Sau Khi Xuyên Thành Người Qua Đường Yểu Mệnh
Chương 70: HỘP KHUYÊN TẠI
MaikaFS
01/11/2024
Nghe xong, Cố Yên Nhiên nghĩ đến một khả năng.
Nhưng nhìn thôn dân đang hóng chuyện bên ngoài, người thì dùng ánh mắt háo hức, người thì dùng ánh mắt lo lắng, cũng có người chỉ đơn giản là hờ hững nhìn về phía này, Cố Yên Nhiên cảm thấy người của đội kiểm soát dù hống hách, cũng không dám hống hách, điên cuồng đến mức ấy.
Đáng tiếc, là cô coi thường đội kiểm soát rồi.
Chỉ thấy Tô Tuyết chạy về phía bọn họ, dùng vẻ mặt lấy lòng, nịnh nọt nói gì đó.
Nghe cô ta nói xong, người của đội kiểm soát liếc mắt đảo quanh, một người đi theo Tô Tuyết đến góc tối, hai người còn lại cố ý dùng lưng che chắn cho bọn họ.
Và dù Tô Tuyết cũng cẩn thận che che lấp lấp.
Nhưng Cố Yên Nhiên vẫn lờ mờ nhìn thấy cô ta nhét vào tay người của đội kiểm soát một thứ hình tròn được bọc trong vải kín, và... tiền.
Một xấp tiền! Liếc mắt sơ qua cũng biết không ít hơn trăm khối!
Người của đội kiểm soát có vẻ sửng sốt, nhưng rất nhanh làm như không có chuyện gì, điềm nhiên thu toàn bộ những thứ đó lại, thậm chí còn quăng ánh mắt tán thưởng về phía Tô Tuyết.
Tô Tuyết nhoẻn miệng cười, lại kéo theo Thẩm Đại Lệ tiếp tục tìm kiếm. Nhưng lúc đi ngang qua cô, cô ta khẽ nhếch môi, vẻ tiểu nhân đắc thắng ẩn hiện trong mắt.
Đút lót trắng trợn!
Cố Yên Nhiên há hốc mồm, không thể tin người trong đội kiểm soát to gan đến thế.
Nhiều người như vậy, chắc chắn không chỉ mình cô nhìn thấy!
Nhưng họ không hề kiêng dè, thậm chí tay khi cầm tiền còn không thèm run lấy một chút, nhìn là biết ngựa quen đường cũ, nhận đút lót quen tay!
Chừng ba mươi phút sau, người của đội kiểm soát bắt đầu tản ra tìm kiếm.
Lại chưa đầy năm phút sau: “Tìm thấy rồi!”
Cố Yên Nhiên nhìn về phía tiếng hét, phát hiện lại là Tô Tuyết.
Biết ngay mà!
Cô thầm rủa một tiếng trong lòng, nhìn trận thế, hẳn đám người Tô Tuyết, Thẩm Đại Lệ, Nhị Nha nhất quyết ép cô vào đường cùng cho bằng được.
Cô ta lục tung tủ quần áo của cô lên, vờ như lôi từ trong tủ quần áo ra một hộp khuyên tai được thiết kế tinh xảo, khi hộp khuyên tai mở ra, để lộ bên trong là đôi khuyên tai bằng ngọc bích thượng hạng, đẹp đến mức thôn dân đang đứng bên ngoài phải hít hà.
Cổ Yên Nhiên giật mình, cô biết vật này, đó là đôi khuyên tai bà nội tặng cho nguyên chủ trước khi bà qua đời, nguyên chủ vẫn luôn cảm thấy bà nội là người thương mình nhất, nên khi xuống nông thôn đem theo nó, coi nó như bà nội ở bên. Nhưng sau này, khi xuống nông thôn mới biết sở hữu thứ quý giá như vậy bị coi là địa chủ, cô ấy tham khảo ý kiến của Thẩm Đại Lệ, cuối cùng mang hộp khuyên tai đem chôn ở bờ ruộng sau làng, nghĩ bụng khi nào trở về thành phố sẽ đến lấy.
Mà lúc Cổ Yên Nhiên xuyên qua, vì bận giải quyết rắc rối, bận tính kế sinh nhai, hơn nữa hộp khuyên tai này đối với cô cũng không quan trọng đến vậy, nên vô thức quên mất.
Ai ngờ... Thẩm Đại Lệ!
Cố Yên Nhiên thực sự bội phục sự vô sỉ của con người này rồi. Mà Thẩm Đại Lệ cũng không dễ chịu gì, vì cô ta là người trọng sinh, thừa biết qua hai năm nữa, món đồ trong tay Tô Tuyết sẽ có giá trị lớn đến mức nào. Nhưng thù hận che mắt, khiến cô ta không nghĩ ngợi được gì nhiều.
“Cố Yên Nhiên! Giải thích đi, sao cô dám giấu thứ đồ của địa chủ phong kiến trong nhà?” Cánh tay Tô Tuyết run run, giọng nói đầy hưng phấn.
Cô giải thích thế nào?
Đồ là cô ta nhét, là người trong đội kiểm soát dung túng cho cô ta nhét!
Muốn cô nói thẳng chứ gì?
Được! Vậy thì nói!
“Tô Tuyết, không ai ở đây là người mù. Đội kiểm soát và mấy người các cô từng tìm đi tìm lại tủ quần áo đến lần thứ ba, nhưng lần này mới phát hiện. Chẳng lẽ nói, ba lần trước chỉ là tìm cho qua?”
“Hơn nữa, ai cũng thấy cô nhét tiền cho đội kiểm soát..”
Cố Yên Nhiên còn chưa kịp nói hết, người trong đội kiểm soát đã quát lớn: “Bớt ăn nói linh tinh! Chứng cứ rõ ràng, cô không thoát khỏi số phận bị mang đi đấu tố đâu! Mang cô ta đi!”
Nói xong, ba người đồng thời tiến lên, trên tay cầm còng tay, vẻ hả hê như trả được đại thù.
Lâm Hiểu Nhan trừng lớn hai mắt, định liều chết ngăn cản.
Đúng lúc này...
“Ai dám?!”
Nhưng nhìn thôn dân đang hóng chuyện bên ngoài, người thì dùng ánh mắt háo hức, người thì dùng ánh mắt lo lắng, cũng có người chỉ đơn giản là hờ hững nhìn về phía này, Cố Yên Nhiên cảm thấy người của đội kiểm soát dù hống hách, cũng không dám hống hách, điên cuồng đến mức ấy.
Đáng tiếc, là cô coi thường đội kiểm soát rồi.
Chỉ thấy Tô Tuyết chạy về phía bọn họ, dùng vẻ mặt lấy lòng, nịnh nọt nói gì đó.
Nghe cô ta nói xong, người của đội kiểm soát liếc mắt đảo quanh, một người đi theo Tô Tuyết đến góc tối, hai người còn lại cố ý dùng lưng che chắn cho bọn họ.
Và dù Tô Tuyết cũng cẩn thận che che lấp lấp.
Nhưng Cố Yên Nhiên vẫn lờ mờ nhìn thấy cô ta nhét vào tay người của đội kiểm soát một thứ hình tròn được bọc trong vải kín, và... tiền.
Một xấp tiền! Liếc mắt sơ qua cũng biết không ít hơn trăm khối!
Người của đội kiểm soát có vẻ sửng sốt, nhưng rất nhanh làm như không có chuyện gì, điềm nhiên thu toàn bộ những thứ đó lại, thậm chí còn quăng ánh mắt tán thưởng về phía Tô Tuyết.
Tô Tuyết nhoẻn miệng cười, lại kéo theo Thẩm Đại Lệ tiếp tục tìm kiếm. Nhưng lúc đi ngang qua cô, cô ta khẽ nhếch môi, vẻ tiểu nhân đắc thắng ẩn hiện trong mắt.
Đút lót trắng trợn!
Cố Yên Nhiên há hốc mồm, không thể tin người trong đội kiểm soát to gan đến thế.
Nhiều người như vậy, chắc chắn không chỉ mình cô nhìn thấy!
Nhưng họ không hề kiêng dè, thậm chí tay khi cầm tiền còn không thèm run lấy một chút, nhìn là biết ngựa quen đường cũ, nhận đút lót quen tay!
Chừng ba mươi phút sau, người của đội kiểm soát bắt đầu tản ra tìm kiếm.
Lại chưa đầy năm phút sau: “Tìm thấy rồi!”
Cố Yên Nhiên nhìn về phía tiếng hét, phát hiện lại là Tô Tuyết.
Biết ngay mà!
Cô thầm rủa một tiếng trong lòng, nhìn trận thế, hẳn đám người Tô Tuyết, Thẩm Đại Lệ, Nhị Nha nhất quyết ép cô vào đường cùng cho bằng được.
Cô ta lục tung tủ quần áo của cô lên, vờ như lôi từ trong tủ quần áo ra một hộp khuyên tai được thiết kế tinh xảo, khi hộp khuyên tai mở ra, để lộ bên trong là đôi khuyên tai bằng ngọc bích thượng hạng, đẹp đến mức thôn dân đang đứng bên ngoài phải hít hà.
Cổ Yên Nhiên giật mình, cô biết vật này, đó là đôi khuyên tai bà nội tặng cho nguyên chủ trước khi bà qua đời, nguyên chủ vẫn luôn cảm thấy bà nội là người thương mình nhất, nên khi xuống nông thôn đem theo nó, coi nó như bà nội ở bên. Nhưng sau này, khi xuống nông thôn mới biết sở hữu thứ quý giá như vậy bị coi là địa chủ, cô ấy tham khảo ý kiến của Thẩm Đại Lệ, cuối cùng mang hộp khuyên tai đem chôn ở bờ ruộng sau làng, nghĩ bụng khi nào trở về thành phố sẽ đến lấy.
Mà lúc Cổ Yên Nhiên xuyên qua, vì bận giải quyết rắc rối, bận tính kế sinh nhai, hơn nữa hộp khuyên tai này đối với cô cũng không quan trọng đến vậy, nên vô thức quên mất.
Ai ngờ... Thẩm Đại Lệ!
Cố Yên Nhiên thực sự bội phục sự vô sỉ của con người này rồi. Mà Thẩm Đại Lệ cũng không dễ chịu gì, vì cô ta là người trọng sinh, thừa biết qua hai năm nữa, món đồ trong tay Tô Tuyết sẽ có giá trị lớn đến mức nào. Nhưng thù hận che mắt, khiến cô ta không nghĩ ngợi được gì nhiều.
“Cố Yên Nhiên! Giải thích đi, sao cô dám giấu thứ đồ của địa chủ phong kiến trong nhà?” Cánh tay Tô Tuyết run run, giọng nói đầy hưng phấn.
Cô giải thích thế nào?
Đồ là cô ta nhét, là người trong đội kiểm soát dung túng cho cô ta nhét!
Muốn cô nói thẳng chứ gì?
Được! Vậy thì nói!
“Tô Tuyết, không ai ở đây là người mù. Đội kiểm soát và mấy người các cô từng tìm đi tìm lại tủ quần áo đến lần thứ ba, nhưng lần này mới phát hiện. Chẳng lẽ nói, ba lần trước chỉ là tìm cho qua?”
“Hơn nữa, ai cũng thấy cô nhét tiền cho đội kiểm soát..”
Cố Yên Nhiên còn chưa kịp nói hết, người trong đội kiểm soát đã quát lớn: “Bớt ăn nói linh tinh! Chứng cứ rõ ràng, cô không thoát khỏi số phận bị mang đi đấu tố đâu! Mang cô ta đi!”
Nói xong, ba người đồng thời tiến lên, trên tay cầm còng tay, vẻ hả hê như trả được đại thù.
Lâm Hiểu Nhan trừng lớn hai mắt, định liều chết ngăn cản.
Đúng lúc này...
“Ai dám?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.