Sau Khi Xuyên Thành Mèo, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học
Chương 23:
Tiêu Đường Sắc
14/09/2023
Sở Phi Niên ăn một miếng đồ hộp, nghiêng đầu nhìn anh: “Vì chuyện này cũng được coi là một điềm báo rằng cậu sắp thành chó hoàn toàn đấy.”
Lúc nói câu này cô đã chặn âm thanh đến chỗ ông cụ Đường, không để ông cụ Đường nghe được.
"Nếu cậu thật sự không muốn làm chó cả đời thì cậu phải nhanh lên." Sở Phi Niên nói.
Úc Tinh Hà còn chưa ăn sáng đã nghe Sở Phi Niên nói. Anh bỗng thấy bữa ăn này như bữa ăn cuối cùng của anh vậy.
"Nửa tháng nay ngày nào cậu cũng chạy ra ngoài, thế mà không thu hoạch được gì à?" Sở Phi Niên ăn xong liền nhoài người tựa vào ban công lim dim ngủ.
Thời tiết hôm nay thật đẹp. Nắng không quá gắt mà rất thoải mái.
Úc Tinh Hà uể oải nói: "Không."
"Ông cụ Đường nói cậu là chó trong chung cư. Sau khi bị chủ bỏ rơi, người quản lý tài sản vốn định đưa con chó này đi nhưng ông cụ Đường lại quyết định nhận nuôi nó. Chắc cậu đến đây khi ông ấy mới nhận nuôi con chó này." Sở Phi Niên liếm chân, chầm chậm nói.
Úc Tinh Hà đột ngột ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu...”
"Tôi chán quá nên mới nói vài câu với ông cụ Đường." Sở Phi Niên nói: "Trong chung cư có không ít du hồn. Đêm cậu cứ ra ngoài hỏi đại vài người, có khi lại hỏi được gì đấy."
Nghe cô nói vậy, tất cả cảm động đang chảy trong mắt Úc Tinh Hà bỗng nhiên tắt hẳn.
Sở Phi Niên đã nói hết những gì cô cần nói. Giờ chuyện đi hay không đi là chuyện Úc Tinh Hà tự quyết định.
Cả ngày hôm sau anh không ra ngoài. Đợi khi trời tối, ông cụ Đường đã đi khỏi. Úc Tinh Hà do dự lại gần Sở Phi Niên. Anh còn chưa kịp nói gì đã bị Sở Phi Niên giơ móng vuốt tát một cái.
Úc Tinh Hà chỉ thấy cảnh trước mắt bỗng lóe lên, ngay sau đó anh đã đứng trong phòng khách. Trên ghế sô pha bên cạnh là Sở Phi Niên và một con chó Golden.
"Cậu nhớ phải về trước bình minh." Sở Phi Niên nói.
Úc Tinh Hà: “Nếu tôi không về kịp thì sao?”
"Cậu sẽ trở thành một trong số họ." Sở Phi Niên nhìn về phía ban công.
Úc Tinh Hà nhìn về phía cô đang nhìn rồi lại bị những bóng người đang trôi lửng lơ giữa không trung dọa muốn nhập lại vào con Golden lần nữa.
Đấy là cô hồn dã quỷ trong chung cư. Họ chỉ có thể lang thang, phiêu bạt khắp nơi, chẳng biết bao giờ mới được xuống địa phủ đầu thai. Đến lúc đấy thì cả chó Úc Tinh Hà cũng chẳng làm nổi.
Úc Tinh Hà đành bất chấp khó khăn đi ra ngoài.
Chẳng ai ngờ được đêm nay lại là đêm hội của đám cô hồn dã quỷ trong chung cư. Sự thật đã chứng minh, Úc Tinh Hà thật sự rất nổi tiếng. Anh vừa vào chung cư đã bị đám ma quỷ gào thét kêu họ là fan của anh rồi bị bao vây.
Đợi tới khi Sở Phi Niên không ngủ được nên dứt khoát ra ngoài tìm anh thì đã thấy Úc Tinh Hà đang bị một đám ma quỷ vây quanh. Anh còn đang ôm một đứa bé trên tay, tay đứa bé đang cầm một cái diều.
"Anh ơi! Hát một bài nữa! Chỉ một bài nữa thôi! Một bài cuối cùng thôi! Aaa..." Ma nữ chen lên phía trước ôm mặt ré lên.
Ông lão chống gậy bên cạnh giơ gậy lên đánh vào đầu ma nữ: “Tự cháu đếm xem cháu đã hét lên câu này bao nhiêu lần rồi hả? Bài cuối cùng là bài cuối cùng, có thành quỷ thì cũng nên trung thực biết không hả?"
"Huhuhu! Chẳng lẽ mấy người không muốn nghe anh ấy hát tiếp à?" Ma nữ ôm đầu nhảy qua một bên, trợn mắt nhìn đám ma quỷ chung quanh.
Những con ma khác chỉ nhìn trời nhìn đất, không ho he gì.
“Lúc còn sống tôi chẳng bao giờ mua được vé để nghe anh ấy hát live. Giờ tôi đã chết, khó khăn lắm tôi mới được thấy anh ấy, lại còn được nghe anh ấy hát ở khoảng cách gần như vậy. Tôi chỉ muốn nghe thêm vài bài nữa thôi mà..." Ma nữ lẩm bẩm. Cô ấy cột tóc đuôi ngựa, mặc trên mình đồng phục của một trường trung học phổ thông gần đó.
Đáng ra cô ấy đang sống trong lứa tuổi đẹp nhất cuộc đời. Nhưng thay vào đó, cô ấy lại trở thành một trong nhiều cô hồn dã quỷ trong chung cư.
Úc Tinh Hà hắng giọng, ngẩng nhìn bầu trời nói: “Giờ có vẻ còn lâu mới đến bình minh. Để tôi hát một bài nữa nhé. Nhưng đây thật sự là bài cuối cùng đấy. Đợi khi hát xong tôi còn vài chuyện muốn hỏi mấy người.”
"Được, được ạ! Anh muốn biết gì thì chỉ cần hỏi thôi, chuyện gì em cũng kể anh nghe hết!" Ma nữ lập tức đứng dậy, giơ tay lên.
Con ma bên cạnh trông còn hăng hái hơn cô ấy: "Mau hỏi tôi! Hỏi tôi đây này! Tôi chết lâu hơn cô ấy. Chuyện tôi biết cũng nhiều hơn cô ấy nữa!"
"Thằng nhóc thối, lúc tôi chết cậu còn chưa sinh ra đâu! Cậu mà cũng đòi biết nhiều hơn tôi à?"
"Để tôi lên! Hãy để tôi lên đi! Dù tôi chưa chết lâu như họ nhưng chắc chắn tôi biết nhiều hơn họ đấy! Trong chung cư này ai nuôi chó, nuôi mấy con, ai lấy lý do dắt chó đi dạo để ra ngoài gặp người yêu, tôi biết cả đấy!"
"Chờ đã, bạn đừng đi vội." Hai mắt Úc Tinh Hà sáng bừng. Anh lập tức nhìn về phía chàng trai đứng hơi chếch phía đối diện.
Sở Phi Niên khoanh tay đứng dưới gốc cây, thu toàn cảnh buổi gặp mặt fan đang được tổ chức cách đó không xa vào mắt. Cô tiến tới cũng chẳng phát ra tiếng động gì. Ngay khi Úc Tinh Hà chuẩn bị hát xong, quỷ sai số 11 dắt một xâu ma dài xuất hiện phía sau cô: "Đại nhân."
"Lại đi ngang qua à?" Sở Phi Niên không quay đầu lại, hỏi.
Quỷ sai số 11 cười hì hì, hơi khom lưng nói: "Không thưa ngài, vừa khéo trong này có một con ma tôi cần dắt thôi."
Quỷ sai số 11 vừa nói xong, bên kia Úc Tinh Hà cũng vừa hát xong một bài. Quỷ sai số 11 nhìn Sở Phi Niên, thấy cô không nói gì liền bay tới đó. Hắn một tay cầm dây câu hồn, một tay cầm một quyển sổ nhỏ. Quỷ sai thốt lên một cái tên: "Phương Lam Lam!"
"Có!" Ma nữ mặc đồng phục giơ tay lên đáp. Cô ấy quay đầu lại thấy quỷ sai thì giật mình. Cô ấy muốn chạy, nhưng nhìn Úc Tinh Hà lại khiến cô không nỡ rời đi.
Ngược lại, những con ma khác thấy quỷ sai nháy mắt đã giải tán cả.
"Này! Cậu đừng đi mà!" Úc Tinh Hà vội vàng gọi chàng trai ma kia lại. Nhưng anh chỉ có thể nhìn cậu ta vội vàng trôi về phía bên kia hồ, lúc đi ngang qua một cái cây lại bị một cái chân đá quay lại.
Sở Phi Niên từ dưới tán cây bước ra. Cô nhìn Quỷ sai số 11, nói: “Làm xong việc thì mau mà đi đi. Đừng đứng đây cản đường.”
Quỷ sai số 11 run bần bật. Hắn lập tức lao tới cạnh Phương Lam Lam, vung dây câu hồn trong tay ra để trói cô ấy lại.
"Đợi đã!" Phương Lam Lam sợ hãi lập tức chạy qua trốn sau lưng Úc Tinh Hà: "Tôi còn muốn tới gặp bố mẹ tôi nữa. Chỉ một lần thôi. Gặp họ lần cuối, tôi mới yên lòng tới địa phủ với anh được."
Lúc nói câu này cô đã chặn âm thanh đến chỗ ông cụ Đường, không để ông cụ Đường nghe được.
"Nếu cậu thật sự không muốn làm chó cả đời thì cậu phải nhanh lên." Sở Phi Niên nói.
Úc Tinh Hà còn chưa ăn sáng đã nghe Sở Phi Niên nói. Anh bỗng thấy bữa ăn này như bữa ăn cuối cùng của anh vậy.
"Nửa tháng nay ngày nào cậu cũng chạy ra ngoài, thế mà không thu hoạch được gì à?" Sở Phi Niên ăn xong liền nhoài người tựa vào ban công lim dim ngủ.
Thời tiết hôm nay thật đẹp. Nắng không quá gắt mà rất thoải mái.
Úc Tinh Hà uể oải nói: "Không."
"Ông cụ Đường nói cậu là chó trong chung cư. Sau khi bị chủ bỏ rơi, người quản lý tài sản vốn định đưa con chó này đi nhưng ông cụ Đường lại quyết định nhận nuôi nó. Chắc cậu đến đây khi ông ấy mới nhận nuôi con chó này." Sở Phi Niên liếm chân, chầm chậm nói.
Úc Tinh Hà đột ngột ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu...”
"Tôi chán quá nên mới nói vài câu với ông cụ Đường." Sở Phi Niên nói: "Trong chung cư có không ít du hồn. Đêm cậu cứ ra ngoài hỏi đại vài người, có khi lại hỏi được gì đấy."
Nghe cô nói vậy, tất cả cảm động đang chảy trong mắt Úc Tinh Hà bỗng nhiên tắt hẳn.
Sở Phi Niên đã nói hết những gì cô cần nói. Giờ chuyện đi hay không đi là chuyện Úc Tinh Hà tự quyết định.
Cả ngày hôm sau anh không ra ngoài. Đợi khi trời tối, ông cụ Đường đã đi khỏi. Úc Tinh Hà do dự lại gần Sở Phi Niên. Anh còn chưa kịp nói gì đã bị Sở Phi Niên giơ móng vuốt tát một cái.
Úc Tinh Hà chỉ thấy cảnh trước mắt bỗng lóe lên, ngay sau đó anh đã đứng trong phòng khách. Trên ghế sô pha bên cạnh là Sở Phi Niên và một con chó Golden.
"Cậu nhớ phải về trước bình minh." Sở Phi Niên nói.
Úc Tinh Hà: “Nếu tôi không về kịp thì sao?”
"Cậu sẽ trở thành một trong số họ." Sở Phi Niên nhìn về phía ban công.
Úc Tinh Hà nhìn về phía cô đang nhìn rồi lại bị những bóng người đang trôi lửng lơ giữa không trung dọa muốn nhập lại vào con Golden lần nữa.
Đấy là cô hồn dã quỷ trong chung cư. Họ chỉ có thể lang thang, phiêu bạt khắp nơi, chẳng biết bao giờ mới được xuống địa phủ đầu thai. Đến lúc đấy thì cả chó Úc Tinh Hà cũng chẳng làm nổi.
Úc Tinh Hà đành bất chấp khó khăn đi ra ngoài.
Chẳng ai ngờ được đêm nay lại là đêm hội của đám cô hồn dã quỷ trong chung cư. Sự thật đã chứng minh, Úc Tinh Hà thật sự rất nổi tiếng. Anh vừa vào chung cư đã bị đám ma quỷ gào thét kêu họ là fan của anh rồi bị bao vây.
Đợi tới khi Sở Phi Niên không ngủ được nên dứt khoát ra ngoài tìm anh thì đã thấy Úc Tinh Hà đang bị một đám ma quỷ vây quanh. Anh còn đang ôm một đứa bé trên tay, tay đứa bé đang cầm một cái diều.
"Anh ơi! Hát một bài nữa! Chỉ một bài nữa thôi! Một bài cuối cùng thôi! Aaa..." Ma nữ chen lên phía trước ôm mặt ré lên.
Ông lão chống gậy bên cạnh giơ gậy lên đánh vào đầu ma nữ: “Tự cháu đếm xem cháu đã hét lên câu này bao nhiêu lần rồi hả? Bài cuối cùng là bài cuối cùng, có thành quỷ thì cũng nên trung thực biết không hả?"
"Huhuhu! Chẳng lẽ mấy người không muốn nghe anh ấy hát tiếp à?" Ma nữ ôm đầu nhảy qua một bên, trợn mắt nhìn đám ma quỷ chung quanh.
Những con ma khác chỉ nhìn trời nhìn đất, không ho he gì.
“Lúc còn sống tôi chẳng bao giờ mua được vé để nghe anh ấy hát live. Giờ tôi đã chết, khó khăn lắm tôi mới được thấy anh ấy, lại còn được nghe anh ấy hát ở khoảng cách gần như vậy. Tôi chỉ muốn nghe thêm vài bài nữa thôi mà..." Ma nữ lẩm bẩm. Cô ấy cột tóc đuôi ngựa, mặc trên mình đồng phục của một trường trung học phổ thông gần đó.
Đáng ra cô ấy đang sống trong lứa tuổi đẹp nhất cuộc đời. Nhưng thay vào đó, cô ấy lại trở thành một trong nhiều cô hồn dã quỷ trong chung cư.
Úc Tinh Hà hắng giọng, ngẩng nhìn bầu trời nói: “Giờ có vẻ còn lâu mới đến bình minh. Để tôi hát một bài nữa nhé. Nhưng đây thật sự là bài cuối cùng đấy. Đợi khi hát xong tôi còn vài chuyện muốn hỏi mấy người.”
"Được, được ạ! Anh muốn biết gì thì chỉ cần hỏi thôi, chuyện gì em cũng kể anh nghe hết!" Ma nữ lập tức đứng dậy, giơ tay lên.
Con ma bên cạnh trông còn hăng hái hơn cô ấy: "Mau hỏi tôi! Hỏi tôi đây này! Tôi chết lâu hơn cô ấy. Chuyện tôi biết cũng nhiều hơn cô ấy nữa!"
"Thằng nhóc thối, lúc tôi chết cậu còn chưa sinh ra đâu! Cậu mà cũng đòi biết nhiều hơn tôi à?"
"Để tôi lên! Hãy để tôi lên đi! Dù tôi chưa chết lâu như họ nhưng chắc chắn tôi biết nhiều hơn họ đấy! Trong chung cư này ai nuôi chó, nuôi mấy con, ai lấy lý do dắt chó đi dạo để ra ngoài gặp người yêu, tôi biết cả đấy!"
"Chờ đã, bạn đừng đi vội." Hai mắt Úc Tinh Hà sáng bừng. Anh lập tức nhìn về phía chàng trai đứng hơi chếch phía đối diện.
Sở Phi Niên khoanh tay đứng dưới gốc cây, thu toàn cảnh buổi gặp mặt fan đang được tổ chức cách đó không xa vào mắt. Cô tiến tới cũng chẳng phát ra tiếng động gì. Ngay khi Úc Tinh Hà chuẩn bị hát xong, quỷ sai số 11 dắt một xâu ma dài xuất hiện phía sau cô: "Đại nhân."
"Lại đi ngang qua à?" Sở Phi Niên không quay đầu lại, hỏi.
Quỷ sai số 11 cười hì hì, hơi khom lưng nói: "Không thưa ngài, vừa khéo trong này có một con ma tôi cần dắt thôi."
Quỷ sai số 11 vừa nói xong, bên kia Úc Tinh Hà cũng vừa hát xong một bài. Quỷ sai số 11 nhìn Sở Phi Niên, thấy cô không nói gì liền bay tới đó. Hắn một tay cầm dây câu hồn, một tay cầm một quyển sổ nhỏ. Quỷ sai thốt lên một cái tên: "Phương Lam Lam!"
"Có!" Ma nữ mặc đồng phục giơ tay lên đáp. Cô ấy quay đầu lại thấy quỷ sai thì giật mình. Cô ấy muốn chạy, nhưng nhìn Úc Tinh Hà lại khiến cô không nỡ rời đi.
Ngược lại, những con ma khác thấy quỷ sai nháy mắt đã giải tán cả.
"Này! Cậu đừng đi mà!" Úc Tinh Hà vội vàng gọi chàng trai ma kia lại. Nhưng anh chỉ có thể nhìn cậu ta vội vàng trôi về phía bên kia hồ, lúc đi ngang qua một cái cây lại bị một cái chân đá quay lại.
Sở Phi Niên từ dưới tán cây bước ra. Cô nhìn Quỷ sai số 11, nói: “Làm xong việc thì mau mà đi đi. Đừng đứng đây cản đường.”
Quỷ sai số 11 run bần bật. Hắn lập tức lao tới cạnh Phương Lam Lam, vung dây câu hồn trong tay ra để trói cô ấy lại.
"Đợi đã!" Phương Lam Lam sợ hãi lập tức chạy qua trốn sau lưng Úc Tinh Hà: "Tôi còn muốn tới gặp bố mẹ tôi nữa. Chỉ một lần thôi. Gặp họ lần cuối, tôi mới yên lòng tới địa phủ với anh được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.