Sau Khi Xuyên Thành Vật Hi Sinh, Ta Khiến Nam Chính Trở Nên Nổi Tiếng
Chương 18
Vãn Khinh Thường
22/05/2023
Tô Tễ Tinh năn nỉ cha mình liên hệ với lãnh đạo bệnh viện, mời một bác
sĩ chuyên ngành nổi tiếng từ bệnh viện tuyến trên về đây đích thân phẫu
thuật cho Hạ Tinh.
Phẫu thuật rất thành công, bác sĩ nói chỉ cần chú ý điều dưỡng, định kỳ đến bệnh viện kiểm ra, thì tỉ lệ phục hồi có thể lên tới 70%.
Chớp mắt cái đã đến cuối năm, tết nguyên đán được nghỉ ba ngày, khi đó Hạ Tinh vẫn chưa xuất viện, lớp buổi tối trước nguyên đán một ngày được nghỉ, nên Hạ Xán đến bệnh viện cùng mẹ đón năm mới.
Trong phòng bệnh đêm nay chỉ có hai mẹ con Hạ Xán, ti vi trên tường đang chiếu chương trình đón giao thừa, có nhiều ca sĩ thần tượng đang múa hát trên sân khấu, lây chút không khí náo nhiệt cho phòng bệnh quạnh quẽ.
Sau khi Hạ Xán cho mẹ ăn cơm xong, chính mình chỉ tùy tiện ăn vài miếng, sau đó điều chỉnh phần tựa lưng trên giường của bà lên cao, giúp bà có thể thoải mái xem ti vi, còn anh thì ngồi bênh cạnh đọc sách.
Trong lúc ti vi đang chiếu quảng cáo, Hạ Tinh bỗng nhớ tới cái gì, gọi anh: “A Xán, hồi chiều chủ nhiệm lớp con có gọi điện cho mẹ.”
Hạ Xán buông sách, ngẩng đầu nhìn bà, “Thầy ấy nói gì?”
Hạ Tinh nhìn con trai, nghiêm túc nói: “Thầy ấy nói trường con đang có chương trình trao đổi học sinh Hồng Kông, con vốn đã đăng ký, trường học cũng có ý để con đi, nhưng sao hôm nay thầy ấy nói chuyện này với con thì con lại từ chối? Đến Hồng Kông làm trao đổi sinh, cơ hội tốt như vậy, nghe nói bên đó giảng dạy bằng song ngữ, nếu như con từng là học sinh trao đổi thì sau này xin học ở trường nước ngoài sẽ dễ dàng hơn, nhất định đừng bỏ lỡ. Có phải con lo cho mẹ hay không? Mẹ không sao, chẳng phải bác sĩ đã nói chỉ cần chú ý điều dưỡng là sẽ khỏi sao?”
Hạ Xán cười nhẹ: “Con không chỉ vì lo cho mẹ.”
“Vậy còn có nguyên nhân gì?” Hạ Tinh hỏi.
Hạ Xán im lặng một lúc, mới chậm rãi nói: “Con không định du học nữa, con định chuyển sang học trường nghệ thuật để học diễn xuất, sau này làm diễn viên.”
Hạ Tinh sửng sốt: “... Không phải con... Không thích giới giải trí sao?”
Hạ Tinh hiểu con của mình, kể từ khi biết được thân thế bản thân vẫn luôn phản cảm với bất kể người hay sự việc gì liên quan đến giới giải trí, Hạ Xán chưa bao giờ xem ti vi, cũng không nghe nhạc, giống như bây giờ, ti vi đang chiếu chương trình đón giao thừa rất náo nhiệt, nhưng Hạ Xán thà đọc những chữ viết nhàm chán kia cũng không thèm liếc nhìn ti vi lấy một cái.
Hạ Xán gập sách lại đi đến bên cạnh giường bà, ngồi xuống, “Mẹ, một người đứng ở tầng dưới cùng của chuỗi thức ăn thì không có quyền nói thích hay không thích, hơn nữa con cũng muốn chứng minh một số thứ.”
Hạ Tinh khó hiểu: “Chứng minh một số thứ?”
Hạ Xán khẽ ‘Ừm’, không giải thích gì thêm.
Đời này anh lựa chọn lại gia nhập làng giải trí lần nữa, là muốn chứng minh, vận mệnh của một người là có thể thay đổi, cũng muốn chứng minh, bản thân không tin nhầm người, chân tình có thể đổi được chân tình.
Đây không khác gì một canh bạc cuộc đời.
Thật ra, anh cũng không có tự tin là mình sẽ thắng, lúc anh đưa ra quyết định này, đến chính anh cũng cảm thấy ngạc nhiên sao bản thân có thể tin tưởng vào một học sinh cấp ba chưa có kinh nghiệm gì ngoài xã hội, tin tưởng Tô Tễ Tinh có thể cứu rỗi anh.
Nghĩ đến đây Hạ Xán không khỏi cười tự giễu, anh đúng là sống uổng một đời, chỉ vì một con thỏ ngốc mà quăng hết cả lý trí.
Hạ Tinh chưa kịp hỏi Hạ Xán thêm điều gì, thì bên ngoài phòng bệnh đã có người gõ cửa.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, người đến chính là Tô Tễ Tinh.
Hạ Xán mở cửa thấy Tô Tễ Tinh đứng bên ngoài thì ngạc nhiên, “Sao cậu tới đây?”
Buổi chiều lúc tan học, rõ ràng anh nghe thấy Tô Tễ Tinh với đám Trương Bác Thiên hẹn nhau buổi tối cùng tụ tập đi đón giao thừa.
Tô Tễ Tinh chớp mắt nhìn anh, “Tới đón giao thừa với cậu đó.”
Hôm nay Tô Tễ Tinh mặc một chiếc áo bông màu trắng, sau áo có chiếc mũ phủ viền bằng lông trắng mượt mà, cậu đeo chụp tai màu hồng phấn, trên cổ quấn một chiếc khăn màu đỏ, cũng không biết là phối đồ phong cách gì, trông hệt như một linh vật, nhưng nó cũng tôn thêm cho thiếu niên môi hồng răng trắng, da sáng hơn tuyết.
Tô Tễ Tinh đẩy Hạ Xán đang chặn cửa ra, xách giỏ trái cây vào phòng bệnh, ngọt ngào chào Hạ Tinh: “Cô ơi, năm mới vui vẻ, chúc cô sang năm mới sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi!”
Khi Hạ Tinh nằm viện, Tô Tễ Tinh đã giúp đỡ rất nhiều, cũng thường xuyên tới thăm bà, bà thật lòng thích cậu bé nhiệt tình lại lễ phép này, vừa thấy Tô Tễ Tinh tới bà đã ném hết mấy lo lắng vừa rồi ra sau đầu.
“Tiểu Tô tới rồi à, chúc mừng năm mới! Chúc mừng năm mới! Cô cũng chúc cháu sang năm mới học hành ngày càng tiến bộ, càng ngày càng đẹp trai!”
“Cháu cảm ơn cô!” Tô Tễ Tinh đặt giỏ trái cây lên tủ cạnh giường, ngửi thấy mùi đồ ăn chưa tan hết trong phòng thì hỏi, “Hai người vừa ăn cơm xong à?”
Hạ Xán đi tới, “Ăn rồi, còn cậu?”
Tô Tễ Tinh tháo chụp tai xuống, nhún vai: “Vẫn chưa.”
Hạ Xán nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ, kỳ quái hỏi cậu: “Muộn vậy còn chưa ăn, thế cậu làm gì?”
Tô Tễ Tinh bĩu môi, “Vốn hẹn đám Trương mập đi ăn lẩu, kết quả còn chưa tới quán lẩu, cả đám đó đã bị người nhà gọi về, chỉ còn lại mình tôi, tôi liền nghĩ dù sao cũng không có chỗ nào để đi, vậy thì đến thăm hai mẹ con cậu là được.”
“Cháu chưa ăn cơm à?” Hạ Tinh nhìn Hạ Xán nói, “Hay Hạ Xán, con đưa cậu ấy ra ngoài ăn cơm nhé? Hiếm khi được nghỉ lại là ngày tết, hai đứa cũng đi ra ngoài chơi một chút đi, không cần ở đây đâu, dù sao mẹ cũng đi ngủ bây giờ.”
Hạ Xán do dự, Hạ Tinh nói thêm: “Được rồi, không cần lo cho mẹ, bên ngoài còn có ý tá trực mà, có việc mẹ gọi họ là được.”
Tô Tễ Tinh lập tức cúi chào Hạ Tinh: “Vậy cảm ơn cô đã cho cháu mượn Hạ Xán ạ!”
Hạ Tinh cười xua tay: “Mau đi đi, chơi vui vẻ vào.”
Tô Tễ Tinh kéo Hạ Xán ra khỏi bệnh viện, đến cổng bệnh viện cũng không vội gọi xe, cậu hớn hở nói với Hạ Xán: “Nói cho cậu một tin tốt động trời, có muốn nghe không nào?”
Hạ Xán biết ngay Tô Tễ Tinh tới bệnh viện tìm anh chắc chắn có chuyện muốn nói, hơn nữa còn cố ý không nói trước mặt mẹ anh, vậy chắc là không muốn cho bà biết chuyện này.
Hạ Xán cũng đoán được đại khái là gì, nhưng thấy vẻ mặt hưng phấn của Tô Tễ Tinh, anh cũng không muốn làm cậu mất hứng, nên phối hợp gật đầu, “Muốn nghe, nói đi.”
Tô Tễ Tinh vừa cười vừa nói: “Không phải tôi vốn định cùng đám Trương Bác Thiên đi ăn lẩu sao? Trên đường đến quán lẩu, cậu đoán xem tôi nhìn thấy gì?”
Hạ Xán đưa tay giúp cậu chỉnh lại chiếc mũ bị cậu cười đến xiên xiên vẹo vẹo, lớp lông trên viền mũ sờ rất thích, anh nhịn không được sờ thêm vài cái, bâng quơ hỏi: “Cái gì?”
“Nhìn thấy Đêm Đen đóng cửa!” Tô Tễ Tinh móc lấy vai Hạ Xán, đấm nhẹ anh một cái, “Cũng không biết là người tốt nào báo án, nói là có người tụ tập ở Đêm Đen chơi thuốc, sau đó cảnh sát đến điều tra, thật sự tìm thấy thuốc lắc được giấu trong két nước của một bồn cầu trong nhà vệ sinh nam, vì thế Đêm Đen bị bắt đóng cửa chỉnh đốn. Đoạn Thu Dung còn được mời lên đồn uống trà! Ha Ha, vừa nghe thấy tin này là tôi chạy ngay đến để nói cho cậu biết, cậu nói có phải đúng là báo ứng không?”
“Là báo ứng.” Hạ Xán cúi đầu nhếch mép, giúp Tô Tễ Tinh đeo lại chụp tai, rồi vẫy một chiếc xe taxi, “Đi thôi, đi ăn cơm đã, muốn ăn gì tôi mời.”
Trên xe, Tô Tễ Tinh vì chuyện của Đoạn Thu Dung mà hưng phấn suốt dọc đường đi, nói chút nữa nhất định phải ăn mừng một trận, Hạ Xán vừa nghe cậu lên kế hoạch vừa nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đêm.
Sắp đón năm mới, nên tất cả những tòa cao ốc ven đường đều trang hoàng rực rỡ, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Thật ra làm gì có cái gọi là báo ứng, chỉ là ác giả gặp ác báo mà thôi.
Câu lạc bộ giải trí vốn ngư long hỗn tạp, loại người nào cũng có, đương nhiên cũng sẽ không thiếu đám nghiện thuốc, đôi khi những ‘khách quý’ kiểu này đến thăm, Đoạn Thu Dung sẽ chủ động cung cấp hàng cấm, để thỏa mãn đam mê của bọn họ.
Đời trước vào khoảng thời gian này Đêm Đen cũng từng bị báo án, chẳng qua Đoạn Thu Dung đã sớm nhận được tin tức, xử lý hết toàn bộ chứng cứ trước khi bị kiểm tra bất ngờ.
Nhưng lần này, có nằm mơ ông ta cũng không ngờ được, từ một tháng trước, lúc Hạ Xán lần đầu tiên đặt chân tới Đêm Đen, đứa con trai ông ta chưa từng gặp mặt này đã giấu vật chứng trong két nước nhà vệ sinh.
Hạ Xán nhìn bóng dáng phản chiếu của mình trên cửa sổ xe, khóe môi mỉm cười đắc ý, món quà mừng năm mới này, chắc đủ cho Đoạn Thu Dung hưởng thụ một thời gian.
Xe chạy qua bờ sông, bên kia sông dựng một sân khấu để tổ chức lễ mừng năm mới, trên sân khấu còn có một màn hình rất lớn, lớn đến mức Hạ Xán ngồi trong xe cũng có thể nhìn rõ.
Đúng lúc đến tiết mục biểu diễn của một tiểu thịt tươi mới nổi dạo gần đây, Hạ Xán ấn mở cửa sổ xe, tiếng ca hát cùng tiếng người hâm mộ hoan hô cổ vũ theo gió lạnh tràn vào xe.
Tô Tễ Tinh nghe thấy tiếng hát, dịch mông về phía Hạ Xán, tò mò duỗi cổ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Còn tưởng ngôi sao lớn nào lên sân khấu, chỉ cỡ này?
Tô Tễ Tinh nhìn gương mặt ngôi sao nhỏ trên màn hình lớn, khinh thường khịt mũi, bình luận: “Ngôi sao cái gì, tôi thấy cậu ta còn chẳng đẹp bằng một nửa cậu!”
Vì xem náo nhiệt, nửa thân trên của Tô Tễ Tinh đều sắp dính lên đùi Hạ Xán, anh không nhúc nhích, tay phải thoáng do dự, nhẹ nhàng đặt lên lưng Tô Tễ Tinh, cách một lớp áo bông thật dày, khiến Tô Tễ Tinh không hề có cảm giác.
Thân thể thiếu niên ấm áp dễ chịu, mặc chiếc áo bông màu trắng, trông giống hệt một chú thỏ lớn, còn đeo chụp tai màu hồng nhạt, tuy cũng rất đáng yêu, nhưng Hạ Xán vẫn nhịn không được mà nghĩ, nếu như đổi thành một đôi tai thỏ, có phải càng đáng yêu hơn không?
Tô Tễ Tinh không biết Hạ Xán đang nhìn mình, cậu nghĩ Hạ Xán cũng đang xem ca hát ở bên kia sông như mình, bỗng nhiên quay đầu nhìn anh, mắt đối mắt kiêu ngạo nói: “Không có gì đáng xem, yên tâm, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cậu còn nổi tiếng hơn cả cậu ta!”
Hạ Xán khẽ cười thành tiếng, nói: “Được.”
Phẫu thuật rất thành công, bác sĩ nói chỉ cần chú ý điều dưỡng, định kỳ đến bệnh viện kiểm ra, thì tỉ lệ phục hồi có thể lên tới 70%.
Chớp mắt cái đã đến cuối năm, tết nguyên đán được nghỉ ba ngày, khi đó Hạ Tinh vẫn chưa xuất viện, lớp buổi tối trước nguyên đán một ngày được nghỉ, nên Hạ Xán đến bệnh viện cùng mẹ đón năm mới.
Trong phòng bệnh đêm nay chỉ có hai mẹ con Hạ Xán, ti vi trên tường đang chiếu chương trình đón giao thừa, có nhiều ca sĩ thần tượng đang múa hát trên sân khấu, lây chút không khí náo nhiệt cho phòng bệnh quạnh quẽ.
Sau khi Hạ Xán cho mẹ ăn cơm xong, chính mình chỉ tùy tiện ăn vài miếng, sau đó điều chỉnh phần tựa lưng trên giường của bà lên cao, giúp bà có thể thoải mái xem ti vi, còn anh thì ngồi bênh cạnh đọc sách.
Trong lúc ti vi đang chiếu quảng cáo, Hạ Tinh bỗng nhớ tới cái gì, gọi anh: “A Xán, hồi chiều chủ nhiệm lớp con có gọi điện cho mẹ.”
Hạ Xán buông sách, ngẩng đầu nhìn bà, “Thầy ấy nói gì?”
Hạ Tinh nhìn con trai, nghiêm túc nói: “Thầy ấy nói trường con đang có chương trình trao đổi học sinh Hồng Kông, con vốn đã đăng ký, trường học cũng có ý để con đi, nhưng sao hôm nay thầy ấy nói chuyện này với con thì con lại từ chối? Đến Hồng Kông làm trao đổi sinh, cơ hội tốt như vậy, nghe nói bên đó giảng dạy bằng song ngữ, nếu như con từng là học sinh trao đổi thì sau này xin học ở trường nước ngoài sẽ dễ dàng hơn, nhất định đừng bỏ lỡ. Có phải con lo cho mẹ hay không? Mẹ không sao, chẳng phải bác sĩ đã nói chỉ cần chú ý điều dưỡng là sẽ khỏi sao?”
Hạ Xán cười nhẹ: “Con không chỉ vì lo cho mẹ.”
“Vậy còn có nguyên nhân gì?” Hạ Tinh hỏi.
Hạ Xán im lặng một lúc, mới chậm rãi nói: “Con không định du học nữa, con định chuyển sang học trường nghệ thuật để học diễn xuất, sau này làm diễn viên.”
Hạ Tinh sửng sốt: “... Không phải con... Không thích giới giải trí sao?”
Hạ Tinh hiểu con của mình, kể từ khi biết được thân thế bản thân vẫn luôn phản cảm với bất kể người hay sự việc gì liên quan đến giới giải trí, Hạ Xán chưa bao giờ xem ti vi, cũng không nghe nhạc, giống như bây giờ, ti vi đang chiếu chương trình đón giao thừa rất náo nhiệt, nhưng Hạ Xán thà đọc những chữ viết nhàm chán kia cũng không thèm liếc nhìn ti vi lấy một cái.
Hạ Xán gập sách lại đi đến bên cạnh giường bà, ngồi xuống, “Mẹ, một người đứng ở tầng dưới cùng của chuỗi thức ăn thì không có quyền nói thích hay không thích, hơn nữa con cũng muốn chứng minh một số thứ.”
Hạ Tinh khó hiểu: “Chứng minh một số thứ?”
Hạ Xán khẽ ‘Ừm’, không giải thích gì thêm.
Đời này anh lựa chọn lại gia nhập làng giải trí lần nữa, là muốn chứng minh, vận mệnh của một người là có thể thay đổi, cũng muốn chứng minh, bản thân không tin nhầm người, chân tình có thể đổi được chân tình.
Đây không khác gì một canh bạc cuộc đời.
Thật ra, anh cũng không có tự tin là mình sẽ thắng, lúc anh đưa ra quyết định này, đến chính anh cũng cảm thấy ngạc nhiên sao bản thân có thể tin tưởng vào một học sinh cấp ba chưa có kinh nghiệm gì ngoài xã hội, tin tưởng Tô Tễ Tinh có thể cứu rỗi anh.
Nghĩ đến đây Hạ Xán không khỏi cười tự giễu, anh đúng là sống uổng một đời, chỉ vì một con thỏ ngốc mà quăng hết cả lý trí.
Hạ Tinh chưa kịp hỏi Hạ Xán thêm điều gì, thì bên ngoài phòng bệnh đã có người gõ cửa.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, người đến chính là Tô Tễ Tinh.
Hạ Xán mở cửa thấy Tô Tễ Tinh đứng bên ngoài thì ngạc nhiên, “Sao cậu tới đây?”
Buổi chiều lúc tan học, rõ ràng anh nghe thấy Tô Tễ Tinh với đám Trương Bác Thiên hẹn nhau buổi tối cùng tụ tập đi đón giao thừa.
Tô Tễ Tinh chớp mắt nhìn anh, “Tới đón giao thừa với cậu đó.”
Hôm nay Tô Tễ Tinh mặc một chiếc áo bông màu trắng, sau áo có chiếc mũ phủ viền bằng lông trắng mượt mà, cậu đeo chụp tai màu hồng phấn, trên cổ quấn một chiếc khăn màu đỏ, cũng không biết là phối đồ phong cách gì, trông hệt như một linh vật, nhưng nó cũng tôn thêm cho thiếu niên môi hồng răng trắng, da sáng hơn tuyết.
Tô Tễ Tinh đẩy Hạ Xán đang chặn cửa ra, xách giỏ trái cây vào phòng bệnh, ngọt ngào chào Hạ Tinh: “Cô ơi, năm mới vui vẻ, chúc cô sang năm mới sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi!”
Khi Hạ Tinh nằm viện, Tô Tễ Tinh đã giúp đỡ rất nhiều, cũng thường xuyên tới thăm bà, bà thật lòng thích cậu bé nhiệt tình lại lễ phép này, vừa thấy Tô Tễ Tinh tới bà đã ném hết mấy lo lắng vừa rồi ra sau đầu.
“Tiểu Tô tới rồi à, chúc mừng năm mới! Chúc mừng năm mới! Cô cũng chúc cháu sang năm mới học hành ngày càng tiến bộ, càng ngày càng đẹp trai!”
“Cháu cảm ơn cô!” Tô Tễ Tinh đặt giỏ trái cây lên tủ cạnh giường, ngửi thấy mùi đồ ăn chưa tan hết trong phòng thì hỏi, “Hai người vừa ăn cơm xong à?”
Hạ Xán đi tới, “Ăn rồi, còn cậu?”
Tô Tễ Tinh tháo chụp tai xuống, nhún vai: “Vẫn chưa.”
Hạ Xán nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ, kỳ quái hỏi cậu: “Muộn vậy còn chưa ăn, thế cậu làm gì?”
Tô Tễ Tinh bĩu môi, “Vốn hẹn đám Trương mập đi ăn lẩu, kết quả còn chưa tới quán lẩu, cả đám đó đã bị người nhà gọi về, chỉ còn lại mình tôi, tôi liền nghĩ dù sao cũng không có chỗ nào để đi, vậy thì đến thăm hai mẹ con cậu là được.”
“Cháu chưa ăn cơm à?” Hạ Tinh nhìn Hạ Xán nói, “Hay Hạ Xán, con đưa cậu ấy ra ngoài ăn cơm nhé? Hiếm khi được nghỉ lại là ngày tết, hai đứa cũng đi ra ngoài chơi một chút đi, không cần ở đây đâu, dù sao mẹ cũng đi ngủ bây giờ.”
Hạ Xán do dự, Hạ Tinh nói thêm: “Được rồi, không cần lo cho mẹ, bên ngoài còn có ý tá trực mà, có việc mẹ gọi họ là được.”
Tô Tễ Tinh lập tức cúi chào Hạ Tinh: “Vậy cảm ơn cô đã cho cháu mượn Hạ Xán ạ!”
Hạ Tinh cười xua tay: “Mau đi đi, chơi vui vẻ vào.”
Tô Tễ Tinh kéo Hạ Xán ra khỏi bệnh viện, đến cổng bệnh viện cũng không vội gọi xe, cậu hớn hở nói với Hạ Xán: “Nói cho cậu một tin tốt động trời, có muốn nghe không nào?”
Hạ Xán biết ngay Tô Tễ Tinh tới bệnh viện tìm anh chắc chắn có chuyện muốn nói, hơn nữa còn cố ý không nói trước mặt mẹ anh, vậy chắc là không muốn cho bà biết chuyện này.
Hạ Xán cũng đoán được đại khái là gì, nhưng thấy vẻ mặt hưng phấn của Tô Tễ Tinh, anh cũng không muốn làm cậu mất hứng, nên phối hợp gật đầu, “Muốn nghe, nói đi.”
Tô Tễ Tinh vừa cười vừa nói: “Không phải tôi vốn định cùng đám Trương Bác Thiên đi ăn lẩu sao? Trên đường đến quán lẩu, cậu đoán xem tôi nhìn thấy gì?”
Hạ Xán đưa tay giúp cậu chỉnh lại chiếc mũ bị cậu cười đến xiên xiên vẹo vẹo, lớp lông trên viền mũ sờ rất thích, anh nhịn không được sờ thêm vài cái, bâng quơ hỏi: “Cái gì?”
“Nhìn thấy Đêm Đen đóng cửa!” Tô Tễ Tinh móc lấy vai Hạ Xán, đấm nhẹ anh một cái, “Cũng không biết là người tốt nào báo án, nói là có người tụ tập ở Đêm Đen chơi thuốc, sau đó cảnh sát đến điều tra, thật sự tìm thấy thuốc lắc được giấu trong két nước của một bồn cầu trong nhà vệ sinh nam, vì thế Đêm Đen bị bắt đóng cửa chỉnh đốn. Đoạn Thu Dung còn được mời lên đồn uống trà! Ha Ha, vừa nghe thấy tin này là tôi chạy ngay đến để nói cho cậu biết, cậu nói có phải đúng là báo ứng không?”
“Là báo ứng.” Hạ Xán cúi đầu nhếch mép, giúp Tô Tễ Tinh đeo lại chụp tai, rồi vẫy một chiếc xe taxi, “Đi thôi, đi ăn cơm đã, muốn ăn gì tôi mời.”
Trên xe, Tô Tễ Tinh vì chuyện của Đoạn Thu Dung mà hưng phấn suốt dọc đường đi, nói chút nữa nhất định phải ăn mừng một trận, Hạ Xán vừa nghe cậu lên kế hoạch vừa nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đêm.
Sắp đón năm mới, nên tất cả những tòa cao ốc ven đường đều trang hoàng rực rỡ, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Thật ra làm gì có cái gọi là báo ứng, chỉ là ác giả gặp ác báo mà thôi.
Câu lạc bộ giải trí vốn ngư long hỗn tạp, loại người nào cũng có, đương nhiên cũng sẽ không thiếu đám nghiện thuốc, đôi khi những ‘khách quý’ kiểu này đến thăm, Đoạn Thu Dung sẽ chủ động cung cấp hàng cấm, để thỏa mãn đam mê của bọn họ.
Đời trước vào khoảng thời gian này Đêm Đen cũng từng bị báo án, chẳng qua Đoạn Thu Dung đã sớm nhận được tin tức, xử lý hết toàn bộ chứng cứ trước khi bị kiểm tra bất ngờ.
Nhưng lần này, có nằm mơ ông ta cũng không ngờ được, từ một tháng trước, lúc Hạ Xán lần đầu tiên đặt chân tới Đêm Đen, đứa con trai ông ta chưa từng gặp mặt này đã giấu vật chứng trong két nước nhà vệ sinh.
Hạ Xán nhìn bóng dáng phản chiếu của mình trên cửa sổ xe, khóe môi mỉm cười đắc ý, món quà mừng năm mới này, chắc đủ cho Đoạn Thu Dung hưởng thụ một thời gian.
Xe chạy qua bờ sông, bên kia sông dựng một sân khấu để tổ chức lễ mừng năm mới, trên sân khấu còn có một màn hình rất lớn, lớn đến mức Hạ Xán ngồi trong xe cũng có thể nhìn rõ.
Đúng lúc đến tiết mục biểu diễn của một tiểu thịt tươi mới nổi dạo gần đây, Hạ Xán ấn mở cửa sổ xe, tiếng ca hát cùng tiếng người hâm mộ hoan hô cổ vũ theo gió lạnh tràn vào xe.
Tô Tễ Tinh nghe thấy tiếng hát, dịch mông về phía Hạ Xán, tò mò duỗi cổ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Còn tưởng ngôi sao lớn nào lên sân khấu, chỉ cỡ này?
Tô Tễ Tinh nhìn gương mặt ngôi sao nhỏ trên màn hình lớn, khinh thường khịt mũi, bình luận: “Ngôi sao cái gì, tôi thấy cậu ta còn chẳng đẹp bằng một nửa cậu!”
Vì xem náo nhiệt, nửa thân trên của Tô Tễ Tinh đều sắp dính lên đùi Hạ Xán, anh không nhúc nhích, tay phải thoáng do dự, nhẹ nhàng đặt lên lưng Tô Tễ Tinh, cách một lớp áo bông thật dày, khiến Tô Tễ Tinh không hề có cảm giác.
Thân thể thiếu niên ấm áp dễ chịu, mặc chiếc áo bông màu trắng, trông giống hệt một chú thỏ lớn, còn đeo chụp tai màu hồng nhạt, tuy cũng rất đáng yêu, nhưng Hạ Xán vẫn nhịn không được mà nghĩ, nếu như đổi thành một đôi tai thỏ, có phải càng đáng yêu hơn không?
Tô Tễ Tinh không biết Hạ Xán đang nhìn mình, cậu nghĩ Hạ Xán cũng đang xem ca hát ở bên kia sông như mình, bỗng nhiên quay đầu nhìn anh, mắt đối mắt kiêu ngạo nói: “Không có gì đáng xem, yên tâm, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cậu còn nổi tiếng hơn cả cậu ta!”
Hạ Xán khẽ cười thành tiếng, nói: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.