Sau Khi Xuyên Thành Sao Hot, Nam Chính Và Nam Phản Diện Đều Trở Thành Fanboy Của Tôi
Chương 103
Dịch Diệp Tử
03/11/2021
"Không chỉ anh......" Lộ Thiên Tinh sửng sốt: "Còn cả Ân Lương Thần và Liêu Thanh Minh nữa?"
"Đúng vậy." Ánh mắt Phàn Vân Cảnh lóe lên một tia lạnh lẽo, nói: "Vốn chỉ có anh, nhưng bọn họ cảm thấy áy náy muốn tham gia, nếu không phải bọn họ đã thề sẽ không chạm vào em thì anh đã từ chối rồi."
"Sao mà áy náy?" Lộ Thiên Tinh nghĩ không ra.
"Phải nói thế nào đây......" Phàn Vân Cảnh cân nhắc: "Tinh Tinh chắc đã đoán được việc chúng ta luân hồi ba lần rồi nhỉ?"
"Ừm."
"Ba lần lặp lại là ba lần sản sinh ra thế giới song song, do chúng ta lựa chọn nên vấn đề tất nhiên sẽ nằm trên người chúng ta. Lần thứ hai bọn họ cảm thấy có lỗi nên muốn bồi thường cho em."
Phàn Vân Cảnh dừng một chút, vuốt ve khuôn mặt cậu thì thầm: "Anh xin lỗi."
Lộ Thiên Tinh nhíu mày: "Mỗi thế giới mỗi khác mà, sao nói là một được."
"Giống chứ." Phàn Vân Cảnh nói: "Nếu không sao lại có ký ức được?"
"Lúc trước em không có."
"Nhưng giờ anh có. Có nghĩa là anh không thể làm lơ những sai lầm trong quá khứ, anh cần phải trả giá."
"Nhưng em không để ý đâu."
"Anh thì có."
Lộ Thiên Tinh có chút bất đắc dĩ: "Mấy người tự mình làm khổ mình, chìm đắm trong sai lầm của bản thân."
Phàn Vân Cảnh: "Ừ, cam tâm tình nguyện."
Lộ Thiên Tinh hoàn toàn không còn gì để nói.
Phàn Vân Cảnh bóp bóp hai má cậu: "Đừng nghĩ nhiều, có anh đây rôif."
Lộ Thiên Tinh hất tay hắn ra, cau mày trầm ngâm một lúc mới nhận ra có điều lạ: "Anh chưa nói anh phải trao đổi gì!"
Suýt nữa bị lừa rồi.
Phàn Vân Cảnh giật giật khóe miệng, thoái chí: "Nói, anh nói."
Lộ Thiên Tinh nghiêm túc nhìn hắn.
Phàn Vân Cảnh biết đây là chuyện không thể trốn tránh, đành thành thật: "Anh gặp được ý thức thế giới nên mới có được ký ức. Nó nói rằng Thường Nhã là người ngoài, sự tồn tại của cô ta tương phải với quy luật ở đây, hai người chỉ có một sống. Anh dùng linh hồn đặt cược cho em."
Đây là nối mệnh, Lộ Thiên Tinh sống thì hắn sống, Lộ Thiên Tinh chết thì hắn chết, hoàn toàn trói buộc với nhau.
Lộ Thiên Tinh xúc động, thấy Phàn Vân Cảnh đột nhiên nghiến răng nghiến lợi: "Lại không ngờ Ân Lương Thần và Liêu Thanh Minh cũng có ký ức luân hồi, lại sống chết đeo bám anh đòi tham gia!"
Nhớ tới chuyện đấy làm Phàn Vân Cảnh đen mặt, hận không thể khiến cả hai biến mất khỏi nơi này.
Lộ Thiên Tinh vừa cảm động vừa buồn cười, tiếp tục hỏi: "Vậy bọn họ trao đổi cái gì?"
"Sinh mạng là quan trọng nhất, còn lại chỉ là vật ngoài thân, người ta chướng mắt." Phàn Vân Cảnh thấy cậu cau mày, lại bắt đầu an ủi: "Đừng lo, không phải chúng ta đều ở đây rồi sao? Mọi chuyện đã kết thúc rồi."
"Mà nếu không thành công thì sao?" Lộ Thiên Tinh không biết mình đang gánh ba cái mạng trên lưng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, mấy người này cứ thế mà tin cậu sao?
"Sẽ không có chuyện đó, tin em cũng là tự tin tưởng bản thân rồi." Phàn Vân Cảnh trả lời.
Lộ Thiên Tinh biết mình nói cũng không ích gì, chỉ là trong lòng nặng nền nhiều chút, đành im lặng.
Phàn Vân Cảnh trán đối trán cậu: "Giận hả?"
"Không."
"Không thì sao dẩu miệng?"
Lộ Thiên Tinh mím môi, biết đối phương đang trêu mình thì há miệng cắn lên mặt hắn một cái.
Phàn Vân Cảnh bật cười, đợi cậu xả giận xong mới nói tiếp: "Em không cần phải đặt nặng chuyện đó, anh đợi kết thúc mới nói cho em là vì sợ em sẽ nghĩ nhiều. Dù sao thì bây giờ nói gì cũng vô dụng, còn không bằng sống cho thật tốt... Cũng không cần phải cảm thấy có lỗi với hai người kia, rõ ràng là do bọn họ lì lợm thôi."
"Tốt xấu người ta cũng giúp mình rồi......" Lộ Thiên Tinh nhớ ra, bừng tỉnh nói: "Nên anh với Liêu Thanh Minh giả vờ gây sự để lừa Thường Nhã?"
Phàn Vân Cảnh: "Một nửa là lừa cô ta, một nựa thì mượn cơ hội để thỏa mãn tư tâm."
Phàn Vân Cảnh nhân tiện mách lẻo: "Bên trong Liêu Thanh Minh cực kì bẩn thỉu, hắn lấy người khác làm thú tiêu khiển. Biết rõ Thường Nhã sẽ không thành công, biến cô ta thành một con rối không ngừng đẩy tới trước mặt chúng ta để cô ta thêm hận thù. Đợi lúc cô ta kích ngòi nổ thì bản thân làm anh hùng cứu thế, không biết xấu hổ."
Lộ Thiên Tinh nhớ tới cuộc gọi của Liêu Thanh Minh ở trên xe, như đang suy tư gì đó. Cho nên Liêu Thanh Minh cố ý khống chế Thường Nhã để nắm được sự kiện tai nạn xe này...... Vậy mà cũng làm được.
Lộ Thiên Tinh ngước mắt nhìn chằm chằm Phàn Vân Cảnh, đột nhiên hỏi: "Anh cũng khống chế dư luận hướng về em hả?"
Câu hỏi đến quá đột ngột làm Phàn Vân Cảnh không kịp phản ứng.
Một giây sơ sẩy khiến Lộ Thiên Tinh nhìn ra sơ hở của hắn, biết được câu trả lời.
—— vậy thì coi như đúng.
Con người không hoàn hảo, tự hại mình như thế thì sao không có lời xấu vào ra được. Chắc chắn là do Phàn Vân Cảnh đứng sau thao túng, vì trải qua ba lần luân hồi rồi nên chỉ là việc cần nằm vào khuôn khổ... Cũng vì thế mà cậu chả hoàn thành được nhiệm vụ nào!
Tuy biết hắn muốn bảo vệ mình, nhưng ngẫm lại mấy lần bị biến thành cá làm Lộ Thiên Tinh không nhịn được chụp lấy ta hắn cắn mấy ngụm.
Phàn Vân Cảnh dung túng cậu, bị cắn thì cố tình kêu đau, cảm nhận được lực tác động lên tay mình biến mất ngay thì không thể không mỉm cười.
Lộ Thiên Tinh kiêng kỵ vết thương của hắn, nhưng rất muốn kéo hắn xuống nước tẩn một trận!
Cậu hừ lạnh hất ta hắn ra. Mà Liêu Thanh Minh điều khiển vụ tai nạn xe do Thường Nhã gây ra, còn Phàn Vân Cảnh điều khiển dư luận giúp cậu, còn Ân Lương Thần thì sao? Chắc là sợ... cậu ta đâm chết mình?
"Đúng vậy." Phàn Vân Cảnh dễ đoán được suy nghĩ của cậu: "Em không phát hiện tiến trình càng được đẩy mình thì khoảng cách giữa em với Ân Lương Thần càng lớn, không hề xuất hiện trước mặt em sao?"
Lộ Thiên Tinh cẩn thận hồi tưởng, phát hiện đúng là vậy thật.
Đặc biệt là trước khi cưỡng chế biến thân lần cuối, lúc làm việc tại văn phòng luôn thấy Ân Lương Thần đi sớm về trễ, số lần gặp nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay... Chỉ có một lần duy nhất do Phàn Vân Cảnh không yên tâm nên gọi nhờ cậu ta đến.
"Đây là lí do khiến anh yên tâm để cậu ta ở cạnh em." Phàn Vân Cảnh cười, ánh mắt lại hơi phiếm lạnh: "Vì nếu cậu ta muốn ở bên cạnh em thì điều đầu tiên là không được quên đi việc mình đã từng làm."
Lộ Thiên Tinh nhấp môi, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Ai ngờ, Phàn Vân Cảnh lại lôi Liêu Thanh Minh ra đạp: "Không giống Liêu Thanh Minh không chịu yên thân!"
Nếu không phải Phàn Vân Cảnh xuống tay nhanh, Lộ Thiên Tinh trên mặt không nói trong lòng đã nghiêng về phía hắn, nói không chừng đã bị Liêu Thanh Minh nẫng tay trên. Càng nghĩ càng làm Phàn Vân Cảnh ghét Liêu Thanh Minh.
Lộ Thiên Tinh hiểu rõ sự nghiêm trọng của vấn đề, lại bị vẻ mặt của hắn làm cho bật cười: "Đừng nóng, người ta đâu làm được gì đâu."
Phàn Vân Cảnh nhân cơ hội nói: "Em phải tránh xa hắn ra... Tốt nhất là đừng tiếp xúc luôn."
Lộ Thiên Tinh giật giật khóe miệng: "Anh ta mới giúp mình xong mà, vậy cũng được hả?"
"Đừng bênh hắn!"
"...... Được, em không bênh."
Cuộc trò chuyện về Liêu Thanh Minh kết thúc trước khi bình giấm nổ tung. Lộ Thiên Tinh lại nghiêm túc nói: "Về sau đừng như vậy nữa."
Phàn Vân Cảnh ừ một tiếng: "Sau này sẽ không tái diễn."
Đến bây giờ thì chuyện đã rõ mười mươi.
Đợi Phàn Vân Cảnh rời đi, Lộ Thiên Tinh bơi qua bơi lại mới tiêu hóa hết. Qúa là khó tin, người tưởng chừng là kẻ thù lại đánh đổi linh hồn mình vì cậu, nữ chính bị mình thay đổi vận mệnh lại mới là người làm việc đó với mình......
Vòng đi vòng lại, luân hồi xuyên qua.
Thật bất ngờ - Trúc Nhân.
Lộ Thiên Tinh nhắm mắt lại, tùy ý để bản thân trôi nổi trong nước, hồi ức chuyển từ từ giới của mình đến cốt truyện thế giới rồi lại đến thế giới hiện tại, dùng góc nhìn người xem khách quan, cuối cùng dừng lại ở khoảng thời gian với Phàn Vân Cảnh.
Lông mi cậu run rẩy, mở mắt kiên định.
Mặc kệ thế nào đi nữa, cậu cũng đã chọn Phàn Vân Cảnh.
Từ đầu đến cuối chỉ có hắn.
Về Liêu Thanh Minh và Ân Lương Thần...... Tuy biết hai người đó đánh đổi đổi rất nhiều vì mình, cậu lại không thể báo đáp được, chỉ có thể chặt đứt hy vọng mới tốt cho hai người. Không có hy vọng sẽ không có tổn thương.
Được người thương cũng là một gánh nặng.
Lộ Thiên Tinh thở dài, đột nhiên nghĩ tới nợ cũ, nhắn tin cho Phàn Vân Cảnh: "Thế là anh biết bí mật của em từ lâu rồi hả?"
Phàn Vân Cảnh trả lời ngay: "Ừ, sao thế?"
Lộ Thiên Tinh: "Mắc mớ gì còn dọa người ta!"
Bữa bị Phàn Vân Cảnh cho mấy miếng màn thầu mà đau tim, lúc bị biến thành cá cứ có cảm giác hắn sẽ đem mình lên bàn mổ khi nào không hay.
Phàn Vân Cảnh bật cười, gửi voice chat: "Anh không dọa em mà, sợ em đói mới cho em ăn đấy chứ...... Biết rõ em đói sao anh mặc kệ em được."
"Câu bí mật kia không phải đe dọa gì em đâu, anh trêu em chút thôi, xem khi nào em mới chấp nhậ anh ấy mà."
Hắn nói: "Anh không quan tâm đến bí mật, anh chỉ quan tâm em có tin tưởng anh không."
Lộ Thiên Tinh bị lời âu yếm công kích, cảm động gõ mấy chữ "Em tha thứ cho anh" thì thấy bên kia nhắn tới tiếp.
Phàn Vân Cảnh: "À thì cũng có chút chuyện nhỏ. Nếu không chủ động gõ mai rùa của em, kéo lực chú ý của em lên người anh, khiến em để ý đến anh thì sợ là Liêu Thanh Minh sẽ tranh thủ mất."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Cậu im lặng thật lâu, xóa hết dòng vừa gõ.
Lộ Thiên Tinh: "Đồ cáo già vô liêm sỉ!!"
"Đúng vậy." Ánh mắt Phàn Vân Cảnh lóe lên một tia lạnh lẽo, nói: "Vốn chỉ có anh, nhưng bọn họ cảm thấy áy náy muốn tham gia, nếu không phải bọn họ đã thề sẽ không chạm vào em thì anh đã từ chối rồi."
"Sao mà áy náy?" Lộ Thiên Tinh nghĩ không ra.
"Phải nói thế nào đây......" Phàn Vân Cảnh cân nhắc: "Tinh Tinh chắc đã đoán được việc chúng ta luân hồi ba lần rồi nhỉ?"
"Ừm."
"Ba lần lặp lại là ba lần sản sinh ra thế giới song song, do chúng ta lựa chọn nên vấn đề tất nhiên sẽ nằm trên người chúng ta. Lần thứ hai bọn họ cảm thấy có lỗi nên muốn bồi thường cho em."
Phàn Vân Cảnh dừng một chút, vuốt ve khuôn mặt cậu thì thầm: "Anh xin lỗi."
Lộ Thiên Tinh nhíu mày: "Mỗi thế giới mỗi khác mà, sao nói là một được."
"Giống chứ." Phàn Vân Cảnh nói: "Nếu không sao lại có ký ức được?"
"Lúc trước em không có."
"Nhưng giờ anh có. Có nghĩa là anh không thể làm lơ những sai lầm trong quá khứ, anh cần phải trả giá."
"Nhưng em không để ý đâu."
"Anh thì có."
Lộ Thiên Tinh có chút bất đắc dĩ: "Mấy người tự mình làm khổ mình, chìm đắm trong sai lầm của bản thân."
Phàn Vân Cảnh: "Ừ, cam tâm tình nguyện."
Lộ Thiên Tinh hoàn toàn không còn gì để nói.
Phàn Vân Cảnh bóp bóp hai má cậu: "Đừng nghĩ nhiều, có anh đây rôif."
Lộ Thiên Tinh hất tay hắn ra, cau mày trầm ngâm một lúc mới nhận ra có điều lạ: "Anh chưa nói anh phải trao đổi gì!"
Suýt nữa bị lừa rồi.
Phàn Vân Cảnh giật giật khóe miệng, thoái chí: "Nói, anh nói."
Lộ Thiên Tinh nghiêm túc nhìn hắn.
Phàn Vân Cảnh biết đây là chuyện không thể trốn tránh, đành thành thật: "Anh gặp được ý thức thế giới nên mới có được ký ức. Nó nói rằng Thường Nhã là người ngoài, sự tồn tại của cô ta tương phải với quy luật ở đây, hai người chỉ có một sống. Anh dùng linh hồn đặt cược cho em."
Đây là nối mệnh, Lộ Thiên Tinh sống thì hắn sống, Lộ Thiên Tinh chết thì hắn chết, hoàn toàn trói buộc với nhau.
Lộ Thiên Tinh xúc động, thấy Phàn Vân Cảnh đột nhiên nghiến răng nghiến lợi: "Lại không ngờ Ân Lương Thần và Liêu Thanh Minh cũng có ký ức luân hồi, lại sống chết đeo bám anh đòi tham gia!"
Nhớ tới chuyện đấy làm Phàn Vân Cảnh đen mặt, hận không thể khiến cả hai biến mất khỏi nơi này.
Lộ Thiên Tinh vừa cảm động vừa buồn cười, tiếp tục hỏi: "Vậy bọn họ trao đổi cái gì?"
"Sinh mạng là quan trọng nhất, còn lại chỉ là vật ngoài thân, người ta chướng mắt." Phàn Vân Cảnh thấy cậu cau mày, lại bắt đầu an ủi: "Đừng lo, không phải chúng ta đều ở đây rồi sao? Mọi chuyện đã kết thúc rồi."
"Mà nếu không thành công thì sao?" Lộ Thiên Tinh không biết mình đang gánh ba cái mạng trên lưng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, mấy người này cứ thế mà tin cậu sao?
"Sẽ không có chuyện đó, tin em cũng là tự tin tưởng bản thân rồi." Phàn Vân Cảnh trả lời.
Lộ Thiên Tinh biết mình nói cũng không ích gì, chỉ là trong lòng nặng nền nhiều chút, đành im lặng.
Phàn Vân Cảnh trán đối trán cậu: "Giận hả?"
"Không."
"Không thì sao dẩu miệng?"
Lộ Thiên Tinh mím môi, biết đối phương đang trêu mình thì há miệng cắn lên mặt hắn một cái.
Phàn Vân Cảnh bật cười, đợi cậu xả giận xong mới nói tiếp: "Em không cần phải đặt nặng chuyện đó, anh đợi kết thúc mới nói cho em là vì sợ em sẽ nghĩ nhiều. Dù sao thì bây giờ nói gì cũng vô dụng, còn không bằng sống cho thật tốt... Cũng không cần phải cảm thấy có lỗi với hai người kia, rõ ràng là do bọn họ lì lợm thôi."
"Tốt xấu người ta cũng giúp mình rồi......" Lộ Thiên Tinh nhớ ra, bừng tỉnh nói: "Nên anh với Liêu Thanh Minh giả vờ gây sự để lừa Thường Nhã?"
Phàn Vân Cảnh: "Một nửa là lừa cô ta, một nựa thì mượn cơ hội để thỏa mãn tư tâm."
Phàn Vân Cảnh nhân tiện mách lẻo: "Bên trong Liêu Thanh Minh cực kì bẩn thỉu, hắn lấy người khác làm thú tiêu khiển. Biết rõ Thường Nhã sẽ không thành công, biến cô ta thành một con rối không ngừng đẩy tới trước mặt chúng ta để cô ta thêm hận thù. Đợi lúc cô ta kích ngòi nổ thì bản thân làm anh hùng cứu thế, không biết xấu hổ."
Lộ Thiên Tinh nhớ tới cuộc gọi của Liêu Thanh Minh ở trên xe, như đang suy tư gì đó. Cho nên Liêu Thanh Minh cố ý khống chế Thường Nhã để nắm được sự kiện tai nạn xe này...... Vậy mà cũng làm được.
Lộ Thiên Tinh ngước mắt nhìn chằm chằm Phàn Vân Cảnh, đột nhiên hỏi: "Anh cũng khống chế dư luận hướng về em hả?"
Câu hỏi đến quá đột ngột làm Phàn Vân Cảnh không kịp phản ứng.
Một giây sơ sẩy khiến Lộ Thiên Tinh nhìn ra sơ hở của hắn, biết được câu trả lời.
—— vậy thì coi như đúng.
Con người không hoàn hảo, tự hại mình như thế thì sao không có lời xấu vào ra được. Chắc chắn là do Phàn Vân Cảnh đứng sau thao túng, vì trải qua ba lần luân hồi rồi nên chỉ là việc cần nằm vào khuôn khổ... Cũng vì thế mà cậu chả hoàn thành được nhiệm vụ nào!
Tuy biết hắn muốn bảo vệ mình, nhưng ngẫm lại mấy lần bị biến thành cá làm Lộ Thiên Tinh không nhịn được chụp lấy ta hắn cắn mấy ngụm.
Phàn Vân Cảnh dung túng cậu, bị cắn thì cố tình kêu đau, cảm nhận được lực tác động lên tay mình biến mất ngay thì không thể không mỉm cười.
Lộ Thiên Tinh kiêng kỵ vết thương của hắn, nhưng rất muốn kéo hắn xuống nước tẩn một trận!
Cậu hừ lạnh hất ta hắn ra. Mà Liêu Thanh Minh điều khiển vụ tai nạn xe do Thường Nhã gây ra, còn Phàn Vân Cảnh điều khiển dư luận giúp cậu, còn Ân Lương Thần thì sao? Chắc là sợ... cậu ta đâm chết mình?
"Đúng vậy." Phàn Vân Cảnh dễ đoán được suy nghĩ của cậu: "Em không phát hiện tiến trình càng được đẩy mình thì khoảng cách giữa em với Ân Lương Thần càng lớn, không hề xuất hiện trước mặt em sao?"
Lộ Thiên Tinh cẩn thận hồi tưởng, phát hiện đúng là vậy thật.
Đặc biệt là trước khi cưỡng chế biến thân lần cuối, lúc làm việc tại văn phòng luôn thấy Ân Lương Thần đi sớm về trễ, số lần gặp nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay... Chỉ có một lần duy nhất do Phàn Vân Cảnh không yên tâm nên gọi nhờ cậu ta đến.
"Đây là lí do khiến anh yên tâm để cậu ta ở cạnh em." Phàn Vân Cảnh cười, ánh mắt lại hơi phiếm lạnh: "Vì nếu cậu ta muốn ở bên cạnh em thì điều đầu tiên là không được quên đi việc mình đã từng làm."
Lộ Thiên Tinh nhấp môi, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Ai ngờ, Phàn Vân Cảnh lại lôi Liêu Thanh Minh ra đạp: "Không giống Liêu Thanh Minh không chịu yên thân!"
Nếu không phải Phàn Vân Cảnh xuống tay nhanh, Lộ Thiên Tinh trên mặt không nói trong lòng đã nghiêng về phía hắn, nói không chừng đã bị Liêu Thanh Minh nẫng tay trên. Càng nghĩ càng làm Phàn Vân Cảnh ghét Liêu Thanh Minh.
Lộ Thiên Tinh hiểu rõ sự nghiêm trọng của vấn đề, lại bị vẻ mặt của hắn làm cho bật cười: "Đừng nóng, người ta đâu làm được gì đâu."
Phàn Vân Cảnh nhân cơ hội nói: "Em phải tránh xa hắn ra... Tốt nhất là đừng tiếp xúc luôn."
Lộ Thiên Tinh giật giật khóe miệng: "Anh ta mới giúp mình xong mà, vậy cũng được hả?"
"Đừng bênh hắn!"
"...... Được, em không bênh."
Cuộc trò chuyện về Liêu Thanh Minh kết thúc trước khi bình giấm nổ tung. Lộ Thiên Tinh lại nghiêm túc nói: "Về sau đừng như vậy nữa."
Phàn Vân Cảnh ừ một tiếng: "Sau này sẽ không tái diễn."
Đến bây giờ thì chuyện đã rõ mười mươi.
Đợi Phàn Vân Cảnh rời đi, Lộ Thiên Tinh bơi qua bơi lại mới tiêu hóa hết. Qúa là khó tin, người tưởng chừng là kẻ thù lại đánh đổi linh hồn mình vì cậu, nữ chính bị mình thay đổi vận mệnh lại mới là người làm việc đó với mình......
Vòng đi vòng lại, luân hồi xuyên qua.
Thật bất ngờ - Trúc Nhân.
Lộ Thiên Tinh nhắm mắt lại, tùy ý để bản thân trôi nổi trong nước, hồi ức chuyển từ từ giới của mình đến cốt truyện thế giới rồi lại đến thế giới hiện tại, dùng góc nhìn người xem khách quan, cuối cùng dừng lại ở khoảng thời gian với Phàn Vân Cảnh.
Lông mi cậu run rẩy, mở mắt kiên định.
Mặc kệ thế nào đi nữa, cậu cũng đã chọn Phàn Vân Cảnh.
Từ đầu đến cuối chỉ có hắn.
Về Liêu Thanh Minh và Ân Lương Thần...... Tuy biết hai người đó đánh đổi đổi rất nhiều vì mình, cậu lại không thể báo đáp được, chỉ có thể chặt đứt hy vọng mới tốt cho hai người. Không có hy vọng sẽ không có tổn thương.
Được người thương cũng là một gánh nặng.
Lộ Thiên Tinh thở dài, đột nhiên nghĩ tới nợ cũ, nhắn tin cho Phàn Vân Cảnh: "Thế là anh biết bí mật của em từ lâu rồi hả?"
Phàn Vân Cảnh trả lời ngay: "Ừ, sao thế?"
Lộ Thiên Tinh: "Mắc mớ gì còn dọa người ta!"
Bữa bị Phàn Vân Cảnh cho mấy miếng màn thầu mà đau tim, lúc bị biến thành cá cứ có cảm giác hắn sẽ đem mình lên bàn mổ khi nào không hay.
Phàn Vân Cảnh bật cười, gửi voice chat: "Anh không dọa em mà, sợ em đói mới cho em ăn đấy chứ...... Biết rõ em đói sao anh mặc kệ em được."
"Câu bí mật kia không phải đe dọa gì em đâu, anh trêu em chút thôi, xem khi nào em mới chấp nhậ anh ấy mà."
Hắn nói: "Anh không quan tâm đến bí mật, anh chỉ quan tâm em có tin tưởng anh không."
Lộ Thiên Tinh bị lời âu yếm công kích, cảm động gõ mấy chữ "Em tha thứ cho anh" thì thấy bên kia nhắn tới tiếp.
Phàn Vân Cảnh: "À thì cũng có chút chuyện nhỏ. Nếu không chủ động gõ mai rùa của em, kéo lực chú ý của em lên người anh, khiến em để ý đến anh thì sợ là Liêu Thanh Minh sẽ tranh thủ mất."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Cậu im lặng thật lâu, xóa hết dòng vừa gõ.
Lộ Thiên Tinh: "Đồ cáo già vô liêm sỉ!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.