Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Làm Đám Vai Chính Khóc Rống
Chương 29:
Quan Oánh Oánh
02/05/2024
Không ngờ dưới vẻ ngoài yếu đuối của nàng lại có một trái tim không chịu khuất phục. "Không tệ, không tệ, chim vụng bay trước, cần cù bù thông minh."
Nam Kiều nở nụ cười e thẹn, trong lòng điên cuồng phàn nàn: Trời mới biết nàng đã phải cố gắng như thế nào để diễn vai một mỹ nhân ngốc nghếch chứ? Rõ ràng chỉ cần xem một lần là học được chiêu thức nhưng lại cố tình chia thành mười lăm ngày, thật mệt mỏi.
May mắn thay, từng giọt mồ hôi đều không đổ sông đổ biển, mọi nỗ lực đều không uổng phí, nền tảng vững chắc đã giúp ích rất nhiều cho nàng.
"Ca, muội không muốn trở thành gánh nặng của huynh, hy vọng một ngày nào đó có thể trở thành trợ thủ đắc lực của huynh."
Mắt nàng sáng long lanh, thần sắc vô cùng chân thành, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, mang theo một tia ngượng ngùng.
Trái tim Quý Vân Khanh ấm áp, nàng có tấm lòng này là tốt rồi.
Đương nhiên, y chưa bao giờ trông mong một cô nương trở thành trợ thủ đắc lực của mình, điều đó là không thể.
Lúc này y không ngờ rằng, chính cô nương này đã phò tá y thành tựu đại nghiệp, là trợ thủ đắc lực nhất trong cuộc đời y.
Cũng là thành tựu cho nhau.
Hứa Ngọc Hạo đi lâu ngày đã trở về, cả người bụi bặm mệt mỏi nhưng đôi mắt sáng lạ thường.
"Ta về rồi, khi nào được ăn trứng hấp?"
Không biết hắn đã đi đâu, vừa về đến chỗ nghỉ đã ăn uống như một người tị nạn châu Phi, chỉ riêng trứng hấp đã ăn một hơi mười quả.
Nam Kiều sợ hắn ăn hỏng người.
Đột nhiên, Quý Vân Khanh nói: "Ngày mai lên đường khởi hành, chuẩn bị cho tốt."
"Đi đâu?" Nam Kiều sửng sốt, sao lại nói đi là đi?
"Về nhà."
Nam Kiều vẫn luôn ở trong quán trọ, những gì nàng nhìn thấy đều bình yên tươi đẹp.
Nhưng khi bước ra ngoài, nàng vô cùng chấn động.
Từng đợt người tị nạn đói khát trơ xương, dắt vợ bế con chạy nạn, đói ăn cả cỏ, đường đi còn có người chết cóng,
Nơi nào nàng nhìn đến cũng đều hoang tàn, dân chúng lầm than.
Trăm nghề điêu tàn, dân chúng tứ cố vô thân, gầy trơ xương, ánh mắt đờ đẫn, mạng người rẻ như cỏ.
Có nơi mười nhà thì chín nhà trống, hoang vu đến đáng sợ, nàng sinh ra trong thời bình nên vô cùng chấn động, hóa ra loạn thế là như vậy sao?
Trên đường đi trộm cướp đầy rẫy, an ninh hỗn loạn, thế đạo hoàn toàn loạn lạc.
"Đừng nhìn nữa." Quý Vân Khanh kéo cửa sổ xuống, che khuất tầm mắt của nàng.
Trái tim Nam Kiều nặng trĩu, không nói nên lời: "Cảm ơn ca ca, nếu không có ca ca, trong hoàn cảnh này, muội không thể sống quá ba ngày."
Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối bình thường, không có gì cả, trong loạn thế chỉ có thể trôi theo dòng nước.
Nam Kiều nở nụ cười e thẹn, trong lòng điên cuồng phàn nàn: Trời mới biết nàng đã phải cố gắng như thế nào để diễn vai một mỹ nhân ngốc nghếch chứ? Rõ ràng chỉ cần xem một lần là học được chiêu thức nhưng lại cố tình chia thành mười lăm ngày, thật mệt mỏi.
May mắn thay, từng giọt mồ hôi đều không đổ sông đổ biển, mọi nỗ lực đều không uổng phí, nền tảng vững chắc đã giúp ích rất nhiều cho nàng.
"Ca, muội không muốn trở thành gánh nặng của huynh, hy vọng một ngày nào đó có thể trở thành trợ thủ đắc lực của huynh."
Mắt nàng sáng long lanh, thần sắc vô cùng chân thành, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, mang theo một tia ngượng ngùng.
Trái tim Quý Vân Khanh ấm áp, nàng có tấm lòng này là tốt rồi.
Đương nhiên, y chưa bao giờ trông mong một cô nương trở thành trợ thủ đắc lực của mình, điều đó là không thể.
Lúc này y không ngờ rằng, chính cô nương này đã phò tá y thành tựu đại nghiệp, là trợ thủ đắc lực nhất trong cuộc đời y.
Cũng là thành tựu cho nhau.
Hứa Ngọc Hạo đi lâu ngày đã trở về, cả người bụi bặm mệt mỏi nhưng đôi mắt sáng lạ thường.
"Ta về rồi, khi nào được ăn trứng hấp?"
Không biết hắn đã đi đâu, vừa về đến chỗ nghỉ đã ăn uống như một người tị nạn châu Phi, chỉ riêng trứng hấp đã ăn một hơi mười quả.
Nam Kiều sợ hắn ăn hỏng người.
Đột nhiên, Quý Vân Khanh nói: "Ngày mai lên đường khởi hành, chuẩn bị cho tốt."
"Đi đâu?" Nam Kiều sửng sốt, sao lại nói đi là đi?
"Về nhà."
Nam Kiều vẫn luôn ở trong quán trọ, những gì nàng nhìn thấy đều bình yên tươi đẹp.
Nhưng khi bước ra ngoài, nàng vô cùng chấn động.
Từng đợt người tị nạn đói khát trơ xương, dắt vợ bế con chạy nạn, đói ăn cả cỏ, đường đi còn có người chết cóng,
Nơi nào nàng nhìn đến cũng đều hoang tàn, dân chúng lầm than.
Trăm nghề điêu tàn, dân chúng tứ cố vô thân, gầy trơ xương, ánh mắt đờ đẫn, mạng người rẻ như cỏ.
Có nơi mười nhà thì chín nhà trống, hoang vu đến đáng sợ, nàng sinh ra trong thời bình nên vô cùng chấn động, hóa ra loạn thế là như vậy sao?
Trên đường đi trộm cướp đầy rẫy, an ninh hỗn loạn, thế đạo hoàn toàn loạn lạc.
"Đừng nhìn nữa." Quý Vân Khanh kéo cửa sổ xuống, che khuất tầm mắt của nàng.
Trái tim Nam Kiều nặng trĩu, không nói nên lời: "Cảm ơn ca ca, nếu không có ca ca, trong hoàn cảnh này, muội không thể sống quá ba ngày."
Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối bình thường, không có gì cả, trong loạn thế chỉ có thể trôi theo dòng nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.