Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời
Chương 16: Tâm hữu linh tê (*)
Tịch Thủy Cách
31/07/2021
[ (*) trong câu "Tâm hữu linh tê nhất điểm thông": những người có
lòng sẽ mang suy nghĩ giống nhau. Tương tự như câu "tâm linh tương
thông" nhưng thường được dùng trong mối quan hệ tình yêu. ]
Lòng bàn tay Kỷ Tịch bị Cố Tử An ấn có hơi ngứa, cậu muốn rút tay mình về: “Anh Cố, tay anh đã đỡ hơn chưa?”
Tay phải Cố Tử An nắm lấy những ngón tay thon dài mảnh khảnh, tay trái vẫn xoa bóp đốt ngón tay phiếm hồng của cậu: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Kỷ Tịch nắm tay lại, hơi dùng sức muốn gỡ tay hắn ra: “Tốt rồi thì anh mau buông em ra......”
“Tử An, Tiểu Tịch mau tới ăn cơm thôi!” - Lý quản gia từ phòng bếp ló đầu ra, chớp mắt đã thấy hai người ngồi ở trên sô pha dựa vào sát nhau, ngươi sờ tay ta, ta sờ chân của ngươi, ông tự thấy mình đúng là không có mắt nên mới quấy rầy đến đôi tình lữ yêu đương. Lý quản gia phi thường hối hận, vội rút đầu về nói: “Hai người cứ tiếp tục làm việc của mình đi, cơm có thể đợi chút rồi ăn sau cũng được.”
Kỷ Tịch không nhịn cười ra tiếng: “Chú Lý cũng thật cởi mở.”
Cố Tử An thuận thế buông tay, đi xuống phòng ăn trước một bước.
Kỷ Tịch ngửi thấy trong bếp bay ra mùi thịt kho tàu, cả một buổi sáng lăn lộn cậu xác thật đã rất đói bụng nên vội đứng dậy đi theo sau Cố Tử An. Nghĩ một chút, cậu đi nhanh đến dùng khuỷu tay đụng nhẹ hắn, thần bí hề hề ghé sát vào hắn nhỏ giọng: “Anh Cố này, anh làm rồi đúng không?”
“Cái gì?” - Cố Tử An kéo ghế ngồi xuống, không hiểu ý cậu là gì.
Kỷ Tịch cảm thấy ngồi đối diện hắn không tiện nói chuyện, dứt khoát kéo cái ghế bên cạnh Cố Tử An ra, dựa gần hắn ngồi xuống, kề tai hắn thấp giọng: “Những cậu thanh niên tươi trẻ đó, bằng không sao chú Lý lại tỏ ra quen thuộc như thế chứ.”
Đối với những thứ liên quan đến vấn đề riêng tư nhạy cảm này, Cố Tử An lại không để ý lắm. Hắn câu lên nửa khóe miệng: “Sao, cậu sợ à?”
“Gì cơ?” - Bây giờ đến lượt Kỷ Tịch ngây ngốc.
Cố Tử An thoáng nhích người kéo ra một khoảng cách với Kỷ Tịch, ánh mắt không rõ ý vị đảo qua khuôn mặt nhỏ của cậu, tiếp đến là ngực, eo bụng, đùi...
Kỷ Tịch lập tức hiểu ngay, cậu lại tỏ vẻ không hề gì mà thản nhiên lấy một cái bánh gạo đen trong dĩa cắn một miếng, vừa nhai lớp vỏ đen thơm ngọt vừa lầu bầu nói: “Người giàu nhất ngủ với diễn viên nhỏ tuyến mười tám, nghĩ sao cũng thấy em không bị thiệt mà, nhưng quả thật em rất sợ đó.”
Cố Tử An nhìn cậu chằm chằm, ý vị thâm trường mà hỏi lại: “Sợ cái gì?”
Kỷ Tịch nghiêng đầu cười xấu xa vẫy tay với hắn.
Khoảng cách giữa hai người vốn dĩ rất gần, Cố Tử An có thể nhìn thấy đầu lưỡi đỏ hồng cùng miếng bánh nhỏ còn vương trên khóe miệng cậu, ma xui quỷ khiến mà thử thăm dò, liền nghe thấy cậu nhóc này dùng giọng nói mềm mại như mèo nhỏ khẽ nói: “Sợ anh làm không tốt đó.”
Kỷ Tịch nói xong lập tức đứng lên, nhìn gương mặt cứng đờ của Cố Tử An, cười haha chạy đến phía đối diện ngồi xuống.
Cố Tử An chậm rãi ngồi thẳng người, thấy Lý quản gia bưng khay đi tới đây.
“Tiểu Tịch, mau nếm thử thịt kho tàu chú làm này, đây là sở trường của chú đó, là món Tử An thích nhất.” - Lý quản gia cười ha hả đem khay đồ ăn đặt từng món lên bàn cơm: “Ăn xong thì cứ để chén đũa đó, lát nữa chú rửa cho.”
Kỷ Tịch: “Chú Lý, chú không cùng ăn với bọn cháu sao?”
Chú Lý vừa đi ra ngoài vừa nói: “Hai người cứ ăn đi, chú đi tìm lão Tần uống vài ly đây.”
Cố Tử An đem thịt kho tàu để trước mặt mình, đẩy hết nấm hương rau xanh cùng canh cà chua trứng qua phía Kỷ Tịch.
Sở hà Hán giới(*), phân chia rõ ràng.
[ (*) Sở hà Hán giới: (sông nước Sở, biên giới nước Hán), một câu trên bàn cờ tướng, giữa bàn cờ có một dải trống phân chia hai quân đỏ đen, câu này dựa trên truyền thuyết cờ tướng bắt nguồn từ cuộc chiến tranh hai nước Sở Hán.]
“Anh Cố, em cũng muốn ăn thịt.” - Kỷ Tịch nuốt nước miếng, đáng thương vô cùng nhìn thịt kho có màu vàng ươm thơm nức mũi trên bàn.
Cố Tử An gắp một miếng thịt giơ lên đung đưa trước mũi Kỷ Tịch: “Thật ngại quá, đây là phần ăn của riêng tôi.”
Kỷ Tịch nhìn miếng thịt gần đến miệng rồi lại bị hắn dứt khoát cho vào mồm nhai nhai, cậu cực kì bi phẫn: “Anh Cố, anh là đồ giai cấp tư sản mang thù tàn nhẫn mất nhân tính với tầng lớp nghèo khổ có biết không.”
Cố Tử An không để ý đến cậu, chỉ lo nhai thịt trong miệng rồi thỏa mãn bình luận: “Thịt mềm thật đấy, tan trong miệng, béo mà không ngán.”
Kỷ Tịch nhìn mấy món chay trước mặt mình, liếm môi hướng về Cố Tử An ra vẻ chịu thua: “Anh Cố, người ta đang trong giai đoạn phát triển đó, anh phải để em ăn thịt mới lớn được chứ. Anh Cố ơi em biết sai rồi mà, thật ra anh làm tốt lắm, sau này em sẽ không bao giờ nói linh tinh nữa đâu.”
Thấy Cố Tử An vẫn không dao động, cậu thở dài thành thật gắp mấy miếng nấm hương, lại chan ít canh cà chua trứng vào chén cơm của mình. Tuy rằng nấm hương rất nhạt, canh trứng lại hơi mặn, cậu cũng không kén chọn mà ăn vào.
Thế nhưng mắt cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người đối diện, thấy Cố Tử An đang lo ăn cơm trong chén, cậu cầm đũa nhanh chóng gắp một miếng lớn từ tô thịt kho tàu kia. Thịt còn chưa bỏ vào miệng đã không nhịn được mà cười ha ha: “Anh Cố nè, em cướp được rồi.”
Cố Tử An bỏ đũa xuống, rất hứng thú nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia đang cười rộ lên thật khiến cho người ta vui vẻ: “Thèm đến vậy hả?”
Thịt vừa bỏ vào miệng, Kỷ Tịch đột nhiên lại phun ra: “Này là cái gì vậy?” - Vừa mặn vừa chua, không hề ngon như bẻ bề ngoài, căn bản là không thể ăn nổi.
Cậu cầm ly nước bên cạnh lên uống một ngụm lớn, đồng cảm nhìn Cố Tử An: “Anh Cố, chú Lý ngày thường nấu cơm đều như như thế này sao?”
“Cũng không khác lắm.” - Cố Tử An lại gắp thêm miếng thịt kho tàu, tiếp tục ăn cơm.
Kỷ Tịch nhìn hắn chằm chằm, không hỏi hắn làm sao ăn được thức ăn khó nuốt như vậy. Hắn có thể từ một tên pháo hôi bị nhà họ Cố ức hiếp cô lập vùng dậy trở thành người giàu nhất thành B, đương nhiên đã chịu không ít khổ cực mà người thường không thể tưởng tượng được, mấy miếng thịt kho tàu khó nuốt này quả thật có tính là cái gì đâu.
Kỷ Tịch rất khâm phục và thưởng thức dạng người ẩn nhẫn cứng cỏi này, suy nghĩ một lúc, cậu đề nghị: “Anh Cố, chúng ta thương lượng cái đi.”
Cố Tử An liếc cậu: “Nói.”
Kỷ Tịch: “Về sau chỉ cần em không có công tác, em sẽ nấu cơm cho anh mỗi ngày.”
Cố Tử An khẽ cười một tiếng: “Trước mắt xem ra đây là một giao dịch rất tốt nhỉ.”
Kỷ Tịch hiểu ngay hắn đang nói mình là một tên tuyến mười tám không tài nguyên. Bị hắn vạch trần mà Kỷ Tịch cũng không giận: “Anh Cố, anh nhẫn tâm để bạn trai mình trở thành một ông chồng của gia đình hằng ngày nấu cơm thôi sao? Anh không muốn cậu ấy tỏa sáng rực rỡ trước mặt mọi người sao? Anh không muốn khiến cậu ấy vui vẻ cả thể xác lẫn tinh thần để nâng cao chất lượng thức ăn à? Cậu ấy tuy rằng là bình hoa, nhưng bình hoa này cũng có người theo đuổi đó!”
“Cậu im miệng.” - Cố Tử An bị cậu ồn ào đến đau đầu: "Muốn tài nguyên gì?”
Kỷ Tịch nhớ ngày hôm qua bị Cố Tử An hố một vố đi thử vai diễn có yêu cầu cực cao, một giây sau trên mặt đã hạ xuống cảm xúc: “Anh Cố, buổi thử vai hôm qua em làm rối tinh rối mù, anh xem bình hoa như em có thể đảm nhiệm tài nguyên gì bây giờ? Em cũng không muốn ở bên ngoài làm anh mất mặt đâu.”
Trong đầu Cố Tử An hiện lên ba bản video của buổi thử vai đã xem hôm qua, cận nhóc này diện mạo dáng người khí chất khả năng ăn nói rất có tài, nhìn ra toàn bộ giới giải trí cũng coi như là nhân tài kiệt xuất trong đó. Chỉ bởi vì không có danh khí, không có bối cảnh, không có vai diễn ấn tượng còn bị người người châm chọc mỉa mai. Không nói ai khác, ngay cả giọng điệu của đạo diễn Quan hôm qua đều tràn ngập khinh thường đối với Kỷ Tịch.
Vậy hắn sẽ cho cậu bậc thang để cậu có thể đi lên. Cố Tử An buông chén đũa, liếc mắt nhìn Kỷ Tịch một cái: “Buổi tối có một bữa tiệc rượu, cậu đi cùng tôi.”
Trong lòng Kỷ Tịch nhảy nhót, ngoài miệng lại ngạo kiều: “Đương nhiên không có người dẫn đường em sẽ không đi đâu.”
Cố Tử An xoay người lên lầu, Kỷ Tịch về phòng ngủ trưa.
Trong lúc mơ màng ngủ, Kỷ Tịch bị tiếng chim hót đánh thức, nhìn đồng hồ đã là bốn giờ chiều, cậu xốc chăn lên bước xuống giường rửa mặt. Chợt mơ hồ nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, cậu mở cửa ra vừa lúc Lý quản gia cầm cái chén nhỏ đang đứng chờ.
Thấy cậu mở cửa, Lý quản gia lập tức lên tiếng chào, ôm cái chén trong tay như dâng cống phẩm: “Tiểu Tịch, cháu cuối cùng thức rồi, cháu mà không dậy chú cũng phải gõ cửa đấy. Nào, mau nếm thử cái này.”
Kỷ Tịch chợt kinh ngạc vui mừng: “Mứt lê!” - Tối qua nồi mứt lê kia đang làm một nửa đã bị Cố Tử An cắt ngang, cậu vẫn còn canh cánh trong lòng đây này.
Khuôn mặt Lý quản gia mang đầy chờ mong: “Nếm thử xem mùi vị thế nào.”
Kỷ Tịch đột nhiên nhớ tới thịt kho tàu khó nuốt vào buổi trưa, nhìn cái thứ trong chén mang màu vàng óng trong trẻo, cậu dần bình tĩnh lại, nói gần nói xa: “Chú Lý này, anh Cố đang ở dưới hả? Cháu muốn cùng ăn với anh ấy.”
Lý quản gia: “Ngài ấy nếm qua rồi. Không phải hôm qua cháu bị bệnh sao? Ngài ấy dặn chú khuyên cháu ăn nhiều một chút.”
Kỷ Tịch thoái thác không được nữa, thấy chú Lý càng thêm nhiệt tình, cậu đành cắn chặt răng, dùng cái muỗng múc một miếng nhỏ nhắm mắt bỏ vào miệng.
"Ngon quá!” - Hương vị chua ngọt ngon miệng, mùi vị đậm đà, so với bữa cơm trưa kia quả thực là trên trời dưới đất. Kỷ Tịch giữa trưa vốn không ăn no, cậu liền một phen tiếp nhận cái chén, lại múc một muỗng lớn cho vào miệng, trong mắt tỏa ra ánh sáng không thể tin được: “Chú Lý, sao chú lại làm món này?”
Lý quản gia rốt cuộc cũng nghe được lời khích lệ, ông vô cùng kích động: “Chú sao làm được món này, Tử An nói phải thử xem sao, ngài ấy tìm kiếm hướng dẫn trên mạng, vừa làm vừa chỉ cho chú, chúng ta làm vài lần mới thành công.”
Vậy mà lại là Cố Tử An.
Kỷ Tịch hơi tò mò hỏi Lý quản gia: “Anh Cố có phải rất tốt không?”
Nhớ tới gương mặt vạn năm băng sơn kia của Cố Tử An, Lý quản gia quyết định tạo cho hắn chút hình tượng người đàn ông ấm áp: “Tử An đương nhiên tốt rồi! Ngài ấy đối với chúng ta đều đặc biệt tốt luôn, cả Liễu Ấp, cả lão Tần, cả chú nữa……”
“Cảm ơn chú Lý, buổi tối cháu còn phải ra ngoài một chuyến, cháu đi thay quần áo trước.” - Kỷ Tịch đem mứt lê trong chén ba muỗng ăn hết, cầm chén đưa vào tay Lý quản gia, đóng cửa lại.
Không phải chỉ đặc biệt tốt với cậu là được, vậy cậu an tâm rồi.
Đứng trước tủ quần áo chọn chọn lựa lựa nửa ngày, Kỷ Tịch lấy một bộ âu phục Armani màu xám đậm, thiếu niên trong gương môi hồng răng trắng khí thế hiên ngang, đẹp đến mức không có bạn luôn.
Cậu nhìn đồng hồ, đã sáu giờ hơn, mở cửa ra ngoài, vừa lúc trông thấy Cố Tử An từ trên lầu đi xuống.
Kỷ Tịch nhìn người trước mặt thân cao chân dài vô cùng tuấn mỹ, nhớ tới chén mứt lê kia, đi đến trước hai bước: “Anh Cố, thật là tâm hữu linh tê(*) nha, hai ta mặc cùng một kiểu này!”
[ (*) Ngáo đã chú thích trên đầu rồi ạ, ý nghĩa tương tự câu "tâm linh tương thông". ]
Cố Tử An liếc mắt một cái nhìn Kỷ Tịch, vẻ mặt thản nhiên nghiêng người bước qua cậu, chân cũng không dừng: “Đụng hàng không đáng sợ.” - Ai mặc xấu hơn mới đáng sợ.
Kỷ Tịch không ngờ người này cũng biết nói đùa, chạy chậm đuổi theo sau cười cười: “Anh dẫn em ra ngoài, em mà xấu thì anh nhất định cũng sẽ mất mặt đó.”
Trong viện có chiếc Rolls-Royce đang đậu, Cố Tử An cùng Kỷ Tịch một trái một phải ngồi vào.
Liễu Ấp trong xe nhìn hai người bọn họ bước tới cũng bị làm cho ngây người. Cố Tử An từ trước đến nay đẹp trai đến nỗi mười mét xung quanh đều không có một ngọn cỏ, vậy mà bây giờ đi bên cạnh Kỷ Tịch một thân khí chất thiếu gia quý tộc, thế mà lại có cảm giác cực kỳ xứng đôi.
Y ngồi trên ghế phụ quay người ra sau, muốn xác nhận với Cố Tử An: “Tử An, hai người đang mặc đồ đôi đi dự tiệc đấy à?”
Cố Tử An thấy y dong dài đến phiền nên không để ý đến y nữa.
Liễu Ấp thấy Cố Tử An không phản ứng, đành phải chuyển hướng qua Kỷ Tịch: “Kỷ Tịch, Tử An chưa bao giờ tham gia loại tiệc rượu thế này, tôi cảm thấy cậu ta như muốn đem cậu đến giáo đường đấy.”
Lòng bàn tay Kỷ Tịch bị Cố Tử An ấn có hơi ngứa, cậu muốn rút tay mình về: “Anh Cố, tay anh đã đỡ hơn chưa?”
Tay phải Cố Tử An nắm lấy những ngón tay thon dài mảnh khảnh, tay trái vẫn xoa bóp đốt ngón tay phiếm hồng của cậu: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Kỷ Tịch nắm tay lại, hơi dùng sức muốn gỡ tay hắn ra: “Tốt rồi thì anh mau buông em ra......”
“Tử An, Tiểu Tịch mau tới ăn cơm thôi!” - Lý quản gia từ phòng bếp ló đầu ra, chớp mắt đã thấy hai người ngồi ở trên sô pha dựa vào sát nhau, ngươi sờ tay ta, ta sờ chân của ngươi, ông tự thấy mình đúng là không có mắt nên mới quấy rầy đến đôi tình lữ yêu đương. Lý quản gia phi thường hối hận, vội rút đầu về nói: “Hai người cứ tiếp tục làm việc của mình đi, cơm có thể đợi chút rồi ăn sau cũng được.”
Kỷ Tịch không nhịn cười ra tiếng: “Chú Lý cũng thật cởi mở.”
Cố Tử An thuận thế buông tay, đi xuống phòng ăn trước một bước.
Kỷ Tịch ngửi thấy trong bếp bay ra mùi thịt kho tàu, cả một buổi sáng lăn lộn cậu xác thật đã rất đói bụng nên vội đứng dậy đi theo sau Cố Tử An. Nghĩ một chút, cậu đi nhanh đến dùng khuỷu tay đụng nhẹ hắn, thần bí hề hề ghé sát vào hắn nhỏ giọng: “Anh Cố này, anh làm rồi đúng không?”
“Cái gì?” - Cố Tử An kéo ghế ngồi xuống, không hiểu ý cậu là gì.
Kỷ Tịch cảm thấy ngồi đối diện hắn không tiện nói chuyện, dứt khoát kéo cái ghế bên cạnh Cố Tử An ra, dựa gần hắn ngồi xuống, kề tai hắn thấp giọng: “Những cậu thanh niên tươi trẻ đó, bằng không sao chú Lý lại tỏ ra quen thuộc như thế chứ.”
Đối với những thứ liên quan đến vấn đề riêng tư nhạy cảm này, Cố Tử An lại không để ý lắm. Hắn câu lên nửa khóe miệng: “Sao, cậu sợ à?”
“Gì cơ?” - Bây giờ đến lượt Kỷ Tịch ngây ngốc.
Cố Tử An thoáng nhích người kéo ra một khoảng cách với Kỷ Tịch, ánh mắt không rõ ý vị đảo qua khuôn mặt nhỏ của cậu, tiếp đến là ngực, eo bụng, đùi...
Kỷ Tịch lập tức hiểu ngay, cậu lại tỏ vẻ không hề gì mà thản nhiên lấy một cái bánh gạo đen trong dĩa cắn một miếng, vừa nhai lớp vỏ đen thơm ngọt vừa lầu bầu nói: “Người giàu nhất ngủ với diễn viên nhỏ tuyến mười tám, nghĩ sao cũng thấy em không bị thiệt mà, nhưng quả thật em rất sợ đó.”
Cố Tử An nhìn cậu chằm chằm, ý vị thâm trường mà hỏi lại: “Sợ cái gì?”
Kỷ Tịch nghiêng đầu cười xấu xa vẫy tay với hắn.
Khoảng cách giữa hai người vốn dĩ rất gần, Cố Tử An có thể nhìn thấy đầu lưỡi đỏ hồng cùng miếng bánh nhỏ còn vương trên khóe miệng cậu, ma xui quỷ khiến mà thử thăm dò, liền nghe thấy cậu nhóc này dùng giọng nói mềm mại như mèo nhỏ khẽ nói: “Sợ anh làm không tốt đó.”
Kỷ Tịch nói xong lập tức đứng lên, nhìn gương mặt cứng đờ của Cố Tử An, cười haha chạy đến phía đối diện ngồi xuống.
Cố Tử An chậm rãi ngồi thẳng người, thấy Lý quản gia bưng khay đi tới đây.
“Tiểu Tịch, mau nếm thử thịt kho tàu chú làm này, đây là sở trường của chú đó, là món Tử An thích nhất.” - Lý quản gia cười ha hả đem khay đồ ăn đặt từng món lên bàn cơm: “Ăn xong thì cứ để chén đũa đó, lát nữa chú rửa cho.”
Kỷ Tịch: “Chú Lý, chú không cùng ăn với bọn cháu sao?”
Chú Lý vừa đi ra ngoài vừa nói: “Hai người cứ ăn đi, chú đi tìm lão Tần uống vài ly đây.”
Cố Tử An đem thịt kho tàu để trước mặt mình, đẩy hết nấm hương rau xanh cùng canh cà chua trứng qua phía Kỷ Tịch.
Sở hà Hán giới(*), phân chia rõ ràng.
[ (*) Sở hà Hán giới: (sông nước Sở, biên giới nước Hán), một câu trên bàn cờ tướng, giữa bàn cờ có một dải trống phân chia hai quân đỏ đen, câu này dựa trên truyền thuyết cờ tướng bắt nguồn từ cuộc chiến tranh hai nước Sở Hán.]
“Anh Cố, em cũng muốn ăn thịt.” - Kỷ Tịch nuốt nước miếng, đáng thương vô cùng nhìn thịt kho có màu vàng ươm thơm nức mũi trên bàn.
Cố Tử An gắp một miếng thịt giơ lên đung đưa trước mũi Kỷ Tịch: “Thật ngại quá, đây là phần ăn của riêng tôi.”
Kỷ Tịch nhìn miếng thịt gần đến miệng rồi lại bị hắn dứt khoát cho vào mồm nhai nhai, cậu cực kì bi phẫn: “Anh Cố, anh là đồ giai cấp tư sản mang thù tàn nhẫn mất nhân tính với tầng lớp nghèo khổ có biết không.”
Cố Tử An không để ý đến cậu, chỉ lo nhai thịt trong miệng rồi thỏa mãn bình luận: “Thịt mềm thật đấy, tan trong miệng, béo mà không ngán.”
Kỷ Tịch nhìn mấy món chay trước mặt mình, liếm môi hướng về Cố Tử An ra vẻ chịu thua: “Anh Cố, người ta đang trong giai đoạn phát triển đó, anh phải để em ăn thịt mới lớn được chứ. Anh Cố ơi em biết sai rồi mà, thật ra anh làm tốt lắm, sau này em sẽ không bao giờ nói linh tinh nữa đâu.”
Thấy Cố Tử An vẫn không dao động, cậu thở dài thành thật gắp mấy miếng nấm hương, lại chan ít canh cà chua trứng vào chén cơm của mình. Tuy rằng nấm hương rất nhạt, canh trứng lại hơi mặn, cậu cũng không kén chọn mà ăn vào.
Thế nhưng mắt cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người đối diện, thấy Cố Tử An đang lo ăn cơm trong chén, cậu cầm đũa nhanh chóng gắp một miếng lớn từ tô thịt kho tàu kia. Thịt còn chưa bỏ vào miệng đã không nhịn được mà cười ha ha: “Anh Cố nè, em cướp được rồi.”
Cố Tử An bỏ đũa xuống, rất hứng thú nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia đang cười rộ lên thật khiến cho người ta vui vẻ: “Thèm đến vậy hả?”
Thịt vừa bỏ vào miệng, Kỷ Tịch đột nhiên lại phun ra: “Này là cái gì vậy?” - Vừa mặn vừa chua, không hề ngon như bẻ bề ngoài, căn bản là không thể ăn nổi.
Cậu cầm ly nước bên cạnh lên uống một ngụm lớn, đồng cảm nhìn Cố Tử An: “Anh Cố, chú Lý ngày thường nấu cơm đều như như thế này sao?”
“Cũng không khác lắm.” - Cố Tử An lại gắp thêm miếng thịt kho tàu, tiếp tục ăn cơm.
Kỷ Tịch nhìn hắn chằm chằm, không hỏi hắn làm sao ăn được thức ăn khó nuốt như vậy. Hắn có thể từ một tên pháo hôi bị nhà họ Cố ức hiếp cô lập vùng dậy trở thành người giàu nhất thành B, đương nhiên đã chịu không ít khổ cực mà người thường không thể tưởng tượng được, mấy miếng thịt kho tàu khó nuốt này quả thật có tính là cái gì đâu.
Kỷ Tịch rất khâm phục và thưởng thức dạng người ẩn nhẫn cứng cỏi này, suy nghĩ một lúc, cậu đề nghị: “Anh Cố, chúng ta thương lượng cái đi.”
Cố Tử An liếc cậu: “Nói.”
Kỷ Tịch: “Về sau chỉ cần em không có công tác, em sẽ nấu cơm cho anh mỗi ngày.”
Cố Tử An khẽ cười một tiếng: “Trước mắt xem ra đây là một giao dịch rất tốt nhỉ.”
Kỷ Tịch hiểu ngay hắn đang nói mình là một tên tuyến mười tám không tài nguyên. Bị hắn vạch trần mà Kỷ Tịch cũng không giận: “Anh Cố, anh nhẫn tâm để bạn trai mình trở thành một ông chồng của gia đình hằng ngày nấu cơm thôi sao? Anh không muốn cậu ấy tỏa sáng rực rỡ trước mặt mọi người sao? Anh không muốn khiến cậu ấy vui vẻ cả thể xác lẫn tinh thần để nâng cao chất lượng thức ăn à? Cậu ấy tuy rằng là bình hoa, nhưng bình hoa này cũng có người theo đuổi đó!”
“Cậu im miệng.” - Cố Tử An bị cậu ồn ào đến đau đầu: "Muốn tài nguyên gì?”
Kỷ Tịch nhớ ngày hôm qua bị Cố Tử An hố một vố đi thử vai diễn có yêu cầu cực cao, một giây sau trên mặt đã hạ xuống cảm xúc: “Anh Cố, buổi thử vai hôm qua em làm rối tinh rối mù, anh xem bình hoa như em có thể đảm nhiệm tài nguyên gì bây giờ? Em cũng không muốn ở bên ngoài làm anh mất mặt đâu.”
Trong đầu Cố Tử An hiện lên ba bản video của buổi thử vai đã xem hôm qua, cận nhóc này diện mạo dáng người khí chất khả năng ăn nói rất có tài, nhìn ra toàn bộ giới giải trí cũng coi như là nhân tài kiệt xuất trong đó. Chỉ bởi vì không có danh khí, không có bối cảnh, không có vai diễn ấn tượng còn bị người người châm chọc mỉa mai. Không nói ai khác, ngay cả giọng điệu của đạo diễn Quan hôm qua đều tràn ngập khinh thường đối với Kỷ Tịch.
Vậy hắn sẽ cho cậu bậc thang để cậu có thể đi lên. Cố Tử An buông chén đũa, liếc mắt nhìn Kỷ Tịch một cái: “Buổi tối có một bữa tiệc rượu, cậu đi cùng tôi.”
Trong lòng Kỷ Tịch nhảy nhót, ngoài miệng lại ngạo kiều: “Đương nhiên không có người dẫn đường em sẽ không đi đâu.”
Cố Tử An xoay người lên lầu, Kỷ Tịch về phòng ngủ trưa.
Trong lúc mơ màng ngủ, Kỷ Tịch bị tiếng chim hót đánh thức, nhìn đồng hồ đã là bốn giờ chiều, cậu xốc chăn lên bước xuống giường rửa mặt. Chợt mơ hồ nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, cậu mở cửa ra vừa lúc Lý quản gia cầm cái chén nhỏ đang đứng chờ.
Thấy cậu mở cửa, Lý quản gia lập tức lên tiếng chào, ôm cái chén trong tay như dâng cống phẩm: “Tiểu Tịch, cháu cuối cùng thức rồi, cháu mà không dậy chú cũng phải gõ cửa đấy. Nào, mau nếm thử cái này.”
Kỷ Tịch chợt kinh ngạc vui mừng: “Mứt lê!” - Tối qua nồi mứt lê kia đang làm một nửa đã bị Cố Tử An cắt ngang, cậu vẫn còn canh cánh trong lòng đây này.
Khuôn mặt Lý quản gia mang đầy chờ mong: “Nếm thử xem mùi vị thế nào.”
Kỷ Tịch đột nhiên nhớ tới thịt kho tàu khó nuốt vào buổi trưa, nhìn cái thứ trong chén mang màu vàng óng trong trẻo, cậu dần bình tĩnh lại, nói gần nói xa: “Chú Lý này, anh Cố đang ở dưới hả? Cháu muốn cùng ăn với anh ấy.”
Lý quản gia: “Ngài ấy nếm qua rồi. Không phải hôm qua cháu bị bệnh sao? Ngài ấy dặn chú khuyên cháu ăn nhiều một chút.”
Kỷ Tịch thoái thác không được nữa, thấy chú Lý càng thêm nhiệt tình, cậu đành cắn chặt răng, dùng cái muỗng múc một miếng nhỏ nhắm mắt bỏ vào miệng.
"Ngon quá!” - Hương vị chua ngọt ngon miệng, mùi vị đậm đà, so với bữa cơm trưa kia quả thực là trên trời dưới đất. Kỷ Tịch giữa trưa vốn không ăn no, cậu liền một phen tiếp nhận cái chén, lại múc một muỗng lớn cho vào miệng, trong mắt tỏa ra ánh sáng không thể tin được: “Chú Lý, sao chú lại làm món này?”
Lý quản gia rốt cuộc cũng nghe được lời khích lệ, ông vô cùng kích động: “Chú sao làm được món này, Tử An nói phải thử xem sao, ngài ấy tìm kiếm hướng dẫn trên mạng, vừa làm vừa chỉ cho chú, chúng ta làm vài lần mới thành công.”
Vậy mà lại là Cố Tử An.
Kỷ Tịch hơi tò mò hỏi Lý quản gia: “Anh Cố có phải rất tốt không?”
Nhớ tới gương mặt vạn năm băng sơn kia của Cố Tử An, Lý quản gia quyết định tạo cho hắn chút hình tượng người đàn ông ấm áp: “Tử An đương nhiên tốt rồi! Ngài ấy đối với chúng ta đều đặc biệt tốt luôn, cả Liễu Ấp, cả lão Tần, cả chú nữa……”
“Cảm ơn chú Lý, buổi tối cháu còn phải ra ngoài một chuyến, cháu đi thay quần áo trước.” - Kỷ Tịch đem mứt lê trong chén ba muỗng ăn hết, cầm chén đưa vào tay Lý quản gia, đóng cửa lại.
Không phải chỉ đặc biệt tốt với cậu là được, vậy cậu an tâm rồi.
Đứng trước tủ quần áo chọn chọn lựa lựa nửa ngày, Kỷ Tịch lấy một bộ âu phục Armani màu xám đậm, thiếu niên trong gương môi hồng răng trắng khí thế hiên ngang, đẹp đến mức không có bạn luôn.
Cậu nhìn đồng hồ, đã sáu giờ hơn, mở cửa ra ngoài, vừa lúc trông thấy Cố Tử An từ trên lầu đi xuống.
Kỷ Tịch nhìn người trước mặt thân cao chân dài vô cùng tuấn mỹ, nhớ tới chén mứt lê kia, đi đến trước hai bước: “Anh Cố, thật là tâm hữu linh tê(*) nha, hai ta mặc cùng một kiểu này!”
[ (*) Ngáo đã chú thích trên đầu rồi ạ, ý nghĩa tương tự câu "tâm linh tương thông". ]
Cố Tử An liếc mắt một cái nhìn Kỷ Tịch, vẻ mặt thản nhiên nghiêng người bước qua cậu, chân cũng không dừng: “Đụng hàng không đáng sợ.” - Ai mặc xấu hơn mới đáng sợ.
Kỷ Tịch không ngờ người này cũng biết nói đùa, chạy chậm đuổi theo sau cười cười: “Anh dẫn em ra ngoài, em mà xấu thì anh nhất định cũng sẽ mất mặt đó.”
Trong viện có chiếc Rolls-Royce đang đậu, Cố Tử An cùng Kỷ Tịch một trái một phải ngồi vào.
Liễu Ấp trong xe nhìn hai người bọn họ bước tới cũng bị làm cho ngây người. Cố Tử An từ trước đến nay đẹp trai đến nỗi mười mét xung quanh đều không có một ngọn cỏ, vậy mà bây giờ đi bên cạnh Kỷ Tịch một thân khí chất thiếu gia quý tộc, thế mà lại có cảm giác cực kỳ xứng đôi.
Y ngồi trên ghế phụ quay người ra sau, muốn xác nhận với Cố Tử An: “Tử An, hai người đang mặc đồ đôi đi dự tiệc đấy à?”
Cố Tử An thấy y dong dài đến phiền nên không để ý đến y nữa.
Liễu Ấp thấy Cố Tử An không phản ứng, đành phải chuyển hướng qua Kỷ Tịch: “Kỷ Tịch, Tử An chưa bao giờ tham gia loại tiệc rượu thế này, tôi cảm thấy cậu ta như muốn đem cậu đến giáo đường đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.