta nữa thôi."
"Được." Dư Thư chợt tỉnh ngộ, tâm tư thiếu niên khó đoán, bà thuận theo ý con trai mình là được, "Mẹ sẽ giúp con nói chuyện rõ ràng với Tô gia."
Diệp Lê do dự chốc lát, nói: "Cảm ơn mẹ."
Sau khi cúp máy, Dư Thư vẫn còn vui sướng đắm chìm trong tiếng gọi "Mẹ" của Diệp Lê.
Bà không nghe lầm chứ? Con trai chịu gọi bà là mẹ rồi?
Dư Thư gọi cho cha của con trai mình đang ở nước M xa xôi: "Diệp Sâm! Con trai vừa gọi em là mẹ!"
Tô Cẩm động tác tự nhiên kéo cửa xe Diệp gia ra, ngồi vào trong.
Ven đường có không ít người hâm mộ nhìn cô ta, đều đang suy đoán xem gia thế cô ta hiển hách tới cỡ nào.
Nhưng Diệp Lê biết, Tô gia mấy năm trước đã sớm phá sản, mấy năm nay đều là dựa vào sự tiếp tế của Diệp gia mà sống.
Nếu không phải Tô Cẩm là vị hôn thê của Diệp Lê thì Diệp gia làm sao mà rảnh rỗi đi quản nhà người khác, về phần giao tình tốt giữa hai nhà... Diệp lão gia tử cùng Tô lão gia tử đã sớm qua đời.
Mà Tô Cẩm vẫn xem đây như là chuyện đương nhiên, lạnh nhạt mà đối đãi với nguyên chủ.
Cô ta cảm thấy thời đại bây giờ là tự do yêu đương, loại kết thông gia từ bé này như hành vi phong kiến, một mực không tình nguyện thừa nhận mối quan hệ của mình cùng nguyên chủ, nhưng lại chẳng biết xấu hổ mà dùng đồ của nguyên chủ.
Kỳ thật, nguyên chủ cũng không có mưu đồ gây rối cô ta, chỉ đơn giản là muốn cùng cô ta trò chuyện thôi.
Diệp Lê cảm thấy tính tình của nguyên chủ cũng thật là tốt, nếu đổi lại là cậu...
Ha ha tới công chuyện liền! J
Diệp tiểu thiếu gia sải bước đi tới, một phen kéo cửa xe ra, khiến Tô Cẩm đang ngồi chơi Ipad giật nảy mình.
"Diệp Lê?!" Con ngươi xinh đẹp của Tô Cẩm tràn đầy lửa giận, cô ta vỗ vỗ ngực, cả giận nói, "Cậu có bệnh à, dọa chết tôi!"
Ngồi xe của người ta, chơi ipad của người ta, còn dám mắng người ta?
Diệp Lê cười lạnh nói: "Bỏ đồ của tôi xuống! Cút ra đây!"
Tô Cẩm sửng sốt, đây là cái tên Diệp Lê mà mặc cho cô ta mắng kiều gì đều cũng không cãi lại một tiếng sao?
Cô ta tức cười: "Cậu nói cái gì?"
Diệp Lê lặp lại lần nữa: "Cút!"
Tô Cẩm tức giận đến ngực không ngừng phập phồng, chỉ vào cậu nói: "Được, đây là cậu nói, sau này đừng có mà đến cầu xin tôi tha thứ!"
Xì, làm như trò trẻ con chắc, còn không tha thứ, hừ tôi còn không muốn nhìn thấy cô đây.
Diệp Lê trợn mắt, chờ Tô Cẩm xuống khỏi xe, kéo cửa xe bên ghế lái phụ ngồi xuống.
Chỗ Tô Cẩm đã ngồi qua, cậu không muốn ngồi vào, xui xẻo.
Lái xe yên lặng quan sát trận xé mặt, ngồi yên không dám thở mạnh.
Diệp Lê nghi hoặc nhìn hắn: "Đi về thôi."
Tay lái xe run lên: "A, được."
Bánh xe chuyển động hòa vào dòng xe cộ đông đúc, dần dần chạy xa.
Tô Cẩm tức đến dậm chân, nhìn hướng ô tô chạy đi, không thể tin được Diệp Lê cứ như vậy mà bỏ mình đi mất, cậu ta không phải là rất thích mình sao?
Lúc này, cô ta chợt thấy một hình bóng quen thuộc.
Tô Cẩm sửa sang quần áo lại một chút, tiến về phía trước: "Bạn học Giang Nhiên, chào cậu."
Giang Nhiên xoay người lại, ngạc nhiên: "Cậu là?"
Trên mặt Tô Cẩm chợt lóe lên vẻ xấu hổ: "Chúng ta học cùng lớp, mình ngồi phía sau cậu, tên là Tô Cẩm."
Giang Nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ: "À... Xin hỏi cậu có chuyện gì không?"
Tô Cẩm cắn cắn môi dưới, nét mặt lã chã chực khóc: "Mình không mang theo tiền, bây giờ không có cách nào về nhà được, mình có thể... ngồi nhờ xe của cậu không?"
Bề ngoài của cô ta cũng rất được, da trắng như ngọc, đôi mắt long lanh linh động, chóp mũi tinh xảo, bờ môi hồng thắm, phối với một thân váy trắng liền áo, giống như nai con lạc tới nhân gian, đơn thuần không biết thế sự, rất khơi dậy dục vọng chinh phục của nam giới.
Giang Nhiên hiển nhiên nhìn có chút ngây ngẩn.
Giang Tinh Hoài đứng bên cạnh cậu ta, đôi lông mày từ đầu đã nhíu chặt vẫn chưa thả lỏng, thấy bộ dáng không có tiền đồ của em trai mình, hắn lạnh lùng đánh gãy: "Không thể."
Tô Cầm ủy khuất nức nở.
Giang Nhiên nóng nảy: "Ca, sao anh có thể..."
Lời còn lại chưa kịp nói đã bị ánh mắt cảnh cáo của Giang Tinh Hoài làm nuốt trở vào.
Giang Tinh Hoài nói: "Giang Nhiên có thể cho cô mượn tiền, còn cái khác, chúng tôi không quan tâm."
Việc đã đến nước này, Tô Cẩm cũng rõ ràng kế hoạch đi nhờ xe hôm nay đã thất bại, cô ta cũng thu mình, cúi đầu, bày ra bộ dạng nhu thuận hiểu chuyện: "Được rồi, cảm ơn, các cậu thật là tốt."
Cho mượn tiền, còn được phát cho một tấm thẻ người tốt, Giang Nhiên ngốc bạch ngọt ngượng ngùng gãi đầu: "Không có chi."
Đưa mắt nhìn anh em nhà họ Giang ngồi siêu xe đi xa, tay Tô Cẩm nắm chặt thành quyền, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến mấy người mời tôi ngồi lên.
Chuyện bên này Diệp Lê cũng không biết, về tới biệt thự Diệp gia, bác quản gia tiến lên đón: "Thiếu gia."
Diệp Lê theo bác đi vào, trong biệt thự sáng sủa, gọn gàng sạch sẽ, trang trí theo phong cách đơn giản, quá trống trải, không có hơi người, có vẻ hơi quạnh quẽ.
Diệp gia gia thế hiển hách, cha mẹ nguyên chủ bơi vì công việc bận rộn, lâu nay đều ở bên ngoài, trong cái biệt thự to lớn này, chỉ có quản gia chào đón, đây cũng là nguyên nhân khiến cho tính tình của nguyên chủ trở nên trầm mặc ít nói.
Mà Diệp Lê không giống vậy, cậu là đứa nhỏ nhất trong nhà, từ khi chào đời, cha mẹ đều rất yêu thương cậu, anh trai cũng mười phần chiều chuộng cậu, nhà cũng giàu không thua kém gì Diệp gia trong cuốn truyện này, chính là một tiểu thiếu gia lớn lên trong mật ngọt.
Chỉ là bây giờ, mọi thứ đều không còn.
Diệp Lê thở dài một hơi, cậu hiện tại cũng không ôm hi vọng xa vời có thể trở về, thi thể của cậu có khả năng đã bị hỏa táng, trở về cũng vô dụng, không bằng ở lại đây sống thật tốt.
Quản gia thấy cậu thở dài, quan tâm hỏi: "Thiếu gia gặp chuyện gì không vui sao?"
Diệp Lê nở nụ cười: "Bác Trần, con không sao, buổi tối hôm nay con muốn ăn cá sốt chua ngọt, được không ạ?
Rõ ràng mới vừa rồi còn thở dài, bây giờ lại cười rộ lên, làm người ta không biết tâm tình của cậu là tốt hay xấu.
Bác Trần sửng sốt một chút, mấy năm qua chưa từng thấy Diệp Lê cười, bác cũng quên mất, Diệp Lê vẫn chỉ là một thiếu niên mới mười sáu tuổi.
Bác cũng cười lên với Diệp Lê: "Được, để bác dặn đầu bếp làm cho con, con lên lầu nghỉ ngơi trước đi, ngày đầu tiên đi học có mệt không?"
Diệp Lê lên lầu, trả lời: "Không mệt, ngày mai mới chính thức lên lớp."
Dứt lời liền chạy cộp cộp cộp về phòng, bác Trần nhìn bóng lưng hăng hái của cậu, thầm nghĩ, lúc này mới giống dáng vẻ thiếu niên.
Đóng cửa phòng lại, Diệp Lê lấy điện thoại trong túi ra, tìm trong danh bạ điện thoại, số điện thoại được lưu là "Mẹ", bấm gọi.
"Tút--------" sau một hồi chuông qua đi, cuộc gọi rốt cục được kết nối.
Diệp Lê đưa di động đặt bên tai, hắng giọng một cái: "Alo."
"Tiểu... Tiểu Lê?" Người phía bên kia dường như không thể tin, xác nhận nhiều lần, "Là con sao?"
Diệp Lê nói: "Dạ..."
Nghe thấy cậu nói chuyện, Dư Thư ngược lại có chút ngượng ngùng: "Con tìm mẹ là có chuyện gì sao? Mẹ bây giờ đang ở nước F, con có muốn gì không, mẹ mang về cho con."
Diệp Lê vội từ chối: "Không không không, không cần, con tìm người, là có việc muốn nói."
Rõ ràng là mẹ con ruột thịt, lại như người xa lạ, còn dùng tới kính xưng*.
(*xưng hô kính trọng)
Dư Thư nháy mắt trở nên ảm đạm, chẳng qua rất nhanh liền bị niềm vui con trai chủ động gọi tới che đậy đi mất: "Chuyện gì? Chỉ cần mẹ làm được, nhất định sẽ giúp con."
Diệp Lê đến bên giường ngồi xuống, từng câu từng chữ nói: "Hôn sự của con cùng Tô Cẩm, hủy đi."
"A?" Dư Thư kinh ngạc, năm ngoái lúc bà trở về, không phải Diệp Lê còn rất thích Tô Cẩm sao?
Bà lo âu nói: "Là xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có." Diệp Lê không muốn làm Dư Thư lo lắng, giải thích: "Chỉ là con không thích cô ta nữa thôi."
"Được." Dư Thư chợt tỉnh ngộ, tâm tư thiếu niên khó đoán, bà thuận theo ý con trai mình là được, "Mẹ sẽ giúp con nói chuyện rõ ràng với Tô gia."
Diệp Lê do dự chốc lát, nói: "Cảm ơn mẹ."
Sau khi cúp máy, Dư Thư vẫn còn vui sướng đắm chìm trong tiếng gọi "Mẹ" của Diệp Lê.
Bà không nghe lầm chứ? Con trai chịu gọi bà là mẹ rồi?
Dư Thư gọi cho cha của con trai mình đang ở nước M xa xôi: "Diệp Sâm! Con trai vừa gọi em là mẹ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.