Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Còn Có Thế Có Ý Xấu Gì Chứ
Chương 16: Nộp Hết
Miên Ngôn
22/01/2024
Từng ngày trôi qua thật nhanh. Nháy mắt, Cố Đường và Cố Khải Niên đã đến lớp cao nhất của nhà trẻ. Những bạn nhỏ tuổi này thêm một tuổi lại lớn
thêm một đoạn.
Cố Đường nhìn đám nhỏ mới đi mẫu giáo bưng khay cơm đứng xếp hàng, hưng phấn xoa xoa tay: "Mấy đứa nhỏ ghê, đáng yêu ghê, muốn cắn miếng ghê!"
"......"
Thân là người duy nhất từng bị Cố Đường cắn, vô thức Cố Khải Niên cảm thấy mặt đau đau.
Tưởng Y Y ngồi cạnh Cố Đường gặm đùi gà, gặm đến mức miệng đầy dầu, hàm hồ nói: "Bọn họ đều không đáng yêu bằng Đường Đường! Tớ thấy Đường Đường là bạn nhỏ đáng yêu nhất nhất nhất luôn!"
Cố Đường ngượng ngùng cười, quay qua hỏi Cố Khải Niên: "Tui đáng yêu hả?"
Cố tiểu thiếu gia lãnh đạm: "Cũng được."
Cố Đường: “……Hừ.”
Tưởng Y Y mất hứng, quơ quơ chiếc đùi gà gặm dở: "Đừng để ý đến cậu ấy, cậu rõ đáng yêu!"
"Y Y, con gái con đứa ý tứ một chút."
Tưởng Nghị Văn vừa gắp đồ ăn cho em gái vừa nói giống như ông cụ non.
Hai anh em tương thân tương ái, Cố Đường học được rồi.
Tuy Cố tiểu thiếu gia không khen cậu đáng yêu nhưng cậu vẫn gắp một đũa thức ăn của mình cho hắn: "Niên Niên, ăn đi! Tui là anh, tui muốn chăm sóc cậu!"
Cố Khải Niên nhíu mày: "Đây là lý do cậu gắp rau xanh cậu ghét cho tôi?"
Cố Đường: "...."
Ayda, bị phát hiện rồi.
Vẻ mặt Cố tiểu thiếu gia không đổi nói: "Không ăn rau không không cao được đâu."
Lời chưa nói hết, Cố Đường đã gắp lại đống rau kia nhét vào miệng, nỗ lực nhai, nhai phồng cả má.
Cố Khải Niên cong môi vừa lòng, tiếp tục ăn cơm của mình.
Cơm trưa của nhà trẻ hai món chay, hai món mặn còn thêm một chén canh, đầy đủ dinh dưỡng, hương vị thơm ngon, lượng đồ ăn cũng vừa đủ.
Nhưng Cố Đưỡng mỗi lần ăn xong vẫn ăn thêm kẹo. Mang theo hai viên kẹo, một viên cho Tưởng Y Y, viên còn lại chia đôi với Niên Niên!
Cố Đường từ từ lột vỏ kẹo ra, nhét vào miệng, thuần thục cắn một cái -----
"Rắc rắc!"
Cùng với một tiếng giòn vang, cả người Cố Đường cứng đờ.
Cố Khải Niên đang chuẩn bị cất khay thức ăn cho hai người liền thấy Cố Đường đột nhiên không nhúc nhích, trên khuôn mặt nhỏ còn lộ ra biểu tình hoảng hốt làm hắn cũng khẩn trương hết cả lên: "Làm sao thế?"
“Shhh……”
Cổ họng Cố Đường rên nhẹ một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu. Trong tay cậu là viên kẹo sữa vừa nhổ ra, bên trên còn cắm nửa cái răng cửa trắng như ngọc, lung lay sắp rớt.
.......
"Thường ngày thích ăn kẹo đúng không? Có phải cũng lười đánh răng nữa đúng không? Răng cửa gãy mất một nửa rồi...."
Thừa dịp kiểm tra, bác sĩ nhéo nhéo mặt Cố Đường.
Đứa nhỏ này mặt trắng trắng tròn tròn, lớn lên đặc biệt làm người khác yêu thích, đôi mắt hổ phách sáng ngời, vừa rồi bị đau mà phủ một tầng hơi nước trông cực kỳ ủy khuất.
Cố Đường sắp khóc đến nơi.
Không có răng cửa thì về sau cậu không gặm xương sườn, đùi gà, cũng không thể cắn nửa viên kẹo cho Cố tiểu thiếu gia được nữa.
Cuốc sống còn gì vui vẻ nữa đâu?!
"Không sao đâu, tôi cũng không thích ăn kẹo, không cắn cho tôi, dù sao cậu cũng không được ăn."
Cố Khải Niên vươn tay vỗ vỗ lưng bé sữa nhỏ, vụng về an ủi.
Cố Đường lại khóc to hơn.
Cố tiểu thiếu gia đành phải đổi lời khác: "Bác sĩ nói bây giờ đang thời kỳ thay răng, chờ sau này nó mọc lại là được.... Cậu muốn làm gì?"
Hắn đang nói thì thấy Cố Đường lại lấy một viên kẹo từ trong túi ra, nhanh nhẹn bóc vỏ rồi nhét vào trong miệng.
Cố Đường đảo kẹo sang một bên, phồng cấm, đúng tình hợp lý nói: "Nhân lúc chuẩn bị thay răng ăn nhiều một chút!"
[Lợi dụng triệt để răng sữa? Ký chủ cậu đúng là thiên tài nhỏ...]
Hệ thống nhịn không được chửi thề một câu.
Cố Khải Niên cũng cạn lời luôn.
Nhưng mà Cố Đường thật sự quá thích ăn kẹo, mỗi lần ăn đồ ngọt trên mặt liền ngập tràn hạnh phúc giống như một đóa hoa hướng dương nở rộ làm người ta không nỡ nói cậu. Đó cũng là lý do dưới sự quản lý nghiêm khắc của Tô Mai mà cậu vẫn có thể ăn kẹo đến mức sâu răng.
Căn bản là bà Tô không nỡ quản cậu.
Vì vấn đề răng tương lai của bé sữa nhỏ, Cố Khải Niên nghiêm khắc nói: "Về sau mỗi ngày nhiều nhất chỉ được ăn một viên kẹo, ăn xong phải đánh răng."
Cố Đường suy sụp xị cái mặt ra: "Ứ...."
Cố Khải Niên không giao động vươn tay: "Giao hết ra đây."
Cố Đường khịt mũi, ngoan ngoãn lục lọi túi áo, để hết tất cả kẹo lên tay Cố tiểu thiếu gia.
Động tác của Cố Khải Niên vẫn không đổi: "Vẫn còn."
Cố Đường ủy khuất bĩu môi, lại lôi từ túi quần ra mấy viên.
Cố Khải Niên: "Vẫn còn."
"Hết rồiiii!"
"Mũ."
"Huhuhu....."
Cố Đường nộp lên toàn bộ "tài sản" của mình, cảm thấy mình giống như người chồng xui xẻo bị vợ lấy hết quỹ đen vậy.
Hai tay Cố Khải Niên cũng không cầm được hết đống kẹo của cậu, khuôn mặt vô cảm từ trước đến nay lộ ra vẻ khiếp sợ. Bảo sao lúc nào cậu cũng có thể biến ra kẹo một cách kỳ diệu. Hóa ra giấu nhiều kẹo như vậy! Mang theo không sợ nặng à?!
"Bạn nhỏ, có thể mời ông một viên kẹo không?"
Một ông lão xa lạ điều khiển xe lăn lại đây, nói với bọn họ.
Cố Khải Niên cẩn thận kéo Cố Đường ra phía sau, ngón tay ấn lên đồng hồ thông minh.
Bây giờ không ít kẻ xấu giả vờ để lừa gạt trẻ em, nhưng mà quản gia đang ở ngay phòng khám bên cạnh tìm hiểu vấn đề răng miệng của Cố Đường, chỉ cần hắn gọi một cuộc là đến.
Cố Đường ló đầu ra từ phía sau lưng Cố Khải Niên: "Cho ông ấy một viên đi, quăng qua nhé?"
Không tiếp xúc trực tiếp thì sẽ an toàn hơn.
Cậu hiểu Cố tiểu thiếu gia cảnh giác với người lạ, tâm người khó phòng. Nhưng ông lão này trông không giống người xấu mà.
Thấy Cố tiểu thiếu gia không phản đối, Cố Đường chọn một cái ngon nhất trong số kẹo bị tịch thu kia, cách một đoạn quăng cho ông lão.
Ông lão này trên người mặc đồ bệnh nhân, hiển nhiên là người nằm viện trường kỳ. Trước kia Cố Đường cũng là người phải thường xuyên nằm viện, rất hiểu sự khó chịu khi phải ăn kiêng.
Đời trước lúc nào cậu tàng trữ kẹo là lại bị hộ sĩ tịch thu nên cũng thường đến khoa nhi ăn ké kẹo của mấy đứa nhỏ. Về sau còn có mấy bạn nhỏ chủ động giấu kẹo cho cậu.
"Cảm ơn bạn nhỏ"
Ông lão đón được kẹo, lột vỏ ra cho vào trong miệng, thỏa mãn cười một cái.
Cố Đường liếm nửa cái răng của mình, có lòng tốt nhắc nhở: "Ông không thể ăn nhiều kẹo đâu, răng của ông không thay được nữa rồi".
Ông lão cười càng tươi hơn: "Được, nghe cháu, không ăn nhiều đâu."
Cố Đường đột nhiên phát hiện, bên người ông lão xuất hiện một dấu tròn nhỏ, ở trên là ba dấu chấm hỏi [???].
Cái gì đây??
[Ký chủ, đây là nhân vật bí ẩn, chứng tỏ người này có quan hệ với cốt truyện ẩn.]
Lại là cốt truyện ẩn à?
Phần thưởng quyền ký tên lúc trước cậu còn chưa dùng kìa.
Cố Đường theo bản năng sờ hồ lô bạch ngọc của mình.
Lúc này, một người mặc tây trang đen đi tới, đứng trước mặt ông lão: "La lão gia, ruốt cuộc cũng tìm được ngài, hợp đồng này...."
"Tôi sẽ không bàn bạc gì với mấy người nữa! Không bán! Không bán là không bán!"
Ông lão cắt ngang lời nói của người kia, khởi động xe lăn điện của mình muốn rời đi.
Người mặc tây trang đen ngăn lại, thái độ cực kỳ thành khẩn: "Ngài suy xét một chút, Cố thị chúng tôi là mang theo thành ý mà đến, Cố tổng cũng là nghĩ đến con trai mình, nghĩ nên làm từ thiện (?) nên mới thu mua lỗ vốn như vậy, nếu như để người khác mua thì những đứa trẻ đó ------"
"Câm miệng! Mấy tên thương nhân các ngươi đều chẳng phải thứ tốt lành gì!"
Ông lão hầm hừ.
Đứng một bên nghe hai người nói chuyện, Cố Đường và Cố Khải Niên liếc mắt nhìn nhau.
Cố thị?
Cố tổng?
Cố Đường: Chẳng phải là Cố ba ba đấy sao?
Cố Khải Niên: Cố Quyền muốn làm gì đây?
Rất nhiều nghi vấn nhưng không nói ra.
Cố Đường cảm thấy bánh bao nhỏ năm tuổi chẳng hiểu nhiều đến thế, Cố tiểu thiếu gia cũng cảm thấy không thể nói rõ với bé sữa nhỏ năm tuổi.
Hai đứa nhỏ giao tiếp bằng mắt một lúc, lại tự nhiên mà hiểu sai ý.
Ông lão đã khởi động xe lăn rời đi, tây trang đen đuổi theo phía sau, vừa đi vừa lải nhải khuyên bảo ông lão bán thứ gì đấy cho Cố thị.
Cách xa quá rồi, nghe không còn rõ nữa.
Cố Đường đành từ bỏ, để đầu óc trở lại là đứa trẻ năm tuổi rưỡi ngây thơ. Vừa quay đầu lại thì thấy Cố tiểu thiếu gia ngây người tại chỗ.
Cố Đường quơ quơ tay trước mặt hắn: "Niên Niên?"
Cố Khải Niên trầm thấp "Ừm" một tiếng.
Kỳ lạ.
Rõ ràng hắn chưa từng gặp qua ông lão kia nhưng lại cảm thấy đối phương hơi quen mắt....
Thấy đối phương hoàn hồn, Cố Đường vô tâm vô phế cười một cái giống như hoa hướng dương nhỏ.
"Niên Niên, tui muốn ăn kẹo!"
Cố Khải Niên: "....."
"Không được."
Cố tiểu thiếu gia cự tuyệt, thấy khuôn mặt suy sụp của cậu cũng không mềm lòng.
Như vậy cũng tốt. Bé sữa nhỏ cười đáng yêu quá cũng nguy hiểm, lỡ như bị bắt cóc thì sao?
_
Ngày hôm sau, lớp hoa hướng dương số 1 tổ chức hoạt động "Thiên thần nhỏ cứu rỗi", để bọn nhỏ giúp đỡ cô nhi, bồi dưỡng tình yêu thương và trách nhiệm xã hội.
Cô giáo để các bạn tự phát biểu ý kiến của mình, xem xem làm thế nào mang tình yêu đến với các bạn nhỏ ở cô nhi viện.
Tưởng Y Y giơ tay: "Mua kẹo ạ!"
Cố Đường lắc đầu: "Không được, ăn nhiều kẹo gãy răng đấy."
Cậu hé môi cho Tưởng Y Y xem nửa cái răng cửa của mình, làm Tưởng Y Y sợ tới mức không dám nói gì nữa.
Cô bé cũng ăn nhiều kẹo, có khi nào cũng sẽ gãy giống vậy không? Con gái sún răng xấu lắm...
Nhưng Cố Đường lại nói gãy cũng không sao, sẽ mọc lại cái mới, chỉ cần giữ tốt răng mới là được, lúc này Tưởng Y Y mới thoáng yên lòng.
So với những đứa trẻ khác, Tưởng Nghị Văn trưởng thành hơn rất nhiều, cậu bé nói: "Nhà trẻ của chúng ta trực thuộc Cố thị, tổ chức hoạt động từ thiện này là vì Cố tổng muốn mua lại cô nhi viện kia, bố tớ là người phụ trách chuyện này, nhưng mà viện trưởng đang nằm viện, sức khỏe không tốt lại còn cố chấp, hại bố tớ ngày nào cũng phải tăng ca..."
Cố Đường nghe xong sửng sốt. Xâu chuỗi lại, ông lão ở bệnh viện kia là viện trưởng, còn người mặc tây trang đen là bố của Tưởng Nghị Văn và Tưởng Y Y. Nói ra thì ba người giống nhau thật.
Cậu tò mò hỏi: "Cố thị muốn mua cô nhi viện nào vậy?"
Tưởng Nghị Văn cúi đầu, hạ giọng như chuẩn bị nói gì bí mật: "Hình như là.... Vui Vẻ."
"Cạch ----"
Cố Khải Niên ở một bên bẻ gãy đầu bút chì, tròng mắt đen thâm thúy không biết đang nghĩ cái gì.
Cố Đường cũng đột nhiên dừng lại.
Cô nhi viện Vui Vẻ....
Trong nguyên tác, đây chính là nơi Cố Khải Niên lớn lên!
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Đường: Tui đáng iu hong?
Cố Khải Niên ngoài mặt: Cũng được.
Cố Khải Niên trong lòng: Đường Đường đáng yêu quá, nhỡ bị bắt cóc thì sao đây.
Cố Đường nhìn đám nhỏ mới đi mẫu giáo bưng khay cơm đứng xếp hàng, hưng phấn xoa xoa tay: "Mấy đứa nhỏ ghê, đáng yêu ghê, muốn cắn miếng ghê!"
"......"
Thân là người duy nhất từng bị Cố Đường cắn, vô thức Cố Khải Niên cảm thấy mặt đau đau.
Tưởng Y Y ngồi cạnh Cố Đường gặm đùi gà, gặm đến mức miệng đầy dầu, hàm hồ nói: "Bọn họ đều không đáng yêu bằng Đường Đường! Tớ thấy Đường Đường là bạn nhỏ đáng yêu nhất nhất nhất luôn!"
Cố Đường ngượng ngùng cười, quay qua hỏi Cố Khải Niên: "Tui đáng yêu hả?"
Cố tiểu thiếu gia lãnh đạm: "Cũng được."
Cố Đường: “……Hừ.”
Tưởng Y Y mất hứng, quơ quơ chiếc đùi gà gặm dở: "Đừng để ý đến cậu ấy, cậu rõ đáng yêu!"
"Y Y, con gái con đứa ý tứ một chút."
Tưởng Nghị Văn vừa gắp đồ ăn cho em gái vừa nói giống như ông cụ non.
Hai anh em tương thân tương ái, Cố Đường học được rồi.
Tuy Cố tiểu thiếu gia không khen cậu đáng yêu nhưng cậu vẫn gắp một đũa thức ăn của mình cho hắn: "Niên Niên, ăn đi! Tui là anh, tui muốn chăm sóc cậu!"
Cố Khải Niên nhíu mày: "Đây là lý do cậu gắp rau xanh cậu ghét cho tôi?"
Cố Đường: "...."
Ayda, bị phát hiện rồi.
Vẻ mặt Cố tiểu thiếu gia không đổi nói: "Không ăn rau không không cao được đâu."
Lời chưa nói hết, Cố Đường đã gắp lại đống rau kia nhét vào miệng, nỗ lực nhai, nhai phồng cả má.
Cố Khải Niên cong môi vừa lòng, tiếp tục ăn cơm của mình.
Cơm trưa của nhà trẻ hai món chay, hai món mặn còn thêm một chén canh, đầy đủ dinh dưỡng, hương vị thơm ngon, lượng đồ ăn cũng vừa đủ.
Nhưng Cố Đưỡng mỗi lần ăn xong vẫn ăn thêm kẹo. Mang theo hai viên kẹo, một viên cho Tưởng Y Y, viên còn lại chia đôi với Niên Niên!
Cố Đường từ từ lột vỏ kẹo ra, nhét vào miệng, thuần thục cắn một cái -----
"Rắc rắc!"
Cùng với một tiếng giòn vang, cả người Cố Đường cứng đờ.
Cố Khải Niên đang chuẩn bị cất khay thức ăn cho hai người liền thấy Cố Đường đột nhiên không nhúc nhích, trên khuôn mặt nhỏ còn lộ ra biểu tình hoảng hốt làm hắn cũng khẩn trương hết cả lên: "Làm sao thế?"
“Shhh……”
Cổ họng Cố Đường rên nhẹ một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu. Trong tay cậu là viên kẹo sữa vừa nhổ ra, bên trên còn cắm nửa cái răng cửa trắng như ngọc, lung lay sắp rớt.
.......
"Thường ngày thích ăn kẹo đúng không? Có phải cũng lười đánh răng nữa đúng không? Răng cửa gãy mất một nửa rồi...."
Thừa dịp kiểm tra, bác sĩ nhéo nhéo mặt Cố Đường.
Đứa nhỏ này mặt trắng trắng tròn tròn, lớn lên đặc biệt làm người khác yêu thích, đôi mắt hổ phách sáng ngời, vừa rồi bị đau mà phủ một tầng hơi nước trông cực kỳ ủy khuất.
Cố Đường sắp khóc đến nơi.
Không có răng cửa thì về sau cậu không gặm xương sườn, đùi gà, cũng không thể cắn nửa viên kẹo cho Cố tiểu thiếu gia được nữa.
Cuốc sống còn gì vui vẻ nữa đâu?!
"Không sao đâu, tôi cũng không thích ăn kẹo, không cắn cho tôi, dù sao cậu cũng không được ăn."
Cố Khải Niên vươn tay vỗ vỗ lưng bé sữa nhỏ, vụng về an ủi.
Cố Đường lại khóc to hơn.
Cố tiểu thiếu gia đành phải đổi lời khác: "Bác sĩ nói bây giờ đang thời kỳ thay răng, chờ sau này nó mọc lại là được.... Cậu muốn làm gì?"
Hắn đang nói thì thấy Cố Đường lại lấy một viên kẹo từ trong túi ra, nhanh nhẹn bóc vỏ rồi nhét vào trong miệng.
Cố Đường đảo kẹo sang một bên, phồng cấm, đúng tình hợp lý nói: "Nhân lúc chuẩn bị thay răng ăn nhiều một chút!"
[Lợi dụng triệt để răng sữa? Ký chủ cậu đúng là thiên tài nhỏ...]
Hệ thống nhịn không được chửi thề một câu.
Cố Khải Niên cũng cạn lời luôn.
Nhưng mà Cố Đường thật sự quá thích ăn kẹo, mỗi lần ăn đồ ngọt trên mặt liền ngập tràn hạnh phúc giống như một đóa hoa hướng dương nở rộ làm người ta không nỡ nói cậu. Đó cũng là lý do dưới sự quản lý nghiêm khắc của Tô Mai mà cậu vẫn có thể ăn kẹo đến mức sâu răng.
Căn bản là bà Tô không nỡ quản cậu.
Vì vấn đề răng tương lai của bé sữa nhỏ, Cố Khải Niên nghiêm khắc nói: "Về sau mỗi ngày nhiều nhất chỉ được ăn một viên kẹo, ăn xong phải đánh răng."
Cố Đường suy sụp xị cái mặt ra: "Ứ...."
Cố Khải Niên không giao động vươn tay: "Giao hết ra đây."
Cố Đường khịt mũi, ngoan ngoãn lục lọi túi áo, để hết tất cả kẹo lên tay Cố tiểu thiếu gia.
Động tác của Cố Khải Niên vẫn không đổi: "Vẫn còn."
Cố Đường ủy khuất bĩu môi, lại lôi từ túi quần ra mấy viên.
Cố Khải Niên: "Vẫn còn."
"Hết rồiiii!"
"Mũ."
"Huhuhu....."
Cố Đường nộp lên toàn bộ "tài sản" của mình, cảm thấy mình giống như người chồng xui xẻo bị vợ lấy hết quỹ đen vậy.
Hai tay Cố Khải Niên cũng không cầm được hết đống kẹo của cậu, khuôn mặt vô cảm từ trước đến nay lộ ra vẻ khiếp sợ. Bảo sao lúc nào cậu cũng có thể biến ra kẹo một cách kỳ diệu. Hóa ra giấu nhiều kẹo như vậy! Mang theo không sợ nặng à?!
"Bạn nhỏ, có thể mời ông một viên kẹo không?"
Một ông lão xa lạ điều khiển xe lăn lại đây, nói với bọn họ.
Cố Khải Niên cẩn thận kéo Cố Đường ra phía sau, ngón tay ấn lên đồng hồ thông minh.
Bây giờ không ít kẻ xấu giả vờ để lừa gạt trẻ em, nhưng mà quản gia đang ở ngay phòng khám bên cạnh tìm hiểu vấn đề răng miệng của Cố Đường, chỉ cần hắn gọi một cuộc là đến.
Cố Đường ló đầu ra từ phía sau lưng Cố Khải Niên: "Cho ông ấy một viên đi, quăng qua nhé?"
Không tiếp xúc trực tiếp thì sẽ an toàn hơn.
Cậu hiểu Cố tiểu thiếu gia cảnh giác với người lạ, tâm người khó phòng. Nhưng ông lão này trông không giống người xấu mà.
Thấy Cố tiểu thiếu gia không phản đối, Cố Đường chọn một cái ngon nhất trong số kẹo bị tịch thu kia, cách một đoạn quăng cho ông lão.
Ông lão này trên người mặc đồ bệnh nhân, hiển nhiên là người nằm viện trường kỳ. Trước kia Cố Đường cũng là người phải thường xuyên nằm viện, rất hiểu sự khó chịu khi phải ăn kiêng.
Đời trước lúc nào cậu tàng trữ kẹo là lại bị hộ sĩ tịch thu nên cũng thường đến khoa nhi ăn ké kẹo của mấy đứa nhỏ. Về sau còn có mấy bạn nhỏ chủ động giấu kẹo cho cậu.
"Cảm ơn bạn nhỏ"
Ông lão đón được kẹo, lột vỏ ra cho vào trong miệng, thỏa mãn cười một cái.
Cố Đường liếm nửa cái răng của mình, có lòng tốt nhắc nhở: "Ông không thể ăn nhiều kẹo đâu, răng của ông không thay được nữa rồi".
Ông lão cười càng tươi hơn: "Được, nghe cháu, không ăn nhiều đâu."
Cố Đường đột nhiên phát hiện, bên người ông lão xuất hiện một dấu tròn nhỏ, ở trên là ba dấu chấm hỏi [???].
Cái gì đây??
[Ký chủ, đây là nhân vật bí ẩn, chứng tỏ người này có quan hệ với cốt truyện ẩn.]
Lại là cốt truyện ẩn à?
Phần thưởng quyền ký tên lúc trước cậu còn chưa dùng kìa.
Cố Đường theo bản năng sờ hồ lô bạch ngọc của mình.
Lúc này, một người mặc tây trang đen đi tới, đứng trước mặt ông lão: "La lão gia, ruốt cuộc cũng tìm được ngài, hợp đồng này...."
"Tôi sẽ không bàn bạc gì với mấy người nữa! Không bán! Không bán là không bán!"
Ông lão cắt ngang lời nói của người kia, khởi động xe lăn điện của mình muốn rời đi.
Người mặc tây trang đen ngăn lại, thái độ cực kỳ thành khẩn: "Ngài suy xét một chút, Cố thị chúng tôi là mang theo thành ý mà đến, Cố tổng cũng là nghĩ đến con trai mình, nghĩ nên làm từ thiện (?) nên mới thu mua lỗ vốn như vậy, nếu như để người khác mua thì những đứa trẻ đó ------"
"Câm miệng! Mấy tên thương nhân các ngươi đều chẳng phải thứ tốt lành gì!"
Ông lão hầm hừ.
Đứng một bên nghe hai người nói chuyện, Cố Đường và Cố Khải Niên liếc mắt nhìn nhau.
Cố thị?
Cố tổng?
Cố Đường: Chẳng phải là Cố ba ba đấy sao?
Cố Khải Niên: Cố Quyền muốn làm gì đây?
Rất nhiều nghi vấn nhưng không nói ra.
Cố Đường cảm thấy bánh bao nhỏ năm tuổi chẳng hiểu nhiều đến thế, Cố tiểu thiếu gia cũng cảm thấy không thể nói rõ với bé sữa nhỏ năm tuổi.
Hai đứa nhỏ giao tiếp bằng mắt một lúc, lại tự nhiên mà hiểu sai ý.
Ông lão đã khởi động xe lăn rời đi, tây trang đen đuổi theo phía sau, vừa đi vừa lải nhải khuyên bảo ông lão bán thứ gì đấy cho Cố thị.
Cách xa quá rồi, nghe không còn rõ nữa.
Cố Đường đành từ bỏ, để đầu óc trở lại là đứa trẻ năm tuổi rưỡi ngây thơ. Vừa quay đầu lại thì thấy Cố tiểu thiếu gia ngây người tại chỗ.
Cố Đường quơ quơ tay trước mặt hắn: "Niên Niên?"
Cố Khải Niên trầm thấp "Ừm" một tiếng.
Kỳ lạ.
Rõ ràng hắn chưa từng gặp qua ông lão kia nhưng lại cảm thấy đối phương hơi quen mắt....
Thấy đối phương hoàn hồn, Cố Đường vô tâm vô phế cười một cái giống như hoa hướng dương nhỏ.
"Niên Niên, tui muốn ăn kẹo!"
Cố Khải Niên: "....."
"Không được."
Cố tiểu thiếu gia cự tuyệt, thấy khuôn mặt suy sụp của cậu cũng không mềm lòng.
Như vậy cũng tốt. Bé sữa nhỏ cười đáng yêu quá cũng nguy hiểm, lỡ như bị bắt cóc thì sao?
_
Ngày hôm sau, lớp hoa hướng dương số 1 tổ chức hoạt động "Thiên thần nhỏ cứu rỗi", để bọn nhỏ giúp đỡ cô nhi, bồi dưỡng tình yêu thương và trách nhiệm xã hội.
Cô giáo để các bạn tự phát biểu ý kiến của mình, xem xem làm thế nào mang tình yêu đến với các bạn nhỏ ở cô nhi viện.
Tưởng Y Y giơ tay: "Mua kẹo ạ!"
Cố Đường lắc đầu: "Không được, ăn nhiều kẹo gãy răng đấy."
Cậu hé môi cho Tưởng Y Y xem nửa cái răng cửa của mình, làm Tưởng Y Y sợ tới mức không dám nói gì nữa.
Cô bé cũng ăn nhiều kẹo, có khi nào cũng sẽ gãy giống vậy không? Con gái sún răng xấu lắm...
Nhưng Cố Đường lại nói gãy cũng không sao, sẽ mọc lại cái mới, chỉ cần giữ tốt răng mới là được, lúc này Tưởng Y Y mới thoáng yên lòng.
So với những đứa trẻ khác, Tưởng Nghị Văn trưởng thành hơn rất nhiều, cậu bé nói: "Nhà trẻ của chúng ta trực thuộc Cố thị, tổ chức hoạt động từ thiện này là vì Cố tổng muốn mua lại cô nhi viện kia, bố tớ là người phụ trách chuyện này, nhưng mà viện trưởng đang nằm viện, sức khỏe không tốt lại còn cố chấp, hại bố tớ ngày nào cũng phải tăng ca..."
Cố Đường nghe xong sửng sốt. Xâu chuỗi lại, ông lão ở bệnh viện kia là viện trưởng, còn người mặc tây trang đen là bố của Tưởng Nghị Văn và Tưởng Y Y. Nói ra thì ba người giống nhau thật.
Cậu tò mò hỏi: "Cố thị muốn mua cô nhi viện nào vậy?"
Tưởng Nghị Văn cúi đầu, hạ giọng như chuẩn bị nói gì bí mật: "Hình như là.... Vui Vẻ."
"Cạch ----"
Cố Khải Niên ở một bên bẻ gãy đầu bút chì, tròng mắt đen thâm thúy không biết đang nghĩ cái gì.
Cố Đường cũng đột nhiên dừng lại.
Cô nhi viện Vui Vẻ....
Trong nguyên tác, đây chính là nơi Cố Khải Niên lớn lên!
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Đường: Tui đáng iu hong?
Cố Khải Niên ngoài mặt: Cũng được.
Cố Khải Niên trong lòng: Đường Đường đáng yêu quá, nhỡ bị bắt cóc thì sao đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.