Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Chương 85

Vương Tử Ao

05/12/2022

Edit + beta: Iris

Lúc xe buýt chạy đến sân bay là đúng 5 giờ rưỡi.

Có lẽ vì lần này tin tức được đưa ra sớm, tổ tiết mục 《Let's Go》 đã chuẩn bị sẵn sàng trong nửa tháng, số người đến tiễn ở sân bay lần này gần như gấp bội so với những lần trước. Bởi vì có quá nhiều fans đến tiễn, Lục Kỳ dẫn theo bọn họ, ngoài ra còn có một nhóm nhân viên công tác, ngay cả bảo vệ sân bay cũng đến giữ gìn trật tự, mở đường.

"Thật nhiều người a." Tuy rằng Từ Kiêu trong khoảng thời gian này dần thích ứng với việc được nhiều fans vây quanh, nhưng trên đường đi, anh vẫn nhịn không được cảm khái.

Trước kia anh nghĩ, chỉ có lúc họp báo điện ảnh mới có thể gặp nhiều người như vậy.

Hạ Minh Viễn đẩy đẩy kính râm, tiến đến nói bên tai Từ Kiêu một cách đắc ý: "Nhìn đi, fans tôi chắc chắn nhiều nhất."

Từ Kiêu buồn cười, gật đầu.

Mặc dù đây là Hạ Minh Viễn tự luyến, nhưng quả thật trong số này, fans của hắn vẫn chiếm đa số, đều kêu tên hắn: "Hạ bảo bảo!" "Hạ bảo bối, nhìn qua đây đi!"

Đương nhiên, fans của bọn họ cũng không hề ít, tóm lại suốt đường đi, bên tai Từ Kiêu toàn tiếng đèn flash. Khắp nơi đều là bảng và biểu ngữ của fans, phấn khích vẫy tay với bọn họ.

Vốn dĩ anh cho rằng việc tiếp đón ở cổng sân bay như vậy đã là quy mô rất lớn rồi, nhưng khi Từ Kiêu bước vào sân bay và nhìn thấy sự kiện trọng đại của sảnh sân bay, anh không khỏi thốt lên một tiếng "hức" bất ngờ.

Đâu đâu cũng có thể nhìn thấy hình hoa hướng dương, thậm chí có nhiều người còn cầm trên tay bó hoa hướng dương, một đám người bình tĩnh đứng ở đây, hội tụ thành Hoàng Hải hùng vĩ, chúng tinh phủng nguyệt, chừa ra một chỗ trống kính ngưỡng cho người ở giữa.

Là Trang Dục.

Cho dù không được như Hoàng Hải, nhưng trong biển người mênh mông ở sảnh sân bay, Trang Dục vẫn là sự tồn tại sáng chói.

Từ Kiêu ngây ngốc nhìn, bỗng cảm thấy ngạn ngữ cũng có lúc dùng sai thời điểm — — câu người đẹp vì lụa, dùng trên người Trang Dục hoàn toàn sai. Y chỉ mặc một bộ Thom Browne màu xám đơn giản, nhưng khi khoác trên người, bộ đồ đơn điệu này lại trở nên xa hoa lạ thường. Chắc là siêu sao không hổ là siêu sao, người này chỉ tùy ý đứng đó, chắp tay sau hành lý, cúi đầu nhìn điện thoại, nhưng tư thế này lại khiến người ta cảm thấy đắt giá, mê hoặc một bộ phận fans của mọi người.

Từ Kiêu cũng cảm thấy rất tuấn tú.

Có lẽ do ánh mắt anh quá rõ ràng, cũng có thể là lúc bọn họ đến gây ồn ào. Trang Dục bỗng ngẩng đầu, đôi mắt mê mang của Từ Kiêu đối diện với đôi mắt hoàn mỹ của y.

Người đối diện cong khóe miệng, vẫy tay với bọn họ.

Từ Kiêu hơi ngây người, bước chân chậm một nhịp, giây tiếp theo, đầu óc vốn đang mơ màng quay cuồng bỗng vang vọng lặp lại một câu, "Trang Dục tốt Trang Dục tốt Trang Dục tốt Trang Dục tốt..."

".........."

Đừng nghĩ nữa!

Từ Kiêu lắc lắc đầu.

Trang Dục không nhớ được mấy lời đó, với lại... Cho dù có nhớ rõ, cho dù có nhớ rõ thì...

Nhớ rõ thì, anh, ách, anh nên nói gì mới ổn đây?

Từ Kiêu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng không chịu được, như một khối hồ dán, cũng không biết đi qua đó như thế nào, đứng yên cách Trang Dục không xa.

Bọn họ đang đợi xử lý thủ tục đăng ký.



Mặc dù Từ Kiêu không chủ động đi qua, nhưng Let's Go bọn họ đã quen việc hai người một đội, Hà Tử Chiêu Trần Ngũ, Sở Nhiên Hạ Minh Viễn đã đứng chung với nhau nãy giờ, nên dù Từ Kiêu cố tình không đi qua thì Trang Dục vẫn rất tự nhiên đứng bên cạnh anh.

Trang Dục vươn tay quơ quơ trước mặt anh: "Này, sao anh không nói gì hết vậy."

Từ Kiêu nhìn như tự nhiên, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm xuống đất, tim đập nhanh hơn, siết chặt nắm tay.

"... Nói gì cơ?"

Trang Dục nhướng mày, khoanh tay trước ngực hỏi: "Hôm qua hình như em uống say, anh đưa em về phòng đúng không?"

"Không có, tôi và Tử Chiêu cùng đưa cậu về phòng."

Trang Dục nghe vậy, lông mày nhíu lại.

Từ Kiêu nhìn vẻ mặt y lạ lạ, căng thẳng nuốt nước bọt: "Làm sao vậy?"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trang Dục, Từ Kiêu căng thẳng nuốt nước bọt, chẳng lẽ...

Ngay lập tức, Trang Dục mở miệng.

"Quần áo của em là hắn thay hay anh thay?"

Từ Kiêu sửng sốt "A?" một tiếng, sau đó trả lời lại: "Là tôi thay."

Lúc này Trang Dục mới nhẹ nhõm thở phào.

Từ Kiêu hơi dừng lại, lắp bắp hỏi: "Tối qua tôi thay, cậu không nhớ?"

"Quên mất rồi," Trang Dục nói, "Tính em say rượu khá tốt, uống xong thì ngủ, đâu giống anh..." Y nói được một nửa, còn cố ý nhấn mạnh vài chữ, "Sau này không có em bên cạnh thì uống ít thôi, biết chưa."

Từ Kiêu: "……… Ồ."

Giọng Từ Kiêu không giống bình thường, Trang Dục tò mò liếc nhìn anh một cái: "Sao vậy?"

"Không có gì."

Không có gì? Sao nhìn thế nào cũng giống cún con đang ủy khuất vậy.

Trang Dục lại nhìn Từ Kiêu thêm cái: "Hôm qua có chuyện gì sao, hôm nay trông anh rất kỳ quái."

Người đối diện cười gượng: "Tôi kỳ quái chỗ nào, cậu nghĩ nhiều rồi."

Trang Dục bình tĩnh nhìn chằm chằm anh một lúc lâu.

Từ Kiêu bị Trang Dục nhìn đến trướng đầu, đúng lúc xếp hàng đến lượt anh, Từ Kiêu vội theo sau.

Trang Dục nhìn bóng lưng Từ Kiêu, khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.

Đến khi Từ Kiêu làm xong thủ tục, lại lần nữa đứng bên cạnh Tranh Dục, Từ Kiêu có hơi căng thẳng, nhưng Trang Dục chỉ liếc nhìn anh một cái rồi thôi, không có hỏi gì nhiều.



Từ Kiêu thở phào nhẹ nhõm, cho rằng việc này cứ vậy mà trôi qua.

Quên rồi thì tốt, Từ Kiêu tự nói với mình, vốn dĩ... Cũng không tính là gì.

Hơn nữa thật ra anh có dự cảm, Trang Dục nhớ rõ những chuyện này.

Chỉ là nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng đến khi nghe thấy y nói ba chữ quên mất rồi thì đáy lòng lại có chút cảm xúc phức tạp khó nói.

Cảm giác tiếc nuối và mất mát trộn lẫn vào nhau, Từ Kiêu cảm thấy đầu lại đau hơn một chút.

Mọi người làm thủ tục xong xuôi, xử lý xong hành lý, ăn chút gì đó ở đại sảnh VIP, cũng không tốn bao lâu đã đến thời gian đăng ký.

Trên máy bay, một đám nhân viên công tác nhân lúc chưa cất cánh, bận rộn bố trí camera.

Từ Kiêu vừa ngồi xuống liền nhắm mắt, chuẩn bị ngủ một giấc.

Không cần giả bộ nữa, trải qua một ngày, anh rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút, không cần lo cho tổ tiết mục với fans nhận ra, không cần lo — —

Trên trán bỗng truyền đến cảm giác mát lạnh.

Từ Kiêu hơi mở mắt ra, thấy đôi mắt hổ phách quen thuộc đang nghiêm túc nhìn mình.

Trang Dục thu tay lại, sờ trán của mình, nhàn nhạt hỏi.

"Anh bị bệnh sao lại không nói."

Từ Kiêu ngơ ngác nhìn y.

"... Thôi vậy."

Trang Dục đưa tay qua mí mắt anh, che mắt anh lại: "Ngủ đi, em đi lấy thuốc."

Mắt Từ Kiêu bị y che lại, trước mắt đen lại, trong lòng lại yên ổn hơn bao giờ hết.

Mây đen xoay quanh trong lòng cũng tản đi từng chút một.

"Uống thuốc dễ bị mệt a, chờ quay xong chương trình rồi uống." Từ Kiêu lẩm bẩm nói.

"Máy bay chính là dùng để ngủ."

"... Được rồi, cậu nói có lý."

Từ Kiêu đáp xong thì kéo thảm đắp lên, hoàn toàn nhắm mắt lại.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau quay tạp kỹ, số chữ còn lại chừa cho chương sau.

Khụ khụ địa điểm là Australia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook