Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Chương 57

Vương Tử Ao

29/10/2022

Trong mấy ngày nay, Từ Kiêu dành hầu hết thời gian để nghiên cứu kịch bản, thời gian trôi qua nhanh, đảo mắt đã đến ngày quay tập 4 let's go.

Ngày tập hợp, không còn tập hợp ở bãi đỗ xe dưới tòa cao ốc Peach TV, tổ tiết mục báo với anh đến phòng hóa trang và đạo cụ ở tầng 8 lúc 9 giờ sáng.

Từ Kiêu nghĩ dù sao cũng là đến phòng hóa trang, chắc chắn là có chuyên viên trang điểm tới, cũng không trang điểm như thế nào, chắc là đội thêm cái mũ, mặc áo sơ mi sọc đen trắng đơn giản đi.

8 giờ 40 Tiểu Trịnh đưa Từ Kiêu đến tòa cao ốc Peach TV, Từ Kiêu vừa xuống xe liền phát hiện người của let's go đã ngồi chờ ở cổng lớn, thấy anh đến, VJ liền bưng camera chỉa vào mặt anh.

Sao nhiều người vậy, chẳng lẽ người đến cuối cùng sẽ bị phạt sao? Từ Kiêu vội đi nhanh hơn, hỏi: "Tôi không phải là người đến cuối cùng đúng không?"

Lục Kỳ cười lắc đầu, lúc này Từ Kiêu mới yên tâm, bước đi không nhanh không chậm.

Giờ đang là giờ làm việc, dọc đường đi chạm mặt rất nhiều nhân viên Peach TV, mặc dù bọn họ không phải là nhân viên tổ tiết mục let's go, nhưng khi nhìn thấy Từ Kiêu, ai cũng bụm mặt hoặc kinh hô một tiếng, hoặc là kinh hỉ mỉm cười, Từ Kiêu cũng cười chào hỏi bọn họ.

Nhớ đến lời Ngụy Cảnh Thăng nói, Từ Kiêu sờ sờ cằm, hình như anh đỏ thật.

Thế mà còn có cả fan nam chạy tới xin chữ ký, thật không dễ dàng a.

Suốt đường đi nghe được vài tiếng nghị luận, cái gì mà "nhìn dáng người giống sinh viên a", "ấy, trạng thái của Từ Kiêu người thật rất tốt nha", "oa, nhìn đường cong của cặp chân kìa, hâm mộ quá đi", "nhìn không ra người này sắp 30 tuổi nha", "tôi thấy hắn nhất định đã cạo lông chân".

"......"

Cái khác Từ Kiêu còn hiểu, nhưng cái vụ cạo lông chân là thế nào? Bộ không có người ít lông à?

Đi thang máy lên lầu 8. Từ Kiêu vừa đẩy cửa phòng hóa trang ra đã thấy bên trong có đầy nhân viên đang đứng. Hai người Hà Tử Chiêu và Hạ Minh Viễn đến trước, ba người bọn họ nói chuyện phiếm một lúc, Trang Dục và Sở Nhiên cũng đến ngay sau đó. Trần Ngũ luôn đến sớm nhưng hôm nay hắn lại đến ngay lúc 9 giờ, hắn hơi xấu hổ nói xin lỗi.

Người đã đến đông đủ, đạo diễn Lưu đội mũ nhỏ của hắn lên — — giờ là mũ đỏ thẫm trông rất tươi vui.

"Nếu mọi người đã đến đầy đủ, chúng ta chơi một trò chơi nhỏ 3v3 trước." Hắn hắng giọng, "bộp" vỗ tay, "Chia đội theo thứ tự người đến, Hà Tử Chiêu Hạ Minh Viễn Từ Kiêu một đội, ba người đến sau một đội, được chưa?"

Đạo diễn Lưu cười hắc hắc: "Lần trước chơi sắm vai nhân vật disney đúng không? Trên mạng đều nói rất hài, nên bây giờ chúng ta đã đồng ý với yêu cầu của các bạn mạng, cho sắm vai nhân vật đặc biệt lần nữa.

Biên kịch Trịnh cầm một chồng poster A4 đi tới, đứng bên cạnh đạo diễn Lưu.

Từ Kiêu: "... Đừng nói lại là nữ trang nữa nhá? Đạo diễn, anh đang làm khó chuyên viên trang điểm đó."

Đồng dạng cũng là người mặc nữ trang lần trước, Hạ Minh Viễn cũng lên án: "Ông có biết tại lần đó ăn mặc như vậy, mà tôi bị chế ra một đống meme không! Bây giờ fans của tôi ngày nào cũng @ tôi, kêu tôi là Hạ Jasmine!"

Đạo diễn Lưu "ai da" một tiếng: "Các cậu đang khi dễ chúng tôi cổ hủ hả, cái trò đã chơi rồi còn chơi lại nữa?"

Hắn "bốp bốp bốp" ba tiếng, hưng phấn nói: "Tới, lão Trịnh..." Biên kịch Trịnh bên cạnh nhàn nhạt liếc hắn một cái, đạo diễn Lưu lập tức sửa miệng, "Biên kịch Trịnh, để bọn họ biết lần này chúng ta chơi cái gì đi!"



Biên kịch Trịnh bước lên, show ra poster trong tay theo thứ tự, đều là ảnh chụp người thật.

"Mọi người thấy hết rồi chứ, ba nhân vật chính, ba người hầu, trước tiên chơi 3v3 để quyết định xem ai diễn nhân vật chính và nhân vật người hầu, rồi sau đó kéo búa bao để quyết định ai diễn ai, hiểu chưa?"

Từ Kiêu nhìn qua, đều là hóa trang cổ trang, bức thứ nhất là Hoàng Thượng phong thái ung dung. Bức thứ hai là thiếu gia quý tộc phong lưu, bức thứ ba là thư sinh văn nhã lễ độ, cả ba đều rất soái.

"Soái nha," Từ Kiêu ha ha một tiếng, "Khá hơn nhiều so với nữ trang lần trước."

Hạ Minh Viễn cũng rất hưng phấn: "Được đấy, nên mặc bộ quần áo có khí chất nam tử hán như vậy!"

Biên kịch Trịnh cười đẩy mắt kính, lộ ra nụ cười quỷ dị.

Cô nói: "Tôi chưa nói xong mà."

"Mỗi nhân vật đều phải nói lời kịch, một giờ nói một lần. Nhân vật Hoàng Thượng phải thời thời khắc khắc xưng trẫm, nếu gặp hai mươi người trở lên thì phải nói 'Ồ! Các ngươi một đám điêu dân to gan lớn mật, còn không mau quỳ xuống cho trẫm', còn thiếu gia phong lưu là 'gia coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi!', thư sinh là 'Tử* từng nói qua — — to be or not to be', nhớ chưa?"

*Tử (子) là con trai, con cháu, thế hệ đời sau.

Sáu người: ".................."

Hạ Minh Viễn: "Chị — —" hắn nghẹn đến rớt luôn hai chữ mẹ nó, "Chị xác định chị không phải nói giỡn??"

"Đây là cư dân mạng yêu cầu, tổ tiết mục chúng ta cũng không có nói giỡn." Biên kịch Trịnh bình tĩnh xua tay, "Ba cái này đã là tốt lắm rồi."

Từ Kiêu quả thực một lời khó nói hết: "Còn có lời kịch kém hơn nữa hả??"

Biên kịch Trịnh nói: "Bình tĩnh trước đi."

Cô lấy ra một tấm ảnh, là thị vệ, thị vệ trông rất bình thường, mang theo kiếm tùy thân.

Giây tiếp theo, Từ Kiêu liền nghe cô nói.

"Nếu bị phân cho tấm này, mà tổ tiết mục gần đó hơn 15 người thì phải hét lên 'Chiếu cố cậu bảy ông ngoại ta cẩn thận', sau đó xông lên trước mặt người xem múa kiếm một phút, một giờ một lần."

"............"

Hà Tử Chiêu không nỡ nhìn thẳng: "Mẹ tôi ơi, cái này cũng tệ quá rồi."

Trần Ngũ run bần bật: "... Biên kịch Trịnh, đây là bình thường nhất rồi? Phải không..."

Biên kịch Trịnh bình tĩnh gật đầu: "Đây đúng là bình thường nhất."



Cô nói xong liền lấy tấm tiếp theo ra, trước đó còn cười ha ha, Từ Kiêu bị tiếng cười của cô làm cho lông cả người dựng hết lên, cô mở ra, là một nha hoàn.

Nha hoàn Như Hoa* mặc sườn xám, đầu đội đinh hương nũng nịu, nhưng từ cằm trở xuống thì bị dùng bút đen làm râu quai nón... Thấy thế nào cũng... Xấu đến đáng khinh...

*

Biên kịch Trịnh nhàn nhạt nói: "Nếu ai bị phân cho tấm này thì đến giờ phải làm ra tư thế trên bản vẽ là được, một giờ một lần, giữ tư thế năm giây."

Tập thể sáu người im lặng một giây: "......"

Trên tấm ảnh là động tác Như Hoa ngoáy mũi kinh điển a.*

*

Trang Dục không dấu vết lùi lại một bước, ngay cả mỹ nhân Sở Nhiên luôn lạnh lùng bất động cũng giật giật khóe miệng.

Từ Kiêu đã không còn trông chờ gì vào cái cuối cùng.

Biên kịch Trịnh chậm rãi đi tới, một tên thái giám, trang phục thái giám màu đen cầm cây phất trần, mi trắng tóc trắng, khuôn mặt cũng trắng bệch, hai gò má hồng hồng như má hồng, trên mặt còn có nốt ruồi — — cùng Như Hoa không ai thua ai.

Biên kịch Trịnh mỉm cười: "Học theo cách nói chuyện của công công, tự xưng mình là người ta."

Xấu thì xấu, nhưng nghe cách nói chuyện vẫn còn đỡ a.

Từ Kiêu thở phào nhẹ nhõm, mấy người khác hẳn cũng nghĩ giống vậy, đều hơi thả lỏng.

Ai biết biên kịch Trịnh nói xong hai câu, lại hắng giọng.

"Nếu có hơn hai mươi người — —" Từ Kiêu nghe đến đây, vừa thở phào liền cứng ngắc cả người, nghe biên kịch Trịnh nói tiếp, "Nếu hơn hai mươi người, thì phải nói lời thoại."

"Thoại là — — thứ nhất, người ta không tên là nè, người ta tên X công công, thứ hai, người ta không phải duệ, người ta là phẫn nộ!* Nhớ phải làm tay hoa lan nha." Biên kịch Trịnh cười xinh đẹp.

*Duệ (拽): lôi, kéo, dắt ; phẫn nộ (愤怒): căm phẫn. Nói chứ không hiểu câu này =.=

Cả sáu người đồng thời: "........" Vẻ mặt hiu quạnh như gió thu cuốn hết lá vàng, trong đầu mấy người cùng nghĩ đến một ý tưởng quái dị.

— — Tổ tiết mục này đúng là không có điểm cuối a.

Hạ Minh Viễn vẻ mặt thảm đạm, nói ra tiếng lòng của cả cộng đồng: "Giờ tôi rời tổ tiết mục còn kịp không?"

"Hắc hắc hắc," Đạo diễn Lưu cười xán lạn, "Trễ rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook