Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Làm Đám Vai Chính Khóc Rống
Chương 42:
Quan Oánh Oánh
02/05/2024
"Bắt nạt? Phụ thân, người chắc chắn chứ?" Quý Vân Khanh phản ứng rất lạnh nhạt, đây đâu phải cố tình làm khó Nam Kiều? Rõ ràng là nhắm vào y.
Quý gia chủ nhướng mày: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Quý Vân Khanh hừ lạnh một tiếng: "Một đám phế vật, Quý gia đã đầu tư nhiều tài nguyên như vậy vào bọn chúng, vậy mà chúng còn bị một tiểu cô nương yếu đuối không tự lo nổi bắt nạt, làm mất hết mặt mũi Quý gia, loại con cháu Quý gia như vậy còn giữ lại làm gì? Vứt đi là được."
Nam Kiều không nhịn được cười trộm, ca ca uy vũ, ngay cả cha ruột cũng dám phản bác, chẳng trách ngay cả quyền tự chủ hôn nhân cũng nằm trong tay y.
Sao lại có thể tài giỏi như vậy chứ? Thích quá.
Khuôn mặt lạnh lùng của Quý gia chủ nứt ra từng mảnh: "Vừa rồi con còn bênh vực kẻ ngoài..."
Biểu cảm của ông ta buồn cười quá, Nam Kiều không nhịn được: "Phụt."
"Ngươi cười cái gì?" Quý gia chủ trừng mắt nhìn.
Nam Kiều lý trực khí tráng nói: "Những người đó thiếu bộ phận gì sao, đến cả năng lực tự đi trên đời cũng không có? Thật đáng thương, Quý gia lại xuất hiện một đám người tàn tật, đáng thương hơn là ca ca của thần, phải nuôi một đám tàn tật phế vật."
Miệng thì cứ gọi là tàn tật, quả thực là nhảy nhót trên đầu Quý gia chủ, ông ta cười lạnh nói: "Bản thân ngươi đã dựa dẫm vào Quý Vân Khanh, có tư cách gì nói người Quý gia?"
Nam Kiều mặt dày, không những không hoảng hốt, còn trợn tròn mắt: "Con nói thì sao? Làm sao? Muốn đánh nhau sao? Thấy người lớn tuổi, con nhường người một chiêu?"
Nàng xắn tay áo lên, để lộ cánh tay nhỏ nhắn thon thả.
Nàng coi như đã hiểu ra, Quý Vân Khanh mới là chỗ dựa lớn nhất, không chỉ người Quý gia phải xem sắc mặt y, ngay cả Quý gia chủ cũng không chế ngự được y.
Vậy thì nàng còn sợ gì? Cứ làm loạn đi.
Quý gia chủ:... Nói không lại thì đánh nhau sao? Kẻ ngốc!
Quý Vân Khanh hơi nhíu mày, kéo tay áo Nam Kiều xuống: "Con gái không được đánh nhau, trông không đẹp."
"Được rồi, muội nghe lời ca ca." Nam Kiều ngoan ngoãn đáp: "Quý gia chủ, con trai người thật hiếu thuận, rõ ràng là sợ người bị con hạ gục, người con trai tốt như vậy, người phải thật trân trọng."
Hai mạng đã giết xong.
Quý gia chủ bị nàng chọc tức đến phát điên, cũng không nhìn xem mình gầy yếu đến mức nào sao? Trong lòng không có chút tự biết?
Không có tự tri chi minh, nói năng lung tung, chỉ biết gây chuyện, còn không theo lẽ thường.
Sao lại có kẻ ngốc như vậy? Không thể giao tiếp được.
Phụ nữ chính là như vậy, đầu óc đều không thông minh cho lắm.
"Không được để cô ta vào cửa Quý gia."
Quý gia chủ nhướng mày: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Quý Vân Khanh hừ lạnh một tiếng: "Một đám phế vật, Quý gia đã đầu tư nhiều tài nguyên như vậy vào bọn chúng, vậy mà chúng còn bị một tiểu cô nương yếu đuối không tự lo nổi bắt nạt, làm mất hết mặt mũi Quý gia, loại con cháu Quý gia như vậy còn giữ lại làm gì? Vứt đi là được."
Nam Kiều không nhịn được cười trộm, ca ca uy vũ, ngay cả cha ruột cũng dám phản bác, chẳng trách ngay cả quyền tự chủ hôn nhân cũng nằm trong tay y.
Sao lại có thể tài giỏi như vậy chứ? Thích quá.
Khuôn mặt lạnh lùng của Quý gia chủ nứt ra từng mảnh: "Vừa rồi con còn bênh vực kẻ ngoài..."
Biểu cảm của ông ta buồn cười quá, Nam Kiều không nhịn được: "Phụt."
"Ngươi cười cái gì?" Quý gia chủ trừng mắt nhìn.
Nam Kiều lý trực khí tráng nói: "Những người đó thiếu bộ phận gì sao, đến cả năng lực tự đi trên đời cũng không có? Thật đáng thương, Quý gia lại xuất hiện một đám người tàn tật, đáng thương hơn là ca ca của thần, phải nuôi một đám tàn tật phế vật."
Miệng thì cứ gọi là tàn tật, quả thực là nhảy nhót trên đầu Quý gia chủ, ông ta cười lạnh nói: "Bản thân ngươi đã dựa dẫm vào Quý Vân Khanh, có tư cách gì nói người Quý gia?"
Nam Kiều mặt dày, không những không hoảng hốt, còn trợn tròn mắt: "Con nói thì sao? Làm sao? Muốn đánh nhau sao? Thấy người lớn tuổi, con nhường người một chiêu?"
Nàng xắn tay áo lên, để lộ cánh tay nhỏ nhắn thon thả.
Nàng coi như đã hiểu ra, Quý Vân Khanh mới là chỗ dựa lớn nhất, không chỉ người Quý gia phải xem sắc mặt y, ngay cả Quý gia chủ cũng không chế ngự được y.
Vậy thì nàng còn sợ gì? Cứ làm loạn đi.
Quý gia chủ:... Nói không lại thì đánh nhau sao? Kẻ ngốc!
Quý Vân Khanh hơi nhíu mày, kéo tay áo Nam Kiều xuống: "Con gái không được đánh nhau, trông không đẹp."
"Được rồi, muội nghe lời ca ca." Nam Kiều ngoan ngoãn đáp: "Quý gia chủ, con trai người thật hiếu thuận, rõ ràng là sợ người bị con hạ gục, người con trai tốt như vậy, người phải thật trân trọng."
Hai mạng đã giết xong.
Quý gia chủ bị nàng chọc tức đến phát điên, cũng không nhìn xem mình gầy yếu đến mức nào sao? Trong lòng không có chút tự biết?
Không có tự tri chi minh, nói năng lung tung, chỉ biết gây chuyện, còn không theo lẽ thường.
Sao lại có kẻ ngốc như vậy? Không thể giao tiếp được.
Phụ nữ chính là như vậy, đầu óc đều không thông minh cho lắm.
"Không được để cô ta vào cửa Quý gia."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.