Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa
Chương 19: Bởi vì con là gay
Sơn Hữu Thanh Mộc
03/05/2020
"Cố tiên sinh, sao bây giờ anh mới đến a!" Quý Chu Chu đói đến tinh thần sắp chịu không nổi rồi.
Cố Quyện Thư im lặng chớp mắt một cái, không có nói máy bay của mình trì hoãn, cho nên phải lái xe một ngày trở về, chỉ là duỗi tay ra vỗ vỗ đầu cô: "Bọn họ bắt nạt em?"
Quý Chu Chu ngẩng đầu nước mắt rưng rưng: "Ừm, bọn họ không cho tôi ăn cơm, từ sáng tới giờ tôi vẫn chưa ăn thứ gì."
Đôi mắt của Cố Quyện Thư tối sầm lại, khí áp cả người cũng thấp. Quý Chu Chu dụi dụi đôi mắt, giả vờ đáng thương buông anh ra, lui về sau một bước.
Trong ngực Cố Quyện Thư trống không, giật giật cánh tay không biết làm thế nào.
Quý Chu Chu không chú ý tới sự khác thường của anh, bô bô nói hết: "Tối nay Trương Nhã Quyên đến ăn cơm với lão phu nhân, tôi đứng ở bên cạnh, một miếng cũng không cho tôi ăn, tôi đói đôi mắt đều choáng váng, lúc trước cũng không cảm thấy thịt dê ngon bao nhiêu, hôm nay thì..."
Cố Quyện Thư không nhịn được, ngáp một cái.
Quý Chu Chu đột nhiên im miệng, u oán nhìn anh.
Cố Quyện Thư im lặng phút chốc: "Xin lỗi, tôi hơi mệt." Từ buổi sáng đến lúc nãy vẫn luôn lái xe, tinh thần căng thẳng cao độ đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.
"......"
Sau khi hai người ẩn ẩn đối mặt một lúc lâu, Cố Quyện Thư không nhanh không chậm đi đến cạnh giường, mặt Quý Chu Chu không cảm xúc hỏi: "Anh làm gì?"
"Ngủ."
"...... Sao không trở về phòng anh?"
"Bà nội vẫn chưa biết tôi trở về." Cố Quyện Thư dừng một chút, liếc mắt nhìn về phía cô: "Nếu như biết, nhất định hơn nửa đêm tìm tôi nói chuyện, rất mệt."
"À......" Quý Chu Chu nhìn thấy sự mệt mỏi trong đáy mắt của anh không giống như giả vờ, ngơ ngác gật đầu, cho đến khi anh nằm ngay ngắn, mới phản ứng lại: "Vậy tôi ngủ ở đâu?"
"Giường rất lớn." Cố Quyện Thư nghiêm túc vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Quý Chu Chu nghĩ nghĩ cũng phải, nên đi đến bên cạnh anh nằm xuống: "Làm phiền tắt đèn."
Cố Quyện Thư vốn chỉ định nói đùa một chút: "..."
"Sao thế?" Quý Chu Chu nằm nghiêng nhìn về phía anh, khó hiểu nhìn anh. Bởi do tư thế nằm nghiêng, cổ áo của cô rơi xuống tạo ra khe hở, bên trong lộ ra khe rãnh hời hợt với một chút viền ren.
Cố Quyện Thư dừng một chút, chầm chậm ngồi dậy. Quý Chu Chu nghi hoặc: "Đi đâu thế?"
"Ngủ sô pha."
"......" Ha, gay.
Quý Chu Chu chờ anh nằm xuống ghế sô pha, thì lập tức tắt đèn, giống như mỗi ngày trước đây, ở trên giường lăn tới lăn lui rồi ôm chăn nhắm mắt lại...
Quá đói bụng, không thể nào ngủ được.
Mười phút sau, lần thứ năm cô xoay người, đèn lại một lần nữa sáng lên. Chờ thích ứng một chút, Quý Chu Chu híp mắt nhìn về phía người đàn ông xuất hiện ở cạnh giường của cô: "Gì vậy?"
"Đói."
Khóe miệng Quý Chu Chu trừu trừu: "Thật trùng hợp, tôi cũng đói."
"Đợi chút." Cố Quyện Thư xoay người đi đến cửa sổ, một tay chống cửa sổ nhảy ra ngoài. Quý Chu Chu hoảng sợ, chân không chạy tới, vịn cửa sổ nhìn xuống, nhưng vì một mảnh đen thui nên cái gì cũng nhìn không thấy được.
Anh ta đói bụng đến nổi nhảy lầu? Quý Chu Chu khóc không ra nước mắt, nhưng lại không dám lớn tiếng: "Cố tiên sinh... Cố Quyện Thư!"
"Xuỵt."
Quý Chu Chu sợ hãi vừa sắp kêu ra tiếng, sau lưng đã bị người đàn ông áp sát bịt miệng. Cố Quyện Thư ở bên tai cô thấp giọng dặn dò: "Nhỏ tiếng chút, tôi dẫn em đến phòng bếp."
Quý Chu Chu gật gật đầu, kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông ở sau lưng: "Không phải nói không muốn để cho lão phu nhân biết anh đã trở về sao?"
"Cho nên không được để bị phát hiện." Cố Quyện Thư rủ mắt, nhìn thấy cô đi chân không giẫm lên sàn nhà, dừng một chút khóe môi câu lên: "Đi mang dép vào." "Ờ......" Quý Chu Chu chạy đi mang dép vào, vừa mới ngồi xuống đứng lên thì nhìn thấy Cố Quyện Thư đã ra tới cửa rồi. Lúc này cô mới hiểu ra, vừa rồi anh nhảy ra cửa sổ, là vòng đến phòng khác mở cửa cho cô.
Hai người một trước một sau ra cửa, bởi vì sợ bị người khác phát hiện, chỉ có thể sờ soạng đi về phía trước. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu không quen thuộc với nơi này, đi mấy vài bước đã muốn vấp ngã, sau khi lại một lần nữa đá vào đồ vật, Cố Quyện Thư quyết định nắm lấy tay cô dắt đi.
"Cảm ơn."
Quý Chu Chu nhỏ giọng nói cám ơn, có Cố Quyện Thư dẫn đường, đường đi tức khắc thuận lợi hơn, một đường bình an tới phòng bếp. Quý Chu Chu đóng cửa bật đèn cùng lúc Cố Quyện Thư ngựa quen đường cũ mở tủ lạnh. Quý Chu Chu lập tức chạy lại, nhìn những đĩa thức ăn được đựng kỹ ở bên trong tủ lạnh, đôi mắt sáng lên.
"Món này, sườn xào chua ngọt lấy ra, còn có món kia, thịt dê cũng lấy một phần, có đồ uống không? Không có thì thôi......"
Cố Quyện Thư dựa theo chỉ thị của cô, rất nhanh đem đồ ăn bày ra, tiện tay đưa cho cô một đôi đũa: "Ăn đi."
"Chờ một chút, đây là đồ lạnh." Quý Chu Chu vội ngăn anh lại: "Chờ tôi hâm nóng một chút."
Cố Quyện Thư dừng một chút: "Ăn cũng được." Nói là nói như vậy, nhưng vẫn buông đũa xuống.
"Sao anh biết?" Quý Chu Chu liếc anh một cái.
Cố Quyện Thư không nói, Quý Chu Chu cười cười, đem cơm hâm nóng, mở mấy cái bếp lửa cùng lúc, trong thời gian ngắn nhất đem đồ ăn hâm nóng một lần, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh anh: "Ăn cơm đi Cố tiên sinh."
Nói xong Quý Chu Chu không để ý anh nữa, nghiêm túc chuyên tâm vùi đầu ăn cơm. Cố Quyện Thư chăm chú nhìn cô một lát, đột nhiên một miếng gà luộc rơi vào chén của mình, mặt của Quý Chu Chu hiện ra một nụ cười: "Đặc biệt trở về cứu tôi, vất vả rồi, ăn nhiều một chút."
Cố Quyện Thư liếc cô một cái, cũng cúi đầu từ từ ăn cơm. Mặc dù thức ăn trên bàn nhiều, nhưng hai người một ngày rồi không có ăn cơm nên chỉ cố gắng một chút đã trực tiếp tiêu diệt hơn phân nửa.
Cho đến khi xác định một miếng cũng nuốt không nổi, Quý Chu Chu mới thỏa mãn buông đũa xuống: "Về phòng chứ?"
Cố Quyện Thư nhìn lướt qua cánh cửa, chầm chậm mở miệng: "Tôi cảm thấy chắc là không thể quay về."
"?"
Quý Chu Chu khó hiểu nhìn anh một cái, nhảy xuống cao ghế đi về phía cửa, mở cửa ra thì nhìn thấy thư ký Triệu đang bày ra bộ mặt của Diệt Tuyệt sư thái, mặt cô không cảm xúc đóng cửa lại.
"Cố tiên sinh, tôi sinh ra ảo giác."
Cố Quyện Thư đồng tình liếc nhìn cô một cái: "Tiếng động hâm đồ ăn của em quá lớn."
"... Vậy sao anh không nói sớm."
"Thức ăn lạnh đối với thân thể không tốt."
"..."
Trong phòng bếp chớp mắt yên tĩnh lại, thư ký Triệu ở bên ngoài lạnh nhạt mở miệng: "Thiếu gia, lão phu nhân đang đợi ngài."
"Mau đi đi, đừng để cho lão phu nhân đợi lâu, tôi đi về trước." Quý Chu Chu vội thúc giục.
Cố Quyện Thư ẩn ẩn nhìn chằm chằm cô, Quý Chu Chu chột dạ một trận, khụ một tiếng mở ra con mắt khác: "Vậy... Tôi trở về làm ấm giường cho anh."
Vừa nói xong cô định chuồn đi, giây tiếp theo đã bị Cố Quyện Thư nắm lấy cổ áo phía sau. Hai phút sau, hai người cùng xuất hiện ở trong phòng lão phu nhân.
"Quyện thư, trở về tại sao không nói một tiếng." Lão phu nhân đã tẩy trang nhưng lại càng lộ vẻ uy nghiêm, mặc dù đã thay đồ ngủ nhưng khí thế một chút cũng không giảm.
Giống như trước kia vậy, xem Quý Chu Chu như không khí. Quý Chu Chu cũng tự giác đứng sau lưng Cố Quyện Thư, giả vờ như mình không tồn tại.
Cố Quyện Thư rủ mắt: "Sợ quấy rầy người."
Lão phu nhân cười mỉa một tiếng: "Ta ngược lại không biết, con khi nào thì trở nên quan tâm như vậy."
Cố Quyện Thư im lặng không nói, Quý Chu Chu ở giữa bọn họ liếc nhìn một cái, cảm thấy quan hệ của hai bà cháu này hình như không được tốt lắm.
"Chuyện con quấy rối, ta sẽ không trách con, dù sao người của Cố gia có tư cách quấy rối. Nhưng mà nhớ kỹ, muốn quậy như thế nào cũng được, không được làm ảnh hưởng chính sự." (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Lão phu nhân lạnh lùng nhìn anh: "Người phụ nữ này, nếu con thật sự thích, ta có thể cho con giữ lại, nhưng con cần phải đồng ý hôn sự với Trương gia."
Hừ! Bà nội, kiểu hôn nhân cởi mở thế này mà cũng có thể chấp nhận. Quý Chu Chu yên lặng cúi đầu, giả vờ không nghe thấy lời nói khinh thường của bà ta.
"Sau đó thì sao, khiến cho Trương Nhã Quyên giống như mẹ con trước kia, đến chết cũng phải chia sẻ chồng với người phụ nữ khác?" Cố Quyện Thư ôn hòa nhã nhặn hỏi.
Quý Chu Chu đột nhiên ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt của lão phu nhân hơi thay đổi.
Lão phu nhân lại nổi sóng không sợ hãi: "Nếu con không muốn khiến cho Nhã Quyên biến thành như thế, vậy thì đừng nuôi dưỡng những loại phụ nữ bừa bãi ở bên ngoài."
"E la không được." Cố Quyện Thư nhếch môi lên.
Lão phu nhân rủ mắt: "Vậy chỉ có thể như thế."
"Ý con là, con không thể cưới Trương Nhã Quyên."
Ánh mắt của lão phu nhân lạnh xuống: "Cho nên? Muốn cưới người phụ nữ này?"
Quý Chu Chu đột nhiên bị điểm danh vội vàng đứng thẳng, một mặt biểu cảm chuyện không liên quan đến tôi. Cố Quyện Thư đè nén ý cười trong đáy mắt, mở miệng: "Người yên tâm, con không định cưới cô ấy, trên thực tế con sẽ không cưới bất kỳ người phụ nữ nào, Quý Chu Chu cũng chỉ là thủ thuật che mắt người khác mà thôi."
Trong lòng Quý Chu Chu dâng lên một chút dự cảm không tốt.
"Bởi vì, con là gay."
Quý Chu Chu: "..." Tổn thọ rồi. Nam phụ《 Thâm tình si mê 》 xuất quỹ rồi.
Cố Quyện Thư im lặng chớp mắt một cái, không có nói máy bay của mình trì hoãn, cho nên phải lái xe một ngày trở về, chỉ là duỗi tay ra vỗ vỗ đầu cô: "Bọn họ bắt nạt em?"
Quý Chu Chu ngẩng đầu nước mắt rưng rưng: "Ừm, bọn họ không cho tôi ăn cơm, từ sáng tới giờ tôi vẫn chưa ăn thứ gì."
Đôi mắt của Cố Quyện Thư tối sầm lại, khí áp cả người cũng thấp. Quý Chu Chu dụi dụi đôi mắt, giả vờ đáng thương buông anh ra, lui về sau một bước.
Trong ngực Cố Quyện Thư trống không, giật giật cánh tay không biết làm thế nào.
Quý Chu Chu không chú ý tới sự khác thường của anh, bô bô nói hết: "Tối nay Trương Nhã Quyên đến ăn cơm với lão phu nhân, tôi đứng ở bên cạnh, một miếng cũng không cho tôi ăn, tôi đói đôi mắt đều choáng váng, lúc trước cũng không cảm thấy thịt dê ngon bao nhiêu, hôm nay thì..."
Cố Quyện Thư không nhịn được, ngáp một cái.
Quý Chu Chu đột nhiên im miệng, u oán nhìn anh.
Cố Quyện Thư im lặng phút chốc: "Xin lỗi, tôi hơi mệt." Từ buổi sáng đến lúc nãy vẫn luôn lái xe, tinh thần căng thẳng cao độ đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.
"......"
Sau khi hai người ẩn ẩn đối mặt một lúc lâu, Cố Quyện Thư không nhanh không chậm đi đến cạnh giường, mặt Quý Chu Chu không cảm xúc hỏi: "Anh làm gì?"
"Ngủ."
"...... Sao không trở về phòng anh?"
"Bà nội vẫn chưa biết tôi trở về." Cố Quyện Thư dừng một chút, liếc mắt nhìn về phía cô: "Nếu như biết, nhất định hơn nửa đêm tìm tôi nói chuyện, rất mệt."
"À......" Quý Chu Chu nhìn thấy sự mệt mỏi trong đáy mắt của anh không giống như giả vờ, ngơ ngác gật đầu, cho đến khi anh nằm ngay ngắn, mới phản ứng lại: "Vậy tôi ngủ ở đâu?"
"Giường rất lớn." Cố Quyện Thư nghiêm túc vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Quý Chu Chu nghĩ nghĩ cũng phải, nên đi đến bên cạnh anh nằm xuống: "Làm phiền tắt đèn."
Cố Quyện Thư vốn chỉ định nói đùa một chút: "..."
"Sao thế?" Quý Chu Chu nằm nghiêng nhìn về phía anh, khó hiểu nhìn anh. Bởi do tư thế nằm nghiêng, cổ áo của cô rơi xuống tạo ra khe hở, bên trong lộ ra khe rãnh hời hợt với một chút viền ren.
Cố Quyện Thư dừng một chút, chầm chậm ngồi dậy. Quý Chu Chu nghi hoặc: "Đi đâu thế?"
"Ngủ sô pha."
"......" Ha, gay.
Quý Chu Chu chờ anh nằm xuống ghế sô pha, thì lập tức tắt đèn, giống như mỗi ngày trước đây, ở trên giường lăn tới lăn lui rồi ôm chăn nhắm mắt lại...
Quá đói bụng, không thể nào ngủ được.
Mười phút sau, lần thứ năm cô xoay người, đèn lại một lần nữa sáng lên. Chờ thích ứng một chút, Quý Chu Chu híp mắt nhìn về phía người đàn ông xuất hiện ở cạnh giường của cô: "Gì vậy?"
"Đói."
Khóe miệng Quý Chu Chu trừu trừu: "Thật trùng hợp, tôi cũng đói."
"Đợi chút." Cố Quyện Thư xoay người đi đến cửa sổ, một tay chống cửa sổ nhảy ra ngoài. Quý Chu Chu hoảng sợ, chân không chạy tới, vịn cửa sổ nhìn xuống, nhưng vì một mảnh đen thui nên cái gì cũng nhìn không thấy được.
Anh ta đói bụng đến nổi nhảy lầu? Quý Chu Chu khóc không ra nước mắt, nhưng lại không dám lớn tiếng: "Cố tiên sinh... Cố Quyện Thư!"
"Xuỵt."
Quý Chu Chu sợ hãi vừa sắp kêu ra tiếng, sau lưng đã bị người đàn ông áp sát bịt miệng. Cố Quyện Thư ở bên tai cô thấp giọng dặn dò: "Nhỏ tiếng chút, tôi dẫn em đến phòng bếp."
Quý Chu Chu gật gật đầu, kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông ở sau lưng: "Không phải nói không muốn để cho lão phu nhân biết anh đã trở về sao?"
"Cho nên không được để bị phát hiện." Cố Quyện Thư rủ mắt, nhìn thấy cô đi chân không giẫm lên sàn nhà, dừng một chút khóe môi câu lên: "Đi mang dép vào." "Ờ......" Quý Chu Chu chạy đi mang dép vào, vừa mới ngồi xuống đứng lên thì nhìn thấy Cố Quyện Thư đã ra tới cửa rồi. Lúc này cô mới hiểu ra, vừa rồi anh nhảy ra cửa sổ, là vòng đến phòng khác mở cửa cho cô.
Hai người một trước một sau ra cửa, bởi vì sợ bị người khác phát hiện, chỉ có thể sờ soạng đi về phía trước. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu không quen thuộc với nơi này, đi mấy vài bước đã muốn vấp ngã, sau khi lại một lần nữa đá vào đồ vật, Cố Quyện Thư quyết định nắm lấy tay cô dắt đi.
"Cảm ơn."
Quý Chu Chu nhỏ giọng nói cám ơn, có Cố Quyện Thư dẫn đường, đường đi tức khắc thuận lợi hơn, một đường bình an tới phòng bếp. Quý Chu Chu đóng cửa bật đèn cùng lúc Cố Quyện Thư ngựa quen đường cũ mở tủ lạnh. Quý Chu Chu lập tức chạy lại, nhìn những đĩa thức ăn được đựng kỹ ở bên trong tủ lạnh, đôi mắt sáng lên.
"Món này, sườn xào chua ngọt lấy ra, còn có món kia, thịt dê cũng lấy một phần, có đồ uống không? Không có thì thôi......"
Cố Quyện Thư dựa theo chỉ thị của cô, rất nhanh đem đồ ăn bày ra, tiện tay đưa cho cô một đôi đũa: "Ăn đi."
"Chờ một chút, đây là đồ lạnh." Quý Chu Chu vội ngăn anh lại: "Chờ tôi hâm nóng một chút."
Cố Quyện Thư dừng một chút: "Ăn cũng được." Nói là nói như vậy, nhưng vẫn buông đũa xuống.
"Sao anh biết?" Quý Chu Chu liếc anh một cái.
Cố Quyện Thư không nói, Quý Chu Chu cười cười, đem cơm hâm nóng, mở mấy cái bếp lửa cùng lúc, trong thời gian ngắn nhất đem đồ ăn hâm nóng một lần, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh anh: "Ăn cơm đi Cố tiên sinh."
Nói xong Quý Chu Chu không để ý anh nữa, nghiêm túc chuyên tâm vùi đầu ăn cơm. Cố Quyện Thư chăm chú nhìn cô một lát, đột nhiên một miếng gà luộc rơi vào chén của mình, mặt của Quý Chu Chu hiện ra một nụ cười: "Đặc biệt trở về cứu tôi, vất vả rồi, ăn nhiều một chút."
Cố Quyện Thư liếc cô một cái, cũng cúi đầu từ từ ăn cơm. Mặc dù thức ăn trên bàn nhiều, nhưng hai người một ngày rồi không có ăn cơm nên chỉ cố gắng một chút đã trực tiếp tiêu diệt hơn phân nửa.
Cho đến khi xác định một miếng cũng nuốt không nổi, Quý Chu Chu mới thỏa mãn buông đũa xuống: "Về phòng chứ?"
Cố Quyện Thư nhìn lướt qua cánh cửa, chầm chậm mở miệng: "Tôi cảm thấy chắc là không thể quay về."
"?"
Quý Chu Chu khó hiểu nhìn anh một cái, nhảy xuống cao ghế đi về phía cửa, mở cửa ra thì nhìn thấy thư ký Triệu đang bày ra bộ mặt của Diệt Tuyệt sư thái, mặt cô không cảm xúc đóng cửa lại.
"Cố tiên sinh, tôi sinh ra ảo giác."
Cố Quyện Thư đồng tình liếc nhìn cô một cái: "Tiếng động hâm đồ ăn của em quá lớn."
"... Vậy sao anh không nói sớm."
"Thức ăn lạnh đối với thân thể không tốt."
"..."
Trong phòng bếp chớp mắt yên tĩnh lại, thư ký Triệu ở bên ngoài lạnh nhạt mở miệng: "Thiếu gia, lão phu nhân đang đợi ngài."
"Mau đi đi, đừng để cho lão phu nhân đợi lâu, tôi đi về trước." Quý Chu Chu vội thúc giục.
Cố Quyện Thư ẩn ẩn nhìn chằm chằm cô, Quý Chu Chu chột dạ một trận, khụ một tiếng mở ra con mắt khác: "Vậy... Tôi trở về làm ấm giường cho anh."
Vừa nói xong cô định chuồn đi, giây tiếp theo đã bị Cố Quyện Thư nắm lấy cổ áo phía sau. Hai phút sau, hai người cùng xuất hiện ở trong phòng lão phu nhân.
"Quyện thư, trở về tại sao không nói một tiếng." Lão phu nhân đã tẩy trang nhưng lại càng lộ vẻ uy nghiêm, mặc dù đã thay đồ ngủ nhưng khí thế một chút cũng không giảm.
Giống như trước kia vậy, xem Quý Chu Chu như không khí. Quý Chu Chu cũng tự giác đứng sau lưng Cố Quyện Thư, giả vờ như mình không tồn tại.
Cố Quyện Thư rủ mắt: "Sợ quấy rầy người."
Lão phu nhân cười mỉa một tiếng: "Ta ngược lại không biết, con khi nào thì trở nên quan tâm như vậy."
Cố Quyện Thư im lặng không nói, Quý Chu Chu ở giữa bọn họ liếc nhìn một cái, cảm thấy quan hệ của hai bà cháu này hình như không được tốt lắm.
"Chuyện con quấy rối, ta sẽ không trách con, dù sao người của Cố gia có tư cách quấy rối. Nhưng mà nhớ kỹ, muốn quậy như thế nào cũng được, không được làm ảnh hưởng chính sự." (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Lão phu nhân lạnh lùng nhìn anh: "Người phụ nữ này, nếu con thật sự thích, ta có thể cho con giữ lại, nhưng con cần phải đồng ý hôn sự với Trương gia."
Hừ! Bà nội, kiểu hôn nhân cởi mở thế này mà cũng có thể chấp nhận. Quý Chu Chu yên lặng cúi đầu, giả vờ không nghe thấy lời nói khinh thường của bà ta.
"Sau đó thì sao, khiến cho Trương Nhã Quyên giống như mẹ con trước kia, đến chết cũng phải chia sẻ chồng với người phụ nữ khác?" Cố Quyện Thư ôn hòa nhã nhặn hỏi.
Quý Chu Chu đột nhiên ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt của lão phu nhân hơi thay đổi.
Lão phu nhân lại nổi sóng không sợ hãi: "Nếu con không muốn khiến cho Nhã Quyên biến thành như thế, vậy thì đừng nuôi dưỡng những loại phụ nữ bừa bãi ở bên ngoài."
"E la không được." Cố Quyện Thư nhếch môi lên.
Lão phu nhân rủ mắt: "Vậy chỉ có thể như thế."
"Ý con là, con không thể cưới Trương Nhã Quyên."
Ánh mắt của lão phu nhân lạnh xuống: "Cho nên? Muốn cưới người phụ nữ này?"
Quý Chu Chu đột nhiên bị điểm danh vội vàng đứng thẳng, một mặt biểu cảm chuyện không liên quan đến tôi. Cố Quyện Thư đè nén ý cười trong đáy mắt, mở miệng: "Người yên tâm, con không định cưới cô ấy, trên thực tế con sẽ không cưới bất kỳ người phụ nữ nào, Quý Chu Chu cũng chỉ là thủ thuật che mắt người khác mà thôi."
Trong lòng Quý Chu Chu dâng lên một chút dự cảm không tốt.
"Bởi vì, con là gay."
Quý Chu Chu: "..." Tổn thọ rồi. Nam phụ《 Thâm tình si mê 》 xuất quỹ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.