Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Chương 91

Vương Tử Ao

28/12/2022

Edit + beta: Iris

Từ Kiêu cùng Trang Dục loạng choạng đi qua cầu vượt, tới vòng đu quay.

Quả nhiên như bọn họ đã đoán, dưới vòng đu quay có một đống nhân viên công tác, kia không phải là tổ tiết mục của bọn họ thì là ai?

"Ồ?" Đạo diễn Lưu cười tủm tỉm vỗ tay, "Các cậu hạng hai."

"Wow? Giỏi như vậy?" Từ Kiêu nhìn thời gian, còn 10p nữa là kết thúc, hai người bọn họ đi dạo một vòng quanh phố mà vẫn là hạng hai?

Từ Kiêu: "Hạng ba là ai? Sở Nhiên và Hạ Minh Viễn hả?"

Đạo diễn Lưu: "Bingo! Cậu đoán không sai."

Biên kịch Trịnh đứng bên cạnh cười ha ha hai tiếng: "Còn 8p nữa, để xem chừng nào bọn họ mới tới."

Lời của biên kịch Trịnh không có gì đặc biệt, nhưng cộng với ánh sáng lóe lên từ mắt kính và giọng điệu ha ha lại khiến trong lòng Từ Kiêu hết sức đồng tình với hai người kia.

Cũng may không phải là anh và Trang Dục.

Từ Kiêu và Trang Dục đi tới chỗ Trần Ngũ, hai người kia ngồi liệt trên ghế, bảo sao lúc nãy tới không thấy bọn họ đâu.

"Hai các cậu đến hồi nào vậy?" Từ Kiêu hỏi, "Không phải các cậu không biết nói tiếng Anh sao?"

Hà Tử Chiêu: "Đừng nói nữa, mệt cả lũ."

Trần Ngũ bên cạnh gật đầu, trông còn hơi ủy khuất: "Hai chúng em bị từ chối rất nhiều lần a..."

Nghe bọn họ nói vậy, Từ Kiêu tò mò hỏi: "Nhiệm vụ của các cậu là gì a?"

Hà Tử Chiêu ngồi thẳng dậy, đưa tờ giấy cho Từ Kiêu và Trang Dục. Thử‎ ????hách‎ ????ìm‎ ????rang‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ +‎ Tr????mTr????????ện.V????‎ ‎ +

Sau khi hai người đọc tờ giấy một lúc lâu, Từ Kiêu "phụt" cười ra tiếng, Trang Dục cũng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười lắc đầu.

"Này cũng trêu ngươi quá đi, mọi người đều bóc thư, cố tình các cậu lại bóc ngay vấn đề này," Từ Kiêu cười ha ha một lúc lâu, lau nước mắt nói, "Các cậu giải quyết thế nào?"

"Đừng nói nữa," Hà Tử Chiêu không muốn nhớ tới chuyện này chút nào, "Chỉ gói gọn trong một chữ mệt, chúng em phải mất rất lâu mới hiểu trà sữa trân châu là bubble tea."

"Sau đó có một người Úc gốc Hoa nhận ra em và Tử Chiêu," Trần Ngũ yếu ớt nói, "Cô ấy tốt bụng dẫn chúng em đi một đoạn."

Hà Tử Chiêu nằm liệt trở lại, ngã lưng lên ghế, thuận miệng hỏi: "Các anh thì sao, phải làm gì."

Từ Kiêu: "Tụi anh phải chụp mười lăm loài chim." Trang Dục ở bên cạnh gật đầu.

Hà Tử Chiêu nghe vậy thì "phắc" một tiếng: "Nhiệm vụ này hẳn nên để cho em mới đúng." Hắn chỉ vào Trần Ngũ rồi nói: "Anh không biết cậu nhóc này được động vật nhỏ yêu thích đến cỡ nào đâu, vô số loài chim bay đến chỗ em ấy."

Thần kỳ như vậy sao?

Nhưng cũng rất có khả năng, dù sao thì Trần Ngũ cũng là người đơn thuần, người đơn thuần là kiểu người thu hút nhiều động vật nhỏ nhất, cái này cũng không vô lý.



Trang Dục chỉ chỉ Từ Kiêu: "Anh ấy thì không, anh ấy nhát gan, toàn bị chim dọa sợ."

Từ Kiêu hừ hừ, không phục nói: "Những con chim đó thật sự rất dọa người a, bị một con chim lớn như vậy bay tới thực khủng bố có được không."

"Là lá gan cậu quá lớn!"

Trần Ngũ cũng liên tục gật đầu, hắn vẻ mặt ủy khuất: "Đúng đó, mấy con chim đó cứ bay qua chỗ em, em cũng thấy rất đáng sợ a..."

Hà Tử Chiêu vỗ vỗ vai hắn, thề son thề sắt: "Lão Trần không sợ nha, em trốn đằng sau anh, anh bảo vệ em nha!"

Mấy người bọn họ một lúc lâu, đội của Sở Nhiên và Hạ Minh Viễn cuối cũng cũng tới nơi.

Không biết nhiệm vụ của Sở Nhiên và Hạ Minh Viễn là cái gì, tóm lại khi thấy hai người đó, Hạ Minh Viễn thì tinh thần phấn khởi, Sở Nhiên mặt trắng bệch như bị ép khô, rất mất tinh thần.

Hạ Minh Viễn đứng gần đó, mắt sắc phát hiện ra bọn Từ Kiêu đang ở đây, lập tức nhận ra đội mình về cuối cùng, hắn ồn ào kháng nghị: "Đạo diễn Lưu!! Ông cho câu hỏi khó vậy thì thôi đi, còn bắt tụi này nhảy bungee, mấy ông làm ăn kiểu gì vậy!"

Đạo diễn Lưu vẻ mặt vô tội: "Cái này sao trách tôi được, lúc nãy chỉ còn dư lại một cái nhiệm vụ này thôi."

Hạ Minh Viễn chỉ vào người bên cạnh: "Tên này căn bản không dám nhảy, cuối cùng là tôi nhảy giúp hắn, tôi phải nhảy hai lần lận đó!"

Trong lòng Từ Kiêu thầm nói, sao nhìn kiểu nào cũng thấy người nhảy hai lần là Sở Nhiên vậy a, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia mà xem.

Hạ Minh Viễn kêu quang quác: "Sau đó còn phải tự tìm chỗ nhảy bungee, cách chỗ chúng ta xuống xe xa muốn chết! Hừ!"

Thanh danh của Hạ kháng nghị cũng không phải để trưng cho có, đạo diễn Lưu vội chuyển sang chuyện khác: "Ai da, cậu xem sắc mặt Sở Nhiên xấu như vậy, để hắn nghỉ ngơi cái đi."

Đạo diễn Lưu nhắc đến Sở Nhiên, âm lượng của Hạ Minh Viễn quả nhiên nhỏ hơn vài phần. Hắn nhìn khuôn mặt trắng bệch của người bên cạnh, do dự một lúc rồi nói: "Anh sao rồi, ổn không?"

Hạ Minh Viễn lẩm bẩm lầm bầm: "Người nhảy cũng là tôi, đâu phải anh, sao phản ứng của anh còn tệ hơn tôi vậy..."

Sở Nhiên: "Cảm ơn anh."

Hạ Minh Viễn sửng sốt, dường như không nghĩ tới cái người luôn luôn nhiệt tình châm chọc hắn — Sở Nhiên hôm nay dễ nói chuyện như vậy.

"Ặc, kia… Kia không phải vì anh đâu, anh đến cả đứng trên đó còn không dám…" Hạ Minh Viễn đông một câu tây một câu, cuối cùng lẩm bẩm nói, "Dù sao lúc này là tôi giúp anh, sau này ít bắt nạt tôi đi!"

Sở Nhiên buồn cười: "Tôi bắt nạt anh khi nào."

Hạ Minh Viễn: "Anh hung dữ với tôi."

"Vậy sau này tôi không hung dữ nữa." Sở Nhiên nói xong thì cười.

Hạ Minh Viễn mặt đỏ lên, mất tự nhiên quay đầu đi.

Đạo diễn Lưu đi tới, vỗ vỗ tay: "Vậy các cậu cũng thấy rồi đó, hạng nhất là Tử Chiêu Trần Ngũ, hạng hai là đội Trang Dục Từ Kiêu, hạng ba là Hạ Minh Viễn và Sở Nhiên," hắn nghĩ xong rồi nói tiếp, "Còn về thành tích của mỗi tổ, vì đây đã là tập cuối nên tôi muốn mọi người lưu lại kỷ niệm đẹp, vì vậy chỉ là trừng phạt nhỏ thôi, mọi người không cần lo lắng."

Từ Kiêu: "Đạo diễn Lưu... Anh nói như vậy, cảm giác ngược lại càng khủng bố hơn..."

Hà Tử Chiêu cũng ở bên cạnh yên lặng gật đầu, đưa tay kéo Trần Ngũ lại, nhỏ giọng thì thầm với hắn: "Cũng may chúng ta hạng nhất."



Biên kịch Trịnh đi tới: "Đến giờ rồi, mọi người đi đến đây với tôi."

Hạ Minh Viễn: "Đi đâu vậy?" Hắn vẻ mặt hoài nghi, "Chắc không phải bây giờ sẽ bắt đầu đấy chứ?"

Đạo diễn Lưu: "Làm ơn đi, bộ các cậu nghĩ tổ tiết mục chúng tôi hung tàn như vậy sao."

Sáu người: "............." Ông nói xem?

Nhưng không ngờ, mấy người biên kịch Trịnh hiếm khi tốt bụng, thật sự không có liên quan gì đến chuyện trừng phạt, dẫn bọn họ đến chỗ bán vé vòng đu quay.

Biên kịch Trịnh: "Mời các cậu chơi vòng đu quay, bây giờ chắc không còn nói chúng tôi lạnh lùng tàn bạo nữa chứ."

"Oa!" Trần Ngũ mắt lấp lánh, "Thật không?"

Hạ Minh Viễn cũng có chút hào hứng: "Lúc nãy trên đường đi là tôi đã muốn ngồi chơi rồi."

"Vòng đu quay này chỉ giới hạn sáu người lên," biên kịch Trịnh búng tấm vé, "Các cậu tự lên đi, chúng tôi không lên."

Biên kịch Trịnh nói xong, đưa cho Trần Ngũ một chiếc điện thoại bật camera: "Trần Ngũ, giúp chúng tôi quay tư liệu sống nha."

Trần Ngũ quả nhiên là người trầm ổn nhất ngoan ngoãn nhất, lúc xếp hàng đi lên vòng đu quay, hắn thành thành thật thật khiêng camera theo.

Cậu chàng này chỉ biết quay cho người khác, ngay cả một màn ảnh cho bản thân cũng không có.

Hà Tử Chiêu vỗ vai Trần Ngũ, lấy camera đi, tự mình quay.

Từ Kiêu: "Mỗi người đều cầm camera một lúc đi."

Sau đó camera liền thành camera công cộng.

Rất nhanh cả sáu người đều bước vào ô vòng đu quay, vòng đu quay bắt đầu quay.

"Cái này chắc anh sẽ không sợ đúng không." Hạ Minh Viễn nói thì nói vậy, tay vẫn nắm lấy cánh tay Sở Nhiên, vỗ vỗ an ủi.

Sở Nhiên thả lỏng một chút.

Hắn quả thực sợ độ cao, lúc quay tập hai ở công viên trò chơi, cũng may không chọn tuyến đường AB, nhưng không ngờ lúc này lại đụng phải hoạt động liên quan đến độ cao.

"Sở mỹ nhân sợ độ cao a." Từ Kiêu cười nói, "Không sao, mọi người đều ở đây, anh mở mắt ra đi, phong cảnh rất đẹp."

Sở Nhiên xây dựng tâm lý trong chốc lát, nhắm mắt sờ soạng cánh tay Hạ Minh Viễn, nắm thật chặt, rồi mới chậm rãi mở mắt.

Sở Nhiên bỗng nín thở.

Có lẽ vì bây giờ là cuối đông, mặt trời lặn sớm. Hoàng hôn làm cho bầu trời như một ngọn lửa hừng hực, từ vòng đu quay nhìn ra, những đám mây giống như ngọn lửa với các màu cam đỏ xen lẫn với màu hoa oải hương, dần dần chuyển sang màu hồng nhẹ nhàng, lan rộng ra khắp bầu trời.

Nhìn xuống dưới, ngọn đèn hai bên đường không biết sáng lên từ lúc nào, làm cho chiếc cầu sáng ngời ánh đèn, phản chiếu trên mặt sông, cũng chiếu lên trong mắt năm người.

Thật sự rất đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook