Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa
Chương 47: Không phải hôn mà là cắn
Sơn Hữu Thanh Mộc
03/05/2020
Cố Quyện Thư còn đắm chìm trong sự khiếp sợ khi mình bị đánh, nghe vậy ẩn ẩn liếc cô một cái, im lặng đi về hướng ngôi nhà.
Quý Chu Chu bĩu môi, chạy chậm đuổi theo: "Thật xin lỗi Cố tiên sinh, là tôi phản ứng quá khích, anh thật sự tức giận hả?"
Cố Quyện Thư không nói chuyện với cô, Quý Chu Chu lôi kéo góc áo của anh: "Cố tiên sinh, tôi..."
"Em làm sao?" Cố Quyện Thư nghiêng đầu liếc cô một cái.
Càng tới gần ngôi nhà ánh đèn càng sáng, lúc này Quý Chu Chu đã nhìn thấy rõ ràng một bên mặt của anh sưng lên, ngại ngùng cười một tiếng: "Tôi sai rồi, anh tha lỗi cho tôi đi, thật sự không phải tôi cố ý." Cô không nhìn thấy gì hết.
Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, lặng lẽ kéo góc áo từ trong tay cô ra.
Quý Chu Chu: "......" Đây là thật sự tức giận a.
Hai người còn chưa đi đến cổng lớn, bảo an canh cửa đã tiến tới đón tiếp, lúc chờ bọn họ vào phòng khách, chú của Cố Quyện Thư đã ở đó đợi.
"Quyện Quyện...... Mặt con làm sao vậy?" Chú hoảng sợ.
Quý Chu Chu cười nhạt nhẽo một tiếng, nhìn về phía vị chú giàu có vô nhân tính này, chỉ thấy ông ấy chừng 50 tuổi, vóc dáng không quá cao, dáng người hơi mập mạp, trên bụng có độ cung hình tròn, trên khóe mắt có mấy nếp nhăn khi cười lên trông rất hiền lành. Cũng không biết sau khi biết mình đánh cháu trai của ông ấy, còn có thể hiền lành nữa không.
"Không cẩn thận đụng trúng cây." Cố Quyện Thư lười biếng mở miệng.
Quý Chu Chu kinh ngạc, cô còn tưởng rằng vị này tức giận như vậy, nhất định sẽ khai cô ra. Cố Quyện Thư nhận ra ánh mắt cô, liếc cô một cái không để ý tới cô. Quý Chu Chu sờ sờ lỗ mũi, không dám nói tiếp nữa.
"Vậy con đây cũng không cẩn thận quá rồi. Chỗ ở của hai người bạn con chú đã sắp xếp xong." Ánh mắt của chú dừng ở trên người Quý Chu Chu, biết rõ còn hỏi: "Vị này là?"
Quý Chu Chu cười cười, chờ Cố Quyện Thư giới thiệu, kết quả đợi nửa ngày cũng không đợi được, cô ngại ngùng cười cười: "Chào chú, con tên Quý Chu Chu, là bạn....?" Một cái dấu chấm hỏi cuối cùng, là hỏi Cố Quyện Thư, vị này không cho mình tự xác định vị trí, nên cô cũng không dám tự mình làm chủ.
Cố Quyện Thư vô ngữ liếc cô một cái: "Bạn gái."
"Đúng vậy, bạn gái." Thấy anh rốt cuộc nói chuyện với mình, Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt của chú ở giữa bọn họ lưu chuyển một vòng, nở nụ cười ha ha: "Không tệ không tệ, Chu Chu rất xinh đẹp, vẫn là Quyện Quyện thật tinh mắt, thời gian không còn sớm, hai đứa về phòng nghỉ ngơi trước, sáng mai chúng ta lại trò chuyện tiếp."
Cố Quyện Thư gật đầu một cái, nhìn Quý Chu Chu một cái rồi đi theo chú về phòng, Chu Chu nhanh chóng đi theo phía sau bọn họ, nghe bọn họ nói một chút làm ăn mà mình không hiểu, yên lặng một câu cũng không nói.
Đợi đưa bọn họ đến cửa, chú dừng lại ở cửa: "Hôm nay chơi cả ngày cũng mệt lắm rồi chứ, ngủ sớm một chút, ngày mai dẫn hai đứa lên núi của chú đi dạo."
Cố Quyện Thư đáp ứng, dẫn Quý Chu Chu vào phòng.
Chờ sau khi trong phòng chỉ còn hai người, Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, ân cần chạy tới rót một lý cho Cố Quyện Thư: "Cố tiên sinh, uống nước."
Cố Quyện Thư tìm sách nguyên văn tiếng Đức xem, cũng không định tiếp nhận sự ân cần của cô. Quý Chu Chu bĩu môi, đi đến trước mặt anh ngồi xổm xuống, ngẩng mặt nhìn anh: "Anh định tức giận hoài sao? Chúng ta thật vất vả mới đi ra ngoài chơi."
Cố Quyện Thư vẫn không để ý tới ai đó. Quý Chu Chu thả ra âm thanh mềm nhũn, học cách gọi của chú, nói: "Quyện Quyện, anh cũng đừng tức giận, cầu xin anh mà."
Cố Quyện Thư dừng một lát, cuối cùng chịu ngước mắt nhìn cô: "Không được phép kêu tôi là Quyện Quyện."
"Hả?"
"Tôi sẽ xem em là chú."
Quý Chu Chu suy nghĩ diện mạo và vóc dáng của chú một chút, xin miễn thứ cho kẻ bất tài: "Không được nhé."
Cố Quyện Thư nhìn cô một cái, sự chú ý lại trở về cuốn sách. Quý Chu Chu rút cuốn sách từ trong tay anh ra, ủy khuất nhìn anh: "Anh có thể nói trước với tôi, anh sẽ tức giận tới khi nào không?"
Cố Quyện Thư trầm mặc, bởi vì anh cũng không tức giận. Tuy mặt rất đau, nhưng không thể không nói, là tự anh chuốc lấy. Nhưng nói như thế nào đây, lúc trước anh ở diễn đàn Mẫu Anh cũng từng xem bài viết phân tích về việc bạo hành gia đình. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nếu như lần đầu tiên bị bạo hành gia đình, không áp dụng phương thức xử lý hợp lý, khiến cho đối phương nhận được sự dạy dỗ, vậy việc bạo hành gia đình tương lai sẽ không chỉ có một lần.
Anh nhớ rõ trên diễn đàn nhắc tới có vài loại phương thức xử lý, nhằm vào cái loại tái phạm này, phải lập tức chia tay để giảm tổn thương, còn giống loại không cẩn thận này, hơn nữa trước đó không có tiền án, thì phải dạy dỗ đầy đủ cho cô, nếu không cô sẽ sinh ra thói quen bạo hành gia đình.
Cho nên, mặc dù thấy cô cầu xin mình đáng thương vô cùng, nhưng anh kiên quyết không thể mềm lòng... Còn phải tức giận tới khi nào, anh thật sự không biết, trên diễn đàn Mẫu Anh không có nói.
Quý Chu Chu thấy anh lại không nói chuyện, rất là đau đầu nhìn anh: "Nếu không tôi để cho anh đánh lại, anh tha lỗi cho tôi có được không?"
Trong lòng Cố Quyện Thư động một cái, điều này ngược lại diễn đàn Mẫu Anh có đề ra, ở luật pháp trong phạm vi cho phép lấy bạo chế bạo, cũng là một trong phương thức rất áp chế bạo hành gia đình, nếu vậy anh đánh lại, thì không cần chiến tranh lạnh rồi.
Quý Chu Chu vừa nhìn thấy biểu cảm này của anh, cũng biết anh động tâm. Biểu cảm của cô trống rỗng phút chốc, không ngờ vị này đã so đo tới trình độ này, đành phải cắn răng nhắm mắt lại: "Anh đánh đi."
Cố Quyện Thư thấy khuôn mặt Quý Chu Chu bởi vì khẩn trương trở nên nhăn nhó, làm anh xây dựng tâm lý nửa ngày cũng không thể xuống tay.
Anh không xuống tay được, ngược lại tay cô rất tàn nhẫn. Lúc nãy Cố Quyện Thư còn không có cảm giác gì, nhưng mà thật ra bây giờ có chút uất ức. Đôi mắt của Quý Chu Chu nhắm nửa ngày, cũng không có quả đấm rơi xuống, cô hơi hơi mở mắt ra, thì nhìn thấy biểu cảm của Cố Quyện Thư có chút... Đáng thương.
Đây là sao? Trong đầu của Quý Chu Chu kiên cường thẳng thắn hiện ra một dấu chấm hỏi.
"Tôi còn chưa đánh, nhắm mắt." Cố Quyện Thư không nóng không lạnh mở miệng.
Quý Chu Chu nhanh chóng nhắm mắt lại, giây tiếp theo thì hơi thở ấm áp ẩm ướt dán lên. Ẩm ướt? Quý Chu Chu đột nhiên mở to mắt, trong nháy mắt đối diện với Cố Quyện Thư gần ngay trước mắt...
Anh vậy mà hôn lên!
Quý Chu Chu hít một hơi khí lạnh, còn chưa kịp lui về phía sau, thì đã bị Cố Quyện Thư gông cùm giam cầm cánh tay, sau đó da thịt mềm mại như quả táo của cô đã bị Cố Quyện Thư "A ưm" cắn một ngụm.
A a a thằng nhóc này không phải hôn, mà là cắn! Cắn! Cái kiểu cắn này rất đau!
Mặc dù Cố Quyện Thư lưu luyến xúc cảm mềm mại ấm áp, nhưng cắn xong thì nhanh chóng buông ra, thấy trên mặt cô để lại dấu răng, đối với sự nhẫn tâm của mình rất là hài lòng. Chính là muốn làm cho cô đau một chút, sau này không dám bạo hành gia đình mới được.
Quý Chu Chu khiếp sợ đến tam quan đều muốn sụp xuống, rốt cuộc cô gặp phải một tên chó má gì? (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Vậy mà nghĩ đến dùng cách cắn trả thù lại, cảm giác được gò má bên phải bị cắn hơi đau nhức, bây giờ cô chỉ muốn đem nửa bên mặt còn lại của anh cũng đánh cho sưng.
"Tha lỗi cho em." Cố Quyện Thư cố mà làm.
...... Đi tha lỗi cho cái chân bà nội anh đó, Quý Chu Chu thầm mắng một câu, sau khi trừng mắt liếc anh một cái thì tự giác đi tìm chăn trong ngăn tủ, sau đó đến ghế sô pha nằm xuống.
Môi Cố Quyện Thư giật giật, không chút để ý mở miệng: "Giường nhà chú rất lớn."
"Cho nên?" Quý Chu Chu nằm xuống sô pha.
Cố Quyện Thư trầm mặc một lát, cuối cùng cái gì cũng không nói, sau khi nằm lên giường thì cảm thấy bên cạnh trống rỗng quá, lặng lẽ bày ra một cái gối.
Một đêm ngủ ngon.
Cảm thấy sô pha nhà chú thiết kế ngồi rất thoải mái, nhưng nằm ngủ cũng chẳng ra cái gì, vì vậy vừa rạng sáng hôm sau Quý Chu Chu đã tỉnh dậy, nhìn thấy Cố Quyện Thư còn đang ngủ, nên không gọi anh, bản thân buồn ngủ mơ màng đi rửa cái mặt, thay quần áo xong thì đi ra ngoài.
Lúc hơn 6 giờ sáng, mặt trời còn đang núp sau đám mây, những giọt sương trên cây cối còn chưa khô, khi đến gần thì thân thể mập mạp theo người từ trên lá cây lăn xuống, rơi vào rễ cây trong đất.
Quý Chu Chu đứng ở hành lang hít thở không khí tươi mát, sau lưng truyền đến âm thanh chào hỏi của chú: "Chu Chu, sớm như vậy đã dậy rồi?"
Quý Chu Chu dừng một chút, quay đầu lại cười với chú: "Chú, chào buổi sáng."
Sau khi chú nhìn thấy cô, biểu cảm cổ quái phút chốc, nhưng rất nhanh che giấu đi: "Đúng lúc chú cảm thấy một mình buồn chán, không bằng cùng ăn sáng đi?"
"Dạ được." Quý Chu Chu cười đáp ứng.
Hai người đi tới phòng ăn, chờ đồ ăn dọn lên vừa ăn vừa nói chuyện.
Chú thấy Quý Chu Chu, nụ cười trên mặt cũng không bỏ xuống: "Quyện Quyện lớn như vậy cũng chưa từng có bạn gái, chú còn tưởng nó là vì chuyện của ba mẹ mà để lại bóng ma tâm lý, định một mình như thế cả đời, nhìn thấy con chú mới biết, không phải nó không tìm, mà là ánh mắt quá cao."
"Chú, người đừng nói như vậy, con không tốt như người nghĩ." Quý Chu Chu ngại ngùng cười một tiếng, nhớ tới Cố Quyện Thư đã cùng cô tranh luận không kết hôn, cảm thấy vị đó thật sự định sống cô độc hết quãng đời còn lại.
Chú lắc đầu: "Chú tin nó, chắc chắn con là một cô gái tốt."
Quý Chu Chu được khen đến chột dạ, vội vàng thay đổi đề tài: "Người nói đùa... Cái bánh bao này không tệ, ngon hơn trước kia con ăn."
"Thật tinh mắt, này bánh bao là chú đặc biệt mời người tới làm, đầu bếp cách một khoảng thời gian thì sẽ tới mấy ngày, lúc này bọn con vừa vặn đến kịp, thích ăn thì ăn nhiều một chút."
Quý Chu Chu gật gật đầu, cầm thêm cái bánh bao.
Chú thấy cô thích, trong lòng hơi tiếc nuối: "Nếu theo như kế hoạch lúc trước, tiếp tục làm Làng du lịch thì con có thể đến ăn bất cứ khi nào rồi, hiện tại thì có một mình chú, không thể đại tài tiểu dụng(*) cứ giữ người ta ở lại nơi này, chỉ có thể cách một khoảng thời gian mời người ta về một lần."
(*) Đại tài tiểu dụng: không biết trọng dụng nhân tài.
Quý Chu Chu nghe thấy ba chữ "Làng du lịch" ngừng một chút, nhớ tới câu chuyện mà Cố Quyện Thư còn chưa kể xong, cẩn thận liếc nhìn ông ấy một cái: "Chú, một mình chú ở đây, không sợ sao?"
"Có gì đáng sợ?" Chú không hiểu.
Quý Chu Chu gật đầu, trên mặt xuất hiện một chút lo lắng: "Cũng phải, có nhiều người giúp việc, vệ sĩ như vậy a, người nhất định an toàn, không có gì phải sợ. Đúng rồi, người có để bụng kể tiếp sau đó một chút với con không... Con chỉ là tùy tiện hỏi hỏi, tối qua Cố tiên sinh chỉ kể một nửa, con hơi tò mò câu chuyện phía sau, nếu người không muốn kể, vậy thì con không hỏi."
"Kể tiếp sau đó cái gì? Cứ việc hỏi là được, người một nhà không cần để ý nhiều như vậy." Chú khá cởi mở.
Quý Chu Chu hơi ngại ngùng: "Là ngày hôm qua Cố tiên sinh kể với con, về chuyện liên quan đến người chết bên này của chú, cuối cùng đã tìm được hung thủ chưa?"
Chú sửng sốt một chút, sao ông không biết nơi này từng có người chết?
Quý Chu Chu thấy ông quên rồi, chắc là không để ý, vì thế thả lỏng chút: "Chính là chuyện lúc nơi này còn đang xây Làng du lịch, công nhân mất tích một ngày, cuối cùng tìm được một đống bạch cốt, hung thủ đã tìm được chưa?"
Đầu tiên vẻ mặt của chú mờ mịt, từ từ biểu cảm quỷ dị lên, chờ Quý Chu Chu không nói nữa, thì biểu cảm lại có chút nghẹn cười: "Con trước nói chú nghe một chút, Quyện Quyện kể với con như thế nào?"
Quý Chu Chu bĩu môi, chạy chậm đuổi theo: "Thật xin lỗi Cố tiên sinh, là tôi phản ứng quá khích, anh thật sự tức giận hả?"
Cố Quyện Thư không nói chuyện với cô, Quý Chu Chu lôi kéo góc áo của anh: "Cố tiên sinh, tôi..."
"Em làm sao?" Cố Quyện Thư nghiêng đầu liếc cô một cái.
Càng tới gần ngôi nhà ánh đèn càng sáng, lúc này Quý Chu Chu đã nhìn thấy rõ ràng một bên mặt của anh sưng lên, ngại ngùng cười một tiếng: "Tôi sai rồi, anh tha lỗi cho tôi đi, thật sự không phải tôi cố ý." Cô không nhìn thấy gì hết.
Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, lặng lẽ kéo góc áo từ trong tay cô ra.
Quý Chu Chu: "......" Đây là thật sự tức giận a.
Hai người còn chưa đi đến cổng lớn, bảo an canh cửa đã tiến tới đón tiếp, lúc chờ bọn họ vào phòng khách, chú của Cố Quyện Thư đã ở đó đợi.
"Quyện Quyện...... Mặt con làm sao vậy?" Chú hoảng sợ.
Quý Chu Chu cười nhạt nhẽo một tiếng, nhìn về phía vị chú giàu có vô nhân tính này, chỉ thấy ông ấy chừng 50 tuổi, vóc dáng không quá cao, dáng người hơi mập mạp, trên bụng có độ cung hình tròn, trên khóe mắt có mấy nếp nhăn khi cười lên trông rất hiền lành. Cũng không biết sau khi biết mình đánh cháu trai của ông ấy, còn có thể hiền lành nữa không.
"Không cẩn thận đụng trúng cây." Cố Quyện Thư lười biếng mở miệng.
Quý Chu Chu kinh ngạc, cô còn tưởng rằng vị này tức giận như vậy, nhất định sẽ khai cô ra. Cố Quyện Thư nhận ra ánh mắt cô, liếc cô một cái không để ý tới cô. Quý Chu Chu sờ sờ lỗ mũi, không dám nói tiếp nữa.
"Vậy con đây cũng không cẩn thận quá rồi. Chỗ ở của hai người bạn con chú đã sắp xếp xong." Ánh mắt của chú dừng ở trên người Quý Chu Chu, biết rõ còn hỏi: "Vị này là?"
Quý Chu Chu cười cười, chờ Cố Quyện Thư giới thiệu, kết quả đợi nửa ngày cũng không đợi được, cô ngại ngùng cười cười: "Chào chú, con tên Quý Chu Chu, là bạn....?" Một cái dấu chấm hỏi cuối cùng, là hỏi Cố Quyện Thư, vị này không cho mình tự xác định vị trí, nên cô cũng không dám tự mình làm chủ.
Cố Quyện Thư vô ngữ liếc cô một cái: "Bạn gái."
"Đúng vậy, bạn gái." Thấy anh rốt cuộc nói chuyện với mình, Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt của chú ở giữa bọn họ lưu chuyển một vòng, nở nụ cười ha ha: "Không tệ không tệ, Chu Chu rất xinh đẹp, vẫn là Quyện Quyện thật tinh mắt, thời gian không còn sớm, hai đứa về phòng nghỉ ngơi trước, sáng mai chúng ta lại trò chuyện tiếp."
Cố Quyện Thư gật đầu một cái, nhìn Quý Chu Chu một cái rồi đi theo chú về phòng, Chu Chu nhanh chóng đi theo phía sau bọn họ, nghe bọn họ nói một chút làm ăn mà mình không hiểu, yên lặng một câu cũng không nói.
Đợi đưa bọn họ đến cửa, chú dừng lại ở cửa: "Hôm nay chơi cả ngày cũng mệt lắm rồi chứ, ngủ sớm một chút, ngày mai dẫn hai đứa lên núi của chú đi dạo."
Cố Quyện Thư đáp ứng, dẫn Quý Chu Chu vào phòng.
Chờ sau khi trong phòng chỉ còn hai người, Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, ân cần chạy tới rót một lý cho Cố Quyện Thư: "Cố tiên sinh, uống nước."
Cố Quyện Thư tìm sách nguyên văn tiếng Đức xem, cũng không định tiếp nhận sự ân cần của cô. Quý Chu Chu bĩu môi, đi đến trước mặt anh ngồi xổm xuống, ngẩng mặt nhìn anh: "Anh định tức giận hoài sao? Chúng ta thật vất vả mới đi ra ngoài chơi."
Cố Quyện Thư vẫn không để ý tới ai đó. Quý Chu Chu thả ra âm thanh mềm nhũn, học cách gọi của chú, nói: "Quyện Quyện, anh cũng đừng tức giận, cầu xin anh mà."
Cố Quyện Thư dừng một lát, cuối cùng chịu ngước mắt nhìn cô: "Không được phép kêu tôi là Quyện Quyện."
"Hả?"
"Tôi sẽ xem em là chú."
Quý Chu Chu suy nghĩ diện mạo và vóc dáng của chú một chút, xin miễn thứ cho kẻ bất tài: "Không được nhé."
Cố Quyện Thư nhìn cô một cái, sự chú ý lại trở về cuốn sách. Quý Chu Chu rút cuốn sách từ trong tay anh ra, ủy khuất nhìn anh: "Anh có thể nói trước với tôi, anh sẽ tức giận tới khi nào không?"
Cố Quyện Thư trầm mặc, bởi vì anh cũng không tức giận. Tuy mặt rất đau, nhưng không thể không nói, là tự anh chuốc lấy. Nhưng nói như thế nào đây, lúc trước anh ở diễn đàn Mẫu Anh cũng từng xem bài viết phân tích về việc bạo hành gia đình. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nếu như lần đầu tiên bị bạo hành gia đình, không áp dụng phương thức xử lý hợp lý, khiến cho đối phương nhận được sự dạy dỗ, vậy việc bạo hành gia đình tương lai sẽ không chỉ có một lần.
Anh nhớ rõ trên diễn đàn nhắc tới có vài loại phương thức xử lý, nhằm vào cái loại tái phạm này, phải lập tức chia tay để giảm tổn thương, còn giống loại không cẩn thận này, hơn nữa trước đó không có tiền án, thì phải dạy dỗ đầy đủ cho cô, nếu không cô sẽ sinh ra thói quen bạo hành gia đình.
Cho nên, mặc dù thấy cô cầu xin mình đáng thương vô cùng, nhưng anh kiên quyết không thể mềm lòng... Còn phải tức giận tới khi nào, anh thật sự không biết, trên diễn đàn Mẫu Anh không có nói.
Quý Chu Chu thấy anh lại không nói chuyện, rất là đau đầu nhìn anh: "Nếu không tôi để cho anh đánh lại, anh tha lỗi cho tôi có được không?"
Trong lòng Cố Quyện Thư động một cái, điều này ngược lại diễn đàn Mẫu Anh có đề ra, ở luật pháp trong phạm vi cho phép lấy bạo chế bạo, cũng là một trong phương thức rất áp chế bạo hành gia đình, nếu vậy anh đánh lại, thì không cần chiến tranh lạnh rồi.
Quý Chu Chu vừa nhìn thấy biểu cảm này của anh, cũng biết anh động tâm. Biểu cảm của cô trống rỗng phút chốc, không ngờ vị này đã so đo tới trình độ này, đành phải cắn răng nhắm mắt lại: "Anh đánh đi."
Cố Quyện Thư thấy khuôn mặt Quý Chu Chu bởi vì khẩn trương trở nên nhăn nhó, làm anh xây dựng tâm lý nửa ngày cũng không thể xuống tay.
Anh không xuống tay được, ngược lại tay cô rất tàn nhẫn. Lúc nãy Cố Quyện Thư còn không có cảm giác gì, nhưng mà thật ra bây giờ có chút uất ức. Đôi mắt của Quý Chu Chu nhắm nửa ngày, cũng không có quả đấm rơi xuống, cô hơi hơi mở mắt ra, thì nhìn thấy biểu cảm của Cố Quyện Thư có chút... Đáng thương.
Đây là sao? Trong đầu của Quý Chu Chu kiên cường thẳng thắn hiện ra một dấu chấm hỏi.
"Tôi còn chưa đánh, nhắm mắt." Cố Quyện Thư không nóng không lạnh mở miệng.
Quý Chu Chu nhanh chóng nhắm mắt lại, giây tiếp theo thì hơi thở ấm áp ẩm ướt dán lên. Ẩm ướt? Quý Chu Chu đột nhiên mở to mắt, trong nháy mắt đối diện với Cố Quyện Thư gần ngay trước mắt...
Anh vậy mà hôn lên!
Quý Chu Chu hít một hơi khí lạnh, còn chưa kịp lui về phía sau, thì đã bị Cố Quyện Thư gông cùm giam cầm cánh tay, sau đó da thịt mềm mại như quả táo của cô đã bị Cố Quyện Thư "A ưm" cắn một ngụm.
A a a thằng nhóc này không phải hôn, mà là cắn! Cắn! Cái kiểu cắn này rất đau!
Mặc dù Cố Quyện Thư lưu luyến xúc cảm mềm mại ấm áp, nhưng cắn xong thì nhanh chóng buông ra, thấy trên mặt cô để lại dấu răng, đối với sự nhẫn tâm của mình rất là hài lòng. Chính là muốn làm cho cô đau một chút, sau này không dám bạo hành gia đình mới được.
Quý Chu Chu khiếp sợ đến tam quan đều muốn sụp xuống, rốt cuộc cô gặp phải một tên chó má gì? (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Vậy mà nghĩ đến dùng cách cắn trả thù lại, cảm giác được gò má bên phải bị cắn hơi đau nhức, bây giờ cô chỉ muốn đem nửa bên mặt còn lại của anh cũng đánh cho sưng.
"Tha lỗi cho em." Cố Quyện Thư cố mà làm.
...... Đi tha lỗi cho cái chân bà nội anh đó, Quý Chu Chu thầm mắng một câu, sau khi trừng mắt liếc anh một cái thì tự giác đi tìm chăn trong ngăn tủ, sau đó đến ghế sô pha nằm xuống.
Môi Cố Quyện Thư giật giật, không chút để ý mở miệng: "Giường nhà chú rất lớn."
"Cho nên?" Quý Chu Chu nằm xuống sô pha.
Cố Quyện Thư trầm mặc một lát, cuối cùng cái gì cũng không nói, sau khi nằm lên giường thì cảm thấy bên cạnh trống rỗng quá, lặng lẽ bày ra một cái gối.
Một đêm ngủ ngon.
Cảm thấy sô pha nhà chú thiết kế ngồi rất thoải mái, nhưng nằm ngủ cũng chẳng ra cái gì, vì vậy vừa rạng sáng hôm sau Quý Chu Chu đã tỉnh dậy, nhìn thấy Cố Quyện Thư còn đang ngủ, nên không gọi anh, bản thân buồn ngủ mơ màng đi rửa cái mặt, thay quần áo xong thì đi ra ngoài.
Lúc hơn 6 giờ sáng, mặt trời còn đang núp sau đám mây, những giọt sương trên cây cối còn chưa khô, khi đến gần thì thân thể mập mạp theo người từ trên lá cây lăn xuống, rơi vào rễ cây trong đất.
Quý Chu Chu đứng ở hành lang hít thở không khí tươi mát, sau lưng truyền đến âm thanh chào hỏi của chú: "Chu Chu, sớm như vậy đã dậy rồi?"
Quý Chu Chu dừng một chút, quay đầu lại cười với chú: "Chú, chào buổi sáng."
Sau khi chú nhìn thấy cô, biểu cảm cổ quái phút chốc, nhưng rất nhanh che giấu đi: "Đúng lúc chú cảm thấy một mình buồn chán, không bằng cùng ăn sáng đi?"
"Dạ được." Quý Chu Chu cười đáp ứng.
Hai người đi tới phòng ăn, chờ đồ ăn dọn lên vừa ăn vừa nói chuyện.
Chú thấy Quý Chu Chu, nụ cười trên mặt cũng không bỏ xuống: "Quyện Quyện lớn như vậy cũng chưa từng có bạn gái, chú còn tưởng nó là vì chuyện của ba mẹ mà để lại bóng ma tâm lý, định một mình như thế cả đời, nhìn thấy con chú mới biết, không phải nó không tìm, mà là ánh mắt quá cao."
"Chú, người đừng nói như vậy, con không tốt như người nghĩ." Quý Chu Chu ngại ngùng cười một tiếng, nhớ tới Cố Quyện Thư đã cùng cô tranh luận không kết hôn, cảm thấy vị đó thật sự định sống cô độc hết quãng đời còn lại.
Chú lắc đầu: "Chú tin nó, chắc chắn con là một cô gái tốt."
Quý Chu Chu được khen đến chột dạ, vội vàng thay đổi đề tài: "Người nói đùa... Cái bánh bao này không tệ, ngon hơn trước kia con ăn."
"Thật tinh mắt, này bánh bao là chú đặc biệt mời người tới làm, đầu bếp cách một khoảng thời gian thì sẽ tới mấy ngày, lúc này bọn con vừa vặn đến kịp, thích ăn thì ăn nhiều một chút."
Quý Chu Chu gật gật đầu, cầm thêm cái bánh bao.
Chú thấy cô thích, trong lòng hơi tiếc nuối: "Nếu theo như kế hoạch lúc trước, tiếp tục làm Làng du lịch thì con có thể đến ăn bất cứ khi nào rồi, hiện tại thì có một mình chú, không thể đại tài tiểu dụng(*) cứ giữ người ta ở lại nơi này, chỉ có thể cách một khoảng thời gian mời người ta về một lần."
(*) Đại tài tiểu dụng: không biết trọng dụng nhân tài.
Quý Chu Chu nghe thấy ba chữ "Làng du lịch" ngừng một chút, nhớ tới câu chuyện mà Cố Quyện Thư còn chưa kể xong, cẩn thận liếc nhìn ông ấy một cái: "Chú, một mình chú ở đây, không sợ sao?"
"Có gì đáng sợ?" Chú không hiểu.
Quý Chu Chu gật đầu, trên mặt xuất hiện một chút lo lắng: "Cũng phải, có nhiều người giúp việc, vệ sĩ như vậy a, người nhất định an toàn, không có gì phải sợ. Đúng rồi, người có để bụng kể tiếp sau đó một chút với con không... Con chỉ là tùy tiện hỏi hỏi, tối qua Cố tiên sinh chỉ kể một nửa, con hơi tò mò câu chuyện phía sau, nếu người không muốn kể, vậy thì con không hỏi."
"Kể tiếp sau đó cái gì? Cứ việc hỏi là được, người một nhà không cần để ý nhiều như vậy." Chú khá cởi mở.
Quý Chu Chu hơi ngại ngùng: "Là ngày hôm qua Cố tiên sinh kể với con, về chuyện liên quan đến người chết bên này của chú, cuối cùng đã tìm được hung thủ chưa?"
Chú sửng sốt một chút, sao ông không biết nơi này từng có người chết?
Quý Chu Chu thấy ông quên rồi, chắc là không để ý, vì thế thả lỏng chút: "Chính là chuyện lúc nơi này còn đang xây Làng du lịch, công nhân mất tích một ngày, cuối cùng tìm được một đống bạch cốt, hung thủ đã tìm được chưa?"
Đầu tiên vẻ mặt của chú mờ mịt, từ từ biểu cảm quỷ dị lên, chờ Quý Chu Chu không nói nữa, thì biểu cảm lại có chút nghẹn cười: "Con trước nói chú nghe một chút, Quyện Quyện kể với con như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.