Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Cùng Sư Tôn Nam Chủ Ở Bên Nhau
Chương 25: Nhớ kỹ, bảo vệ nàng thật tốt
Điềm Tửu Bán Biên
26/03/2022
Mười năm sau.
Đại điển thu đồ đệ náo nhiệt lại một lần nữa kết thúc, các đệ tử mới nhập môn thay y phục đệ tử trắng của Côn Luân, dưới sự dẫn dắt của các quản sự đi tham quan du lãm Côn Luân.
"Phía trước chính là Tư Khuê Phong." Quản sự không giới thiệu nhiều, danh khí của Tư Khuê Phong thiên hạ đều biết, căn bản là không cần giới thiệu, quả nhiên nhóm đệ tử mới lập tức hưng phấn lên.
"A! Nơi ở của Tư Hằng tôn giả!"
"Anh anh anh, thật đáng tiếc không được nhìn thấy Tư Hằng tôn giả."
"Vốn dĩ Tư Hằng tôn giả cực nhỏ tham gia đại hội thu đồ đệ, mười năm trước mới xuất hiện một lần, hơn nữa nhận Phong Ti La sư thúc."
"Thật hâm mộ Phong sư thúc tổ."
"Ai mà không hâm mộ chứ?"
Sau khi nhóm tân đệ tử bắt đầu ríu rít thảo luận một phen, một tiểu cô nương búi tóc song kế nhìn quản sự: "Đúng rồi quản sự sư huynh, nghe nói Phong Ti La sư thúc chỉ là Ngũ linh căn, mười năm trước khi được thu đồ là luyện khí hai tầng tu vi, vậy xin hỏi tu vi hiện tại của nàng là cái gì?"
Quản sự đối với tiểu cô nương búi tóc song kế này không dám coi khinh, nàng là tiểu đồ đệ Nguyên Sầm thu năm nay, tên là La Chức, mộc Thiên linh căn, năm nay mười hai tuổi đã là Luyện Khí kỳ chín tầng, là loại người chân chính thắng ở trên vạch xuất phát.
"Hiện tại Phong sư thúc vẫn là Luyện Khí kỳ hai tầng." Quản sự cười trả lời.
Nhóm tân đệ tử mỗi người trợn to mắt, tràn đầy khó có thể tin: "Không thể nào?"
"Sư thúc ngài nói giỡn đi"
"Đồ đệ của Tư Hằng tôn giả sao có thể mười năm qua đi tu vi một chút cũng chưa tăng?"
Cô nương búi tóc song kế La Chức cũng có vẻ mặt không thể tin được, ngày hôm qua nàng không nhìn thấy tiểu sư thúc, nghe sư phụ nói tiểu sư thúc đang vất vả cần cù tu luyện, nhưng mà tiểu sư thúc hiện tại vẫn là Luyện Khí kỳ hai tầng?
Quá làm Tư Khuê Phong mất mặt đi? La Chức không cao hứng nghĩ.
Những đệ tử khác quả nhiên phi thường tò mò, ríu rít dò hỏi quản sự, vì sao Phong Ti La đến bây giờ vẫn là Luyện Khí kỳ hai tầng, quản sự có chút vô lực chống đỡ, hắn cười khổ mà nói: "Loại chuyện này huynh cũng không rõ ràng lắm."
"Nhưng mà Luyện Khí kỳ hai tầng thì quá yếu đi? Đệ đã Luyện Khí kỳ sáu tầng."
"Đệ là Luyện Khí kỳ năm tầng, sư phụ nói hơn một tháng nữa cũng sẽ lên sáu tầng." Một tiểu mập mạp tự hào nói.
La Chức càng không cao hứng, có một vị sư thúc nhược như vậy, nàng cảm thấy có chút mất mặt.
Quản sự lại cười tủm tỉm nói: "Các ngươi cũng không nên cho rằng Luyện Khí kỳ hai tầng sẽ yếu nha, Phong Ti La sư thúc tổ rất lợi hại."
Nhóm tân đệ tử không có người nào tin tưởng, ở trong thế giới của bọn họ, tu vi trên cơ bản sẽ quyết định hết thảy, một người trong số bọn họ cũng có thể treo Luyện Khí kỳ hai tầng lên đánh mười mấy lần, có thể lợi hại chỗ nào chứ?
Nghĩ đến chính mình có thể treo sư thúc ( sư thúc tổ) lên đánh, nhóm tân đệ tử đột nhiên cảm thấy thực hưng phấn.
Quản sự mang theo bọn họ đi đến ngọn núi tiếp theo: "Nơi này là Kính Kế Phong, các hạng tỷ thí cùng cạnh kỹ của Côn Luân cơ bản đều ở chỗ này cử hành, về sau các ngươi không có việc gì thì có thể tới nơi này xem nhiều một chút, cũng có thể căn cứ tình huống thực tế để tham gia, đối với tu vi của các ngươi rất có lợi."
Nhóm tân đệ tử lại hướng về một trận đấu, duỗi dài cổ không muốn đi, quản sự vừa lúc cũng muốn cho bọn họ nhìn xem, liền mang theo bọn họ tới gần chút nữa.
Lúc này trên một cái đài tỷ thí trong Kính Kế Phong có một đám người đang đánh nhau, còn là lấy ít địch nhiều, một nữ hài một mình đấu tám nam nhân, bên cạnh có không ít người quan khán.
Quản sự cười: "Vừa khéo, chúng ta liền xem xong trận tỷ thí này lại đi đi."
"Được ạ." Nhóm tân đệ tử hưng phấn trả lời, bắt đầu trợn to mắt để nhìn.
La Chức nhìn trong chốc lát, liền cảm thán nói: "Vị tỷ tỷ kia thật là lợi hại a!"
Động tác của nữ hài trên đài quá nhanh, La Chức không thấy rõ thân ảnh của nàng lắm, cũng nhìn không ra tu vi của nàng, nhưng tám nam nhân đấu với cô nương ấy thì toàn bộ tu vi đều cao hơn La Chức.
La Chức đã là Luyện Khí kỳ chín tầng, tu vi cao hơn nàng trừ bỏ Luyện Khí kỳ đại viên mãn thì đó là Trúc Cơ kỳ, có thể một người một mình đấu tám, lại còn vững vàng chiếm thế thượng phong, đem tám người đối diện đánh hoa rơi nước chảy, La Chức đối với nữ hài kia lòng tràn đầy kính nể.
Nhóm tân đệ tử xem hoa cả mắt, cả một đám lại luyến tiếc dời mắt đi, trừng lớn mắt để nhìn, còn tự giát vỗ tay: "Thật là lợi hại thật là lợi hại."
Mấy người quản sự liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy ý cười nồng đậm.
Sau khi trận đấu kết thúc, giữa đài chỉ có nữ hài còn đứng vững, tám nam nhân đối diện đều lấy đủ loại tư thế quỳ rạp trên mặt đất, một đám biểu tình sống không còn gì luyến tiếc, nhóm tân đệ tử vây xem nhịn không được bật cười.
"Di......" Nụ cười của La Chức bỗng nhiên cứng lại, nàng trừng lớn mắt nhìn nữ hài ở giữa đài, nữ hài kia dừng lại, rốt cuộc nàng cũng có thể cảm ứng được tu vi của đối phương, nàng cơ hồ là thét chói tai, "Luyện Khí kỳ hai tầng?"
Nhìn thấy vẻ mặt khó tin của nhóm tân đệ tử, quản sư lại cảm thấy mỹ mãn trả lời: "Không sai, chính là Luyện Khí kỳ hai tầng, cho nên huynh đã nói với các ngươi, không phải Luyện Khí kỳ hai tầng là yếu, có chút người sẽ cường đại đến đáng sợ."
La Chức xa xa chỉ vào kia nữ hài: "Kia kia kia, kia nàng chính là......"
"Nàng chính là tiểu sư thúc của muội, Phong Ti La." Quản sự cười tủm tỉm nói với La Chức.
Phong Ti La ở giữa đài xoay người lại liền nhìn thấy một nhóm tiểu hài tử đầy mặt khiếp sợ, nàng cười cười với bọn họ.
La Chức che ngực lại, cảm giác trái tim phanh phanh phanh sắp nhảy ra ngoài.
"Sư thúc tổ thật đẹp!" Một đám tân đệ tử trăm miệng một lời nói.
La Chức đỏ mặt hỏi: "Quản sự sư huynh, ta có thể đi lên cùng tiểu sư thúc chào hỏi không?"
"Chúng ta cũng muốn!" Mấy tiểu hài tử khác cũng cướp lời.
"Các ngươi không được." La Chức nói.
"Vì sao?"
La Chức tự hào nói: "Ta là đồng môn sư điệt của nàng, các ngươi lại không phải."
Những người khác ai oán nhìn La Chức, các quản sự cười ha ha.
Phong Tư Lạc đã sớm nghe được thanh âm các tiểu hài tử kia khắc khẩu, nàng bay qua đó: "Các ngươi muốn chào hỏi với ta?"
"A...... Phong sư thúc ( Phong sư thúc tổ)." Nhóm tân đệ tử lộn xộn kêu Phong Tư Lạc, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm nàng.
Phong Tư Lạc phát hiện có người nhẹ nhàng lôi kéo váy nàng, nàng quay đầu xem qua, liền nhìn thấy một tiểu cô nương búi tóc song kế mặt đỏ hồng, tiểu cô nương chớp mắt nhìn Phong Tư Lạc, nhỏ giọng nói:" Tiểu sư thúc ngài hảo, ta là La Chức. "
"Ngươi chính là đệ tử nam nay sư huynh mới vừa sao?" Phong Tư Lạc sờ sờ đầu La Chức, mặt tiểu cô nương càng đỏ hơn, nhẹ nhàng gật đầu.
"Thật đáng yêu." Phong Tư Lạc lại sờ soạng tóc nàng một phen, tiểu cô nương kích động cổ đều đỏ.
Các quản sự mang theo nhóm tân đệ tử lưu luyến đi tham quan địa phương khác, Phong Tư Lạc một lần nữa trở lại đài tỷ thí, cười hỏi: "Còn muốn cùng ta khiêu chiến hay không a?"
Mọi người dưới đài sôi nổi thở dài, hôm nay tám Trúc Cơ kỳ muốn cùng nàng tỷ thí, nàng ghét bỏ bọn họ năng lực không được, làm cho bọn họ cùng nhau lên, hiện giờ bọn họ đều bị nàng đánh ngã, làm sao còn có người muốn tỷ thí cùng nàng?
Sao lại có người kỳ quái như vậy đâu? Tu vi vẫn luôn dừng lại ở Luyện Khí kỳ hai tầng, nhưng năm thứ nhất nàng đã có thể treo tất cả tu sĩ Luyện Khí kỳ của Côn Luân lên đánh.
Từ sau năm thứ hai, cứ mấy tháng nàng sẽ lên tỷ thí đài một lần, mỗi lần đều là cùng tu vi Trúc Cơ kỳ so, từ Trúc Cơ sơ kỳ, đến Trúc Cơ trung kỳ đến Trúc Cơ hậu kỳ, từ một chọi một, đến một đấu nhiều hơn, nàng cơ hồ chưa từng thất bại.
Còn đệ tử Trúc cơ kỳ ở Côn Luân cơ bản đều bị nàng đánh hết, mỗi lần hưng phấn tới tỷ thí lại bị đánh ngã khóc chít chít, mấy tháng sẽ trình diễn một lần, mỗi người chỉ cảm thấy không còn mặt mũi.
Bị một cái Luyện Khí kỳ khi dễ thành như vậy, quá thảm!
Thấy không ai muốn cùng nàng đánh, Phong Tư Lạc liền trở lại Tư Khuê Phong, ở chân núi giao cho Nguyên Sầm một lễ vật, làm hắn chuyển giao cho tân đồ đệ La Chức.
"Tiểu sư muội." Nguyên Sầm nhịn không được gọi nàng lại, Phong Tư Lạc nghi hoặc xoay người, Nguyên Sầm ôn nhu nói, "Tiểu sư muội muội thật là lợi hại, nghe nói người Trúc Cơ kỳ cũng không còn dám so với muội, có lẽ lại qua một ít năm nữa, sư huynh cũng phải cam bái hạ phong."
"Sư huynh không cần an ủi ta, ta không có việc gì, bất quá là tu vi tạm thời chưa tăng lên mà thôi, ta nhất định sẽ tìm được nguyên nhân." Phong Tư Lạc buồn bực nói.
Nàng tiến vào Côn Luân đã mười năm, những người lúc trước cùng nàng tiến Côn Luân thì có một nửa đã là Trúc Cơ, mấy ngày trước Phong Khanh Liên cũng đã tới Trúc Cơ hậu kỳ, tu vi của nàng lại không tăng lên chút nào, vẫn ở Luyện Khí kỳ hai tầng như cũ.
Phong Tư Lạc có thể cảm giác được, trình độ linh lực dư thừa trong cơ thể nàng đã sớm siêu việt hơn Trúc Cơ kỳ, cường độ của kinh mạch cũng tuyệt đối không phải Luyện Khí kỳ, nhưng tu vi lại vẫn luôn dừng lại ở Luyện Khí kỳ hai tầng.
Rốt cuộc là vì nguyên nhân chứ?
Phong Tư Lạc trở lại nhà ở của mình, sờ sờ quan tài chế tạo từ Thiên Huyền Thạch, có chút đau lòng.
Mười năm này, quan tài chế tác từ Thiên Huyền Thạch bị nàng ngủ càng ngày càng mỏng, hiện giờ đã chỉ còn lại một tầng xác ngoài hơi mỏng, có lẽ lần sau nàng tỉnh dậy thì quan tài này đã không thấy tăm hơi.
Thiên Huyền Thạch giá trị liên thành a! Đổi thành cực phẩm linh thạch phỏng chừng có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ, lại bị nàng hấp thu hết trong mười năm.
Nàng nằm vào trong quan tài, vừa muốn nhắm mắt lại, Tư Hằng lại đi đến, lẳng lặng nhìn nàng.
"Lại muốn ngủ?"
"Ân, buồn ngủ quá." Nàng ngáp một cái.
Tư Hằng đột nhiên vươn tay, sờ soạng nhẹ nốt ruồi son như ngọn lửa giữa mày nàng một chút, sâu kín nói: "Lúc này đây, cũng không biết con sẽ ngủ bao lâu."
Phong Tư Lạc cảm thấy giữa mày có chút nóng lên, thời gian thanh tỉnh trong mười năm này của nàng kỳ thật không nhiều lắm, có đôi khi một giấc ngủ chính là mấy tháng, ngắn cũng phải ngủ ngon mấy ngày mới tỉnh lại.
Bất quá nàng có thể cảm giác được loại ngủ say này đối với nàng rất tốt, cho nên nàng cũng không kháng cự, liền tùy duyên đi vào giấc ngủ, tùy duyên tỉnh lại.
"Có lẽ mấy ngày liền tỉnh đâu?" Nàng cười nói.
Tư Hằng nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cuối cùng lại sờ sờ nốt ruồi son giữa mày nàng, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."
Phong Tư Lạc nhắm mắt lại, trong lúc hoảng hốt nàng lại có một ý niệm, hôm nay Tư Hằng không khỏi cũng quá ôn nhu đi?
Nữ hài trong quan tài đã lâm vào giấc ngủ say, nốt ruồi son ở mi tâm của nàng lại to ra thêm một chút, giống như là một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, có chút ý vị giương nanh múa vuốt.
Tư Hằng vươn tay, chạm nhẹ vào nốt ruồi son kia, nốt ruồi son hình như đã chịu kinh hách, đột nhiên lùi về, run bần bật.
Không biết qua bao lâu, hắn nhẹ nhàng bế nàng lên, quan tài Thiên Huyền Thạch dưới thân nàng toàn bộ hóa thành tro tàn.
Hắn đưa nàng tới một căn phòng được che kín bằng trận pháp, nhẹ nhàng đặt nàng ở trung tâm, ngay lập tức lẩm bẩm mấy vạn cái quyết, Phong Tư Lạc ở giữa trận pháp đột nhiên trở nên như ẩn như hiện lên, giống như là hư ảo.
Thanh âm Tư Hằng có chút lạnh: "Nhớ kỹ, bảo vệ nàng thật tốt."
Đại điển thu đồ đệ náo nhiệt lại một lần nữa kết thúc, các đệ tử mới nhập môn thay y phục đệ tử trắng của Côn Luân, dưới sự dẫn dắt của các quản sự đi tham quan du lãm Côn Luân.
"Phía trước chính là Tư Khuê Phong." Quản sự không giới thiệu nhiều, danh khí của Tư Khuê Phong thiên hạ đều biết, căn bản là không cần giới thiệu, quả nhiên nhóm đệ tử mới lập tức hưng phấn lên.
"A! Nơi ở của Tư Hằng tôn giả!"
"Anh anh anh, thật đáng tiếc không được nhìn thấy Tư Hằng tôn giả."
"Vốn dĩ Tư Hằng tôn giả cực nhỏ tham gia đại hội thu đồ đệ, mười năm trước mới xuất hiện một lần, hơn nữa nhận Phong Ti La sư thúc."
"Thật hâm mộ Phong sư thúc tổ."
"Ai mà không hâm mộ chứ?"
Sau khi nhóm tân đệ tử bắt đầu ríu rít thảo luận một phen, một tiểu cô nương búi tóc song kế nhìn quản sự: "Đúng rồi quản sự sư huynh, nghe nói Phong Ti La sư thúc chỉ là Ngũ linh căn, mười năm trước khi được thu đồ là luyện khí hai tầng tu vi, vậy xin hỏi tu vi hiện tại của nàng là cái gì?"
Quản sự đối với tiểu cô nương búi tóc song kế này không dám coi khinh, nàng là tiểu đồ đệ Nguyên Sầm thu năm nay, tên là La Chức, mộc Thiên linh căn, năm nay mười hai tuổi đã là Luyện Khí kỳ chín tầng, là loại người chân chính thắng ở trên vạch xuất phát.
"Hiện tại Phong sư thúc vẫn là Luyện Khí kỳ hai tầng." Quản sự cười trả lời.
Nhóm tân đệ tử mỗi người trợn to mắt, tràn đầy khó có thể tin: "Không thể nào?"
"Sư thúc ngài nói giỡn đi"
"Đồ đệ của Tư Hằng tôn giả sao có thể mười năm qua đi tu vi một chút cũng chưa tăng?"
Cô nương búi tóc song kế La Chức cũng có vẻ mặt không thể tin được, ngày hôm qua nàng không nhìn thấy tiểu sư thúc, nghe sư phụ nói tiểu sư thúc đang vất vả cần cù tu luyện, nhưng mà tiểu sư thúc hiện tại vẫn là Luyện Khí kỳ hai tầng?
Quá làm Tư Khuê Phong mất mặt đi? La Chức không cao hứng nghĩ.
Những đệ tử khác quả nhiên phi thường tò mò, ríu rít dò hỏi quản sự, vì sao Phong Ti La đến bây giờ vẫn là Luyện Khí kỳ hai tầng, quản sự có chút vô lực chống đỡ, hắn cười khổ mà nói: "Loại chuyện này huynh cũng không rõ ràng lắm."
"Nhưng mà Luyện Khí kỳ hai tầng thì quá yếu đi? Đệ đã Luyện Khí kỳ sáu tầng."
"Đệ là Luyện Khí kỳ năm tầng, sư phụ nói hơn một tháng nữa cũng sẽ lên sáu tầng." Một tiểu mập mạp tự hào nói.
La Chức càng không cao hứng, có một vị sư thúc nhược như vậy, nàng cảm thấy có chút mất mặt.
Quản sự lại cười tủm tỉm nói: "Các ngươi cũng không nên cho rằng Luyện Khí kỳ hai tầng sẽ yếu nha, Phong Ti La sư thúc tổ rất lợi hại."
Nhóm tân đệ tử không có người nào tin tưởng, ở trong thế giới của bọn họ, tu vi trên cơ bản sẽ quyết định hết thảy, một người trong số bọn họ cũng có thể treo Luyện Khí kỳ hai tầng lên đánh mười mấy lần, có thể lợi hại chỗ nào chứ?
Nghĩ đến chính mình có thể treo sư thúc ( sư thúc tổ) lên đánh, nhóm tân đệ tử đột nhiên cảm thấy thực hưng phấn.
Quản sự mang theo bọn họ đi đến ngọn núi tiếp theo: "Nơi này là Kính Kế Phong, các hạng tỷ thí cùng cạnh kỹ của Côn Luân cơ bản đều ở chỗ này cử hành, về sau các ngươi không có việc gì thì có thể tới nơi này xem nhiều một chút, cũng có thể căn cứ tình huống thực tế để tham gia, đối với tu vi của các ngươi rất có lợi."
Nhóm tân đệ tử lại hướng về một trận đấu, duỗi dài cổ không muốn đi, quản sự vừa lúc cũng muốn cho bọn họ nhìn xem, liền mang theo bọn họ tới gần chút nữa.
Lúc này trên một cái đài tỷ thí trong Kính Kế Phong có một đám người đang đánh nhau, còn là lấy ít địch nhiều, một nữ hài một mình đấu tám nam nhân, bên cạnh có không ít người quan khán.
Quản sự cười: "Vừa khéo, chúng ta liền xem xong trận tỷ thí này lại đi đi."
"Được ạ." Nhóm tân đệ tử hưng phấn trả lời, bắt đầu trợn to mắt để nhìn.
La Chức nhìn trong chốc lát, liền cảm thán nói: "Vị tỷ tỷ kia thật là lợi hại a!"
Động tác của nữ hài trên đài quá nhanh, La Chức không thấy rõ thân ảnh của nàng lắm, cũng nhìn không ra tu vi của nàng, nhưng tám nam nhân đấu với cô nương ấy thì toàn bộ tu vi đều cao hơn La Chức.
La Chức đã là Luyện Khí kỳ chín tầng, tu vi cao hơn nàng trừ bỏ Luyện Khí kỳ đại viên mãn thì đó là Trúc Cơ kỳ, có thể một người một mình đấu tám, lại còn vững vàng chiếm thế thượng phong, đem tám người đối diện đánh hoa rơi nước chảy, La Chức đối với nữ hài kia lòng tràn đầy kính nể.
Nhóm tân đệ tử xem hoa cả mắt, cả một đám lại luyến tiếc dời mắt đi, trừng lớn mắt để nhìn, còn tự giát vỗ tay: "Thật là lợi hại thật là lợi hại."
Mấy người quản sự liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy ý cười nồng đậm.
Sau khi trận đấu kết thúc, giữa đài chỉ có nữ hài còn đứng vững, tám nam nhân đối diện đều lấy đủ loại tư thế quỳ rạp trên mặt đất, một đám biểu tình sống không còn gì luyến tiếc, nhóm tân đệ tử vây xem nhịn không được bật cười.
"Di......" Nụ cười của La Chức bỗng nhiên cứng lại, nàng trừng lớn mắt nhìn nữ hài ở giữa đài, nữ hài kia dừng lại, rốt cuộc nàng cũng có thể cảm ứng được tu vi của đối phương, nàng cơ hồ là thét chói tai, "Luyện Khí kỳ hai tầng?"
Nhìn thấy vẻ mặt khó tin của nhóm tân đệ tử, quản sư lại cảm thấy mỹ mãn trả lời: "Không sai, chính là Luyện Khí kỳ hai tầng, cho nên huynh đã nói với các ngươi, không phải Luyện Khí kỳ hai tầng là yếu, có chút người sẽ cường đại đến đáng sợ."
La Chức xa xa chỉ vào kia nữ hài: "Kia kia kia, kia nàng chính là......"
"Nàng chính là tiểu sư thúc của muội, Phong Ti La." Quản sự cười tủm tỉm nói với La Chức.
Phong Ti La ở giữa đài xoay người lại liền nhìn thấy một nhóm tiểu hài tử đầy mặt khiếp sợ, nàng cười cười với bọn họ.
La Chức che ngực lại, cảm giác trái tim phanh phanh phanh sắp nhảy ra ngoài.
"Sư thúc tổ thật đẹp!" Một đám tân đệ tử trăm miệng một lời nói.
La Chức đỏ mặt hỏi: "Quản sự sư huynh, ta có thể đi lên cùng tiểu sư thúc chào hỏi không?"
"Chúng ta cũng muốn!" Mấy tiểu hài tử khác cũng cướp lời.
"Các ngươi không được." La Chức nói.
"Vì sao?"
La Chức tự hào nói: "Ta là đồng môn sư điệt của nàng, các ngươi lại không phải."
Những người khác ai oán nhìn La Chức, các quản sự cười ha ha.
Phong Tư Lạc đã sớm nghe được thanh âm các tiểu hài tử kia khắc khẩu, nàng bay qua đó: "Các ngươi muốn chào hỏi với ta?"
"A...... Phong sư thúc ( Phong sư thúc tổ)." Nhóm tân đệ tử lộn xộn kêu Phong Tư Lạc, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm nàng.
Phong Tư Lạc phát hiện có người nhẹ nhàng lôi kéo váy nàng, nàng quay đầu xem qua, liền nhìn thấy một tiểu cô nương búi tóc song kế mặt đỏ hồng, tiểu cô nương chớp mắt nhìn Phong Tư Lạc, nhỏ giọng nói:" Tiểu sư thúc ngài hảo, ta là La Chức. "
"Ngươi chính là đệ tử nam nay sư huynh mới vừa sao?" Phong Tư Lạc sờ sờ đầu La Chức, mặt tiểu cô nương càng đỏ hơn, nhẹ nhàng gật đầu.
"Thật đáng yêu." Phong Tư Lạc lại sờ soạng tóc nàng một phen, tiểu cô nương kích động cổ đều đỏ.
Các quản sự mang theo nhóm tân đệ tử lưu luyến đi tham quan địa phương khác, Phong Tư Lạc một lần nữa trở lại đài tỷ thí, cười hỏi: "Còn muốn cùng ta khiêu chiến hay không a?"
Mọi người dưới đài sôi nổi thở dài, hôm nay tám Trúc Cơ kỳ muốn cùng nàng tỷ thí, nàng ghét bỏ bọn họ năng lực không được, làm cho bọn họ cùng nhau lên, hiện giờ bọn họ đều bị nàng đánh ngã, làm sao còn có người muốn tỷ thí cùng nàng?
Sao lại có người kỳ quái như vậy đâu? Tu vi vẫn luôn dừng lại ở Luyện Khí kỳ hai tầng, nhưng năm thứ nhất nàng đã có thể treo tất cả tu sĩ Luyện Khí kỳ của Côn Luân lên đánh.
Từ sau năm thứ hai, cứ mấy tháng nàng sẽ lên tỷ thí đài một lần, mỗi lần đều là cùng tu vi Trúc Cơ kỳ so, từ Trúc Cơ sơ kỳ, đến Trúc Cơ trung kỳ đến Trúc Cơ hậu kỳ, từ một chọi một, đến một đấu nhiều hơn, nàng cơ hồ chưa từng thất bại.
Còn đệ tử Trúc cơ kỳ ở Côn Luân cơ bản đều bị nàng đánh hết, mỗi lần hưng phấn tới tỷ thí lại bị đánh ngã khóc chít chít, mấy tháng sẽ trình diễn một lần, mỗi người chỉ cảm thấy không còn mặt mũi.
Bị một cái Luyện Khí kỳ khi dễ thành như vậy, quá thảm!
Thấy không ai muốn cùng nàng đánh, Phong Tư Lạc liền trở lại Tư Khuê Phong, ở chân núi giao cho Nguyên Sầm một lễ vật, làm hắn chuyển giao cho tân đồ đệ La Chức.
"Tiểu sư muội." Nguyên Sầm nhịn không được gọi nàng lại, Phong Tư Lạc nghi hoặc xoay người, Nguyên Sầm ôn nhu nói, "Tiểu sư muội muội thật là lợi hại, nghe nói người Trúc Cơ kỳ cũng không còn dám so với muội, có lẽ lại qua một ít năm nữa, sư huynh cũng phải cam bái hạ phong."
"Sư huynh không cần an ủi ta, ta không có việc gì, bất quá là tu vi tạm thời chưa tăng lên mà thôi, ta nhất định sẽ tìm được nguyên nhân." Phong Tư Lạc buồn bực nói.
Nàng tiến vào Côn Luân đã mười năm, những người lúc trước cùng nàng tiến Côn Luân thì có một nửa đã là Trúc Cơ, mấy ngày trước Phong Khanh Liên cũng đã tới Trúc Cơ hậu kỳ, tu vi của nàng lại không tăng lên chút nào, vẫn ở Luyện Khí kỳ hai tầng như cũ.
Phong Tư Lạc có thể cảm giác được, trình độ linh lực dư thừa trong cơ thể nàng đã sớm siêu việt hơn Trúc Cơ kỳ, cường độ của kinh mạch cũng tuyệt đối không phải Luyện Khí kỳ, nhưng tu vi lại vẫn luôn dừng lại ở Luyện Khí kỳ hai tầng.
Rốt cuộc là vì nguyên nhân chứ?
Phong Tư Lạc trở lại nhà ở của mình, sờ sờ quan tài chế tạo từ Thiên Huyền Thạch, có chút đau lòng.
Mười năm này, quan tài chế tác từ Thiên Huyền Thạch bị nàng ngủ càng ngày càng mỏng, hiện giờ đã chỉ còn lại một tầng xác ngoài hơi mỏng, có lẽ lần sau nàng tỉnh dậy thì quan tài này đã không thấy tăm hơi.
Thiên Huyền Thạch giá trị liên thành a! Đổi thành cực phẩm linh thạch phỏng chừng có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ, lại bị nàng hấp thu hết trong mười năm.
Nàng nằm vào trong quan tài, vừa muốn nhắm mắt lại, Tư Hằng lại đi đến, lẳng lặng nhìn nàng.
"Lại muốn ngủ?"
"Ân, buồn ngủ quá." Nàng ngáp một cái.
Tư Hằng đột nhiên vươn tay, sờ soạng nhẹ nốt ruồi son như ngọn lửa giữa mày nàng một chút, sâu kín nói: "Lúc này đây, cũng không biết con sẽ ngủ bao lâu."
Phong Tư Lạc cảm thấy giữa mày có chút nóng lên, thời gian thanh tỉnh trong mười năm này của nàng kỳ thật không nhiều lắm, có đôi khi một giấc ngủ chính là mấy tháng, ngắn cũng phải ngủ ngon mấy ngày mới tỉnh lại.
Bất quá nàng có thể cảm giác được loại ngủ say này đối với nàng rất tốt, cho nên nàng cũng không kháng cự, liền tùy duyên đi vào giấc ngủ, tùy duyên tỉnh lại.
"Có lẽ mấy ngày liền tỉnh đâu?" Nàng cười nói.
Tư Hằng nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cuối cùng lại sờ sờ nốt ruồi son giữa mày nàng, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."
Phong Tư Lạc nhắm mắt lại, trong lúc hoảng hốt nàng lại có một ý niệm, hôm nay Tư Hằng không khỏi cũng quá ôn nhu đi?
Nữ hài trong quan tài đã lâm vào giấc ngủ say, nốt ruồi son ở mi tâm của nàng lại to ra thêm một chút, giống như là một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, có chút ý vị giương nanh múa vuốt.
Tư Hằng vươn tay, chạm nhẹ vào nốt ruồi son kia, nốt ruồi son hình như đã chịu kinh hách, đột nhiên lùi về, run bần bật.
Không biết qua bao lâu, hắn nhẹ nhàng bế nàng lên, quan tài Thiên Huyền Thạch dưới thân nàng toàn bộ hóa thành tro tàn.
Hắn đưa nàng tới một căn phòng được che kín bằng trận pháp, nhẹ nhàng đặt nàng ở trung tâm, ngay lập tức lẩm bẩm mấy vạn cái quyết, Phong Tư Lạc ở giữa trận pháp đột nhiên trở nên như ẩn như hiện lên, giống như là hư ảo.
Thanh âm Tư Hằng có chút lạnh: "Nhớ kỹ, bảo vệ nàng thật tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.