Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Làm Đám Vai Chính Khóc Rống
Chương 39:
Quan Oánh Oánh
02/05/2024
Nàng nhìn vào mắt Quý phu nhân sáng lấp lánh, bắn ra một loạt những ngôi sao nhỏ: "Mẫu thân, ôi, con vẫn gọi là nương đi, thân thiết hơn, nương, làn da của người đẹp quá, người dưỡng da thế nào vậy? Có thể dạy con không? Con cũng muốn được đẹp."
Nàng lớn lên ngọt ngào đáng yêu, miệng lại ngọt như vậy, từng tiếng nương gọi khiến Quý phu nhân tan chảy, nhìn Nam Kiều ngày càng dịu dàng: "Con cũng là tiểu tiên nữ xinh đẹp."
Nam Kiều lập tức vui vẻ cười, ôm chầm lấy Quý phu nhân mềm mại làm nũng: "Nương, người có nhãn quang quá, người là người mẹ nhân từ nhất mà con từng gặp, con thích người lắm lắm."
Cơ thể Quý phu nhân cứng đờ, chưa từng có ai ôm bà như vậy, nhưng rất nhanh đã bị Nam Kiều nhiệt tình như lửa đánh bại, cơ thể không tự chủ được mà thả lỏng.
Bà nhẹ nhàng ôm đáp trả Nam Kiều, cảm nhận hơi ấm trên người thiếu nữ, vui mừng không rõ nguyên do: "Con vẫn luôn nói chuyện như vậy sao?"
Thật sự quá đáng yêu! Là đứa con gái trong mơ của bà!
"Vâng, muội ấy có hơi..." Quý Vân Khanh dừng lại, nuốt chữ ngốc vào bụng, ở bên ngoài vẫn phải giữ thể diện cho Nam Kiều: "Thiên chân vô tà, hỉ nộ ái ố đều hiện hết trên mặt, không có tâm cơ gì, sau này người hãy bảo vệ muội ấy nhiều hơn."
Nam Kiều trợn tròn mắt, vẻ mặt không phục: "Ca ca, muội có tâm cơ, tâm cơ lớn lắm, muội là quỷ linh tinh, muội thấy rằng, thích thì phải nói to lên, phải để đối phương biết chứ."
"Tự cho là thông minh..." Quý Vân Khanh nhìn như nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm chưa lớn.
Nam Kiều đảo mắt: "Thịt bò kho."
Quý Vân Khanh giật khóe miệng, kịp thời đổi giọng: "Được rồi, muội là quỷ linh tinh."
"Hi hi, đây mới là ca ca tốt."
Hai người đấu khẩu rất vui vẻ, tự nhiên vô cùng thân thiết, vô cùng gần gũi, khiến vô số người nhìn thấy mà ngây người.
Chưa từng biết Quý Vân Khanh còn có một mặt thân thiện như vậy, chua xót, đỏ mắt.
Quý ngũ tiểu thư không nhịn được: "Nhị ca, nhà họ Quý chúng ta còn có con gái lưu lạc bên ngoài sao? Ca tìm ở xó xỉnh nào vậy?"
Bọn họ ở chung mười mấy năm, vậy mà không bằng một đứa ngoài luồng, còn có thiên lý không?
"Không phải muội muội ruột." Quý Vân Khanh giọng điệu vô cùng hờ hững, cũng không giải thích nhiều, đây là chuyện của y, không liên quan đến bất kỳ ai.
Y chỉ đơn giản giới thiệu những người có mặt, cũng không nói tên, chỉ nói thứ bậc.
Còn Nam Kiều càng không để ý, những người này chỉ là người qua đường, không cần lãng phí sức lực vào họ.
Nàng lớn lên ngọt ngào đáng yêu, miệng lại ngọt như vậy, từng tiếng nương gọi khiến Quý phu nhân tan chảy, nhìn Nam Kiều ngày càng dịu dàng: "Con cũng là tiểu tiên nữ xinh đẹp."
Nam Kiều lập tức vui vẻ cười, ôm chầm lấy Quý phu nhân mềm mại làm nũng: "Nương, người có nhãn quang quá, người là người mẹ nhân từ nhất mà con từng gặp, con thích người lắm lắm."
Cơ thể Quý phu nhân cứng đờ, chưa từng có ai ôm bà như vậy, nhưng rất nhanh đã bị Nam Kiều nhiệt tình như lửa đánh bại, cơ thể không tự chủ được mà thả lỏng.
Bà nhẹ nhàng ôm đáp trả Nam Kiều, cảm nhận hơi ấm trên người thiếu nữ, vui mừng không rõ nguyên do: "Con vẫn luôn nói chuyện như vậy sao?"
Thật sự quá đáng yêu! Là đứa con gái trong mơ của bà!
"Vâng, muội ấy có hơi..." Quý Vân Khanh dừng lại, nuốt chữ ngốc vào bụng, ở bên ngoài vẫn phải giữ thể diện cho Nam Kiều: "Thiên chân vô tà, hỉ nộ ái ố đều hiện hết trên mặt, không có tâm cơ gì, sau này người hãy bảo vệ muội ấy nhiều hơn."
Nam Kiều trợn tròn mắt, vẻ mặt không phục: "Ca ca, muội có tâm cơ, tâm cơ lớn lắm, muội là quỷ linh tinh, muội thấy rằng, thích thì phải nói to lên, phải để đối phương biết chứ."
"Tự cho là thông minh..." Quý Vân Khanh nhìn như nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm chưa lớn.
Nam Kiều đảo mắt: "Thịt bò kho."
Quý Vân Khanh giật khóe miệng, kịp thời đổi giọng: "Được rồi, muội là quỷ linh tinh."
"Hi hi, đây mới là ca ca tốt."
Hai người đấu khẩu rất vui vẻ, tự nhiên vô cùng thân thiết, vô cùng gần gũi, khiến vô số người nhìn thấy mà ngây người.
Chưa từng biết Quý Vân Khanh còn có một mặt thân thiện như vậy, chua xót, đỏ mắt.
Quý ngũ tiểu thư không nhịn được: "Nhị ca, nhà họ Quý chúng ta còn có con gái lưu lạc bên ngoài sao? Ca tìm ở xó xỉnh nào vậy?"
Bọn họ ở chung mười mấy năm, vậy mà không bằng một đứa ngoài luồng, còn có thiên lý không?
"Không phải muội muội ruột." Quý Vân Khanh giọng điệu vô cùng hờ hững, cũng không giải thích nhiều, đây là chuyện của y, không liên quan đến bất kỳ ai.
Y chỉ đơn giản giới thiệu những người có mặt, cũng không nói tên, chỉ nói thứ bậc.
Còn Nam Kiều càng không để ý, những người này chỉ là người qua đường, không cần lãng phí sức lực vào họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.