Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Làm Đám Vai Chính Khóc Rống
Chương 8:
Quan Oánh Oánh
22/04/2024
Nam Tuấn kinh ngạc, Nam Tuấn không thể tin được, càm thấy sợ hãi.
"Vậy thì tỷ đánh nổi phụ thân không?"
"E là không được."
Nam Kiều hơi lắc đầu, cho dù trời sinh thần lực cũng cần phải bồi dưỡng rèn luyện sau này, nếu không thì chỉ là sức mạnh thô bạo.
Nam đại tướng quân võ công cao cường nổi danh.
"Vậy thì tốt." Nam Tuấn nói vậy nhưng gương mặti tràn đầy sự tiếc nuối.
Nam Kiều: “Đệ đệ, tư tưởng của ngươi có vấn đề rồi.”
"Nhanh đi thôi."
Hai người nhìn nhau, vội vàng chạy theo, giả vờ như chưa từng tụt lại phía sau.
Nam Kiều sờ viên dạ minh châu trong ngực, lòng thấy yên tâm hơn nhiều.
Có thần lực, trong thời đại hỗn loạn này sẽ có thêm một phần vốn liếng để bảo vệ mạng sống.
Ừm, một viên dạ minh châu, có thể bán được không ít tiền nhỉ? Nàng vào cung dự tiệc mà không có một xu dính túi.
Hay là lén lút cạy thêm vài viên nữa làm lộ phí bỏ trốn? Trông chờ Nam đại tướng quân chăm lo cho sinh hoạt của hai tỷ đệ về sau còn không bằng nằm mơ nhanh hơn.
Được rồi, nàng sẽ nghĩ cách tự lực cánh sinh, đi một bước tính một bước... tiện tay trộm cắp, lén lút cạy thêm mấy viên dạ minh châu chia cho Nam Tuấn, cảm thấy thật thoải mái.
Nàng vừa khổ vừa vui, thay vì để những viên ngọc này không thấy ánh mặt trời thì cứ ban phúc cho hai tỷ đệ, hì hì.
Lấy đồ của hoàng gia sao có thể coi là trộm được? Đây gọi là lấy của dân, dùng cho dân!
Lúc đầu Nam Tuấn thấy kinh ngạc, sau đó đơ ra rồi nghi ngờ nhân sinh, rồi đến âm thầm giúp nàng che giấu, không ai phát hiện ra.
Dù sao mọi người đều không để ý đến bọn họ, cũng không nghĩ rằng có người lại điên cuồng như vậy.
"Ái chà."
Một tiếng kêu kinh ngạc, là Chiêu Dương công chủ vấp ngã, trẹo chân, đau đến mức khóc nức nở.
Người đẹp tuyệt sắc nước mắt lưng tròng, khiến người ta thương xót.
Hoàng đế hơi nhíu mày, chỉ một thị vệ đi cõng Chiêu Dương công chúa.
Chiêu Dương công chúa nhất quyết không chịu, hàm lệ nói: "Phụ hoàng, nam nữ thụ thụ bất thân, thần nữ thà chết chứ không chịu hủy hoại thanh danh."
Các thị vệ đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, hoàng đế hơi gật đầu, có vẻ rất đắc ý.
Quả nhiên là châu báu trên tay mà người thương yêu nhất trong sạch như băng tuyết, nghiêm thủ lễ giáo, là tấm gương cho các nữ tử thiên hạ.
Nam Kiều giật giật khóe miệng, để đàn ông cõng thì mất thanh danh? Không còn trong sạch nữa ư? Đều đã đến nước này rồi, đây là đang chạy trốn đó thưa tiểu thư.
"Vậy thì tỷ đánh nổi phụ thân không?"
"E là không được."
Nam Kiều hơi lắc đầu, cho dù trời sinh thần lực cũng cần phải bồi dưỡng rèn luyện sau này, nếu không thì chỉ là sức mạnh thô bạo.
Nam đại tướng quân võ công cao cường nổi danh.
"Vậy thì tốt." Nam Tuấn nói vậy nhưng gương mặti tràn đầy sự tiếc nuối.
Nam Kiều: “Đệ đệ, tư tưởng của ngươi có vấn đề rồi.”
"Nhanh đi thôi."
Hai người nhìn nhau, vội vàng chạy theo, giả vờ như chưa từng tụt lại phía sau.
Nam Kiều sờ viên dạ minh châu trong ngực, lòng thấy yên tâm hơn nhiều.
Có thần lực, trong thời đại hỗn loạn này sẽ có thêm một phần vốn liếng để bảo vệ mạng sống.
Ừm, một viên dạ minh châu, có thể bán được không ít tiền nhỉ? Nàng vào cung dự tiệc mà không có một xu dính túi.
Hay là lén lút cạy thêm vài viên nữa làm lộ phí bỏ trốn? Trông chờ Nam đại tướng quân chăm lo cho sinh hoạt của hai tỷ đệ về sau còn không bằng nằm mơ nhanh hơn.
Được rồi, nàng sẽ nghĩ cách tự lực cánh sinh, đi một bước tính một bước... tiện tay trộm cắp, lén lút cạy thêm mấy viên dạ minh châu chia cho Nam Tuấn, cảm thấy thật thoải mái.
Nàng vừa khổ vừa vui, thay vì để những viên ngọc này không thấy ánh mặt trời thì cứ ban phúc cho hai tỷ đệ, hì hì.
Lấy đồ của hoàng gia sao có thể coi là trộm được? Đây gọi là lấy của dân, dùng cho dân!
Lúc đầu Nam Tuấn thấy kinh ngạc, sau đó đơ ra rồi nghi ngờ nhân sinh, rồi đến âm thầm giúp nàng che giấu, không ai phát hiện ra.
Dù sao mọi người đều không để ý đến bọn họ, cũng không nghĩ rằng có người lại điên cuồng như vậy.
"Ái chà."
Một tiếng kêu kinh ngạc, là Chiêu Dương công chủ vấp ngã, trẹo chân, đau đến mức khóc nức nở.
Người đẹp tuyệt sắc nước mắt lưng tròng, khiến người ta thương xót.
Hoàng đế hơi nhíu mày, chỉ một thị vệ đi cõng Chiêu Dương công chúa.
Chiêu Dương công chúa nhất quyết không chịu, hàm lệ nói: "Phụ hoàng, nam nữ thụ thụ bất thân, thần nữ thà chết chứ không chịu hủy hoại thanh danh."
Các thị vệ đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, hoàng đế hơi gật đầu, có vẻ rất đắc ý.
Quả nhiên là châu báu trên tay mà người thương yêu nhất trong sạch như băng tuyết, nghiêm thủ lễ giáo, là tấm gương cho các nữ tử thiên hạ.
Nam Kiều giật giật khóe miệng, để đàn ông cõng thì mất thanh danh? Không còn trong sạch nữa ư? Đều đã đến nước này rồi, đây là đang chạy trốn đó thưa tiểu thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.