Sau Khi Xuyên Thành Người Qua Đường Yểu Mệnh
Chương 73: TRI THỨC LÀ VÔ GIÁ
MaikaFS
02/11/2024
“Anh hai, đây là gì?”
Đợi chuyện tàng tư đồ vật trái phép lắng lại, cũng là lúc Cố Minh Chiếu tìm đến Cố Yên Nhiên, thảo luận chuyện trở về thành phố.
Thực ra trong thâm tâm Cố Yên Nhiên luôn nghĩ, mình sẽ ở lại đây ít nhất năm rưỡi nữa, mới có thể trở về căn nhà nơi nguyên chủ sinh ra.
Thậm chí, nếu cô không thông qua kỳ thi đại học ở thời đại này, thời gian còn sẽ kéo dài thêm mấy năm.
Ai ngờ, thoắt một cái, cơ hội trở về thành phố đã nằm im trước mặt cô.
Nhìn “Thư mời nhập học” được anh trai để trên bàn, Cố Yên Nhiên kinh ngạc trừng lớn hai mắt: “Không... không phải những trường đại học trên cả nước đều đóng cửa rồi sao? Thư... thư mời nhập học này.”
Cố Minh Chiếu nhoẻn miệng cười: “Tình hình an ninh dần ổn định, nhà nước bắt đầu rót tiền tu sửa các trường đại học lớn, đồng thời mở cửa trường đại học quốc gia làm thử nghiệm. Đối tượng học sinh được nhận vào là những nhân tài từng có thành tích học tập nổi trội đến từ khắp nơi trên cả nước, riêng một số con cái của gia đình quân nhân, viên chức có công, cũng có thể nhập học.”
“Ông ngoại dành được một suất nhập học, ngay lập tức nghĩ đến em. Tiểu Nhiên, em phải cảm ơn ông ngoại nhé.”
Cố Yên Nhiên viền mắt phiếm hồng, ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ”
Nhưng cô bỗng nhớ tới những người bạn của mình ở nông thôn, đặc biệt là Lâm Hiểu Nhan, trong lòng liền có chút không lỡ.
Cố Minh Chiếu nhìn ra cảm xúc của cô, vỗ vai cô an ủi: “Em yên tâm, đất nước đang tích cực phát triển, đợi qua vài năm, rồi họ cũng có thể dựa vào việc học, trở lại thành phố.”
“Vậy... bao giờ chúng ta đi?”
“Hai ngày nữa. Đợi anh làm thủ tục xong, chúng ta lập tức đi”
Rời khỏi phòng trọ nơi Cố Minh Chiếu và Dương Hướng Đảng thuê, Cố Yên Nhiên đạp xe trên đường lớn, mặt hiện vẻ buồn man mác.
Đúng lúc cô đạp xe đi ngang qua tiệm sách, dưới chân đột nhiên khựng lại, dựng xe bước vào.
“Muốn mua gì?” Ngay khi chân trước đạp vào ngưỡng cửa, cô đã thấy ngay bà chủ tiệm sách đang phì phèo điếu thuốc lá, chỉ vào mấy quầy hàng ít ỏi nói: “Sách giải trí ở quầy đầu tiên và quầy thứ hai, các loại sách khác ở quầy thứ ba, thích gì tự tìm.”
Cố Yên Nhiên bỏ qua quầy thứ nhất và quầy thứ hai, đi thẳng đến quầy thứ ba.
Sách trên quầy thứ ba bám một tầng bụi mờ, nhìn là biết được ít người săn đón. Cố Yên Nhiên lật từng cuốn, nào là sách thiên văn, sách địa lý, sách nghiên cứu sinh vật... tìm nửa ngày, cuối cùng Cố Yên Nhiên xếp ra một chồng sách, đưa cho bà chủ.
Bà chủ nhìn lướt qua, nhướng mày, “Cô em là thanh niên tri thức đúng không? Đại học đóng cửa mấy năm nay, chưa biết ngày nào năm nào mở ra, học xong mấy cuốn này cũng chỉ để làm cảnh. Nếu cô em muốn mua giấy đốt, trong kho còn rất nhiều...
Cố Yên Nhiên không ngờ bà chủ lại thẳng thắn như vậy.
Theo lý mà nói, có người mua sách, còn mua một lúc nhiều sách như vậy, bà ta phải vui mừng, tâng bốc đống sách mới đúng?
Bà chủ hiệu sách tự giễu cười, “Tôi từng là giảng viên đại học, hi vọng đại học mở cửa so với cô em chỉ hơn chứ không kém, nhưng một hơi đợi mười mấy năm, vẫn không đợi được..”
Không khí trong hiệu sách bỗng trầm xuống.
Cuối cùng, Cố Yên Nhiên chỉ im lặng, lục tìm tiền trong túi tiền của mình, đưa cho bà chủ mười khối: “Từng này đủ chứ?”
Bà chủ hiệu sách hét lên với giọng the thé, “Ông trời của tôi ơi! Mười khối này... đủ để cô mua toàn bộ sách trong tiệm đấy! Ba hào, ba hào là đủ rồi!”
“Tri thức là vô giá.”
Cố Yên Nhiên nhún vai, đặt tiền trước mặt bà chủ tiệm, sau đó bê chồng sách ra ngoài, loay hoay tìm cách cột sách vào xe đạp.
Đợi chuyện tàng tư đồ vật trái phép lắng lại, cũng là lúc Cố Minh Chiếu tìm đến Cố Yên Nhiên, thảo luận chuyện trở về thành phố.
Thực ra trong thâm tâm Cố Yên Nhiên luôn nghĩ, mình sẽ ở lại đây ít nhất năm rưỡi nữa, mới có thể trở về căn nhà nơi nguyên chủ sinh ra.
Thậm chí, nếu cô không thông qua kỳ thi đại học ở thời đại này, thời gian còn sẽ kéo dài thêm mấy năm.
Ai ngờ, thoắt một cái, cơ hội trở về thành phố đã nằm im trước mặt cô.
Nhìn “Thư mời nhập học” được anh trai để trên bàn, Cố Yên Nhiên kinh ngạc trừng lớn hai mắt: “Không... không phải những trường đại học trên cả nước đều đóng cửa rồi sao? Thư... thư mời nhập học này.”
Cố Minh Chiếu nhoẻn miệng cười: “Tình hình an ninh dần ổn định, nhà nước bắt đầu rót tiền tu sửa các trường đại học lớn, đồng thời mở cửa trường đại học quốc gia làm thử nghiệm. Đối tượng học sinh được nhận vào là những nhân tài từng có thành tích học tập nổi trội đến từ khắp nơi trên cả nước, riêng một số con cái của gia đình quân nhân, viên chức có công, cũng có thể nhập học.”
“Ông ngoại dành được một suất nhập học, ngay lập tức nghĩ đến em. Tiểu Nhiên, em phải cảm ơn ông ngoại nhé.”
Cố Yên Nhiên viền mắt phiếm hồng, ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ”
Nhưng cô bỗng nhớ tới những người bạn của mình ở nông thôn, đặc biệt là Lâm Hiểu Nhan, trong lòng liền có chút không lỡ.
Cố Minh Chiếu nhìn ra cảm xúc của cô, vỗ vai cô an ủi: “Em yên tâm, đất nước đang tích cực phát triển, đợi qua vài năm, rồi họ cũng có thể dựa vào việc học, trở lại thành phố.”
“Vậy... bao giờ chúng ta đi?”
“Hai ngày nữa. Đợi anh làm thủ tục xong, chúng ta lập tức đi”
Rời khỏi phòng trọ nơi Cố Minh Chiếu và Dương Hướng Đảng thuê, Cố Yên Nhiên đạp xe trên đường lớn, mặt hiện vẻ buồn man mác.
Đúng lúc cô đạp xe đi ngang qua tiệm sách, dưới chân đột nhiên khựng lại, dựng xe bước vào.
“Muốn mua gì?” Ngay khi chân trước đạp vào ngưỡng cửa, cô đã thấy ngay bà chủ tiệm sách đang phì phèo điếu thuốc lá, chỉ vào mấy quầy hàng ít ỏi nói: “Sách giải trí ở quầy đầu tiên và quầy thứ hai, các loại sách khác ở quầy thứ ba, thích gì tự tìm.”
Cố Yên Nhiên bỏ qua quầy thứ nhất và quầy thứ hai, đi thẳng đến quầy thứ ba.
Sách trên quầy thứ ba bám một tầng bụi mờ, nhìn là biết được ít người săn đón. Cố Yên Nhiên lật từng cuốn, nào là sách thiên văn, sách địa lý, sách nghiên cứu sinh vật... tìm nửa ngày, cuối cùng Cố Yên Nhiên xếp ra một chồng sách, đưa cho bà chủ.
Bà chủ nhìn lướt qua, nhướng mày, “Cô em là thanh niên tri thức đúng không? Đại học đóng cửa mấy năm nay, chưa biết ngày nào năm nào mở ra, học xong mấy cuốn này cũng chỉ để làm cảnh. Nếu cô em muốn mua giấy đốt, trong kho còn rất nhiều...
Cố Yên Nhiên không ngờ bà chủ lại thẳng thắn như vậy.
Theo lý mà nói, có người mua sách, còn mua một lúc nhiều sách như vậy, bà ta phải vui mừng, tâng bốc đống sách mới đúng?
Bà chủ hiệu sách tự giễu cười, “Tôi từng là giảng viên đại học, hi vọng đại học mở cửa so với cô em chỉ hơn chứ không kém, nhưng một hơi đợi mười mấy năm, vẫn không đợi được..”
Không khí trong hiệu sách bỗng trầm xuống.
Cuối cùng, Cố Yên Nhiên chỉ im lặng, lục tìm tiền trong túi tiền của mình, đưa cho bà chủ mười khối: “Từng này đủ chứ?”
Bà chủ hiệu sách hét lên với giọng the thé, “Ông trời của tôi ơi! Mười khối này... đủ để cô mua toàn bộ sách trong tiệm đấy! Ba hào, ba hào là đủ rồi!”
“Tri thức là vô giá.”
Cố Yên Nhiên nhún vai, đặt tiền trước mặt bà chủ tiệm, sau đó bê chồng sách ra ngoài, loay hoay tìm cách cột sách vào xe đạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.