Sau Khi Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Tôi Kết Hôn Cùng Sĩ Quan Giải Ngũ
Chương 50:
Tường Ngoại Hành Nhân
10/06/2024
Hành động thân mật bất ngờ khiến Lục Ân Ân có chút không quen. Trước đây cô luôn bận rộn làm thêm kiếm tiền, tình yêu đối với cô là một điều xa xỉ. Thời đại học, cô thậm chí không có mối quan hệ sâu đậm với bạn cùng phòng, nói gì đến bạn học nam. Ở kiếp trước, nam nữ sau bảy tuổi đã không ngồi cùng bàn. Từ khi cha mẹ qua đời, cô chỉ gặp bác của mình vào dịp Tết mỗi năm. Bình thường cô sống cùng với tiểu nha hoàn. Cô nha hoàn này cổ hủ, luôn giữ lễ nghĩa, điều thân mật nhất có lẽ là việc mỗi tối chải tóc cho cô. Hiện tại... Thẩm Húc đột nhiên làm một hành động thân mật như vậy, Lục Ân Ân thấy lạ lẫm nhưng lại có chút rung động, một cảm giác khó diễn tả bằng lời. Cảm giác này chưa từng trải qua khiến cô có chút bối rối. Thấy cô vợ nhỏ căng thẳng, Thẩm Húc cũng có chút ngượng ngùng. Không biết sao vừa rồi lại làm vậy, anh từ từ rút tay lại, nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay, như thể vẫn còn cảm nhận được cảm giác ấm áp mịn màng.
"Ai chà, Húc vẫn thương vợ lắm mà!"
"Tiểu Lục biết nghĩ đến người khác, đối xử tốt với Húc, hai vợ chồng nhà người ta thương yêu nhau lắm."
"Đúng vậy, mới cưới được bao lâu chứ? Hơn một tháng, đúng là thời kỳ tình cảm mặn nồng, Húc, giờ cháu đã ra ở riêng rồi sao?"
Không khí trên xe trâu lập tức yên lặng, ngay cả chú Bảy đánh xe cũng không khỏi dỏng tai lên, sợ bỏ lỡ chút thông tin quan trọng nào. Thẩm Húc cười khổ, "Bố mẹ cháu thương cháu, chỉ cho mình cháu ra riêng thôi, dù sao trong nhà cũng khó khăn, cháu và vợ có hai bàn tay, thế nào cũng sống qua ngày được."
Lục Ân Ân trong lòng cười thầm, người này diễn xuất đúng là đạt đến mức thượng thừa. Anh càng như vậy, tiếng tăm của nhà họ Thẩm trong đội càng tệ, sau này nhà họ Thẩm có gây phiền toái, sẽ càng bị người khác chê trách. "Mẹ cháu cũng thật tốt nhỉ? Ai mà không biết tiền trong nhà đều là cháu kiếm? Kết quả lại để cháu ra riêng như vậy."
"Bố mẹ cháu..." Thẩm Húc thở dài, không nói tiếp nữa.
Tiếp theo suốt hành trình, Lục Ân Ân phải nghe suốt những lời chửi mắng nhà họ Thẩm, toàn những lời thương tiếc cho Thẩm Húc. Nhà họ Thẩm bị chửi là đáng, nhưng thương Thẩm Húc thì thật sự không cần thiết.
Đến huyện, Lục Ân Ân xuống xe trâu trước, sau đó giúp Thẩm Húc xuống, làm ra vẻ Thẩm Húc không khoẻ. Sau khi hẹn thời gian, mọi người tản ra làm việc riêng của mình. "Đi bệnh viện lấy thuốc cho anh trước nhé, rồi đi cung tiêu xã mua ít đồ bồi bổ cho anh," Lục Ân Ân nhìn hướng đi rồi nói với Thẩm Húc. Thẩm Húc trong lòng nghĩ: Làm sao để nói với vợ mình rằng anh thật ra đã gần khỏi hẳn rồi, không cần phải bồi bổ thêm?
Sau một lúc im lặng, Thẩm Húc vẫn theo Lục Ân Ân đến bệnh viện, bởi vì anh hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình, từ khi dị năng ngày càng mạnh lên, việc hồi phục đã không còn là vấn đề. Chủ yếu là muốn xem xét vết thương của Lục Ân Ân, hiện tại băng đã tháo ra, nhưng vết bầm tím vẫn còn rõ, thêm vào đó là màu nâu sẫm của thuốc, nhìn rất chói mắt. Lục Ân Ân cứ tưởng Thẩm Húc có điều không thoải mái trong người, nên nhanh chân bước tới bệnh viện huyện. Thẩm Húc để bác sĩ kiểm tra một lượt, "Bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi tốt, uống thuốc đúng giờ, trong thời gian này không làm việc nặng. Nếu vết thương đau lại, đến đây mua vài viên thuốc giảm đau là được."
"Ai chà, Húc vẫn thương vợ lắm mà!"
"Tiểu Lục biết nghĩ đến người khác, đối xử tốt với Húc, hai vợ chồng nhà người ta thương yêu nhau lắm."
"Đúng vậy, mới cưới được bao lâu chứ? Hơn một tháng, đúng là thời kỳ tình cảm mặn nồng, Húc, giờ cháu đã ra ở riêng rồi sao?"
Không khí trên xe trâu lập tức yên lặng, ngay cả chú Bảy đánh xe cũng không khỏi dỏng tai lên, sợ bỏ lỡ chút thông tin quan trọng nào. Thẩm Húc cười khổ, "Bố mẹ cháu thương cháu, chỉ cho mình cháu ra riêng thôi, dù sao trong nhà cũng khó khăn, cháu và vợ có hai bàn tay, thế nào cũng sống qua ngày được."
Lục Ân Ân trong lòng cười thầm, người này diễn xuất đúng là đạt đến mức thượng thừa. Anh càng như vậy, tiếng tăm của nhà họ Thẩm trong đội càng tệ, sau này nhà họ Thẩm có gây phiền toái, sẽ càng bị người khác chê trách. "Mẹ cháu cũng thật tốt nhỉ? Ai mà không biết tiền trong nhà đều là cháu kiếm? Kết quả lại để cháu ra riêng như vậy."
"Bố mẹ cháu..." Thẩm Húc thở dài, không nói tiếp nữa.
Tiếp theo suốt hành trình, Lục Ân Ân phải nghe suốt những lời chửi mắng nhà họ Thẩm, toàn những lời thương tiếc cho Thẩm Húc. Nhà họ Thẩm bị chửi là đáng, nhưng thương Thẩm Húc thì thật sự không cần thiết.
Đến huyện, Lục Ân Ân xuống xe trâu trước, sau đó giúp Thẩm Húc xuống, làm ra vẻ Thẩm Húc không khoẻ. Sau khi hẹn thời gian, mọi người tản ra làm việc riêng của mình. "Đi bệnh viện lấy thuốc cho anh trước nhé, rồi đi cung tiêu xã mua ít đồ bồi bổ cho anh," Lục Ân Ân nhìn hướng đi rồi nói với Thẩm Húc. Thẩm Húc trong lòng nghĩ: Làm sao để nói với vợ mình rằng anh thật ra đã gần khỏi hẳn rồi, không cần phải bồi bổ thêm?
Sau một lúc im lặng, Thẩm Húc vẫn theo Lục Ân Ân đến bệnh viện, bởi vì anh hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình, từ khi dị năng ngày càng mạnh lên, việc hồi phục đã không còn là vấn đề. Chủ yếu là muốn xem xét vết thương của Lục Ân Ân, hiện tại băng đã tháo ra, nhưng vết bầm tím vẫn còn rõ, thêm vào đó là màu nâu sẫm của thuốc, nhìn rất chói mắt. Lục Ân Ân cứ tưởng Thẩm Húc có điều không thoải mái trong người, nên nhanh chân bước tới bệnh viện huyện. Thẩm Húc để bác sĩ kiểm tra một lượt, "Bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi tốt, uống thuốc đúng giờ, trong thời gian này không làm việc nặng. Nếu vết thương đau lại, đến đây mua vài viên thuốc giảm đau là được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.