Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử
Chương 18: Ngươi nói ăn cái gì cơ
Huyền Tam Thiên
06/03/2022
Editor: Limmiee
Bùi Huyền Trì chậm rãi ngước mắt, không chút che giấu sát ý nơi đáy mắt nhìn hắn: "Ngươi vừa nói cái gì?"
"Ta, ta nói..." Mạnh Nhị thiếu đến mở miệng cũng cảm thấy gian nan, môi dưới run rẩy nửa ngày nhưng vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Nuốt nước miếng, nhuận một chút cho khô yết hầu, Mạnh Nhị thiếu cố nén run sợ mở miệng nói: "Ta hỏi ngươi có bán con mèo này không, sắp đến sinh thần của trưởng bối trong nhà, vừa hay vị trưởng bối kia lại rất thích nuôi sủng vật, ta ra giá cao, chắc chắn sẽ không để ngươi chịu thiệt."
Nói xong, mắt thấy đối phương không có ý muốn mở miệng, hắn ta không kiên nhẫn nói: "Ta đây không phải là đang hỏi ngươi, ta ở đây muốn nói cho ngươi biết, ngươi có biết cha ta là ai không? Cha ta họ Mạnh, tả tướng Mạnh Ôn Vân."
"Cho ngươi một cơ hội nếm thử quyền quý, ngươi đừng có cậy sủng mà kiêu, không biết tốt xấu, ngươi bán con mèo này, ít nhiều còn có chút bạc, bổn thiếu gia cũng sẽ ghi nhớ công tặng lễ của ngươi, còn nếu không bán... ngươi cứ việc thoải mái đi hỏi khắp thành này, Mạnh Nhị thiếu ta muốn cái gì mà không chiếm được chưa?"
"Một con mèo, súc sinh mà thôi, ngươi nên hiểu chuyện một chút."
Nói đoạn hắn ta nhấc đầu ngón tay, gõ gõ mặt bàn: "Ta đang cùng ngươi nói chuyện đấy, có nghe rõ không hả?"
Bùi Huyền Trì che lỗ tai của mèo nhỏ, lạnh giọng nói: "Cút."
Mạnh Nhị thiếu sắc mặc phút chốc trở nên khó coi, giọng trầm xuống: "Chỉ vì một con súc sinh vô dụng ngươi còn không biết xấu hổ mà kêu bổn thiếu gia cút?"
"Ngay cả Đương kim Thánh thượng cũng không dám nói chuyện với ta như thế!"
Vân Lạc Đình không chút để ý liếm móng vuốt, Tả tướng là đế sư, ở trong nguyên văn cũng không được nhắc tới nhiều, nhưng dù sao cũng có công tòng Vua, hiện tại lại đứng ở phe Thái tử, địa vị Mạnh gia ắt vô cùng cao.
Mắt thấy Mạnh nhị thiếu vừa đánh vừa xoa, vừa làm người tốt vừa làm kẻ xấu tự xướng tự họa, hiển nhiên là đã làm chuyện này nhiều lần, nếu không cũng không thể thành thạo như vậy được.
Chuyện lấy quyền thế áp người, vừa nghe thấy đã phản cảm nhưng lại rất hữu dụng.
Chưởng quầy thấy tình thế không ổn, vội vàng tươi cười tiến lên: "Hai vị quan khách, chuyện gì mình cũng có thể thương lượng, ta sẽ mang lên một bàn thức ăn ngon, lại chuẩn bị rượu ngon, cũng không thu tiền, hai vị thấy như thế nào?"
"Cút sang một bên, không phải chuyện của ngươi." Mạnh Nhị thiếu liếc nhìn ông ta: "Đừng tự tìm phiền toái cho mình, cũng đừng đứng ở đây chướng mắt bổn thiếu gia."
Muốn ở phòng chữ thiên thì phòng đã có người, muốn mua mèo thì lại bị mắng, trong lòng Mạnh Nhị thiếu vô cùng nghẹn khuất.
Hắn ta lười phải nhiều lời, trực tiếp đập tờ ngân phiếu một ngàn lượng ở trên bàn: "Ít nói nhảm, mau giao mèo ra đây."
Bùi Huyền Trì giơ ta, nhấc mèo nhỏ đang nằm ở trên bàn ôm vào lòng rồi cởi áo ngoài ra, nhẹ nhàng bao cậu lại.
"Meo?"
Chưởng quầy cho rằng hắn thấy tiền nên đồng ý bán mèo, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, ông ta không muốn đắc tội vị khách nhân này, nhưng cũng không muốn đắc tội công tử phủ Tả tướng.
Mạnh Nhị thiếu thấy thế thì liền khinh miệt giương khóe miệng, hừ lạnh một tiếng, duỗi tay tính toán ôm lấy mèo: "Xem như ngươi thức thời, y phục cầm về đi, ta trực tiếp xách đi, không cần ngươi phải,..."
Nhưng mà hắn vừa vươn tay, mèo cũng chưa đụng tới, tay đã bị người nắm lấy.
"A đau --- ngươi muốn làm gì?!"
Chưởng quầy hoảng loạn nói: "Công tử, công tử, ngài bình tĩnh..."
Bùi Huyền Trì trực tiếp nắm cổ tay hắn ta dùng sức bẻ gập lại.
"Rắc" một tiếng giòn vang, xương cốt cứ thế mà bị bẻ gãy, đau đớn khiến cho sắc mặt Mạnh Nhị thiếu phút chốc trắng bệch, "Aaaa!"
"Khốn khiếp, buông tay! Ngươi dám cả gan đả thương bổn thiếu gia, Mạnh gia sẽ không bỏ qua....AAA!"
Lời nói tàn nhẫn còn chưa kịp nói hết, cả người Mạnh Nhị thiếu đã trực tiếp bị hất văng ra ngoài, chân trái đập vào trên cây cột, hắn ta đau đến mức mồ hôi tuôn khắp trán, nước mắt không ngừng tràn ra từ hốc mắt, há to miệng nhưng đến âm thanh kêu đau cũng không thể phát ra.
Chưởng quầy hoang mang rối loạn đuổi theo: "Mạnh Nhị thiếu gia!"
Vừa lúc khe áo có một khe hở, Vân Lạc Đình cứ thế giương đôi mắt nhòm ra bên ngoài.
Bùi Huyền Trì lấy khăn lau tay, sửa lại cổ tay áo, lúc xoay người về phía mèo nhỏ, vừa vặn phát hiện ra cái khe hở kia: "Hửm?"
Vân Lạc Đình xem quá nghiêm túc, thấy thế thì liền vội vàng thu lại tầm mắt, móng vuốt đặt trên áo ngoài nhanh chóng kéo xuống, dùng vải vóc che kín mít khe hở.
Mạnh Nhị thiếu cắn răng, nuốt xuống đau đớn: "Bổn thiếu tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi, đào ba thước đất ta cũng phải moi ngươi lên, lột da rút gân."
Nếu hắn ta sớm biết hôm nay sẽ gặp phải chuyện này, hắn ta đã dẫn theo vài tên tùy tùng, không nghĩ đến nhiều năm hoành hành tại kinh thành lại gặp phải sự việc như thế này, hôm nay đúng là quá khinh suất.
Bùi Huyền Trì không có giết hắn ta, mà là chờ hắn ta về tìm Tả thừa tướng cáo trạng: "Bổn điện hạ chờ ngươi ở Điện Quảng Phụng."
Mạnh Nhị thiếu nghe vậy lo sợ không yên đến ngơ ngẩn, đau đớn kịch liệt làm khuôn mặt hắn vặn vẹo, lại nhớ tới Điện Quảng Phụng, nghĩ về Thái tử lúc uống rượu cùng hắn có nói qua, tức giận đến thất thố mà gào to: "Là ngươi!"
Mạnh nhị thiếu càng tức giận hơn, ngươi đã dám đoạt đi vị trí nổi bật của Thái tử trong yến tiệc, thế mà hiện tại lại còn dám đánh ta!
Mạnh gia ta khẳng định sẽ không tha cho ngươi.
Tuy rằng trong lòng hắn ta tức giận đến khó thở, nhưng cũng biết mình trước mắt không thể trêu chọc Bùi Huyển Trì, một tay đẩy ra cánh tay của chưởng quầy, lảo đảo hướng cửa bước ra.
Quản sự ngó xem Mạnh Nhị thiếu, vội vàng phân phó vài tên tiểu nhị ra ngoài đỡ, nếu có bị cự tuyệt cũng biết đường để về ăn nói với Mạnh gia.
"Cửu hoàng tử điện ha." Quản sự sợ hãi đến mức hai tay đều run: "Trên lầu có phòng đơn, từ cửa sổ nhìn xuống có thể thấy được toàn cảnh của kinh thành, điện hạ mang theo mèo nhỏ, vừa ra bên ngoài đã có người nhớ thương, không bằng ở trên lầu liền có thể bớt đi không ít chuyện."
Quản sự nói chuyện âm thanh đều run rẩy, hung danh của Cửu hoàng tử lúc trước có truyền ra bên ngoài, mỗi tin tức đều thấy máu, không ai không sợ hãi, không ít người đều đoán, có thể là sống bên cạnh người chết lâu rồi, tâm cảnh thay đổi, đối với hạ nhân động chút không mắng cũng là chửi."
Từ lần sinh thần yến của Thái tử kia, những tin đồn hoang đường như Cửu hoàng tử giết người uống máu đều đồn đãi tràn lan.
Bọn họ đều là dân chúng bình thường, không biết sự tình trong cung, những việc này đều là đồn đãi trên phố, lại không thấy ai cấm cản tin tức lan truyền nên cũng tin tưởng vài phần.
Vì thế hắn làm việc lại càng thêm cẩn thận.
Sợ không cẩn thận khiến mình chọc phải vị đại gia này.
"Meoooo~" Vân Lạc Đình đứng lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, chân nhỏ chỉ về phía cầu thang.
"Ngươi muốn lên lầu?"
Vân Lạc Đình gật đầu: "Meo!"
Bùi Huyền trì tất nhiên là nghe theo ý của cậu.
Chưởng quầy thấy hắn đứng dậy, trái tim bóp chặt cũng thả lỏng hơn đôi chút, bước nhanh vài bước tiến lên phía trước dẫn đường: "Điện hạ bên này, mời."
- ---
Mạnh Nhị thiếu bị người nâng, chậm rãi đi lảo đảo về phía trước, trong lòng tràn đầy oán giận lắng đọng lại, hô hấp đều trở nên trầm trọng vài phần, tên Bùi Huyền Trì này sinh ra chính là khắc tinh của Mạnh gia bọn họ!
Thật không biết hoàng thượng đang nghĩ cái gì, tại sao lại thả loại người này ra, cứ để hắn lặng im không một tiếng động chết ở thiên điện không phải tốt hơn rồi sao?
Cự tuyệt tiểu nhị rồi bước ra xe ngựa, Mạnh Nhị thiếu lạnh lùng nghĩ, hôm nay ta muốn cho tất cả mọi người thấy việc mà Bùi Huyền Trì ngươi đã làm, ta muốn đích thân tiến cung cáo ngự trạng!
Mạnh Nhị thiếu dùng cái chân đã bị gãy kia đạp lên mặt đất, cảm giác đau đớn khiến đáy mắt hắn đỏ quạch một mảng, không cách nào che lấp được bộ dạng thê thảm chật vật.
Ta nhất định, nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Tuyệt đối sẽ không......
"Hí——!"
Mạnh nhị thiếu chợt dừng suy nghĩ, bên tai vang lên tiếng vó ngựa hỗn loạn, dường như con ngựa màu nâu đỏ nổi cơn điên, kéo xe ngựa nhằm hướng hắn mà chạy tới!
"Tới, người tới!"
Tiểu nhị vội vàng tiến lên cứu người, "Nhị thiếu cẩn thận!"
Mạnh nhị thiếu một phen giữ chặt tiểu nhị, dùng sức đẩy hắn vào hướng xe ngựa, còn chính mình lại tiến lên bước, bước sang bên cạnh, trên đùi đau nhức, hắn trực tiếp nhào tới ven đường!
"A!" Mắt thấy sắp bị ngựa giẫm trúng, tiểu nhị bị dọa cả người cứng đờ, hai đùi run rẩy muốn chạy nhưng chạy không được.
Thế nhưng, con ngựa kia lại không trực tiếp xông thẳng đến mà liền xoay người lại, lần nữa hướng về phía Mạnh Nhị thiếu mà nhắm tới!
"Phốc ——" con ngựa điên đạp một cước lên ngực Mạnh Nhị thiếu, hắn thoáng chốc phun ra một ngụm máu tươi.
Trên đường cái rơi vào cảnh hỗn loạn.
Vân Lạc Đình đứng ở bên cửa sổ, nhìn thấy rất nhiều người từ phía bên trái chạy tới, cũng không biết là làm cái gì, cậu duỗi móng vuốt lay lay Bùi Huyền Trì, "Meo."
Ngươi xem bọn họ đang làm gì?
Bùi Huyền Trì: "Ừm, thật nhiều người."
"Meo!"
Vân Lạc Đình mơ hồ cảm nhận được việc giao lưu có chút khó khắn.
Bùi Huyền Trì gắp một khối thịt cá cho cậu, "Ăn trước điểm tâm, một hồi mang ngươi đi xuống chơi."
Vân Lạc Đình lắc lắc cái đuôi, không nhìn chằm chằm phía dưới nữa.
Bùi Huyền Trì giơ tay, kéo mành lên.
Tửu lầu bên ngoài hương vị cũng không tồi, chỉ là so với Ngự Thiện Phòng, hương vị lại có chút bất đồng.
Dù cho nguyên liệu nấu ăn có giống nhau, nhưng chỉ cần khác cách làm, hương vị cũng theo đó mà khác nhau.
Không sao, miễn ăn ngon là được.
Vân Lạc Đình ăn no rồi lại dựa vào lồng ngực của Bùi Huyền Trì, bắt hắn xoa bụng cho mình.
Cứ một người ăn, một người đút, qua lại một hồi như vậy bụng cậu đã no căng.
Lúc xuống lầu, có không ít người đang giương giọng thảo luận chuyện gì đó.
Vân Lạc Đình cẩn thận nhấc tai lên nghe.
"Ngươi nói xem, Mạnh Nhị thiếu gia thật sự định đi cáo ngự trạng sao?"
"Ai mà biết, xe ngựa cũng không ngồi, mà đòi bước khập khễnh đến hoàng cung, là ngươi chưa thấy thôi, bộ dáng kia của hắn nhìn rất thảm."
"Thật à? Đây không phải chuyện mới ở kinh thành này, vị Mạnh Nhị thiếu gia kia là loại người gì, ai mà không biết chứ."
"Hả, này không phải là không ăn được nên mới giả vờ đáng thương đi cáo trạng sao"
Vân Lạc Đình nhỏ giọng: "Meo?"
Cậu không khỏi có chút lo lắng, nếu tên Mạnh Nhị thiếu kia thật sự đi cáo ngự trạng thì phải làm sao bây giờ?
Bùi Huyền Trì che lỗ tai của mèo nhỏ lại, thấy mặt mèo nhỏ như đang lo lắng, an ủi nói: "Không có việc gì, đừng nghĩ nhiều."
Hoàng đế đến chân của chính mình còn đang bị gãy, thử hỏi còn có tâm trí đâu để quan tâm đến kẻ khác cơ chứ.
Còn tên kia muốn cáo ngự trạng cũng phải tiến cung được trước rồi hẳn nói.
- --
Buổi tối.
Vân Lạc Đình ngồi xổm ở mép giường, nhìn chiếc mành lung lay thì nhịn không được mà muốn vươn móng lên bắt lấy.
Ngừng rồi, lại tiếp tục lay một chút.
Đầu ngón tay Bùi Huyền Trì chạm vào chóp đuôi của cậu chọc chọc.
"Meo~" Vân Lạc Đình lập tức như mất hết sức lực mà ngã xuống.
Bùi Huyền Trì cũng một tay vững vàng đón lấy cậu, đem đệm mềm đặt trên giường.
Cậu xoay người ôm lấy cổ tay hắn, cắn một phát, chân lại đạp hai phát lên cánh tay: "Meooo!"
Bùi Huyền Trì nằm nghiêng, một tay chống má, một tay vờn mèo nhỏ.
Cục lông nhỏ rất có nguyên tắc, cho dù có cắn nhưng cũng sẽ không cắn mạnh đến mức chảy máu, nhiều lắm chỉ lưu lại dấu răng mờ nhạt, không được bao lâu sẽ biến mất.
Móng vuốt cũng không duỗi, chỉ dùng đệm thịt để chơi với hắn.
Bùi Huyền Trì nhẹ nhàng xoa bụng của mèo nhỏ hỏi: "Khách điếm này có đường để lên nóc nhà, muốn đi ngắm sao không?"
Hắn hiếm khi hưởng thụ những thú vui, trong sinh mệnh dài đằng đẵng ấy việc làm nhiều nhất cũng chỉ có giết người, diệt tông môn, diệt tiên môn chính đạo.
Khách điếm này vẫn là từ miệng của một người bán rong biết được.
"Meo?"
Mèo nhỏ mở to hai mắt, mắt mèo màu lam nhạt hắt lên ánh sáng của ngọn nến.
Bùi Huyền Trì dừng một chút, hắn như thấy được những ngôi sao từ đôi mắt sạch sẽ, thanh triệt đó.
"Thôi." Hắn nói: "Ngày mai người trong tiên môn tới, ý của Hoàng đế có lẽ là muốn cho bọn họ đến nhìn linh nhãn của ta"
"Tuy Quốc sư đã có nói qua, nhưng có khả năng ông ta sốt ruột, không chờ được lâu đến như vậy, nên muốn từ miệng của người trong tiên môn nhận được một đáp án khác."
"Cho dù ta có đồng ý hay không, ông ta đều sẽ tìm lý do thoái thác." Bùi Huyền Trì biết người trong tiên môn đến vì cái gì, hắn cũng chỉ có thể tùy tình huống mà ứng phó, chỉ dặn dò nói: "Đến lúc đó ngươi phải ở trong điện đợi, không được chạy loạn."
"Meo!" Vân Lạc Đình kiên định gật đầu.
Bùi Huyền Trì: "..."
Thấy biểu tình của hắn không đúng, Vân Lạc Đình nghiêng nghiêng đầu: "Meo?" Ngươi làm sao thế?
Bùi Huyền Trì mơ hồ nhớ ra cái lần mèo nhỏ trộm đi ra ngoài cũng từng đáp ứng hắn dễ dàng như vậy.
- ---
Người tiên môn đến, tất nhiên là phải ở lại trong cung.
Nhưng tiếp đón, lại muốn phải được tiếp đón long trọng nhất, cả một hàng người dài được cung nghênh tiến vào.
Nếu là hoàng đế, thì không cần phải rắc rối như vậy, như lần này người tới là Thái tử, nhất định phải cho người tiên môn vài phần thể diện.
Bùi Văn Ngọc trong lòng có toan tính riêng của mình, bắt gã ta đến đây chờ nhưng gã đến nửa câu oán hận cũng không có, từ sớm đã tới.
Trên đường dòng người chen chúc xô đẩy, đều là đến để xem tiên nhân.
Bùi Huyền Trì sợ bên ngoài quá ồn ào, làm phiền đến mèo nhỏ đang ngủ, liền phát động một trận pháp đặt trong phòng, ngăn cách với âm thanh của bên ngoài.
Vừa lúc thấy con rối có động tĩnh, Bùi Huyền Trì liền nhìn mèo nhỏ đang dựa vào hắn ngủ ngon lành nghĩ nghĩ vẫn chưa đứng dậy, trực tiếp phát động bùa chú.
Con rối bước vào trong phòng, nó nghiêng đầu, đang muốn nói chuyện, Bùi Huyền Trì đã trước một bước truyền âm: "Đừng mở miềng, truyền âm nói."
Con rối thuận theo truyền âm: "Đã tìm được hương dẫn dụ ở trong điện của Quý tần, y phục được Tư Y Cục gấp gáp may cho ngài phần lớn đều có mùi hương này, chỉ trên y phục của ngài là có mùi hương."
Hương dẫn dụ ở điện đã được Quý Tần ngầm xử lý, hóa thành tro tàn, chỉ có mùi hương thoang thoảng, con rối phải điều tra mấy ngày mới tìm được rõ ngọn nguồn.
Hương dẫn dụ đều bị đốt cháy, không còn sót lại chút gì, nên con rối không thể mang thứ đó đưa về.
Dừng một chút, nó lại nói: "Trong và ngoài kinh thành, trừ bỏ vị trong lòng ngài, đều không thể tìm thấy một con linh thú nào khác nữa."
Trên y phục hắn đều có đương nhiên là vì hắn mà tới, mà không phải vì sinh thần yến của Thái tử.
Quý Tần nhận sủng ái của Hoàng đế, hẳn đã sớm biết người trong tiên môn sẽ đến đây, bằng không Bùi Văn Ngọc cũng không có cơ hội để trở thành người đón tiếp.
Mà khi người trong tiên môn tới, tương đương với việc linh thú của họ cũng tới, có lẽ việc cưỡi linh thú sẽ khiến bọn họ có một chút dáng vẻ tiên nhân hơn.
Cái gọi là tiên môn chính đạo này khiến Bùi Huyền Trì cảm thấy chướng mắt.
Quý tần dường như chưa từng để sinh thần yến của Thái tử vào trong mắt, cái nàng muốn còn nhiều hơn thế.
Hương dẫn dụ chỉ có linh thú ngửi được, trong kinh thành không có linh thú, đương nhiên sẽ không có khả năng bị phát hiện.
Nếu không phải nhờ mèo nhỏ, đợi đến lúc nó phát huy tác dụng.
Đến lúc đó...
Quý Tần tính toán cận thận, nhưng cái nàng ta không ngờ tới chính là linh thú quý giá đến như vậy... Vậy mà bên người hắn lại có một con.
Bùi Huyền Trì chọt mèo nhỏ vẫn còn đang mơ hồ ngủ say.
"Meo~~" Cậu giật giật, vùi sâu vào trong ngực hắn, tránh né bàn tay ác ma kia, mũi hừ nhẹ, không hề có chút uy hiếp nào.
"Thời gian đã không còn sớm, ngươi vẫn còn muốn ngủ sao?" Bùi Huyền Trì thương lượng cùng mèo nhỏ: "Ta đưa ngươi về cung trước, về cung rồi lại ngủ được không?"
Mèo nhỏ không để ý hắn, hô hấp vẫn vững vàng, tiếp tục ngủ say.
"Hôm qua cũng ngủ rất nhiều, sao bây giờ vẫn còn ngủ nhiều như vậy."
"Hừ...Hừ..."
Bùi Huyền Trì nghĩ: "Ngủ lâu như vậy rồi, không đói bụng ư? Ăn no rồi lại ngủ được không?"
"Hừ...Hừ"
"Muốn ăn cá khô, điểm tâm không?"
"Hừ, hừ...Meo?"
Vân Lạc Đình ngơ ngác ngẩng đầu, đỉnh đầu lông xù dựa vào người hắn cọ lộn xộn.
Ăn, ăn cái gì cơ?
Bùi Huyền Trì chậm rãi ngước mắt, không chút che giấu sát ý nơi đáy mắt nhìn hắn: "Ngươi vừa nói cái gì?"
"Ta, ta nói..." Mạnh Nhị thiếu đến mở miệng cũng cảm thấy gian nan, môi dưới run rẩy nửa ngày nhưng vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Nuốt nước miếng, nhuận một chút cho khô yết hầu, Mạnh Nhị thiếu cố nén run sợ mở miệng nói: "Ta hỏi ngươi có bán con mèo này không, sắp đến sinh thần của trưởng bối trong nhà, vừa hay vị trưởng bối kia lại rất thích nuôi sủng vật, ta ra giá cao, chắc chắn sẽ không để ngươi chịu thiệt."
Nói xong, mắt thấy đối phương không có ý muốn mở miệng, hắn ta không kiên nhẫn nói: "Ta đây không phải là đang hỏi ngươi, ta ở đây muốn nói cho ngươi biết, ngươi có biết cha ta là ai không? Cha ta họ Mạnh, tả tướng Mạnh Ôn Vân."
"Cho ngươi một cơ hội nếm thử quyền quý, ngươi đừng có cậy sủng mà kiêu, không biết tốt xấu, ngươi bán con mèo này, ít nhiều còn có chút bạc, bổn thiếu gia cũng sẽ ghi nhớ công tặng lễ của ngươi, còn nếu không bán... ngươi cứ việc thoải mái đi hỏi khắp thành này, Mạnh Nhị thiếu ta muốn cái gì mà không chiếm được chưa?"
"Một con mèo, súc sinh mà thôi, ngươi nên hiểu chuyện một chút."
Nói đoạn hắn ta nhấc đầu ngón tay, gõ gõ mặt bàn: "Ta đang cùng ngươi nói chuyện đấy, có nghe rõ không hả?"
Bùi Huyền Trì che lỗ tai của mèo nhỏ, lạnh giọng nói: "Cút."
Mạnh Nhị thiếu sắc mặc phút chốc trở nên khó coi, giọng trầm xuống: "Chỉ vì một con súc sinh vô dụng ngươi còn không biết xấu hổ mà kêu bổn thiếu gia cút?"
"Ngay cả Đương kim Thánh thượng cũng không dám nói chuyện với ta như thế!"
Vân Lạc Đình không chút để ý liếm móng vuốt, Tả tướng là đế sư, ở trong nguyên văn cũng không được nhắc tới nhiều, nhưng dù sao cũng có công tòng Vua, hiện tại lại đứng ở phe Thái tử, địa vị Mạnh gia ắt vô cùng cao.
Mắt thấy Mạnh nhị thiếu vừa đánh vừa xoa, vừa làm người tốt vừa làm kẻ xấu tự xướng tự họa, hiển nhiên là đã làm chuyện này nhiều lần, nếu không cũng không thể thành thạo như vậy được.
Chuyện lấy quyền thế áp người, vừa nghe thấy đã phản cảm nhưng lại rất hữu dụng.
Chưởng quầy thấy tình thế không ổn, vội vàng tươi cười tiến lên: "Hai vị quan khách, chuyện gì mình cũng có thể thương lượng, ta sẽ mang lên một bàn thức ăn ngon, lại chuẩn bị rượu ngon, cũng không thu tiền, hai vị thấy như thế nào?"
"Cút sang một bên, không phải chuyện của ngươi." Mạnh Nhị thiếu liếc nhìn ông ta: "Đừng tự tìm phiền toái cho mình, cũng đừng đứng ở đây chướng mắt bổn thiếu gia."
Muốn ở phòng chữ thiên thì phòng đã có người, muốn mua mèo thì lại bị mắng, trong lòng Mạnh Nhị thiếu vô cùng nghẹn khuất.
Hắn ta lười phải nhiều lời, trực tiếp đập tờ ngân phiếu một ngàn lượng ở trên bàn: "Ít nói nhảm, mau giao mèo ra đây."
Bùi Huyền Trì giơ ta, nhấc mèo nhỏ đang nằm ở trên bàn ôm vào lòng rồi cởi áo ngoài ra, nhẹ nhàng bao cậu lại.
"Meo?"
Chưởng quầy cho rằng hắn thấy tiền nên đồng ý bán mèo, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, ông ta không muốn đắc tội vị khách nhân này, nhưng cũng không muốn đắc tội công tử phủ Tả tướng.
Mạnh Nhị thiếu thấy thế thì liền khinh miệt giương khóe miệng, hừ lạnh một tiếng, duỗi tay tính toán ôm lấy mèo: "Xem như ngươi thức thời, y phục cầm về đi, ta trực tiếp xách đi, không cần ngươi phải,..."
Nhưng mà hắn vừa vươn tay, mèo cũng chưa đụng tới, tay đã bị người nắm lấy.
"A đau --- ngươi muốn làm gì?!"
Chưởng quầy hoảng loạn nói: "Công tử, công tử, ngài bình tĩnh..."
Bùi Huyền Trì trực tiếp nắm cổ tay hắn ta dùng sức bẻ gập lại.
"Rắc" một tiếng giòn vang, xương cốt cứ thế mà bị bẻ gãy, đau đớn khiến cho sắc mặt Mạnh Nhị thiếu phút chốc trắng bệch, "Aaaa!"
"Khốn khiếp, buông tay! Ngươi dám cả gan đả thương bổn thiếu gia, Mạnh gia sẽ không bỏ qua....AAA!"
Lời nói tàn nhẫn còn chưa kịp nói hết, cả người Mạnh Nhị thiếu đã trực tiếp bị hất văng ra ngoài, chân trái đập vào trên cây cột, hắn ta đau đến mức mồ hôi tuôn khắp trán, nước mắt không ngừng tràn ra từ hốc mắt, há to miệng nhưng đến âm thanh kêu đau cũng không thể phát ra.
Chưởng quầy hoang mang rối loạn đuổi theo: "Mạnh Nhị thiếu gia!"
Vừa lúc khe áo có một khe hở, Vân Lạc Đình cứ thế giương đôi mắt nhòm ra bên ngoài.
Bùi Huyền Trì lấy khăn lau tay, sửa lại cổ tay áo, lúc xoay người về phía mèo nhỏ, vừa vặn phát hiện ra cái khe hở kia: "Hửm?"
Vân Lạc Đình xem quá nghiêm túc, thấy thế thì liền vội vàng thu lại tầm mắt, móng vuốt đặt trên áo ngoài nhanh chóng kéo xuống, dùng vải vóc che kín mít khe hở.
Mạnh Nhị thiếu cắn răng, nuốt xuống đau đớn: "Bổn thiếu tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi, đào ba thước đất ta cũng phải moi ngươi lên, lột da rút gân."
Nếu hắn ta sớm biết hôm nay sẽ gặp phải chuyện này, hắn ta đã dẫn theo vài tên tùy tùng, không nghĩ đến nhiều năm hoành hành tại kinh thành lại gặp phải sự việc như thế này, hôm nay đúng là quá khinh suất.
Bùi Huyền Trì không có giết hắn ta, mà là chờ hắn ta về tìm Tả thừa tướng cáo trạng: "Bổn điện hạ chờ ngươi ở Điện Quảng Phụng."
Mạnh Nhị thiếu nghe vậy lo sợ không yên đến ngơ ngẩn, đau đớn kịch liệt làm khuôn mặt hắn vặn vẹo, lại nhớ tới Điện Quảng Phụng, nghĩ về Thái tử lúc uống rượu cùng hắn có nói qua, tức giận đến thất thố mà gào to: "Là ngươi!"
Mạnh nhị thiếu càng tức giận hơn, ngươi đã dám đoạt đi vị trí nổi bật của Thái tử trong yến tiệc, thế mà hiện tại lại còn dám đánh ta!
Mạnh gia ta khẳng định sẽ không tha cho ngươi.
Tuy rằng trong lòng hắn ta tức giận đến khó thở, nhưng cũng biết mình trước mắt không thể trêu chọc Bùi Huyển Trì, một tay đẩy ra cánh tay của chưởng quầy, lảo đảo hướng cửa bước ra.
Quản sự ngó xem Mạnh Nhị thiếu, vội vàng phân phó vài tên tiểu nhị ra ngoài đỡ, nếu có bị cự tuyệt cũng biết đường để về ăn nói với Mạnh gia.
"Cửu hoàng tử điện ha." Quản sự sợ hãi đến mức hai tay đều run: "Trên lầu có phòng đơn, từ cửa sổ nhìn xuống có thể thấy được toàn cảnh của kinh thành, điện hạ mang theo mèo nhỏ, vừa ra bên ngoài đã có người nhớ thương, không bằng ở trên lầu liền có thể bớt đi không ít chuyện."
Quản sự nói chuyện âm thanh đều run rẩy, hung danh của Cửu hoàng tử lúc trước có truyền ra bên ngoài, mỗi tin tức đều thấy máu, không ai không sợ hãi, không ít người đều đoán, có thể là sống bên cạnh người chết lâu rồi, tâm cảnh thay đổi, đối với hạ nhân động chút không mắng cũng là chửi."
Từ lần sinh thần yến của Thái tử kia, những tin đồn hoang đường như Cửu hoàng tử giết người uống máu đều đồn đãi tràn lan.
Bọn họ đều là dân chúng bình thường, không biết sự tình trong cung, những việc này đều là đồn đãi trên phố, lại không thấy ai cấm cản tin tức lan truyền nên cũng tin tưởng vài phần.
Vì thế hắn làm việc lại càng thêm cẩn thận.
Sợ không cẩn thận khiến mình chọc phải vị đại gia này.
"Meoooo~" Vân Lạc Đình đứng lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, chân nhỏ chỉ về phía cầu thang.
"Ngươi muốn lên lầu?"
Vân Lạc Đình gật đầu: "Meo!"
Bùi Huyền trì tất nhiên là nghe theo ý của cậu.
Chưởng quầy thấy hắn đứng dậy, trái tim bóp chặt cũng thả lỏng hơn đôi chút, bước nhanh vài bước tiến lên phía trước dẫn đường: "Điện hạ bên này, mời."
- ---
Mạnh Nhị thiếu bị người nâng, chậm rãi đi lảo đảo về phía trước, trong lòng tràn đầy oán giận lắng đọng lại, hô hấp đều trở nên trầm trọng vài phần, tên Bùi Huyền Trì này sinh ra chính là khắc tinh của Mạnh gia bọn họ!
Thật không biết hoàng thượng đang nghĩ cái gì, tại sao lại thả loại người này ra, cứ để hắn lặng im không một tiếng động chết ở thiên điện không phải tốt hơn rồi sao?
Cự tuyệt tiểu nhị rồi bước ra xe ngựa, Mạnh Nhị thiếu lạnh lùng nghĩ, hôm nay ta muốn cho tất cả mọi người thấy việc mà Bùi Huyền Trì ngươi đã làm, ta muốn đích thân tiến cung cáo ngự trạng!
Mạnh Nhị thiếu dùng cái chân đã bị gãy kia đạp lên mặt đất, cảm giác đau đớn khiến đáy mắt hắn đỏ quạch một mảng, không cách nào che lấp được bộ dạng thê thảm chật vật.
Ta nhất định, nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Tuyệt đối sẽ không......
"Hí——!"
Mạnh nhị thiếu chợt dừng suy nghĩ, bên tai vang lên tiếng vó ngựa hỗn loạn, dường như con ngựa màu nâu đỏ nổi cơn điên, kéo xe ngựa nhằm hướng hắn mà chạy tới!
"Tới, người tới!"
Tiểu nhị vội vàng tiến lên cứu người, "Nhị thiếu cẩn thận!"
Mạnh nhị thiếu một phen giữ chặt tiểu nhị, dùng sức đẩy hắn vào hướng xe ngựa, còn chính mình lại tiến lên bước, bước sang bên cạnh, trên đùi đau nhức, hắn trực tiếp nhào tới ven đường!
"A!" Mắt thấy sắp bị ngựa giẫm trúng, tiểu nhị bị dọa cả người cứng đờ, hai đùi run rẩy muốn chạy nhưng chạy không được.
Thế nhưng, con ngựa kia lại không trực tiếp xông thẳng đến mà liền xoay người lại, lần nữa hướng về phía Mạnh Nhị thiếu mà nhắm tới!
"Phốc ——" con ngựa điên đạp một cước lên ngực Mạnh Nhị thiếu, hắn thoáng chốc phun ra một ngụm máu tươi.
Trên đường cái rơi vào cảnh hỗn loạn.
Vân Lạc Đình đứng ở bên cửa sổ, nhìn thấy rất nhiều người từ phía bên trái chạy tới, cũng không biết là làm cái gì, cậu duỗi móng vuốt lay lay Bùi Huyền Trì, "Meo."
Ngươi xem bọn họ đang làm gì?
Bùi Huyền Trì: "Ừm, thật nhiều người."
"Meo!"
Vân Lạc Đình mơ hồ cảm nhận được việc giao lưu có chút khó khắn.
Bùi Huyền Trì gắp một khối thịt cá cho cậu, "Ăn trước điểm tâm, một hồi mang ngươi đi xuống chơi."
Vân Lạc Đình lắc lắc cái đuôi, không nhìn chằm chằm phía dưới nữa.
Bùi Huyền Trì giơ tay, kéo mành lên.
Tửu lầu bên ngoài hương vị cũng không tồi, chỉ là so với Ngự Thiện Phòng, hương vị lại có chút bất đồng.
Dù cho nguyên liệu nấu ăn có giống nhau, nhưng chỉ cần khác cách làm, hương vị cũng theo đó mà khác nhau.
Không sao, miễn ăn ngon là được.
Vân Lạc Đình ăn no rồi lại dựa vào lồng ngực của Bùi Huyền Trì, bắt hắn xoa bụng cho mình.
Cứ một người ăn, một người đút, qua lại một hồi như vậy bụng cậu đã no căng.
Lúc xuống lầu, có không ít người đang giương giọng thảo luận chuyện gì đó.
Vân Lạc Đình cẩn thận nhấc tai lên nghe.
"Ngươi nói xem, Mạnh Nhị thiếu gia thật sự định đi cáo ngự trạng sao?"
"Ai mà biết, xe ngựa cũng không ngồi, mà đòi bước khập khễnh đến hoàng cung, là ngươi chưa thấy thôi, bộ dáng kia của hắn nhìn rất thảm."
"Thật à? Đây không phải chuyện mới ở kinh thành này, vị Mạnh Nhị thiếu gia kia là loại người gì, ai mà không biết chứ."
"Hả, này không phải là không ăn được nên mới giả vờ đáng thương đi cáo trạng sao"
Vân Lạc Đình nhỏ giọng: "Meo?"
Cậu không khỏi có chút lo lắng, nếu tên Mạnh Nhị thiếu kia thật sự đi cáo ngự trạng thì phải làm sao bây giờ?
Bùi Huyền Trì che lỗ tai của mèo nhỏ lại, thấy mặt mèo nhỏ như đang lo lắng, an ủi nói: "Không có việc gì, đừng nghĩ nhiều."
Hoàng đế đến chân của chính mình còn đang bị gãy, thử hỏi còn có tâm trí đâu để quan tâm đến kẻ khác cơ chứ.
Còn tên kia muốn cáo ngự trạng cũng phải tiến cung được trước rồi hẳn nói.
- --
Buổi tối.
Vân Lạc Đình ngồi xổm ở mép giường, nhìn chiếc mành lung lay thì nhịn không được mà muốn vươn móng lên bắt lấy.
Ngừng rồi, lại tiếp tục lay một chút.
Đầu ngón tay Bùi Huyền Trì chạm vào chóp đuôi của cậu chọc chọc.
"Meo~" Vân Lạc Đình lập tức như mất hết sức lực mà ngã xuống.
Bùi Huyền Trì cũng một tay vững vàng đón lấy cậu, đem đệm mềm đặt trên giường.
Cậu xoay người ôm lấy cổ tay hắn, cắn một phát, chân lại đạp hai phát lên cánh tay: "Meooo!"
Bùi Huyền Trì nằm nghiêng, một tay chống má, một tay vờn mèo nhỏ.
Cục lông nhỏ rất có nguyên tắc, cho dù có cắn nhưng cũng sẽ không cắn mạnh đến mức chảy máu, nhiều lắm chỉ lưu lại dấu răng mờ nhạt, không được bao lâu sẽ biến mất.
Móng vuốt cũng không duỗi, chỉ dùng đệm thịt để chơi với hắn.
Bùi Huyền Trì nhẹ nhàng xoa bụng của mèo nhỏ hỏi: "Khách điếm này có đường để lên nóc nhà, muốn đi ngắm sao không?"
Hắn hiếm khi hưởng thụ những thú vui, trong sinh mệnh dài đằng đẵng ấy việc làm nhiều nhất cũng chỉ có giết người, diệt tông môn, diệt tiên môn chính đạo.
Khách điếm này vẫn là từ miệng của một người bán rong biết được.
"Meo?"
Mèo nhỏ mở to hai mắt, mắt mèo màu lam nhạt hắt lên ánh sáng của ngọn nến.
Bùi Huyền Trì dừng một chút, hắn như thấy được những ngôi sao từ đôi mắt sạch sẽ, thanh triệt đó.
"Thôi." Hắn nói: "Ngày mai người trong tiên môn tới, ý của Hoàng đế có lẽ là muốn cho bọn họ đến nhìn linh nhãn của ta"
"Tuy Quốc sư đã có nói qua, nhưng có khả năng ông ta sốt ruột, không chờ được lâu đến như vậy, nên muốn từ miệng của người trong tiên môn nhận được một đáp án khác."
"Cho dù ta có đồng ý hay không, ông ta đều sẽ tìm lý do thoái thác." Bùi Huyền Trì biết người trong tiên môn đến vì cái gì, hắn cũng chỉ có thể tùy tình huống mà ứng phó, chỉ dặn dò nói: "Đến lúc đó ngươi phải ở trong điện đợi, không được chạy loạn."
"Meo!" Vân Lạc Đình kiên định gật đầu.
Bùi Huyền Trì: "..."
Thấy biểu tình của hắn không đúng, Vân Lạc Đình nghiêng nghiêng đầu: "Meo?" Ngươi làm sao thế?
Bùi Huyền Trì mơ hồ nhớ ra cái lần mèo nhỏ trộm đi ra ngoài cũng từng đáp ứng hắn dễ dàng như vậy.
- ---
Người tiên môn đến, tất nhiên là phải ở lại trong cung.
Nhưng tiếp đón, lại muốn phải được tiếp đón long trọng nhất, cả một hàng người dài được cung nghênh tiến vào.
Nếu là hoàng đế, thì không cần phải rắc rối như vậy, như lần này người tới là Thái tử, nhất định phải cho người tiên môn vài phần thể diện.
Bùi Văn Ngọc trong lòng có toan tính riêng của mình, bắt gã ta đến đây chờ nhưng gã đến nửa câu oán hận cũng không có, từ sớm đã tới.
Trên đường dòng người chen chúc xô đẩy, đều là đến để xem tiên nhân.
Bùi Huyền Trì sợ bên ngoài quá ồn ào, làm phiền đến mèo nhỏ đang ngủ, liền phát động một trận pháp đặt trong phòng, ngăn cách với âm thanh của bên ngoài.
Vừa lúc thấy con rối có động tĩnh, Bùi Huyền Trì liền nhìn mèo nhỏ đang dựa vào hắn ngủ ngon lành nghĩ nghĩ vẫn chưa đứng dậy, trực tiếp phát động bùa chú.
Con rối bước vào trong phòng, nó nghiêng đầu, đang muốn nói chuyện, Bùi Huyền Trì đã trước một bước truyền âm: "Đừng mở miềng, truyền âm nói."
Con rối thuận theo truyền âm: "Đã tìm được hương dẫn dụ ở trong điện của Quý tần, y phục được Tư Y Cục gấp gáp may cho ngài phần lớn đều có mùi hương này, chỉ trên y phục của ngài là có mùi hương."
Hương dẫn dụ ở điện đã được Quý Tần ngầm xử lý, hóa thành tro tàn, chỉ có mùi hương thoang thoảng, con rối phải điều tra mấy ngày mới tìm được rõ ngọn nguồn.
Hương dẫn dụ đều bị đốt cháy, không còn sót lại chút gì, nên con rối không thể mang thứ đó đưa về.
Dừng một chút, nó lại nói: "Trong và ngoài kinh thành, trừ bỏ vị trong lòng ngài, đều không thể tìm thấy một con linh thú nào khác nữa."
Trên y phục hắn đều có đương nhiên là vì hắn mà tới, mà không phải vì sinh thần yến của Thái tử.
Quý Tần nhận sủng ái của Hoàng đế, hẳn đã sớm biết người trong tiên môn sẽ đến đây, bằng không Bùi Văn Ngọc cũng không có cơ hội để trở thành người đón tiếp.
Mà khi người trong tiên môn tới, tương đương với việc linh thú của họ cũng tới, có lẽ việc cưỡi linh thú sẽ khiến bọn họ có một chút dáng vẻ tiên nhân hơn.
Cái gọi là tiên môn chính đạo này khiến Bùi Huyền Trì cảm thấy chướng mắt.
Quý tần dường như chưa từng để sinh thần yến của Thái tử vào trong mắt, cái nàng muốn còn nhiều hơn thế.
Hương dẫn dụ chỉ có linh thú ngửi được, trong kinh thành không có linh thú, đương nhiên sẽ không có khả năng bị phát hiện.
Nếu không phải nhờ mèo nhỏ, đợi đến lúc nó phát huy tác dụng.
Đến lúc đó...
Quý Tần tính toán cận thận, nhưng cái nàng ta không ngờ tới chính là linh thú quý giá đến như vậy... Vậy mà bên người hắn lại có một con.
Bùi Huyền Trì chọt mèo nhỏ vẫn còn đang mơ hồ ngủ say.
"Meo~~" Cậu giật giật, vùi sâu vào trong ngực hắn, tránh né bàn tay ác ma kia, mũi hừ nhẹ, không hề có chút uy hiếp nào.
"Thời gian đã không còn sớm, ngươi vẫn còn muốn ngủ sao?" Bùi Huyền Trì thương lượng cùng mèo nhỏ: "Ta đưa ngươi về cung trước, về cung rồi lại ngủ được không?"
Mèo nhỏ không để ý hắn, hô hấp vẫn vững vàng, tiếp tục ngủ say.
"Hôm qua cũng ngủ rất nhiều, sao bây giờ vẫn còn ngủ nhiều như vậy."
"Hừ...Hừ..."
Bùi Huyền Trì nghĩ: "Ngủ lâu như vậy rồi, không đói bụng ư? Ăn no rồi lại ngủ được không?"
"Hừ...Hừ"
"Muốn ăn cá khô, điểm tâm không?"
"Hừ, hừ...Meo?"
Vân Lạc Đình ngơ ngác ngẩng đầu, đỉnh đầu lông xù dựa vào người hắn cọ lộn xộn.
Ăn, ăn cái gì cơ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.