Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!
Chương 81
Vương Tử Ao
02/12/2022
Edit + beta: Iris
Từ Hoành Điếm đến nội thành mất hơn một tiếng đồng hồ, xe lắc lư, có lẽ là Trang Dục mệt mỏi nên ngồi trên xe nhắm mắt một lát liền ngủ.
Từ Kiêu nhìn đầu của y lắc qua lắc lại, mày hơi nhăn lại, Từ Kiêu nhìn một lát, thấy không có ai chú ý liền vươn tay, để đầu Trang Dục dựa vào vai mình.
Chắc là Trang Dục cảm thấy thoải mái, mày thả lỏng, hài lòng cọ cọ vài cái.
Từ Kiêu cẩn thận sửa tư thế ngồi để Trang Dục có thể dựa vào thoải mái hơn. Trang Dục dựa đầu vào vai anh, anh lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ của Trang Dục, mặc dù người ngồi phía sau đang tán gẫu nhưng Từ Kiêu lại như không nghe thấy gì, anh chỉ nghe được tiếng hít thở đều đều. Một lát sau, Từ Kiêu vẫn nhịn không được, vươn tay xoa xoa tóc Trang Dục.
Cứng. Cảm giác khô cứng khiến Từ Kiêu nhất thời hoảng hốt, lúc này mới có thể khẳng định - - không giống nhau.
Người trước kia dựa vào anh, làm anh dâng lên tinh thần trách nhiệm.
Còn người hiện tại, lại khiến anh cảm thấy thanh thản, an tâm.
Xe chạy lắc lư khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng ra khỏi khu vực thành điện ảnh hoang vu, vào nội thành phồn hoa.
Hà Tử Chiêu lười nhác vươn vai: "Cuối cùng cũng tới rồi." Hắn ngáp một cái, xoay đầu hỏi, "Sao lại đi xa như vậy?"
Trần Ngũ cũng nhìn ra bên ngoài, hơi kinh ngạc nói: "Chúng ta tới thành phố C hả?"
"Tất nhiên rồi." Lục Kỳ vẻ mặt lo lắng, "Trang lão sư tới rồi!"
"Trang ca sao?" Hà Tử Chiêu vẻ mặt mê man, "Hắn tới thì làm sao?"
Lục Kỳ phấn khích nói: "Trang lão sư tới được, nghĩa là đạo diễn Ninh cũng tới a! Mà đạo diễn Ninh tới, tức là chủ lực bên Nhiếp Chính Vương cũng sẽ tới..."
Lục Kỳ càng nói càng nghĩ miên man, cô siết chặt nắm tay, lẩm bẩm: "Nếu biết trước như vậy... Tôi đã tìm khách sạn tốt hơn, trời ơi! Tôi đáng lẽ phải kêu Lâm Lâm đi chung... A! Rốt cuộc đạo diễn Lưu có tới không..." Nói tới đây, Lục Kỳ bỗng đứng phắt dậy, như một cơn gió xoáy lao thẳng xuống xe.
Ba giây sau, ngoài xe truyền đến tiếng rống to: "Nhanh xuống dưới đi, đừng đứng ngây ra đó nữa!"
Hạ Minh Viễn bĩu môi, cô em gái này của hắn lại làm ầm lên. Hắn đi xuống, liếc nhau với VJ vô cớ bị rống "đứng ngây ra". Hắn vỗ vỗ vai VJ, miệng thì nói như người từng trải: "Mong cậu thông cảm, con gái mà, nghĩ tới cái gì thì muốn cái đó."
Sở Nhiên liếc hắn một cái: "Anh dường như rất hiểu con gái ha."
Đây là em gái hắn mà, Hạ Minh Viễn nói một cách dĩ nhiên: "Tất nhiên rồi."
Sở Nhiên bình tĩnh nhìn Hạ Minh Viễn hai giây, Hạ Minh Viễn khó hiểu nhìn lại, định nói chuyện thì Sở Nhiên cất bước đi mất.
Hạ Minh Viễn "ấy" một tiếng, vội đi theo.
Từ Kiêu không nghe thấy cuộc nói chuyện đó, anh lay lay Trang Dục: "Đến nơi rồi."
Trang Dục dụi mắt, hiếm khi ngoan ngoãn để Từ Kiêu kéo dậy.
Mọi người đi vào nhà hàng, Từ Kiêu đẩy cửa ra, trợn tròn mắt.
Từ Kiêu: "......"
Sảnh tiệc gồm mười bàn tròn, vậy mà ngồi chật kín hết, không chỉ mỗi Từ Kiêu vẻ mặt mê mang, ngay cả Hà Tử Chiêu cũng trợn tròn mắt chớp chớp mắt.
Cuối cùng Hà Tử Chiêu cũng biết vì sao Lục Kỳ lại căng thẳng như vậy — — cái này có chỗ nào giống tiệc liên hoan tuyên truyền a, không khác gì... Hồng Môn Yến??
Hà Tử Chiêu kìm nén ham muốn càn quét khắp phòng, cố bắt mình chỉ nhìn vào người giữa bàn tròn. Nhìn qua thì thấy một gương mặt tươi cười mong chờ, hít sâu một hơi — — đây không phải là chị cả trong giới Triệu Y Nhiên sao, vãi, chị cả quay quảng cáo nghe nói là tính tiền theo phút, vậy mà tới ăn cơm chung với bọn họ? Hà Tử Chiêu nhìn người ngồi cạnh cô, lại khiếp sợ "ố" một cái.
Đệt, đây không phải là Bạch tổng ở Tinh Quang giải trí sao, hắn cũng tới!
Sáu người đứng ngây ra tại chỗ, có năm người là há hốc miệng nhìn trận địa hiếm có này.
"Đứng đó làm gì." Trang Dục liếc nhìn bọn họ một cái, riêng y thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, bình thản đi vào.
Mọi người đi theo sau y, đến khi thấy được đạo diễn Lưu thì Hà Tử Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra bọn họ không có đi nhầm chỗ...
Mặc dù bàn tròn vẫn còn vài ghế trống, nhưng Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ lại liếc nhìn nhau, bất giác nhìn sang một bên khác.
Bên tay trái đạo diễn Ninh là Bạch tổng, bên cạnh Bạch tổng là đạo diễn Lưu, ảnh hậu ngồi ở ghế thứ hai bên tay phải đạo diễn Ninh, còn vị trí đầu tiên bên tay phải đạo diễn Ninh tất nhiên là chừa cho Trang Dục rồi.
Hà Tử Chiêu hâm mộ nhìn thoáng qua Trang Dục, không hổ là Trang ca, vị trí này quả nhiên được chừa lại cho y.
Chờ chút... Hạ Tử Chiêu đột nhiên hít một hơi thật sâu.
Kiêu ca làm gì vậy?
Anh đây là...... Anh đây là muốn ảnh hậu nhường chỗ cho anh?
Hà Tử Chiêu mở to hai mắt, thiếu chút nữa quên ngồi xuống.
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: đăng một chương ngắn.
Ngày mai...... Chắc sẽ dài ra nhỉ? ( Nhỉ)
Từ Hoành Điếm đến nội thành mất hơn một tiếng đồng hồ, xe lắc lư, có lẽ là Trang Dục mệt mỏi nên ngồi trên xe nhắm mắt một lát liền ngủ.
Từ Kiêu nhìn đầu của y lắc qua lắc lại, mày hơi nhăn lại, Từ Kiêu nhìn một lát, thấy không có ai chú ý liền vươn tay, để đầu Trang Dục dựa vào vai mình.
Chắc là Trang Dục cảm thấy thoải mái, mày thả lỏng, hài lòng cọ cọ vài cái.
Từ Kiêu cẩn thận sửa tư thế ngồi để Trang Dục có thể dựa vào thoải mái hơn. Trang Dục dựa đầu vào vai anh, anh lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ của Trang Dục, mặc dù người ngồi phía sau đang tán gẫu nhưng Từ Kiêu lại như không nghe thấy gì, anh chỉ nghe được tiếng hít thở đều đều. Một lát sau, Từ Kiêu vẫn nhịn không được, vươn tay xoa xoa tóc Trang Dục.
Cứng. Cảm giác khô cứng khiến Từ Kiêu nhất thời hoảng hốt, lúc này mới có thể khẳng định - - không giống nhau.
Người trước kia dựa vào anh, làm anh dâng lên tinh thần trách nhiệm.
Còn người hiện tại, lại khiến anh cảm thấy thanh thản, an tâm.
Xe chạy lắc lư khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng ra khỏi khu vực thành điện ảnh hoang vu, vào nội thành phồn hoa.
Hà Tử Chiêu lười nhác vươn vai: "Cuối cùng cũng tới rồi." Hắn ngáp một cái, xoay đầu hỏi, "Sao lại đi xa như vậy?"
Trần Ngũ cũng nhìn ra bên ngoài, hơi kinh ngạc nói: "Chúng ta tới thành phố C hả?"
"Tất nhiên rồi." Lục Kỳ vẻ mặt lo lắng, "Trang lão sư tới rồi!"
"Trang ca sao?" Hà Tử Chiêu vẻ mặt mê man, "Hắn tới thì làm sao?"
Lục Kỳ phấn khích nói: "Trang lão sư tới được, nghĩa là đạo diễn Ninh cũng tới a! Mà đạo diễn Ninh tới, tức là chủ lực bên Nhiếp Chính Vương cũng sẽ tới..."
Lục Kỳ càng nói càng nghĩ miên man, cô siết chặt nắm tay, lẩm bẩm: "Nếu biết trước như vậy... Tôi đã tìm khách sạn tốt hơn, trời ơi! Tôi đáng lẽ phải kêu Lâm Lâm đi chung... A! Rốt cuộc đạo diễn Lưu có tới không..." Nói tới đây, Lục Kỳ bỗng đứng phắt dậy, như một cơn gió xoáy lao thẳng xuống xe.
Ba giây sau, ngoài xe truyền đến tiếng rống to: "Nhanh xuống dưới đi, đừng đứng ngây ra đó nữa!"
Hạ Minh Viễn bĩu môi, cô em gái này của hắn lại làm ầm lên. Hắn đi xuống, liếc nhau với VJ vô cớ bị rống "đứng ngây ra". Hắn vỗ vỗ vai VJ, miệng thì nói như người từng trải: "Mong cậu thông cảm, con gái mà, nghĩ tới cái gì thì muốn cái đó."
Sở Nhiên liếc hắn một cái: "Anh dường như rất hiểu con gái ha."
Đây là em gái hắn mà, Hạ Minh Viễn nói một cách dĩ nhiên: "Tất nhiên rồi."
Sở Nhiên bình tĩnh nhìn Hạ Minh Viễn hai giây, Hạ Minh Viễn khó hiểu nhìn lại, định nói chuyện thì Sở Nhiên cất bước đi mất.
Hạ Minh Viễn "ấy" một tiếng, vội đi theo.
Từ Kiêu không nghe thấy cuộc nói chuyện đó, anh lay lay Trang Dục: "Đến nơi rồi."
Trang Dục dụi mắt, hiếm khi ngoan ngoãn để Từ Kiêu kéo dậy.
Mọi người đi vào nhà hàng, Từ Kiêu đẩy cửa ra, trợn tròn mắt.
Từ Kiêu: "......"
Sảnh tiệc gồm mười bàn tròn, vậy mà ngồi chật kín hết, không chỉ mỗi Từ Kiêu vẻ mặt mê mang, ngay cả Hà Tử Chiêu cũng trợn tròn mắt chớp chớp mắt.
Cuối cùng Hà Tử Chiêu cũng biết vì sao Lục Kỳ lại căng thẳng như vậy — — cái này có chỗ nào giống tiệc liên hoan tuyên truyền a, không khác gì... Hồng Môn Yến??
Hà Tử Chiêu kìm nén ham muốn càn quét khắp phòng, cố bắt mình chỉ nhìn vào người giữa bàn tròn. Nhìn qua thì thấy một gương mặt tươi cười mong chờ, hít sâu một hơi — — đây không phải là chị cả trong giới Triệu Y Nhiên sao, vãi, chị cả quay quảng cáo nghe nói là tính tiền theo phút, vậy mà tới ăn cơm chung với bọn họ? Hà Tử Chiêu nhìn người ngồi cạnh cô, lại khiếp sợ "ố" một cái.
Đệt, đây không phải là Bạch tổng ở Tinh Quang giải trí sao, hắn cũng tới!
Sáu người đứng ngây ra tại chỗ, có năm người là há hốc miệng nhìn trận địa hiếm có này.
"Đứng đó làm gì." Trang Dục liếc nhìn bọn họ một cái, riêng y thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, bình thản đi vào.
Mọi người đi theo sau y, đến khi thấy được đạo diễn Lưu thì Hà Tử Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra bọn họ không có đi nhầm chỗ...
Mặc dù bàn tròn vẫn còn vài ghế trống, nhưng Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ lại liếc nhìn nhau, bất giác nhìn sang một bên khác.
Bên tay trái đạo diễn Ninh là Bạch tổng, bên cạnh Bạch tổng là đạo diễn Lưu, ảnh hậu ngồi ở ghế thứ hai bên tay phải đạo diễn Ninh, còn vị trí đầu tiên bên tay phải đạo diễn Ninh tất nhiên là chừa cho Trang Dục rồi.
Hà Tử Chiêu hâm mộ nhìn thoáng qua Trang Dục, không hổ là Trang ca, vị trí này quả nhiên được chừa lại cho y.
Chờ chút... Hạ Tử Chiêu đột nhiên hít một hơi thật sâu.
Kiêu ca làm gì vậy?
Anh đây là...... Anh đây là muốn ảnh hậu nhường chỗ cho anh?
Hà Tử Chiêu mở to hai mắt, thiếu chút nữa quên ngồi xuống.
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: đăng một chương ngắn.
Ngày mai...... Chắc sẽ dài ra nhỉ? ( Nhỉ)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.