Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời
Chương 35: Dùng tay giải quyết
Tịch Thủy Cách
10/10/2021
Editor: Ngáo
5 giờ sáng vào một ngày đầu đông, ngoài trời gió lạnh từng cơn thổi tới, đèn đường vàng ấm áp như dải lụa mỏng xé toạc bóng tối thành từng mảnh nhỏ.
Kỷ Tịch quấn chặt áo khoác, trợ lý Tân Võ cũng ngồi bên cạnh, cả hai đang trong chiếc siêu xe bóng loáng sang trọng.
Sau khi Tân Võ gỡ bỏ cảm giác bài xích với công việc mới, lại trải qua thêm vài lần tiếp xúc, y mới phát hiện ông chủ mới đối xử với mọi người rất trầm ổn lại hòa ái mà vẫn vui tính dí dỏm, không hề được sủng mà kiêu, không cậy tài khinh người, không có chút tính xấu hay kiêu ngạo nào của một minh tinh, hai người ngược lại làm việc chung với nhau cực kỳ hòa hợp tự nhiên.
“Thầy Kỷ,” – Tân Võ đưa qua một cái gối kê cổ và một ly thủy tinh: “Còn nửa tiếng nữa mới đến sân bay, cậu ngủ một chút đi, tới nơi tôi gọi cậu dậy.”
Gọi ‘Kỷ tiên sinh’ nghe quá xa lạ, y so Kỷ Tịch lớn hơn hai tuổi nên không thể gọi bằng ‘anh’, Tân Võ liền nhập gia tùy tục dựa theo giới giải trí gọi danh xưng chung là ‘Thầy Kỷ’, mà Kỷ Tịch cũng rất thích cách gọi này, nên cũng để y tùy ý gọi.
“Cảm ơn anh Tân.” – Bên trong xe điều chỉnh độ ấm vừa phải, Kỷ Tịch kéo áo khoác ra một chút, cầm ly uống một hớp, sau khi nếm được hương vị từ thứ nước trong ly mới ngạc nhiên hỏi: “Anh Tân, sao anh biết em thích uống nhất là Bạch trà thế?”
Trong nhà Cố Tử An có rất nhiều loại trà khác nhau, đa số thì cậu sẽ pha loại yêu thích nhất là Bạch trà, nhưng cũng có lúc sẽ tùy tiện có gì uống nấy. Mấy lần Tân Võ đến nhà cậu dường như đều lấy Thiết Quan Âm ra đãi khách.
Tân Võ ăn ngay nói thật: “Thật ra tôi có biết đâu, lúc sáng khi cậu chưa ra khỏi phòng, Cố tổng đã bảo quản gia Lý chuẩn bị ít đồ, trong đó hầu hết là Bạch trà. Cố tổng nói buổi sáng cậu hay có thói quen pha trà, tôi mới nghe theo mà pha ấy chứ.”
Ban đầu y cho rằng ông chủ mới này chỉ là may mắn bò được lên giường Cố tổng sắm vai tình nhân, nhưng sau vài lần tiếp xúc lại phát hiện hoàn toàn không phải như vậy. Y làm bí thư bên cạnh Cố tổng cũng vài năm, trước nay chưa từng thấy Cố tổng vì ai mà tự tay lo liệu chuẩn bị mấy thứ nhỏ nhặt này.
Không riêng gì tối qua gửi tin nói y đến đón trước, sáng nay lại còn ngồi xổm cạnh tủ chén nhìn ngó quan sát một đống loại trà khác nhau, cuối cùng quản gia Lý đi tới nói: “Cậu ấy thích uống Bạch trà nhất”.
Có thể làm cho Cố tổng đặt ở đầu quả tim mà lo lắng, chứng minh được ông chủ mới này chắc chắn có chỗ hơn người.
“Anh Cố sao?” – Thời điểm Kỷ Tịch bị đồng hồ báo thức vang lên vào 4 giờ rưỡi sáng làm cho thức giấc, Cố Tử An còn đang ôm cậu ngủ rất ngon lành, cậu vì không muốn đánh thức hắn nên đã thật cẩn thận nhẹ nhàng xuống giường đi lầu một rửa mặt. Chẳng lẽ khi cậu thức dậy thì Cố Tử An cũng tỉnh theo? Còn……còn chuẩn bị cho cậu những thứ quen dùng hằng ngày?
Khóe môi cậu không tự giác gợi lên một độ cung thật đẹp, giọng nói cũng có chút sung sướng không dễ phát hiện, cậu tò mò hỏi Tân Võ: “Anh Tân này, vừa rồi mấy giờ anh tới đón em vậy?”
Tân Võ: “Bốn giờ.”
“Ồ.” – Kỷ Tịch không hỏi thêm gì nữa mà đeo gối cổ lên, thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi. Cậu giơ tay phải lên trước mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, trên đó còn lưu lại chút vị tanh nhàn nhạt. Mùi hương này, là hương vị duy nhất thuộc về Cố Tử An.
[ Ngáo: Nà ní?!?!?! Tròi mọe, chưa gì đã có mùi tanh ròi huhu:))))))))))) ]
Tối qua sau khi Cố Tử An đi vào phòng vệ sinh, Kỷ Tịch đợi trên giường cả nửa ngày cũng không thấy hắn trở ra. Cậu đứng lên đi đến nhẹ gõ cửa phòng tắm, nghe được Cố Tử An dùng giọng điệu bất ổn nói vọng ra câu “Vào đi”. Cửa còn chưa kịp mở hết, cậu đã bị Cố Tử An đột ngột kéo đến dưới vòi sen.
Hai người phút chốc ướt đẫm từ trên xuống dưới, cách màn hơi nước ấm nóng, hai đôi mắt như xoáy sâu vào nhau nhìn đối phương, sau đó vô cùng ăn ý vội vàng ngậm lấy môi người kia, nụ hôn vừa kịch liệt lại ẩm ướt nóng hổi cứ thế phát sinh vô cùng tự nhiên.
Cũng không biết là ai chủ động trước, hai người liền dùng tay giải tỏa dục vọng cùng khát khao đã lâu cho nhau.
Kỷ Tịch miên man nghĩ đến dư vị sảng khoái vui sướng của tối qua, kỹ thuật hôn của Cố Tử An đã rất tiến bộ, cách dùng tay thì…… Nghĩ đến đây đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tân Võ ở bên cạnh vang lên: “Thầy Kỷ, đến sân bay rồi, chúng ta xuống thôi.”
Kỷ Tịch ngây người, tối qua Cố Tử An tuốt giúp cậu, quá mức hưng phấn cùng kích thích cũng không đến nửa tiếng, bây giờ chỉ hồi tưởng trong chốc lát mà chưa gì nửa tiếng đã trôi qua rồi?
Thầy Kỷ bỏ gối cổ xuống, quản tốt biểu cảm trên gương mặt, vô cùng bình tĩnh đáp: “Được.”
Đang muốn xuống xe, Tân Võ nhào qua giữ tay cậu lại, vừa đội mũ đeo khẩu trang giúp cậu vừa nói: “Bị fan nhận ra thì rất phiền toái, vẫn nên che giấu một chút.”
Kỷ Tịch buồn cười: “Cảm ơn anh Tân đã chu đáo như vậy nha, chỉ là tôi làm gì có fan chứ.” – Tuy nói vậy nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi yên chờ Tân Võ ‘ngụy trang’ cho mình.
Tân Võ thấy Kỷ Tịch vô cùng phối hợp, kéo kỹ khẩu trang cho cậu xong, cười nói: “Phòng bị cho tình huống xấu nhất, nếu không thì xem như tập luyện trước cho sau này.”
Kỷ Tịch ngại đeo khẩu trang có chút khó thở, cậu dứt khoát kéo nó xuống tận cằm. Quả nhiên, hai người đi một đường từ sảnh lớn đến tận nơi gửi hành lý vô cùng thông thoáng, tuy có nhiều lúc vài người thấy cậu khí chất quá xuất sắc nên luôn tò mò nhìn nhiều hơn một chút, nhưng cũng không có bất kì ai nhận ra cái tên diễn viên Kỷ Tịch này.
Khi sắp xếp xong việc ký gửi hành lý, Kỷ Tịch nhận được điện thoại của người đại diện Lâm Tân: “Kỷ Tịch, cậu đang đến sân bay à?”
Kỷ Tịch nghe thấy âm thanh ồn ào phía bên đối phương: “Tôi đang qua cửa an ninh rồi. Anh Lâm, khi nào anh đến?”
Kỷ Tịch nghe thấy Lâm Tân cố gắng gào to: “Tôi sẽ gặp cậu ở phòng nghỉ.”
Kỷ Tịch cúp điện thoại, đột nhiên phía sau lưng vang lên một trận hoan hô cùng tiếng thét chói tai, cậu quay đầu lại nhìn thì thấy một rừng fan đứng thành vòng tròn, trong tay cầm các bảng đèn màu cùng camera giơ lên, không ngừng hướng về người giữa trung tâm vòng tròn chụp ảnh và điên cuồng gào thét.
“Mama vĩnh viên yêu con!”
“Anh ơi anh đẹp trai quá đi a a a a a a……”
“Trì Tu Minh, Trì Tu Minh, Trì Tu Minh……”
……
Làm thủ tục ký gửi hành lý xong, hai người đến lối đi VIP qua cửa an ninh. Tân Võ quan sát thần sắc Kỷ Tịch, nói: “Thầy Kỷ, cậu rất nhanh cũng sẽ có nhiều fan thôi.”
Kỷ Tịch quay đầu lại nhìn Trì Tu Minh chen chúc di chuyển trong đám đông, thở dài nói: “Như bây giờ vẫn thoải mái hơn.” – Trong giọng nói rõ ràng nửa phần hâm mộ cũng không có.
Ban đầu cậu cũng không có ý định sẽ nổi tiếng, hiện tại lựa chọn làm minh tinh cũng chỉ là kế sách tạm thời để giải quyết cuộc sống khó khăn này mà thôi.
Trong mắt Tân Võ hiện lên một tia kinh ngạc, ông chủ mới này của y tuổi còn trẻ mà có thể suy nghĩ thấu đáo như thế, lòng thưởng thức và kính nể của y cũng vì thế tăng thêm vài phần.
Kỷ Tịch cùng Tân Võ đi qua cửa an ninh, hai người chọn một chỗ ngồi trong phòng chờ danh cho khách VIP. Kỷ Tịch tháo mũ và khẩu trang xuống, lấy kịch bản mà tối qua vẫn chưa xem xong từ ba lô ra im lặng đọc.
“Thầy Kỷ.” – Tân Võ dùng khuỷu tay đụng nhẹ vào cậu: “Anh Lâm tới.”
Kỷ Tịch nghe vậy ngẩng đầu thấy Lâm Tân xuất hiện ngay cửa phòng chờ, cậu đứng lên chuẩn bị vẫy tay với anh, lúc này phía sau Lâm Tân lại có thêm hai người, một người đeo kính râm mặc một thân quần áo chỉn chu đẹp mắt là Trì Tu Minh, người còn lại tay cầm ly nước đi theo sau, hẳn là trợ lý của hắn.
Đối với việc Lâm Tân và Trì Tu Minh cùng nhau xuất hiện, Kỷ Tịch cũng không nghĩ nhiều, có lẽ là phía công ty cho xe đến đón vì mọi người đều cùng đường đến sân bay, thẳng đến khi sau đó cũng không thấy ai tới nữa, Kỷ Tịch mới mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Ba người đi đến trước mặt Kỷ Tịch, Lâm Tân còn chưa kịp mở lời thì Trì Tu Minh đã nhanh hơn một bước nói chuyện với cậu: “Kỷ Tịch, để cậu chờ lâu rồi. Aizzz, fan của tôi thật sự nhiều quá nên không có cách nào, tôi đi đến đâu cũng bị sự chú ý vây đến phiền, không có chút không gian riêng tư nào cả, tôi rất hâm mộ cậu không có fan nào vây quanh đấy. À đúng rồi, người đại diện của tôi vừa xin nghỉ một năm để sinh con, chắc cậu cũng biết chuyện này nhỉ, bây giờ công ty đã sắp xếp anh Lâm làm người đại diện của tôi rồi.” – Hắn dừng một chút, liếc mắt đầy ẩn ý tiếp tục nói: “Kỷ Tịch, cậu không ngại đúng không?”
Kỷ Tịch thầm nghĩ, trong tay Lâm Tân có đến vài nghệ sĩ, giờ thêm một người cũng không đến phiên mình cần để ý hay không.
Nhưng nếu nói người đại diện của Trì Tu Minh xin nghỉ, công ty cũng còn vài người có năng lực và thâm niên so với Lâm Tân nổi trội hơn, dựa theo địa vị nhất ca của Trì Tu Minh ở công ty, sao lại có thể để Lâm Tân làm đại diện của hắn.
Nhớ đến tin tức mấy hôm trước Lãnh Ngạn nói với cậu, Kỷ Tịch liền minh bạch đây là Trì Tu Minh đang nhắm vào mình.
Kỷ Tịch lễ phép lại xa cách mà cười: “Anh Minh cứ nói đùa, tôi đương nhiên tôn trọng quyết định của công ty, hơn nữa được cùng người đại diện với anh Minh đây quả thật là vinh hạnh cho tôi quá.”
Trì Tu Minh trên mặt đeo kính râm, cậu không nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn, chỉ nghe hắn phát ra tiếng hừ nhẹ từ trong mũi, xoay người đi đến chỗ đối diện ngồi xuống, mà trợ lý của hắn cũng nhanh chóng chạy theo sau.
Lâm Tân cười nhẹ gật đầu chào Kỷ Tịch, anh nhìn Trì Tu Minh, lại nhìn Kỷ Tịch một hồi, cuối cùng vẫn là xoay người đi đến bên cạnh Trì Tu Minh ngồi xuống.
Cũng may rất nhanh trên loa phát ra tiếng thông báo, Lâm Tân nhắc nhở Trì Tu Minh mang theo tai nghe di động: “Tu Minh, chúng ta đi thôi.”
Trì Tu Minh không nhìn Kỷ Tịch lấy một cái, đứng dậy đi ra ngoài. Cậu cũng không đặt thái độ của hắn ở trong lòng, ngược lại vỗ vỗ vai Tân Võ, hỏi: “Anh Tân, chỗ ngồi của chúng ta gần nhau sao?”
“Ừ.” – Tân Võ sâu xa liếc mắt nhìn thoáng qua Trì Tu Minh, gật đầu với Kỷ Tịch: “Cố tổng đã thăng khoang cho tôi.”
Bên ngoài phòng chờ vẫn luôn bị fan vây kín, thấy Trì Tu Minh bước ra thì lập tức ào ào xông lên.
“Anh ơi, hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé, buổi tối nhớ đi ngủ sớm một chút đó.”
“Anh yêu ơi, hành trình lần này của anh mấy ngày vậy, nhóm Trì Đường sẽ đến thăm ban nha.”
“Anh ơi, bên ngoài nhìn anh đẹp hơn trên ảnh luôn đó.”
……
Trợ lý Trì Tu Minh và Lâm Tân đều chắn ở phía trước người hắn ngăn chặn những fan quá khích, Trì Tu Minh vẫy tay với các fan, đeo kính râm khí thế hiên ngang đi đến cửa soát vé.
Các fan thấy thần tượng của mình đã nhanh chóng sắp đi, không biết khi nào mới có thể gặp lại, các cô gái không màng mọi ánh mắt xung quanh, cố gắng chạy đến gần Trì Tu Minh điên cuồng chụp ảnh, người trước người sau bao vây hắn tại cửa, còn có người chạy vội đến giơ di động lên cao mà quay chụp.
Kỷ Tịch nhìn nhưng cô gái tuổi còn nhỏ này, còn không lớn bằng học sinh ở thế giới mà cậu giảng dạy, họ đang điên cuồng gào thét, như liều mạng bất chấp tất cả, dù có té ngã hay đạp lên nhau cũng không màng.
Bên cạnh có một cái máy dọn vệ sinh tự động đang chạy, một cô gái gần đó chỉ lo chụp Trì Tu Minh nên căn bản không nhìn thấy, những người khác đều tập trung lực chú ý lên người Trì Tu Minh, Kỷ Tịch tiến lên một bước, ngay lúc cô gái kia sắp đụng phải cái máy, cậu lặng lẽ kéo cô trở lại.
Cô gái theo lực kéo của Kỷ Tịch nhào vào người cậu, ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh chàng siêu cấp đẹp trai trước mặt, lại quay đầu nhìn máy vệ sinh tự động, với kinh nghiệm truy tinh phong phú thì cô lập tức hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nếu không nhờ anh chàng đẹp trai này, cô chắc chắn sẽ bị đập đầu vào máy vệ sinh rồi bị thương mất. Cô đỏ mặt nhìn Kỷ Tịch: “Cảm ơn anh nha.”
Ở phía sau có fan vô tình ngay lúc ấy đã ghi lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra, mắt thấy anh trai nhỏ này ăn mặc có chút tùy ý thoải mái nhưng khí chất lại đặc biệt hơn người, gương mặt tuấn mỹ động lòng người, nụ cười ngọt ngào vô hại. Phát hiện này rất nhanh chóng khiến cho các fan gần đó sôi nổi vây quanh giơ di động lên chụp ảnh, thậm chí có cô nàng lớn mật hỏi to: “Anh trai ơi, anh cũng là minh tinh hả?”
Trì Tu Minh nghe thấy bên này xôn xao, lập tức dừng bước xoay người lại, hắn quét mắt nhìn một lượt rồi dùng vẻ mặt quan tâm thân thiết nói với fans: “Không sao chứ? Mọi người cẩn thận chút nha.”
Các fan trước giờ làm gì có dịp được thần tượng hỏi han ân cần như vậy, lập tức bỏ qua Kỷ Tịch, a a a a a mà hét lên.
Trì Tu Minh kín đáo hướng về Kỷ Tịch nhướng mày đầy ý vị, xoay người bước đi.
Qua cửa soát vé, Trì Tu Minh đang đi phía sau Lâm Tân chợt chậm lại bước chân chờ Kỷ Tịch đến nơi, hắn tháo kính râm xuống rồi cười lạnh một tiếng: “Sao? Trước kia không biết cậu tâm cơ như vậy đấy, fan của tôi cũng đáng để cậu đi chủ động lấy lòng vậy à? Cậu cho rằng bò lên được giường đàn ông rồi, lấy được vài tài nguyên nhỏ lẻ thì sẽ một bước lên trời? Nằm mơ đi!”
Dứt lời xong mắt cũng không liếc nhìn Kỷ Tịch một cái đã nhanh chân đi về phía khoang hạng nhất.
Ngay từ khi hắn nghe nói Kỷ Tịch được chọn tham gia gameshow của đài truyền hình Bắc Thành, hắn vốn không tin. Một kẻ không có diễn xuất, ngay cả chụp tạp chí cũng không xong, mặt than yếu đuối như cậu ta, sao có thể vượt qua những minh tinh hạng nhất đều đang tranh nhau đến đầu rơi máu chảy để có một chỗ đứng trong chương trình này?
Sau đó lại chứng thực được tổ sản xuất quả thật đã ký hợp đồng với Kỷ Tịch, hắn liền mất khống chế nên đã làm loạn ngay tại văn phòng của lão tổng. Công ty quá vô dụng, một nhất ca đỉnh đỉnh là Trì Tu Minh hắn đây, sao có thể chịu được một người không có bất cứ tài cán nào lại bò lên đầu mình. Vừa lúc hợp đồng của hắn và công ty cũng đã đến kỳ hạn, hắn dọa nếu không thay đổi Kỷ Tịch hắn sẽ không gia hạn hợp đồng. Lão tổng đau đầu bất đắc dĩ tìm quan hệ khắp nơi để có thể nhét thêm Trì Tu Minh vào.
Xin cha nhờ mẹ chạy hết một vòng, vậy mà qua bao nhiêu cửa vẫn không có kết quả. Đột nhiên tổ sản xuất chương trình chủ động gọi điện tới, nói có một ông lớn đã chỉ đích danh Trì Tu Minh tham gia vào chương trình này.
Trì Tu Minh mừng rỡ như điên, Kỷ Tịch dựa vào bán mông mới có thể lấy được tài nguyên, Trì Tu Minh hắn lại không cần tốn nhiều sức đã có thể bắt được đến tay. Hơn nữa đây chỉ là một gameshow mà thôi, tài nguyên tiếp theo của Kỷ Tịch còn chưa có gì, căn bản không thể tạo bất cứ uy hiếp nào cho hắn. Thêm nữa, người đứng sau nâng đỡ Kỷ Tịch nếu thật sự có thực lực và coi trọng cậu ta, sao lại có thể để cậu ta tiếp tục bị người khác xem thường trong công ty kia chứ.
Rõ ràng các phương diện so ra đều kém hơn hắn rất nhiều, hiện tại lại đứng cùng điểm xuất phát với hắn, Trì Tu Minh ngẫm lại vẫn cảm thấy tức giận. Hắn hạ quyết tâm, thời điểm quay chương trình sẽ làm cho Kỷ Tịch lộ ra hết mọi khuyết điểm trên ống kính.
Trì Tu Minh ổn định chỗ ngồi xong, mang tai nghe bật nhạc rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Lâm Tân ngồi bên cạnh hắn, lấy lòng muốn nói mấy câu nhưng nửa ngày cũng không tìm được cơ hội.
Kỷ Tịch cùng Tân Võ không nhanh không chậm theo ở phía sau, hai người ngồi vị trí song song với Trì Tu Minh và Lâm Tân, ở giữa cách nhau một cái đường đi.
“Thầy Kỷ.” – Tân Võ lấy từ ba lô ra một hộp điểm tâm tinh xảo: “Nếm thử cái này, ngày hôm qua tôi xếp hàng rất lâu mới mua được đấy.”
Trì Tu Minh mơ hồ loáng thoáng nghe thấy giọng nói, hắn mở to mắt nhìn qua, tên Kỷ Tịch tuyến 18 này lại ngồi vào khoang hạng nhất? Còn trợ lý của cậu ta nữa, vậy mà cũng xứng ngồi cùng khoang?
Hắn giận đến mức tay cũng bắt đầu run lên, tháo tai nghe xuống quay đầu chất vấn Lâm Tân bên cạnh: “Trợ lý của tôi đi cùng vẫn luôn ngồi khoang phổ thông, dựa vào đâu mà tên trợ lý của một đứa tuyến 18 lại được ngồi khoang hạng nhất? Công ty rốt cuộc có ý gì vậy hả, bây giờ anh gọi ngay cho Lý tổng hỏi rõ ràng cho tôi, công ty còn có để nhất ca này vào mắt hay không.”
[ Ngáo: Không nha, t để m lên ghế rồi t ngồi lên đầu m nha:)))) (Xin lỗi mọi người nhưng em nóng máu với thằng này quá:))) ]
Lâm Tân thoáng nhìn qua Kỷ Tịch cùng Tân Võ cũng đang nghiêng đâu nhìn sang đây, anh nhanh chóng nhỏ giọng trấn an Trì Tu Minh: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu bớt giận, trợ lý của Kỷ Tịch không phải của công ty cấp, là cậu ta bỏ tiền mướn người, tất cả chi phí đều do cậu ta chi trả đấy.”
Trì Tu Minh biết Kỷ Tịch trước kia nghèo đến mức một bộ quần áo đàng hoàng cũng không mua nổi, trong lòng hắn nghẹn một hơi: “Được, vậy bây giờ anh đi thăng khoang cho Đại Vĩ, tôi trả tiền.”
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Tịch: Chắc chắn không phải em gây chuyện trước! Lễ thượng vãng lai(*) là truyền thống mỹ đức của nước ta!
[ Lễ thượng vãng lai (礼尚往来): Có qua có lại, ăn miếng trả miếng. ]
Cố Tử An: Tôi tin em.
Cảm tạ các tiểu thiên sứ vì tôi mà cho phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng nha ~
Cảm tạ tiểu thiên sứ cho đầu ra [ địa lôi ]: Tân tân miêu 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ tưới [ dịch dinh dưỡng ]:
Linh đoạn ngàn dặm 10 bình; A Sanh tiểu bằng hữu 2 bình; bỉ ngạn hoa 1 bình;
Phi thường cảm tạ mọi người vẫn luôn ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!
-Hết chương 35-
5 giờ sáng vào một ngày đầu đông, ngoài trời gió lạnh từng cơn thổi tới, đèn đường vàng ấm áp như dải lụa mỏng xé toạc bóng tối thành từng mảnh nhỏ.
Kỷ Tịch quấn chặt áo khoác, trợ lý Tân Võ cũng ngồi bên cạnh, cả hai đang trong chiếc siêu xe bóng loáng sang trọng.
Sau khi Tân Võ gỡ bỏ cảm giác bài xích với công việc mới, lại trải qua thêm vài lần tiếp xúc, y mới phát hiện ông chủ mới đối xử với mọi người rất trầm ổn lại hòa ái mà vẫn vui tính dí dỏm, không hề được sủng mà kiêu, không cậy tài khinh người, không có chút tính xấu hay kiêu ngạo nào của một minh tinh, hai người ngược lại làm việc chung với nhau cực kỳ hòa hợp tự nhiên.
“Thầy Kỷ,” – Tân Võ đưa qua một cái gối kê cổ và một ly thủy tinh: “Còn nửa tiếng nữa mới đến sân bay, cậu ngủ một chút đi, tới nơi tôi gọi cậu dậy.”
Gọi ‘Kỷ tiên sinh’ nghe quá xa lạ, y so Kỷ Tịch lớn hơn hai tuổi nên không thể gọi bằng ‘anh’, Tân Võ liền nhập gia tùy tục dựa theo giới giải trí gọi danh xưng chung là ‘Thầy Kỷ’, mà Kỷ Tịch cũng rất thích cách gọi này, nên cũng để y tùy ý gọi.
“Cảm ơn anh Tân.” – Bên trong xe điều chỉnh độ ấm vừa phải, Kỷ Tịch kéo áo khoác ra một chút, cầm ly uống một hớp, sau khi nếm được hương vị từ thứ nước trong ly mới ngạc nhiên hỏi: “Anh Tân, sao anh biết em thích uống nhất là Bạch trà thế?”
Trong nhà Cố Tử An có rất nhiều loại trà khác nhau, đa số thì cậu sẽ pha loại yêu thích nhất là Bạch trà, nhưng cũng có lúc sẽ tùy tiện có gì uống nấy. Mấy lần Tân Võ đến nhà cậu dường như đều lấy Thiết Quan Âm ra đãi khách.
Tân Võ ăn ngay nói thật: “Thật ra tôi có biết đâu, lúc sáng khi cậu chưa ra khỏi phòng, Cố tổng đã bảo quản gia Lý chuẩn bị ít đồ, trong đó hầu hết là Bạch trà. Cố tổng nói buổi sáng cậu hay có thói quen pha trà, tôi mới nghe theo mà pha ấy chứ.”
Ban đầu y cho rằng ông chủ mới này chỉ là may mắn bò được lên giường Cố tổng sắm vai tình nhân, nhưng sau vài lần tiếp xúc lại phát hiện hoàn toàn không phải như vậy. Y làm bí thư bên cạnh Cố tổng cũng vài năm, trước nay chưa từng thấy Cố tổng vì ai mà tự tay lo liệu chuẩn bị mấy thứ nhỏ nhặt này.
Không riêng gì tối qua gửi tin nói y đến đón trước, sáng nay lại còn ngồi xổm cạnh tủ chén nhìn ngó quan sát một đống loại trà khác nhau, cuối cùng quản gia Lý đi tới nói: “Cậu ấy thích uống Bạch trà nhất”.
Có thể làm cho Cố tổng đặt ở đầu quả tim mà lo lắng, chứng minh được ông chủ mới này chắc chắn có chỗ hơn người.
“Anh Cố sao?” – Thời điểm Kỷ Tịch bị đồng hồ báo thức vang lên vào 4 giờ rưỡi sáng làm cho thức giấc, Cố Tử An còn đang ôm cậu ngủ rất ngon lành, cậu vì không muốn đánh thức hắn nên đã thật cẩn thận nhẹ nhàng xuống giường đi lầu một rửa mặt. Chẳng lẽ khi cậu thức dậy thì Cố Tử An cũng tỉnh theo? Còn……còn chuẩn bị cho cậu những thứ quen dùng hằng ngày?
Khóe môi cậu không tự giác gợi lên một độ cung thật đẹp, giọng nói cũng có chút sung sướng không dễ phát hiện, cậu tò mò hỏi Tân Võ: “Anh Tân này, vừa rồi mấy giờ anh tới đón em vậy?”
Tân Võ: “Bốn giờ.”
“Ồ.” – Kỷ Tịch không hỏi thêm gì nữa mà đeo gối cổ lên, thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi. Cậu giơ tay phải lên trước mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, trên đó còn lưu lại chút vị tanh nhàn nhạt. Mùi hương này, là hương vị duy nhất thuộc về Cố Tử An.
[ Ngáo: Nà ní?!?!?! Tròi mọe, chưa gì đã có mùi tanh ròi huhu:))))))))))) ]
Tối qua sau khi Cố Tử An đi vào phòng vệ sinh, Kỷ Tịch đợi trên giường cả nửa ngày cũng không thấy hắn trở ra. Cậu đứng lên đi đến nhẹ gõ cửa phòng tắm, nghe được Cố Tử An dùng giọng điệu bất ổn nói vọng ra câu “Vào đi”. Cửa còn chưa kịp mở hết, cậu đã bị Cố Tử An đột ngột kéo đến dưới vòi sen.
Hai người phút chốc ướt đẫm từ trên xuống dưới, cách màn hơi nước ấm nóng, hai đôi mắt như xoáy sâu vào nhau nhìn đối phương, sau đó vô cùng ăn ý vội vàng ngậm lấy môi người kia, nụ hôn vừa kịch liệt lại ẩm ướt nóng hổi cứ thế phát sinh vô cùng tự nhiên.
Cũng không biết là ai chủ động trước, hai người liền dùng tay giải tỏa dục vọng cùng khát khao đã lâu cho nhau.
Kỷ Tịch miên man nghĩ đến dư vị sảng khoái vui sướng của tối qua, kỹ thuật hôn của Cố Tử An đã rất tiến bộ, cách dùng tay thì…… Nghĩ đến đây đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tân Võ ở bên cạnh vang lên: “Thầy Kỷ, đến sân bay rồi, chúng ta xuống thôi.”
Kỷ Tịch ngây người, tối qua Cố Tử An tuốt giúp cậu, quá mức hưng phấn cùng kích thích cũng không đến nửa tiếng, bây giờ chỉ hồi tưởng trong chốc lát mà chưa gì nửa tiếng đã trôi qua rồi?
Thầy Kỷ bỏ gối cổ xuống, quản tốt biểu cảm trên gương mặt, vô cùng bình tĩnh đáp: “Được.”
Đang muốn xuống xe, Tân Võ nhào qua giữ tay cậu lại, vừa đội mũ đeo khẩu trang giúp cậu vừa nói: “Bị fan nhận ra thì rất phiền toái, vẫn nên che giấu một chút.”
Kỷ Tịch buồn cười: “Cảm ơn anh Tân đã chu đáo như vậy nha, chỉ là tôi làm gì có fan chứ.” – Tuy nói vậy nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi yên chờ Tân Võ ‘ngụy trang’ cho mình.
Tân Võ thấy Kỷ Tịch vô cùng phối hợp, kéo kỹ khẩu trang cho cậu xong, cười nói: “Phòng bị cho tình huống xấu nhất, nếu không thì xem như tập luyện trước cho sau này.”
Kỷ Tịch ngại đeo khẩu trang có chút khó thở, cậu dứt khoát kéo nó xuống tận cằm. Quả nhiên, hai người đi một đường từ sảnh lớn đến tận nơi gửi hành lý vô cùng thông thoáng, tuy có nhiều lúc vài người thấy cậu khí chất quá xuất sắc nên luôn tò mò nhìn nhiều hơn một chút, nhưng cũng không có bất kì ai nhận ra cái tên diễn viên Kỷ Tịch này.
Khi sắp xếp xong việc ký gửi hành lý, Kỷ Tịch nhận được điện thoại của người đại diện Lâm Tân: “Kỷ Tịch, cậu đang đến sân bay à?”
Kỷ Tịch nghe thấy âm thanh ồn ào phía bên đối phương: “Tôi đang qua cửa an ninh rồi. Anh Lâm, khi nào anh đến?”
Kỷ Tịch nghe thấy Lâm Tân cố gắng gào to: “Tôi sẽ gặp cậu ở phòng nghỉ.”
Kỷ Tịch cúp điện thoại, đột nhiên phía sau lưng vang lên một trận hoan hô cùng tiếng thét chói tai, cậu quay đầu lại nhìn thì thấy một rừng fan đứng thành vòng tròn, trong tay cầm các bảng đèn màu cùng camera giơ lên, không ngừng hướng về người giữa trung tâm vòng tròn chụp ảnh và điên cuồng gào thét.
“Mama vĩnh viên yêu con!”
“Anh ơi anh đẹp trai quá đi a a a a a a……”
“Trì Tu Minh, Trì Tu Minh, Trì Tu Minh……”
……
Làm thủ tục ký gửi hành lý xong, hai người đến lối đi VIP qua cửa an ninh. Tân Võ quan sát thần sắc Kỷ Tịch, nói: “Thầy Kỷ, cậu rất nhanh cũng sẽ có nhiều fan thôi.”
Kỷ Tịch quay đầu lại nhìn Trì Tu Minh chen chúc di chuyển trong đám đông, thở dài nói: “Như bây giờ vẫn thoải mái hơn.” – Trong giọng nói rõ ràng nửa phần hâm mộ cũng không có.
Ban đầu cậu cũng không có ý định sẽ nổi tiếng, hiện tại lựa chọn làm minh tinh cũng chỉ là kế sách tạm thời để giải quyết cuộc sống khó khăn này mà thôi.
Trong mắt Tân Võ hiện lên một tia kinh ngạc, ông chủ mới này của y tuổi còn trẻ mà có thể suy nghĩ thấu đáo như thế, lòng thưởng thức và kính nể của y cũng vì thế tăng thêm vài phần.
Kỷ Tịch cùng Tân Võ đi qua cửa an ninh, hai người chọn một chỗ ngồi trong phòng chờ danh cho khách VIP. Kỷ Tịch tháo mũ và khẩu trang xuống, lấy kịch bản mà tối qua vẫn chưa xem xong từ ba lô ra im lặng đọc.
“Thầy Kỷ.” – Tân Võ dùng khuỷu tay đụng nhẹ vào cậu: “Anh Lâm tới.”
Kỷ Tịch nghe vậy ngẩng đầu thấy Lâm Tân xuất hiện ngay cửa phòng chờ, cậu đứng lên chuẩn bị vẫy tay với anh, lúc này phía sau Lâm Tân lại có thêm hai người, một người đeo kính râm mặc một thân quần áo chỉn chu đẹp mắt là Trì Tu Minh, người còn lại tay cầm ly nước đi theo sau, hẳn là trợ lý của hắn.
Đối với việc Lâm Tân và Trì Tu Minh cùng nhau xuất hiện, Kỷ Tịch cũng không nghĩ nhiều, có lẽ là phía công ty cho xe đến đón vì mọi người đều cùng đường đến sân bay, thẳng đến khi sau đó cũng không thấy ai tới nữa, Kỷ Tịch mới mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Ba người đi đến trước mặt Kỷ Tịch, Lâm Tân còn chưa kịp mở lời thì Trì Tu Minh đã nhanh hơn một bước nói chuyện với cậu: “Kỷ Tịch, để cậu chờ lâu rồi. Aizzz, fan của tôi thật sự nhiều quá nên không có cách nào, tôi đi đến đâu cũng bị sự chú ý vây đến phiền, không có chút không gian riêng tư nào cả, tôi rất hâm mộ cậu không có fan nào vây quanh đấy. À đúng rồi, người đại diện của tôi vừa xin nghỉ một năm để sinh con, chắc cậu cũng biết chuyện này nhỉ, bây giờ công ty đã sắp xếp anh Lâm làm người đại diện của tôi rồi.” – Hắn dừng một chút, liếc mắt đầy ẩn ý tiếp tục nói: “Kỷ Tịch, cậu không ngại đúng không?”
Kỷ Tịch thầm nghĩ, trong tay Lâm Tân có đến vài nghệ sĩ, giờ thêm một người cũng không đến phiên mình cần để ý hay không.
Nhưng nếu nói người đại diện của Trì Tu Minh xin nghỉ, công ty cũng còn vài người có năng lực và thâm niên so với Lâm Tân nổi trội hơn, dựa theo địa vị nhất ca của Trì Tu Minh ở công ty, sao lại có thể để Lâm Tân làm đại diện của hắn.
Nhớ đến tin tức mấy hôm trước Lãnh Ngạn nói với cậu, Kỷ Tịch liền minh bạch đây là Trì Tu Minh đang nhắm vào mình.
Kỷ Tịch lễ phép lại xa cách mà cười: “Anh Minh cứ nói đùa, tôi đương nhiên tôn trọng quyết định của công ty, hơn nữa được cùng người đại diện với anh Minh đây quả thật là vinh hạnh cho tôi quá.”
Trì Tu Minh trên mặt đeo kính râm, cậu không nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn, chỉ nghe hắn phát ra tiếng hừ nhẹ từ trong mũi, xoay người đi đến chỗ đối diện ngồi xuống, mà trợ lý của hắn cũng nhanh chóng chạy theo sau.
Lâm Tân cười nhẹ gật đầu chào Kỷ Tịch, anh nhìn Trì Tu Minh, lại nhìn Kỷ Tịch một hồi, cuối cùng vẫn là xoay người đi đến bên cạnh Trì Tu Minh ngồi xuống.
Cũng may rất nhanh trên loa phát ra tiếng thông báo, Lâm Tân nhắc nhở Trì Tu Minh mang theo tai nghe di động: “Tu Minh, chúng ta đi thôi.”
Trì Tu Minh không nhìn Kỷ Tịch lấy một cái, đứng dậy đi ra ngoài. Cậu cũng không đặt thái độ của hắn ở trong lòng, ngược lại vỗ vỗ vai Tân Võ, hỏi: “Anh Tân, chỗ ngồi của chúng ta gần nhau sao?”
“Ừ.” – Tân Võ sâu xa liếc mắt nhìn thoáng qua Trì Tu Minh, gật đầu với Kỷ Tịch: “Cố tổng đã thăng khoang cho tôi.”
Bên ngoài phòng chờ vẫn luôn bị fan vây kín, thấy Trì Tu Minh bước ra thì lập tức ào ào xông lên.
“Anh ơi, hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé, buổi tối nhớ đi ngủ sớm một chút đó.”
“Anh yêu ơi, hành trình lần này của anh mấy ngày vậy, nhóm Trì Đường sẽ đến thăm ban nha.”
“Anh ơi, bên ngoài nhìn anh đẹp hơn trên ảnh luôn đó.”
……
Trợ lý Trì Tu Minh và Lâm Tân đều chắn ở phía trước người hắn ngăn chặn những fan quá khích, Trì Tu Minh vẫy tay với các fan, đeo kính râm khí thế hiên ngang đi đến cửa soát vé.
Các fan thấy thần tượng của mình đã nhanh chóng sắp đi, không biết khi nào mới có thể gặp lại, các cô gái không màng mọi ánh mắt xung quanh, cố gắng chạy đến gần Trì Tu Minh điên cuồng chụp ảnh, người trước người sau bao vây hắn tại cửa, còn có người chạy vội đến giơ di động lên cao mà quay chụp.
Kỷ Tịch nhìn nhưng cô gái tuổi còn nhỏ này, còn không lớn bằng học sinh ở thế giới mà cậu giảng dạy, họ đang điên cuồng gào thét, như liều mạng bất chấp tất cả, dù có té ngã hay đạp lên nhau cũng không màng.
Bên cạnh có một cái máy dọn vệ sinh tự động đang chạy, một cô gái gần đó chỉ lo chụp Trì Tu Minh nên căn bản không nhìn thấy, những người khác đều tập trung lực chú ý lên người Trì Tu Minh, Kỷ Tịch tiến lên một bước, ngay lúc cô gái kia sắp đụng phải cái máy, cậu lặng lẽ kéo cô trở lại.
Cô gái theo lực kéo của Kỷ Tịch nhào vào người cậu, ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh chàng siêu cấp đẹp trai trước mặt, lại quay đầu nhìn máy vệ sinh tự động, với kinh nghiệm truy tinh phong phú thì cô lập tức hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nếu không nhờ anh chàng đẹp trai này, cô chắc chắn sẽ bị đập đầu vào máy vệ sinh rồi bị thương mất. Cô đỏ mặt nhìn Kỷ Tịch: “Cảm ơn anh nha.”
Ở phía sau có fan vô tình ngay lúc ấy đã ghi lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra, mắt thấy anh trai nhỏ này ăn mặc có chút tùy ý thoải mái nhưng khí chất lại đặc biệt hơn người, gương mặt tuấn mỹ động lòng người, nụ cười ngọt ngào vô hại. Phát hiện này rất nhanh chóng khiến cho các fan gần đó sôi nổi vây quanh giơ di động lên chụp ảnh, thậm chí có cô nàng lớn mật hỏi to: “Anh trai ơi, anh cũng là minh tinh hả?”
Trì Tu Minh nghe thấy bên này xôn xao, lập tức dừng bước xoay người lại, hắn quét mắt nhìn một lượt rồi dùng vẻ mặt quan tâm thân thiết nói với fans: “Không sao chứ? Mọi người cẩn thận chút nha.”
Các fan trước giờ làm gì có dịp được thần tượng hỏi han ân cần như vậy, lập tức bỏ qua Kỷ Tịch, a a a a a mà hét lên.
Trì Tu Minh kín đáo hướng về Kỷ Tịch nhướng mày đầy ý vị, xoay người bước đi.
Qua cửa soát vé, Trì Tu Minh đang đi phía sau Lâm Tân chợt chậm lại bước chân chờ Kỷ Tịch đến nơi, hắn tháo kính râm xuống rồi cười lạnh một tiếng: “Sao? Trước kia không biết cậu tâm cơ như vậy đấy, fan của tôi cũng đáng để cậu đi chủ động lấy lòng vậy à? Cậu cho rằng bò lên được giường đàn ông rồi, lấy được vài tài nguyên nhỏ lẻ thì sẽ một bước lên trời? Nằm mơ đi!”
Dứt lời xong mắt cũng không liếc nhìn Kỷ Tịch một cái đã nhanh chân đi về phía khoang hạng nhất.
Ngay từ khi hắn nghe nói Kỷ Tịch được chọn tham gia gameshow của đài truyền hình Bắc Thành, hắn vốn không tin. Một kẻ không có diễn xuất, ngay cả chụp tạp chí cũng không xong, mặt than yếu đuối như cậu ta, sao có thể vượt qua những minh tinh hạng nhất đều đang tranh nhau đến đầu rơi máu chảy để có một chỗ đứng trong chương trình này?
Sau đó lại chứng thực được tổ sản xuất quả thật đã ký hợp đồng với Kỷ Tịch, hắn liền mất khống chế nên đã làm loạn ngay tại văn phòng của lão tổng. Công ty quá vô dụng, một nhất ca đỉnh đỉnh là Trì Tu Minh hắn đây, sao có thể chịu được một người không có bất cứ tài cán nào lại bò lên đầu mình. Vừa lúc hợp đồng của hắn và công ty cũng đã đến kỳ hạn, hắn dọa nếu không thay đổi Kỷ Tịch hắn sẽ không gia hạn hợp đồng. Lão tổng đau đầu bất đắc dĩ tìm quan hệ khắp nơi để có thể nhét thêm Trì Tu Minh vào.
Xin cha nhờ mẹ chạy hết một vòng, vậy mà qua bao nhiêu cửa vẫn không có kết quả. Đột nhiên tổ sản xuất chương trình chủ động gọi điện tới, nói có một ông lớn đã chỉ đích danh Trì Tu Minh tham gia vào chương trình này.
Trì Tu Minh mừng rỡ như điên, Kỷ Tịch dựa vào bán mông mới có thể lấy được tài nguyên, Trì Tu Minh hắn lại không cần tốn nhiều sức đã có thể bắt được đến tay. Hơn nữa đây chỉ là một gameshow mà thôi, tài nguyên tiếp theo của Kỷ Tịch còn chưa có gì, căn bản không thể tạo bất cứ uy hiếp nào cho hắn. Thêm nữa, người đứng sau nâng đỡ Kỷ Tịch nếu thật sự có thực lực và coi trọng cậu ta, sao lại có thể để cậu ta tiếp tục bị người khác xem thường trong công ty kia chứ.
Rõ ràng các phương diện so ra đều kém hơn hắn rất nhiều, hiện tại lại đứng cùng điểm xuất phát với hắn, Trì Tu Minh ngẫm lại vẫn cảm thấy tức giận. Hắn hạ quyết tâm, thời điểm quay chương trình sẽ làm cho Kỷ Tịch lộ ra hết mọi khuyết điểm trên ống kính.
Trì Tu Minh ổn định chỗ ngồi xong, mang tai nghe bật nhạc rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Lâm Tân ngồi bên cạnh hắn, lấy lòng muốn nói mấy câu nhưng nửa ngày cũng không tìm được cơ hội.
Kỷ Tịch cùng Tân Võ không nhanh không chậm theo ở phía sau, hai người ngồi vị trí song song với Trì Tu Minh và Lâm Tân, ở giữa cách nhau một cái đường đi.
“Thầy Kỷ.” – Tân Võ lấy từ ba lô ra một hộp điểm tâm tinh xảo: “Nếm thử cái này, ngày hôm qua tôi xếp hàng rất lâu mới mua được đấy.”
Trì Tu Minh mơ hồ loáng thoáng nghe thấy giọng nói, hắn mở to mắt nhìn qua, tên Kỷ Tịch tuyến 18 này lại ngồi vào khoang hạng nhất? Còn trợ lý của cậu ta nữa, vậy mà cũng xứng ngồi cùng khoang?
Hắn giận đến mức tay cũng bắt đầu run lên, tháo tai nghe xuống quay đầu chất vấn Lâm Tân bên cạnh: “Trợ lý của tôi đi cùng vẫn luôn ngồi khoang phổ thông, dựa vào đâu mà tên trợ lý của một đứa tuyến 18 lại được ngồi khoang hạng nhất? Công ty rốt cuộc có ý gì vậy hả, bây giờ anh gọi ngay cho Lý tổng hỏi rõ ràng cho tôi, công ty còn có để nhất ca này vào mắt hay không.”
[ Ngáo: Không nha, t để m lên ghế rồi t ngồi lên đầu m nha:)))) (Xin lỗi mọi người nhưng em nóng máu với thằng này quá:))) ]
Lâm Tân thoáng nhìn qua Kỷ Tịch cùng Tân Võ cũng đang nghiêng đâu nhìn sang đây, anh nhanh chóng nhỏ giọng trấn an Trì Tu Minh: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu bớt giận, trợ lý của Kỷ Tịch không phải của công ty cấp, là cậu ta bỏ tiền mướn người, tất cả chi phí đều do cậu ta chi trả đấy.”
Trì Tu Minh biết Kỷ Tịch trước kia nghèo đến mức một bộ quần áo đàng hoàng cũng không mua nổi, trong lòng hắn nghẹn một hơi: “Được, vậy bây giờ anh đi thăng khoang cho Đại Vĩ, tôi trả tiền.”
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Tịch: Chắc chắn không phải em gây chuyện trước! Lễ thượng vãng lai(*) là truyền thống mỹ đức của nước ta!
[ Lễ thượng vãng lai (礼尚往来): Có qua có lại, ăn miếng trả miếng. ]
Cố Tử An: Tôi tin em.
Cảm tạ các tiểu thiên sứ vì tôi mà cho phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng nha ~
Cảm tạ tiểu thiên sứ cho đầu ra [ địa lôi ]: Tân tân miêu 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ tưới [ dịch dinh dưỡng ]:
Linh đoạn ngàn dặm 10 bình; A Sanh tiểu bằng hữu 2 bình; bỉ ngạn hoa 1 bình;
Phi thường cảm tạ mọi người vẫn luôn ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!
-Hết chương 35-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.