Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới
Chương 51
Lão Bích
30/10/2023
Nhiệt độ thường ngày của Tịch Diêm đều cao hơn so với Thẩm Đồng, huống chi còn vừa mới tắm nước nóng xong. Tịch Diêm tắt đèn, trầm giọng nói "Ừm.. Thích không?"
Không cần biết có sợ lạnh hay không, lúc trời lạnh thì ai cũng yêu thích đồ vật ấm áp, Thẩm Đồng buồn ngủ đến mắt cũng không muốn mở liền đáp "Yêu thích."
Tịch Diêm thay đổi tư thế có thể để Thẩm Đồng nằm dựa vào càng thêm thoải mái, xong đưa tay đem hắn ôm chặt nói "Yêu thích chính là ngươi."
Bởi vì Tịch Diêm thay đổi tư thế, Thẩm Đồng cũng thay đổi theo, tiện đầu cọ cọ, một đầu tóc đen đều cọ đến rối loạn, âm thanh mang theo giọng mũi nồng đượm ".. Ngươi vốn chính là ta."
Tịch Diêm biết người hắn nói đến không phải là chính mình, mà là cái người gọi Hàn Doanh kia. Đối mặt với mình, hắn sẽ không nói những câu như thế này, chỉ cố gắng trưng ra bộ mặt người lớn, nói cho hắn phải biết tự lập, nói hắn sẽ lớn lên, và hắn sẽ rời đi. Ngủ cũng chưa từng ôm nhau thân mật như vậy mà là hai cái chăn trên một giường, tự mình ngủ.
Trong lòng Tịch Diêm cũng không biết là cái tư vị gì, hắn rõ ràng đạt được mục đích, vì đối phương thân mật trước nay chưa từng có mà cảm thấy cao hứng, rồi lại cảm thấy dị thường mất mát cùng khó chịu.
Bất quá Tịch Diêm lúc này vẫn giữ được tâm lí cân bằng, bởi vì hắn hoàn toàn không hiểu được tình cảm chân chính, chỉ một mực muốn giữ lấy, chỉ cần có thể giữ lại được đối phương mà tình nguyện nhận lấy một hạnh phúc giả tạo.
Đợi Thẩm Đồng hoàn toàn ngủ say, Tịch Diêm mới rón rén đứng dậy, chuẩn bị bôi thuốc cho cổ tay của hắn.
Da của Thẩm Đồng rất dễ lưu lại dấu vết, chỗ bị Tịch Diêm nắm đỏ lúc trước giờ đã bắt đầu xanh lên, tình trạng nhìn rất nghiêm trọng. Thẩm Đồng tất nhiên không hề biết về vết ứ đọng đó, vào mắt Tịch Diêm thì lại vô cùng chói mắt.
Bình thuốc để ở trong tủ cách giường không xa, là Thẩm Đồng tự tay dùng cây cỏ tự nói có thể chữa bệnh mà chế thành, hiệu quả làm tan máu đọng cùng tiêu sưng vô cùng tốt. Tịch Diêm dựa vào năng lực nhìn trong đêm mà cẩn thận từng li từng tí đem thuốc bôi lên từng vết máu ứ đọng ở trên cổ tay Thẩm Đồng, ánh mắt lóe lên đau lòng cùng hối hận, sau đó trở lại giường một lần nữa, lẳng lặng nhìn hắn trong phú chốc.
Mây đen trên trời bắt đầu tản đi, ánh trăng mơ hồ chiếu rọi qua từng ngóc ngách, khuôn mặt thanh tú của thiếu niên đang ngủ dưới ánh trăng lộ ra khí tức nhu hòa, lông mi hơi cong, mái tóc dài toán loạn rơi trên mặt cùng cổ, uốn lượn quanh thân, cuối cùng là quấn quanh tâm Tịch Diêm.
Cảm giác khi nhìn hắn, giống như là nhìn cả thế giới.
Sáng ngày thứ hai, đúng 7h Thẩm Đồng mở mắt ra, Tịch Diêm đã sớm dậy ở trong sân chạy bộ. Sân không lớn, một vòng cũng chỉ hơn trăm mét, đợi Thẩm Đồng rửa mặt xong xuôi, Tịch Diêm đã chạy xong 7, 8 vòng, đã thấy Thẩm Đồng vào bếp chuẩn bị làm điểm tâm, liền đi tới hỏi cần giúp một tay hay không.
Trong quá khứ Thẩm Đồng không hề để cho hắn nhúng tay hôm nay lại gật đầu "Được a, trước tiên rửa lá cây này cho ta."
Loại thái độ không chút khách khí này làm Tịch Diêm cảm thấy rất cao hứng, rõ ràng bị sai đi làm việc mà so với một người chạy bộ còn muốn thỏa mãn gấp 10 lần.
Mà Thẩm Đồng sai khiến ngày càng trôi chảy.
"Đem chút giấm chua đưa cho ta."
"Nhanh nhanh giúp ta múc một chén nước."
* * *
Điểm tâm sáng bất tri bất giác dưới sự hợp tác nỗ lực của hai người mà hoàn thành, sau đó phi thường ấm áp ngồi ăn cơm cùng một chỗ. Bất quá tính cách Tịch Diêm chính là như vậy, bộ dáng thoạt nhìn âm u không dễ chọc, nửa ngày cũng không nói một câu.
Hắn không nói, Thẩm Đồng liền chủ động hỏi "Bài kiểm tra thể năng của các ngươi tuần sau là vào thứ mấy?"
"Thứ ba tuần sau" Tịch Diêm mím mím môi, mãi một hồi lâu mới hỏi ".. Lúc đó ngươi có đến xem ta thi đấu không?"
Thanh âm của hắn rất thấp, cũng ẩn chứa một tia mong đợi khó phát hiện, cấp cho Thẩm Đồng một loại cảm giác cẩn thận từng li từng tí. Điều này làm cho Thẩm Đồng có chút mơ hồ, bởi trong ấn tượng của hắn, da mặt Hàn Doanh dày đến không thể phá mà, nhưng vẫn cười dịu dàng nói "Hảo a, đương nhiên muốn đi rồi!"
Diện tích sân huấn luyện cho lớp lớn là lớn nhất, vì vậy địa điểm thi đấu được phân bố ở sân huấn luyện lớp lớn. Học sinh ba lớp sơ trung cao sắp xếp dựa theo tên tổ, vây quanh bên ngoài sân huấn luyện xếp thành vòng dựa theo số được đánh dấu trên mặt đất, phía sau phòng biên chế lẻ loi được xếp mấy cái ghế tựa, coi như là khu nghỉ ngơi. Ngoài trừ Thẩm Đồng, những người ngoài trường cũng tới không ít, nhưng bọn họ liếc mắt một cái cũng nhìn ra là phụ huynh, Thẩm Đồng lại giống như học sinh ở lớp lớn.
Tịch Diêm đem Thẩm Đồng đến khu tập trung của cấp trung trước, bọn học sinh đang nhốn nháo náo loạn hò hét theo sự xuất hiện của Tịch Diêm mà lập tức an tĩnh, thậm chí là vội vã tránh xa 3 thước. Nhưng cũng không thể tránh khỏi bị Thẩm Đồng hấp dẫn, vừa trốn trốn tránh tránh vừa lén lút mà nhìn hắn.
Thẩm Đồng có phát hiện những ánh mắt kia, hoàn toàn không thèm để ý, Tịch Diêm lại nguy hiểm nheo mắt lại, sau đó nói với người đứng gần mình nhất "Ngươi đang nhìn cái gì?"
Thanh âm không lớn, nhàn nhạt, nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng học sinh được hỏi lại như lâm phải đại dịch, lập tức cúi thấp đầu lóng ngóng mà sứt sẹo nói "Không, không có gì." Học sinh xung quanh thấy thế, cũng yên lặng đem đầu cúi thấp xuống, động tác có thể nói là đồng loạt một lúc, làm Thẩm Đồng không nhịn được câm nín.
Cái tên này rõ ràng đi học còn chưa tới nửa năm, rốt cuộc làm cái gì trong trường học, mà làm hình tượng trở nên tổn hại đến mức độ này?
"Lão đại, ngươi tới rồi!" Mấy tùy tùng của Tịch Diêm đúng lúc này chạy tới "Ta vừa giúp ngươi nhận số tổ, ngươi ở tố số 3!"
Vừa vặn tổ số 3 liền cách không xa, Tịch Diêm trực tiếp đi tới khu nghỉ ngơi của tổ 3, đem Thẩm Đồng an trí trên hàng ghế thứ nhất xong mới yên tâm đi thi đấu.
Nội dung thi đấu khá giống huấn luyện bộ đội đặc chủng, một loạt hoạt động, có leo vách núi, bò qua lưới sắt, vượt chướng ngại vật, nhìn thấy thời gian sắp đến, Thẩm Đồng không khỏi căng thẳng lên.
Mà khu nghỉ ngơi đã biến thành khán đài từ lâu, vô chùng chen chúc, Thẩm Đồng vừa đứng lên không bao lâu liền bị một người huých mạnh vào cánh tay, chân cũng bị đạp một cái, vị trí cũng bị người cướp mất.
Cùng lúc đó, Tịch Diêm nhảy một cái vượt qua chướng ngại vật, dùng tốc độ như liệp báo, mạnh mẽ tiến về phía trước, thuận lợi trở thành tổ đứng thú nhất.
Vì vậy Thẩm Đồng cũng không tính toán chuyện bị cướp chỗ, rất vui vẻ lộ ra một nụ cười lớn đi tới chỗ Tịch Diêm.
Mặt Tịch Diêm vô cùng âm trầm, không mang theo một chút vui vẻ nào, nhanh chân đi đến trước mặt nam sinh ngời ở chỗ Thẩm Đồng, cả người toát ra lệ khí, giọng vô cùng thấp "Đứng dậy."
Người nam sinh bị âm thanh khủng bố dọa sợ hết hồn, lại mạnh miệng kêu lên "Tại sao phải đứng dậy? Ta vừa mới ngồi, hơn nữa đây cũng không phải vị trí cố định của ai!"
Tịch Diêm mặt không cảm xúc nhìn hắn, không hề lên tiếng, một giây sau, vài lúc mọi người cho rằng hắn sẽ bỏ qua, lại lúc đối phương không kịp chuẩn bị mà kéo đối phương dậy, bịch một cái trực tiếp quăng đối phương xuống đất. Thuận tiện vươn tay, chuẩn xác kéo đến một người ở trong đám đông "Có phải ngươi vừa nãy đẩy hắn?"
"Ta, ta không phải cố ý" Người học sinh kia đối diện với ánh mắt băng lãnh của Tịch Diêm, bị dọa đến trực tiếp nhận tội "Là do người khác đẩy ta, ta không đứng vững được.."
Đối phương đã xin lỗi, nhưng thoạt nhìn Tịch Diêm lại không hề bị đả động, Thẩm Đồng vội vàng kéo hắn "Tiểu Diêm, ngươi đừng như vậy, ta vừa rồi không có chuyện gì.."
Thẩm Đồng lần thứ hai cảm giác câm nín, Tịch Diêm đâu chỉ có lực sát thương, quả thực chính là bá đạo có được không? Hơn nữa, lúc nãy hắn rõ ràng đang thi đấu, vẫn là ở giai đoạn mấu chốt, thế quái nào mà rảnh rỗi chú ý tới mình bị người đụng phải?
Tịch Diêm rốt cuộc buông tha nam sinh đáng thương kia, một lần nữa đem Thẩm Đồng ngồi an ổn vào chỗ, lập tức liền kiểm tra cánh tay hắn. Thẩm Đồng rất nhiều lần nhấn mạnh mình thực sự không có việc gì, vì vậy Tịch Diêm liền đem tầm mắt chuyển đến chân của hắn, ngồi xổm người xuống, một tay nắm chặt mắt cá chân hắn đem nâng lên, một tay nhẹ nhàng ấn ấn mu bàn chân bị đạp phải "Có đau hay không?"
Thẩm Đồng lần thứ ba cảm giác câm nín, cảm giác như mình bị đối phương coi như đồ dễ vỡ, nháy mắt liền cảm thấy rất cần thiết cùng Tịch Diêm nói chuyện nhân sinh một chút, cùng với vần đề giao tiếp trong trường học.
Vì vậy trên đường về nhà, Thẩm Đồng một lần nữa nói với Tịch Diêm vấn đề hỗ trợ thân mật mà đã nói từ rất sớm trước đây, đáng tiếc là hoàn toàn không có hiệu quả. Trước đây lúc Thẩm Đồng nói, Tịch Diêm còn có thể giả bộ gật đầu nói được, hiện tại thì ngay cả chữ "được" cũng không nói, từ đầu tới cuối đều trầm mặc không nói tiếng nào, nghe đi nghe lại, nửa điểm phản ứng cũng không có.
Thẩm Đồng không nhịn được hỏi "Tiểu Diêm, rốt cuộc ngươi có đang nghe ta nói hay không?"
Tịch Diêm lại hỏi một vấn đề khác "Ngày mai ngươi lại muốn đi săn bắn?"
"Ân" Thẩm Đồng gật gật đầu "Sắp tới mùa đông, tuyết to gió lớn, lại còn phải đề phòng thú triều, ai cũng không thể ra khỏi thành, cho nên phải quý trọng từng lần ra khỏi thành. Hôm nay ta đã không đi, hơn nữa Lôi đại ca bảo ngày mai.."
".. Ta không thích Lôi Tiêu Sơn" Vào lúc này Tịch Diêm đánh gãy lời Thẩm Đồng, đem lời nói giấu ở trong lòng nói ra "Không muốn để ngươi nhìn hắn."
".. A?" Thẩm Đồng dừng một chút, ngay lập tức liền biết Tịch Diêm nhất định là ghen, âm thanh mềm nhũn nói ra "Có phải mấy ngày trước ta đến nhà hắn tổ chức sinh nhật làm ngươi mất hứng? Từ nay ta sẽ không bao giờ đến nhà hắn, chỉ tổ chức sinh nhật cho một mình ngươi, chỉ thích một mình ngươi, có được hay không?"
Thủ đoạn lấy nhu thắng cương ở bất cứ thời điểm nào đều rất hữu hiệu, môi mím chặt của Tịch Diêm thả lỏng ra "Được."
Một lát sau không yên lòng hỏi lại "Ngươi sẽ thích ta bao lâu?"
Thiếu niên nhìn về phía hắn, ánh mắt sâu thẳm mà nhu hòa, bộ dáng ngoan ngoãn toàn tâm toàn ý làm rung động lòng người "Thích đến khi không thể thích nữa mới thôi."
"Vậy lúc nào thì mới không yêu thích?"
Thẩm Đồng bị hỏi liền thuận miệng nói "Thời điểm cảm thấy không thể yêu thích ngươi đi."
Một câu thuận miệng này lại làm Tịch Diêm nắm chặt quyền. Buổi tối vẫn là hai người ôm nhau cùng ngủ, mà hết thảy cây cối đều có tuần hoàn ban đêm, sau khi vào đêm buông xuống cành lá tiến hành "Ngủ", vì vậy mỗi đêm Thẩm Đồng đều làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ, cũng tự động trong lúc ngủ tiến hành tu luyện.
Thẩm Đồng rất nhanh liền nhập mộng, nhưng Tịch Diêm không ngủ được. Đợi sau khi Thẩm Đồng nhắm mắt thì vẫn luôn nhìn hắn, yên tĩnh đời hắn ngủ say, lại yên lặng nhìn hắn trong phút chốc, đột nhiên cẩn thận đem Thẩm Đồng trong ngực kéo ra. Thuận tiện cúi đầu hôn một cái lên mặt Thẩm Đồng, cuối cùng rón rén nhảy qua cửa sổ lao ra ngoài.
Nếu lúc này trên đường có người, thì sẽ nhìn thấy một đạo bóng đen chợt lóe chạy như bay, nhanh đến không thể tin được.
Bóng đen chạy một đường về khu vực phía trong thành, xuyên qua con đường trung tâm, sau đó không chút do dự rẽ trái, mục tiêu chính là nơi ở của Lôi Tiêu Sơn.
Không cần biết có sợ lạnh hay không, lúc trời lạnh thì ai cũng yêu thích đồ vật ấm áp, Thẩm Đồng buồn ngủ đến mắt cũng không muốn mở liền đáp "Yêu thích."
Tịch Diêm thay đổi tư thế có thể để Thẩm Đồng nằm dựa vào càng thêm thoải mái, xong đưa tay đem hắn ôm chặt nói "Yêu thích chính là ngươi."
Bởi vì Tịch Diêm thay đổi tư thế, Thẩm Đồng cũng thay đổi theo, tiện đầu cọ cọ, một đầu tóc đen đều cọ đến rối loạn, âm thanh mang theo giọng mũi nồng đượm ".. Ngươi vốn chính là ta."
Tịch Diêm biết người hắn nói đến không phải là chính mình, mà là cái người gọi Hàn Doanh kia. Đối mặt với mình, hắn sẽ không nói những câu như thế này, chỉ cố gắng trưng ra bộ mặt người lớn, nói cho hắn phải biết tự lập, nói hắn sẽ lớn lên, và hắn sẽ rời đi. Ngủ cũng chưa từng ôm nhau thân mật như vậy mà là hai cái chăn trên một giường, tự mình ngủ.
Trong lòng Tịch Diêm cũng không biết là cái tư vị gì, hắn rõ ràng đạt được mục đích, vì đối phương thân mật trước nay chưa từng có mà cảm thấy cao hứng, rồi lại cảm thấy dị thường mất mát cùng khó chịu.
Bất quá Tịch Diêm lúc này vẫn giữ được tâm lí cân bằng, bởi vì hắn hoàn toàn không hiểu được tình cảm chân chính, chỉ một mực muốn giữ lấy, chỉ cần có thể giữ lại được đối phương mà tình nguyện nhận lấy một hạnh phúc giả tạo.
Đợi Thẩm Đồng hoàn toàn ngủ say, Tịch Diêm mới rón rén đứng dậy, chuẩn bị bôi thuốc cho cổ tay của hắn.
Da của Thẩm Đồng rất dễ lưu lại dấu vết, chỗ bị Tịch Diêm nắm đỏ lúc trước giờ đã bắt đầu xanh lên, tình trạng nhìn rất nghiêm trọng. Thẩm Đồng tất nhiên không hề biết về vết ứ đọng đó, vào mắt Tịch Diêm thì lại vô cùng chói mắt.
Bình thuốc để ở trong tủ cách giường không xa, là Thẩm Đồng tự tay dùng cây cỏ tự nói có thể chữa bệnh mà chế thành, hiệu quả làm tan máu đọng cùng tiêu sưng vô cùng tốt. Tịch Diêm dựa vào năng lực nhìn trong đêm mà cẩn thận từng li từng tí đem thuốc bôi lên từng vết máu ứ đọng ở trên cổ tay Thẩm Đồng, ánh mắt lóe lên đau lòng cùng hối hận, sau đó trở lại giường một lần nữa, lẳng lặng nhìn hắn trong phú chốc.
Mây đen trên trời bắt đầu tản đi, ánh trăng mơ hồ chiếu rọi qua từng ngóc ngách, khuôn mặt thanh tú của thiếu niên đang ngủ dưới ánh trăng lộ ra khí tức nhu hòa, lông mi hơi cong, mái tóc dài toán loạn rơi trên mặt cùng cổ, uốn lượn quanh thân, cuối cùng là quấn quanh tâm Tịch Diêm.
Cảm giác khi nhìn hắn, giống như là nhìn cả thế giới.
Sáng ngày thứ hai, đúng 7h Thẩm Đồng mở mắt ra, Tịch Diêm đã sớm dậy ở trong sân chạy bộ. Sân không lớn, một vòng cũng chỉ hơn trăm mét, đợi Thẩm Đồng rửa mặt xong xuôi, Tịch Diêm đã chạy xong 7, 8 vòng, đã thấy Thẩm Đồng vào bếp chuẩn bị làm điểm tâm, liền đi tới hỏi cần giúp một tay hay không.
Trong quá khứ Thẩm Đồng không hề để cho hắn nhúng tay hôm nay lại gật đầu "Được a, trước tiên rửa lá cây này cho ta."
Loại thái độ không chút khách khí này làm Tịch Diêm cảm thấy rất cao hứng, rõ ràng bị sai đi làm việc mà so với một người chạy bộ còn muốn thỏa mãn gấp 10 lần.
Mà Thẩm Đồng sai khiến ngày càng trôi chảy.
"Đem chút giấm chua đưa cho ta."
"Nhanh nhanh giúp ta múc một chén nước."
* * *
Điểm tâm sáng bất tri bất giác dưới sự hợp tác nỗ lực của hai người mà hoàn thành, sau đó phi thường ấm áp ngồi ăn cơm cùng một chỗ. Bất quá tính cách Tịch Diêm chính là như vậy, bộ dáng thoạt nhìn âm u không dễ chọc, nửa ngày cũng không nói một câu.
Hắn không nói, Thẩm Đồng liền chủ động hỏi "Bài kiểm tra thể năng của các ngươi tuần sau là vào thứ mấy?"
"Thứ ba tuần sau" Tịch Diêm mím mím môi, mãi một hồi lâu mới hỏi ".. Lúc đó ngươi có đến xem ta thi đấu không?"
Thanh âm của hắn rất thấp, cũng ẩn chứa một tia mong đợi khó phát hiện, cấp cho Thẩm Đồng một loại cảm giác cẩn thận từng li từng tí. Điều này làm cho Thẩm Đồng có chút mơ hồ, bởi trong ấn tượng của hắn, da mặt Hàn Doanh dày đến không thể phá mà, nhưng vẫn cười dịu dàng nói "Hảo a, đương nhiên muốn đi rồi!"
Diện tích sân huấn luyện cho lớp lớn là lớn nhất, vì vậy địa điểm thi đấu được phân bố ở sân huấn luyện lớp lớn. Học sinh ba lớp sơ trung cao sắp xếp dựa theo tên tổ, vây quanh bên ngoài sân huấn luyện xếp thành vòng dựa theo số được đánh dấu trên mặt đất, phía sau phòng biên chế lẻ loi được xếp mấy cái ghế tựa, coi như là khu nghỉ ngơi. Ngoài trừ Thẩm Đồng, những người ngoài trường cũng tới không ít, nhưng bọn họ liếc mắt một cái cũng nhìn ra là phụ huynh, Thẩm Đồng lại giống như học sinh ở lớp lớn.
Tịch Diêm đem Thẩm Đồng đến khu tập trung của cấp trung trước, bọn học sinh đang nhốn nháo náo loạn hò hét theo sự xuất hiện của Tịch Diêm mà lập tức an tĩnh, thậm chí là vội vã tránh xa 3 thước. Nhưng cũng không thể tránh khỏi bị Thẩm Đồng hấp dẫn, vừa trốn trốn tránh tránh vừa lén lút mà nhìn hắn.
Thẩm Đồng có phát hiện những ánh mắt kia, hoàn toàn không thèm để ý, Tịch Diêm lại nguy hiểm nheo mắt lại, sau đó nói với người đứng gần mình nhất "Ngươi đang nhìn cái gì?"
Thanh âm không lớn, nhàn nhạt, nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng học sinh được hỏi lại như lâm phải đại dịch, lập tức cúi thấp đầu lóng ngóng mà sứt sẹo nói "Không, không có gì." Học sinh xung quanh thấy thế, cũng yên lặng đem đầu cúi thấp xuống, động tác có thể nói là đồng loạt một lúc, làm Thẩm Đồng không nhịn được câm nín.
Cái tên này rõ ràng đi học còn chưa tới nửa năm, rốt cuộc làm cái gì trong trường học, mà làm hình tượng trở nên tổn hại đến mức độ này?
"Lão đại, ngươi tới rồi!" Mấy tùy tùng của Tịch Diêm đúng lúc này chạy tới "Ta vừa giúp ngươi nhận số tổ, ngươi ở tố số 3!"
Vừa vặn tổ số 3 liền cách không xa, Tịch Diêm trực tiếp đi tới khu nghỉ ngơi của tổ 3, đem Thẩm Đồng an trí trên hàng ghế thứ nhất xong mới yên tâm đi thi đấu.
Nội dung thi đấu khá giống huấn luyện bộ đội đặc chủng, một loạt hoạt động, có leo vách núi, bò qua lưới sắt, vượt chướng ngại vật, nhìn thấy thời gian sắp đến, Thẩm Đồng không khỏi căng thẳng lên.
Mà khu nghỉ ngơi đã biến thành khán đài từ lâu, vô chùng chen chúc, Thẩm Đồng vừa đứng lên không bao lâu liền bị một người huých mạnh vào cánh tay, chân cũng bị đạp một cái, vị trí cũng bị người cướp mất.
Cùng lúc đó, Tịch Diêm nhảy một cái vượt qua chướng ngại vật, dùng tốc độ như liệp báo, mạnh mẽ tiến về phía trước, thuận lợi trở thành tổ đứng thú nhất.
Vì vậy Thẩm Đồng cũng không tính toán chuyện bị cướp chỗ, rất vui vẻ lộ ra một nụ cười lớn đi tới chỗ Tịch Diêm.
Mặt Tịch Diêm vô cùng âm trầm, không mang theo một chút vui vẻ nào, nhanh chân đi đến trước mặt nam sinh ngời ở chỗ Thẩm Đồng, cả người toát ra lệ khí, giọng vô cùng thấp "Đứng dậy."
Người nam sinh bị âm thanh khủng bố dọa sợ hết hồn, lại mạnh miệng kêu lên "Tại sao phải đứng dậy? Ta vừa mới ngồi, hơn nữa đây cũng không phải vị trí cố định của ai!"
Tịch Diêm mặt không cảm xúc nhìn hắn, không hề lên tiếng, một giây sau, vài lúc mọi người cho rằng hắn sẽ bỏ qua, lại lúc đối phương không kịp chuẩn bị mà kéo đối phương dậy, bịch một cái trực tiếp quăng đối phương xuống đất. Thuận tiện vươn tay, chuẩn xác kéo đến một người ở trong đám đông "Có phải ngươi vừa nãy đẩy hắn?"
"Ta, ta không phải cố ý" Người học sinh kia đối diện với ánh mắt băng lãnh của Tịch Diêm, bị dọa đến trực tiếp nhận tội "Là do người khác đẩy ta, ta không đứng vững được.."
Đối phương đã xin lỗi, nhưng thoạt nhìn Tịch Diêm lại không hề bị đả động, Thẩm Đồng vội vàng kéo hắn "Tiểu Diêm, ngươi đừng như vậy, ta vừa rồi không có chuyện gì.."
Thẩm Đồng lần thứ hai cảm giác câm nín, Tịch Diêm đâu chỉ có lực sát thương, quả thực chính là bá đạo có được không? Hơn nữa, lúc nãy hắn rõ ràng đang thi đấu, vẫn là ở giai đoạn mấu chốt, thế quái nào mà rảnh rỗi chú ý tới mình bị người đụng phải?
Tịch Diêm rốt cuộc buông tha nam sinh đáng thương kia, một lần nữa đem Thẩm Đồng ngồi an ổn vào chỗ, lập tức liền kiểm tra cánh tay hắn. Thẩm Đồng rất nhiều lần nhấn mạnh mình thực sự không có việc gì, vì vậy Tịch Diêm liền đem tầm mắt chuyển đến chân của hắn, ngồi xổm người xuống, một tay nắm chặt mắt cá chân hắn đem nâng lên, một tay nhẹ nhàng ấn ấn mu bàn chân bị đạp phải "Có đau hay không?"
Thẩm Đồng lần thứ ba cảm giác câm nín, cảm giác như mình bị đối phương coi như đồ dễ vỡ, nháy mắt liền cảm thấy rất cần thiết cùng Tịch Diêm nói chuyện nhân sinh một chút, cùng với vần đề giao tiếp trong trường học.
Vì vậy trên đường về nhà, Thẩm Đồng một lần nữa nói với Tịch Diêm vấn đề hỗ trợ thân mật mà đã nói từ rất sớm trước đây, đáng tiếc là hoàn toàn không có hiệu quả. Trước đây lúc Thẩm Đồng nói, Tịch Diêm còn có thể giả bộ gật đầu nói được, hiện tại thì ngay cả chữ "được" cũng không nói, từ đầu tới cuối đều trầm mặc không nói tiếng nào, nghe đi nghe lại, nửa điểm phản ứng cũng không có.
Thẩm Đồng không nhịn được hỏi "Tiểu Diêm, rốt cuộc ngươi có đang nghe ta nói hay không?"
Tịch Diêm lại hỏi một vấn đề khác "Ngày mai ngươi lại muốn đi săn bắn?"
"Ân" Thẩm Đồng gật gật đầu "Sắp tới mùa đông, tuyết to gió lớn, lại còn phải đề phòng thú triều, ai cũng không thể ra khỏi thành, cho nên phải quý trọng từng lần ra khỏi thành. Hôm nay ta đã không đi, hơn nữa Lôi đại ca bảo ngày mai.."
".. Ta không thích Lôi Tiêu Sơn" Vào lúc này Tịch Diêm đánh gãy lời Thẩm Đồng, đem lời nói giấu ở trong lòng nói ra "Không muốn để ngươi nhìn hắn."
".. A?" Thẩm Đồng dừng một chút, ngay lập tức liền biết Tịch Diêm nhất định là ghen, âm thanh mềm nhũn nói ra "Có phải mấy ngày trước ta đến nhà hắn tổ chức sinh nhật làm ngươi mất hứng? Từ nay ta sẽ không bao giờ đến nhà hắn, chỉ tổ chức sinh nhật cho một mình ngươi, chỉ thích một mình ngươi, có được hay không?"
Thủ đoạn lấy nhu thắng cương ở bất cứ thời điểm nào đều rất hữu hiệu, môi mím chặt của Tịch Diêm thả lỏng ra "Được."
Một lát sau không yên lòng hỏi lại "Ngươi sẽ thích ta bao lâu?"
Thiếu niên nhìn về phía hắn, ánh mắt sâu thẳm mà nhu hòa, bộ dáng ngoan ngoãn toàn tâm toàn ý làm rung động lòng người "Thích đến khi không thể thích nữa mới thôi."
"Vậy lúc nào thì mới không yêu thích?"
Thẩm Đồng bị hỏi liền thuận miệng nói "Thời điểm cảm thấy không thể yêu thích ngươi đi."
Một câu thuận miệng này lại làm Tịch Diêm nắm chặt quyền. Buổi tối vẫn là hai người ôm nhau cùng ngủ, mà hết thảy cây cối đều có tuần hoàn ban đêm, sau khi vào đêm buông xuống cành lá tiến hành "Ngủ", vì vậy mỗi đêm Thẩm Đồng đều làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ, cũng tự động trong lúc ngủ tiến hành tu luyện.
Thẩm Đồng rất nhanh liền nhập mộng, nhưng Tịch Diêm không ngủ được. Đợi sau khi Thẩm Đồng nhắm mắt thì vẫn luôn nhìn hắn, yên tĩnh đời hắn ngủ say, lại yên lặng nhìn hắn trong phút chốc, đột nhiên cẩn thận đem Thẩm Đồng trong ngực kéo ra. Thuận tiện cúi đầu hôn một cái lên mặt Thẩm Đồng, cuối cùng rón rén nhảy qua cửa sổ lao ra ngoài.
Nếu lúc này trên đường có người, thì sẽ nhìn thấy một đạo bóng đen chợt lóe chạy như bay, nhanh đến không thể tin được.
Bóng đen chạy một đường về khu vực phía trong thành, xuyên qua con đường trung tâm, sau đó không chút do dự rẽ trái, mục tiêu chính là nơi ở của Lôi Tiêu Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.