Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Minh Tinh, Ta Nổi Tiếng
Chương 11: Ai cũng chớ ăn thua thiệt của ai
Niệm Tứ
16/12/2021
Editor: conmeoluoi_289
Trịnh An Hành đi lên đón, xoa đầu Kỷ Ly tựa như khi đối với đứa nhỏ nhà mình, "Thật may mắn là lúc ấy không đem cậu đổi đi, bằng không chính là tổn thất của đoàn phim chúng ta."
"Cám ơn đạo diễn, em muốn đến bên cạnh nghỉ ngơi một chút." Kỷ Ly gắng gượng ngoắc ngoắc môi, cảm xúc lúc nhập vai ở cảnh diễn vừa rồi vẫn còn chưa ổn định, có chút khó chịu.
"Đi đi, mau thoát vai rồi đóng máy." Trịnh An Hành hiểu được cảm xúc của Kỷ Ly.
Ánh mắt Tần Lịch theo sát bóng lưng hắn, mi tâm không thấy buông lỏng.
Trịnh An Hành quan sát trạng thái của Tần Lịch, tranh thủ lúc còn nóng nói, "Tần Lịch, cậu khoan hãy nghỉ ngơi, trực tiếp quay cảnh tiếp theo luôn được chứ?"
Nếu nghỉ ngơi thời gian dài ngược lại cảm xúc sẽ dễ dàng mất đi.
Tần Lịch đang có ý tưởng, dứt khoác đáp ứng, "Được."
Mặt khác chỗ cảnh quay đã sớm được sắp xếp xong xuôi, ngay tại trong một ngõ hẻm chật hẹp. Cảnh quay nối liền với cảnh trước đó, Tống Chiêu vừa mới chết không bao lâu, thuộc hạ Tống Dực liền bắt được một nhóm thích khách, hơn nữa lưu lại hai tên người sống.
Đệ đệ chết đã kích thích Tống Dực, hắn dùng phương pháp hung tàn nhất ép hỏi ra chủ tử đứng sau màn, chính là bước ngoặt mấu chốt để hắn và Bang vương quyết liệt trở mặt.
Tần Lịch yên lặng đứng ở đầu ngõ, nhắm mắt mặc cho nhân viên dặm lại lớp trang điểm.
Nhân viên trang điểm Tiểu Miên cố gắng nhón chân lên, cô là người đó giờ hoạt bát mà hôm nay lại một câu cũng không dám nói nhiều, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tần Lịch, trong lòng không ngừng lẩm bẩm ——
Lịch ca hôm nay là chuyện gì xảy ra? Cả người trên dưới đều lạnh như băng, lạnh đến người khác cũng rụt rè.
Tiểu Miên hoàn thành công việc của mình, nhanh chóng chạy đến bên cạnh, loa phát thanh truyền tới câu hỏi của Trịnh An Hành, "Tần Lịch, chuẩn bị xong chưa?"
Tần Lịch chậm rãi mở mắt ra, dùng đầu ngón tay nắn vuốt 'vết máu' trên y phục, ánh mắt lạnh lại.
Trịnh An Hành thấy hắn trầm mặc tiến vào trạng thái nhân vật, nhanh chóng bắt đầu quay.
Thi thể thích khách ngổn ngang ngã xuống đất, máu chảy thành dòng.
Tần Lịch đem cái bánh bao dính máu kia cẩn thận cất vào trong ngực, lúc này mặt không cảm xúc mới hướng ngõ hẻm đi tới. Hắn đi ngang qua một thích khách đang giãy giụa sắp chết, tên đó liều mạng níu vạt áo Tần Lịch, hộc máu khẩn cầu nói,"Tướng quân, cứu, mau cứu ta!"
"Ta biết lỗi rồi, ta, chúng ta không muốn giết ngươi..."
Tần Lịch ngồi xổm người xuống, nhặt lên thanh đao nằm trên đất, thẳng tay đâm một cái.
Thanh đao đâm thẳng vào tim, khiến hắn trong nháy mắt kêu lên một tiếng rồi bất động.
Túi máu được giấu dưới quần áo vỡ ra văng khắp nơi, rơi vào trên mặt Tần Lịch, mà hắn giống như không phát hiện, đứng dậy tiếp tục đi về phía trước.
Tống Dực mỗi khi đi ngang qua một cái thi thể thích khách, sẽ dừng lại đi đến đâm trên ngực bọn chúng một đao, càng ngày càng nhiều máu rơi trên mặt, trên y phục hắn, càng tăng thêm hận ý trong đáy mắt hắn làm người ta rợn cả tóc gáy.
Trong kịch bản có viết qua, Tống Dực vì đệ đệ báo thù, dùng đao đâm vào tim bọn thích khách, cho dù là thi thể cũng không bỏ qua.
Mà với kỹ năng diễn của Tần Lịch, không thể nghi ngờ đã cho hiệu ứng hình ảnh đoạn phim này thêm sức khuếch đại.
Nhân viên công tác vây xem nhìn đến há hốc mồm, không ai không bị kỹ năng diễn xuất của người đàn ông này hung hăng thuyết phục, không hổ là người cầm qua bốn cúp ảnh đế, sự tình giả cũng có thể diễn cho cảm giác như thật vậy!
Nguyên Dĩ Phi ngồi trước máy theo dõi nhẹ hít một hơi khí lạnh, cảm thấy tim mình có chút khó hiểu đau.
Cảnh quay vẫn còn tiếp tục.
Hai tên thích khách còn sống bị áp giải đến bên cạnh Tần Lịch, bọn họ đã sớm nhìn thấy hành động 'đâm thi thể' của đối phương, đáy mắt không ngừng được kinh hoàng.
"Tướng quân! Tướng quân tha mạng!" Thích khách bên trái quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, "Chúng ta, chúng ta thật sự chỉ là phụng mệnh làm việc!"
Tần Lịch siết chặc lưỡi đao đầy máu trong tay, lời ít ý nhiều, "Ai ra lệnh?"
"Là..." Tên thích khách quỳ dưới đất vừa mới chuẩn bị khai ra.
"Im miệng! Ngươi tên chó má tham sống sợ chết này!" Tên thích khách bên phải hô to ngăn lại, "Tống Dực, đệ đệ ngươi chết là đáng đời, ai bảo hắn như vậy có một..."
Âm thanh phản kháng bỗng nhiên ngưng bặc.
Tần Lịch thần sắc hung ác giờ phút này đem đao đâm vào tim, rút ra, đâm vào, lại rút ra, lại đâm vào... Đây có thể nói là một trận một chiều ngược giết không có chút nhân tính nào.
Tên thích khách đó không thể tin nhìn lỗ máu trước ngực mình, che lấy ngã xuống đất giãy giụa, chết không nhắm mắt.
"Rút lưỡi hắn ra." Tần Lịch hướng về phía hai bên ra lệnh, "Ném cho chó ăn."
Các binh lính đè ép ớn lạnh trong lòng, làm theo phân phó, nội tâm đều có cùng một nhận thức —— tướng quân thay đổi.
Tống Dực lập chiến công hiển hách, bất kể là địch quốc hiện tại hay là vương thất Bang quốc trước kia, người muốn tính mạng của hắn đều không ít, trước đó gặp qua ám sát cũng rất nhiều.
Nhưng chưa có lần nào hắn sẽ giống như hôm nay, điên cuồng ngược giết thích khách như vậy.
Tên thích khách còn sót lại sợ đến choáng váng, run lập cập nói, "Là Tiêu Vĩnh bên người vương thượng phái chúng ta tới, hắn cầm lệnh bài của vương thượng, để cho, để cho chúng ta tới ám, ám sát ngươi."
Con ngươi Tần Lịch hung hăng run lên.
Tiêu Vĩnh là người bên cạnh Tào Sĩ Cảnh, đối với người sau tuyệt đối trung thành, tuyệt sẽ không lạm quyền làm việc. Người chân chính hạ mệnh lệnh này là ai? Câu trả lời không cần nói cũng biết.
Hắn thay Tào Sĩ Cảnh thống nhất giang sơn, thật vất vả mới nhận đệ đệ trở về, thậm chí đã có ý tưởng từ quan hồi hương. Kết quả thế nào? Người trước muốn giết hắn, người sau lại thay hắn chết.
Thật buồn cười a.
Sắc mặt Tần Lịch hoàn toàn chết lặng, từng câu từng chữ phát ra, "Giết đi, đem những người này toàn bộ chở về hoàng cung, ném đến trước mặt Tào Sĩ Cảnh cho ta."
Tống Chiêu chết, ấm áp trong lòng hắn vất vả lắm mới quay lại, cũng theo đó mà đi, tâm hắn giờ đây hoàn toàn lạnh lẽo. Đã như vậy, hắn còn muốn cái gì trung nghĩa vua - thần? Hắn muốn Tào Sĩ Cảnh cùng chôn theo Chiêu nhi!
"Cut!" Trịnh An Hành hung hăng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại hô, "Tần Lịch, cậu giữ vững cảm xúc, chúng ta quay bổ sung mấy cảnh đặc tả."
Tần Lịch che đậy huyệt thái dương đang cuồng loạn, "Được."
...
Mười phút sau, sau khi bổ sung xong các cảnh đặc tả Tần Lịch quay trở lại.
Nguyên Dĩ Phi từ trên ghế đứng dậy, vừa mới chuẩn bị tiến lên khen đôi câu, chỉ thấy Tần Lịch bày ra gương mặt thúi hoắc, "Chớ có nói chuyện với tôi, tôi bây giờ nhìn thấy cậu liền phiền."
"..." Nguyên Dĩ Phi dừng tay lại, thiếu chút nữa bị tức cười, "Nhập vai đến như vậy? Hiếm thấy a."
Tần Lịch không để ý tới hắn, tự nhiên đi qua một bên.
Nguyên Dĩ Phi ăn bế môn canh cũng không giận, ngược lại dùng sức đẩy mắt kiếng của mình một cái.
Chiếu theo trạng thái biến hóa như vậy của Tần Lịch, mình diễn chính là đối thủ của hắn còn không phải là muốn bị 'đè ép'? Không được, phải mau nghiên cứu kịch bản thêm một chút.
Nguyên Dĩ Phi hướng trợ lý hô, "Chanh Tử, đem kịch bản lại đây."
Trợ lý mặt đầy vô tội, "Nguyên ca, chính anh nói phải thả lỏng thật tốt, hôm nay không nhìn tới kịch bản, bảo em đừng mang theo."
"..."
Nguyên Dĩ Phi giả bộ trầm mặt mà khụ một tiếng.
Không đúng, hắn thật nói qua lời không có ý tiến thủ như vậy sao?
Trịnh An Hành xem lại đoạn phim mới vừa quay một lần, Tần Lịch nghiêm túc đứng ở một bên, sau khi xác nhận không thành vấn đề mới buông lỏng trạng thái, để cho nhân viên công tác lau chùi 'vết máu' trên mặt hắn.
Hắn đảo mắt nhìn một vòng, không tìm được bóng người Kỷ Ly, không biết thế nào, tâm tình mới vừa buông lỏng trong nháy mắt căng chặt lên.
"Kỷ Ly đâu?" Tần Lịch cau mày, thấp giọng hỏi.
Thư ký trường quay Trình Âm đứng một bên nhanh chóng trả lời, "Lịch ca, tôi mới vừa nhìn thấy cậu ta hướng phía căn tin đi tới đó."
"Được." Tần Lịch đáp một tiếng, xoay người rời đi.
Trình Âm nhìn phương hướng Tần Lịch rời đi, trong lòng mới vừa bị ngược thành mảnh vụn không lâu trước đây trong nháy mắt được hồi phục tại chỗ ——
Ô ô ô, Lịch ca vừa diễn xong liền đi tìm Kỷ Ly!
Ô ô ô, Tống thị huynh đệ là thật!
Ô ô ô, đây là đang phát đường ngaaa! (*chị gái mắt thật tinh, giác quan thật nhạy, cho 1 like:)), có điều có phải huynh đệ hay không còn cần kiểm chứng lại nhaaa!*)
...
Lúc Tần Lịch đi tới chỗ căn tin, liền phát hiện Kỷ Ly đang nằm nhoài trên bàn ở bên ngoài, trên tay bưng một ly kem nhỏ, dùng muỗng nhựa một hớp lại một hớp ăn nghiêm túc.
Máu đen trên mặt thanh niên còn chưa có xử lý sạch sẽ, nhìn qua đáng thương vô cùng.
Chân mày Tần Lịch không tự chủ giãn ra, "Kỷ Ly."
Kỷ Ly ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn đối phương đi đến gần mình, "... Tần Lịch lão sư? Anh quay xong rồi?"
"Ừ." Tần Lịch ngồi đối diện với hắn, hỏi, "Như thế nào không nán lại ở chỗ đoàn phim, ngược lại tránh ở chỗ này ăn kem?"
"Tôi cũng không tránh." Kỷ Ly lại múc cho mình một muỗng kem, hàm hồ nói, "Chính là thói quen, thói quen sau khi đóng máy phải đi ăn kem."
Lúc trước đều có trợ lý chuẩn bị cho hắn, bây giờ Kỷ Ly một thân một mình, không thể làm gì khác hơn là tự mình tới căn tin mua. Bất quá hắn không có nhiều tiền, trong tiệm loại kem đắt nhất là 20 tệ một ly, hắn mua không nổi, chỉ có thể cầm 6 tệ mua loại kem rẻ tiền ăn tạm một chút.
"Thói quen?" Tần Lịch bắt lấy chữ mấu chốt, không phải đây là lần đầu tiên Kỷ Ly tham gia diễn xuất sao?
"Ý tôi nói là gặp phải chuyện không vui, chỉ thích ăn kem để bình phục tâm trạng." Kỷ Ly phát hiện bản thân lỡ miệng, bổ sung giải thích.
Hắn dùng muỗng chọc chọc rất nhanh đã thấy đáy ly kem, thở dài một tiếng, "Tống Chiêu thật ra thì rất không bỏ được huynh trưởng của hắn, nhưng nếu có một lần nữa, hắn vẫn sẽ có lựa chọn giống vậy."
Đối với nhân vật này, không ai so với Kỷ Ly có cảm thụ sâu sắc hơn.
Tần Lịch không nghĩ tới thanh niên lại tiếp tục sa vào loại cảm xúc này, dời đi đề tài, "Kem ăn ngon không? Tôi cũng muốn bình phục tâm trạng, cùng cậu đối diễn như vậy, quả thực quá 'phí tình cảm'."
Nửa câu sau, coi như là đối với Kỷ Ly khen ngợi.
Đối phương ở lúc diễn vai Tống Chiêu, tình cảm đem ra quá mức mạnh mẽ, khiến cho Tần Lịch không thể không dùng tình cảm đồng dạng đáp lại.
"Kỷ Ly, cậu diễn rất khá, tôi rất vui khi mà ban đầu không có cố chấp ý nghĩ của bản thân đem cậu đổi đi." Tần Lịch nói tiếp, hắn lần đầu tiên coi trọng một diễn viên mới như vậy.
Ánh mắt Kỷ Ly trong khoảnh khắc sáng lên, "Tần Lịch lão sư, anh diễn cũng rất khá, tôi rất vui khi có thể cùng anh diễn chung."
"Đừng có hở tí là kêu Tần Lịch lão sư, cùng mọi người kêu tôi là Lịch ca đi." Tần Lịch nói, "Nhìn cậu chắc là nhỏ hơn tôi không ít."
Kỷ Ly ngẩn ngơ.
Trên thực tế, tuổi của hắn so với Tần Lịch còn lớn hơn 3 tuổi, sâu trong nội tâm vẫn xem đối phương là 'hậu bối' có thực lực.
Mặc dù đem một vị ảnh đế đứng đầu như vậy làm hậu bối, đích xác có chút hiềm nghi là chiếm tiện nghi.
Kỷ Ly tùy tiện dùng muỗng chọc chọc đáy ly kem, nhẹ kêu, "...Lịch ca?"
Tần Lịch nhìn thấy hai bên tai hắn dần dần đỏ lên, cảm thấy thú vị, "Như thế nào? Kêu tôi một câu Lịch ca cảm thấy rất thua thiệt?"
"Không phải."
Kỷ Ly âm thầm chọc chọc suy nghĩ: Là anh thua thiệt.
"Còn muốn ăn kem sao? Tôi mua thêm cho cậu một ly?" Tần Lịch lại hỏi. Đại khái là cảm xúc nhân vật còn chưa qua hết, hắn chung quy không tự chủ muốn 'bồi thường' cho Kỷ Ly, muốn đối với hắn tốt hơn một chút.
"Không cần, để tôi mua cho anh!" Kỷ Ly lập tức đứng lên.
Nếu đã chiếm tiện nghi về tuổi tác của người ta, hắn dù sao cũng phải ở những phương diện khác âm thầm bổ sung trả lại, ai cũng chớ ăn thua thiệt của ai.
Kỷ Ly đi tới trước tủ đông, ánh mắt dừng lại ở cây kem đắt tiền nhất mấy giây, hạ quyết tâm cầm lấy, mua.
Tần Lịch đi theo sau lưng thanh niên, ánh mắt lơ đãng liếc thấy số dư trên điện thoại của Kỷ Ly, hai con số ít đến đáng thương.
Sau khi mua kem xong, số dư còn lại chẳng có bao nhiêu.
Kỷ Li ngăn chặn thịt đau, có chút luyến tiếc mà đem kem đưa qua đi, "Ăn đi, ăn rất ngon."
Nhìn tới giá cả chắc chắn liền ăn rất ngon.
"Cảm ơn." Tần Lịch áp chế nụ cười, "Cậu diễn nhân vật Tống Chiêu này, có thể coi như là thông qua trung gian có được, sau khi trở về công ty sẽ được chia bao nhiêu?"
"Nơi nào chia? Không có." Kỷ Ly lắc đầu một cái, nghĩ đến không rõ, "Nhân vật này là công ty lấy được, lại là tôi đúng lúc nhặt được, có thể có cơ hội cùng ảnh đế như anh diễn chung cũng rất tốt rồi."
Nếu là nhớ không lầm, nguyên chủ ban đầu ký 'khế ước bán thân' là loại tự do thấp nhất, hơn nữa tiền lương thực tập sinh chống đỡ đã bị lấy đi trước thời hạn, lúc này sợ là một phân tiền cũng không có cầm được.
Công ty suy cho cùng cũng là doanh nghiệp, nơi nào có thể trợ cấp lại cho bọn họ những người mới chưa có danh tiếng này?
Kỷ Ly đang sầu, sau này phải làm gì đây? Cũng không thể thành thật ăn không ngồi rồi.
Tần Lịch nghe thanh niên nói lời này, chân mày không tự chủ nhíu một cái.
"Lịch ca, chúng ta đi thôi? Thời gian không còn sớm, tôi cần thay quần áo khác rồi nhanh chóng quay về." Kỷ Ly nói. Trước đó hắn cùng tài xế công ty nói chuyện qua điện thoại, ba giờ chiều nay có một chuyến xe trở về, hắn phải tranh thủ thời gian lên xe.
"Được." Tần Lịch đè xuống nghi ngờ trong lòng, hắn không tiện hỏi nhiều về hợp đồng phân chia mà thanh niên ký.
Hai người đường cũ trở về, lúc đi ngang qua chiếc RV của Tần Lịch, Tề Ngạn mới vừa kết thúc video hội nghị với công ty xong.
Nhìn thấy kem trong tay bạn tốt, chân mày Tề Ngạn ngạc nhiên nhướng một cái ——
Mặt trời mọc lên từ phía tây sao? Như thế nào mua nổi loại kem ngọt ngấy này?
Còn không chờ ba người lên tiếng, bụi rậm sau chiếc xe liền vang lên vài tiếng sột soạt. Thiếu tướng đè nặng thân mình từ trong bụi rậm chui ra, mà ở miệng nó còn đang ngậm một con mèo bẩn thỉu gầy nhom.
"Miêu ngao ~" con mèo nhặt được này luôn miệng kêu lên âm thanh đầy yếu ớt.
Thiếu tướng đem nó đặt ở bên chân Tần Lịch, nâng lên đầu nhỏ đắc ý, điên cuồng ngoắc đuôi cầu khích lệ.
Trịnh An Hành đi lên đón, xoa đầu Kỷ Ly tựa như khi đối với đứa nhỏ nhà mình, "Thật may mắn là lúc ấy không đem cậu đổi đi, bằng không chính là tổn thất của đoàn phim chúng ta."
"Cám ơn đạo diễn, em muốn đến bên cạnh nghỉ ngơi một chút." Kỷ Ly gắng gượng ngoắc ngoắc môi, cảm xúc lúc nhập vai ở cảnh diễn vừa rồi vẫn còn chưa ổn định, có chút khó chịu.
"Đi đi, mau thoát vai rồi đóng máy." Trịnh An Hành hiểu được cảm xúc của Kỷ Ly.
Ánh mắt Tần Lịch theo sát bóng lưng hắn, mi tâm không thấy buông lỏng.
Trịnh An Hành quan sát trạng thái của Tần Lịch, tranh thủ lúc còn nóng nói, "Tần Lịch, cậu khoan hãy nghỉ ngơi, trực tiếp quay cảnh tiếp theo luôn được chứ?"
Nếu nghỉ ngơi thời gian dài ngược lại cảm xúc sẽ dễ dàng mất đi.
Tần Lịch đang có ý tưởng, dứt khoác đáp ứng, "Được."
Mặt khác chỗ cảnh quay đã sớm được sắp xếp xong xuôi, ngay tại trong một ngõ hẻm chật hẹp. Cảnh quay nối liền với cảnh trước đó, Tống Chiêu vừa mới chết không bao lâu, thuộc hạ Tống Dực liền bắt được một nhóm thích khách, hơn nữa lưu lại hai tên người sống.
Đệ đệ chết đã kích thích Tống Dực, hắn dùng phương pháp hung tàn nhất ép hỏi ra chủ tử đứng sau màn, chính là bước ngoặt mấu chốt để hắn và Bang vương quyết liệt trở mặt.
Tần Lịch yên lặng đứng ở đầu ngõ, nhắm mắt mặc cho nhân viên dặm lại lớp trang điểm.
Nhân viên trang điểm Tiểu Miên cố gắng nhón chân lên, cô là người đó giờ hoạt bát mà hôm nay lại một câu cũng không dám nói nhiều, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tần Lịch, trong lòng không ngừng lẩm bẩm ——
Lịch ca hôm nay là chuyện gì xảy ra? Cả người trên dưới đều lạnh như băng, lạnh đến người khác cũng rụt rè.
Tiểu Miên hoàn thành công việc của mình, nhanh chóng chạy đến bên cạnh, loa phát thanh truyền tới câu hỏi của Trịnh An Hành, "Tần Lịch, chuẩn bị xong chưa?"
Tần Lịch chậm rãi mở mắt ra, dùng đầu ngón tay nắn vuốt 'vết máu' trên y phục, ánh mắt lạnh lại.
Trịnh An Hành thấy hắn trầm mặc tiến vào trạng thái nhân vật, nhanh chóng bắt đầu quay.
Thi thể thích khách ngổn ngang ngã xuống đất, máu chảy thành dòng.
Tần Lịch đem cái bánh bao dính máu kia cẩn thận cất vào trong ngực, lúc này mặt không cảm xúc mới hướng ngõ hẻm đi tới. Hắn đi ngang qua một thích khách đang giãy giụa sắp chết, tên đó liều mạng níu vạt áo Tần Lịch, hộc máu khẩn cầu nói,"Tướng quân, cứu, mau cứu ta!"
"Ta biết lỗi rồi, ta, chúng ta không muốn giết ngươi..."
Tần Lịch ngồi xổm người xuống, nhặt lên thanh đao nằm trên đất, thẳng tay đâm một cái.
Thanh đao đâm thẳng vào tim, khiến hắn trong nháy mắt kêu lên một tiếng rồi bất động.
Túi máu được giấu dưới quần áo vỡ ra văng khắp nơi, rơi vào trên mặt Tần Lịch, mà hắn giống như không phát hiện, đứng dậy tiếp tục đi về phía trước.
Tống Dực mỗi khi đi ngang qua một cái thi thể thích khách, sẽ dừng lại đi đến đâm trên ngực bọn chúng một đao, càng ngày càng nhiều máu rơi trên mặt, trên y phục hắn, càng tăng thêm hận ý trong đáy mắt hắn làm người ta rợn cả tóc gáy.
Trong kịch bản có viết qua, Tống Dực vì đệ đệ báo thù, dùng đao đâm vào tim bọn thích khách, cho dù là thi thể cũng không bỏ qua.
Mà với kỹ năng diễn của Tần Lịch, không thể nghi ngờ đã cho hiệu ứng hình ảnh đoạn phim này thêm sức khuếch đại.
Nhân viên công tác vây xem nhìn đến há hốc mồm, không ai không bị kỹ năng diễn xuất của người đàn ông này hung hăng thuyết phục, không hổ là người cầm qua bốn cúp ảnh đế, sự tình giả cũng có thể diễn cho cảm giác như thật vậy!
Nguyên Dĩ Phi ngồi trước máy theo dõi nhẹ hít một hơi khí lạnh, cảm thấy tim mình có chút khó hiểu đau.
Cảnh quay vẫn còn tiếp tục.
Hai tên thích khách còn sống bị áp giải đến bên cạnh Tần Lịch, bọn họ đã sớm nhìn thấy hành động 'đâm thi thể' của đối phương, đáy mắt không ngừng được kinh hoàng.
"Tướng quân! Tướng quân tha mạng!" Thích khách bên trái quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, "Chúng ta, chúng ta thật sự chỉ là phụng mệnh làm việc!"
Tần Lịch siết chặc lưỡi đao đầy máu trong tay, lời ít ý nhiều, "Ai ra lệnh?"
"Là..." Tên thích khách quỳ dưới đất vừa mới chuẩn bị khai ra.
"Im miệng! Ngươi tên chó má tham sống sợ chết này!" Tên thích khách bên phải hô to ngăn lại, "Tống Dực, đệ đệ ngươi chết là đáng đời, ai bảo hắn như vậy có một..."
Âm thanh phản kháng bỗng nhiên ngưng bặc.
Tần Lịch thần sắc hung ác giờ phút này đem đao đâm vào tim, rút ra, đâm vào, lại rút ra, lại đâm vào... Đây có thể nói là một trận một chiều ngược giết không có chút nhân tính nào.
Tên thích khách đó không thể tin nhìn lỗ máu trước ngực mình, che lấy ngã xuống đất giãy giụa, chết không nhắm mắt.
"Rút lưỡi hắn ra." Tần Lịch hướng về phía hai bên ra lệnh, "Ném cho chó ăn."
Các binh lính đè ép ớn lạnh trong lòng, làm theo phân phó, nội tâm đều có cùng một nhận thức —— tướng quân thay đổi.
Tống Dực lập chiến công hiển hách, bất kể là địch quốc hiện tại hay là vương thất Bang quốc trước kia, người muốn tính mạng của hắn đều không ít, trước đó gặp qua ám sát cũng rất nhiều.
Nhưng chưa có lần nào hắn sẽ giống như hôm nay, điên cuồng ngược giết thích khách như vậy.
Tên thích khách còn sót lại sợ đến choáng váng, run lập cập nói, "Là Tiêu Vĩnh bên người vương thượng phái chúng ta tới, hắn cầm lệnh bài của vương thượng, để cho, để cho chúng ta tới ám, ám sát ngươi."
Con ngươi Tần Lịch hung hăng run lên.
Tiêu Vĩnh là người bên cạnh Tào Sĩ Cảnh, đối với người sau tuyệt đối trung thành, tuyệt sẽ không lạm quyền làm việc. Người chân chính hạ mệnh lệnh này là ai? Câu trả lời không cần nói cũng biết.
Hắn thay Tào Sĩ Cảnh thống nhất giang sơn, thật vất vả mới nhận đệ đệ trở về, thậm chí đã có ý tưởng từ quan hồi hương. Kết quả thế nào? Người trước muốn giết hắn, người sau lại thay hắn chết.
Thật buồn cười a.
Sắc mặt Tần Lịch hoàn toàn chết lặng, từng câu từng chữ phát ra, "Giết đi, đem những người này toàn bộ chở về hoàng cung, ném đến trước mặt Tào Sĩ Cảnh cho ta."
Tống Chiêu chết, ấm áp trong lòng hắn vất vả lắm mới quay lại, cũng theo đó mà đi, tâm hắn giờ đây hoàn toàn lạnh lẽo. Đã như vậy, hắn còn muốn cái gì trung nghĩa vua - thần? Hắn muốn Tào Sĩ Cảnh cùng chôn theo Chiêu nhi!
"Cut!" Trịnh An Hành hung hăng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại hô, "Tần Lịch, cậu giữ vững cảm xúc, chúng ta quay bổ sung mấy cảnh đặc tả."
Tần Lịch che đậy huyệt thái dương đang cuồng loạn, "Được."
...
Mười phút sau, sau khi bổ sung xong các cảnh đặc tả Tần Lịch quay trở lại.
Nguyên Dĩ Phi từ trên ghế đứng dậy, vừa mới chuẩn bị tiến lên khen đôi câu, chỉ thấy Tần Lịch bày ra gương mặt thúi hoắc, "Chớ có nói chuyện với tôi, tôi bây giờ nhìn thấy cậu liền phiền."
"..." Nguyên Dĩ Phi dừng tay lại, thiếu chút nữa bị tức cười, "Nhập vai đến như vậy? Hiếm thấy a."
Tần Lịch không để ý tới hắn, tự nhiên đi qua một bên.
Nguyên Dĩ Phi ăn bế môn canh cũng không giận, ngược lại dùng sức đẩy mắt kiếng của mình một cái.
Chiếu theo trạng thái biến hóa như vậy của Tần Lịch, mình diễn chính là đối thủ của hắn còn không phải là muốn bị 'đè ép'? Không được, phải mau nghiên cứu kịch bản thêm một chút.
Nguyên Dĩ Phi hướng trợ lý hô, "Chanh Tử, đem kịch bản lại đây."
Trợ lý mặt đầy vô tội, "Nguyên ca, chính anh nói phải thả lỏng thật tốt, hôm nay không nhìn tới kịch bản, bảo em đừng mang theo."
"..."
Nguyên Dĩ Phi giả bộ trầm mặt mà khụ một tiếng.
Không đúng, hắn thật nói qua lời không có ý tiến thủ như vậy sao?
Trịnh An Hành xem lại đoạn phim mới vừa quay một lần, Tần Lịch nghiêm túc đứng ở một bên, sau khi xác nhận không thành vấn đề mới buông lỏng trạng thái, để cho nhân viên công tác lau chùi 'vết máu' trên mặt hắn.
Hắn đảo mắt nhìn một vòng, không tìm được bóng người Kỷ Ly, không biết thế nào, tâm tình mới vừa buông lỏng trong nháy mắt căng chặt lên.
"Kỷ Ly đâu?" Tần Lịch cau mày, thấp giọng hỏi.
Thư ký trường quay Trình Âm đứng một bên nhanh chóng trả lời, "Lịch ca, tôi mới vừa nhìn thấy cậu ta hướng phía căn tin đi tới đó."
"Được." Tần Lịch đáp một tiếng, xoay người rời đi.
Trình Âm nhìn phương hướng Tần Lịch rời đi, trong lòng mới vừa bị ngược thành mảnh vụn không lâu trước đây trong nháy mắt được hồi phục tại chỗ ——
Ô ô ô, Lịch ca vừa diễn xong liền đi tìm Kỷ Ly!
Ô ô ô, Tống thị huynh đệ là thật!
Ô ô ô, đây là đang phát đường ngaaa! (*chị gái mắt thật tinh, giác quan thật nhạy, cho 1 like:)), có điều có phải huynh đệ hay không còn cần kiểm chứng lại nhaaa!*)
...
Lúc Tần Lịch đi tới chỗ căn tin, liền phát hiện Kỷ Ly đang nằm nhoài trên bàn ở bên ngoài, trên tay bưng một ly kem nhỏ, dùng muỗng nhựa một hớp lại một hớp ăn nghiêm túc.
Máu đen trên mặt thanh niên còn chưa có xử lý sạch sẽ, nhìn qua đáng thương vô cùng.
Chân mày Tần Lịch không tự chủ giãn ra, "Kỷ Ly."
Kỷ Ly ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn đối phương đi đến gần mình, "... Tần Lịch lão sư? Anh quay xong rồi?"
"Ừ." Tần Lịch ngồi đối diện với hắn, hỏi, "Như thế nào không nán lại ở chỗ đoàn phim, ngược lại tránh ở chỗ này ăn kem?"
"Tôi cũng không tránh." Kỷ Ly lại múc cho mình một muỗng kem, hàm hồ nói, "Chính là thói quen, thói quen sau khi đóng máy phải đi ăn kem."
Lúc trước đều có trợ lý chuẩn bị cho hắn, bây giờ Kỷ Ly một thân một mình, không thể làm gì khác hơn là tự mình tới căn tin mua. Bất quá hắn không có nhiều tiền, trong tiệm loại kem đắt nhất là 20 tệ một ly, hắn mua không nổi, chỉ có thể cầm 6 tệ mua loại kem rẻ tiền ăn tạm một chút.
"Thói quen?" Tần Lịch bắt lấy chữ mấu chốt, không phải đây là lần đầu tiên Kỷ Ly tham gia diễn xuất sao?
"Ý tôi nói là gặp phải chuyện không vui, chỉ thích ăn kem để bình phục tâm trạng." Kỷ Ly phát hiện bản thân lỡ miệng, bổ sung giải thích.
Hắn dùng muỗng chọc chọc rất nhanh đã thấy đáy ly kem, thở dài một tiếng, "Tống Chiêu thật ra thì rất không bỏ được huynh trưởng của hắn, nhưng nếu có một lần nữa, hắn vẫn sẽ có lựa chọn giống vậy."
Đối với nhân vật này, không ai so với Kỷ Ly có cảm thụ sâu sắc hơn.
Tần Lịch không nghĩ tới thanh niên lại tiếp tục sa vào loại cảm xúc này, dời đi đề tài, "Kem ăn ngon không? Tôi cũng muốn bình phục tâm trạng, cùng cậu đối diễn như vậy, quả thực quá 'phí tình cảm'."
Nửa câu sau, coi như là đối với Kỷ Ly khen ngợi.
Đối phương ở lúc diễn vai Tống Chiêu, tình cảm đem ra quá mức mạnh mẽ, khiến cho Tần Lịch không thể không dùng tình cảm đồng dạng đáp lại.
"Kỷ Ly, cậu diễn rất khá, tôi rất vui khi mà ban đầu không có cố chấp ý nghĩ của bản thân đem cậu đổi đi." Tần Lịch nói tiếp, hắn lần đầu tiên coi trọng một diễn viên mới như vậy.
Ánh mắt Kỷ Ly trong khoảnh khắc sáng lên, "Tần Lịch lão sư, anh diễn cũng rất khá, tôi rất vui khi có thể cùng anh diễn chung."
"Đừng có hở tí là kêu Tần Lịch lão sư, cùng mọi người kêu tôi là Lịch ca đi." Tần Lịch nói, "Nhìn cậu chắc là nhỏ hơn tôi không ít."
Kỷ Ly ngẩn ngơ.
Trên thực tế, tuổi của hắn so với Tần Lịch còn lớn hơn 3 tuổi, sâu trong nội tâm vẫn xem đối phương là 'hậu bối' có thực lực.
Mặc dù đem một vị ảnh đế đứng đầu như vậy làm hậu bối, đích xác có chút hiềm nghi là chiếm tiện nghi.
Kỷ Ly tùy tiện dùng muỗng chọc chọc đáy ly kem, nhẹ kêu, "...Lịch ca?"
Tần Lịch nhìn thấy hai bên tai hắn dần dần đỏ lên, cảm thấy thú vị, "Như thế nào? Kêu tôi một câu Lịch ca cảm thấy rất thua thiệt?"
"Không phải."
Kỷ Ly âm thầm chọc chọc suy nghĩ: Là anh thua thiệt.
"Còn muốn ăn kem sao? Tôi mua thêm cho cậu một ly?" Tần Lịch lại hỏi. Đại khái là cảm xúc nhân vật còn chưa qua hết, hắn chung quy không tự chủ muốn 'bồi thường' cho Kỷ Ly, muốn đối với hắn tốt hơn một chút.
"Không cần, để tôi mua cho anh!" Kỷ Ly lập tức đứng lên.
Nếu đã chiếm tiện nghi về tuổi tác của người ta, hắn dù sao cũng phải ở những phương diện khác âm thầm bổ sung trả lại, ai cũng chớ ăn thua thiệt của ai.
Kỷ Ly đi tới trước tủ đông, ánh mắt dừng lại ở cây kem đắt tiền nhất mấy giây, hạ quyết tâm cầm lấy, mua.
Tần Lịch đi theo sau lưng thanh niên, ánh mắt lơ đãng liếc thấy số dư trên điện thoại của Kỷ Ly, hai con số ít đến đáng thương.
Sau khi mua kem xong, số dư còn lại chẳng có bao nhiêu.
Kỷ Li ngăn chặn thịt đau, có chút luyến tiếc mà đem kem đưa qua đi, "Ăn đi, ăn rất ngon."
Nhìn tới giá cả chắc chắn liền ăn rất ngon.
"Cảm ơn." Tần Lịch áp chế nụ cười, "Cậu diễn nhân vật Tống Chiêu này, có thể coi như là thông qua trung gian có được, sau khi trở về công ty sẽ được chia bao nhiêu?"
"Nơi nào chia? Không có." Kỷ Ly lắc đầu một cái, nghĩ đến không rõ, "Nhân vật này là công ty lấy được, lại là tôi đúng lúc nhặt được, có thể có cơ hội cùng ảnh đế như anh diễn chung cũng rất tốt rồi."
Nếu là nhớ không lầm, nguyên chủ ban đầu ký 'khế ước bán thân' là loại tự do thấp nhất, hơn nữa tiền lương thực tập sinh chống đỡ đã bị lấy đi trước thời hạn, lúc này sợ là một phân tiền cũng không có cầm được.
Công ty suy cho cùng cũng là doanh nghiệp, nơi nào có thể trợ cấp lại cho bọn họ những người mới chưa có danh tiếng này?
Kỷ Ly đang sầu, sau này phải làm gì đây? Cũng không thể thành thật ăn không ngồi rồi.
Tần Lịch nghe thanh niên nói lời này, chân mày không tự chủ nhíu một cái.
"Lịch ca, chúng ta đi thôi? Thời gian không còn sớm, tôi cần thay quần áo khác rồi nhanh chóng quay về." Kỷ Ly nói. Trước đó hắn cùng tài xế công ty nói chuyện qua điện thoại, ba giờ chiều nay có một chuyến xe trở về, hắn phải tranh thủ thời gian lên xe.
"Được." Tần Lịch đè xuống nghi ngờ trong lòng, hắn không tiện hỏi nhiều về hợp đồng phân chia mà thanh niên ký.
Hai người đường cũ trở về, lúc đi ngang qua chiếc RV của Tần Lịch, Tề Ngạn mới vừa kết thúc video hội nghị với công ty xong.
Nhìn thấy kem trong tay bạn tốt, chân mày Tề Ngạn ngạc nhiên nhướng một cái ——
Mặt trời mọc lên từ phía tây sao? Như thế nào mua nổi loại kem ngọt ngấy này?
Còn không chờ ba người lên tiếng, bụi rậm sau chiếc xe liền vang lên vài tiếng sột soạt. Thiếu tướng đè nặng thân mình từ trong bụi rậm chui ra, mà ở miệng nó còn đang ngậm một con mèo bẩn thỉu gầy nhom.
"Miêu ngao ~" con mèo nhặt được này luôn miệng kêu lên âm thanh đầy yếu ớt.
Thiếu tướng đem nó đặt ở bên chân Tần Lịch, nâng lên đầu nhỏ đắc ý, điên cuồng ngoắc đuôi cầu khích lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.