Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!
Chương 73
Vương Tử Ao
10/11/2022
Ngày hôm sau, khi Từ Kiêu đi ra ngoài, Tiểu Trịnh còn chưa tới, đợi một
lúc, chiếc xe Camry màu đen từ phía đối diện lái qua, Từ Kiêu lên xe.
"Oa, Kiêu ca, anh dậy sớm quá," Tiểu Trịnh nói, "Em đã đến sớm, anh còn sớm hơn em."
Từ Kiêu thắt dây an toàn, cười nói: "Anh không muốn đến muộn."
Trên thực tế, anh sẽ không bao giờ đến muộn trong khoảng thời gian này, dù sao thì cảnh quay đầu tiên của anh là vào khoảng giữa trưa, bây giờ mới hơn 7 giờ.
Hôm nay anh không quay nhiều cảnh văn học, cũng không có lời thoại, mặc dù không cần treo dây thép nhưng vẫn có rất nhiều cảnh võ thuật. Vì vậy, ngay khi Từ Kiêu đến phim trường, anh đã cất đồ đạc và đến gặp đạo diễn hành động.
Đạo diễn hành động là đạo diễn Đoạn, khoảng 40 tuổi, không có bụng bia, dáng người này ở độ tuổi trung niên là rất tốt. Hắn tính tình hào sảng, bàn tay to vỗ bốp bốp lên vai Từ Kiêu, cười nói: "Anh đã nói là em rất có tài, nhìn đi, đạo diễn Ninh đã cho em tới rồi này."
Từ Kiêu cười cười, cảm ơn hắn.
"Trước tiên em cứ học hỏi hắn đi." Đạo diễn Đoạn gọi võ sư tới, để võ sư và diễn viên quần chúng diễn thử một cảnh đánh nhau, nhân tiện tìm xem tư thế nào sẽ đẹp hơn.
"Kiếm của em là kiếm xé gió đánh qua, đón lấy cây kiếm đang chém tới, sau đó vung lên..."
Đạo diễn Đoạn nói một lần, rồi cẩn thận quan sát Từ Kiêu.
Mặc dù cậu nhóc này xem như là tài năng nhất trong số các tiểu sinh, nhưng đạo diễn Ninh vẫn có những yêu cầu nhất định đối với võ thuật của vai phụ này, vì vậy lần này không đơn giản như lần trước, có một số hành động không dễ nhớ.
Nhưng cũng may anh thoạt nhìn rất nghiêm túc, ít nhất có thể thay đổi một vài chỗ khó.
Sau khi Từ Kiêu hiểu đại khái các động tác, anh bắt đầu học võ thuật, anh không cảm thấy khó khăn hay mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng học được nó. Cho đến khi được điều phối viên gọi đi, Từ Kiêu gần như chỉ nghỉ ngơi chưa đến 20 phút trong mấy giờ liền, cứ lặp đi lặp lại những động tác tương tự, một chọi một với võ sư.
Đợi khi anh đi rồi, vẻ mặt của võ sư lập tức giãn ra.
Hắn cười khổ nói với đạo diễn Đoạn: "Thằng nhóc này không nghỉ ngơi gì hết, đến tôi cũng thấy mệt luôn rồi."
Đạo diễn Đoạn nhờ trợ lý lấy cho hắn một ly nước, võ sư uống mấy hớp rồi đặt ly xuống, "oa" một tiếng: "Đạo diễn Ninh tìm người ở đâu vậy, rất chăm chỉ, tôi suýt nữa còn nhìn lầm."
"Lần trước hắn tới, ông không thấy đâu, hắn đóng cảnh võ thuật một lần liền qua," đạo diễn Đoạn chậc chậc miêng "Tôi không ngờ hắn còn có thể chịu khó đến vậy."
Võ sư cũng gật đầu thở dài nói: "Hiện tại tìm được một thanh niên kiên định cũng rất khó a."
Từ Kiêu không nghe thấy cuộc trò chuyện này.
Nhưng thú thực là không phải anh kiên định, chủ yếu là nếu các động tác này không được luyện tập nhiều và chưa hình thành phản xạ thì rất dễ mắc phải những sai lầm cấp thấp như là nhớ động tác nhưng lại quên lời thoại.
Điều phối viên tìm anh, muốn anh chuẩn bị trước cảnh quay của mình.
Từ Kiêu vội vàng đi tắm, thay quần áo đã chuẩn bị sẵn rồi vào phòng hóa trang.
Nhưng không ngờ, Chu Văn và Trang Dục cũng ở bên trong.
Trang Dục đã thay một bộ vương phục, không còn màu đỏ tía nữa, lần này là màu đen trang trọng có thêu hoa văn rồng trên đó, càng làm tăng khí chất cao không thể với tới, không thể nhìn gần của y.
Trang Dục giương mắt nhìn sang, Từ Kiêu lắp bắp: "Cậu...... Cậu không có cảnh quay sao?"
Trang Dục gật đầu: "Nghỉ ngơi."
Nếu đang nghỉ ngơi... Sao lại chạy đến đây?
Nhưng Từ Kiêu thấy Trang Dục bình thản ngồi đó, ngược lại trông có vẻ như là anh quá nhạy cảm, ho khan một tiếng rồi ngồi xuống.
Chị gái trang điểm và trợ lý ở bên cạnh anh bận tới bận lui.
Chuyên viên trang điểm: "Oa, Từ lão sư, da anh rất tốt nha ~ chỉ cần đánh chút phấn nền là được, không cần dùng kem che khuyết điểm luôn."
Từ Kiêu cười ha ha: "Thật sao?"
Chuyên viên trang điểm gật đầu: "Thật đó, làn da còn tốt hơn rất nhiều nữ minh tinh."
Chị gái rất nhiệt tình, thậm chí còn nói với Trang Dục: "Thật mà, nếu không anh để Trang lão sư nhìn thử xem, chắc chắn còn mịn hơn da của nữ sinh ~"
Cô vừa nói như vậy, ai biết Trang Dục thật sự đứng lên từ ghế sô pha.
Chuyên viên trang điểm và trợ lý của cô đồng loạt ngây ra, nhìn Trang Dục hơi cúi xuống, giống như đang nghiêm túc nhìn.
Chuyên viên trang điểm và trợ lý nhìn nhau, trong mắt họ đều có tia kinh ngạc.
Chu Văn đột ngột đứng dậy, thần kinh căng thẳng cao độ, sợ Trang Dục sẽ tỏ tình mọi lúc mọi nơi.
"Tôi là đàn ông, có cái gì mà đẹp chứ." Không biết là do có tật giật mình hay do ánh mắt của Trang Dục quá nóng bỏng, Từ Kiêu chỉ cảm thấy lỗ tai nóng ran, không được tự nhiên quay đầu lại.
Trang Dục đứng dậy, trong mắt xẹt qua tia ôn nhu khó phát hiện.
"Là khá tốt."
Chu Văn vội vàng nói theo: "Đúng vậy, em thấy da của Từ Kiêu còn đẹp hơn em gái em."
Chuyên viên trang điểm và trợ lý cười ha ha, cái cảm giác kỳ quái đó bị xem như là ảo giác rồi vứt ra sau đầu.
Chờ Từ Kiêu trang điểm xong, anh đứng lên, hai chị gái hít sâu một hơi.
Bộ y phục tối màu khiến anh như có bờ vai rộng eo thon chân dài, áo giáp trên tay lóe sáng, trường kiếm ẩn chứa sát khí. Mái tóc đen của anh được buộc lên, lấm tấm như lông quạ, trên trán có một sợi dây buộc tóc màu bạc sẫm, đôi mắt Từ Kiêu đen như mực, lông mày đã được tỉa gọn, dáng vẻ như một lưỡi dao sắc bén có thể rút khỏi vỏ bất cứ lúc nào, sắc bén lạnh lùng.
Một vài chị gái hóa trang chạy đến, đôi mắt sáng rực.
"Siêu hợp với anh! Thật đó!!"
"Áu áu áu áu đây là Huyết Thất Tử trong lòng tôi a! Xé giấy mà ra!"
"Không uổng công a..."
"Oa... Cái eo này ~~" một chị gái có hơi phấn khích, vươn tay muốn sờ.
Nhưng tay vươn ra được một nửa đã bị bắt lại.
Đầu tiên cô có chút bất mãn, nhưng khi ngẩng đầu nhìn người bắt lấy tay cô là Trang Dực, hai mắt cô lập tức trợn tròn, há hốc mồm, "!"
Đồng dạng, Chu Văn cũng hít một hơi.
Chỉ là hắn bị đẩy ra bên ngoài, nên hoàn toàn không có ai để ý tới hắn.
Từ Kiêu và Trang Dục nhìn nhau, không biết có phải là ảo giác của Từ Kiêu hay không, cứ có cảm giác như Trang Dục đang trừng mắt với anh.
Trang Dục: "Hắn sợ người lạ, không thích bị người khác chạm vào."
"..."
Chị gái kia nhanh chóng thu tay lại, áy náy nhìn Từ Kiêu: "Tôi cao hứng quá, nhất thời quên mất."
Mặc dù không có, nhưng Từ Kiêu vẫn khụ một tiếng, cười nói: "Không sao đâu."
Có người khen vài câu nhưng cũng không ở lại lâu, bọn họ thu dọn đồ nghề rồi đi mất.
Chu Văn cũng đi ra ngoài, hắn tâm lực tiều tụy đi ra cửa, buồn bực thở dài.
Rõ ràng hắn vẫn là một con cẩu độc thân, tại sao lại phải tham gia cuộc thi marathon tình yêu của Từ Kiêu và Trang Dục?
Từ Kiêu và Trang Dục lại ở trong phòng chuẩn bị thêm.
Trang Dục bước đến bên cạnh Từ Kiêu, đột nhiên nói: "Anh như thế này trông rất đẹp."
Từ Kiêu "haha" một tiếng, lùi lại một bước: "Haha, người dựa vào, ách, người dựa vào quần áo."
Nói lắp bắp xong, đến Từ Kiêu còn thấy xấu hổ.
Trang Dục có chút bất mãn: "Đừng nhúc nhích."
Từ Kiêu sững sờ, giây tiếp theo liền thấy Trang Dục duỗi tay ra, đặt trên eo anh, kéo anh qua.
Từ Kiêu nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt của Trang Dục, bất tri bất giác cảm thấy một luồng nhiệt nóng dâng lên, Từ Kiêu run rẩy nói "này", đặt tay lên ngực Trang Dục, chỉ là giọng anh nghe không chút thuyết phục, "Cậu đang làm gì a...?"
Lập tức, trên eo bỗng truyền đến dị động.
Từ Kiêu: "..."
Anh bối rối nhìn bàn tay Trang Dục đang trượt trên thắt lưng của mình.
"Em đang sờ."
Từ Kiêu: "???"
Trang Dục bày ra vẻ mặt trẻ con, đúng lý hợp tình nói: "Em còn chưa được sờ, người khác không thể sờ."
Từ Kiêu: "………………"
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Từ Kiêu: Tôi còn tưởng cậu muốn hôn tôi, cậu lại đi làm chuyện này?
Còn một chương nữa.
Hôm nay tôi viết rất nhiều rất nhiều, nhưng ban ngày không vội chỉnh sửa =.= Mọi người đợi đến nửa đêm hoặc sáng mai thức dậy xem đi.
Mọi người thích tôi làm mấy chương ngắn ngắn hay là dài?
(Editor: Ngắn đi ạ, dịch cho dễ tí:)))
- --- nhân tiện yếu ớt quảng cáo truyện của mình 【 trở về trước khi debut [ trọng sinh ]】 có thích thì nhớ lưu vào danh sách nha ~
(Editor: Ủa sao nghe quen quen?! Hình như dịch rồi, vậy thôi khỏi edit khúc này nữa)
Siêu sao Tiếu Thần, bị bắt vào tù.
Mà ở bỏ tù hai năm sau ngày nọ, một giấc ngủ dậy, phi quang nghịch chuyển, hắn thế nhưng trở lại mười hai năm trước.
Lúc đó ILLUS chưa xuất đạo, thiên đoàn chỉ là xa xôi không thể với tới danh từ, Phong Diệu càng chỉ là một cái mười bảy không đầy thiếu niên.
Mà hắn, là ILLUS, nhất không chịu xem trọng, nhất không vì phong diệu sở hỉ dự bị đội viên.
Hết thảy đều chưa bắt đầu.
Fans bồi ILLUS từ hồ bức đi hướng đăng đỉnh thiên đoàn, năm gia cp nhất real nhất bị fans khái bạo chính là Diệu Thần —— Tinh Diệu Huy Thần.
zqsg ( chân tình thật cảm) khái đường đến thổ bát thử thét chói tai fans tổng nói —— ba phần Tinh Diệu Huy Thần hán. Tống triều thơ đều đem hai người tên viết cùng nhau, Phong Diệu cùng Tiếu Thần duyên phận tuyệt đối là trời cao chú định.
Nhưng rất ít có fans biết, xuất đạo trước bọn họ là quan hệ kém cỏi nhất hai người.
Luyện tập sinh thời kỳ:
Phong Diệu ( lạnh giọng): Đừng đụng ta, cùng ta bảo trì 3 mét trở lên khoảng cách.
Trọng sinh Tiếu Thần ( so với hắn còn lãnh): Hành.
Ba năm sau
Diệu Thần fans điên cuồng an lợi: Ngươi biết lúc trước ta là vì cái gì đối bọn họ cp phía trên sao! Bởi vì ta nhìn ra nói thật lục Phong Diệu ôm Tiếu Thần ngủ! Sườn ôm vẫn là vùi đầu ở Tiếu Thần hõm vai cái loại này!! Lão nương có thể không khái có thể không cuồng sao!!
Tiếu Thần:… Ngươi sao lại thế này, giải thích một chút?
Phong Diệu: Nếu nói chúng ta duyên phận là trời cao chú định, ta trước tiên hành sử bạn lữ quyền, ngươi có ý kiến?
Tiếu Thần:???
"Oa, Kiêu ca, anh dậy sớm quá," Tiểu Trịnh nói, "Em đã đến sớm, anh còn sớm hơn em."
Từ Kiêu thắt dây an toàn, cười nói: "Anh không muốn đến muộn."
Trên thực tế, anh sẽ không bao giờ đến muộn trong khoảng thời gian này, dù sao thì cảnh quay đầu tiên của anh là vào khoảng giữa trưa, bây giờ mới hơn 7 giờ.
Hôm nay anh không quay nhiều cảnh văn học, cũng không có lời thoại, mặc dù không cần treo dây thép nhưng vẫn có rất nhiều cảnh võ thuật. Vì vậy, ngay khi Từ Kiêu đến phim trường, anh đã cất đồ đạc và đến gặp đạo diễn hành động.
Đạo diễn hành động là đạo diễn Đoạn, khoảng 40 tuổi, không có bụng bia, dáng người này ở độ tuổi trung niên là rất tốt. Hắn tính tình hào sảng, bàn tay to vỗ bốp bốp lên vai Từ Kiêu, cười nói: "Anh đã nói là em rất có tài, nhìn đi, đạo diễn Ninh đã cho em tới rồi này."
Từ Kiêu cười cười, cảm ơn hắn.
"Trước tiên em cứ học hỏi hắn đi." Đạo diễn Đoạn gọi võ sư tới, để võ sư và diễn viên quần chúng diễn thử một cảnh đánh nhau, nhân tiện tìm xem tư thế nào sẽ đẹp hơn.
"Kiếm của em là kiếm xé gió đánh qua, đón lấy cây kiếm đang chém tới, sau đó vung lên..."
Đạo diễn Đoạn nói một lần, rồi cẩn thận quan sát Từ Kiêu.
Mặc dù cậu nhóc này xem như là tài năng nhất trong số các tiểu sinh, nhưng đạo diễn Ninh vẫn có những yêu cầu nhất định đối với võ thuật của vai phụ này, vì vậy lần này không đơn giản như lần trước, có một số hành động không dễ nhớ.
Nhưng cũng may anh thoạt nhìn rất nghiêm túc, ít nhất có thể thay đổi một vài chỗ khó.
Sau khi Từ Kiêu hiểu đại khái các động tác, anh bắt đầu học võ thuật, anh không cảm thấy khó khăn hay mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng học được nó. Cho đến khi được điều phối viên gọi đi, Từ Kiêu gần như chỉ nghỉ ngơi chưa đến 20 phút trong mấy giờ liền, cứ lặp đi lặp lại những động tác tương tự, một chọi một với võ sư.
Đợi khi anh đi rồi, vẻ mặt của võ sư lập tức giãn ra.
Hắn cười khổ nói với đạo diễn Đoạn: "Thằng nhóc này không nghỉ ngơi gì hết, đến tôi cũng thấy mệt luôn rồi."
Đạo diễn Đoạn nhờ trợ lý lấy cho hắn một ly nước, võ sư uống mấy hớp rồi đặt ly xuống, "oa" một tiếng: "Đạo diễn Ninh tìm người ở đâu vậy, rất chăm chỉ, tôi suýt nữa còn nhìn lầm."
"Lần trước hắn tới, ông không thấy đâu, hắn đóng cảnh võ thuật một lần liền qua," đạo diễn Đoạn chậc chậc miêng "Tôi không ngờ hắn còn có thể chịu khó đến vậy."
Võ sư cũng gật đầu thở dài nói: "Hiện tại tìm được một thanh niên kiên định cũng rất khó a."
Từ Kiêu không nghe thấy cuộc trò chuyện này.
Nhưng thú thực là không phải anh kiên định, chủ yếu là nếu các động tác này không được luyện tập nhiều và chưa hình thành phản xạ thì rất dễ mắc phải những sai lầm cấp thấp như là nhớ động tác nhưng lại quên lời thoại.
Điều phối viên tìm anh, muốn anh chuẩn bị trước cảnh quay của mình.
Từ Kiêu vội vàng đi tắm, thay quần áo đã chuẩn bị sẵn rồi vào phòng hóa trang.
Nhưng không ngờ, Chu Văn và Trang Dục cũng ở bên trong.
Trang Dục đã thay một bộ vương phục, không còn màu đỏ tía nữa, lần này là màu đen trang trọng có thêu hoa văn rồng trên đó, càng làm tăng khí chất cao không thể với tới, không thể nhìn gần của y.
Trang Dục giương mắt nhìn sang, Từ Kiêu lắp bắp: "Cậu...... Cậu không có cảnh quay sao?"
Trang Dục gật đầu: "Nghỉ ngơi."
Nếu đang nghỉ ngơi... Sao lại chạy đến đây?
Nhưng Từ Kiêu thấy Trang Dục bình thản ngồi đó, ngược lại trông có vẻ như là anh quá nhạy cảm, ho khan một tiếng rồi ngồi xuống.
Chị gái trang điểm và trợ lý ở bên cạnh anh bận tới bận lui.
Chuyên viên trang điểm: "Oa, Từ lão sư, da anh rất tốt nha ~ chỉ cần đánh chút phấn nền là được, không cần dùng kem che khuyết điểm luôn."
Từ Kiêu cười ha ha: "Thật sao?"
Chuyên viên trang điểm gật đầu: "Thật đó, làn da còn tốt hơn rất nhiều nữ minh tinh."
Chị gái rất nhiệt tình, thậm chí còn nói với Trang Dục: "Thật mà, nếu không anh để Trang lão sư nhìn thử xem, chắc chắn còn mịn hơn da của nữ sinh ~"
Cô vừa nói như vậy, ai biết Trang Dục thật sự đứng lên từ ghế sô pha.
Chuyên viên trang điểm và trợ lý của cô đồng loạt ngây ra, nhìn Trang Dục hơi cúi xuống, giống như đang nghiêm túc nhìn.
Chuyên viên trang điểm và trợ lý nhìn nhau, trong mắt họ đều có tia kinh ngạc.
Chu Văn đột ngột đứng dậy, thần kinh căng thẳng cao độ, sợ Trang Dục sẽ tỏ tình mọi lúc mọi nơi.
"Tôi là đàn ông, có cái gì mà đẹp chứ." Không biết là do có tật giật mình hay do ánh mắt của Trang Dục quá nóng bỏng, Từ Kiêu chỉ cảm thấy lỗ tai nóng ran, không được tự nhiên quay đầu lại.
Trang Dục đứng dậy, trong mắt xẹt qua tia ôn nhu khó phát hiện.
"Là khá tốt."
Chu Văn vội vàng nói theo: "Đúng vậy, em thấy da của Từ Kiêu còn đẹp hơn em gái em."
Chuyên viên trang điểm và trợ lý cười ha ha, cái cảm giác kỳ quái đó bị xem như là ảo giác rồi vứt ra sau đầu.
Chờ Từ Kiêu trang điểm xong, anh đứng lên, hai chị gái hít sâu một hơi.
Bộ y phục tối màu khiến anh như có bờ vai rộng eo thon chân dài, áo giáp trên tay lóe sáng, trường kiếm ẩn chứa sát khí. Mái tóc đen của anh được buộc lên, lấm tấm như lông quạ, trên trán có một sợi dây buộc tóc màu bạc sẫm, đôi mắt Từ Kiêu đen như mực, lông mày đã được tỉa gọn, dáng vẻ như một lưỡi dao sắc bén có thể rút khỏi vỏ bất cứ lúc nào, sắc bén lạnh lùng.
Một vài chị gái hóa trang chạy đến, đôi mắt sáng rực.
"Siêu hợp với anh! Thật đó!!"
"Áu áu áu áu đây là Huyết Thất Tử trong lòng tôi a! Xé giấy mà ra!"
"Không uổng công a..."
"Oa... Cái eo này ~~" một chị gái có hơi phấn khích, vươn tay muốn sờ.
Nhưng tay vươn ra được một nửa đã bị bắt lại.
Đầu tiên cô có chút bất mãn, nhưng khi ngẩng đầu nhìn người bắt lấy tay cô là Trang Dực, hai mắt cô lập tức trợn tròn, há hốc mồm, "!"
Đồng dạng, Chu Văn cũng hít một hơi.
Chỉ là hắn bị đẩy ra bên ngoài, nên hoàn toàn không có ai để ý tới hắn.
Từ Kiêu và Trang Dục nhìn nhau, không biết có phải là ảo giác của Từ Kiêu hay không, cứ có cảm giác như Trang Dục đang trừng mắt với anh.
Trang Dục: "Hắn sợ người lạ, không thích bị người khác chạm vào."
"..."
Chị gái kia nhanh chóng thu tay lại, áy náy nhìn Từ Kiêu: "Tôi cao hứng quá, nhất thời quên mất."
Mặc dù không có, nhưng Từ Kiêu vẫn khụ một tiếng, cười nói: "Không sao đâu."
Có người khen vài câu nhưng cũng không ở lại lâu, bọn họ thu dọn đồ nghề rồi đi mất.
Chu Văn cũng đi ra ngoài, hắn tâm lực tiều tụy đi ra cửa, buồn bực thở dài.
Rõ ràng hắn vẫn là một con cẩu độc thân, tại sao lại phải tham gia cuộc thi marathon tình yêu của Từ Kiêu và Trang Dục?
Từ Kiêu và Trang Dục lại ở trong phòng chuẩn bị thêm.
Trang Dục bước đến bên cạnh Từ Kiêu, đột nhiên nói: "Anh như thế này trông rất đẹp."
Từ Kiêu "haha" một tiếng, lùi lại một bước: "Haha, người dựa vào, ách, người dựa vào quần áo."
Nói lắp bắp xong, đến Từ Kiêu còn thấy xấu hổ.
Trang Dục có chút bất mãn: "Đừng nhúc nhích."
Từ Kiêu sững sờ, giây tiếp theo liền thấy Trang Dục duỗi tay ra, đặt trên eo anh, kéo anh qua.
Từ Kiêu nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt của Trang Dục, bất tri bất giác cảm thấy một luồng nhiệt nóng dâng lên, Từ Kiêu run rẩy nói "này", đặt tay lên ngực Trang Dục, chỉ là giọng anh nghe không chút thuyết phục, "Cậu đang làm gì a...?"
Lập tức, trên eo bỗng truyền đến dị động.
Từ Kiêu: "..."
Anh bối rối nhìn bàn tay Trang Dục đang trượt trên thắt lưng của mình.
"Em đang sờ."
Từ Kiêu: "???"
Trang Dục bày ra vẻ mặt trẻ con, đúng lý hợp tình nói: "Em còn chưa được sờ, người khác không thể sờ."
Từ Kiêu: "………………"
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Từ Kiêu: Tôi còn tưởng cậu muốn hôn tôi, cậu lại đi làm chuyện này?
Còn một chương nữa.
Hôm nay tôi viết rất nhiều rất nhiều, nhưng ban ngày không vội chỉnh sửa =.= Mọi người đợi đến nửa đêm hoặc sáng mai thức dậy xem đi.
Mọi người thích tôi làm mấy chương ngắn ngắn hay là dài?
(Editor: Ngắn đi ạ, dịch cho dễ tí:)))
- --- nhân tiện yếu ớt quảng cáo truyện của mình 【 trở về trước khi debut [ trọng sinh ]】 có thích thì nhớ lưu vào danh sách nha ~
(Editor: Ủa sao nghe quen quen?! Hình như dịch rồi, vậy thôi khỏi edit khúc này nữa)
Siêu sao Tiếu Thần, bị bắt vào tù.
Mà ở bỏ tù hai năm sau ngày nọ, một giấc ngủ dậy, phi quang nghịch chuyển, hắn thế nhưng trở lại mười hai năm trước.
Lúc đó ILLUS chưa xuất đạo, thiên đoàn chỉ là xa xôi không thể với tới danh từ, Phong Diệu càng chỉ là một cái mười bảy không đầy thiếu niên.
Mà hắn, là ILLUS, nhất không chịu xem trọng, nhất không vì phong diệu sở hỉ dự bị đội viên.
Hết thảy đều chưa bắt đầu.
Fans bồi ILLUS từ hồ bức đi hướng đăng đỉnh thiên đoàn, năm gia cp nhất real nhất bị fans khái bạo chính là Diệu Thần —— Tinh Diệu Huy Thần.
zqsg ( chân tình thật cảm) khái đường đến thổ bát thử thét chói tai fans tổng nói —— ba phần Tinh Diệu Huy Thần hán. Tống triều thơ đều đem hai người tên viết cùng nhau, Phong Diệu cùng Tiếu Thần duyên phận tuyệt đối là trời cao chú định.
Nhưng rất ít có fans biết, xuất đạo trước bọn họ là quan hệ kém cỏi nhất hai người.
Luyện tập sinh thời kỳ:
Phong Diệu ( lạnh giọng): Đừng đụng ta, cùng ta bảo trì 3 mét trở lên khoảng cách.
Trọng sinh Tiếu Thần ( so với hắn còn lãnh): Hành.
Ba năm sau
Diệu Thần fans điên cuồng an lợi: Ngươi biết lúc trước ta là vì cái gì đối bọn họ cp phía trên sao! Bởi vì ta nhìn ra nói thật lục Phong Diệu ôm Tiếu Thần ngủ! Sườn ôm vẫn là vùi đầu ở Tiếu Thần hõm vai cái loại này!! Lão nương có thể không khái có thể không cuồng sao!!
Tiếu Thần:… Ngươi sao lại thế này, giải thích một chút?
Phong Diệu: Nếu nói chúng ta duyên phận là trời cao chú định, ta trước tiên hành sử bạn lữ quyền, ngươi có ý kiến?
Tiếu Thần:???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.