Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!
Chương 129
Vương Tử Ao
11/08/2023
Edit + beta: Iris
Mặc dù Từ Kiêu nói như vậy, nhưng ban đầu anh định đợi đến khi cha Trang tổ chức tiệc mừng thọ xong rồi mới đưa ra vấn đề này.
Dù sao thì cũng phải tránh thời gian con trai mình come out chứ... Ừm, cũng không phải là một sự kiện vui vẻ gì.
Nhưng Từ Kiêu không ngờ rằng Cha Trang thực sự nói rõ rằng ông ấy muốn gặp anh ngay bây giờ.
Điều đó khiến tim Từ Kiêu từ lúc bước vào trang viên đập nhanh, càng đến gần tim càng đập nhanh, giờ phút này anh không còn tâm tình nhớ tới Nghiêm Thành Du nữa, một loại lo lắng chưa từng có hoàn toàn chiếm giữ trong đầu anh.
Trang Dục cười siết chặt tay: "Ấy, tay anh nóng quá."
"…Làm sao bây giờ?" Từ Kiêu không khỏi siết chặt tay Trang Dục, "Tim anh muốn vọt ra ngoài luôn rồi."
"Không sao đâu." Trang Dục thoạt nhìn không có chút căng thẳng, tâm tình rất bình tĩnh.
"Có em ở đây."
Nếu có em ở đó, em ở đó, nhưng cha mẹ em cũng ở đó!!! Từ Kiêu không cảm thấy thoải mái.
Nhưng sau đó, Trang Dục đột nhiên hỏi: "Anh còn nhớ rõ em nói gì không?"
Từ Kiêu sửng sốt: "Hả?"
Nếu là bình thường, Từ Kiêu không nhớ rõ Trang Dục nói gì, y chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm rồi lườm nguýt.
Nhưng lần này Trang Dục rất kiên nhẫn, bình tĩnh nói: "Em lặp lại lần nữa."
"Nếu cha mẹ nói gì đó mà anh muốn chia tay." Trang Dục nhìn hành lang phía trước, nói ra những lời cay nghiệt.
"Vậy anh chết chắc."
Từ Kiêu giật mình.
Giây tiếp theo, anh đột nhiên muốn cười.
Tên Trang Dục này đúng là biết đóng kịch, anh còn tưởng rằng chỉ có mình anh căng thẳng thôi chứ.
Không biết có phải do vấn đề tâm lý hay không, có lẽ thật sự là như vậy, tim hắn vì câu nói này mà dần bình tĩnh lại.
Không phải chỉ mỗi anh không muốn chia tay.
Tim đập thình thịch từng chút một bình tĩnh lại, Từ Kiêu cười cười, ngón tay đan xen nhau.
"Nếu vậy, anh có thể lựa chọn chết ở trên giường không?"
Trang Vũ nhếch khóe miệng, sau đó cố ý kiềm chế vẻ mặt, ra vẻ nghiêm túc.
"Trong trường hợp này, anh có thể thử."
Hai người nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười khó hiểu.
Tuy nhiên, mặc dù Từ Kiêu đã chuẩn bị đủ tự tin để đối mặt với cơn bão lớn chưa từng có, nhưng Từ Kiêu vẫn không thể không thốt lên "Hả?" ngay khi nhìn thấy cha mẹ Trang.
Cha Trang giống như trong tưởng tượng của Từ Kiêu, năm tháng đã để lại những nếp nhăn trên khuôn mặt của ông ấy, nhưng nó không làm ông ấy cạn kiệt tinh thần, sẽ không ai nhận ra ông ấy là một người đàn ông đã ngoài sáu mươi, lưng vẫn thẳng tắp, trông ông ấy như mới năm mươi, không, là hoàn toàn giống Trang Dục, chỉ là dáng vẻ cương nghị hơn, phong thái uy nghiêm hơn.
Nhưng mẹ Trang...
Từ Kiêu run giọng, kinh ngạc nói: "Trần... Dì Trần?"
Người phụ nữ mủm mĩm với nụ cười dịu dàng, làn da trắng như sứ và nụ cười hạnh phúc trước mặt anh, không phải mẹ Tiểu Trần thì là ai?
Trang Dĩnh nhướng mày: "Làm sao cậu biết mẹ tôi họ Trần?" Sắc mặt cô trầm xuống, "Cậu điều tra nhà chúng tôi?!"
"Được rồi, mẹ đi chào hỏi mấy đứa nhỏ, làm gì ầm ĩ như vậy?" Mẹ Trang không để ý xua tay, cười nói.
Khó trách Tiểu Trần chạy nhanh như vậy, anh tìm khắp nơi cũng không thấy! Từ Kiêu chột dạ, may mắn thay, anh không nói xấu gì về Trang Dục trước mặt dì Trầ... Điều này... điều này thực sự...
Quá kinh hãi.
Từ Kiêu chào hỏi bọn họ một lần nữa, cha Trang trông nghiêm túc, khẽ gật đầu, dì Trần, à không, nên là mẹ của Trang Dục nở một nụ cười hòa ái, và dẫn anh ngồi trên ghế sô pha.
Từ Kiêu thở phào nhẹ nhõm, anh vẫn đang suy nghĩ về những gì dì Trần đã nói với anh trước khi đi.
Nhưng anh thật lâu vẫn không nghĩ ra làm lòng anh bất ổn, mà hiện tại...
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mẹ Trang, Từ Kiêu thở phào nhẹ nhõm... Dù thế nào đi nữa, nụ cười đó thật hiền lành và dịu dàng...
Hẳn là sẽ không quá phản đối, phải không? Từ Kiêu nhìn mẹ Trang và nghĩ.
Mẹ Trang: "Con chắc chắn là Tiểu Từ chứ?" Bà cười tủm tỉm nhìn Trang Dục.
Trang Dục gật đầu: "Con chắc chắn."
"Con đã nói chuyện với cha chưa?" Mẹ Trang lại hỏi.
"Dạ rồi."
Mẹ Trang: "Vậy con biết ý mẹ rồi."
Trang Dục khẽ gật đầu, "Con biết."
Từ Kiêu nghe hai người nói chuyện với nhau như chơi trò đố chữ, lòng vừa hồi hộp vừa tò mò như bị mèo cào, không biết hai mẹ con Trang Dục nói cái gì.
Nhưng giây tiếp theo, mẹ Trang như biết anh đang nghĩ cái gì, nghiêng đầu khẽ mỉm cười với Từ Kiêu.
Tim vừa thả lỏng của Từ Kiêu lại đập bang bang lần nữa.
Mẹ Trang nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, hai người ở cùng nhau, mẹ không phản đối."
Trang Dĩnh ở bên cạnh nghe, mở to hai mắt, không vui nói: "Mẹ!!"
"Chuyện người lớn, người trẻ tuổi đừng xen vào." Mẹ Trang nói.
Trang Dĩnh gần ba mươi: "..."
Trang Dĩnh: "Cha!"
Cha Trang ngó quanh, dùng nắp trà cạo sạch bụi trà: "Nghe lời mẹ con."
Trang Dĩnh: "..."
Trang Dĩnh mặc dù tức giận, nhưng vẫn rất nghe lời mẹ, tức giận đứng dậy, đi sang bên kia, khoanh tay trước ngực nhìn.
"Nhưng mà," mẹ Trang bình tĩnh nhìn Từ Kiêu, "Có điều kiện."
Khi bà không cười, Từ Kiêu đột nhiên phát hiện, vẻ mặt của bà giống hệt Trang Dục, như đúc ra từ một khuôn.
Đôi mắt phượng cũng kiên định, mạnh mẽ và không thể lay chuyển.
"Mẹ sẽ đóng băng tất cả các khoản tiền của Trang Dục, thỏa thuận giữa con và nó sẽ được ký lại và theo dưới tập đoàn của chúng ta."
Từ Kiêu sửng sốt.
Trang Dĩnh mới đầu còn có chút không hài lòng, nhưng lúc này đột nhiên cười ha ha: "Thì ra là như vậy! Ha! Mẹ, làm tốt lắm!"
Mẹ Trang quay đầu cười nhìn cô: "Trang Dĩnh, vừa rồi mẹ nói cái gì?"
"..." Trang Dĩnh lập tức giơ hai tay lên cao, làm động tác đầu hàng, sau đó dùng tay phải giống như khóa kéo ngậm miệng lại.
"Tiền của Trang Dục tuy là tự nó kiếm, nhưng nó vẫn là con trai của chúng ta." Bà nhẹ giọng nói tiếp, "Không có hai chúng ta, cho dù chúng ta có tin tưởng năng lực của nó, nó cũng không có khả năng thuận buồm xuôi gió như vậy. Cho nên thằng nhóc này hoàn toàn chưa từng gặp rắc rối."
"Nhưng thất bại là liều thuốc tốt nhất để thử nghiệm tình yêu." Mẹ Trang mỉm cười, "Mọi người đều khao khát có một tình yêu ngọt ngào và hoàn hảo, không đau khổ, nhưng cuộc sống không như vậy.”
"Yêu cầu của mẹ không cao, chỉ cần các con gắn bó với nhau ba năm, mẹ và cha sẽ toàn lực ủng hộ con."
Sau khi mẹ Trang nói xong, bà nhìn anh bằng ánh mắt giống như Trang Dục, yên lặng đợi câu trả lời của Từ Kiêu.
Ngay cả Trang Dĩnh cũng không thèm đẩy sóng lớn nữa, cô chống cằm, nhìn qua nhìn lại như thể chúng có tiêu điểm.
Dưới ánh mắt của mọi người, Từ Kiêu đột nhiên thở ra một hơi.
Trang Dục hơi quay đầu lại, nhìn Từ Kiêu không chớp mắt.
Y trông rất tự tin, nhưng tay y di chuyển một cách vô thức.
Một giây sau, Từ Kiêu rốt cục buông bàn tay đang nắm chặt mình ra, cười nói: "Dì, chỉ có như vậy sao?"
Mẹ Trang gật đầu.
"Vậy dì yên tâm giao Trang Dục cho con," Từ Kiêu quay đầu nhìn bà, mặc dù đang cười nhưng trong mắt lại sáng ngời, "Yên tâm đi, hai vị trưởng bối, con nhất định sẽ để cho Trang Dục đi đường thuận lợi, làm những gì em ấy muốn làm!"
Khẩu khí không nhỏ, Trang Dĩnh trực tiếp khịt mũi, mẹ Trang kinh ngạc nhướng mày, nói "Ừm" coi như là đáp lại.
"Này, " Trang Dục đột nhiên bất mãn nói, "Ai nói em cần anh nuôi?"
Từ Kiêu: "Anh muốn nuôi em! Anh rất muốn!"
Hai người gần như bắt đầu cãi nhau trước mặt cha mẹ, nhưng cha Trang ho một cái, hai chú gà con tiểu học ngừng cãi nhau.
"Chính là như vậy," mẹ Trang cười nói, khi cười lên lại trở thành một người phụ nữ ngây thơ đáng yêu, "Hai đứa đi chơi đi, tối gặp nhé ~"
Trang Dục kéo Từ Kiêu lên: "Cha, mẹ, chúng con đi."
Từ Kiêu cũng mặt dày: "Che, mẹ, tạm biệt."
Cha Trang & Trang Dĩnh: "..."
Sau khi hai người rời đi, Trang Dĩnh im lặng hồi lâu bĩu môi.
"Mẹ, trước đó mẹ làm rất tốt, nhưng thời gian quá ngắn!" Cô bất mãn nói: "Chỉ có ba năm, ba năm mẹ có thể nhìn ra cái gì!"
"Ba năm có rất nhiều thứ đáng nhìn." Mẹ Trang vỗ vỗ tay cha Trang, hỏi: "Cha tụi nhỏ, anh nói đúng không?"
Cha Trang nói một lần nữa: "Mẹ của con nói đúng."
Trang Dĩnh: "Cha! Cha đang làm gì vậy! Có lập trường chút được không!"
Mẹ Trang: "Được rồi, được rồi, em con tìm được đối tượng mà con lại dây vào nhiều vậy làm gì?" Bà rót cho mình một tách trà, "Hơn nữa, Tiểu Từ trước đó không biết mẹ là mẹ của em con nên nói rất nhiều, mẹ thấy khá tốt!"
"Mẹ! Mẹ thì biết cái gì!" Trang Dĩnh bất mãn, "Cha nghe mẹ nói kìa? Người ta nói gì thì mẹ tin đó. Họ Từ kia chính là diễn viên đó, diễn rất tốt, bụng người cách một lớp da."
"Không chừng hắn chỉ giả vờ cho mẹ xem, mẹ còn ở đây cho rằng hắn thật sự chân thành!"
Cha Trang nghiêm mặt nói: "Trang Dĩnh, sao con nói chuyện như vậy với mẹ?"
Cô rõ ràng đang nói sự thật! Trang Dĩnh chán nản, nhưng sau khi bị ông già nhìn chằm chằm, cô vẫn xấu hổ hạ giọng xuống, nhưng cô vẫn lẩm bẩm bất mãn.
Trang Dĩnh thì thầm, "Mẹ là vậy, lớn tuổi rồi rất dễ bị lừa, người ta nói thì tin, ai biết đó là thật hay không."
Mẹ Trang nhàn nhạt nhấp một ngụm trà: "Đứa bé à, con không hiểu."
"Có lẽ nó là một diễn viên xuất sắc, nhưng có một số việc không thể chỉ giả là được."
Trang Dĩnh vốn muốn nói thêm vài câu, nhưng cô đột nhiên nhớ đến những gì Từ Kiêu đã nói ngày hôm đó.
Câu nói quái gở ấy khiến cô ghi nhớ sâu sắc.
"Nếu em ấy cũng bị tuyết tàng, bị chỉ trích, bị bỏ rơi, bị dồn đến đường cùng."
"Có lẽ lúc đó em ấy sẽ biết tôi thật sự rất yêu em ấy."
Những phản bác đó, những ví dụ đó như mắc kẹt trong cổ họng cô, Trang Dĩnh đột nhiên không nói nên lời.
Mẹ Trang đi tới, vỗ vai cô và mỉm cười.
"Đừng lo lắng cho em trai con."
"Cứ quan sát đi," bà nhẹ nhàng nói, "Thời gian sẽ trả lời tất cả."
Mặc dù Từ Kiêu nói như vậy, nhưng ban đầu anh định đợi đến khi cha Trang tổ chức tiệc mừng thọ xong rồi mới đưa ra vấn đề này.
Dù sao thì cũng phải tránh thời gian con trai mình come out chứ... Ừm, cũng không phải là một sự kiện vui vẻ gì.
Nhưng Từ Kiêu không ngờ rằng Cha Trang thực sự nói rõ rằng ông ấy muốn gặp anh ngay bây giờ.
Điều đó khiến tim Từ Kiêu từ lúc bước vào trang viên đập nhanh, càng đến gần tim càng đập nhanh, giờ phút này anh không còn tâm tình nhớ tới Nghiêm Thành Du nữa, một loại lo lắng chưa từng có hoàn toàn chiếm giữ trong đầu anh.
Trang Dục cười siết chặt tay: "Ấy, tay anh nóng quá."
"…Làm sao bây giờ?" Từ Kiêu không khỏi siết chặt tay Trang Dục, "Tim anh muốn vọt ra ngoài luôn rồi."
"Không sao đâu." Trang Dục thoạt nhìn không có chút căng thẳng, tâm tình rất bình tĩnh.
"Có em ở đây."
Nếu có em ở đó, em ở đó, nhưng cha mẹ em cũng ở đó!!! Từ Kiêu không cảm thấy thoải mái.
Nhưng sau đó, Trang Dục đột nhiên hỏi: "Anh còn nhớ rõ em nói gì không?"
Từ Kiêu sửng sốt: "Hả?"
Nếu là bình thường, Từ Kiêu không nhớ rõ Trang Dục nói gì, y chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm rồi lườm nguýt.
Nhưng lần này Trang Dục rất kiên nhẫn, bình tĩnh nói: "Em lặp lại lần nữa."
"Nếu cha mẹ nói gì đó mà anh muốn chia tay." Trang Dục nhìn hành lang phía trước, nói ra những lời cay nghiệt.
"Vậy anh chết chắc."
Từ Kiêu giật mình.
Giây tiếp theo, anh đột nhiên muốn cười.
Tên Trang Dục này đúng là biết đóng kịch, anh còn tưởng rằng chỉ có mình anh căng thẳng thôi chứ.
Không biết có phải do vấn đề tâm lý hay không, có lẽ thật sự là như vậy, tim hắn vì câu nói này mà dần bình tĩnh lại.
Không phải chỉ mỗi anh không muốn chia tay.
Tim đập thình thịch từng chút một bình tĩnh lại, Từ Kiêu cười cười, ngón tay đan xen nhau.
"Nếu vậy, anh có thể lựa chọn chết ở trên giường không?"
Trang Vũ nhếch khóe miệng, sau đó cố ý kiềm chế vẻ mặt, ra vẻ nghiêm túc.
"Trong trường hợp này, anh có thể thử."
Hai người nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười khó hiểu.
Tuy nhiên, mặc dù Từ Kiêu đã chuẩn bị đủ tự tin để đối mặt với cơn bão lớn chưa từng có, nhưng Từ Kiêu vẫn không thể không thốt lên "Hả?" ngay khi nhìn thấy cha mẹ Trang.
Cha Trang giống như trong tưởng tượng của Từ Kiêu, năm tháng đã để lại những nếp nhăn trên khuôn mặt của ông ấy, nhưng nó không làm ông ấy cạn kiệt tinh thần, sẽ không ai nhận ra ông ấy là một người đàn ông đã ngoài sáu mươi, lưng vẫn thẳng tắp, trông ông ấy như mới năm mươi, không, là hoàn toàn giống Trang Dục, chỉ là dáng vẻ cương nghị hơn, phong thái uy nghiêm hơn.
Nhưng mẹ Trang...
Từ Kiêu run giọng, kinh ngạc nói: "Trần... Dì Trần?"
Người phụ nữ mủm mĩm với nụ cười dịu dàng, làn da trắng như sứ và nụ cười hạnh phúc trước mặt anh, không phải mẹ Tiểu Trần thì là ai?
Trang Dĩnh nhướng mày: "Làm sao cậu biết mẹ tôi họ Trần?" Sắc mặt cô trầm xuống, "Cậu điều tra nhà chúng tôi?!"
"Được rồi, mẹ đi chào hỏi mấy đứa nhỏ, làm gì ầm ĩ như vậy?" Mẹ Trang không để ý xua tay, cười nói.
Khó trách Tiểu Trần chạy nhanh như vậy, anh tìm khắp nơi cũng không thấy! Từ Kiêu chột dạ, may mắn thay, anh không nói xấu gì về Trang Dục trước mặt dì Trầ... Điều này... điều này thực sự...
Quá kinh hãi.
Từ Kiêu chào hỏi bọn họ một lần nữa, cha Trang trông nghiêm túc, khẽ gật đầu, dì Trần, à không, nên là mẹ của Trang Dục nở một nụ cười hòa ái, và dẫn anh ngồi trên ghế sô pha.
Từ Kiêu thở phào nhẹ nhõm, anh vẫn đang suy nghĩ về những gì dì Trần đã nói với anh trước khi đi.
Nhưng anh thật lâu vẫn không nghĩ ra làm lòng anh bất ổn, mà hiện tại...
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mẹ Trang, Từ Kiêu thở phào nhẹ nhõm... Dù thế nào đi nữa, nụ cười đó thật hiền lành và dịu dàng...
Hẳn là sẽ không quá phản đối, phải không? Từ Kiêu nhìn mẹ Trang và nghĩ.
Mẹ Trang: "Con chắc chắn là Tiểu Từ chứ?" Bà cười tủm tỉm nhìn Trang Dục.
Trang Dục gật đầu: "Con chắc chắn."
"Con đã nói chuyện với cha chưa?" Mẹ Trang lại hỏi.
"Dạ rồi."
Mẹ Trang: "Vậy con biết ý mẹ rồi."
Trang Dục khẽ gật đầu, "Con biết."
Từ Kiêu nghe hai người nói chuyện với nhau như chơi trò đố chữ, lòng vừa hồi hộp vừa tò mò như bị mèo cào, không biết hai mẹ con Trang Dục nói cái gì.
Nhưng giây tiếp theo, mẹ Trang như biết anh đang nghĩ cái gì, nghiêng đầu khẽ mỉm cười với Từ Kiêu.
Tim vừa thả lỏng của Từ Kiêu lại đập bang bang lần nữa.
Mẹ Trang nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, hai người ở cùng nhau, mẹ không phản đối."
Trang Dĩnh ở bên cạnh nghe, mở to hai mắt, không vui nói: "Mẹ!!"
"Chuyện người lớn, người trẻ tuổi đừng xen vào." Mẹ Trang nói.
Trang Dĩnh gần ba mươi: "..."
Trang Dĩnh: "Cha!"
Cha Trang ngó quanh, dùng nắp trà cạo sạch bụi trà: "Nghe lời mẹ con."
Trang Dĩnh: "..."
Trang Dĩnh mặc dù tức giận, nhưng vẫn rất nghe lời mẹ, tức giận đứng dậy, đi sang bên kia, khoanh tay trước ngực nhìn.
"Nhưng mà," mẹ Trang bình tĩnh nhìn Từ Kiêu, "Có điều kiện."
Khi bà không cười, Từ Kiêu đột nhiên phát hiện, vẻ mặt của bà giống hệt Trang Dục, như đúc ra từ một khuôn.
Đôi mắt phượng cũng kiên định, mạnh mẽ và không thể lay chuyển.
"Mẹ sẽ đóng băng tất cả các khoản tiền của Trang Dục, thỏa thuận giữa con và nó sẽ được ký lại và theo dưới tập đoàn của chúng ta."
Từ Kiêu sửng sốt.
Trang Dĩnh mới đầu còn có chút không hài lòng, nhưng lúc này đột nhiên cười ha ha: "Thì ra là như vậy! Ha! Mẹ, làm tốt lắm!"
Mẹ Trang quay đầu cười nhìn cô: "Trang Dĩnh, vừa rồi mẹ nói cái gì?"
"..." Trang Dĩnh lập tức giơ hai tay lên cao, làm động tác đầu hàng, sau đó dùng tay phải giống như khóa kéo ngậm miệng lại.
"Tiền của Trang Dục tuy là tự nó kiếm, nhưng nó vẫn là con trai của chúng ta." Bà nhẹ giọng nói tiếp, "Không có hai chúng ta, cho dù chúng ta có tin tưởng năng lực của nó, nó cũng không có khả năng thuận buồm xuôi gió như vậy. Cho nên thằng nhóc này hoàn toàn chưa từng gặp rắc rối."
"Nhưng thất bại là liều thuốc tốt nhất để thử nghiệm tình yêu." Mẹ Trang mỉm cười, "Mọi người đều khao khát có một tình yêu ngọt ngào và hoàn hảo, không đau khổ, nhưng cuộc sống không như vậy.”
"Yêu cầu của mẹ không cao, chỉ cần các con gắn bó với nhau ba năm, mẹ và cha sẽ toàn lực ủng hộ con."
Sau khi mẹ Trang nói xong, bà nhìn anh bằng ánh mắt giống như Trang Dục, yên lặng đợi câu trả lời của Từ Kiêu.
Ngay cả Trang Dĩnh cũng không thèm đẩy sóng lớn nữa, cô chống cằm, nhìn qua nhìn lại như thể chúng có tiêu điểm.
Dưới ánh mắt của mọi người, Từ Kiêu đột nhiên thở ra một hơi.
Trang Dục hơi quay đầu lại, nhìn Từ Kiêu không chớp mắt.
Y trông rất tự tin, nhưng tay y di chuyển một cách vô thức.
Một giây sau, Từ Kiêu rốt cục buông bàn tay đang nắm chặt mình ra, cười nói: "Dì, chỉ có như vậy sao?"
Mẹ Trang gật đầu.
"Vậy dì yên tâm giao Trang Dục cho con," Từ Kiêu quay đầu nhìn bà, mặc dù đang cười nhưng trong mắt lại sáng ngời, "Yên tâm đi, hai vị trưởng bối, con nhất định sẽ để cho Trang Dục đi đường thuận lợi, làm những gì em ấy muốn làm!"
Khẩu khí không nhỏ, Trang Dĩnh trực tiếp khịt mũi, mẹ Trang kinh ngạc nhướng mày, nói "Ừm" coi như là đáp lại.
"Này, " Trang Dục đột nhiên bất mãn nói, "Ai nói em cần anh nuôi?"
Từ Kiêu: "Anh muốn nuôi em! Anh rất muốn!"
Hai người gần như bắt đầu cãi nhau trước mặt cha mẹ, nhưng cha Trang ho một cái, hai chú gà con tiểu học ngừng cãi nhau.
"Chính là như vậy," mẹ Trang cười nói, khi cười lên lại trở thành một người phụ nữ ngây thơ đáng yêu, "Hai đứa đi chơi đi, tối gặp nhé ~"
Trang Dục kéo Từ Kiêu lên: "Cha, mẹ, chúng con đi."
Từ Kiêu cũng mặt dày: "Che, mẹ, tạm biệt."
Cha Trang & Trang Dĩnh: "..."
Sau khi hai người rời đi, Trang Dĩnh im lặng hồi lâu bĩu môi.
"Mẹ, trước đó mẹ làm rất tốt, nhưng thời gian quá ngắn!" Cô bất mãn nói: "Chỉ có ba năm, ba năm mẹ có thể nhìn ra cái gì!"
"Ba năm có rất nhiều thứ đáng nhìn." Mẹ Trang vỗ vỗ tay cha Trang, hỏi: "Cha tụi nhỏ, anh nói đúng không?"
Cha Trang nói một lần nữa: "Mẹ của con nói đúng."
Trang Dĩnh: "Cha! Cha đang làm gì vậy! Có lập trường chút được không!"
Mẹ Trang: "Được rồi, được rồi, em con tìm được đối tượng mà con lại dây vào nhiều vậy làm gì?" Bà rót cho mình một tách trà, "Hơn nữa, Tiểu Từ trước đó không biết mẹ là mẹ của em con nên nói rất nhiều, mẹ thấy khá tốt!"
"Mẹ! Mẹ thì biết cái gì!" Trang Dĩnh bất mãn, "Cha nghe mẹ nói kìa? Người ta nói gì thì mẹ tin đó. Họ Từ kia chính là diễn viên đó, diễn rất tốt, bụng người cách một lớp da."
"Không chừng hắn chỉ giả vờ cho mẹ xem, mẹ còn ở đây cho rằng hắn thật sự chân thành!"
Cha Trang nghiêm mặt nói: "Trang Dĩnh, sao con nói chuyện như vậy với mẹ?"
Cô rõ ràng đang nói sự thật! Trang Dĩnh chán nản, nhưng sau khi bị ông già nhìn chằm chằm, cô vẫn xấu hổ hạ giọng xuống, nhưng cô vẫn lẩm bẩm bất mãn.
Trang Dĩnh thì thầm, "Mẹ là vậy, lớn tuổi rồi rất dễ bị lừa, người ta nói thì tin, ai biết đó là thật hay không."
Mẹ Trang nhàn nhạt nhấp một ngụm trà: "Đứa bé à, con không hiểu."
"Có lẽ nó là một diễn viên xuất sắc, nhưng có một số việc không thể chỉ giả là được."
Trang Dĩnh vốn muốn nói thêm vài câu, nhưng cô đột nhiên nhớ đến những gì Từ Kiêu đã nói ngày hôm đó.
Câu nói quái gở ấy khiến cô ghi nhớ sâu sắc.
"Nếu em ấy cũng bị tuyết tàng, bị chỉ trích, bị bỏ rơi, bị dồn đến đường cùng."
"Có lẽ lúc đó em ấy sẽ biết tôi thật sự rất yêu em ấy."
Những phản bác đó, những ví dụ đó như mắc kẹt trong cổ họng cô, Trang Dĩnh đột nhiên không nói nên lời.
Mẹ Trang đi tới, vỗ vai cô và mỉm cười.
"Đừng lo lắng cho em trai con."
"Cứ quan sát đi," bà nhẹ nhàng nói, "Thời gian sẽ trả lời tất cả."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.