Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ, Tôi Nhặt Được Idol
Chương 65
Thanh Điềm Hồng Mẫu
14/04/2024
Hứa Nhất Nặc thú thật với Lâm Song Song một nửa, nói Vu Tư Gia mới giao bài tập về nhà cho cô, nhân cơ hội này đến địa điểm lân cận để chụp cảnh đẹp.
“Cố lên, đây là một cơ hội tốt.” Lâm Song Song cổ vũ cô: “Có thể nhận được sự công nhận của Vu Tư Gia, con đường sự nghiệp của cậu sau này thuận buồm xuôi gió. Có cần tôi giúp gì không?”
Hứa Nhất Nặc bật cười ôm chặt lấy cô ấy: “Đương nhiên. Cậu giúp tớ chỉnh lại các bức ảnh, đăng lên nick “Một ngôi sao Nam Cực”. À, còn cả nick fansite của Tiểu Noãn nữa, giúp tôi trả lời bình luận và giữ tương tác. ”
“Fan hâm mộ chung thành của Tiểu Noãn đương nhiên không thể quên nhiệm vụ quan trọng. “
Mấy ngày nữa, bộ phim do Tô Tiểu Noãn cùng Chu Hi chính thức công bố. Sau khi mình chính thức đóng vai nữ chính, Tô Tiểu Noãn chia sẻ tin vui với bọn cô. Vừa là chị em thân thiết vừa fansite, đương nhiên bọn cô rất mừng.
Hôm nay thể diễn các diễn viên trong đoàn làm phim không tốt, liên tục NG. Kết thúc muộn hơn dự kiến. Hứa Nhất Nặc và các fan hâm mộ đang đứng chờ bên ngoài, thỉnh thoảng cô lại nhận được tin nhắn của Triệu Diệc Tinh.
Có lẽ bởi vì quá bận, không có thời gian gửi tin nhắn, chỉ gửi nhãn dán hình gấu con. Nằm bệt dưới đất đang gào khóc ăn vạ.
Thoạt nhìn thời gian rất vụn vặt, không có giọng nói văn bản, chỉ là gửi một cái nhãn dán gấu nhỏ, càng đến phía sau cái gì ngồi khóc lớn sụp đổ biểu tình chạy như điên đều xuất hiện.
Hứa Nhất Nặc tưởng tượng bộ mặt thật đằng sau nhãn dán, trong lòng rất sốt ruột, vẫn cố duy trình trạng thái diễn xuất đỉnh cao cùng phép lịch sự, cô không nhịn được cười.
Tiểu Lam tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy? ”
Hứa Nhất Nặc: “Không có gì, tớ cảm thấy làm thần tượng rất khó, về tất cả mọi mặt. Nhiều khi không chỉ áp lực của ánh hào quang”
Lâm Song Song: “Đó điều đương nhiên. Con trai đứng là tài hoa bạc mệnh. Khiến người ta đau lòng. ”
Không đến mức đau lòng, nhìn biểu cảm đáng yêu của chú gấu nhỏ kia, cô không nhịn được cười muốn véo má khuôn mặt đang bí xị kia.
Vất vả ngồi đợi đến lúc tan làm, có thể vì quá mệt. Lần này Triệu Diệc Tinh kéo mũ lưỡi trai thấp xuống, cúi đầu xuống không nhìn rõ biểu cảm, che kín mít.
Hứa Nhất Nặc rầu rĩ hôm nay anh lộ quá ít, không biết nên chụp thế nào, cô không nên dùng cách nào đối phó với các fan hâm mộ đang chờ phát đường. Chợt nghe thấy tiếng hét phấn kích của mấy cô gái.
“Oa, hôm nay caca theo phong cấm dục!”
“Hôm qua caca là dâu tây, hôm nay caca biến thành nho đen.”
“Giải thích hợp lý, hôm nay caca đạt rất điểm A, nên bây giờ đang rất mệt.”
“Hu hu hu, thương cục cưng quá.”
Giữa những tiếng bàn tán xì xào xung quanh, Hứa Nhất Nặc nghĩ trong lòng “chắc bây giờ anh đang rất mệt”. Định quay sang thảo luận nhóm Tiểu Lam tình trạng của idol. Quay sang thấy mọi người đều giơ điện thoại, tay che miệng lại cố gắng kìm chế tiếng hét.
“............”
Thôi quên đi, cô hiểu rõ tâm trạng khi phải làm việc tăng ca đến đêm, cho dù mối quan hệ thân thiết cũng đừng hòng kéo cô ra khỏi giường. Vì vậy, Hứa Nhất Nặc chờ ekip bước vào thang máy. Lôi điện thoại ra gửi tin nhắn cho Triệu Diệc Tinh, hủy bỏ buổi chụp hình ngoại cảnh, nhắc nhở anh đi ngủ sớm.
Lúc cô cùng hội chị em đứng chờ thang máy, nhận được tin nhắn. Hứa Nhất Nặc định bước vào thang máy, đột nhiên dừng lại.
“Bọn cậu cứ đi lên phòng trước đi. Tôi muốn đi ra ngoài chụp ảnh.”
“Vẫn đang quay tư liệu à? Ông chủ không cho qua à? ”
“Cũng gần như vậy.”
Công việc là quan trọng nhất, bốn người bọn cô đều hiểu, vẫy tay chào nhìn Hứa Nhất Nặc rời đi. Còn hứa chờ cô về mọi người cùng nhau đi ăn tại nhà hàng năm sao.
Bước ra khỏi khách sạn, Hứa Nhất Nặc cúi đầu nhìn điện thoại, giống như đang nắm giữ bí mật nhỏ bé ấm áp.
Triệu Diệc Tinh: Anh không mệt. Em đi xuống trước đi. Anh thay quần áo rồi đi xuống ngay.
Triệu Diệc Tinh thường xuyên đi đến quay phim, nên anh khá quen đường đi ở đây. Hứa Nhất Nặc đi theo sự chỉ dẫn của bản đồ. Vào giờ này, đường phố vô cùng náo nhiệt và đông người đi lại. Khác với thành phố, những tòa nhà cao tầng bao quanh. Nơi này, bao quang ngôi nhà cũ xen kẽ làn khói từ ngõ bay ra.
Hứa Nhất Nặc đứng dựa thân cô im lặng ngắm nhìn khung cảnh trước mắt. Đột nhiên nhớ lại chuyện kiếp trước. Trước khi làm việc ở ngân hàng, cô cùng bạn bè dạo phố, mùi đồ ăn lan tỏa khắp dãy phố. Sau này, chỉ còn mùi hương giấy A4 vừa mới được in ra.
Hầy, chỉ nghĩ lại cũng khiến cô đau đầu.
Hứa Nhất Nặc vô thức chạm vào giấy, đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt.
“Con mẹ nó, tại sao anh đi không phát ra tiếng động!”
Hứa Nhất Nặc sợ hãi cố gắng trấn an trái tim nhỏ bé, tức giận trừng mắt lên nhìn Triệu Diệc Tinh. Nhờ cái trừng mắt này, suy nghĩ cô quay về hiện thực, lúc này cô mới để ý bộ quần áo anh mặc.
............
......
“Ha ha ha ha ha ha ha.”
“...... Nhỏ mồm thôi. ”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Hứa Nhất Nặc lấy tay che miệng lại, rối rít xin lỗi. Lén nhìn xung quanh, may không ai để ý đến bọn họ, “Hóa ra anh còn có bộ đồ tương tự? Trang phục cha con? ”
Triệu Diệc Tinh nhìn theo cô, cúi đầu xuống, bật cười nói: “Thế nào, nhìn có đáng yêu không? ”
Hứa Nhất Nặc ngây ngô cười: “Rất đáng yêu. Nhìn anh giống như cục cưng nhỏ bé đáng yêu. ”
Bộ đồ này giống bộ đồ lần trước Chiêu Chiêu xách vali nhỏ chạy đến nhà cô, là trang phục cha- con. Đây bộ đồ ngốc phiên bản lớn hơn. Dáng người cao to đẹp trai mặc trang phục cute này, nhìn có vẻ không được hợp lắm.
Bộ quần áo không thể mặc đóng phim được. Trừ khi nhân vật nam chính đang là học sinh cấp hai còn may ra.
Xin lỗi, làm ơn hãy cho cô được cười trong vòng 10 giây.
Triệu Diệc Tinh nhìn cô cố nhịn cười, khóe môi khẽ nhếch lên: “Cục cưng của em? ”
“???” Bầu không khí đang rất vui vẻ đừng hỏi cô mấy câu kỳ quái như vậy. Hứa Nhất Nặc nghiêm túc nói, “Là cục cưng của em, cũng là cục cưng của Lâm Song Song, đương nhiên cục cưng của Ngôi Sao. ”
Triệu Diệc Tinh cười tủm tỉm, thả tay xuống, thản nhiên xoa đầu Hứa Nhất Nặc, sau đó khoác vai cô.
Hứa Nhất Nặc: “!!!!! ”
Tuy dáng người nguyên chủ không được tính là thấp, nhưng khi đứng bên cạnh Idol vô cùng nhỏ nhỏ, nhìn từ xa giống như anh đang ôm cô vào lòng.
Triệu Diệc Tinh: “Làm như vậy mọi người sẽ không nhận ra anh. Đúng rồi, anh tìm một vài nơi rất đẹp, ở rất gần đây, bắt đầu công việc thôi. ”
Cùng Vu Tư Gia nói chuyện một lúc lâu, cố gắng giả bộ không quan tâm kỹ xảo ánh sáng và đổ bóng của bức hình. Đối phương không hiểu, đành phải giải thích “Muốn cải thiện nâng cao biểu cảm trước ống kính“.
“Dạo gần đây có vẻ các cậu muốn phát triển mảng thời trang?” Vu Tư Gia nửa đùa nửa thật nói, “Diệc Tinh tài năng thiên phú, biểu cảm diễn trước ống kính của cậu vô cùng xuất sắc. Tôi chỉ đứng đó quan sát và không cần hướng thức, suy nghĩ cậu mách bảo cậu biết cách thể hiện tốt nhất. ”
Triệu Diệc Tinh bỏ qua mấy lời khen ngợi, hỏi ngược lại: “Các cậu? ”
“À, còn cả Chu Hi nữa. Cậu có quen cậu ấy không. Cậu ấy cũng là bạn tốt của tôi. Dù có trẻ tuổi nhưng rất ý chí phấn đấu.”
“...... Có quen. ”
Bề ngoài, hai người chỉ mới quen nhau trong một chương trình. Thực ra trong lúc ở nhà Hứa Nhất Nặc, anh phác họa hình ảnh của cậu ấy vô số trong lòng.
“Hầy. Giới giải trí quá nhỏ bé.”
Giống như diễn viên đến giai đoạn sự nghiệp nhất định chuyển sang làm đạo phim. Anh đã từng tham gia và đóng nhiều bộ phim bom tấn, nên biết một chút kiến thức nhiếp ảnh. Sau khi nghe Vu Tư Giai hướng dẫn, Triệu Diệc Tinh suy nghĩ một lúc, vừa chụp vừa xem ảnh vừa thảo luận với Hứa Nhất Nặc.
Công việc này đã từng thực hiện nhiều lần trong lúc chụp ảnh bìa tạp chí, bởi vì người chụp hình là Hứa Nhất Nặc nên nó mới trở lên thú vị.
“Ồ… Dường như đã có một chút cảm giác.” Hai cái đầu chạm vào nhau, xem từng bước ảnh, Hứa Nhất Nặc nhíu mày nói, “Nhưng so với mấy tấm hình anh Vu còn kém hơn rất nhiều. ”
Triệu Diệc Tinh an ủi cô: “Trong nhà và ngoài trời sẽ có chênh lệch. Sự khác biệt ánh sáng tạo ảnh hưởng rất lớn cho bức hình. ”
Hứa Nhất Nặc xua tay: “Chuyện này không hề liên quan đến ánh sáng. Chẳng lẽ nghệ thuật cũng bị… ảnh hưởng bởi tiền bạc?! ”
Triệu Diệc Tinh: “??? ”
Hứa Nhất Nặc: “Em biết mà. Chắc chắn do camera em quá rẻ!”
Triệu Diệc Tinh: “......”
Không nói đến chuyện khác, khả năng tự phản chiếu [1] của Hứa Nhất Nặc thực sự rất khá.
[1] Tự phản chiếu: là mình dành thời gian, không gian cho riêng mình để tự xem lại cuộc sống, công việc, mục tiêu, tình cảm của mình. – Tự phản chiếu với chính mình. Đánh giá lại những điểm mạnh, điểm yếu, mục tiêu, hành vi, xử lý, thái độ, lựa chọn, quyết định của mình.
Lúc trước, vì sự biến đổi cơ thể anh thường xuyên lo lắng sợ hãi, ỷ bản thân mình là cậu nhóc thường xuyên gây chuyện vô cớ. Hứa Nhất Nặc phê bình nghiêm túc chỉ dạy anh, vừa tự kiểm bản thân có phải năng lực giao tiếp của mình với trẻ con quá kém. Còn lén lên mạng tìm hiểu và xin chỉ dẫn về cách giáo dục trẻ con.
Lúc nào cũng dịu dàng, không cho anh cơ hội để gây sự.
“Ở gần đây có một quán ăn rất ngon. Trước kia khi đến đây quay phim anh thường xuyên ghé qua.” Triệu Diệc Tinh bật cười, “Chưa từng tiết lộ với người khác. Em là người đầu tiên. Đi đến đó ăn thử đi. ”
Hứa Nhất Nặc tò mò khẽ chớp mắt: “Anh có thể tự do thoải mái chạy ra ngoài một mình? Anh Trần không quản sao? ”
“Đây là thỏa thuận giữa hai bọn anh. Để cho đối phương không gian riêng tư và yên tĩnh khi cần thiết. Nhất là khi tiến vào đoàn làm phim áp lực rất lớn.” Triệu Diệc Tinh đứng dậy, đưa tay về phía Hứa Nhất Nặc đang ngồi trên ghế đá, “Đi thôi. ”
“............”
Thực ra, bây giờ trên đường không còn đông người nữa. Người lớn thì không thể nào đi lạc. Mặc dù cô và “Chiêu Chiêu” thường xuyên hôn nhau chúc ngủ ngon và buổi tối….
Hứa Nhất Nặc do dự một lúc, ngước đầu lên bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Triệu Diệc Tinh, mím môi, đưa tay lên, bàn tay của hai người nắm chặt lên nhau.
Mẹ kiếp, nhìn hai người giống hệt trẻ con cấp 1 sau giờ học trốn đi mua đồ ăn vặt! Chắc là vậy! Hứa Nhất Nặc cúi đầu mặc cho Triệu Diệc Tinh lôi kéo, điên cuồng tự tẩy não bản thân.
Lúc đi đến quán ăn thì cô mới biết, hóa ra chủ quán là bạn bè của Triệu Diệc Tinh, quan hệ vô cùng thân thiết, nhìn thấy hai người bước vào trong quán, ánh mắt của anh ta lập tức thay đổi.
Theo thường lệ, sắp xếp hai ngồi bàn ở trong góc, đối phương cười cầm theo ly trà sữa, đưa cho Hứa Nhất Nặc: “Hoan nghênh. ”
Hứa Nhất Nặc đợi anh ta rời đi, mới cẩn thận hỏi Triệu Diệc Tinh, ông chủ quán có vẻ nhiệt tình, đối với bất kỳ vị khách mời tiếp đón thái niềm nở vui vẻ sao? Triệu Diệc Tinh đáp “đừng quan tâm đến anh ta”.
Kết quả là vì tai của đối phương quá thính. Đột nhiên phanh gấp xoay người lại, chống tay lên bàn, từ trên cao nhìn xuống, Nhìn Húa Nhất Nặc bật cười, cô cảm thấy vô cùng quen thuộc, ý vị sâu xa.
“Vừa nãy tôi thể hiện tốt, cho phép tôi nói lại. Chào mừng cô bước vào thế giới của Triệu Diệc Tinh. ”
Hứa Nhất Nặc: “??? ”
Triệu Diệc Tinh: “......”
Tuy có chút lệch hướng, chủ quán có hơi ngốc, nhưng được cái đồ ăn ở đây rất ngon.
Dưới cái nhìn chăm chú của Triệu Diệc Tinh, Hứa Nhất Nặc im lặng thưởng thức bữa tối. Do dự không biết nên rủ mấy người Lâm Song Song đến đây ăn không.
****
Không lâu sau, bộ phim do Tô Tiểu Noãn cùng Chu Hi đóng chính thức công bố. Chiếm top đầu hot search. Ngay cả hashtag “Cẩm Thư Hình” cũng bị đẩy xuống bên dưới.
Hứa Nhất Nặc khi nhận được tin tức, đang ngồi thư thản lướt weibo cùng với Lâm Song Song. Bởi vì mấy bức hình dạo gần các cô chụp nhận nhiều phản hồi tốt. Gstar trao bọn cô cơ hộp được chụp bìa tạp chí nhân dịp giáng sinh.
So với các tài nguyên trước kia bọn cô phân công thì tốt hơn rất nhiều. Cả hai đều rất phấn kích. Hứa Nhất Nặc đột nhiên nghi ngờ liệu có phải chị Kỳ đặc biệt giao cơ hội. Vì nhìn trúng bản lĩnh chuyên trị trà xanh của cô.
Trời ơi.
“Trong nhóm chat đang có một tin đồn, tài nguyên đó vốn dĩ con trai, nhưng đã Trâu Phàm cướp mấy.” Lâm Song Song nghiêm túc: “Hơn nữa, lúc đầu con trai nhận tham gia chương trình “Girls Over Flower” là một dấu hiệu. Cuối cùng lại đổi thành Chu Hy. Nhất Nặc, cậu nghĩ tin đồn này là thật không? ”
Hứa Nhất Nặc phủ nhận: “Chuyện không có thực. Ngay từ đầu đạo diễn đã muốn chọn Chu Hi là nam chính. ”
Lâm Song Song lẩm bẩm nói: “Thật à? ”
Hứa Nhất Nặc khẳng định chắc nịch: “Mau dặn dò các chị em, đừng có đi ra ngoài kiếm chuyện lại dẫn thêm anti về cho caca. Với lại, chúng ta đã từng Chu Hi, là một chàng trai ấm áp dịu dàng. Tôi tin tưởng cậu ấy. ”
Lâm Song Song ngẫm lại cũng cảm thấy đúng: “Cậu nói rất đúng, đoàn làm phim công bố, cho dù chúng ta làm loạn sẽ khiến con trai mất điểm trong mắt qua đường….
Anh nói có đạo lý, đều là kịch quan tuyên, không có chuyện của chúng ta so với dễ dàng tổn hại nhân duyên đường bộ...... Nhưng mà, bộ phim mất điểm trong mắt người qua đường, thế nào cũng thành bom xịt. ”
Bộ phim đầu tay nữ chính làm gì có chuyện thành không nổi!?
Hứa Nhất Nặc nhìn biểu cảm đau khổ của Lâm Song Song, vội vàng chạy tới xem thử. Đoàn làm phim công bố, người đảm nhận vai nữ 2 chính là… Dương Khả?!
Điều này. Nữ phụ phản diện lao con đường thiêu thân sớm hơn trong nguyên tác?!
- -----oOo------
“Cố lên, đây là một cơ hội tốt.” Lâm Song Song cổ vũ cô: “Có thể nhận được sự công nhận của Vu Tư Gia, con đường sự nghiệp của cậu sau này thuận buồm xuôi gió. Có cần tôi giúp gì không?”
Hứa Nhất Nặc bật cười ôm chặt lấy cô ấy: “Đương nhiên. Cậu giúp tớ chỉnh lại các bức ảnh, đăng lên nick “Một ngôi sao Nam Cực”. À, còn cả nick fansite của Tiểu Noãn nữa, giúp tôi trả lời bình luận và giữ tương tác. ”
“Fan hâm mộ chung thành của Tiểu Noãn đương nhiên không thể quên nhiệm vụ quan trọng. “
Mấy ngày nữa, bộ phim do Tô Tiểu Noãn cùng Chu Hi chính thức công bố. Sau khi mình chính thức đóng vai nữ chính, Tô Tiểu Noãn chia sẻ tin vui với bọn cô. Vừa là chị em thân thiết vừa fansite, đương nhiên bọn cô rất mừng.
Hôm nay thể diễn các diễn viên trong đoàn làm phim không tốt, liên tục NG. Kết thúc muộn hơn dự kiến. Hứa Nhất Nặc và các fan hâm mộ đang đứng chờ bên ngoài, thỉnh thoảng cô lại nhận được tin nhắn của Triệu Diệc Tinh.
Có lẽ bởi vì quá bận, không có thời gian gửi tin nhắn, chỉ gửi nhãn dán hình gấu con. Nằm bệt dưới đất đang gào khóc ăn vạ.
Thoạt nhìn thời gian rất vụn vặt, không có giọng nói văn bản, chỉ là gửi một cái nhãn dán gấu nhỏ, càng đến phía sau cái gì ngồi khóc lớn sụp đổ biểu tình chạy như điên đều xuất hiện.
Hứa Nhất Nặc tưởng tượng bộ mặt thật đằng sau nhãn dán, trong lòng rất sốt ruột, vẫn cố duy trình trạng thái diễn xuất đỉnh cao cùng phép lịch sự, cô không nhịn được cười.
Tiểu Lam tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy? ”
Hứa Nhất Nặc: “Không có gì, tớ cảm thấy làm thần tượng rất khó, về tất cả mọi mặt. Nhiều khi không chỉ áp lực của ánh hào quang”
Lâm Song Song: “Đó điều đương nhiên. Con trai đứng là tài hoa bạc mệnh. Khiến người ta đau lòng. ”
Không đến mức đau lòng, nhìn biểu cảm đáng yêu của chú gấu nhỏ kia, cô không nhịn được cười muốn véo má khuôn mặt đang bí xị kia.
Vất vả ngồi đợi đến lúc tan làm, có thể vì quá mệt. Lần này Triệu Diệc Tinh kéo mũ lưỡi trai thấp xuống, cúi đầu xuống không nhìn rõ biểu cảm, che kín mít.
Hứa Nhất Nặc rầu rĩ hôm nay anh lộ quá ít, không biết nên chụp thế nào, cô không nên dùng cách nào đối phó với các fan hâm mộ đang chờ phát đường. Chợt nghe thấy tiếng hét phấn kích của mấy cô gái.
“Oa, hôm nay caca theo phong cấm dục!”
“Hôm qua caca là dâu tây, hôm nay caca biến thành nho đen.”
“Giải thích hợp lý, hôm nay caca đạt rất điểm A, nên bây giờ đang rất mệt.”
“Hu hu hu, thương cục cưng quá.”
Giữa những tiếng bàn tán xì xào xung quanh, Hứa Nhất Nặc nghĩ trong lòng “chắc bây giờ anh đang rất mệt”. Định quay sang thảo luận nhóm Tiểu Lam tình trạng của idol. Quay sang thấy mọi người đều giơ điện thoại, tay che miệng lại cố gắng kìm chế tiếng hét.
“............”
Thôi quên đi, cô hiểu rõ tâm trạng khi phải làm việc tăng ca đến đêm, cho dù mối quan hệ thân thiết cũng đừng hòng kéo cô ra khỏi giường. Vì vậy, Hứa Nhất Nặc chờ ekip bước vào thang máy. Lôi điện thoại ra gửi tin nhắn cho Triệu Diệc Tinh, hủy bỏ buổi chụp hình ngoại cảnh, nhắc nhở anh đi ngủ sớm.
Lúc cô cùng hội chị em đứng chờ thang máy, nhận được tin nhắn. Hứa Nhất Nặc định bước vào thang máy, đột nhiên dừng lại.
“Bọn cậu cứ đi lên phòng trước đi. Tôi muốn đi ra ngoài chụp ảnh.”
“Vẫn đang quay tư liệu à? Ông chủ không cho qua à? ”
“Cũng gần như vậy.”
Công việc là quan trọng nhất, bốn người bọn cô đều hiểu, vẫy tay chào nhìn Hứa Nhất Nặc rời đi. Còn hứa chờ cô về mọi người cùng nhau đi ăn tại nhà hàng năm sao.
Bước ra khỏi khách sạn, Hứa Nhất Nặc cúi đầu nhìn điện thoại, giống như đang nắm giữ bí mật nhỏ bé ấm áp.
Triệu Diệc Tinh: Anh không mệt. Em đi xuống trước đi. Anh thay quần áo rồi đi xuống ngay.
Triệu Diệc Tinh thường xuyên đi đến quay phim, nên anh khá quen đường đi ở đây. Hứa Nhất Nặc đi theo sự chỉ dẫn của bản đồ. Vào giờ này, đường phố vô cùng náo nhiệt và đông người đi lại. Khác với thành phố, những tòa nhà cao tầng bao quanh. Nơi này, bao quang ngôi nhà cũ xen kẽ làn khói từ ngõ bay ra.
Hứa Nhất Nặc đứng dựa thân cô im lặng ngắm nhìn khung cảnh trước mắt. Đột nhiên nhớ lại chuyện kiếp trước. Trước khi làm việc ở ngân hàng, cô cùng bạn bè dạo phố, mùi đồ ăn lan tỏa khắp dãy phố. Sau này, chỉ còn mùi hương giấy A4 vừa mới được in ra.
Hầy, chỉ nghĩ lại cũng khiến cô đau đầu.
Hứa Nhất Nặc vô thức chạm vào giấy, đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt.
“Con mẹ nó, tại sao anh đi không phát ra tiếng động!”
Hứa Nhất Nặc sợ hãi cố gắng trấn an trái tim nhỏ bé, tức giận trừng mắt lên nhìn Triệu Diệc Tinh. Nhờ cái trừng mắt này, suy nghĩ cô quay về hiện thực, lúc này cô mới để ý bộ quần áo anh mặc.
............
......
“Ha ha ha ha ha ha ha.”
“...... Nhỏ mồm thôi. ”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Hứa Nhất Nặc lấy tay che miệng lại, rối rít xin lỗi. Lén nhìn xung quanh, may không ai để ý đến bọn họ, “Hóa ra anh còn có bộ đồ tương tự? Trang phục cha con? ”
Triệu Diệc Tinh nhìn theo cô, cúi đầu xuống, bật cười nói: “Thế nào, nhìn có đáng yêu không? ”
Hứa Nhất Nặc ngây ngô cười: “Rất đáng yêu. Nhìn anh giống như cục cưng nhỏ bé đáng yêu. ”
Bộ đồ này giống bộ đồ lần trước Chiêu Chiêu xách vali nhỏ chạy đến nhà cô, là trang phục cha- con. Đây bộ đồ ngốc phiên bản lớn hơn. Dáng người cao to đẹp trai mặc trang phục cute này, nhìn có vẻ không được hợp lắm.
Bộ quần áo không thể mặc đóng phim được. Trừ khi nhân vật nam chính đang là học sinh cấp hai còn may ra.
Xin lỗi, làm ơn hãy cho cô được cười trong vòng 10 giây.
Triệu Diệc Tinh nhìn cô cố nhịn cười, khóe môi khẽ nhếch lên: “Cục cưng của em? ”
“???” Bầu không khí đang rất vui vẻ đừng hỏi cô mấy câu kỳ quái như vậy. Hứa Nhất Nặc nghiêm túc nói, “Là cục cưng của em, cũng là cục cưng của Lâm Song Song, đương nhiên cục cưng của Ngôi Sao. ”
Triệu Diệc Tinh cười tủm tỉm, thả tay xuống, thản nhiên xoa đầu Hứa Nhất Nặc, sau đó khoác vai cô.
Hứa Nhất Nặc: “!!!!! ”
Tuy dáng người nguyên chủ không được tính là thấp, nhưng khi đứng bên cạnh Idol vô cùng nhỏ nhỏ, nhìn từ xa giống như anh đang ôm cô vào lòng.
Triệu Diệc Tinh: “Làm như vậy mọi người sẽ không nhận ra anh. Đúng rồi, anh tìm một vài nơi rất đẹp, ở rất gần đây, bắt đầu công việc thôi. ”
Cùng Vu Tư Gia nói chuyện một lúc lâu, cố gắng giả bộ không quan tâm kỹ xảo ánh sáng và đổ bóng của bức hình. Đối phương không hiểu, đành phải giải thích “Muốn cải thiện nâng cao biểu cảm trước ống kính“.
“Dạo gần đây có vẻ các cậu muốn phát triển mảng thời trang?” Vu Tư Gia nửa đùa nửa thật nói, “Diệc Tinh tài năng thiên phú, biểu cảm diễn trước ống kính của cậu vô cùng xuất sắc. Tôi chỉ đứng đó quan sát và không cần hướng thức, suy nghĩ cậu mách bảo cậu biết cách thể hiện tốt nhất. ”
Triệu Diệc Tinh bỏ qua mấy lời khen ngợi, hỏi ngược lại: “Các cậu? ”
“À, còn cả Chu Hi nữa. Cậu có quen cậu ấy không. Cậu ấy cũng là bạn tốt của tôi. Dù có trẻ tuổi nhưng rất ý chí phấn đấu.”
“...... Có quen. ”
Bề ngoài, hai người chỉ mới quen nhau trong một chương trình. Thực ra trong lúc ở nhà Hứa Nhất Nặc, anh phác họa hình ảnh của cậu ấy vô số trong lòng.
“Hầy. Giới giải trí quá nhỏ bé.”
Giống như diễn viên đến giai đoạn sự nghiệp nhất định chuyển sang làm đạo phim. Anh đã từng tham gia và đóng nhiều bộ phim bom tấn, nên biết một chút kiến thức nhiếp ảnh. Sau khi nghe Vu Tư Giai hướng dẫn, Triệu Diệc Tinh suy nghĩ một lúc, vừa chụp vừa xem ảnh vừa thảo luận với Hứa Nhất Nặc.
Công việc này đã từng thực hiện nhiều lần trong lúc chụp ảnh bìa tạp chí, bởi vì người chụp hình là Hứa Nhất Nặc nên nó mới trở lên thú vị.
“Ồ… Dường như đã có một chút cảm giác.” Hai cái đầu chạm vào nhau, xem từng bước ảnh, Hứa Nhất Nặc nhíu mày nói, “Nhưng so với mấy tấm hình anh Vu còn kém hơn rất nhiều. ”
Triệu Diệc Tinh an ủi cô: “Trong nhà và ngoài trời sẽ có chênh lệch. Sự khác biệt ánh sáng tạo ảnh hưởng rất lớn cho bức hình. ”
Hứa Nhất Nặc xua tay: “Chuyện này không hề liên quan đến ánh sáng. Chẳng lẽ nghệ thuật cũng bị… ảnh hưởng bởi tiền bạc?! ”
Triệu Diệc Tinh: “??? ”
Hứa Nhất Nặc: “Em biết mà. Chắc chắn do camera em quá rẻ!”
Triệu Diệc Tinh: “......”
Không nói đến chuyện khác, khả năng tự phản chiếu [1] của Hứa Nhất Nặc thực sự rất khá.
[1] Tự phản chiếu: là mình dành thời gian, không gian cho riêng mình để tự xem lại cuộc sống, công việc, mục tiêu, tình cảm của mình. – Tự phản chiếu với chính mình. Đánh giá lại những điểm mạnh, điểm yếu, mục tiêu, hành vi, xử lý, thái độ, lựa chọn, quyết định của mình.
Lúc trước, vì sự biến đổi cơ thể anh thường xuyên lo lắng sợ hãi, ỷ bản thân mình là cậu nhóc thường xuyên gây chuyện vô cớ. Hứa Nhất Nặc phê bình nghiêm túc chỉ dạy anh, vừa tự kiểm bản thân có phải năng lực giao tiếp của mình với trẻ con quá kém. Còn lén lên mạng tìm hiểu và xin chỉ dẫn về cách giáo dục trẻ con.
Lúc nào cũng dịu dàng, không cho anh cơ hội để gây sự.
“Ở gần đây có một quán ăn rất ngon. Trước kia khi đến đây quay phim anh thường xuyên ghé qua.” Triệu Diệc Tinh bật cười, “Chưa từng tiết lộ với người khác. Em là người đầu tiên. Đi đến đó ăn thử đi. ”
Hứa Nhất Nặc tò mò khẽ chớp mắt: “Anh có thể tự do thoải mái chạy ra ngoài một mình? Anh Trần không quản sao? ”
“Đây là thỏa thuận giữa hai bọn anh. Để cho đối phương không gian riêng tư và yên tĩnh khi cần thiết. Nhất là khi tiến vào đoàn làm phim áp lực rất lớn.” Triệu Diệc Tinh đứng dậy, đưa tay về phía Hứa Nhất Nặc đang ngồi trên ghế đá, “Đi thôi. ”
“............”
Thực ra, bây giờ trên đường không còn đông người nữa. Người lớn thì không thể nào đi lạc. Mặc dù cô và “Chiêu Chiêu” thường xuyên hôn nhau chúc ngủ ngon và buổi tối….
Hứa Nhất Nặc do dự một lúc, ngước đầu lên bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Triệu Diệc Tinh, mím môi, đưa tay lên, bàn tay của hai người nắm chặt lên nhau.
Mẹ kiếp, nhìn hai người giống hệt trẻ con cấp 1 sau giờ học trốn đi mua đồ ăn vặt! Chắc là vậy! Hứa Nhất Nặc cúi đầu mặc cho Triệu Diệc Tinh lôi kéo, điên cuồng tự tẩy não bản thân.
Lúc đi đến quán ăn thì cô mới biết, hóa ra chủ quán là bạn bè của Triệu Diệc Tinh, quan hệ vô cùng thân thiết, nhìn thấy hai người bước vào trong quán, ánh mắt của anh ta lập tức thay đổi.
Theo thường lệ, sắp xếp hai ngồi bàn ở trong góc, đối phương cười cầm theo ly trà sữa, đưa cho Hứa Nhất Nặc: “Hoan nghênh. ”
Hứa Nhất Nặc đợi anh ta rời đi, mới cẩn thận hỏi Triệu Diệc Tinh, ông chủ quán có vẻ nhiệt tình, đối với bất kỳ vị khách mời tiếp đón thái niềm nở vui vẻ sao? Triệu Diệc Tinh đáp “đừng quan tâm đến anh ta”.
Kết quả là vì tai của đối phương quá thính. Đột nhiên phanh gấp xoay người lại, chống tay lên bàn, từ trên cao nhìn xuống, Nhìn Húa Nhất Nặc bật cười, cô cảm thấy vô cùng quen thuộc, ý vị sâu xa.
“Vừa nãy tôi thể hiện tốt, cho phép tôi nói lại. Chào mừng cô bước vào thế giới của Triệu Diệc Tinh. ”
Hứa Nhất Nặc: “??? ”
Triệu Diệc Tinh: “......”
Tuy có chút lệch hướng, chủ quán có hơi ngốc, nhưng được cái đồ ăn ở đây rất ngon.
Dưới cái nhìn chăm chú của Triệu Diệc Tinh, Hứa Nhất Nặc im lặng thưởng thức bữa tối. Do dự không biết nên rủ mấy người Lâm Song Song đến đây ăn không.
****
Không lâu sau, bộ phim do Tô Tiểu Noãn cùng Chu Hi đóng chính thức công bố. Chiếm top đầu hot search. Ngay cả hashtag “Cẩm Thư Hình” cũng bị đẩy xuống bên dưới.
Hứa Nhất Nặc khi nhận được tin tức, đang ngồi thư thản lướt weibo cùng với Lâm Song Song. Bởi vì mấy bức hình dạo gần các cô chụp nhận nhiều phản hồi tốt. Gstar trao bọn cô cơ hộp được chụp bìa tạp chí nhân dịp giáng sinh.
So với các tài nguyên trước kia bọn cô phân công thì tốt hơn rất nhiều. Cả hai đều rất phấn kích. Hứa Nhất Nặc đột nhiên nghi ngờ liệu có phải chị Kỳ đặc biệt giao cơ hội. Vì nhìn trúng bản lĩnh chuyên trị trà xanh của cô.
Trời ơi.
“Trong nhóm chat đang có một tin đồn, tài nguyên đó vốn dĩ con trai, nhưng đã Trâu Phàm cướp mấy.” Lâm Song Song nghiêm túc: “Hơn nữa, lúc đầu con trai nhận tham gia chương trình “Girls Over Flower” là một dấu hiệu. Cuối cùng lại đổi thành Chu Hy. Nhất Nặc, cậu nghĩ tin đồn này là thật không? ”
Hứa Nhất Nặc phủ nhận: “Chuyện không có thực. Ngay từ đầu đạo diễn đã muốn chọn Chu Hi là nam chính. ”
Lâm Song Song lẩm bẩm nói: “Thật à? ”
Hứa Nhất Nặc khẳng định chắc nịch: “Mau dặn dò các chị em, đừng có đi ra ngoài kiếm chuyện lại dẫn thêm anti về cho caca. Với lại, chúng ta đã từng Chu Hi, là một chàng trai ấm áp dịu dàng. Tôi tin tưởng cậu ấy. ”
Lâm Song Song ngẫm lại cũng cảm thấy đúng: “Cậu nói rất đúng, đoàn làm phim công bố, cho dù chúng ta làm loạn sẽ khiến con trai mất điểm trong mắt qua đường….
Anh nói có đạo lý, đều là kịch quan tuyên, không có chuyện của chúng ta so với dễ dàng tổn hại nhân duyên đường bộ...... Nhưng mà, bộ phim mất điểm trong mắt người qua đường, thế nào cũng thành bom xịt. ”
Bộ phim đầu tay nữ chính làm gì có chuyện thành không nổi!?
Hứa Nhất Nặc nhìn biểu cảm đau khổ của Lâm Song Song, vội vàng chạy tới xem thử. Đoàn làm phim công bố, người đảm nhận vai nữ 2 chính là… Dương Khả?!
Điều này. Nữ phụ phản diện lao con đường thiêu thân sớm hơn trong nguyên tác?!
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.