Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!
Chương 102
Vương Tử Ao
07/01/2023
Edit + beta: Iris
Chu Văn nhìn chằm chằm tin tức trên điện thoại, vừa "vãi" một tiếng, tức khắc nghe thấy tiếng mở cửa.
Trang Dục đã quay lại! Chu Văn hết hồn, theo bản năng đập điện thoại lên bàn.
Chu Văn: "……"
Trang Dục: "……"
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Chu Văn nghĩ thầm, tiêu rồi, làm vậy còn dễ nhìn thấy hơn.
Quả nhiên, người đối diện nhìn chằm chằm hắn ba giây, sau đó lạnh lùng phun ra bốn chữ.
"Đem điện thoại qua."
Chu Văn: "......"
Chu Văn hơi do dự, lải nhải: "Ai da, không có gì đâu..."
Người đối diện nhướng mày, khoanh tay trước ngực.
Chu Văn: "……"
Chu Văn sửng sốt, dịch điện thoại qua đó một chút: "Cũng không có gì đẹp..."
Trang Dục: "Đưa tôi, nhanh lên."
Chu Văn: "......"
Từ Kiêu ơi Từ Kiêu, không phải Chu ca không muốn giúp anh, thật sự là người anh này không dám trêu Diêm Vương a.
Chu Văn mặc niệm hai câu, ngoan ngoãn dâng bằng hai tay.
Trang Dục lấy điện thoại thì thấy, trên giao diện WeChat, là một tấm ảnh Nghiêm Thành Du ôm Từ Kiêu rõ mồn một.
Là một tấm ảnh cách khá xa nên hơi mờ. Hai người trên ảnh gần như là chạm đầu vào nhau, không thấy rõ vẻ mặt của Từ Kiêu, chỉ có thể từ tư thế mà có cảm giác hai người rất thân mật.
Chu Văn ngại ngùng giải thích: "Đây là phóng viên giải trí mà em quen gửi cho em, nói là chụp được ở chỗ đạo diễn An, hỏi em có muốn PR không........."
Hắn cẩn thận nhìn Trang Dục, tiếp tục nói, "Thật ra cái này cũng không có gì, em thấy Nghiêm ảnh đế chỉ là đang nói chuyện với Từ Kiêu thôi... Hơn nữa trong giới đều biết Nghiêm ảnh đế là thẳng... Nhỉ?"
Nhưng hắn càng nói, mặt Trang Dục càng đen, Chu Văn trong lòng sợ hãi nhìn y cầm điện thoại lên, dường như muốn gọi cho Từ Kiêu.
Trang Dục cũng không phải đang tức giận, được rồi, có chút chút.
Nhưng thay vì nói là tức giận, càng có cảm giác khó chịu khi bị xâm phạm lãnh địa hơn.
Y lướt Weibo, quả nhiên hot search Weibo bỗng xuất hiện tag #Nghiêm Thành Du Từ Kiêu quan hệ tốt#.
Có một phóng viên giải trí ở gần đó như vậy, trong khoảng thời gian ngắn đã được đẩy lên hot search, nếu nói không có bàn tay của Nghiêm Thành Du, thằng ngu cũng không tin.
Cố tình lại là Nghiêm Thành Du.
Trang Dục trầm mặc, phóng to bức ảnh lên, nghiêm túc nhìn thoáng qua cái tay đang câu cổ Từ Kiêu.
Y bỗng nhớ tới trong nhà Từ Kiêu có từng thấy một bức ảnh chỉ có nửa cánh tay. Cái tay kia như ẩn như hiện trùng khớp với bức ảnh trước mắt.
Trang Dục mím môi thành đường thẳng.
Ngay sau đó, Trang Dục ấn vào video call.
Nếu đã có nghi ngờ thì phải lập tức giải quyết, đây là nguyên tắc làm việc của Trang Dục.
"Anh và — —" Nghiêm Thành Du rốt cuộc có quan hệ gì.
Người đối diện đáng thương vô cùng nhìn y, giống như cún con bị thương, đôi mắt đen tròn ngay khi nhìn thấy y thì như nổi lên ánh lửa, nhìn chằm chằm y.
Trang Dục: "……"
Bị đôi mắt như vậy nhìn, cuối cùng Trang Dục cũng cảm nhận được cái gì gọi là nói nửa câu thì nghẹn lại lúc còn sống.
"... Em còn chưa nói gì mà," Trang Dục nói, "... Sao anh nhìn như muốn khóc đến nơi vậy."
Thật ra Từ Kiêu là một người đàn ông trưởng thành, mặc dù tâm tình phức tạp, nhưng tục ngữ đã nói đàn ông không dễ dàng rơi nước mắt, anh cùng lắm chỉ là u buồn mà thôi, không đến mức muốn khóc như vậy.
Nhưng nghe Trang Dục hỏi vậy, Từ Kiêu bỗng thật sự cảm thấy hốc mắt có hơi nóng lên.
Cũng may không có ai, nếu không anh bị xấu hổ rồi.
"...... Em nhìn nhầm rồi," anh không muốn bị Trang Dục nhìn ra, nói sang chuyện khác, "Tìm anh làm gì a."
"......"
Người đối diện rề rà không nói lời nào, Từ Kiêu mê mang nhìn thoáng qua.
Trang Dục mới hung dữ nói: "Để xem anh thử vai thế nào, không được sao."
Từ Kiêu cười một tiếng, nói: "Được, đương nhiên được, em làm gì cũng được hết."
"Nhưng chưa đến lượt anh," Từ Kiêu suy nghĩ rồi nói, "Không phải anh đã nói với em rồi sao, anh vốn định thử vai nam hai, nhưng..."
"Nhưng gì cơ?"
Nhưng với trạng thái hiện tại của anh, không có cách nào tiến vào trạng thái của nhân vật Trần Phẫn được.
Từ Kiêu hơi dừng lại, nói: "Bây giờ muốn thử vai nam chính xem sao."
Người đối diện nhướng mày, nhìn anh: "Gan của anh tự dưng lớn ra không ít."
"Không biết được không," Từ Kiêu tay chống cằm, mỉm cười, "Nhưng bỗng dưng muốn thử một chút."
"Thử thì thử, không sao cả." Trang Dục nhàn nhạt gật đầu.
"Em không cản anh sao?" Từ Kiêu tò mò hỏi.
Thật ra anh đột nhiên nói muốn thử vai nam chính, nếu không báo cho phòng làm việc trước thì sẽ gây thêm rắc rối cho phòng làm việc.
Cuối cùng khi tin tức truyền ra ngoài, bất kể anh có thành công hay không, chắc sẽ không thiếu màn bị hắt nước bẩn.
"Cản anh làm gì," người trong điện thoại nói, "Em tin tưởng anh."
Từ Kiêu sửng sốt.
Trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, anh mấp máy môi, không biết nên nói gì, chỉ có thể nói đại một câu.
"Em thay đổi rồi."
Trang Dục: "...... Em thay đổi thế nào?" "... Em càng ngày càng... Càng ngày càng buồn nôn!"
Trang Dục: "...... Em, buồn nôn?"
Từ Kiêu: "...... Đúng, chính nó."
Anh nói xong cũng tự mình choáng váng, nhưng không còn cách nào khác, Từ Kiêu chỉ có thể căng da đầu nói tiếp.
"Em, trước kia em không có như vậy." Từ Kiêu nói, "Giống như, hình như có chút, có chút cảm giác mẹ nó."
Nói xong, Từ Kiêu tự im lặng.
Trang Dục: "……"
Từ Kiêu: "…………"
Người đối diện nhìn chằm chằm anh, hỏi lại từng câu từng chữ: "Anh nói là, cảm giác gì cơ?"
"......" Từ Kiêu cười khan hai tiếng, "Anh, anh nói gì nhỉ, ha ha ha."
Xong đời. Từ Kiêu rất muốn đánh mình hai đấm, trời ơi hiếm khi Trang Dục dịu dàng cổ vũ anh, anh sao lại nói ra lời bệnh hoạn như vậy??
Từ Kiêu cúi đầu, quả thực không dám đối diện với người trong điện thoại thêm giây nào nữa.
Trang Dục bình tĩnh nhìn Từ Kiêu cúi đầu, bộ dáng thấp thỏm quá rõ ràng, bỗng nhiên bật cười.
……?
Cười rồi? Từ Kiêu nghe thấy tiếng cười khẽ, lén ngẩng đầu nhìn, lặng lẽ nhìn Trang Dục một cái.
...... Ừm, Trang Dục thoạt nhìn, hình như tâm trạng không tệ lắm?
Anh hoa mắt đúng không......
Anh chưa kịp hỏi thì nhân viên công tác đi đến: "Từ lão sư, đến lượt ngài."
Tới rất đúng lúc!!
Từ Kiêu vội đáp được, anh đứng lên, nói với Trang Dục trong điện thoại: "Đến lượt anh... Anh đi thử vai ha."
Trang Dục gật đầu: "Đi đi."
"Anh cúp nha." Từ Kiêu nói.
Trang Dục: "Anh cúp đi."
Từ Kiêu do dự một chút rồi hỏi: "Em... Em ổn không?"
"Có gì mà không ổn chứ." Trang Dục nhún vai, nói, "Tối nói tiếp, mau đi thử vai đi."
Xem ra là anh nghĩ nhiều.
Cuối cùng, Từ Kiêu cẩn thận quan sát vẻ mặt Trang Dục, cảm thấy tâm tình người đối diện ổn định, lúc này mới yên tâm cúp máy, đi theo nhân viên công tác đến chỗ thử vai.
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Từ Kiêu ( tang thương hút thuốc): Thì ra giận quá hóa cười cũng được, ha ha a a.
Trang Dục: Ha ha.
Lời editor: Có thử đọc lướt mấy chương cuối, tạm ổn thôi:v
Đăng: 7/1/2023
Chu Văn nhìn chằm chằm tin tức trên điện thoại, vừa "vãi" một tiếng, tức khắc nghe thấy tiếng mở cửa.
Trang Dục đã quay lại! Chu Văn hết hồn, theo bản năng đập điện thoại lên bàn.
Chu Văn: "……"
Trang Dục: "……"
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Chu Văn nghĩ thầm, tiêu rồi, làm vậy còn dễ nhìn thấy hơn.
Quả nhiên, người đối diện nhìn chằm chằm hắn ba giây, sau đó lạnh lùng phun ra bốn chữ.
"Đem điện thoại qua."
Chu Văn: "......"
Chu Văn hơi do dự, lải nhải: "Ai da, không có gì đâu..."
Người đối diện nhướng mày, khoanh tay trước ngực.
Chu Văn: "……"
Chu Văn sửng sốt, dịch điện thoại qua đó một chút: "Cũng không có gì đẹp..."
Trang Dục: "Đưa tôi, nhanh lên."
Chu Văn: "......"
Từ Kiêu ơi Từ Kiêu, không phải Chu ca không muốn giúp anh, thật sự là người anh này không dám trêu Diêm Vương a.
Chu Văn mặc niệm hai câu, ngoan ngoãn dâng bằng hai tay.
Trang Dục lấy điện thoại thì thấy, trên giao diện WeChat, là một tấm ảnh Nghiêm Thành Du ôm Từ Kiêu rõ mồn một.
Là một tấm ảnh cách khá xa nên hơi mờ. Hai người trên ảnh gần như là chạm đầu vào nhau, không thấy rõ vẻ mặt của Từ Kiêu, chỉ có thể từ tư thế mà có cảm giác hai người rất thân mật.
Chu Văn ngại ngùng giải thích: "Đây là phóng viên giải trí mà em quen gửi cho em, nói là chụp được ở chỗ đạo diễn An, hỏi em có muốn PR không........."
Hắn cẩn thận nhìn Trang Dục, tiếp tục nói, "Thật ra cái này cũng không có gì, em thấy Nghiêm ảnh đế chỉ là đang nói chuyện với Từ Kiêu thôi... Hơn nữa trong giới đều biết Nghiêm ảnh đế là thẳng... Nhỉ?"
Nhưng hắn càng nói, mặt Trang Dục càng đen, Chu Văn trong lòng sợ hãi nhìn y cầm điện thoại lên, dường như muốn gọi cho Từ Kiêu.
Trang Dục cũng không phải đang tức giận, được rồi, có chút chút.
Nhưng thay vì nói là tức giận, càng có cảm giác khó chịu khi bị xâm phạm lãnh địa hơn.
Y lướt Weibo, quả nhiên hot search Weibo bỗng xuất hiện tag #Nghiêm Thành Du Từ Kiêu quan hệ tốt#.
Có một phóng viên giải trí ở gần đó như vậy, trong khoảng thời gian ngắn đã được đẩy lên hot search, nếu nói không có bàn tay của Nghiêm Thành Du, thằng ngu cũng không tin.
Cố tình lại là Nghiêm Thành Du.
Trang Dục trầm mặc, phóng to bức ảnh lên, nghiêm túc nhìn thoáng qua cái tay đang câu cổ Từ Kiêu.
Y bỗng nhớ tới trong nhà Từ Kiêu có từng thấy một bức ảnh chỉ có nửa cánh tay. Cái tay kia như ẩn như hiện trùng khớp với bức ảnh trước mắt.
Trang Dục mím môi thành đường thẳng.
Ngay sau đó, Trang Dục ấn vào video call.
Nếu đã có nghi ngờ thì phải lập tức giải quyết, đây là nguyên tắc làm việc của Trang Dục.
"Anh và — —" Nghiêm Thành Du rốt cuộc có quan hệ gì.
Người đối diện đáng thương vô cùng nhìn y, giống như cún con bị thương, đôi mắt đen tròn ngay khi nhìn thấy y thì như nổi lên ánh lửa, nhìn chằm chằm y.
Trang Dục: "……"
Bị đôi mắt như vậy nhìn, cuối cùng Trang Dục cũng cảm nhận được cái gì gọi là nói nửa câu thì nghẹn lại lúc còn sống.
"... Em còn chưa nói gì mà," Trang Dục nói, "... Sao anh nhìn như muốn khóc đến nơi vậy."
Thật ra Từ Kiêu là một người đàn ông trưởng thành, mặc dù tâm tình phức tạp, nhưng tục ngữ đã nói đàn ông không dễ dàng rơi nước mắt, anh cùng lắm chỉ là u buồn mà thôi, không đến mức muốn khóc như vậy.
Nhưng nghe Trang Dục hỏi vậy, Từ Kiêu bỗng thật sự cảm thấy hốc mắt có hơi nóng lên.
Cũng may không có ai, nếu không anh bị xấu hổ rồi.
"...... Em nhìn nhầm rồi," anh không muốn bị Trang Dục nhìn ra, nói sang chuyện khác, "Tìm anh làm gì a."
"......"
Người đối diện rề rà không nói lời nào, Từ Kiêu mê mang nhìn thoáng qua.
Trang Dục mới hung dữ nói: "Để xem anh thử vai thế nào, không được sao."
Từ Kiêu cười một tiếng, nói: "Được, đương nhiên được, em làm gì cũng được hết."
"Nhưng chưa đến lượt anh," Từ Kiêu suy nghĩ rồi nói, "Không phải anh đã nói với em rồi sao, anh vốn định thử vai nam hai, nhưng..."
"Nhưng gì cơ?"
Nhưng với trạng thái hiện tại của anh, không có cách nào tiến vào trạng thái của nhân vật Trần Phẫn được.
Từ Kiêu hơi dừng lại, nói: "Bây giờ muốn thử vai nam chính xem sao."
Người đối diện nhướng mày, nhìn anh: "Gan của anh tự dưng lớn ra không ít."
"Không biết được không," Từ Kiêu tay chống cằm, mỉm cười, "Nhưng bỗng dưng muốn thử một chút."
"Thử thì thử, không sao cả." Trang Dục nhàn nhạt gật đầu.
"Em không cản anh sao?" Từ Kiêu tò mò hỏi.
Thật ra anh đột nhiên nói muốn thử vai nam chính, nếu không báo cho phòng làm việc trước thì sẽ gây thêm rắc rối cho phòng làm việc.
Cuối cùng khi tin tức truyền ra ngoài, bất kể anh có thành công hay không, chắc sẽ không thiếu màn bị hắt nước bẩn.
"Cản anh làm gì," người trong điện thoại nói, "Em tin tưởng anh."
Từ Kiêu sửng sốt.
Trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, anh mấp máy môi, không biết nên nói gì, chỉ có thể nói đại một câu.
"Em thay đổi rồi."
Trang Dục: "...... Em thay đổi thế nào?" "... Em càng ngày càng... Càng ngày càng buồn nôn!"
Trang Dục: "...... Em, buồn nôn?"
Từ Kiêu: "...... Đúng, chính nó."
Anh nói xong cũng tự mình choáng váng, nhưng không còn cách nào khác, Từ Kiêu chỉ có thể căng da đầu nói tiếp.
"Em, trước kia em không có như vậy." Từ Kiêu nói, "Giống như, hình như có chút, có chút cảm giác mẹ nó."
Nói xong, Từ Kiêu tự im lặng.
Trang Dục: "……"
Từ Kiêu: "…………"
Người đối diện nhìn chằm chằm anh, hỏi lại từng câu từng chữ: "Anh nói là, cảm giác gì cơ?"
"......" Từ Kiêu cười khan hai tiếng, "Anh, anh nói gì nhỉ, ha ha ha."
Xong đời. Từ Kiêu rất muốn đánh mình hai đấm, trời ơi hiếm khi Trang Dục dịu dàng cổ vũ anh, anh sao lại nói ra lời bệnh hoạn như vậy??
Từ Kiêu cúi đầu, quả thực không dám đối diện với người trong điện thoại thêm giây nào nữa.
Trang Dục bình tĩnh nhìn Từ Kiêu cúi đầu, bộ dáng thấp thỏm quá rõ ràng, bỗng nhiên bật cười.
……?
Cười rồi? Từ Kiêu nghe thấy tiếng cười khẽ, lén ngẩng đầu nhìn, lặng lẽ nhìn Trang Dục một cái.
...... Ừm, Trang Dục thoạt nhìn, hình như tâm trạng không tệ lắm?
Anh hoa mắt đúng không......
Anh chưa kịp hỏi thì nhân viên công tác đi đến: "Từ lão sư, đến lượt ngài."
Tới rất đúng lúc!!
Từ Kiêu vội đáp được, anh đứng lên, nói với Trang Dục trong điện thoại: "Đến lượt anh... Anh đi thử vai ha."
Trang Dục gật đầu: "Đi đi."
"Anh cúp nha." Từ Kiêu nói.
Trang Dục: "Anh cúp đi."
Từ Kiêu do dự một chút rồi hỏi: "Em... Em ổn không?"
"Có gì mà không ổn chứ." Trang Dục nhún vai, nói, "Tối nói tiếp, mau đi thử vai đi."
Xem ra là anh nghĩ nhiều.
Cuối cùng, Từ Kiêu cẩn thận quan sát vẻ mặt Trang Dục, cảm thấy tâm tình người đối diện ổn định, lúc này mới yên tâm cúp máy, đi theo nhân viên công tác đến chỗ thử vai.
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Từ Kiêu ( tang thương hút thuốc): Thì ra giận quá hóa cười cũng được, ha ha a a.
Trang Dục: Ha ha.
Lời editor: Có thử đọc lướt mấy chương cuối, tạm ổn thôi:v
Đăng: 7/1/2023
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.