Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa
Chương 170: Em không phải là gì?
Sơn Hữu Thanh Mộc
01/11/2021
Quý Chu Chu buồn khổ không nói nên lời, cô làm sao không biết mình thay
đổi rất nhiều, trước kia chỉ cần hoàn toàn đứng về phía Cố Quyện Thư là
được, bây giờ có sự tồn tại của tiểu bạch hoa, còn phải bận tâm Thẩm Dã
mọi nơi, nhưng lại không thể nói vì sao.
Hai người lặng lẽ đối diện nhau, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã đánh vỡ sự an tĩnh bên trong. Chu Trường Quân hấp tấp gõ cửa hai tiếng rồi đi vào: "Tiên sinh, Thẩm Dã không thấy nữa."
Ngón tay Cố Quyện Thư khẽ động, trên mặt không có biểu cảm gì: "Xem như thỏa mãn mong muốn của em rồi nhỉ?"
"..." Quý Chu Chu cắn cắn môi không nói gì.
Cố Quyện Thư đứng lên: "Đói bụng rồi hả, anh đi lấy chút thức ăn cho em." Nói xong thì xoay người rời đi.
Chu Trường Quân khó hiểu liếc nhìn bóng dáng của anh một cái, quay đầu lại dò hỏi: "Hai người cãi nhau?"
"Không có." Sắc mặt của Quý Chu Chu hơi uể oải.
Chu Trường Quân không dám nói nữa, buông tiếng thở dài đi ra ngoài.
Không bao lâu Cố Quyện Thư đã trở lại, cùng ăn cơm với Quý Chu Chu nhưng không nói gì, ăn xong thì định đi ra ngoài. Quý Chu Chu nhịn không được: "Anh muốn giận tới khi nào?"
"Đến khi nào em chịu nói thật với anh mới thôi." Tại sao trong khoảng thời gian này, mỗi một lần ra ngoài đều phải hỏi Thẩm Dã có ở đây không, tại sao trong khoảng thời gian này bắt đầu như có như không bảo vệ Thẩm Dã, tại sao hôm nay sau khi xảy ra chuyện này, cô còn có thể không cho mình trả thù Thẩm Dã.
Nghĩ đến hình ảnh cô muốn tự tử trong phòng vệ sinh, thì ngực Cố Quyện Thư đau đến mức không thể thở được, hiện giờ cô lại có thể dễ dàng tha thứ cho Thẩm Dã, làm anh không có cách nào tiếp nhận được, cũng không hiểu tại sao phải tiếp nhận.
Quý Chu Chu nghe thấy Cố Quyện Thư muốn mình nói thật, cả người lập tức rụt lại, Cố Quyện Thư chậm chạp không đợi được câu trả lời, đáy mắt hiện lên một tia giễu cợt, bước đi cũng không quay đầu lại. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Hôm nay anh mới phát hiện, chỉ số tín nhiệm của mình ở trong lòng Quý Chu Chu có thể thấp như vậy.
Theo tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng chỉ còn lại một mình Quý Chu Chu, cô nằm trên giường ngơ ngẩn nhìn trần nhà, lần đầu tiên có cảm giác tiến thoái lưỡng nan.
Bởi vì trong phòng chỉ có mình cô, lại ở trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ này nên không ngủ được, hình như Cố Quyện Thư cũng biết, vì thế hai tiếng sau vòng trở về, ngồi ở cạnh giường thấp giọng nói: "Ngủ đi." Nói xong thì ngồi bất động ở đó.
Quý Chu Chu cho rằng anh không tức giận nữa, nên tảng đá lớn trong lòng rơi xuống một nửa, kéo tay anh rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Một đêm này cô ngủ như chết, sáng hôm sau thấy Cố Quyện Thư vẫn còn ở đây, thì nửa tảng đá lớn còn lại cũng rơi xuống theo.
*
Một nhà dân nào đó ở vùng ngoại ô của Thành phố A, Thẩm Dã cắn răng tháo băng gạc trên người, trực tiếp đổ dung dịch o-xy già lên miệng vết thương, bởi vì đau đớn mà gân xanh trên cổ nổi lên, cả người đều căng thẳng thành một cục sắt.
Trương Nhã Quyên đứng dựa cửa, nhìn anh ta tự băng bó cho bản thân, đáy mắt hiện lên một tia giễu cợt: "Nhìn không ra nha, anh cũng thật giỏi, miếng thịt đến bên miệng cũng có thể không ăn, quả thực khiến người lau mắt mà nhìn."
Mặt Thẩm Dã không cảm xúc liếc cô ta một cái: "Cút đi."
"Đây là cầu rút ván, nếu không phải tôi nghĩ cách đưa anh ra khỏi bệnh viện, anh cảm thấy bây giờ anh còn sống để nói chuyện với tôi?" Trương Nhã Quyên khẽ cười một tiếng: "Hay là nói một chút lương tâm còn sót lại của anh, đều ở trên người phụ nữ kia?"
Thẩm Dã nhìn chằm chằm Trương Nhã Quyên, sau một lúc lâu lạnh nhạt mở miệng: "Tôi khuyên cô, tốt nhất đừng chọc giận tôi nữa."
"Chọc giận anh thì làm sao, nếu không phải anh, bây giờ tôi cũng sẽ không bị Trương gia đuổi ra ngoài. Nhưng anh thì thế nào, trong lòng trong đầu anh lại chỉ có người phụ nữ kia, bây giờ còn không được chọc giận anh?" Trương Nhã Quyên hận đến đôi mắt đều sắp đỏ, sau một lúc lâu lại nhịn không được nở nụ cười: "Có điều cẩn thận nghĩ lại, anh cũng thật đáng thương, người phụ nữ mình thích, vậy mà ngay cả một ánh mắt cũng lười cho anh, mỗi ngày trôi qua của anh cũng thật sự đau khổ nhỉ."
Thẩm Dã rũ mắt, giấu đi cảm xúc dao động trong mắt: "Hai ngày này cô chuẩn bị một chút, chúng ta ly hôn."
"Dựa vào cái gì? Tôi không thể nào ly hôn với anh, anh đừng mong vứt được tôi." Trương Nhã Quyên luống cuống, giọng nói càng thêm tàn nhẫn: "Tôi mặc kệ anh thích ai hay không thích ai, tôi còn ở đây một ngày, thì những người phụ nữ anh tìm vĩnh viễn đừng mong được đổi thành chính thức. Cho dù tôi chết rồi, cũng sẽ không rời khỏi vị trí vợ của anh."
Thẩm Dã cười giễu: "Nếu cô muốn sống cùng với kẻ thù giết ông nội cô cả đời, thì tôi không sao cả."
Trương Nhã Quyên chợt mở to đôi mắt, chân cẳng mềm nhũn theo: "Anh có ý gì?"
"Thân thể Trương Thành thế nào, không phải cô là người rõ nhất. Vì sao lại đột phát bệnh cấp tính, còn phát bệnh đúng lúc trước khi tôi muốn dùng tài chính của tập đoàn Trương gia, chẳng lẽ cô không rõ?" Thẩm Dã cười nhạt một tiếng, ánh mắt đột nhiên sắc bén: "Hay là nói trong lòng cô vẫn luôn hiểu rõ, chỉ là không có dũng khí đối mặt."
"Im miệng, anh im miệng." Khóe mắt của Trương Nhã Quyên muốn nứt ra, bám chặt tường mới không khiến mình ngã xuống.
Thẩm Dã liếc nhìn cô ta một cái: "Còn có những thứ sinh hoạt cá nhân của cô ở nước ngoài trước đó, tại sao bị đưa ra ánh sáng nhanh như thế, chẳng lẽ cho đến bây giờ cô vẫn nghĩ do Cố Quyện Thư làm chứ?"
"Là anh? Lẽ nào là anh?" Trương Nhã Quyên lẩm bẩm nhìn anh ta, hai mắt đã hơi tan rã.
Thẩm Dã băng bó xong mặc quần áo vào, khi lướt qua người cô ta lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái: "Tôi hy vọng giấy thỏa hiệp ly hôn sớm có, nếu không đừng trách tôi không niệm cũ tình."
Trương Nhã Quyên ngơ ngẩn đối diện với Thẩm Dã, sau khi nhìn thấy sát khí không che giấu được trong đáy mắt anh ta thì rùng mình, chờ phản ứng lại Thẩm Dã đã lái xe đi rồi. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cô ta ngồi bệt xuống đất, một hồi lâu đột nhiên sụp đổ hét lên, âm thanh nghẹn ngào khó nghe giống như ác quỷ lấy mạng, quanh quẩn thật lâu trên bầu trời không chịu tan đi.
Quý Chu Chu cho rằng Cố Quyện Thư đã không giận nữa, nhưng mấy ngày liên tiếp cũng chưa thấy dáng vẻ cười nói của anh, còn quần áo lúc nào cũng lôi thôi. Từ sau khi ra khỏi bệnh viện, mấy ngày liền càng không thấy bóng dáng anh, mỗi lần đều thừa lúc cô chưa dậy ra ngoài, rồi thừa lúc cô ngủ trở về. Rõ ràng bọn họ ở cùng một chỗ, lại giống như đang yêu xa.
Rốt cuộc Quý Chu Chu chịu không nổi sự lạnh nhạt này, trong một buổi tối, cô rót một ấm cà phê lớn, ngồi ở trên sô pha chờ Cố Quyện Thư.
Mãi cho đến 1 giờ sáng Cố Quyện Thư mới trở về, sau khi vào cửa thì đi một mạch lên lầu. Quý Chu Chu thấy anh không phát hiện mình, thì ẩn ẩn mở miệng nhắc nhở: "Em ở đây nè."
Cố Quyện Thư đứng hình, lúc này mới nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ trên sô pha trong bóng đêm, anh mím môi, bước qua bật đèn, sau một lúc lâu chầm chậm hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
"Nếu ngủ rồi sao có thể gặp anh?" Quý Chu Chu nghiêng đầu liếc anh một cái. Mấy ngày nay cũng nghẹn một bụng lửa rồi. Thẩm Dã, Cố Quyện Thư, tiểu bạch hoa, mỗi người đều đang tạo áp lực vô hình cho cô, cô thật sự sắp bỏ gánh không làm nữa.
Cố Quyện Thư im lặng phút chốc, đến trước mặt cô ngồi xuống, Quý Chu Chu lẳng lặng nhìn anh hồi lâu, đột nhiên từ bỏ đấu tranh: "Không phải anh muốn biết sao, em nói tất cả cho anh biết là được." Bọn họ cứ như vậy, chỉ sợ kết cục duy nhất là chia tay, đến lúc đó cô lại gạt này gạt kia còn có ý nghĩa gì, không bằng nói hết ra, xem cốt truyện nơi này có thể chơi cô thế nào.
Đáy mắt của Cố Quyện Thư hiện lên một tia dao động, quay mặt đi nhàn nhạt nói: "Anh không muốn ép em, em có thể chờ đến lúc muốn nói rồi hẳn nói."
"Đại ca, mấy ngày rồi anh không để ý em, còn không phải ép em?" Quý Chu Chu tức cười, thấy anh không có phản bác thì trợn trắng mắt: "Cũng không có gì ghê gớm, đề tài khoa học viễn tưởng anh đều có thể tiếp nhận rồi, tin chắc chút huyền huyễn cũng không có gì. Thật ra em không phải..." là người của thế giới này.
Âm thanh đột nhiên im bặt.
Trái tim bỗng nhiên ngừng đập, Quý Chu Chu hoảng sợ trừng to đôi mắt. Cố Quyện Thư nhíu mày: "Em không phải cái gì?"
Anh nói xong sắc mặt lập tức trầm xuống, bước tới đỡ lấy tay Quý Chu Chu: "Thở, Chu Chu thở."
Quý Chu Chu đột nhiên hoàn hồn, trái tim bắt đầu đập dữ dội, cả người cô giống như được vớt từ trong nước ra. Sắc mặt trắng bệch, đáy mắt hiện lên một tia tức giận, cốt truyện này cũng thật ngạo mạn, ngược lại bây giờ còn có thể khống chế cô muốn nói cái gì.
Cô không nhận thua, dứt khoát thay đổi cách nói một chút: "Em không phải..." Quý Chu Chu.
Mẹ nó, ba chữ này cũng không nói được. Quý Chu Chu đau đến sắp ngất, sau khi tỉnh lại còn định tiếp tục cương, nhưng bị Cố Quyện Thư bịt miệng.
"Anh không muốn biết, em đừng nói nữa, không muốn biết!" Giọng Cố Quyện Thư hơi run, đáy mắt tràn đầy sự hối hận: "Mặc kệ em không phải là gì, chỉ cần khỏe mạnh ở lại bên cạnh anh, anh có thể không biết gì hết."
Quý Chu Chu bị chỉnh hai lần, đã hoàn toàn suy yếu, nằm liệt trong lòng Cố Quyện Thư thật lâu không nói ra lời. Cố Quyện Thư ôm chặt lấy cô, giống như sợ cô rời đi vậy, hận không thể khảm người vào xương tủy.
Quý Chu Chu trông dáng vẻ lo được lo mất của anh cũng cảm thấy buồn cười, sớm biết rằng cốt truyện đã có chuẩn bị, thì cô sẽ thẳng thắn sớm một chút, nói không chừng Cố Quyện Thư đã sớm đau lòng cô, cũng không đến mức tới hôm nay mới thỏa hiệp.
"Em cảm thấy, tối nay em ngủ một mình mới được." Quý Chu Chu nuốt nước miếng xuống, run run mở miệng.
Đáy mắt Cố Quyện Thư tối sầm lại: "Được." Dứt lời, ôm người vào trong lòng, bước nhanh về phòng cô, giúp cô lau mồ hôi, đắp chăn lên, rồi mới xoay người rời đi.
Quý Chu Chu hồi phục một lát, lấy di động ra gọi điện thoại cho đại sư, điện thoại vừa kết nối, cô đã hô to một tiếng: "Tôi không phải là người của thế giới này."
"Hơn nửa đêm không ngủ, cô nói chuyện này làm gì?" Đại sư ngáp một cái.
Quý Chu Chu dừng một chút, đứng hình: "Tại sao những lời này có thể nói với ông, nhưng không có cách nào nói với Cố Quyện Thư?"
"Vô nghĩa, biết cái gì gọi là 'Thiên cơ bất khả lộ' không? Cậu ta là một người bình thường, sao có thể có tư cách nghe những thứ này." Đại sư tiếp tục ngáp: "Tôi thì không giống vậy, tôi lại không phải người thường."
Hai người lặng lẽ đối diện nhau, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã đánh vỡ sự an tĩnh bên trong. Chu Trường Quân hấp tấp gõ cửa hai tiếng rồi đi vào: "Tiên sinh, Thẩm Dã không thấy nữa."
Ngón tay Cố Quyện Thư khẽ động, trên mặt không có biểu cảm gì: "Xem như thỏa mãn mong muốn của em rồi nhỉ?"
"..." Quý Chu Chu cắn cắn môi không nói gì.
Cố Quyện Thư đứng lên: "Đói bụng rồi hả, anh đi lấy chút thức ăn cho em." Nói xong thì xoay người rời đi.
Chu Trường Quân khó hiểu liếc nhìn bóng dáng của anh một cái, quay đầu lại dò hỏi: "Hai người cãi nhau?"
"Không có." Sắc mặt của Quý Chu Chu hơi uể oải.
Chu Trường Quân không dám nói nữa, buông tiếng thở dài đi ra ngoài.
Không bao lâu Cố Quyện Thư đã trở lại, cùng ăn cơm với Quý Chu Chu nhưng không nói gì, ăn xong thì định đi ra ngoài. Quý Chu Chu nhịn không được: "Anh muốn giận tới khi nào?"
"Đến khi nào em chịu nói thật với anh mới thôi." Tại sao trong khoảng thời gian này, mỗi một lần ra ngoài đều phải hỏi Thẩm Dã có ở đây không, tại sao trong khoảng thời gian này bắt đầu như có như không bảo vệ Thẩm Dã, tại sao hôm nay sau khi xảy ra chuyện này, cô còn có thể không cho mình trả thù Thẩm Dã.
Nghĩ đến hình ảnh cô muốn tự tử trong phòng vệ sinh, thì ngực Cố Quyện Thư đau đến mức không thể thở được, hiện giờ cô lại có thể dễ dàng tha thứ cho Thẩm Dã, làm anh không có cách nào tiếp nhận được, cũng không hiểu tại sao phải tiếp nhận.
Quý Chu Chu nghe thấy Cố Quyện Thư muốn mình nói thật, cả người lập tức rụt lại, Cố Quyện Thư chậm chạp không đợi được câu trả lời, đáy mắt hiện lên một tia giễu cợt, bước đi cũng không quay đầu lại. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Hôm nay anh mới phát hiện, chỉ số tín nhiệm của mình ở trong lòng Quý Chu Chu có thể thấp như vậy.
Theo tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng chỉ còn lại một mình Quý Chu Chu, cô nằm trên giường ngơ ngẩn nhìn trần nhà, lần đầu tiên có cảm giác tiến thoái lưỡng nan.
Bởi vì trong phòng chỉ có mình cô, lại ở trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ này nên không ngủ được, hình như Cố Quyện Thư cũng biết, vì thế hai tiếng sau vòng trở về, ngồi ở cạnh giường thấp giọng nói: "Ngủ đi." Nói xong thì ngồi bất động ở đó.
Quý Chu Chu cho rằng anh không tức giận nữa, nên tảng đá lớn trong lòng rơi xuống một nửa, kéo tay anh rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Một đêm này cô ngủ như chết, sáng hôm sau thấy Cố Quyện Thư vẫn còn ở đây, thì nửa tảng đá lớn còn lại cũng rơi xuống theo.
*
Một nhà dân nào đó ở vùng ngoại ô của Thành phố A, Thẩm Dã cắn răng tháo băng gạc trên người, trực tiếp đổ dung dịch o-xy già lên miệng vết thương, bởi vì đau đớn mà gân xanh trên cổ nổi lên, cả người đều căng thẳng thành một cục sắt.
Trương Nhã Quyên đứng dựa cửa, nhìn anh ta tự băng bó cho bản thân, đáy mắt hiện lên một tia giễu cợt: "Nhìn không ra nha, anh cũng thật giỏi, miếng thịt đến bên miệng cũng có thể không ăn, quả thực khiến người lau mắt mà nhìn."
Mặt Thẩm Dã không cảm xúc liếc cô ta một cái: "Cút đi."
"Đây là cầu rút ván, nếu không phải tôi nghĩ cách đưa anh ra khỏi bệnh viện, anh cảm thấy bây giờ anh còn sống để nói chuyện với tôi?" Trương Nhã Quyên khẽ cười một tiếng: "Hay là nói một chút lương tâm còn sót lại của anh, đều ở trên người phụ nữ kia?"
Thẩm Dã nhìn chằm chằm Trương Nhã Quyên, sau một lúc lâu lạnh nhạt mở miệng: "Tôi khuyên cô, tốt nhất đừng chọc giận tôi nữa."
"Chọc giận anh thì làm sao, nếu không phải anh, bây giờ tôi cũng sẽ không bị Trương gia đuổi ra ngoài. Nhưng anh thì thế nào, trong lòng trong đầu anh lại chỉ có người phụ nữ kia, bây giờ còn không được chọc giận anh?" Trương Nhã Quyên hận đến đôi mắt đều sắp đỏ, sau một lúc lâu lại nhịn không được nở nụ cười: "Có điều cẩn thận nghĩ lại, anh cũng thật đáng thương, người phụ nữ mình thích, vậy mà ngay cả một ánh mắt cũng lười cho anh, mỗi ngày trôi qua của anh cũng thật sự đau khổ nhỉ."
Thẩm Dã rũ mắt, giấu đi cảm xúc dao động trong mắt: "Hai ngày này cô chuẩn bị một chút, chúng ta ly hôn."
"Dựa vào cái gì? Tôi không thể nào ly hôn với anh, anh đừng mong vứt được tôi." Trương Nhã Quyên luống cuống, giọng nói càng thêm tàn nhẫn: "Tôi mặc kệ anh thích ai hay không thích ai, tôi còn ở đây một ngày, thì những người phụ nữ anh tìm vĩnh viễn đừng mong được đổi thành chính thức. Cho dù tôi chết rồi, cũng sẽ không rời khỏi vị trí vợ của anh."
Thẩm Dã cười giễu: "Nếu cô muốn sống cùng với kẻ thù giết ông nội cô cả đời, thì tôi không sao cả."
Trương Nhã Quyên chợt mở to đôi mắt, chân cẳng mềm nhũn theo: "Anh có ý gì?"
"Thân thể Trương Thành thế nào, không phải cô là người rõ nhất. Vì sao lại đột phát bệnh cấp tính, còn phát bệnh đúng lúc trước khi tôi muốn dùng tài chính của tập đoàn Trương gia, chẳng lẽ cô không rõ?" Thẩm Dã cười nhạt một tiếng, ánh mắt đột nhiên sắc bén: "Hay là nói trong lòng cô vẫn luôn hiểu rõ, chỉ là không có dũng khí đối mặt."
"Im miệng, anh im miệng." Khóe mắt của Trương Nhã Quyên muốn nứt ra, bám chặt tường mới không khiến mình ngã xuống.
Thẩm Dã liếc nhìn cô ta một cái: "Còn có những thứ sinh hoạt cá nhân của cô ở nước ngoài trước đó, tại sao bị đưa ra ánh sáng nhanh như thế, chẳng lẽ cho đến bây giờ cô vẫn nghĩ do Cố Quyện Thư làm chứ?"
"Là anh? Lẽ nào là anh?" Trương Nhã Quyên lẩm bẩm nhìn anh ta, hai mắt đã hơi tan rã.
Thẩm Dã băng bó xong mặc quần áo vào, khi lướt qua người cô ta lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái: "Tôi hy vọng giấy thỏa hiệp ly hôn sớm có, nếu không đừng trách tôi không niệm cũ tình."
Trương Nhã Quyên ngơ ngẩn đối diện với Thẩm Dã, sau khi nhìn thấy sát khí không che giấu được trong đáy mắt anh ta thì rùng mình, chờ phản ứng lại Thẩm Dã đã lái xe đi rồi. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cô ta ngồi bệt xuống đất, một hồi lâu đột nhiên sụp đổ hét lên, âm thanh nghẹn ngào khó nghe giống như ác quỷ lấy mạng, quanh quẩn thật lâu trên bầu trời không chịu tan đi.
Quý Chu Chu cho rằng Cố Quyện Thư đã không giận nữa, nhưng mấy ngày liên tiếp cũng chưa thấy dáng vẻ cười nói của anh, còn quần áo lúc nào cũng lôi thôi. Từ sau khi ra khỏi bệnh viện, mấy ngày liền càng không thấy bóng dáng anh, mỗi lần đều thừa lúc cô chưa dậy ra ngoài, rồi thừa lúc cô ngủ trở về. Rõ ràng bọn họ ở cùng một chỗ, lại giống như đang yêu xa.
Rốt cuộc Quý Chu Chu chịu không nổi sự lạnh nhạt này, trong một buổi tối, cô rót một ấm cà phê lớn, ngồi ở trên sô pha chờ Cố Quyện Thư.
Mãi cho đến 1 giờ sáng Cố Quyện Thư mới trở về, sau khi vào cửa thì đi một mạch lên lầu. Quý Chu Chu thấy anh không phát hiện mình, thì ẩn ẩn mở miệng nhắc nhở: "Em ở đây nè."
Cố Quyện Thư đứng hình, lúc này mới nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ trên sô pha trong bóng đêm, anh mím môi, bước qua bật đèn, sau một lúc lâu chầm chậm hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
"Nếu ngủ rồi sao có thể gặp anh?" Quý Chu Chu nghiêng đầu liếc anh một cái. Mấy ngày nay cũng nghẹn một bụng lửa rồi. Thẩm Dã, Cố Quyện Thư, tiểu bạch hoa, mỗi người đều đang tạo áp lực vô hình cho cô, cô thật sự sắp bỏ gánh không làm nữa.
Cố Quyện Thư im lặng phút chốc, đến trước mặt cô ngồi xuống, Quý Chu Chu lẳng lặng nhìn anh hồi lâu, đột nhiên từ bỏ đấu tranh: "Không phải anh muốn biết sao, em nói tất cả cho anh biết là được." Bọn họ cứ như vậy, chỉ sợ kết cục duy nhất là chia tay, đến lúc đó cô lại gạt này gạt kia còn có ý nghĩa gì, không bằng nói hết ra, xem cốt truyện nơi này có thể chơi cô thế nào.
Đáy mắt của Cố Quyện Thư hiện lên một tia dao động, quay mặt đi nhàn nhạt nói: "Anh không muốn ép em, em có thể chờ đến lúc muốn nói rồi hẳn nói."
"Đại ca, mấy ngày rồi anh không để ý em, còn không phải ép em?" Quý Chu Chu tức cười, thấy anh không có phản bác thì trợn trắng mắt: "Cũng không có gì ghê gớm, đề tài khoa học viễn tưởng anh đều có thể tiếp nhận rồi, tin chắc chút huyền huyễn cũng không có gì. Thật ra em không phải..." là người của thế giới này.
Âm thanh đột nhiên im bặt.
Trái tim bỗng nhiên ngừng đập, Quý Chu Chu hoảng sợ trừng to đôi mắt. Cố Quyện Thư nhíu mày: "Em không phải cái gì?"
Anh nói xong sắc mặt lập tức trầm xuống, bước tới đỡ lấy tay Quý Chu Chu: "Thở, Chu Chu thở."
Quý Chu Chu đột nhiên hoàn hồn, trái tim bắt đầu đập dữ dội, cả người cô giống như được vớt từ trong nước ra. Sắc mặt trắng bệch, đáy mắt hiện lên một tia tức giận, cốt truyện này cũng thật ngạo mạn, ngược lại bây giờ còn có thể khống chế cô muốn nói cái gì.
Cô không nhận thua, dứt khoát thay đổi cách nói một chút: "Em không phải..." Quý Chu Chu.
Mẹ nó, ba chữ này cũng không nói được. Quý Chu Chu đau đến sắp ngất, sau khi tỉnh lại còn định tiếp tục cương, nhưng bị Cố Quyện Thư bịt miệng.
"Anh không muốn biết, em đừng nói nữa, không muốn biết!" Giọng Cố Quyện Thư hơi run, đáy mắt tràn đầy sự hối hận: "Mặc kệ em không phải là gì, chỉ cần khỏe mạnh ở lại bên cạnh anh, anh có thể không biết gì hết."
Quý Chu Chu bị chỉnh hai lần, đã hoàn toàn suy yếu, nằm liệt trong lòng Cố Quyện Thư thật lâu không nói ra lời. Cố Quyện Thư ôm chặt lấy cô, giống như sợ cô rời đi vậy, hận không thể khảm người vào xương tủy.
Quý Chu Chu trông dáng vẻ lo được lo mất của anh cũng cảm thấy buồn cười, sớm biết rằng cốt truyện đã có chuẩn bị, thì cô sẽ thẳng thắn sớm một chút, nói không chừng Cố Quyện Thư đã sớm đau lòng cô, cũng không đến mức tới hôm nay mới thỏa hiệp.
"Em cảm thấy, tối nay em ngủ một mình mới được." Quý Chu Chu nuốt nước miếng xuống, run run mở miệng.
Đáy mắt Cố Quyện Thư tối sầm lại: "Được." Dứt lời, ôm người vào trong lòng, bước nhanh về phòng cô, giúp cô lau mồ hôi, đắp chăn lên, rồi mới xoay người rời đi.
Quý Chu Chu hồi phục một lát, lấy di động ra gọi điện thoại cho đại sư, điện thoại vừa kết nối, cô đã hô to một tiếng: "Tôi không phải là người của thế giới này."
"Hơn nửa đêm không ngủ, cô nói chuyện này làm gì?" Đại sư ngáp một cái.
Quý Chu Chu dừng một chút, đứng hình: "Tại sao những lời này có thể nói với ông, nhưng không có cách nào nói với Cố Quyện Thư?"
"Vô nghĩa, biết cái gì gọi là 'Thiên cơ bất khả lộ' không? Cậu ta là một người bình thường, sao có thể có tư cách nghe những thứ này." Đại sư tiếp tục ngáp: "Tôi thì không giống vậy, tôi lại không phải người thường."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.