Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa
Chương 34: Ba ba
Sơn Hữu Thanh Mộc
03/05/2020
"Em thật sự có ý nghĩ này?"
Cố Quyện Thư đây thật là một bất ngờ, anh vốn dĩ chỉ dò hỏi một chút, thật không ngờ đúng là để anh đoán trúng: "Trả lại cho tôi."
"Tôi không trả!" Quý Chu Chu thấy anh thật sự muốn tới cướp đi, cho nên vội khom người che cổ tay lại, kết quả cái tay vẫn bị anh bắt được.
Quý Chu Chu sợ anh gỡ xuống, vội vàng trở tay nắm lấy cổ tay của anh, hai người bốn cái tay dây dưa một chỗ, áp sát vào bụng nhỏ mềm mại của Quý Chu Chu.
"Trả lại cho tôi."
"Tôi không! Nào có ai tặng người khác đồ lại đòi trở về!" Quý Chu Chu không phục, muốn bày cái vẻ mặt nghiêm túc nói phải trái với anh. Nhưng bởi vì lúc tay đang chuyển động luôn đụng tới eo cô, cô sợ ngứa quả thật không kiềm được, vặn vẹo tại chỗ "Hi hi hi", xem ra một chút nghiêm túc cũng không có.
Cố Quyện Thư yên lặng phút chốc, buông lỏng tay cô ra, Quý Chu Chu còn chưa thở phào thì anh đã bắt đầu cù lét cô. Quý Chu Chu không nghĩ tới thủ đoạn của người này bỉ ổi như vậy, lập tức gào thét phẫn nộ của bản thân ra: "A ha ha ha. Cố tiên sinh tha mạng...... Chú Chu cứu tôi. Ha ha ha!"
Cố Quyện Thư đưa ra câu trả lời là tiếp tục cù lét cô, mà Chu Trường Quân từ lúc họ bắt đầu ồn ào, thì nụ cười trên mặt ông ta cũng chưa từng biến mất, vừa nghe gọi tên mình, quyết đoán đem tấm kính cách âm giữa hai tòa xe trước sau kéo lên, hoàn toàn cách ly thành hai không gian.
"Quá ác rồi. A ha......" Chiếc váy mới của Quý Chu Chu trở nên nhăn nheo, đầu tóc cũng lộn xộn, khóe mắt bởi vì cười quá dữ dội, dần dần chứa đầy nước mắt.
"Cố tiên sinh...... Quyện Thư, tôi sai rồi, tha cho tôi đi." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Lúc Quý Chu Chu gọi hai chữ "Quyện Thư" này, làm bộ dáng đáng thương âm cuối cuốn lên, cả người cũng bởi vì cười quá lâu nên mất sức, mềm nhũn ngồi phịch ở chỗ ngồi. Đôi mắt cô đỏ đỏ, nắm lấy tay Cố Quyện Thư, vị trí phình ra ở trước ngực do thở dốc dữ dội mà phập phồng.
Hầu kết của Cố Quyện Thư lên xuống hai cái, bình tĩnh lấy tay về: "Đồ lừa đảo."
"...... Tôi khi nào lừa anh?" Quý Chu Chu hỏi lại, còn không quên bảo vệ đồng hồ của mình.
Cố Quyện Thư nghiêng người liếc cô một cái: "Lúc nãy nói thích, như thế không phải đồ lừa đảo?"
"Đúng vậy, vô cùng thích." Thích đến nổi lúc đi ngang qua cửa hàng đó, đôi mắt cũng không rời khỏi. Cố Quyện Thư chắc cũng thích, vừa nghe có một cặp nam nữ, trực tiếp mua liền, ngay tại chỗ đem cái đồng hồ lúc đầu đeo cất vào trong túi.
Cố Quyện Thư yên lặng trong nháy mắt: "Vậy tại sao không muốn rồi?"
"...... Tôi khi nào không muốn?" Quý Chu Chu thấy anh bỏ ý định cướp đồng hồ, lúc này mới ngồi ngay ngắn lại.
Cố Quyện Thư ẩn ẩn nhìn chằm chằm cô. Quý Chu Chu ho khan một tiếng, cười gượng: "Tôi đây không phải nghèo đến điên rồi sao, cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi. Cố tiên sinh mua đồ tặng, tôi nào dám bán a."
Cố Quyện Thư lại trầm mặt suy nghĩ lần nữa, gầy đây có phải mình thật sự có chút quá đáng rồi không, bức cô thành cái dạng này.
Quý Chu Chu thấy anh không nói gì thì ra vẻ đáng thương cầu xin: "Tôi còn thiếu a dì phòng bếp 100 tệ, anh có thể giúp tôi trả trước không? Nếu tôi tự trả, có thể phải đến ba năm sau."
Lúc đó Cố Quyện Thư mới tiếp tục phát phí sinh hoạt cho cô.
"Ừ."
Cố Quyện Thư chưa nói gì đã đồng ý, Quý Chu Chu hơi kinh ngạc, anh thế mà dễ nói chuyện như vậy. Không nhịn được được voi đòi tiên: "Vậy... Vậy bánh ngọt hôm nay, tất cả tôi đều tặng anh, anh miễn một nửa tiền bánh cho tôi được không?"
"Được."
Quý Chu Chu thụ sủng nhược kinh(*), nghĩ thầm là chuyện tốt gì đây? Cô chớp mắt: "Còn dư lại một nửa tiền bánh kia, có thể đòi Lý Nhu Nhu không? Bữa ăn hôm nay vốn dĩ nói rõ cô ta mời, bây giờ AA(*) tôi cũng chịu."
(*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.
(*) AA: chia đôi.
Cố Quyện Thư dừng một chút, chầm chậm nhìn về phía cô: "Không nên quá đáng quá."
"...... Tôi chỉ nói một chút mà, nghĩ đến cô ta một mình chạy trốn thì tôi cảm thấy rất tức giận." Quý Chu Chu cố gắng bày ra một vẻ mặt tức giận, lựa chọn bỏ qua sự thật Lý Nhu Nhu chỉ gọi một ly cà phê.
Cố Quyện Thư nhìn cô nửa ngày, tổng kết bốn chữ: "Không có tiền đồ."
*****
Sáng sớm hôm sau, Lý Nhu Nhu mới vừa mở cửa chuẩn bị đi làm, đã bị một người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng ở cửa chặn đường.
"Xin hỏi cô có phải là Lý Nhu Nhu không?" Người đàn ông hỏi.
Lý Nhu Nhu cảnh giác nhìn anh ta: "Anh là ai?"
"Chào cô, tôi là tài xế của Cố Quyện Thư tiên sinh, đây là đồ mà tiên sinh của chúng tôi kêu tôi đưa cho cô." Người đàn ông nói, bắt đầu lục túi xách mình.
Trong đầu Lý Nhu Nhu hiện ra khuôn mặt đẹp trai của Cố Quyện Thư, không biết vì sao trái tim rơi mất một nhịp: "Anh ấy muốn đưa cho tôi thứ gì?"
"Là hôm qua ở Trung tâm thương mại, tiên sinh thay cô thanh......" Tài xế tiên sinh rất nghiêm túc lục lọi trong túi xách. Anh ta nhớ rõ ở trong túi xách mà, chẳng lẽ là quên lấy?
Lý Nhu Nhu cắn môi, trái tim nhảy càng lúc càng nhanh: "Thanh cái gì?"
Đợi lúc cô ta nghe ra sự chờ mong trong giọng nói của mình, cô ta sửng sốt một chút, sau đó suy nghĩ hỗn loạn. Mình chỉ muốn mượn cái quà vật này, đến chia rẽ mối quan hệ của Cố Quyện Thư và Quý Chu Chu, khiến cho giữa bọn họ bắt đầu ngăn cách, Cố Quyện Thư cũng sẽ không làm gì với anh Thẩm Dã. Ừm, tất cả cô cũng là vì muốn tốt cho anh Thẩm Dã.
"Thanh toán." Rốt cuộc tìm được rồi, tài xế thở phào nhẹ nhõm, đem tấm hóa đơn nhỏ nhăn nheo còn rách một góc ra: "Lý tiểu thư, hôm qua cô nói rõ là mời Quý tiểu thư nhà tôi uống cà phê, sao có thể một mình chạy trốn vậy, lại còn để tiên sinh nhà tôi thay cô thanh toán. Bây giờ nếu cô không có bận chuyện gì, thì trả lại tiền cho chúng tôi đi, đây là hóa đơn, mời cô xem qua."
Lý Nhu Nhu: "..."
"À." Tài xế lại lấy ra một cái máy POS(**) từ trong túi xách: "Không có tiền mặt, quẹt thẻ cũng OK."
Lý Nhu Nhu: "......"
*****
Quay lại tuyến thời gian trong xe tối hôm trước.
Quý Chu Chu không biết Cố Quyện Thư thật sự làm theo, đem hóa đơn đưa cho Lý Nhu Nhu, cho nên đối với chuyện Cố Quyện Thư đánh giá mình không có tiền đồ, thật ủy khuất: "Tôi cũng đã từng rất hào phóng, nếu không phải anh cắt đứt nguồn kinh tế của tôi, sao tôi sẽ trở nên keo kiệt như vậy."
Cố Quyện Thư nhắm mắt lại, quyết định không nghe cô lên án.
Nhưng mà Quý Chu Chu vừa thấy anh không dự định hơn thua với mình, lập tức nhích qua, sau khi cân nhắc một phen mở miệng: "Cố tiên sinh, anh thật sự không suy xét mỗi tháng phát cho tôi một ít phí sinh hoạt sao? (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Không cần quá nhiều, 1000 là được, dù thế nào khi ra ngoài tôi cũng cần một chút tiền đi xe a, tôi thỉnh thoảng cũng cần ra ngoài đi dạo."
Thấy Cố Quyện Thư không phản ứng với mình, Quý Chu Chu tiếp tục lừa gạt: "Anh làm việc bận rộn như vậy, thỉnh thoảng tôi cũng muốn đến công ty thăm anh, đưa đồ ăn ngon cho anh, nhưng trong túi 1 đồng cũng không có, muốn tạo một cái bất ngờ cũng không có cách. Hơn nữa người xưa nói rất đúng "Lấy nghèo nuôi con trai, lấy giàu nuôi con gái"(*), con gái chính là muốn cho nhiều hơn một chút tiền tiêu vặt mới có thể càng ngày càng xinh đẹp, sau này anh dẫn ra ngoài cũng sẽ rất có mặt mũi."(*) Lấy nghèo nuôi con trai, lấy giàu nuôi con gái: Mọi người lên Google xem ý nghĩa của câu nói này nhé, dài quá nên Hi không để vào.
Mới đầu Cố Quyện Thư coi lời nói của cô như gió thoảng bên tai, nhưng lúc nói đến câu châm ngôn kia nhịn không được, hơi mở mắt ra chỉnh sửa: "Câu "Lấy nghèo nuôi con trai, lấy giàu nuôi con gái" chính là nói về giáo dục con cái chứ."
"Ba ba!" Giọng nói của Quý Chu Chu tình cảm phong phú, vì tiền, liêm sỉ rớt đầy ra đất.
Biểu cảm của Cố Quyện Thư cổ quái một giây, bên tai sớm không thể khống chế phương hướng đỏ lên, cũng may sắc trời dần tối, ánh sáng trong xe sáng tắt bất định, cho dù cô ngồi ở bên cạnh, cũng không phát hiện trong nháy mắt cảm xúc của anh khó hiểu.
Quý Chu Chu cũng cảm thấy mất mặt tổ tiên, nhưng vẫn kiên cường giữ lấy cánh tay của Cố Quyện Thư: "Anh cho tôi một chút đi, giống như cho một chút tượng trưng là được. Cố tiên sinh ~ Quyện Thư ~ Ba..."
"Im miệng!" Cố Quyện Thư không bình tĩnh lắm.
Quý Chu Chu chớp mắt: "Vậy anh......"
"Cho, còn bao nhiêu, tôi nghĩ một chút rồi quyết định." Cố Quyện Thư liếc cô một cái, tiếp theo nhắm hai mắt lại: "Nhưng em nói nữa, thì tôi không cho."
Quý Chu Chu lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thậm chí còn xê dịch ra xa một chút, sợ quấy rầy đến anh.
Hết cách, nếu như Cố Quyện Thư kiên quyết một phân tiền cũng không cho mình, vậy ở bên ngoài, cô là không có bất kỳ khả năng gì chi trả, bản thân cho dù muốn lấy chút tiền nhuận bút ra "Tẩy trắng" cũng không có lý do. Chỉ cần Cố Quyện Thư chịu cho tiền, dù là cho 100 tệ, sau này cô dùng tiền bị bắt được, cũng có thể lấy anh làm cớ.
Mãi cho đến khi về tới nhà, Quý Chu Chu cũng không nói thêm gì nữa, Cố Quyện Thư coi như hài lòng, kêu cô về phòng ngủ trước, sáng mai sẽ quyết định cho cô bao nhiêu. Quý Chu Chu vừa nghe đây ý là sẽ cho tiền, hoan hô một tiếng chạy đi. Cố Quyện Thư xuy một tiếng, quay đầu lại đã đối diện ánh mắt trêu chọc của Chu Trường Quân.
Cố Quyện Thư hơi nghiêm nghị, lười biếng liếc ông ta một cái: "Ông cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Vâng tiên sinh." Chu Trường Quân gật đầu.
Cố Quyện Thư như có điều gì suy nghĩ, liếc ông ta một cái: "Tôi nhớ, ông có một cô con gái?"
"Đúng vậy tiên sinh. Có hai đứa, đứa con gái là nhỏ, năm nay 12 tuổi." Chu Trường Quân dừng lại muốn chuyển hướng chân.
Cố Quyện Thư ừ một tiếng, có chút không biết nên hỏi từ đâu. Sau một hồi hỏi ra một câu: "Con gái phải lấy giàu nuôi?"
"Đương nhiên, chỉ có lấy giàu nuôi, con bé mới có thể biết cái gì tốt cái gì không tốt, tầm mắt cũng sẽ cao một chút, sau này đợi con bé trưởng thành, thì sẽ không bị những tên nhóc hỗn tạp ngon ngọt lừa đi." Chu Trường Quân rất có tâm đắc.
Cố Quyện Thư gật đầu: "Tôi biết rồi, ông về đi."
Chu Trường Quân trả lời một tiếng, đứng tại chỗ đợi Cố Quyện Thư trở về phòng, lúc này mới xoay người rời đi. Sau khi đi vài bước đột nhiên cảm thấy không đúng. Tiên sinh chưa có con mà, tại sao phải hỏi những chuyện này?
Cố Quyện Thư mới vừa lấy được kinh nghiệm chầm chậm trở về phòng, sau khi nằm lên giường không có lập tức ngủ, dứt khoát mở trình duyệt di động, tìm kiếm: Con gái lấy nghèo nuôi sẽ có hậu quả gì?
Người tìm kiếm đề tài này rất nhiều, trả lời cũng rất nhiều. Cố Quyện Thư xem từng cái một...
Mất ngủ.
__________
(**) Máy POS (viết tắt của chữ Point of Sale) là máy bán hàng chấp nhận thẻ ngân hàng để thanh toán hóa đơn dịch vụ. Máy được thiết kế nhỏ gọn, cầm chắc trong lòng bàn tay. Máy dễ dàng lắp đặt tại cửa hàng của trung tâm thương mại, tại shop, cửa hàng lớn nhỏ mà không tốn quá nhiều không gian. Hiện có thể dễ dàng thấy sự có mặt của máy tại các điểm mua sắm, các quầy thu ngân, tính tiền của siêu thị, cửa hàng...
Cố Quyện Thư đây thật là một bất ngờ, anh vốn dĩ chỉ dò hỏi một chút, thật không ngờ đúng là để anh đoán trúng: "Trả lại cho tôi."
"Tôi không trả!" Quý Chu Chu thấy anh thật sự muốn tới cướp đi, cho nên vội khom người che cổ tay lại, kết quả cái tay vẫn bị anh bắt được.
Quý Chu Chu sợ anh gỡ xuống, vội vàng trở tay nắm lấy cổ tay của anh, hai người bốn cái tay dây dưa một chỗ, áp sát vào bụng nhỏ mềm mại của Quý Chu Chu.
"Trả lại cho tôi."
"Tôi không! Nào có ai tặng người khác đồ lại đòi trở về!" Quý Chu Chu không phục, muốn bày cái vẻ mặt nghiêm túc nói phải trái với anh. Nhưng bởi vì lúc tay đang chuyển động luôn đụng tới eo cô, cô sợ ngứa quả thật không kiềm được, vặn vẹo tại chỗ "Hi hi hi", xem ra một chút nghiêm túc cũng không có.
Cố Quyện Thư yên lặng phút chốc, buông lỏng tay cô ra, Quý Chu Chu còn chưa thở phào thì anh đã bắt đầu cù lét cô. Quý Chu Chu không nghĩ tới thủ đoạn của người này bỉ ổi như vậy, lập tức gào thét phẫn nộ của bản thân ra: "A ha ha ha. Cố tiên sinh tha mạng...... Chú Chu cứu tôi. Ha ha ha!"
Cố Quyện Thư đưa ra câu trả lời là tiếp tục cù lét cô, mà Chu Trường Quân từ lúc họ bắt đầu ồn ào, thì nụ cười trên mặt ông ta cũng chưa từng biến mất, vừa nghe gọi tên mình, quyết đoán đem tấm kính cách âm giữa hai tòa xe trước sau kéo lên, hoàn toàn cách ly thành hai không gian.
"Quá ác rồi. A ha......" Chiếc váy mới của Quý Chu Chu trở nên nhăn nheo, đầu tóc cũng lộn xộn, khóe mắt bởi vì cười quá dữ dội, dần dần chứa đầy nước mắt.
"Cố tiên sinh...... Quyện Thư, tôi sai rồi, tha cho tôi đi." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Lúc Quý Chu Chu gọi hai chữ "Quyện Thư" này, làm bộ dáng đáng thương âm cuối cuốn lên, cả người cũng bởi vì cười quá lâu nên mất sức, mềm nhũn ngồi phịch ở chỗ ngồi. Đôi mắt cô đỏ đỏ, nắm lấy tay Cố Quyện Thư, vị trí phình ra ở trước ngực do thở dốc dữ dội mà phập phồng.
Hầu kết của Cố Quyện Thư lên xuống hai cái, bình tĩnh lấy tay về: "Đồ lừa đảo."
"...... Tôi khi nào lừa anh?" Quý Chu Chu hỏi lại, còn không quên bảo vệ đồng hồ của mình.
Cố Quyện Thư nghiêng người liếc cô một cái: "Lúc nãy nói thích, như thế không phải đồ lừa đảo?"
"Đúng vậy, vô cùng thích." Thích đến nổi lúc đi ngang qua cửa hàng đó, đôi mắt cũng không rời khỏi. Cố Quyện Thư chắc cũng thích, vừa nghe có một cặp nam nữ, trực tiếp mua liền, ngay tại chỗ đem cái đồng hồ lúc đầu đeo cất vào trong túi.
Cố Quyện Thư yên lặng trong nháy mắt: "Vậy tại sao không muốn rồi?"
"...... Tôi khi nào không muốn?" Quý Chu Chu thấy anh bỏ ý định cướp đồng hồ, lúc này mới ngồi ngay ngắn lại.
Cố Quyện Thư ẩn ẩn nhìn chằm chằm cô. Quý Chu Chu ho khan một tiếng, cười gượng: "Tôi đây không phải nghèo đến điên rồi sao, cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi. Cố tiên sinh mua đồ tặng, tôi nào dám bán a."
Cố Quyện Thư lại trầm mặt suy nghĩ lần nữa, gầy đây có phải mình thật sự có chút quá đáng rồi không, bức cô thành cái dạng này.
Quý Chu Chu thấy anh không nói gì thì ra vẻ đáng thương cầu xin: "Tôi còn thiếu a dì phòng bếp 100 tệ, anh có thể giúp tôi trả trước không? Nếu tôi tự trả, có thể phải đến ba năm sau."
Lúc đó Cố Quyện Thư mới tiếp tục phát phí sinh hoạt cho cô.
"Ừ."
Cố Quyện Thư chưa nói gì đã đồng ý, Quý Chu Chu hơi kinh ngạc, anh thế mà dễ nói chuyện như vậy. Không nhịn được được voi đòi tiên: "Vậy... Vậy bánh ngọt hôm nay, tất cả tôi đều tặng anh, anh miễn một nửa tiền bánh cho tôi được không?"
"Được."
Quý Chu Chu thụ sủng nhược kinh(*), nghĩ thầm là chuyện tốt gì đây? Cô chớp mắt: "Còn dư lại một nửa tiền bánh kia, có thể đòi Lý Nhu Nhu không? Bữa ăn hôm nay vốn dĩ nói rõ cô ta mời, bây giờ AA(*) tôi cũng chịu."
(*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.
(*) AA: chia đôi.
Cố Quyện Thư dừng một chút, chầm chậm nhìn về phía cô: "Không nên quá đáng quá."
"...... Tôi chỉ nói một chút mà, nghĩ đến cô ta một mình chạy trốn thì tôi cảm thấy rất tức giận." Quý Chu Chu cố gắng bày ra một vẻ mặt tức giận, lựa chọn bỏ qua sự thật Lý Nhu Nhu chỉ gọi một ly cà phê.
Cố Quyện Thư nhìn cô nửa ngày, tổng kết bốn chữ: "Không có tiền đồ."
*****
Sáng sớm hôm sau, Lý Nhu Nhu mới vừa mở cửa chuẩn bị đi làm, đã bị một người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng ở cửa chặn đường.
"Xin hỏi cô có phải là Lý Nhu Nhu không?" Người đàn ông hỏi.
Lý Nhu Nhu cảnh giác nhìn anh ta: "Anh là ai?"
"Chào cô, tôi là tài xế của Cố Quyện Thư tiên sinh, đây là đồ mà tiên sinh của chúng tôi kêu tôi đưa cho cô." Người đàn ông nói, bắt đầu lục túi xách mình.
Trong đầu Lý Nhu Nhu hiện ra khuôn mặt đẹp trai của Cố Quyện Thư, không biết vì sao trái tim rơi mất một nhịp: "Anh ấy muốn đưa cho tôi thứ gì?"
"Là hôm qua ở Trung tâm thương mại, tiên sinh thay cô thanh......" Tài xế tiên sinh rất nghiêm túc lục lọi trong túi xách. Anh ta nhớ rõ ở trong túi xách mà, chẳng lẽ là quên lấy?
Lý Nhu Nhu cắn môi, trái tim nhảy càng lúc càng nhanh: "Thanh cái gì?"
Đợi lúc cô ta nghe ra sự chờ mong trong giọng nói của mình, cô ta sửng sốt một chút, sau đó suy nghĩ hỗn loạn. Mình chỉ muốn mượn cái quà vật này, đến chia rẽ mối quan hệ của Cố Quyện Thư và Quý Chu Chu, khiến cho giữa bọn họ bắt đầu ngăn cách, Cố Quyện Thư cũng sẽ không làm gì với anh Thẩm Dã. Ừm, tất cả cô cũng là vì muốn tốt cho anh Thẩm Dã.
"Thanh toán." Rốt cuộc tìm được rồi, tài xế thở phào nhẹ nhõm, đem tấm hóa đơn nhỏ nhăn nheo còn rách một góc ra: "Lý tiểu thư, hôm qua cô nói rõ là mời Quý tiểu thư nhà tôi uống cà phê, sao có thể một mình chạy trốn vậy, lại còn để tiên sinh nhà tôi thay cô thanh toán. Bây giờ nếu cô không có bận chuyện gì, thì trả lại tiền cho chúng tôi đi, đây là hóa đơn, mời cô xem qua."
Lý Nhu Nhu: "..."
"À." Tài xế lại lấy ra một cái máy POS(**) từ trong túi xách: "Không có tiền mặt, quẹt thẻ cũng OK."
Lý Nhu Nhu: "......"
*****
Quay lại tuyến thời gian trong xe tối hôm trước.
Quý Chu Chu không biết Cố Quyện Thư thật sự làm theo, đem hóa đơn đưa cho Lý Nhu Nhu, cho nên đối với chuyện Cố Quyện Thư đánh giá mình không có tiền đồ, thật ủy khuất: "Tôi cũng đã từng rất hào phóng, nếu không phải anh cắt đứt nguồn kinh tế của tôi, sao tôi sẽ trở nên keo kiệt như vậy."
Cố Quyện Thư nhắm mắt lại, quyết định không nghe cô lên án.
Nhưng mà Quý Chu Chu vừa thấy anh không dự định hơn thua với mình, lập tức nhích qua, sau khi cân nhắc một phen mở miệng: "Cố tiên sinh, anh thật sự không suy xét mỗi tháng phát cho tôi một ít phí sinh hoạt sao? (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Không cần quá nhiều, 1000 là được, dù thế nào khi ra ngoài tôi cũng cần một chút tiền đi xe a, tôi thỉnh thoảng cũng cần ra ngoài đi dạo."
Thấy Cố Quyện Thư không phản ứng với mình, Quý Chu Chu tiếp tục lừa gạt: "Anh làm việc bận rộn như vậy, thỉnh thoảng tôi cũng muốn đến công ty thăm anh, đưa đồ ăn ngon cho anh, nhưng trong túi 1 đồng cũng không có, muốn tạo một cái bất ngờ cũng không có cách. Hơn nữa người xưa nói rất đúng "Lấy nghèo nuôi con trai, lấy giàu nuôi con gái"(*), con gái chính là muốn cho nhiều hơn một chút tiền tiêu vặt mới có thể càng ngày càng xinh đẹp, sau này anh dẫn ra ngoài cũng sẽ rất có mặt mũi."(*) Lấy nghèo nuôi con trai, lấy giàu nuôi con gái: Mọi người lên Google xem ý nghĩa của câu nói này nhé, dài quá nên Hi không để vào.
Mới đầu Cố Quyện Thư coi lời nói của cô như gió thoảng bên tai, nhưng lúc nói đến câu châm ngôn kia nhịn không được, hơi mở mắt ra chỉnh sửa: "Câu "Lấy nghèo nuôi con trai, lấy giàu nuôi con gái" chính là nói về giáo dục con cái chứ."
"Ba ba!" Giọng nói của Quý Chu Chu tình cảm phong phú, vì tiền, liêm sỉ rớt đầy ra đất.
Biểu cảm của Cố Quyện Thư cổ quái một giây, bên tai sớm không thể khống chế phương hướng đỏ lên, cũng may sắc trời dần tối, ánh sáng trong xe sáng tắt bất định, cho dù cô ngồi ở bên cạnh, cũng không phát hiện trong nháy mắt cảm xúc của anh khó hiểu.
Quý Chu Chu cũng cảm thấy mất mặt tổ tiên, nhưng vẫn kiên cường giữ lấy cánh tay của Cố Quyện Thư: "Anh cho tôi một chút đi, giống như cho một chút tượng trưng là được. Cố tiên sinh ~ Quyện Thư ~ Ba..."
"Im miệng!" Cố Quyện Thư không bình tĩnh lắm.
Quý Chu Chu chớp mắt: "Vậy anh......"
"Cho, còn bao nhiêu, tôi nghĩ một chút rồi quyết định." Cố Quyện Thư liếc cô một cái, tiếp theo nhắm hai mắt lại: "Nhưng em nói nữa, thì tôi không cho."
Quý Chu Chu lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thậm chí còn xê dịch ra xa một chút, sợ quấy rầy đến anh.
Hết cách, nếu như Cố Quyện Thư kiên quyết một phân tiền cũng không cho mình, vậy ở bên ngoài, cô là không có bất kỳ khả năng gì chi trả, bản thân cho dù muốn lấy chút tiền nhuận bút ra "Tẩy trắng" cũng không có lý do. Chỉ cần Cố Quyện Thư chịu cho tiền, dù là cho 100 tệ, sau này cô dùng tiền bị bắt được, cũng có thể lấy anh làm cớ.
Mãi cho đến khi về tới nhà, Quý Chu Chu cũng không nói thêm gì nữa, Cố Quyện Thư coi như hài lòng, kêu cô về phòng ngủ trước, sáng mai sẽ quyết định cho cô bao nhiêu. Quý Chu Chu vừa nghe đây ý là sẽ cho tiền, hoan hô một tiếng chạy đi. Cố Quyện Thư xuy một tiếng, quay đầu lại đã đối diện ánh mắt trêu chọc của Chu Trường Quân.
Cố Quyện Thư hơi nghiêm nghị, lười biếng liếc ông ta một cái: "Ông cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Vâng tiên sinh." Chu Trường Quân gật đầu.
Cố Quyện Thư như có điều gì suy nghĩ, liếc ông ta một cái: "Tôi nhớ, ông có một cô con gái?"
"Đúng vậy tiên sinh. Có hai đứa, đứa con gái là nhỏ, năm nay 12 tuổi." Chu Trường Quân dừng lại muốn chuyển hướng chân.
Cố Quyện Thư ừ một tiếng, có chút không biết nên hỏi từ đâu. Sau một hồi hỏi ra một câu: "Con gái phải lấy giàu nuôi?"
"Đương nhiên, chỉ có lấy giàu nuôi, con bé mới có thể biết cái gì tốt cái gì không tốt, tầm mắt cũng sẽ cao một chút, sau này đợi con bé trưởng thành, thì sẽ không bị những tên nhóc hỗn tạp ngon ngọt lừa đi." Chu Trường Quân rất có tâm đắc.
Cố Quyện Thư gật đầu: "Tôi biết rồi, ông về đi."
Chu Trường Quân trả lời một tiếng, đứng tại chỗ đợi Cố Quyện Thư trở về phòng, lúc này mới xoay người rời đi. Sau khi đi vài bước đột nhiên cảm thấy không đúng. Tiên sinh chưa có con mà, tại sao phải hỏi những chuyện này?
Cố Quyện Thư mới vừa lấy được kinh nghiệm chầm chậm trở về phòng, sau khi nằm lên giường không có lập tức ngủ, dứt khoát mở trình duyệt di động, tìm kiếm: Con gái lấy nghèo nuôi sẽ có hậu quả gì?
Người tìm kiếm đề tài này rất nhiều, trả lời cũng rất nhiều. Cố Quyện Thư xem từng cái một...
Mất ngủ.
__________
(**) Máy POS (viết tắt của chữ Point of Sale) là máy bán hàng chấp nhận thẻ ngân hàng để thanh toán hóa đơn dịch vụ. Máy được thiết kế nhỏ gọn, cầm chắc trong lòng bàn tay. Máy dễ dàng lắp đặt tại cửa hàng của trung tâm thương mại, tại shop, cửa hàng lớn nhỏ mà không tốn quá nhiều không gian. Hiện có thể dễ dàng thấy sự có mặt của máy tại các điểm mua sắm, các quầy thu ngân, tính tiền của siêu thị, cửa hàng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.