Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Chương 48

Vương Tử Ao

10/10/2022

Đạo diễn Ninh bận rộn cảnh quay tiếp theo, các điều phối viên cũng thắt chặt lịch trình mỗi ngày, cảnh quay của Từ Kiêu vừa kết thúc, đạo cụ và bối cảnh đã vội vàng chạy đến, lập tức thay bối cảnh rồi tiếp tục quay.

Vừa nãy Từ Kiêu làm mọi người kinh ngạc, chỉ là có Trang Dục đứng bên cạnh anh nên nhất thời không ai dám đi lên.

Làm Từ Kiêu miệng đầy máu đứng chờ một lúc lâu cũng không thấy nhân viên công tác đến, phải tự đi tìm người xin ly nước sạch.

Khi đạo diễn Ninh đi rồi, đôi mắt hổ phách của Trang Dục đảo quanh trên người anh, bỗng nói: "Nếu đã biết diễn, vì sao trước kia anh không diễn."

"... Khụ, khụ khụ khụ!!" Từ Kiêu đang súc miệng, nghe Trang Dục hỏi thì bị sặc nước súc miệng, ho một hồi mới nói, "... Cái đó, hoàn toàn thay đổi, làm lại lần nữa."

"Phải không?" Trang Dục dường như không tin, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm anh, nhìn đến nỗi anh muốn nở hoa.

Thằng nhóc này trí nhớ tốt như vậy để làm gì.

Từ Kiêu ho khan vài tiếng, quay đầu đi, nói một cách mơ hồ: "Tôi bị bệnh nặng hồi lâu, cái mạng cũng suýt không còn... Nếu không cố gắng nỗ lực thì thật có lỗi với bản thân, đúng không?"

Trang Dục nghe thế, tầm mắt không khỏi nhìn xuống cánh tay Từ Kiêu - - vết sẹo dữ tợn kia luôn bị đồng hồ hoặc vòng tay che lại, hiếm khi lộ ra.

Có lẽ là do người đứng sau lưng anh, thấy Từ Kiêu cúi đầu, Trang Dục không nói nữa.

Từ Kiêu đâu biết Trang Dục nghĩ gì, anh thấy Trang Dục im lặng mãi, sợ bản thân nói nhiều sai nhiều, vội cầm chai c'estbon* uống ực ực để cái miệng hết rảnh rỗi.

*

Nhưng mà không như anh nghĩ, Trang Dục không có hỏi nữa, thu tầm mắt lại nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

"Đi đâu a?" Từ Kiêu sửng sốt, vội xách chai c'estbon theo: "Kế tiếp cậu không có cảnh quay sao?"

"Nếu tôi có thì gọi anh đến để làm gì." Trang Dục đi đằng trước, không quay đầu lại, "Đi thử vai."

"Thử vai??"

Từ Kiêu kinh ngạc, hôm nay là ngày lành gì mà liên tục diễn hết vai này đến vai khác vậy?

Hai người trở về phòng nghỉ thay quần áo, Từ Kiêu ban đầu còn có chút biệt nữu, nói chính xác hơn là có chút ngại ngùng.

Nhưng động tác của Trang Dục rất tự nhiên, làm Từ Kiêu cảm thấy anh đang làm kiêu.

Nghĩ lại hai thằng con trai, quả thật không cần kiêng dè - - ai cũng có như nhau thì nhìn làm gì.

Nghĩ vậy, anh nhanh chóng thay quần áo.

Động tác của Từ Kiêu rất nhanh, Trang Dục còn đang cởi áo ngoài thì phát hiện Từ Kiêu đã cởi quần áo xong hết rồi, đang đứng đưa lưng về phía anh.

Trang Dục vốn chỉ vô tình nhìn thoáng qua, nhưng lại không dời mắt được.

Từ Kiêu nhìn thì gầy, nhưng thân hình không hề teo tóp không chút da thịt, cơ bắp mịn màng, ánh đèn trong phòng nghỉ hơi phát ra ánh sáng trắng khiến tấm lưng anh trắng như sứ, bả vai tựa như cánh bướm trắng xinh đẹp.

"Cốc cốc." Cửa phòng nghỉ bị gõ hai cái, giọng Tiểu Trịnh vang lên, "Trang ca, các anh xong chưa?"

Trang Dục lấy lại tinh thần, áo ngoài bất giác bị y vo lại thành một cục.

Từ Kiêu vai trần định đi ra mở cửa, trên đầu bỗng nhiên nặng hơn.

"Mặc quần áo đàng hoàng vào." Anh nghe Trang Dục nói.



Trước mắt Từ Kiêu tối đen, đưa tay lên sờ trên đầu mới phát hiện là áo tay ngắn của mình.

Đợi anh mặc xong quần áo, Trang Dục mới đi ra mở cửa, Tiểu Trịnh đứng ở cửa mỉm cười, "Ngụy ca tới."

Hai người dọn dẹp xong, Tiểu Trịnh đưa bọn họ ra xe, Ngụy Cảnh Thăng ngồi ở ghế lái phụ, Chu Văn cũng ở đây, ngồi ở hàng thứ hai.

Từ Kiêu chào hỏi hai người: "Trợ lý Chu, Ngụy tiên sinh, đã lâu không gặp."

Ngụy Cảnh Thăng vẫn bộ dạng tinh anh cao lãnh không dính khói lửa nhân gian, nhàn nhạt gật đầu xem như đáp lại.

Khác với Ngụy Cảnh Thăng, trợ lý Chu nhiệt tình hơn rất nhiều: "Từ lão sư, đã lâu không gặp!"

Không thành thật như Tiểu Trịnh, Chu Văn nói nhiều hơn hắn gấp đôi, bảo sao luôn bị phái đi đàm phán.

"Lần trước gặp nhau hình như là lúc quay quảng cáo đúng không," Chu Văn miệng líu ríu không ngừng, "Tôi đã nói mà, lần đầu nhìn thấy Trang ca đưa số điện thoại cho anh là tôi biết rồi, quả nhiên tôi đoán không sai, hiện giờ Từ lão sư là người một nhà với chúng ta, cái này gọi là duyên phận a!"

Từ Kiêu nắm được mấu chốt, chớp chớp mắt hỏi: "Hửm? Trang Dục không đưa số điện thoại cho người khác sao?"

"Đương nhiên rồi, lần trước người kia, chính là Hứa Linh Nhi dạo gần đây đặc biệt hồng ấy, cô ta ở chương trình xin số của Trang ca, Trang ca trực tiếp xem cô ta như không khí," Chu Văn miệng tía lia, "Nhà mấy cô đó thật keo kiệt, lúc đó Ngụy ca với tôi phản hắc mệt muốn chết."

Mắt phượng của Trang Dục đảo qua, Chu Văn lập tức nhấc tay lên kéo khóa miệng, câm lặng.

Từ Kiêu lại không sợ sờ mông lão hổ, cười hắc hắc câu vai Trang Dục: "Vậy xem ra tôi là đặc biệt rồi."

Từ Kiêu gan lớn như vậy, dám câu vai Trang ca?

Chu Văn trợn trừng mắt, phải biết rằng, lúc hắn vừa lên làm trợ lý, còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, có một lần Trang Dục đoạt được giải thưởng người mới xuất sắc nhất, hắn cũng cả gan làm loạn như vậy.

Kết quả...

Trang Dục lạnh mặt quay đầu đi, nói với Ngụy Cảnh Thăng: "Tôi không thích người hay động tay động chân, đổi trợ lý khác."

Chuyện cũ vẫn còn đó, Chu Văn lo lắng nhìn chằm chằm Trang Dục, sợ Trang Dục từ tảng băng đen biến thành núi lửa.

Nhưng mà Trang - cao lãnh - Dục không hề giãy giụa, mặc cho móng vuốt của Từ Kiêu dĩ hạ phạm thượng, nhiều nhất chỉ nhàn nhạt liếc Từ Kiêu một cái - - Chu Văn dùng mạng thề, cái ánh mắt này ôn nhu hơn ánh mắt trước kia nhiều lắm.

Trang Dục xì một tiếng: "Nói nhiều quá."

Chu Văn: "........................."

Phân biệt đối xử có cần rõ ràng vậy không.

Địa điểm thử vai cũng ở Hoành Điếm, dường như là đoàn phim gần đây, xe chỉ chạy có mấy phút đã tới.

Từ Kiêu xuống xe, bộ phim này có lẽ quay về những năm thập niên 80. Khắp nơi đều có biển hiệu kế hoạch hóa gia đình và quảng cáo cổ điển. Có một lá cờ đỏ cắm ở bên đường, diễn viên quần chúng mặc quân áo lục, đẩy xe đạp, đi xe ba bánh - - nhìn đâu cũng thấy đoàn phim bố trí rất dụng tâm, khôi phục rất chi tiết khung cảnh của thời đại đó.

Từ Kiêu tò mò nhìn, hỏi: "Đây là bộ phim gì?"

Trang Dục nói: "Dao lộ."

Từ Kiêu hơi khựng lại: "... Dao lộ??"

Trang Dục xem anh, hỏi: "Sao, anh từng nghe qua?"

Đâu chỉ là nghe qua, quả thực là khắc sâu hai chữ này trong tâm khảm -- đây không phải là bộ phim điện ảnh làm Lâm Ý công thành danh toại, làm nguyên chủ rơi xuống đáy vực sao!



"Có nghe qua một chút," Từ Kiêu gãi gãi mũi, rối rắm địa đạo*, "... Tôi thử vai, là bộ phim này?"

*Địa đạo (地道): chính gốc; chính hiệu; thuần túy; chân chính; chính gốc; chính cống; tốt; đủ tiêu chuẩn (chất lượng công tác và tài liệu)

Đừng mà?

Từ Kiêu vắt óc suy nghĩ nên uyển chuyển biểu đạt sự từ chối như thế nào - - mặc dù anh biết Trang Dục có ý tốt, nhưng bộ phim này ngay từ đầu đã bị nguyên chủ từ chối diễn a... Bây giờ lại quay lại diễn, đợi đến cuối năm cầm giải thưởng, chắc chắn sẽ bị cư dân mạng phun chết.

Trang Dục tò mò liếc anh một cái, nói: "Đương nhiên không phải, không phải anh đã từ chối diễn bộ này sao?"

"..."

Từ Kiêu ho khan một tiếng: "Vậy sao lại dẫn tôi đến đây?"

"Trang Dục chưa nói với cậu sao?" Ngụy Cảnh Thăng đứng một bên nói, "Là thử vai Thiên Khải lục."

Thiên Khải lục?

Từ Kiêu tỏ vẻ chưa từng nghe qua, trong sách không có nhắc đến.

Từ Kiêu mờ mịt nói: "... Nếu là thử vai Thiên Khải lục, vì sao lại tới nơi này a?"

Ngụy Cảnh Thăng vân vê dây vàng của mắt kính: "Bởi vì Lâm Ý ở chỗ này."

???

Sao lại nhắc đến Lâm Ý?

Có lẽ dấu chấm hỏi trên mặt Từ Kiêu quá rõ ràng, Ngụy Cảnh Thăng rốt cuộc nói thêm: "Bên Thiên Khải lục nói cho cậu đi thử vai nam chính, bộ phim này chưa bắt đầu quay, trước mắt tạm định nam chính là Lâm Ý." "Bốn giờ rồi, đạo diễn Tôn sắp tới." Ngụy Cảnh Thăng nhìn nhìn đồng hồ, nói, "Tôi đã hỏi lịch trình bên dao lộ rồi, chọn ngày chi bằng gặp ngày, hôm nay cậu và Lâm Ý cùng thử vai ở đây.

Vãi - - lều.

Từ Kiêu cơ hồ là buột miệng thốt ra: "Tôi lấy nhân vật của Lâm Ý, vậy hắn làm sao bây giờ?"

?

Từ Kiêu nghĩ cũng đẹp thật, Ngụy Cảnh Thăng dùng ánh mắt "cậu bị bệnh sao" nhìn anh, nói: "Tôi không biết Trang Dục có nói gì với cậu chưa, nhưng mà... Cậu tốt nhất đừng đánh giá mình cao như vậy."

Ngay cả Chu Văn cũng nhịn không được nhỏ giọng nói: "Từ lão sư, cái này, hy vọng quá lớn, cái kia gì, mất mát lại càng lớn ha... Chúng ta cứ giữ tâm thái bình thường thôi, bình thường thôi ha..."

Trang Dục: "..."

"Đây là thử vai, mặc dù kỹ thuật diễn của anh tốt hơn Lâm Ý, nhưng cũng không chắc sẽ chọn anh," Trang Dục nhàn nhạt nói, "Vẫn phải xem cách lý giải của đạo diễn đối với nhân vật."

Chu Văn: ".................."

Ngụy Cảnh Thăng cũng: "................."

Hai người không hẹn mà cùng nghĩ - - đầu Trang Dục bị bug hả?

Ngụy Cảnh Thăng vẫn luôn bình tĩnh cũng nhịn không được mà sâu kín nhìn thoáng qua Trang Dục.

Mấy hôm trước hắn còn kêu Trang Dục đừng quyết đoán như vậy, cho cái bình hoa này cơ hội thử vai.

Bây giờ người này lại phát điên cái gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook