Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa
Chương 150: Xin hãy tha cho anh ấy
Sơn Hữu Thanh Mộc
14/07/2021
"Tôi không có ý đó." Tiểu bạch hoa hơi hoảng loạn: "Vốn dĩ tôi xuất hiện chỉ là ngoài ý muốn, nếu không phải do chấp niệm của tôi và anh Dã thì
căn bản sẽ không xuất hiện. Bây giờ cho dù xuất hiện, cũng sẽ rất nhanh
biến mất, cơ bản không có năng lực chi phối thân thể này. Mấy lần trước
muốn chi phối, chỉ là muốn lén đi nhìn anh Dã, rốt cuộc hiện tại tôi
không thể rời khỏi cô..."
Tiểu bạch hoa dừng một chút, khẽ buông tiếng thở dài: "Hơn nữa, thân thể của tôi đã chết, hiện tại thân thể này, không có quan hệ với tôi, nếu tôi chiếm cứ, vậy sau này cô và Cố Tổng làm sao đây. Đời trước tôi đã hại Cố Tổng tan cửa nát nhà, không thể hại anh ấy nữa..."
Quý Chu Chu giật giật khóe miệng, cô biết nữ chính trong nguyên văn, thứ nhất là lương thiện, nếu không cũng sẽ không cam tâm tình nguyện bị ngược nhiều như vậy, chỉ là không ngờ vị này lương thiện đến mức độ này, nói cho cùng Cố Quyện Thư cũng là người giết cô ấy... nhỉ?
"Cô không phải bị Cố Quyện Thư giết?" Quý Chu Chu đột nhiên hỏi.
Tiểu bạch hoa dừng một chút, lộ ra một tia cười khổ: "Không phải anh ấy, là lão phu nhân..." Tuy người ra tay là Cố Quyện Thư, nhưng người ra lệnh lại là lão phu nhân. Đây cũng là sau khi chết tiểu bạch hoa mới biết được.
Đầu óc Quý Chu Chu ầm vang một tiếng, cuối cùng cô cũng xác định điều mình nghi hoặc trước đây. Nghĩ đến bản thân hiểu lầm Cố Quyện Thư thời gian dài như thế, trong lòng cô vừa hận vừa hổ thẹn, dường như không biết nên nói gì cho tốt.
"Cô không cần lo lắng, tôi chỉ là muốn nhìn anh Dã một chút, những thứ khác đều không cần." Tiểu bạch hoa sợ sệt liếc nhìn cô một cái: "Sau này khi chưa được cô cho phép tôi sẽ không lén dùng thân thể của cô nữa, trong khoảng thời gian này hại cô bị thương không ít, thật sự xin lỗi..."
... Đây là thân thể của cô? Quý Chu Chu dở khóc dở cười: "Cô thật sự không thể làm vậy khi chưa có sự cho phép, có điều tôi cũng sẽ nghĩ cách, xem có thể cứu cô không." Nếu người ta đủ khách sáo, vậy cô nên làm chút chuyện gì đó mới không phụ lòng người ta hào phóng tặng thân thể.
"Tôi có thể nhìn thấy anh Dã lần nữa đã rất hạnh phúc rồi, cái gì cũng không cầu." Vẻ mặt Tiểu bạch hoa lộ ra đau thương nhu nhược, giống như thật sự có thể sống thêm mấy ngày đã rất hạnh phúc rồi.
Quý Chu Chu nhìn chằm chằm cô ấy một lát, thật sự không hiểu cô gái đáng yêu như thế, Thẩm Dã bị mù à. Đầu tiên là xem như hàng hóa tặng đi, rồi dụ dỗ tiểu bạch hoa không ngừng phạm sai lầm, cuối cùng đến bước đường cùng.
Cô nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định cho tiểu bạch hoa một dự phòng trước: "Nếu cô ra rồi, vậy có một số việc tôi cũng không gạt cô. Công ty Thẩm Dã vẫn luôn muốn chèn ép Cố Thị, tôi và Quyện Thư đang đối phó anh ta. Trận cạnh tranh này, phải có một bên thua triệt để mới được, hy vọng cô chuẩn bị tâm lý trước."
Thật ra cô muốn nói hơn chính là, đừng giúp Thẩm Dã lấy trộm cơ mật của Cố Thị giống như trong nguyên văn, nhưng nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của tiểu bạch hoa, thật sự nói không nên lời.
Tiểu bạch hoa lại nghe ra ý tứ của Quý Chu Chu, khi rũ mắt một giọt nước mắt rơi xuống hóa thành khói trắng, cả người lại trong suốt vài phần: "Có một số chuyện sai lầm, làm một lần là đủ rồi, đời trước anh ấy thành nhân vật thương giới oai phong một cõi, tôi cũng không thấy anh ấy vui sướng bao nhiêu. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đời này, tôi hy vọng anh ấy là một người bình thường, cưới vợ sinh con, trải qua cuộc đời bình thường hơn. Chu Chu, cô có thể đồng ý một chuyện với tôi không?"
"... Nói." Bị tiểu bạch hoa gọi Chu Chu. Ừm, kỳ quái giống như lúc mình gọi tên cô ấy.
Tiểu bạch hoa khẽ cười một tiếng: "Nếu Thẩm Dã thua, hy vọng các người có thể thả cho anh ấy một con ngựa, để anh ấy lấy thân phận người thường sống sót."
"Được, tôi đồng ý với cô." Bọn họ lại không phải xã hội đen, không cần phải đuổi cùng giết tận.
Tiểu bạch hoa đã trong suốt đến mức sắp nhìn không thấy: "Còn có, tôi sẽ không lộn xộn thân thể cô nữa, chỉ là hy vọng lần sau lúc gặp anh Dã, cô có thể lấy một tấm gương kêu tôi ra, tôi chỉ muốn nhìn anh ấy lần cuối, cho dù liếc mắt một cái cũng được. Tôi muốn nhìn thấy anh ấy và vợ mình hạnh phúc..."
Tiểu bạch hoa còn chưa dứt lời, gương đã khôi phục bình thường, Quý Chu Chu dừng một chút giơ tay lên, trong gương cũng giơ tay mình lên. Cô do dự một chút, thử gọi một tiếng 'Chu Chu', nhưng không có ai trả lời. Cô ở trước gương yên lặng đợi trong chốc lát, rồi mới buông tiếng thở dài về phòng.
Sau khi xác định sự không thích hợp trên người đến từ nơi nào, thì trong lòng Quý Chu Chu buông một tảng đá lớn xuống. Cô vốn dĩ không định đi gặp Thẩm Dã, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vì nguyên chủ, cô cũng phải đi gặp anh ta, hơn nữa chuyện này không thể bị cái lu giấm Cố Quyện Thư kia phát hiện.
Cô không thể nói ra chuyện nguyên chủ đang ở trên người cô, nếu không thì phải giải thích bản thân là ai, từ đâu đến, nói mình là người của thế giới này chắc chắn không được, cho dù biên bậy thân phận một người qua đường Giáp, đoán chừng Cố Quyện Thư cũng có thể đào ba thước đất để khai quật sự thật.
Trong lòng Quý Chu Chu mơ hồ rõ ràng, mình chiếm thân thể nguyên chủ không sao cả, xáo trộn cốt truyện cũng không là gì, nhưng nếu để người nơi này biết được, bản thân thế giới này là một quyển tiểu thuyết, đoán chừng sẽ hủy hoại cả thế giới. Thời gian dài như vậy, trực giác của cô chưa từng sai, cho nên cô không thể nói.
Hiện tại Thẩm - Cố mâu thuẫn càng lúc càng lớn, các đại gia tộc cũng bắt đầu xếp hàng, đúng là lúc tình thế căng thẳng cô không thể trực tiếp đi gặp Thẩm Dã, nếu không bị anh ta bắt được thì thật là nói cũng nói không rõ. Cách duy nhất, cũng chỉ có thể xa xa nhìn trộm một cái.
Quý Chu Chu quyết định chủ ý, trong lòng cuối cùng kiên định chút, sau khi lăn lộn hai vòng trên giường, lấy di động ra bắt đầu tìm kiếm đại sư huyền học, tìm một vòng, hoặc là quảng cáo nhỏ, hoặc là liếc mắt chính là thần côn(*), hoàn toàn không có thu hoạch.
(*) Thần côn: là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Lúc nãy cô nói mấy lời với nguyên chủ, bây giờ hơi mệt mỏi, nghĩ nghĩ dứt khoát đi ngủ trước, vì thế tiện tay bày đồ đạc bên cạnh một chút, nhắm mắt lại rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ này Quý Chu Chu ngủ rất sâu, mãi cho đến trời tối mới tỉnh lại, mở to mắt nhìn thấy trời đã tối rồi, theo bản năng cảm thấy tiểu bạch hoa lại chiếm thân thể mình, nhưng nhìn đồ đạc bày ra trước khi ngủ vẫn giống vị trí như trước đó, mà trên người mình cũng không xuất hiện chỗ nào không thích hợp.
Cô thở phào nhẹ nhõm lại không chắc chắn lắm, rốt cuộc tiểu bạch hoa đã chết, hay là nghe lời ngủ say rồi. Vốn dĩ muốn đánh thức cô ấy xác nhận một chút, nhưng nghĩ đến lúc nãy sau khi tiểu bạch hoa bị chính mình kêu ra, thân thể càng ngày càng mờ nhạt, sợ bây giờ mình kêu ra nữa, trực tiếp kêu chết người.
Dù sao chỉ cần có gương là có thể đánh thức cô ấy, vẫn là chờ thêm mấy ngày đi. Quý Chu Chu duỗi người, ra cửa đi kiếm ăn.
Hôm nay dì phòng bếp nướng bánh dứa(**), cô bước tới hành lang đã ngửi thấy rồi, lập tức tung tăng chạy đến, cầm một cái bánh dứa nóng hổi, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với dì phòng bếp.
"Dì, dì cảm thấy trên thế giới này có ma quỷ không?" Quý Chu Chu giống như lơ đãng hỏi, nói chung những thứ thần thần quỷ quỷ này hẳn là dì rõ nhất.
Dì phòng bếp nhìn cô nở nụ cười: "Có phải hôm nay Chu Chu xem phim kinh dị không? Không cần sợ, trên thế giới này không có ma quỷ, đều là người giả dạng."
... Nhưng cô thật sự chưa từng thấy ai có thể giả mình vào trong gương nhỉ, còn có thể thỉnh thoảng khống chế thân thể người khác. Đối với cách nói giống như dỗ con nít của dì, Quý Chu Chu rất là bất đắc dĩ: "Con chính là tò mò, không có xem phim kinh dị, cũng không thấy sợ hãi. Dì, người không cảm thấy thế giới này có rất nhiều thứ chúng ta không giải thích được sao?"
Dì phòng bếp thấy Quý Chu Chu thật sự không sợ, nghĩ nghĩ trả lời: "Nhất định là có, không chỉ có ma quỷ, còn có thần tiên, chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi."
"Vậy nếu có loại quỷ thần này, có phải cũng có cái loại cái loại... Chính là như đắc đạo cao tăng, cao nhân không dì?" Quý Chu Chu tiến thêm một bước hỏi.
Dì vội gật đầu: "Chắc chắn có. Chị của cháu gái của ông chú hàng xóm nhà dì, trước đó đột nhiên tinh thần nó thất thường, kết quả được cao nhân lấy kim châm một cái là khỏe rồi."
"Vậy nên đến đâu tìm cao nhân đó nhỉ?" Quý Chu Chu cũng biết, hễ có chuyện mê tín dị đoan, tìm những dì này là được!
Dì phòng bếp do dự một chút, kỳ quái nhìn cô: "Con tìm mấy cao nhân này làm gì?"
"... Con đây không phải tính toán ngày lành tháng tốt năm nay một chút, xem có thích hợp thời gian, có thể định ngày với Quyện Thư." Quý Chu Chu hơi chột dạ.
Dì vừa nghe sắp đến chuyện tốt, lập tức vui mừng, vội gọi điện hỏi vị hàng xóm kia giúp cô. Sau khi hỏi một vòng thì đưa số di động của cao nhân cho cô. Quý Chu Chu ghi nhớ rồi liên tục nói cảm ơn, cầm di động về phòng.
Hôm nay sắc trời đã tối, chắc cao nhân đang chuyên tâm tu hành, cô vẫn bớt quấy rầy thì tốt hơn. Quý Chu Chu quyết định ngày mai gọi điện thoại cho người ta hỏi thăm, nếu có thể nói thì tự mình đến một chuyến.
Như vậy nghĩ, cô mở ra máy tính bắt đầu công tác, viết mãi đến sắp 11 giờ mới miễn cưỡng hơi buồn ngủ. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Vừa đóng máy tính lại thì nghe được tiếng mở cửa, giây tiếp theo thì nhìn thấy Cố Quyện Thư từ bên ngoài bước vào, câu đầu tiên nói chính là: "Anh còn chưa cầu hôn, em cũng đã bắt đầu tính ngày kết hôn?"
"..." Cái miệng của mấy dì trung niên...
Quý Chu Chu buông tiếng thở dài, hơi chột dạ lên tiếng, trên mặt Cố Quyện Thư hiện lên một nụ cười. Sau khi vào phòng vừa định cởi quần áo đi tắm rửa thì Quý Chu Chu sợ hãi kêu một tiếng: "Anh làm gì thế?!"
"... Có việc?" Cố Quyện Thư bị cô rống đến cứng đờ.
Quý Chu Chu nhíu mày đuổi người ra ngoài: "Đi ra ngoài đi ra ngoài, bây giờ em phải ngủ, anh ở đây quá quấy rầy em rồi."
"Anh tắm rửa xong cũng ngủ, không quậy em." Cố Quyện Thư vì bản thân khiếu nại.
"Vậy cũng không được!" Phía trước không biết thì thôi, bây giờ biết tiểu bạch hoa ở trên người mình, tuy cô ấy không phát hiện gì hết, nhưng mình luôn có loại cảm giác ba người cùng chung chăn gối.
Do đó Cố Quyện Thư đáng thương cứ như vậy bị đuổi đi ra ngoài, trở về chính mình phòng thu dọn một chút rồi nằm lên giường, suy nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra vì sao Quý Chu Chu muốn làm như thế. Anh nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cảm thấy tối nay thật lạnh, thật cô đơn, thật vắng vẻ.
Nhớ Chu Chu.
Tiểu bạch hoa dừng một chút, khẽ buông tiếng thở dài: "Hơn nữa, thân thể của tôi đã chết, hiện tại thân thể này, không có quan hệ với tôi, nếu tôi chiếm cứ, vậy sau này cô và Cố Tổng làm sao đây. Đời trước tôi đã hại Cố Tổng tan cửa nát nhà, không thể hại anh ấy nữa..."
Quý Chu Chu giật giật khóe miệng, cô biết nữ chính trong nguyên văn, thứ nhất là lương thiện, nếu không cũng sẽ không cam tâm tình nguyện bị ngược nhiều như vậy, chỉ là không ngờ vị này lương thiện đến mức độ này, nói cho cùng Cố Quyện Thư cũng là người giết cô ấy... nhỉ?
"Cô không phải bị Cố Quyện Thư giết?" Quý Chu Chu đột nhiên hỏi.
Tiểu bạch hoa dừng một chút, lộ ra một tia cười khổ: "Không phải anh ấy, là lão phu nhân..." Tuy người ra tay là Cố Quyện Thư, nhưng người ra lệnh lại là lão phu nhân. Đây cũng là sau khi chết tiểu bạch hoa mới biết được.
Đầu óc Quý Chu Chu ầm vang một tiếng, cuối cùng cô cũng xác định điều mình nghi hoặc trước đây. Nghĩ đến bản thân hiểu lầm Cố Quyện Thư thời gian dài như thế, trong lòng cô vừa hận vừa hổ thẹn, dường như không biết nên nói gì cho tốt.
"Cô không cần lo lắng, tôi chỉ là muốn nhìn anh Dã một chút, những thứ khác đều không cần." Tiểu bạch hoa sợ sệt liếc nhìn cô một cái: "Sau này khi chưa được cô cho phép tôi sẽ không lén dùng thân thể của cô nữa, trong khoảng thời gian này hại cô bị thương không ít, thật sự xin lỗi..."
... Đây là thân thể của cô? Quý Chu Chu dở khóc dở cười: "Cô thật sự không thể làm vậy khi chưa có sự cho phép, có điều tôi cũng sẽ nghĩ cách, xem có thể cứu cô không." Nếu người ta đủ khách sáo, vậy cô nên làm chút chuyện gì đó mới không phụ lòng người ta hào phóng tặng thân thể.
"Tôi có thể nhìn thấy anh Dã lần nữa đã rất hạnh phúc rồi, cái gì cũng không cầu." Vẻ mặt Tiểu bạch hoa lộ ra đau thương nhu nhược, giống như thật sự có thể sống thêm mấy ngày đã rất hạnh phúc rồi.
Quý Chu Chu nhìn chằm chằm cô ấy một lát, thật sự không hiểu cô gái đáng yêu như thế, Thẩm Dã bị mù à. Đầu tiên là xem như hàng hóa tặng đi, rồi dụ dỗ tiểu bạch hoa không ngừng phạm sai lầm, cuối cùng đến bước đường cùng.
Cô nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định cho tiểu bạch hoa một dự phòng trước: "Nếu cô ra rồi, vậy có một số việc tôi cũng không gạt cô. Công ty Thẩm Dã vẫn luôn muốn chèn ép Cố Thị, tôi và Quyện Thư đang đối phó anh ta. Trận cạnh tranh này, phải có một bên thua triệt để mới được, hy vọng cô chuẩn bị tâm lý trước."
Thật ra cô muốn nói hơn chính là, đừng giúp Thẩm Dã lấy trộm cơ mật của Cố Thị giống như trong nguyên văn, nhưng nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của tiểu bạch hoa, thật sự nói không nên lời.
Tiểu bạch hoa lại nghe ra ý tứ của Quý Chu Chu, khi rũ mắt một giọt nước mắt rơi xuống hóa thành khói trắng, cả người lại trong suốt vài phần: "Có một số chuyện sai lầm, làm một lần là đủ rồi, đời trước anh ấy thành nhân vật thương giới oai phong một cõi, tôi cũng không thấy anh ấy vui sướng bao nhiêu. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đời này, tôi hy vọng anh ấy là một người bình thường, cưới vợ sinh con, trải qua cuộc đời bình thường hơn. Chu Chu, cô có thể đồng ý một chuyện với tôi không?"
"... Nói." Bị tiểu bạch hoa gọi Chu Chu. Ừm, kỳ quái giống như lúc mình gọi tên cô ấy.
Tiểu bạch hoa khẽ cười một tiếng: "Nếu Thẩm Dã thua, hy vọng các người có thể thả cho anh ấy một con ngựa, để anh ấy lấy thân phận người thường sống sót."
"Được, tôi đồng ý với cô." Bọn họ lại không phải xã hội đen, không cần phải đuổi cùng giết tận.
Tiểu bạch hoa đã trong suốt đến mức sắp nhìn không thấy: "Còn có, tôi sẽ không lộn xộn thân thể cô nữa, chỉ là hy vọng lần sau lúc gặp anh Dã, cô có thể lấy một tấm gương kêu tôi ra, tôi chỉ muốn nhìn anh ấy lần cuối, cho dù liếc mắt một cái cũng được. Tôi muốn nhìn thấy anh ấy và vợ mình hạnh phúc..."
Tiểu bạch hoa còn chưa dứt lời, gương đã khôi phục bình thường, Quý Chu Chu dừng một chút giơ tay lên, trong gương cũng giơ tay mình lên. Cô do dự một chút, thử gọi một tiếng 'Chu Chu', nhưng không có ai trả lời. Cô ở trước gương yên lặng đợi trong chốc lát, rồi mới buông tiếng thở dài về phòng.
Sau khi xác định sự không thích hợp trên người đến từ nơi nào, thì trong lòng Quý Chu Chu buông một tảng đá lớn xuống. Cô vốn dĩ không định đi gặp Thẩm Dã, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vì nguyên chủ, cô cũng phải đi gặp anh ta, hơn nữa chuyện này không thể bị cái lu giấm Cố Quyện Thư kia phát hiện.
Cô không thể nói ra chuyện nguyên chủ đang ở trên người cô, nếu không thì phải giải thích bản thân là ai, từ đâu đến, nói mình là người của thế giới này chắc chắn không được, cho dù biên bậy thân phận một người qua đường Giáp, đoán chừng Cố Quyện Thư cũng có thể đào ba thước đất để khai quật sự thật.
Trong lòng Quý Chu Chu mơ hồ rõ ràng, mình chiếm thân thể nguyên chủ không sao cả, xáo trộn cốt truyện cũng không là gì, nhưng nếu để người nơi này biết được, bản thân thế giới này là một quyển tiểu thuyết, đoán chừng sẽ hủy hoại cả thế giới. Thời gian dài như vậy, trực giác của cô chưa từng sai, cho nên cô không thể nói.
Hiện tại Thẩm - Cố mâu thuẫn càng lúc càng lớn, các đại gia tộc cũng bắt đầu xếp hàng, đúng là lúc tình thế căng thẳng cô không thể trực tiếp đi gặp Thẩm Dã, nếu không bị anh ta bắt được thì thật là nói cũng nói không rõ. Cách duy nhất, cũng chỉ có thể xa xa nhìn trộm một cái.
Quý Chu Chu quyết định chủ ý, trong lòng cuối cùng kiên định chút, sau khi lăn lộn hai vòng trên giường, lấy di động ra bắt đầu tìm kiếm đại sư huyền học, tìm một vòng, hoặc là quảng cáo nhỏ, hoặc là liếc mắt chính là thần côn(*), hoàn toàn không có thu hoạch.
(*) Thần côn: là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Lúc nãy cô nói mấy lời với nguyên chủ, bây giờ hơi mệt mỏi, nghĩ nghĩ dứt khoát đi ngủ trước, vì thế tiện tay bày đồ đạc bên cạnh một chút, nhắm mắt lại rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ này Quý Chu Chu ngủ rất sâu, mãi cho đến trời tối mới tỉnh lại, mở to mắt nhìn thấy trời đã tối rồi, theo bản năng cảm thấy tiểu bạch hoa lại chiếm thân thể mình, nhưng nhìn đồ đạc bày ra trước khi ngủ vẫn giống vị trí như trước đó, mà trên người mình cũng không xuất hiện chỗ nào không thích hợp.
Cô thở phào nhẹ nhõm lại không chắc chắn lắm, rốt cuộc tiểu bạch hoa đã chết, hay là nghe lời ngủ say rồi. Vốn dĩ muốn đánh thức cô ấy xác nhận một chút, nhưng nghĩ đến lúc nãy sau khi tiểu bạch hoa bị chính mình kêu ra, thân thể càng ngày càng mờ nhạt, sợ bây giờ mình kêu ra nữa, trực tiếp kêu chết người.
Dù sao chỉ cần có gương là có thể đánh thức cô ấy, vẫn là chờ thêm mấy ngày đi. Quý Chu Chu duỗi người, ra cửa đi kiếm ăn.
Hôm nay dì phòng bếp nướng bánh dứa(**), cô bước tới hành lang đã ngửi thấy rồi, lập tức tung tăng chạy đến, cầm một cái bánh dứa nóng hổi, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với dì phòng bếp.
"Dì, dì cảm thấy trên thế giới này có ma quỷ không?" Quý Chu Chu giống như lơ đãng hỏi, nói chung những thứ thần thần quỷ quỷ này hẳn là dì rõ nhất.
Dì phòng bếp nhìn cô nở nụ cười: "Có phải hôm nay Chu Chu xem phim kinh dị không? Không cần sợ, trên thế giới này không có ma quỷ, đều là người giả dạng."
... Nhưng cô thật sự chưa từng thấy ai có thể giả mình vào trong gương nhỉ, còn có thể thỉnh thoảng khống chế thân thể người khác. Đối với cách nói giống như dỗ con nít của dì, Quý Chu Chu rất là bất đắc dĩ: "Con chính là tò mò, không có xem phim kinh dị, cũng không thấy sợ hãi. Dì, người không cảm thấy thế giới này có rất nhiều thứ chúng ta không giải thích được sao?"
Dì phòng bếp thấy Quý Chu Chu thật sự không sợ, nghĩ nghĩ trả lời: "Nhất định là có, không chỉ có ma quỷ, còn có thần tiên, chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi."
"Vậy nếu có loại quỷ thần này, có phải cũng có cái loại cái loại... Chính là như đắc đạo cao tăng, cao nhân không dì?" Quý Chu Chu tiến thêm một bước hỏi.
Dì vội gật đầu: "Chắc chắn có. Chị của cháu gái của ông chú hàng xóm nhà dì, trước đó đột nhiên tinh thần nó thất thường, kết quả được cao nhân lấy kim châm một cái là khỏe rồi."
"Vậy nên đến đâu tìm cao nhân đó nhỉ?" Quý Chu Chu cũng biết, hễ có chuyện mê tín dị đoan, tìm những dì này là được!
Dì phòng bếp do dự một chút, kỳ quái nhìn cô: "Con tìm mấy cao nhân này làm gì?"
"... Con đây không phải tính toán ngày lành tháng tốt năm nay một chút, xem có thích hợp thời gian, có thể định ngày với Quyện Thư." Quý Chu Chu hơi chột dạ.
Dì vừa nghe sắp đến chuyện tốt, lập tức vui mừng, vội gọi điện hỏi vị hàng xóm kia giúp cô. Sau khi hỏi một vòng thì đưa số di động của cao nhân cho cô. Quý Chu Chu ghi nhớ rồi liên tục nói cảm ơn, cầm di động về phòng.
Hôm nay sắc trời đã tối, chắc cao nhân đang chuyên tâm tu hành, cô vẫn bớt quấy rầy thì tốt hơn. Quý Chu Chu quyết định ngày mai gọi điện thoại cho người ta hỏi thăm, nếu có thể nói thì tự mình đến một chuyến.
Như vậy nghĩ, cô mở ra máy tính bắt đầu công tác, viết mãi đến sắp 11 giờ mới miễn cưỡng hơi buồn ngủ. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Vừa đóng máy tính lại thì nghe được tiếng mở cửa, giây tiếp theo thì nhìn thấy Cố Quyện Thư từ bên ngoài bước vào, câu đầu tiên nói chính là: "Anh còn chưa cầu hôn, em cũng đã bắt đầu tính ngày kết hôn?"
"..." Cái miệng của mấy dì trung niên...
Quý Chu Chu buông tiếng thở dài, hơi chột dạ lên tiếng, trên mặt Cố Quyện Thư hiện lên một nụ cười. Sau khi vào phòng vừa định cởi quần áo đi tắm rửa thì Quý Chu Chu sợ hãi kêu một tiếng: "Anh làm gì thế?!"
"... Có việc?" Cố Quyện Thư bị cô rống đến cứng đờ.
Quý Chu Chu nhíu mày đuổi người ra ngoài: "Đi ra ngoài đi ra ngoài, bây giờ em phải ngủ, anh ở đây quá quấy rầy em rồi."
"Anh tắm rửa xong cũng ngủ, không quậy em." Cố Quyện Thư vì bản thân khiếu nại.
"Vậy cũng không được!" Phía trước không biết thì thôi, bây giờ biết tiểu bạch hoa ở trên người mình, tuy cô ấy không phát hiện gì hết, nhưng mình luôn có loại cảm giác ba người cùng chung chăn gối.
Do đó Cố Quyện Thư đáng thương cứ như vậy bị đuổi đi ra ngoài, trở về chính mình phòng thu dọn một chút rồi nằm lên giường, suy nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra vì sao Quý Chu Chu muốn làm như thế. Anh nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cảm thấy tối nay thật lạnh, thật cô đơn, thật vắng vẻ.
Nhớ Chu Chu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.