Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Đam Mỹ Ta Ngược Hết Cả Đám
Chương 35:
Trừu Tượng Đại Đế
17/06/2024
Có tiền có quyền, cách gọi cũng khác nhau một trời một vực.
Phải thừa nhận rằng có những người số hưởng, tùy tiện đầu thai một cái là có thể hưởng hết vinh hoa phú quý mà không tốn chút sức lực nào, ngang nhiên làm bậy làm bạ khắp nơi.
Ôn Dương đột nhiên thông suốt hơn nhiều, cô hiểu rằng ngay cả khi mình có được đủ loại năng lực từ các nam chính thì nếu không có thân phận tương xứng thì mãi mãi vẫn là bên yếu thế.
Đây vốn dĩ là một trò chơi không công bằng, cho dù cô có cố gắng hết sức để chống lại hay hèn mọn nịnh nọt để lấy lòng thì kết cục cũng chỉ có thể là thua tan tác, bỏ trốn chẳng phải là cách hiệu quả nhất để tránh bị tổn thương sao?
Ông cụ Thẩm đương nhiên không tin đứa cháu trai to xác của mình lại có thể bị một người chết bình thường dọa đến mất trí, ông lười truy hỏi, đổi chủ đề: "Tiệc bắn pháo hoa tối qua hủy rồi à?"
Mí mắt Ôn Dương vô thức rũ xuống, hàng mi dài che khuất một nửa tầm nhìn, ánh mắt liếc thấy ông cụ Thẩm mở ra không phải là sách mà giống như một cuốn album ảnh, giọng điệu mang theo vẻ thất vọng: "Vâng, vốn dĩ đã đến nơi rồi."
Đúng vậy, vốn dĩ chỉ còn một bước nữa là có thể lấy được một nghìn vạn còn lại.
Ông cụ Thẩm gật đầu, nhược hữu sở tư nói: "Cháu mới về Kinh Châu chưa đầy một năm, trước đây chắc cũng chưa từng xem, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc, tiệc bắn pháo hoa đó có thể nói là vô cùng hoành tráng lộng lẫy." Sau đó lại an ủi cô: "Nhưng sang năm vẫn có thể xem tiếp."
Ôn Dương tưởng ông cụ Thẩm đã hiểu được ám chỉ của cô, trong lòng tràn đầy mong đợi vào phần phát tiền vàng tiếp theo, vội vàng đáp lại: "Ông nói đúng."
Ông cụ Thẩm thở dài, mười phần tám chín đã xác định được cô chính là người mình muốn tìm, đặt cuốn album ảnh trong tay lên bàn vuông đẩy đến trước mặt Ôn Dương.
Một bức ảnh cậu bé hiện ra trước mắt cô.
"Đây là Sơ Đường hồi nhỏ, có thấy quen không?"
Quen?
Chẳng lẽ nguyên chủ và Thẩm Sơ Đường hồi nhỏ quen nhau?
Cậu bé trong ảnh nhắm mắt chu môi ngủ không chút phòng bị, mới tí tuổi đầu đã có mái tóc bạc, trông yếu ớt lại ngoan ngoãn, nếu không phải ông cụ Thẩm nói thì Ôn Dương căn bản không nhận ra đây là Thẩm Sơ Đường, hoàn toàn khác với anh ta khi lớn lên.
Ôn Dương mang theo nghi ngờ muốn nói lại thôi, ấp úng không biết nên nói gì, cô chỉ nhớ trong sách miêu tả những chuyện xấu mà nguyên chủ đã làm, hoàn cảnh gia đình và kết cục khi off, trong đầu không có một chút ký ức nào về những trải nghiệm khác của nguyên chủ.
"Thôi, ta già hồ đồ rồi, hình như con đã mất hết ký ức trước đây rồi, đúng không?" Ông cụ Thẩm quay đầu, ánh mắt hướng về khuôn mặt có chút ngơ ngác của Ôn Dương, bình tĩnh nói ra mục đích thực sự của hôm nay: "Ta không cố ý điều tra con, hồi nhỏ Sơ Đường từng bị một bé gái cùng tuổi bắt nạt, ta đoán chính chuyện này khiến nó từ đó trở nên bài xích người khác giới, mà ta tra được thông tin của cô bé đó lại hoàn toàn trùng khớp với con, với tính cách thích trả thù và sĩ diện của Sơ Đường, có lẽ nó đã sớm phát hiện ra con chính là cô bé đã bắt nạt nó hồi nhỏ nên mới muốn trả thù con."
"Ta bảo Sơ Đường đưa con đến đây, vốn là muốn nói rõ mọi chuyện trước rồi sau đó hàn gắn mối quan hệ của hai đứa, biết đâu như vậy có thể giải được nút thắt trong lòng nó, đáng tiếc là nó không chịu đến đây."
"Con cũng đừng dựa vào việc mình mất trí nhớ mà một mực chối cãi, ta nói con mới về Kinh Châu chưa đầy một năm, con đã thừa nhận rồi, mà cô bé năm đó khi sáu tuổi đã từng mất tích ngoài ý muốn, năm ngoái mới được tìm thấy ở Kinh Châu, hơn nữa bố mẹ con còn từng tham gia một chương trình tìm người thân, điều này cũng đủ chứng minh các con đúng là cùng một người."
Ông cụ Thẩm nói một tràng dài hơi có chút mệt, ngón trỏ cong lên cạo cạo cằm, dừng lại một chút: "Điều khiến ta thấy khó hiểu là, người của ta đi tìm bố mẹ con để đối chứng, bố mẹ con rõ ràng biết con đang ở trong tay nhà họ Thẩm nhưng lại chọn cách tránh mặt, tỏ thái độ mặc kệ chúng ta xử lý, tại sao vậy? Chẳng lẽ sợ nhà họ Thẩm chúng ta sẽ làm hại các người sao? Quá phản ứng rồi."
"Hơn nữa suy nghĩ kỹ thì logic cũng không thông, bố mẹ con đã tốn bao công sức và tiền bạc để tìm được con trở về, chứng tỏ họ rất coi trọng con, con bị Sơ Đường trả thù như vậy, mặc dù con cũng đã bẻ gãy một cánh tay của nó nhưng người làm sai trước là nhà họ Thẩm chúng ta, bố mẹ con hẳn phải đau đớn cầu xin chúng ta tha cho con, sao lại có thể thờ ơ như vậy? Chẳng lẽ con bị nhận nhầm nhưng điều đó cũng không thể, trước khi nhận con phải làm xét nghiệm ADN..."
Đột nhiên tiếp nhận nhiều thông tin như vậy, đầu óc Ôn Dương như nổ tung, cô không kịp suy nghĩ đến chuyện khác, nhiệm vụ trước mắt là tuyệt đối không thể để ông già này biết được bộ mặt thật ngu ngốc của nguyên chủ.
Nhà họ Thẩm nằm ở vị trí tốt nhất hướng nam, ánh nắng ấm áp buổi trưa không chút keo kiệt rọi khắp sân.
Ôn Dương từ hôm qua đến giờ vẫn chưa nghỉ ngơi, sắc mặt vô cùng tái nhợt tiều tụy, cô lộ ra vẻ không thể tin nổi nhưng khi mở to mắt lại vô tình đối diện với ánh nắng chói chang, theo phản xạ cô nhắm chặt mắt lại, còn tiện thể nặn ra hai giọt nước mắt sinh lý, càng thêm đáng thương.
Cô quay mặt về phía ông cụ Thẩm, lời nói bi thương, hoàn toàn xây dựng cho mình hình tượng một nạn nhân hiểu chuyện, vô tội và không biết gì: "Bố mẹ cháu sẽ không như vậy đâu... không thể không cần cháu được... Cháu thực sự không nhớ gì cả, xin ông đừng điều tra chuyện của cháu nữa, đừng làm phiền họ nữa... Xin lỗi, xin lỗi, hóa ra mọi chuyện đều là lỗi của cháu..."
Phải thừa nhận rằng có những người số hưởng, tùy tiện đầu thai một cái là có thể hưởng hết vinh hoa phú quý mà không tốn chút sức lực nào, ngang nhiên làm bậy làm bạ khắp nơi.
Ôn Dương đột nhiên thông suốt hơn nhiều, cô hiểu rằng ngay cả khi mình có được đủ loại năng lực từ các nam chính thì nếu không có thân phận tương xứng thì mãi mãi vẫn là bên yếu thế.
Đây vốn dĩ là một trò chơi không công bằng, cho dù cô có cố gắng hết sức để chống lại hay hèn mọn nịnh nọt để lấy lòng thì kết cục cũng chỉ có thể là thua tan tác, bỏ trốn chẳng phải là cách hiệu quả nhất để tránh bị tổn thương sao?
Ông cụ Thẩm đương nhiên không tin đứa cháu trai to xác của mình lại có thể bị một người chết bình thường dọa đến mất trí, ông lười truy hỏi, đổi chủ đề: "Tiệc bắn pháo hoa tối qua hủy rồi à?"
Mí mắt Ôn Dương vô thức rũ xuống, hàng mi dài che khuất một nửa tầm nhìn, ánh mắt liếc thấy ông cụ Thẩm mở ra không phải là sách mà giống như một cuốn album ảnh, giọng điệu mang theo vẻ thất vọng: "Vâng, vốn dĩ đã đến nơi rồi."
Đúng vậy, vốn dĩ chỉ còn một bước nữa là có thể lấy được một nghìn vạn còn lại.
Ông cụ Thẩm gật đầu, nhược hữu sở tư nói: "Cháu mới về Kinh Châu chưa đầy một năm, trước đây chắc cũng chưa từng xem, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc, tiệc bắn pháo hoa đó có thể nói là vô cùng hoành tráng lộng lẫy." Sau đó lại an ủi cô: "Nhưng sang năm vẫn có thể xem tiếp."
Ôn Dương tưởng ông cụ Thẩm đã hiểu được ám chỉ của cô, trong lòng tràn đầy mong đợi vào phần phát tiền vàng tiếp theo, vội vàng đáp lại: "Ông nói đúng."
Ông cụ Thẩm thở dài, mười phần tám chín đã xác định được cô chính là người mình muốn tìm, đặt cuốn album ảnh trong tay lên bàn vuông đẩy đến trước mặt Ôn Dương.
Một bức ảnh cậu bé hiện ra trước mắt cô.
"Đây là Sơ Đường hồi nhỏ, có thấy quen không?"
Quen?
Chẳng lẽ nguyên chủ và Thẩm Sơ Đường hồi nhỏ quen nhau?
Cậu bé trong ảnh nhắm mắt chu môi ngủ không chút phòng bị, mới tí tuổi đầu đã có mái tóc bạc, trông yếu ớt lại ngoan ngoãn, nếu không phải ông cụ Thẩm nói thì Ôn Dương căn bản không nhận ra đây là Thẩm Sơ Đường, hoàn toàn khác với anh ta khi lớn lên.
Ôn Dương mang theo nghi ngờ muốn nói lại thôi, ấp úng không biết nên nói gì, cô chỉ nhớ trong sách miêu tả những chuyện xấu mà nguyên chủ đã làm, hoàn cảnh gia đình và kết cục khi off, trong đầu không có một chút ký ức nào về những trải nghiệm khác của nguyên chủ.
"Thôi, ta già hồ đồ rồi, hình như con đã mất hết ký ức trước đây rồi, đúng không?" Ông cụ Thẩm quay đầu, ánh mắt hướng về khuôn mặt có chút ngơ ngác của Ôn Dương, bình tĩnh nói ra mục đích thực sự của hôm nay: "Ta không cố ý điều tra con, hồi nhỏ Sơ Đường từng bị một bé gái cùng tuổi bắt nạt, ta đoán chính chuyện này khiến nó từ đó trở nên bài xích người khác giới, mà ta tra được thông tin của cô bé đó lại hoàn toàn trùng khớp với con, với tính cách thích trả thù và sĩ diện của Sơ Đường, có lẽ nó đã sớm phát hiện ra con chính là cô bé đã bắt nạt nó hồi nhỏ nên mới muốn trả thù con."
"Ta bảo Sơ Đường đưa con đến đây, vốn là muốn nói rõ mọi chuyện trước rồi sau đó hàn gắn mối quan hệ của hai đứa, biết đâu như vậy có thể giải được nút thắt trong lòng nó, đáng tiếc là nó không chịu đến đây."
"Con cũng đừng dựa vào việc mình mất trí nhớ mà một mực chối cãi, ta nói con mới về Kinh Châu chưa đầy một năm, con đã thừa nhận rồi, mà cô bé năm đó khi sáu tuổi đã từng mất tích ngoài ý muốn, năm ngoái mới được tìm thấy ở Kinh Châu, hơn nữa bố mẹ con còn từng tham gia một chương trình tìm người thân, điều này cũng đủ chứng minh các con đúng là cùng một người."
Ông cụ Thẩm nói một tràng dài hơi có chút mệt, ngón trỏ cong lên cạo cạo cằm, dừng lại một chút: "Điều khiến ta thấy khó hiểu là, người của ta đi tìm bố mẹ con để đối chứng, bố mẹ con rõ ràng biết con đang ở trong tay nhà họ Thẩm nhưng lại chọn cách tránh mặt, tỏ thái độ mặc kệ chúng ta xử lý, tại sao vậy? Chẳng lẽ sợ nhà họ Thẩm chúng ta sẽ làm hại các người sao? Quá phản ứng rồi."
"Hơn nữa suy nghĩ kỹ thì logic cũng không thông, bố mẹ con đã tốn bao công sức và tiền bạc để tìm được con trở về, chứng tỏ họ rất coi trọng con, con bị Sơ Đường trả thù như vậy, mặc dù con cũng đã bẻ gãy một cánh tay của nó nhưng người làm sai trước là nhà họ Thẩm chúng ta, bố mẹ con hẳn phải đau đớn cầu xin chúng ta tha cho con, sao lại có thể thờ ơ như vậy? Chẳng lẽ con bị nhận nhầm nhưng điều đó cũng không thể, trước khi nhận con phải làm xét nghiệm ADN..."
Đột nhiên tiếp nhận nhiều thông tin như vậy, đầu óc Ôn Dương như nổ tung, cô không kịp suy nghĩ đến chuyện khác, nhiệm vụ trước mắt là tuyệt đối không thể để ông già này biết được bộ mặt thật ngu ngốc của nguyên chủ.
Nhà họ Thẩm nằm ở vị trí tốt nhất hướng nam, ánh nắng ấm áp buổi trưa không chút keo kiệt rọi khắp sân.
Ôn Dương từ hôm qua đến giờ vẫn chưa nghỉ ngơi, sắc mặt vô cùng tái nhợt tiều tụy, cô lộ ra vẻ không thể tin nổi nhưng khi mở to mắt lại vô tình đối diện với ánh nắng chói chang, theo phản xạ cô nhắm chặt mắt lại, còn tiện thể nặn ra hai giọt nước mắt sinh lý, càng thêm đáng thương.
Cô quay mặt về phía ông cụ Thẩm, lời nói bi thương, hoàn toàn xây dựng cho mình hình tượng một nạn nhân hiểu chuyện, vô tội và không biết gì: "Bố mẹ cháu sẽ không như vậy đâu... không thể không cần cháu được... Cháu thực sự không nhớ gì cả, xin ông đừng điều tra chuyện của cháu nữa, đừng làm phiền họ nữa... Xin lỗi, xin lỗi, hóa ra mọi chuyện đều là lỗi của cháu..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.