Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử
Chương 16: Meo mèo meo meo meo
Huyền Tam Thiên
21/02/2022
Tuy rằng cậu bị hắn bắt được, nhưng cái chân trước đang khều khối điểm tâm lại không hề có ý tứ buông ra.
Ngược lại cậu còn bất động thanh sắc khều thêm mấy khối nữa vào lòng mình.
Sau đó bị Bùi Huyền Trì tịch thu hết toàn bộ điểm tâm.
"Meo ——!" Vân Lạc Đình nâng chân mèo lên đè lại cổ tay hắn, tai mèo cụp về đằng sau, mặt đầy uỷ khuất.
Bùi Huyền Trì cầm lấy chân cậu xoa bóp đệm thịt, giải thích: "Hương vị của chúng quá nặng, không tốt với thân thể ngươi."
Nói đi nói lại cũng chỉ là không muốn cho cậu ăn, đồ ăn trong yến hội đều là Ngự Thiện Phòng dựa theo khẩu vị yêu thích của người bình thường mà làm, tất nhiên vì muốn hương vị ngon nên sẽ cho rất nhiều gia vị.
Vân Lạc Đình không cho là đúng, lúc trước cậu còn lưu lạc, đại đa số thời gian cậu toàn đến Ngự Thiện Phòng ăn trực:"Meo ~"
"Không được." Bùi Huyền Trì đẩy cái đĩa điểm tâm ra xa chút. Sau khi suy nghĩ cẩn thận cũng đẩy nốt mấy đĩa đồ ăn khác đi.
Vân Lạc Đình ý đồ muốn giảng đảo lý cùng hắn, nhưng cái mồm mèo của cậu toàn kêu ra mấy tiếng meo meo không hề có lực uy hiếp.
Vân Lạc Đình ngồi nghĩ, nếu cứng đối cứng không được vậy thì... Cậu yên lặng xoay người, trợn tròn đôi mắt, ủy khuất dựa vào trong lòng ngực hắn, "Meo......"
Thân hình Bùi Huyền Trì cứng đờ, mèo nhỏ dùng bộ lông mềm mại cọ qua cổ hắn, tiếng kêu đáng thương, rầm rì, mềm nhũn giống như chịu uỷ khuất, đôi mắt mèo to tròn nhìn hắn, làm hắn có loại ảo giác cậu đang khóc.
"Không......"
"Ô ——"
Bùi Huyền Trì dừng một chút, thoả hiệp, yên lặng cầm đĩa điểm tâm kia trở về: "Ăn ít thôi."
"Meo!"
Vân Lạc Đình một ngoạn đã cắn hết nửa khối điểm tâm,điểm tâm thật tinh xảo thật nhỏ xinh, ở giữa còn có nhân, một bên mặn một bên ngọt. Cậu cắn trái một miếng, cắn phải một miếng ăn đến vô cùng vui vẻ.
Bùi Huyền Trì đổ ly nước ấm cầm trong tay, giúp cho mèo nhỏ dễ dàng uống nước: "Ăn điểm tâm nhiều khô cổ, uống nước."
"Meo ~"
Mèo nhỏ đáp lại hắn với tiếng kêu ngọt ngào nhưng lại không uống nước.
Bùi Huyền Trì cảm giác mèo nhỏ kêu cho có lệ, nhưng khi cúi đầu nhìn chằm chằm bộ lông xù xù trên đầu cậu, hắn lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều.
Mặc dù cậu đang ăn điểm tâm nhưng vẫn rành ra một cái chân nhỏ chỉ vào cái đĩa cá kho ở trên bàn: "Meo!"
"Cái kia quá mặn." Bùi Huyền Trì không đáp ứng, hắn còn muốn hướng mèo nhỏ giải thích, lại thấy tai cậu cụp xuống, trên mép còn dính vài vụn điểm tâm, nhìn qua uỷ khuất cực kỳ.
Bùi Huyền Trì bất đắc dĩ, chỉ đành dùng chiếc đũa chọn ít thịt cá, nhân tiện giúp mèo nhỏ lau qua gương mặt: "Cảm thấy mặn quá thì nhổ ra."
"Meo meo!"
Hạ Dục Cẩn ngồi uống rượu bên cạnh mà chỉ biết trơ mắt nhìn Bùi Huyền Trì một bên cự tuyệt mèo trắng nhỏ đòi ăn, một bên dịch thịt gà, thịt cá, bỏ hết toàn bộ xương ra rồi mới đưa chúng đến bên miệng mèo nhỏ. Rõ ràng là chuyện này phiền toái đến vậy nhưng hắn không những không có sinh khí, còn rất kiên nhẫn chiếu cố cậu.
Hạ Dục Cẩn: "......"
Chúng ta nói một câu công bằng đi, thật ra làm người không bằng làm mèo đúng không!
Vân Lạc Đình đang ăn bỗng nhiên nhạy bén phát hiện ra một tầm mắt đang nhìn mình, tai cậu run run. Lúc quay đầu nhìn lại thì thấy Hạ Dục Cẩn tay cầm chén rượu, mặt mày tươi cười nhìn cậu.
Hạ Dục Cẩn thấy mèo nhỏ nhìn qua. Hắn đang muốn chào hỏi thì có một bàn tay từ đâu xuất hiện ngăn cách tầm nhìn của hắn và mèo nhỏ, kẻ đó nâng lên áo ngoài che mèo nhỏ đến kín mít.
Hạ Dục Cẩn nhướng mày, nhìn Bùi Huyền Trì đang làm như không có việc gì gắp đồ ăn cho mèo nhỏ. Một lúc sau hắn bật cười, lắc đầu.
Vân Lạc Đình sau khi ăn no về sau không ăn nữa, mà là được Bùi Huyền Trì ôm trong tay đút nước.
Trời vừa mới tối, yến tiệc vẫn còn chút thời gian.
Bùi Văn Ngọc cùng tả tướng nói chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng còn có người đi lên kính rượu, Bùi Văn Ngọc cũng không làm ra dáng vẻ cao ngạo của Thái tử, vô luận là ai tới, đều uống một chén rượu.
Vân Lạc Đình nhìn dáng vẻ thành thạo ứng phó với chúng đại thần của Bùi Văn Ngọc, không khỏi nghĩ, người này cùng với cái người lúc đối mặt với Bùi Huyền Trì chỉ biết làm ra bộ dạng ngu xuẩn kia quả thực hoàn toàn khác nhau.
Hạ Dục Cẩn từ xa nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Sắc trời đã không còn sớm."
"Ân."
Vân Lạc Đình nghiêng nghiêng đầu, cảm giác câu này của hai người có ẩn ý.
"Sinh thần của Thái tử, Bệ hạ không có tới, Hoàng hậu sai người tặng lễ, các vị Hoàng tử cũng chỉ kêu người đưa tới danh mục quà tặng, lại chưa từng tới. Ngay cả Quý tần nương nương cũng không lộ diện." Hạ Dục Cẩn dừng lại, cười nói: "Chắc là Quý Tần nương nương không thể thuyết phục được bệ hạ, nên bị bệ hạ bỏ lại."
Hạ Dục Cẩn không có cố tình hạ giọng, lời hắn nói ra nghe như chỉ tuỳ ý cảm thán một phen.
Bùi Văn Ngọc vừa nghe xong, sắc mặt hắn liền thay đổi.
Không chỉ mình Hạ Dục Cẩn làm ra phỏng đoán như thế, một số người cũng đã nhỏ giọng thì thầm.
Bùi Văn Ngọc không nghe thấy, nhưng trong lòng gã vốn dĩ đã bực bội. Bây giờ lại bị Hạ Dục Cẩn công kích nên gã không khỏi nghĩ nhiều, nhìn thấy có người kề sát tai nhau thảo luận liền cảm thấy bọn họ đang nghị luận về mình.
Tiệc sinh thần năm ngoái của gã, phụ hoàng và mẫu hậu ngồi trên chủ vị, nữ tử thế gia nhiều người mong muốn được hắn thưởng thức, khi đó hắn phong hoa như vậy?
Vậy mà lúc này mới qua một năm.
Những kẻ đang ngồi phía dưới kia không biết là đang nghĩ cái gì.
Bùi Văn Ngọc cắn chặt răng, tay đang cầm ly rượu của gã ẩn ẩn có gân xanh nổi lên. Nhưng trên mặt gã lại không hề lộ ra nửa điểm không vui, yên lặng uống rượu.
Vân Lạc Đình thấy gã uống hết một ly lại tới một ly, gã càng uống sắc mặt gã càng ngày càng hồng, đã là có men say.
Đại cung nữ bên cạnh Bùi Văn Ngọc thấy thế vội đỡ hắn: "Thái tử điện hạ, quần áo ngài dính rượu, không bằng trước cứ đi đổi một bộ quần áo khác?"
Bùi Văn Ngọc liếc mắt nhìn nàng một cái, nếu là người khác nói câu đó hắn đã sớm sai người đuổi ra ngoài. Nhưng khi gã tập trung nhìn kỹ thì nhận ra đây là đại cung nữ bên người mẫu phi, nghĩ vậy, hắn hờ hững đứng dậy: "Chư vị cứ tiếp tục, bổn điện hạ đi một lúc rồi sẽ quay về."
Nói xong, gã cũng không đợi người khác trả lời, quay đầu rời đi.
Bùi Huyền Trì đặt chén rượu xuống, xoa xoa lỗ tai mèo nhỏ hấp dẫn lực chú ý của cậu, Khi cậu nhìn qua thì hỏi: " Ngươi còn muốn ăn cái gì khác nữa không?"
"Meo." Vân Lạc Đình lắc lắc đầu.
Trời đã không còn sớm, Bùi Huyền Trì cũng không tính toán tiếp tục ở lại, hắn đơn giản ôm mèo nhỏ đứng dậy rời đi.
Hạ Dục Cẩn thấy thế, nhẹ giọng nói: "Thường xuyên liên hệ."
Bùi Huyền Trì dừng một chút, không có đáp lại.
Lời này của Hạ Dục Cẩn một phần là nói cho Bùi Huyền Trì nghe, phần còn lại cũng là nói với hắn. Bùi Huyền Trì không liên hệ với hắn, hắn tìm Bùi Huyền Trì là được, dù sao hắn cũng không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án của Bùi Huyền Trì.
Nhưng mà, khi Bùi Huyền Trì rời đi, hắn hoảng hốt vì nghe được một tiếng: "Ừ."
Lúc hắn chăm chú nhìn lại, người đã sớm rời khỏi điện.
- --
Thời điểm đổi mùa độ ấm giảm xuống nhất rõ ràng.
Sau tiệc sinh thần của Thái tử vài ngày thì trời cũng bắt đầu vào thu, mấy ngày nay mây giăng đầy trời, mặt trời cũng không ló dạng.
Vân Lạc Đình nằm ở trên đệm mềm, cả người mèo đều là bộ dạng lười biếng.
Tính tính thời gian, sắp tới sẽ có đệ tử tiên môn tới hoàng cung đưa đan dược.
Trong nguyên văn, khi bọn họ tới đưa đan dược là lúc từ vi Bùi Văn Ngọc tăng cao, đại đệ tử tiên môn thấy thế lập tức truyền một phong thư gửi cho các trưởng lão, khi rời đi sẽ mang theo Bùi Văn Ngọc.
Hiện tại Bùi Văn Ngọc không có linh nhãn, thậm chí còn chưa chạm tới ngưỡng cửa tu luyện, tất nhiên không có khả năng được coi trọng.
Nhưng nói thế nào thì đây cũng là bước ngoặc quan trọng của vai chính trong nguyên văn, vẫn nên cảnh giác thì hơn.
Cậu đang nghĩ ngợi, thì có một bàn tay đặt ở bên cạnh đệm mềm.
Vân Lạc Đình cọ tay hắn, cảm thấy đầu ngón tay có chút lạnh, liền kéo tay hắn đặt lên trên đệm mềm, sau đó ghé mặt lên.
Bùi Huyền Trì vốn muốn xoa mèo nhỏ, khi trên tay truyền đến cảm giác ấm áp thì ngây ra một lúc, hắn không nghĩ tới cậu sẽ giúp hắn làm ấm tay.
Bùa chú cũng không có tâm trạng vẽ tiếp, Bùi Huyền Trì đơn giản buông bút vẽ trên tay phải, cầm lên con cá khô nhỏ đút mèo nhỏ.
Thải Hà hốt hoảng đi vào nói: "Điện hạ, bệ hạ đang đi về hướng Điện Quảng Phụng."
Từ lần trước bị hạ bùa, Thải Hà trở nên thành thật không ít, khi nàng từ xa nhìn thấy kiệu của Hoàng đế, liền vội vàng chạy vào trong điện để thông báo.
Vân Lạc Đình vừa nghe thấy hoàng đế tới, tai cậu lập tức dựng lên, cẩn thận nghĩ lại, Hoàng đế chưa từng xuất hiện trước mặt Bùi Huyền Trì.
Cho dù là ban thưởng hay đổi tẩm điện, vẫn luôn là sai thái giám truyền lời.
Giờ hắn đi qua, làm người ta không đoán được hắn đến là có ý đồ gì.
Bùi Huyền Trì thấy bộ dáng của mèo nhỏ, hiển nhiên là đối với chuyện Hoàng đế tới lần này cảm thấy rất hứng thú. Nhưng để cho an toàn, hắn lại không muốn cho hoàng đế nhìn thấy cậu: "Ngươi ở đây chờ ta có được không?"
"Meo ~!" Vân Lạc Đình cọ cọ tay hắn, không có một chút ý tứ đòi đi theo.
Bùi Huyền Trì vốn muốn thương lượng cùng với mèo nhỏ, hắn cứ nghĩ mèo nhỏ sẽ làm nũng đòi đi theo, thấy cậu đáp ứng thống khoái như vậy, hắn còn tưởng rằng mình nghĩ nhiều rồi.
Mèo nhỏ hẳn là không có hứng thú với việc này.
Không chờ Bùi Huyền Trì nghĩ lại, bên ngoài liền truyền đến một âm thanh thông báo bén nhọn: "Hoàng Thượng giá lâm ——!"
Bùi Huyền Trì điểm lên cái trán của mèo nhỏ: "Ta sẽ sớm quay lại."
"Meo!"
- --
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Hoàng đế thấy hắn đi ra, mở miệng nói một câu:"Hoàng nhi không cần hành lễ."
Bùi Huyền Trì vốn cũng không có ý định hành lễ, ngữ khí hắn lãnh đạm, "Phụ hoàng đến là có chuyện gì?"
Lực chú ý của Hoàng đế đều ở đôi mắt phượng của Bùi Huyền Trì, nhưng ông ta lại không chú ý đến chuyện đó, một lúc sau mới phản ứng lại, cười nói: "Mấy ngày trước ta bận rộn chuyện triều chính đến không thể thoát thân. Nhân dịp hôm nay là ngày nghỉ tắm gội, liền qua đây xem ngươi sống ở Điện Quảng Phụng có tốt không?"
Thần sắc Bùi Huyền Trì không có một chút dao động, mặt lạnh nói: "Đồ phụ hoàng ban thưởng tất nhiên đều là đồ tốt."
Hoàng đế chậm rãi gật đầu, "Phụ hoàng bị kẻ gian lừa gạt nên đã làm ngươi chịu thiệt thòi rất nhiều. Nhưng ngươi hãy yên tâm, phụ hoàng sẽ tự mình ra tay bắt kẻ đã ở sau màn tính kế ngươi, vì ngươi lấy lại công đạo."
"Đa tạ phụ hoàng." Bùi Huyền Trì cung kính trả lời
Ông ta tìm người phí sau màn, chưa chắc đã là thật tâm muốn giúp hắn. Hoàng đế nổi giận trong lòng, chuyện linh nhãn bị kẻ khác giấu giếm ông ta lâu như vậy. Hoàng đế tự nhiên muốn bắt được kẻ dám ở dưới mí mắt ông ta tính kế linh nhãn.
Nói đến cùng, hoàng đế cũng chỉ vì muốn xả giận cho mình, không có liên quan gì tới Bùi Huyền Trì hắn cả.
Hoàng đế giống như phát hiện ra Bùi Huyền Trì lạnh nhạt, ông ta nhăn mày lại, nhưng lại không trách tội hắn, chỉ nói: "Hoàng nhi, ngày mai đệ tử Thiên Huyền Môn sẽ đến, trẫm đồng ý với Quý tần, ngày mai sẽ để Thái tử đến tiếp người tiên môn vào cung, ngươi có muốn đi cùng không?"
Ở giới tu chân địa vị của Thiên Huyền Môn cũng không cao, hắn không nhớ rõ kiếp trước mình có diệt cái môn phái nhỏ như Thiên Huyền Môn này hay không, tất nhiên sẽ không tranh việc dẫn đường với Thái tử.
Bùi Huyền Trì còn đang nghĩ ngợi làm cách nào mới có thể từ chối, đột nhiên thần sắc hắn ngưng trọng, nhìn cảnh tượng trước mặt làm hắn không khỏi nheo mắt lại
Chỉ thấy, ở trên xà nhà đỏ thẫm có một cái đuôi tuyết trắng rũ xuống, cùng đại điện có vẻ không hợp nhau.
Tác giả có lời muốn nói: 【 miêu không thể ăn đồ quá mặn, nhưngVân Lạc Đình là linh thú
Ngược lại cậu còn bất động thanh sắc khều thêm mấy khối nữa vào lòng mình.
Sau đó bị Bùi Huyền Trì tịch thu hết toàn bộ điểm tâm.
"Meo ——!" Vân Lạc Đình nâng chân mèo lên đè lại cổ tay hắn, tai mèo cụp về đằng sau, mặt đầy uỷ khuất.
Bùi Huyền Trì cầm lấy chân cậu xoa bóp đệm thịt, giải thích: "Hương vị của chúng quá nặng, không tốt với thân thể ngươi."
Nói đi nói lại cũng chỉ là không muốn cho cậu ăn, đồ ăn trong yến hội đều là Ngự Thiện Phòng dựa theo khẩu vị yêu thích của người bình thường mà làm, tất nhiên vì muốn hương vị ngon nên sẽ cho rất nhiều gia vị.
Vân Lạc Đình không cho là đúng, lúc trước cậu còn lưu lạc, đại đa số thời gian cậu toàn đến Ngự Thiện Phòng ăn trực:"Meo ~"
"Không được." Bùi Huyền Trì đẩy cái đĩa điểm tâm ra xa chút. Sau khi suy nghĩ cẩn thận cũng đẩy nốt mấy đĩa đồ ăn khác đi.
Vân Lạc Đình ý đồ muốn giảng đảo lý cùng hắn, nhưng cái mồm mèo của cậu toàn kêu ra mấy tiếng meo meo không hề có lực uy hiếp.
Vân Lạc Đình ngồi nghĩ, nếu cứng đối cứng không được vậy thì... Cậu yên lặng xoay người, trợn tròn đôi mắt, ủy khuất dựa vào trong lòng ngực hắn, "Meo......"
Thân hình Bùi Huyền Trì cứng đờ, mèo nhỏ dùng bộ lông mềm mại cọ qua cổ hắn, tiếng kêu đáng thương, rầm rì, mềm nhũn giống như chịu uỷ khuất, đôi mắt mèo to tròn nhìn hắn, làm hắn có loại ảo giác cậu đang khóc.
"Không......"
"Ô ——"
Bùi Huyền Trì dừng một chút, thoả hiệp, yên lặng cầm đĩa điểm tâm kia trở về: "Ăn ít thôi."
"Meo!"
Vân Lạc Đình một ngoạn đã cắn hết nửa khối điểm tâm,điểm tâm thật tinh xảo thật nhỏ xinh, ở giữa còn có nhân, một bên mặn một bên ngọt. Cậu cắn trái một miếng, cắn phải một miếng ăn đến vô cùng vui vẻ.
Bùi Huyền Trì đổ ly nước ấm cầm trong tay, giúp cho mèo nhỏ dễ dàng uống nước: "Ăn điểm tâm nhiều khô cổ, uống nước."
"Meo ~"
Mèo nhỏ đáp lại hắn với tiếng kêu ngọt ngào nhưng lại không uống nước.
Bùi Huyền Trì cảm giác mèo nhỏ kêu cho có lệ, nhưng khi cúi đầu nhìn chằm chằm bộ lông xù xù trên đầu cậu, hắn lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều.
Mặc dù cậu đang ăn điểm tâm nhưng vẫn rành ra một cái chân nhỏ chỉ vào cái đĩa cá kho ở trên bàn: "Meo!"
"Cái kia quá mặn." Bùi Huyền Trì không đáp ứng, hắn còn muốn hướng mèo nhỏ giải thích, lại thấy tai cậu cụp xuống, trên mép còn dính vài vụn điểm tâm, nhìn qua uỷ khuất cực kỳ.
Bùi Huyền Trì bất đắc dĩ, chỉ đành dùng chiếc đũa chọn ít thịt cá, nhân tiện giúp mèo nhỏ lau qua gương mặt: "Cảm thấy mặn quá thì nhổ ra."
"Meo meo!"
Hạ Dục Cẩn ngồi uống rượu bên cạnh mà chỉ biết trơ mắt nhìn Bùi Huyền Trì một bên cự tuyệt mèo trắng nhỏ đòi ăn, một bên dịch thịt gà, thịt cá, bỏ hết toàn bộ xương ra rồi mới đưa chúng đến bên miệng mèo nhỏ. Rõ ràng là chuyện này phiền toái đến vậy nhưng hắn không những không có sinh khí, còn rất kiên nhẫn chiếu cố cậu.
Hạ Dục Cẩn: "......"
Chúng ta nói một câu công bằng đi, thật ra làm người không bằng làm mèo đúng không!
Vân Lạc Đình đang ăn bỗng nhiên nhạy bén phát hiện ra một tầm mắt đang nhìn mình, tai cậu run run. Lúc quay đầu nhìn lại thì thấy Hạ Dục Cẩn tay cầm chén rượu, mặt mày tươi cười nhìn cậu.
Hạ Dục Cẩn thấy mèo nhỏ nhìn qua. Hắn đang muốn chào hỏi thì có một bàn tay từ đâu xuất hiện ngăn cách tầm nhìn của hắn và mèo nhỏ, kẻ đó nâng lên áo ngoài che mèo nhỏ đến kín mít.
Hạ Dục Cẩn nhướng mày, nhìn Bùi Huyền Trì đang làm như không có việc gì gắp đồ ăn cho mèo nhỏ. Một lúc sau hắn bật cười, lắc đầu.
Vân Lạc Đình sau khi ăn no về sau không ăn nữa, mà là được Bùi Huyền Trì ôm trong tay đút nước.
Trời vừa mới tối, yến tiệc vẫn còn chút thời gian.
Bùi Văn Ngọc cùng tả tướng nói chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng còn có người đi lên kính rượu, Bùi Văn Ngọc cũng không làm ra dáng vẻ cao ngạo của Thái tử, vô luận là ai tới, đều uống một chén rượu.
Vân Lạc Đình nhìn dáng vẻ thành thạo ứng phó với chúng đại thần của Bùi Văn Ngọc, không khỏi nghĩ, người này cùng với cái người lúc đối mặt với Bùi Huyền Trì chỉ biết làm ra bộ dạng ngu xuẩn kia quả thực hoàn toàn khác nhau.
Hạ Dục Cẩn từ xa nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Sắc trời đã không còn sớm."
"Ân."
Vân Lạc Đình nghiêng nghiêng đầu, cảm giác câu này của hai người có ẩn ý.
"Sinh thần của Thái tử, Bệ hạ không có tới, Hoàng hậu sai người tặng lễ, các vị Hoàng tử cũng chỉ kêu người đưa tới danh mục quà tặng, lại chưa từng tới. Ngay cả Quý tần nương nương cũng không lộ diện." Hạ Dục Cẩn dừng lại, cười nói: "Chắc là Quý Tần nương nương không thể thuyết phục được bệ hạ, nên bị bệ hạ bỏ lại."
Hạ Dục Cẩn không có cố tình hạ giọng, lời hắn nói ra nghe như chỉ tuỳ ý cảm thán một phen.
Bùi Văn Ngọc vừa nghe xong, sắc mặt hắn liền thay đổi.
Không chỉ mình Hạ Dục Cẩn làm ra phỏng đoán như thế, một số người cũng đã nhỏ giọng thì thầm.
Bùi Văn Ngọc không nghe thấy, nhưng trong lòng gã vốn dĩ đã bực bội. Bây giờ lại bị Hạ Dục Cẩn công kích nên gã không khỏi nghĩ nhiều, nhìn thấy có người kề sát tai nhau thảo luận liền cảm thấy bọn họ đang nghị luận về mình.
Tiệc sinh thần năm ngoái của gã, phụ hoàng và mẫu hậu ngồi trên chủ vị, nữ tử thế gia nhiều người mong muốn được hắn thưởng thức, khi đó hắn phong hoa như vậy?
Vậy mà lúc này mới qua một năm.
Những kẻ đang ngồi phía dưới kia không biết là đang nghĩ cái gì.
Bùi Văn Ngọc cắn chặt răng, tay đang cầm ly rượu của gã ẩn ẩn có gân xanh nổi lên. Nhưng trên mặt gã lại không hề lộ ra nửa điểm không vui, yên lặng uống rượu.
Vân Lạc Đình thấy gã uống hết một ly lại tới một ly, gã càng uống sắc mặt gã càng ngày càng hồng, đã là có men say.
Đại cung nữ bên cạnh Bùi Văn Ngọc thấy thế vội đỡ hắn: "Thái tử điện hạ, quần áo ngài dính rượu, không bằng trước cứ đi đổi một bộ quần áo khác?"
Bùi Văn Ngọc liếc mắt nhìn nàng một cái, nếu là người khác nói câu đó hắn đã sớm sai người đuổi ra ngoài. Nhưng khi gã tập trung nhìn kỹ thì nhận ra đây là đại cung nữ bên người mẫu phi, nghĩ vậy, hắn hờ hững đứng dậy: "Chư vị cứ tiếp tục, bổn điện hạ đi một lúc rồi sẽ quay về."
Nói xong, gã cũng không đợi người khác trả lời, quay đầu rời đi.
Bùi Huyền Trì đặt chén rượu xuống, xoa xoa lỗ tai mèo nhỏ hấp dẫn lực chú ý của cậu, Khi cậu nhìn qua thì hỏi: " Ngươi còn muốn ăn cái gì khác nữa không?"
"Meo." Vân Lạc Đình lắc lắc đầu.
Trời đã không còn sớm, Bùi Huyền Trì cũng không tính toán tiếp tục ở lại, hắn đơn giản ôm mèo nhỏ đứng dậy rời đi.
Hạ Dục Cẩn thấy thế, nhẹ giọng nói: "Thường xuyên liên hệ."
Bùi Huyền Trì dừng một chút, không có đáp lại.
Lời này của Hạ Dục Cẩn một phần là nói cho Bùi Huyền Trì nghe, phần còn lại cũng là nói với hắn. Bùi Huyền Trì không liên hệ với hắn, hắn tìm Bùi Huyền Trì là được, dù sao hắn cũng không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án của Bùi Huyền Trì.
Nhưng mà, khi Bùi Huyền Trì rời đi, hắn hoảng hốt vì nghe được một tiếng: "Ừ."
Lúc hắn chăm chú nhìn lại, người đã sớm rời khỏi điện.
- --
Thời điểm đổi mùa độ ấm giảm xuống nhất rõ ràng.
Sau tiệc sinh thần của Thái tử vài ngày thì trời cũng bắt đầu vào thu, mấy ngày nay mây giăng đầy trời, mặt trời cũng không ló dạng.
Vân Lạc Đình nằm ở trên đệm mềm, cả người mèo đều là bộ dạng lười biếng.
Tính tính thời gian, sắp tới sẽ có đệ tử tiên môn tới hoàng cung đưa đan dược.
Trong nguyên văn, khi bọn họ tới đưa đan dược là lúc từ vi Bùi Văn Ngọc tăng cao, đại đệ tử tiên môn thấy thế lập tức truyền một phong thư gửi cho các trưởng lão, khi rời đi sẽ mang theo Bùi Văn Ngọc.
Hiện tại Bùi Văn Ngọc không có linh nhãn, thậm chí còn chưa chạm tới ngưỡng cửa tu luyện, tất nhiên không có khả năng được coi trọng.
Nhưng nói thế nào thì đây cũng là bước ngoặc quan trọng của vai chính trong nguyên văn, vẫn nên cảnh giác thì hơn.
Cậu đang nghĩ ngợi, thì có một bàn tay đặt ở bên cạnh đệm mềm.
Vân Lạc Đình cọ tay hắn, cảm thấy đầu ngón tay có chút lạnh, liền kéo tay hắn đặt lên trên đệm mềm, sau đó ghé mặt lên.
Bùi Huyền Trì vốn muốn xoa mèo nhỏ, khi trên tay truyền đến cảm giác ấm áp thì ngây ra một lúc, hắn không nghĩ tới cậu sẽ giúp hắn làm ấm tay.
Bùa chú cũng không có tâm trạng vẽ tiếp, Bùi Huyền Trì đơn giản buông bút vẽ trên tay phải, cầm lên con cá khô nhỏ đút mèo nhỏ.
Thải Hà hốt hoảng đi vào nói: "Điện hạ, bệ hạ đang đi về hướng Điện Quảng Phụng."
Từ lần trước bị hạ bùa, Thải Hà trở nên thành thật không ít, khi nàng từ xa nhìn thấy kiệu của Hoàng đế, liền vội vàng chạy vào trong điện để thông báo.
Vân Lạc Đình vừa nghe thấy hoàng đế tới, tai cậu lập tức dựng lên, cẩn thận nghĩ lại, Hoàng đế chưa từng xuất hiện trước mặt Bùi Huyền Trì.
Cho dù là ban thưởng hay đổi tẩm điện, vẫn luôn là sai thái giám truyền lời.
Giờ hắn đi qua, làm người ta không đoán được hắn đến là có ý đồ gì.
Bùi Huyền Trì thấy bộ dáng của mèo nhỏ, hiển nhiên là đối với chuyện Hoàng đế tới lần này cảm thấy rất hứng thú. Nhưng để cho an toàn, hắn lại không muốn cho hoàng đế nhìn thấy cậu: "Ngươi ở đây chờ ta có được không?"
"Meo ~!" Vân Lạc Đình cọ cọ tay hắn, không có một chút ý tứ đòi đi theo.
Bùi Huyền Trì vốn muốn thương lượng cùng với mèo nhỏ, hắn cứ nghĩ mèo nhỏ sẽ làm nũng đòi đi theo, thấy cậu đáp ứng thống khoái như vậy, hắn còn tưởng rằng mình nghĩ nhiều rồi.
Mèo nhỏ hẳn là không có hứng thú với việc này.
Không chờ Bùi Huyền Trì nghĩ lại, bên ngoài liền truyền đến một âm thanh thông báo bén nhọn: "Hoàng Thượng giá lâm ——!"
Bùi Huyền Trì điểm lên cái trán của mèo nhỏ: "Ta sẽ sớm quay lại."
"Meo!"
- --
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Hoàng đế thấy hắn đi ra, mở miệng nói một câu:"Hoàng nhi không cần hành lễ."
Bùi Huyền Trì vốn cũng không có ý định hành lễ, ngữ khí hắn lãnh đạm, "Phụ hoàng đến là có chuyện gì?"
Lực chú ý của Hoàng đế đều ở đôi mắt phượng của Bùi Huyền Trì, nhưng ông ta lại không chú ý đến chuyện đó, một lúc sau mới phản ứng lại, cười nói: "Mấy ngày trước ta bận rộn chuyện triều chính đến không thể thoát thân. Nhân dịp hôm nay là ngày nghỉ tắm gội, liền qua đây xem ngươi sống ở Điện Quảng Phụng có tốt không?"
Thần sắc Bùi Huyền Trì không có một chút dao động, mặt lạnh nói: "Đồ phụ hoàng ban thưởng tất nhiên đều là đồ tốt."
Hoàng đế chậm rãi gật đầu, "Phụ hoàng bị kẻ gian lừa gạt nên đã làm ngươi chịu thiệt thòi rất nhiều. Nhưng ngươi hãy yên tâm, phụ hoàng sẽ tự mình ra tay bắt kẻ đã ở sau màn tính kế ngươi, vì ngươi lấy lại công đạo."
"Đa tạ phụ hoàng." Bùi Huyền Trì cung kính trả lời
Ông ta tìm người phí sau màn, chưa chắc đã là thật tâm muốn giúp hắn. Hoàng đế nổi giận trong lòng, chuyện linh nhãn bị kẻ khác giấu giếm ông ta lâu như vậy. Hoàng đế tự nhiên muốn bắt được kẻ dám ở dưới mí mắt ông ta tính kế linh nhãn.
Nói đến cùng, hoàng đế cũng chỉ vì muốn xả giận cho mình, không có liên quan gì tới Bùi Huyền Trì hắn cả.
Hoàng đế giống như phát hiện ra Bùi Huyền Trì lạnh nhạt, ông ta nhăn mày lại, nhưng lại không trách tội hắn, chỉ nói: "Hoàng nhi, ngày mai đệ tử Thiên Huyền Môn sẽ đến, trẫm đồng ý với Quý tần, ngày mai sẽ để Thái tử đến tiếp người tiên môn vào cung, ngươi có muốn đi cùng không?"
Ở giới tu chân địa vị của Thiên Huyền Môn cũng không cao, hắn không nhớ rõ kiếp trước mình có diệt cái môn phái nhỏ như Thiên Huyền Môn này hay không, tất nhiên sẽ không tranh việc dẫn đường với Thái tử.
Bùi Huyền Trì còn đang nghĩ ngợi làm cách nào mới có thể từ chối, đột nhiên thần sắc hắn ngưng trọng, nhìn cảnh tượng trước mặt làm hắn không khỏi nheo mắt lại
Chỉ thấy, ở trên xà nhà đỏ thẫm có một cái đuôi tuyết trắng rũ xuống, cùng đại điện có vẻ không hợp nhau.
Tác giả có lời muốn nói: 【 miêu không thể ăn đồ quá mặn, nhưngVân Lạc Đình là linh thú
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.