Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Niên Đại Văn, Tôi Giàu Lên Nhờ Mỹ Thực
Chương 32: Chọn Người Lái Máy Kéo
Triều Sinh Tịch Nhập
04/08/2023
Về chuyện tuyển chọn người lái máy kéo, vốn dĩ người trong đội chỉ âm thầm suy đoán, mà bây giờ đại đội trưởng chính miệng công bố xác thực chuyện này làm cho cả đội không nhịn được mà kích động.
Chỉ cần chạm vào máy kéo đã cảm thấy thời thượng rồi, miễn bàn đến chuyện ngồi lên đó điều khiển. Nếu được tuyển thật thì cả nhà đều cảm thấy rất vinh dự.
Thời gian tuyển chọn là một tuần sau. Giống như năm trước, xếp hạng thi và biểu hiện thường ngày được làm căn cứ tuyển chọn. Một đám người xông lên như ong vỡ tổ đăng ký học lái máy kéo.Mà máy kéo của đội sản xuất chỉ có một, hoặc là chỉ có thể mượn của công xã, nhiên liệu lại là dầu diesel, sao có thể cho nhiều người luyện tập như vậy? Cho nên bước đầu tiên là phải lọc ra những người nhân phẩm và giai cấp không tốt.
Tuy vậy, người sử dụng máy kéo cũng rất đông.
Ngày chính thức tuyển chọn, tất cả mọi người đều chạy đến hóng chuyện.
Đường Cẩm trò chuyện với Lục Trầm: “Anh đừng lo lắng quá, quan trọng nhất vẫn là tinh thần.”
“Anh lái máy kéo giỏi như vậy, nhất định có thể làm được, chỉ là điều khiển máy kéo chạy một vòng mà thôi.”
“Nếu thành công, đó là niềm vui ngoài ý muốn, còn không thành thì chúng ta cũng không mất gì.”
Lục Trầm vỗ bả vai của Đường Cẩm: “Anh không run, ngược lại anh thấy em nên thả lỏng chút.”
Chỉ là điều khiển máy kéo mà thôi, lại không phải ô tô, công năng đơn giản, dễ thao tác, Đường Cẩm không cần phải sốt ruột. Nhưng ai bảo Lục Trầm coi trọng chuyện này như vậy, cộng với việc bị lây dính cảm xúc của những người ngoài kia khiến cô vô thức cho rằng đây đúng là chuyện quan trọng.
Giống như đi thi, càng nôn nóng thì người ta càng phát huy thất thường. Thời gian luyện tập lại quá ngắn cộng với có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, có hai người ngồi lên máy kéo thì đầu óc lập tức trống rỗng, còn chưa khởi động máy đã hậm hực nhảy xuống.
Những người khác thì hoặc là kiểm soát phương hướng không tốt, xiêu xiêu vẹo vẹo, không thì cũng mắc lỗi khi lên sườn núi, vậy nên chỉ nhận được đánh giá trung bình.
Thứ tự thi của Lục Trầm nằm ở phía sau. Anh không bị ảnh hưởng bởi lời than ngắn thở dài của người khác, ngược lại vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, trong mắt tràn đầy sự tự tin. Sau khi leo lên máy kéo, Lục Trầm thẳng sống lưng, thuần thục khởi động chân ga, kiểm soát tay lái, điều khiển máy kéo chạy với tốc độ đều đều, biểu hiện rất đáng giá thưởng thức.
Cuối cùng, sau quá trình sàng chọn, chỉ có ba người lái máy kéo nhuần nhuyễn nhất.
Nhưng suy xét đến việc từ trước đến nay Lục Trầm chịu khổ nhọc, luôn tích cực hưởng ứng nhiệm vụ của đội sản xuất, nhận được giấy khen thi đua của đội. Hơn nữa lần này cũng không có ai đi cửa sau, cho nên vị trí lái máy kéo liền thuộc về Lục Trầm.
Khi đại đội trưởng công bố kết quả, lòng mọi người có chút ganh tị, những ai cũng biết Lục Trầm rất xuất chúng, có được sự may mắn này là điều hiển nhiên.
Sau này chỉ cần ngồi lên xe điều khiển tay lái là có thể nhận điểm công, mỗi tháng còn có thể nhận được năm đồng tiền trợ cấp, cuộc sống của nhà họ Lục cũng sẽ trở nên dư dả.
Các chị các cô liếc nhìn Đường Cẩm, bọn họ hâm mộ sự may mắn của Đường Cẩm. Trước đây Đường Cẩm cha không thương mẹ không yêu, sống một cuộc sống kém cỏi nhất, vậy mà kết hôn rồi lại giống như đổi vận, không cần phải ra ruộng làm việc mỗi ngày, bây giờ chồng còn trở thành tay lái máy kéo, không cần phải lo lắng đến cuộc sống sau này.
Trưa hôm đó, Liễu Xuân Hoa xách theo hai bó rau cải tới cửa, còn tươi cười bảo Đường Cẩm về nhà mẹ ruột ăn cơm. Bà ta không hề muốn ở chung với con gái kế chút nào, dù sao trong mắt bà ta Đường Cẩm cũng chỉ là chậu nước bị đổ đi mà thôi, hơn nữa miệng lưỡi của cô còn trở nên sắc bén khiến bà ta càng không muốn nói chuyện.
Giờ thì không giống, chồng của đứa con gái Liễu Xuân Hoa ghét nhất trở thành tay lái máy kéo, khẳng định có tiền dư.
Nếu có thể rút ngắn quan hệ với Đường Cẩm, được đến một ít lợi lộc, Liễu Xuân Hoa không ngại tươi cười với cô. Con trai của bà ta sắp làm mai, tiệc rượu hay lễ hỏi bà mối đều cần dùng đến tiền, bà ta lại chẳng còn bao nhiêu, nếu như Đường Cẩm bằng lòng giúp nhà mẹ đẻ thì tốt rồi.
Nhận của ai thì phải nhún nhường với người đó, Đường Cẩm không thể nào nhận đồ của Liễu Xuân Hoa. Nhận đồ bà ta cho, e rằng cô phải trả gấp mười. Chỉ là hai bó rau cải mà thôi chứ không phải thứ quý hiếm gì, nhà cô trồng cả mớ.
Còn chuyện đến nhà họ Đường ăn cơm, Đường Cẩm càng không có hứng thú. Cô chỉ cần dùng ngón chân cũng nghĩ được Liễu Xuân Hoa sẽ nói gì, đã ăn không vô còn bị làm hỏng tâm trạng.
Liễu Xuân Hoa bị từ chối vô cùng bất mãn. Bà ta cảm thấy một bề trên như mình đã chủ động nhún nhường rồi, sao bề dưới như cô còn dám làm bộ làm tịch.
“Đại Nha, con không nhớ cha con sao? Bỏ mặc ông ấy?”
Đường Cẩm nhàn nhạt hỏi lại: “Sao tôi có thể không quan tâm cho được? Không phải tết tôi có tặng quà cho ông ta rồi à?”
Liễu Xuân Hoa bị đè nén, thầm nghĩ quà tết làm gì đủ, đồ thứ keo kiệt bủn xỉn.
Nhưng về lý thì Đường Cẩm không sai, Liễu Xuân Hoa chỉ có thể tức giận lấy hai bó cải lại.
‘Đồ vô dụng, đáng lẽ ra mình không nên tươi cười với nó.”
Liễu Xuân Hoa vừa rời đi, Đường Cẩm liền đóng cửa lại, chuẩn bị nấu một bữa ngon chúc mừng một chút. Cô cắt thịt ba chỉ thành những miếng nhỏ, xào đường làm thịt kho tàu, từng miếng thịt được bao bọc màu mật, mặn ngọt ngon miệng, ngậm vào liền tan. Cô lại chặt nhỏ nửa con gà hầm mềm đến tận xương, khoai tây hút đầy nước sốt đặc sệt, áp bột lên thành chảo làm thành từng cái bánh giòn xốp. Hai món ăn đều rất thích hợp dùng với cơm, mùi hương lan tràn khắp phòng bếp.
Chỉ cần chạm vào máy kéo đã cảm thấy thời thượng rồi, miễn bàn đến chuyện ngồi lên đó điều khiển. Nếu được tuyển thật thì cả nhà đều cảm thấy rất vinh dự.
Thời gian tuyển chọn là một tuần sau. Giống như năm trước, xếp hạng thi và biểu hiện thường ngày được làm căn cứ tuyển chọn. Một đám người xông lên như ong vỡ tổ đăng ký học lái máy kéo.Mà máy kéo của đội sản xuất chỉ có một, hoặc là chỉ có thể mượn của công xã, nhiên liệu lại là dầu diesel, sao có thể cho nhiều người luyện tập như vậy? Cho nên bước đầu tiên là phải lọc ra những người nhân phẩm và giai cấp không tốt.
Tuy vậy, người sử dụng máy kéo cũng rất đông.
Ngày chính thức tuyển chọn, tất cả mọi người đều chạy đến hóng chuyện.
Đường Cẩm trò chuyện với Lục Trầm: “Anh đừng lo lắng quá, quan trọng nhất vẫn là tinh thần.”
“Anh lái máy kéo giỏi như vậy, nhất định có thể làm được, chỉ là điều khiển máy kéo chạy một vòng mà thôi.”
“Nếu thành công, đó là niềm vui ngoài ý muốn, còn không thành thì chúng ta cũng không mất gì.”
Lục Trầm vỗ bả vai của Đường Cẩm: “Anh không run, ngược lại anh thấy em nên thả lỏng chút.”
Chỉ là điều khiển máy kéo mà thôi, lại không phải ô tô, công năng đơn giản, dễ thao tác, Đường Cẩm không cần phải sốt ruột. Nhưng ai bảo Lục Trầm coi trọng chuyện này như vậy, cộng với việc bị lây dính cảm xúc của những người ngoài kia khiến cô vô thức cho rằng đây đúng là chuyện quan trọng.
Giống như đi thi, càng nôn nóng thì người ta càng phát huy thất thường. Thời gian luyện tập lại quá ngắn cộng với có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, có hai người ngồi lên máy kéo thì đầu óc lập tức trống rỗng, còn chưa khởi động máy đã hậm hực nhảy xuống.
Những người khác thì hoặc là kiểm soát phương hướng không tốt, xiêu xiêu vẹo vẹo, không thì cũng mắc lỗi khi lên sườn núi, vậy nên chỉ nhận được đánh giá trung bình.
Thứ tự thi của Lục Trầm nằm ở phía sau. Anh không bị ảnh hưởng bởi lời than ngắn thở dài của người khác, ngược lại vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, trong mắt tràn đầy sự tự tin. Sau khi leo lên máy kéo, Lục Trầm thẳng sống lưng, thuần thục khởi động chân ga, kiểm soát tay lái, điều khiển máy kéo chạy với tốc độ đều đều, biểu hiện rất đáng giá thưởng thức.
Cuối cùng, sau quá trình sàng chọn, chỉ có ba người lái máy kéo nhuần nhuyễn nhất.
Nhưng suy xét đến việc từ trước đến nay Lục Trầm chịu khổ nhọc, luôn tích cực hưởng ứng nhiệm vụ của đội sản xuất, nhận được giấy khen thi đua của đội. Hơn nữa lần này cũng không có ai đi cửa sau, cho nên vị trí lái máy kéo liền thuộc về Lục Trầm.
Khi đại đội trưởng công bố kết quả, lòng mọi người có chút ganh tị, những ai cũng biết Lục Trầm rất xuất chúng, có được sự may mắn này là điều hiển nhiên.
Sau này chỉ cần ngồi lên xe điều khiển tay lái là có thể nhận điểm công, mỗi tháng còn có thể nhận được năm đồng tiền trợ cấp, cuộc sống của nhà họ Lục cũng sẽ trở nên dư dả.
Các chị các cô liếc nhìn Đường Cẩm, bọn họ hâm mộ sự may mắn của Đường Cẩm. Trước đây Đường Cẩm cha không thương mẹ không yêu, sống một cuộc sống kém cỏi nhất, vậy mà kết hôn rồi lại giống như đổi vận, không cần phải ra ruộng làm việc mỗi ngày, bây giờ chồng còn trở thành tay lái máy kéo, không cần phải lo lắng đến cuộc sống sau này.
Trưa hôm đó, Liễu Xuân Hoa xách theo hai bó rau cải tới cửa, còn tươi cười bảo Đường Cẩm về nhà mẹ ruột ăn cơm. Bà ta không hề muốn ở chung với con gái kế chút nào, dù sao trong mắt bà ta Đường Cẩm cũng chỉ là chậu nước bị đổ đi mà thôi, hơn nữa miệng lưỡi của cô còn trở nên sắc bén khiến bà ta càng không muốn nói chuyện.
Giờ thì không giống, chồng của đứa con gái Liễu Xuân Hoa ghét nhất trở thành tay lái máy kéo, khẳng định có tiền dư.
Nếu có thể rút ngắn quan hệ với Đường Cẩm, được đến một ít lợi lộc, Liễu Xuân Hoa không ngại tươi cười với cô. Con trai của bà ta sắp làm mai, tiệc rượu hay lễ hỏi bà mối đều cần dùng đến tiền, bà ta lại chẳng còn bao nhiêu, nếu như Đường Cẩm bằng lòng giúp nhà mẹ đẻ thì tốt rồi.
Nhận của ai thì phải nhún nhường với người đó, Đường Cẩm không thể nào nhận đồ của Liễu Xuân Hoa. Nhận đồ bà ta cho, e rằng cô phải trả gấp mười. Chỉ là hai bó rau cải mà thôi chứ không phải thứ quý hiếm gì, nhà cô trồng cả mớ.
Còn chuyện đến nhà họ Đường ăn cơm, Đường Cẩm càng không có hứng thú. Cô chỉ cần dùng ngón chân cũng nghĩ được Liễu Xuân Hoa sẽ nói gì, đã ăn không vô còn bị làm hỏng tâm trạng.
Liễu Xuân Hoa bị từ chối vô cùng bất mãn. Bà ta cảm thấy một bề trên như mình đã chủ động nhún nhường rồi, sao bề dưới như cô còn dám làm bộ làm tịch.
“Đại Nha, con không nhớ cha con sao? Bỏ mặc ông ấy?”
Đường Cẩm nhàn nhạt hỏi lại: “Sao tôi có thể không quan tâm cho được? Không phải tết tôi có tặng quà cho ông ta rồi à?”
Liễu Xuân Hoa bị đè nén, thầm nghĩ quà tết làm gì đủ, đồ thứ keo kiệt bủn xỉn.
Nhưng về lý thì Đường Cẩm không sai, Liễu Xuân Hoa chỉ có thể tức giận lấy hai bó cải lại.
‘Đồ vô dụng, đáng lẽ ra mình không nên tươi cười với nó.”
Liễu Xuân Hoa vừa rời đi, Đường Cẩm liền đóng cửa lại, chuẩn bị nấu một bữa ngon chúc mừng một chút. Cô cắt thịt ba chỉ thành những miếng nhỏ, xào đường làm thịt kho tàu, từng miếng thịt được bao bọc màu mật, mặn ngọt ngon miệng, ngậm vào liền tan. Cô lại chặt nhỏ nửa con gà hầm mềm đến tận xương, khoai tây hút đầy nước sốt đặc sệt, áp bột lên thành chảo làm thành từng cái bánh giòn xốp. Hai món ăn đều rất thích hợp dùng với cơm, mùi hương lan tràn khắp phòng bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.