Sau Khi Xuyên Thành Người Qua Đường Yểu Mệnh
Chương 80: HOẠT ĐỘNG GIÃN CƠ
MaikaFS
05/11/2024
"Anh cả!" Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Cố Yên Nhiên rửa tay chạy ra, vừa lúc nghe được mấy lời khó tả phát ra từ miệng Cố Minh Chiếu. Cô tức giận dậm chân: "Anh muốn tức chết em đúng không? Xin lỗi anh Giang Khắc mau, sao anh có thể vô lễ thế chứ?"
Cố Yên Nhiên không hiểu.
Trong ký ức của nguyên chủ, Cố Minh Chiếu là người anh tuy nghiêm khắc nhưng không đến nỗi cứng nhắc, sẽ kiên nhẫn nghe các em trong nhà tâm sự, đồng thời suy tính để đưa ra lời khuyên đứng đắn nhất.
Sau khi kết hôn và có con, Cố Minh Chiếu càng trở lên ôn hòa, những lời khó nghe như vừa rồi, phát ra từ miệng anh quả là không tưởng.
Cố Minh Chiếu tối sầm mặt.
Xin lỗi?
Em gái anh bắt anh xin lỗi tên mưu mô, trơ trẽn, không xứng làm đàn ông này?
Nhìn ánh mắt như muốn giết người xen lẫn tia không cam lòng của ai đó, Giang Khắc cười khẩy, "Đánh một trận?"
"Được!"
Cố Yên Nhiên chẳng hiểu mô tê gì, chỉ thấy hai tên đàn ông hùng hùng hổ hổ bước ra bãi đất trống sau nhà, không nói hai lời xông vào đấm đá.
"Anh cả! Anh Giang Khắc!"
Lâm Hiểu Nhan chạy đến đỡ tay Cố Yên Nhiên, sợ cô tức quá mà ngất xỉu. Dương Hướng Đảng cười nhạt, dịu giọng an ủi cháu gái.
"Đừng lo, hoạt động giãn cơ mà thôi. Hai thằng nhóc tự có chừng mực."
Hoạt động giãn cơ?
Cố Yên Nhiên nhìn trận đấu bên ngoài cửa sổ, hai mắt trừng lớn như muốn rách cả mí mắt. Bụi bay tán loạn, mỗi đòn đánh nhanh như gió, cơ hồ chỉ nhìn thấy tàn ảnh... đây chính là giãn cơ?
Ba thanh niên tri thức nam lại không quan tâm nhiều đến thế, họ hứng thú bừng bừng thảo luận.
"Tôi cá anh Cố sẽ thắng."
"A Lễ, mắt nhìn của cậu kém đi rồi. Theo tôi thấy, người thắng hẳn là đồng chí Giang."
"Tôi cũng đoán đồng chí Giang thắng'
Ngoài Lục Diên Lễ ra, hai người còn lại trong nhóm thanh niên tri thức nam đều đoán Giang Khắc thắng. Lục Diên Lễ cảm thấy không phục, quay đầu lôi kéo Cố Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan: "Yên Nhiên, Hiểu Nhan, các cậu đoán xem ai thắng?"
Lâm Hiểu Nhan liếc nhìn Cố Yên Nhiên, do dự không biết chọn ai, "Tiểu Nhiên, cậu đoán trước đi?"
"Tớ đoán... ài, anh trai thắng!" Dù sao cũng là anh mình, Cố Yên Nhiên trái lòng nói.
Lâm Hiểu Nhan dĩ nhiên theo phe Cô Yên Nhiên: "Tớ cũng cảm thấy anh Cố sẽ là người thắng."
Tỉ số thoắt cái từ 1-2 biến thành 3-2. Từ Cẩn và Lục Trạm hừ hừ hai tiếng, hất cằm nói: "Cứ chờ xem!"
Mười lăm phút sau, trận đấu bên ngoài đã đến hồi kết.
Giang Khắc bắt lấy tay Cố Minh Chiếu, vật lộn anh qua sau lưng. Cơ thể Cố Minh Chiếu va chạm với mặt đất, phát ra tiếng "rầm" trầm đục, Cố Yên Nhiên sợ hãi hét lên: "Anh ơi!" rồi chạy vội ra xem. May mắn Cố Minh Chiếu chỉ bị xước xẩy chân tay, đồng thời cả cơ thể tê rần, cũng không có vấn đề gì lớn.
"Phản ứng quá chậm!"
Dương Hướng Đảng không vui bình luận. Từ ngày Cố Minh Chiếu dời quân khu, gia nhập vào đội cảnh sát, ít khi chiến đấu nên kĩ năng bị mài mòn thấy rõ. Nhưng đây là con đường anh chọn, Dương Hướng Đảng cũng không nói thêm gì.
Nỗi đau trên người Cố Minh Chiếu so với tâm trạng trong lòng quả là nhỏ bé đến đáng thương. Cố Minh Chiếu ngồi trên ghế mây, uể oải cả buổi. Cố Yên Nhiên lo cho anh, lại phải bận bịu tiếp đón khách khứa, không để ý đến ánh mắt như có như không của Giang Khắc.
Đúng mười rưỡi, Cố Yên Nhiên là nhân vật chính, đứng lên phát biểu cảm nghĩ, sau đó mời mọi người khai tiệc.
Khách đến cũng khá nhiều, nhà đại đội trưởng, nhà thím Thục Phân, vài thanh niên tri thức thân quen trong khu thanh niên tri thức, lại thêm đám Lục Diên Lễ, Giang Khắc... vừa khéo ngồi đầy ba bàn tiệc.
Ăn uống, dọn dẹp xong, vậy mà đã hơn hai giờ chiều.
Nhìn nền trời đùng đục như sắp mưa, tâm trạng của đa số mọi người vẫn nán lại trong nhà Cố Yên Nhiên khá buồn bã
Nhất là Lâm Hiểu Nhan, cô ấy không để tâm ánh nhìn của người xung quanh, ngả vào vai Cố Yên Nhiên khóc thút thít.
Cố Yên Nhiên không hiểu.
Trong ký ức của nguyên chủ, Cố Minh Chiếu là người anh tuy nghiêm khắc nhưng không đến nỗi cứng nhắc, sẽ kiên nhẫn nghe các em trong nhà tâm sự, đồng thời suy tính để đưa ra lời khuyên đứng đắn nhất.
Sau khi kết hôn và có con, Cố Minh Chiếu càng trở lên ôn hòa, những lời khó nghe như vừa rồi, phát ra từ miệng anh quả là không tưởng.
Cố Minh Chiếu tối sầm mặt.
Xin lỗi?
Em gái anh bắt anh xin lỗi tên mưu mô, trơ trẽn, không xứng làm đàn ông này?
Nhìn ánh mắt như muốn giết người xen lẫn tia không cam lòng của ai đó, Giang Khắc cười khẩy, "Đánh một trận?"
"Được!"
Cố Yên Nhiên chẳng hiểu mô tê gì, chỉ thấy hai tên đàn ông hùng hùng hổ hổ bước ra bãi đất trống sau nhà, không nói hai lời xông vào đấm đá.
"Anh cả! Anh Giang Khắc!"
Lâm Hiểu Nhan chạy đến đỡ tay Cố Yên Nhiên, sợ cô tức quá mà ngất xỉu. Dương Hướng Đảng cười nhạt, dịu giọng an ủi cháu gái.
"Đừng lo, hoạt động giãn cơ mà thôi. Hai thằng nhóc tự có chừng mực."
Hoạt động giãn cơ?
Cố Yên Nhiên nhìn trận đấu bên ngoài cửa sổ, hai mắt trừng lớn như muốn rách cả mí mắt. Bụi bay tán loạn, mỗi đòn đánh nhanh như gió, cơ hồ chỉ nhìn thấy tàn ảnh... đây chính là giãn cơ?
Ba thanh niên tri thức nam lại không quan tâm nhiều đến thế, họ hứng thú bừng bừng thảo luận.
"Tôi cá anh Cố sẽ thắng."
"A Lễ, mắt nhìn của cậu kém đi rồi. Theo tôi thấy, người thắng hẳn là đồng chí Giang."
"Tôi cũng đoán đồng chí Giang thắng'
Ngoài Lục Diên Lễ ra, hai người còn lại trong nhóm thanh niên tri thức nam đều đoán Giang Khắc thắng. Lục Diên Lễ cảm thấy không phục, quay đầu lôi kéo Cố Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan: "Yên Nhiên, Hiểu Nhan, các cậu đoán xem ai thắng?"
Lâm Hiểu Nhan liếc nhìn Cố Yên Nhiên, do dự không biết chọn ai, "Tiểu Nhiên, cậu đoán trước đi?"
"Tớ đoán... ài, anh trai thắng!" Dù sao cũng là anh mình, Cố Yên Nhiên trái lòng nói.
Lâm Hiểu Nhan dĩ nhiên theo phe Cô Yên Nhiên: "Tớ cũng cảm thấy anh Cố sẽ là người thắng."
Tỉ số thoắt cái từ 1-2 biến thành 3-2. Từ Cẩn và Lục Trạm hừ hừ hai tiếng, hất cằm nói: "Cứ chờ xem!"
Mười lăm phút sau, trận đấu bên ngoài đã đến hồi kết.
Giang Khắc bắt lấy tay Cố Minh Chiếu, vật lộn anh qua sau lưng. Cơ thể Cố Minh Chiếu va chạm với mặt đất, phát ra tiếng "rầm" trầm đục, Cố Yên Nhiên sợ hãi hét lên: "Anh ơi!" rồi chạy vội ra xem. May mắn Cố Minh Chiếu chỉ bị xước xẩy chân tay, đồng thời cả cơ thể tê rần, cũng không có vấn đề gì lớn.
"Phản ứng quá chậm!"
Dương Hướng Đảng không vui bình luận. Từ ngày Cố Minh Chiếu dời quân khu, gia nhập vào đội cảnh sát, ít khi chiến đấu nên kĩ năng bị mài mòn thấy rõ. Nhưng đây là con đường anh chọn, Dương Hướng Đảng cũng không nói thêm gì.
Nỗi đau trên người Cố Minh Chiếu so với tâm trạng trong lòng quả là nhỏ bé đến đáng thương. Cố Minh Chiếu ngồi trên ghế mây, uể oải cả buổi. Cố Yên Nhiên lo cho anh, lại phải bận bịu tiếp đón khách khứa, không để ý đến ánh mắt như có như không của Giang Khắc.
Đúng mười rưỡi, Cố Yên Nhiên là nhân vật chính, đứng lên phát biểu cảm nghĩ, sau đó mời mọi người khai tiệc.
Khách đến cũng khá nhiều, nhà đại đội trưởng, nhà thím Thục Phân, vài thanh niên tri thức thân quen trong khu thanh niên tri thức, lại thêm đám Lục Diên Lễ, Giang Khắc... vừa khéo ngồi đầy ba bàn tiệc.
Ăn uống, dọn dẹp xong, vậy mà đã hơn hai giờ chiều.
Nhìn nền trời đùng đục như sắp mưa, tâm trạng của đa số mọi người vẫn nán lại trong nhà Cố Yên Nhiên khá buồn bã
Nhất là Lâm Hiểu Nhan, cô ấy không để tâm ánh nhìn của người xung quanh, ngả vào vai Cố Yên Nhiên khóc thút thít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.