Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới
Chương 94
Lão Bích
23/11/2023
Bất kể đạo tu, yêu tu, hay ma tu, chỉ cần sử dụng kỹ năng thì sẽ phải hao phí chân lực. Mà loại kỹ năng 'Giọt Lệ Hóa Mưa' này còn là một kỹ năng bị động vô cùng bịp bợm. Cho dù cá chép nhỏ có muốn hay không, thì cũng sẽ vì kỹ năng tự động có tác dụng mà hao phí chân lực. Cộng thêm vì bị cắn bị thương mà mất đi không ít huyết khí vô cùng quan trọng với yêu tu. Cá chép nhỏ cảm giác ngủ vô cùng sâu, bị Bùi Liệt bế từ du thuyền lên bờ cũng không tỉnh.
Đợi cậu mở mắt thì cũng đã gần mười giờ sáng rồi. Nhìn xung quanh một vòng thì phải hiện bản thân đã được chuyển tới một chỗ mới. Chỗ này lớn hơn phòng ngủ trên du thuyền rất nhiều, cạnh giường còn đặt một bể cá thủy tinh mà cậu vừa nhìn đã vô cùng thích, dưới ánh nắng vừa sáng lấp lánh vừa chói mắt.
Ai chọn bể cá này quả thật là hợp khẩu vị của cậu, chỉ có chiếc bể xinh đẹp như vậy mới xứng với khí chất của Bổn đại tiên!
Nói xong lời này trong lòng, đột nhiên Thẩm Đồng cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc, giống như trước kia mình đã từng nói qua một câu tương tự. Cố nén dục vọng muốn nhảy vào bể cá xuống, dùng đôi chân mềm nhũn run rẩy đi ra khỏi phòng ngủ dạo một vòng, phát hiện phòng khách với phòng vệ sinh có thể đi. Chỉ có cửa lớn thì bị khóa lại như trên du thuyền, dù làm cách nào cũng không mở ra được.
Thế là cá chép nhỏ không lén trốn đi được, đi tới trước phòng bếp nơi Bùi Liệt đang ở, đôi mắt sáng như hồ nước mùa thu nhìn thẳng vào hắn: "Tôi muốn đi ra ngoài."
Bùi Liệt bị đôi mắt xinh đẹp kia nhìn chăm chú, lại thấy thiếu niên xinh đẹp động lòng người đứng ở đó, tóc đen phủ xuống ở phía sau, càng tôn lên làn da như Dương Chi Ngọc thượng hạng, không khỏi nín thở. Mà hắn đối với chuyện cá chép nhỏ muốn rời đi thì lựa chọn phương pháp lạnh lùng từ chối, làm như không nghe thấy lời của cá chép nhỏ, điếc ngang, chỉ lo lắng hỏi cậu: "Bữa sáng muốn ăn gì? Anh nấu cho em bát mì hoành thánh trước nhé?"
Cá chép nhỏ đã thoáng ngửi được hương thơm của mì hoành thánh, ánh mắt không nhịn được mà liếc về phía nồi nước đang đun. Bùi Liệt lại hỏi: "Hay là muốn ăn đồ Tây? Sandwich kẹp chân giờ hun khói và phô mai, cùng với súp bí đỏ thì sao?"
A a a kiểu Trung hay kiểu Tây đều muốn ăn! Nhất là hoành thánh nhỏ thêm dầu cay và sandwich nhiều phô mai, hương vị thật tuyệt vời!
Tiểu nhân trong lòng cá chép nhỏ đã vui vẻ nổi dậy, bụng nhỏ cũng theo đó mà kêu vang. Nhưng trên mặt lại không có bất kỳ cảm xúc gì, gần như là dùng hết sự tự chủ mới có thể không nói lời trong lòng ra khỏi miệng. Sau đó thoáng cúi đầu, kiềm chế bản thân không nhìn về phía nồi nước, thản nhiên lặp lại lời vừa rồi: "Ta muốn đi ra ngoài."
Bộ dạng của cậu quá rốt, dáng vẻ lạnh như băng cũng ngoài ý muốn mà thật đẹp, khiến cho Bùi Liệt vừa thất vọng và ai oán, nhưng đồng thời lại không có cách nào khống chế được sự yêu thích đối với cậu. Nhẹ hít vào một hơi, tiếp tục nhìn qua chỗ khác nói: "Em không chọn, thì anh làm cả hai loại. Ngoan ngoãn chờ một chút, lập tức là có thể ăn."
Lập tức cá chép nhỏ nhìn có vẻ hơi mất hứng, môi mím thật chặt, vừa lạnh lùng vừa xinh đẹp. Bùi Liệt biết thiếu niên rất tức giận, tức khi bị giam lỏng, tức khi hắn giả câm giả điếc. Ở bên gáy vẫn còn dấu vết bị thương rõ ràng, cũng đang nhắc nhở sự ngang ngược và thô lỗ của hắn hôm qua.
Nhưng nguyên nhân cá chép nhỏ mím chặt miệng là vì bực mình khi bản thân suýt chút nữa bật thốt ra tiếng hoan hô.
Ngao ngao ngao, quả nhiên kiểu Trung, kiểu Tây đều được ăn, thật vui quá!
Cá chép nhỏ nội tâm nhảy nhót, thậm chí còn sợ quấy rầy đối phương nấu cơm mà lập tức xoay người rời khỏi phòng bếp, tự giác đi tới phòng khách ngồi chờ.
Bóng lưng thiếu niên không chút do dự xoay người khiến cho ánh mắt Bùi Liệt không khỏi buồn bã.
Tức đến mức ngay cả đứng cùng một không gian với hắn cũng không muốn sao? Bùi Liệt đắng chát trong miệng mà nghĩ.
Giả bộ cao lãnh thật mệt mỏi quá đi. Cá chép nhỏ thầm nghĩ trong lòng.
Cá chép nhỏ vốn đang ngồi đợi trên ghế salon trong phòng khách, nhưng mùi thơm nồng đậm không ngừng bay tới, khiến cho cậu không nhịn được đứng lên, muốn thò đầu nhỏ nhìn vào trong phòng bếp. Nhưng loại cử chỉ này thật sự quá không cao lãnh, cá chép nhỏ bắt buộc chính mình đi tới bên cửa sổ, phóng tầm mắt, bình tĩnh nhìn đại thụ bên ngoài, đếm lá cây để dời đi sự chú ý của mình.
Bùi Liệt bê canh vừa ra khỏi phòng bếp thì lập tức nhìn thấy một cảnh như vậy. Thiếu niên một thân một mình ngồi bên bệ cửa sổ, lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt không có chút thay đối. Có vài người bộ dáng mặt lạnh thì sẽ rất xa cách, chẳng sợ trong lòng hắn chỉ là trêu đùa. Mà Thẩm Đồng chính là người như vậy, kết hợp với gương mặt góc nghiêng như tranh vẽ, bóng dáng mảnh khảnh lẻ loi của thiếu niên giống như ngay giây sau sẽ lập tức biến mất vậy.
94, 95, 96, 97..
Các chép nhỏ rất tập trung đếm lá cây.
Nháy mắt đã sắp đếm tới 100 rồi, nhưng lúc đếm tới 99 lá, lá cây bị cành cây chặn lại, hại cậu chỉ có thể đứng lên nhìn.
Bùi Liệt nhìn động tác cá chép nhỏ đột nhiên đứng lên nhìn xuống dưới, trong lòng đột nhiên trầm xuống. Đồng thời một luồng khí lạnh xộc lên từ sống lưng, ngay giây sau liền dùng tốc độ nhanh nhất xông lên ôm người vào trong lòng.
Nháy mắt cá chép nhỏ bị ôm lấy còn không hiểu được đang xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy Bùi Liệt ôm cậu rất chặt, chặt tới mức khiến cậu có chút không thoải mái. Lúc muốn giãy ra, lại không hiểu sao mà cảm thấy đối phương đang sợ hãi.
Đều nói ngốc tới chỗ sâu hiển nhiên lạnh, lạnh tới chỗ sâu tự nhiên manh. (chỗ này tôi chịu chết, chả hiểu, tra k ra, cho ai muốn tra thử thì cả câu đây 呆到深处自然冷, 冷到深处自然萌)
Cao lãnh của cá chép nhỏ thật ra thì quá nửa cũng là vì ngốc. Cậu ngây người một lúc lâu mới hiểu được chắc Bùi Liệt nghĩ là cậu muốn nhảy lầu, không khỏi cất giọng nói: "Tôi.."
Nhưng Bùi Liệt không để cho cậu cơ hội nói chuyện đã hôn lên môi cậu, sau đó vừa thở hổn hển vừa đem đầu cậu ấn vào hõm cổ mình. Suy nghĩ trong đầu khiến tay Bùi Liệt có chút phát run, cá chép nhỏ có thể nghe được hô hấp ồ ồ và tiếng tim đập loạn nhịp của hắn. Cậu cũng theo đó mà sinh ra một loại rung động không nói nên lời, thế là ngoan ngoãn để mặc người đàn ông ôm, không dám động đậy.
Ngay cả việc để cá chép nhỏ một mình đợi Bùi Liệt cũng không cảm thấy yên lòng. Hắn còn chưa làm trứng chiên với chân giò hun khói, không kịp nghĩ xem đối phương có đồng ý hay không mà lôi thẳng người vào phòng bếp, vừa trông chừng vừa nấu cơm.
Cá chép nhỏ không nhịn được nhăn lông mày.
A a a, đây thật sự là thử thách ý chí mà. Chân giò hun khói vàng óng, mê người ở trước mắt, tôi sẽ không nhịn được mà vừa nhìn vừa lén ăn đấy!
Em ấy thật sự không muốn ở chung một chỗ với mình. Bùi Liệt cho ra cái kết luận này, theo bản năng nắm chặt cái xúc trong tay, muốn giơ tay lên vuốt thẳng lông mày thiếu niên, rồi lại có phần bất lực mà hạ xuống.
Không phải là không đau làu, nhưng vừa nghĩ tới để cậu rời đi tim thì tim hắn có chút nhói đau. Huống hồ Bùi Liệt đã liên hệ cho bác sĩ uy tín chuyên chữa trị chứng mất trí nhớ, được Chung Tư giới thiệu, ngày mai có thể tới để khám bệnh. Tất cả bác sĩ đều đề nghị tốt nhất là để bệnh nhân trong hoàn cảnh có người trông coi. Mà chuyện hắn yêu người thiếu niên nào đó hình như đã bị tổ chức biết rồi, bất kể là từ góc độ an toàn hay chưa bệnh, hắn đều không thể để cá chép nhỏ rời đi.
Cá chép nhỏ ngồi vào trước bàn ăn mà chân mày vẫn không hề giãn ra, cũng không lấy thìa và dĩa, chỉ nhìn vào luồng hơi đang tỏa ra từ bát canh.
Không phải cậu không muốn ăn, mà là hệ thống đang tiến hành cảnh cáo đối với cậu.
".. Kính mong ký chủ ghi nhớ nhiệm vụ chính tuyến cần phải bộc lộ khí chất siêu thoát từ trong ra ngoài. Nhắc nhớ thân thiện với ký chủ, xem xét thuộc tính tham ăn của cậu cùng với trình độ nấu ăn cao của Bùi Liệt, một khi cậu bắt đầu ăn thì sẽ không dừng lại được"
Quả cầu nhưng rất không nể mặt mà nói thẳng "Lúc trước, hơn nửa đêm cậu ăn tôm viên cùng cháo trái cây mà đối phương làm, ăn tới bụng tròm xoe, bộ dáng ôm bụng rên hừ hừ thật ngu xuẩn. Vì lần trước là vi phạm lần đầu, hệ thống mới không giáng hình phạt, nhưng cơ hội chỉ có một lần, lần sau không được viện cớ này nữa."
Cá chép nhỏ ngay lập tức cảm thấy cực kỳ đau khổ. Cậu cũng biết cao lãnh là không được nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng đối mặt với đồ ăn ngon mà không thể ăn thì quả thật là hành hạ.
".. Từ từ, lúc trước tôi từng ở trước mặt Bùi Liệt ăn tới tròn cả bụng?"
"Ừ." Quả cầu nhung không chút khách khí bổ sung: "Còn vì một món điểm tâm ngọt mà chạy phía sau hắn tới mức ngã một cái."
Cá chép nhỏ não bổ một chút thì cảm thấy quả thật dọa chết người, lại không biết lúc đó còn lộ cái mông, gần như từ đầu tới chân đều bị Bùi Liệt nhìn sạch. Hàng lông mày càng ngày càng nhíu chặt của thiếu niên trong mắt Bùi Liệt đã biến thành rất không thoải mái, không nhịn được có chút bất an lại lo lắng hỏi: "Sao vậy? Có phải có chỗ nào khó chịu hay không?"
Chỉ cần là thật lòng yêu ai đó, cho dù đối phương có bất kỳ động tĩnh gì cũng có thể khiến lòng người sợ hãi. Đối phương lạnh mặt cùng với sự từ chối vô tình, thật ra thì cũng không phải vấn đề gì. Vì năng lượng tình yêu khiến cho người ta dựng lên một lá chắn kiên cố nhất, đủ để đao thương bất nhập, nhưng lại dễ dàng vì người yêu khó chịu và đau khổ mà vỡ nát.
Cuối cùng Thẩm Đồng chỉ ăn một chút súp bí đỏ rồi không ăn nữa. Vốn sợ cá chép nhỏ cảm thấy buồn chán, Bùi Liệt vốn định dẫn cậu tới phòng chiếu phim. Nhưng Thẩm Đồng sợ bản thân xem mấy tiết mục có cảnh khóc, xem chương trình giải trí lại muốn cười ra tiếng, thế là lựa chọn phong cách đọc sách.
Nhưng cậu lại quên cái bệnh ngủ gật khi đọc sách quá hai tiếng của bản thân. Đảo mắt đã trôi qua hai tiếng, thời gian vừa đúng vào 2h15, sau buổi trưa vừa sáng vừa ấm áp, bất tri bất giác nhắm hai mắt lại.
Đợi Bùi Liệt dùng máy tính tra xong tài liệu, quay đầu đã thấy thiếu niên nhẹ nhàng dựa vào khung cửa sổ ngủ say. Chiếc mền trên người hơi trượt xuống, lộ ra một đoạn bả vai. Hình ảnh bình yêu lại tốt đẹp như vậy khiến Bùi Liệt hơi có chút an lòng. Mà da thịt tuyết trắng của thiếu niên được ánh nắng chiếu vào mà trở nên trong suốt như thủy tinh, lông mi dày cong vút, lại khiến hắn nhìn mà có chút ngây dại, mãi lâu sau vẫn không thể dời đi ánh mắt.
Cơm tối cá chép nhỏ ăn rất ít, Bùi Liệt cũng càng thêm lo lắng, thậm chí duỗi tay sờ thử trán cậu, cũng thả nhẹ thanh âm hỏi cậu có cảm thấy nhức đầu hay không.
Chi tiết khiến người rung động nhất của một người đàn ông trưởng thành là thật lòng thương yêu người mình yêu, đồng thời lộ ra sự ôn nhu mà ngay cả bản thân mình cũng không biết. Mà cá chép nhỏ càng động lòng thì càng mạnh miệng, một lúc lâu mới đáp lại một câu: ".. Không cần anh quản."
Bùi Liệt cũng thần kỳ mà nghe ra được một chút ý vị cậy mạnh, lại một lần nữa tăng thêm lòng tin theo đuổi cá, nắm lấy tay của cậu nói: "Anh mặc kệ em, em tới quản anh được không?"
Sát thủ đại nhân vuốt ve bàn tay thiếu niên, cúi đầu nói: "Nếu như em cảm thấy khó chịu chỗ nào, anh còn cảm thấy khó chịu hơn.. Đồng Đồng, anh rất khó chịu, em tới quản anh đi."
Thủ đoạn tán tỉnh của Bùi Liệt quá cao, lỗ tai của cá chép nhỏ không khỏi đỏ lên, phản ứng giống như lúc trước bị hôn dưới đáy biển. Cũng khiến cho Bùi Liệt tiến thêm một bước, biết được tên nhóc nhà hắn cho dù mấy ký ức cũng vẫn không thay đối, vẫn là người đáng để hắn yêu.
Mà kỳ thật cao lãnh và ngây ngô tựa như chọc người đau, ngoài việc khiến cho người có dục vọng chinh phục cùng với khoái cảm, còn có một chỗ tốt chính là vật hiếm có mới quý. Cậu nói một câu còn có ích hơn mấy ngàn lời, một nụ cười nhẹ hiếm có, có thể khiến người cảm thấy sảng khoái như vạn vật sinh sôi khi mùa xuân tới. E là chỉ cần một câu ngủ ngon đơn gian cũng có thể gợi lên được nhu tình nồng đậm dưới đáy mắt Bùi Liệt.
Tối nay, cá chép nhỏ như nguyện được nằm vào trong bể thủy tinh dài 2m, hướng Bùi Liệt qua loa bỏ lại một câu 'Ngủ ngon', sau đó sử dụng hình thái bán yêu nghiêng người quay lưng về phía Bùi Liệt ngủ. Bùi Liệt mượn ánh trăng mà lại thấy được những chuỗi bong bóng nhỏ không ngừng nổi lên.
Bảo bối nhả bong bóng vẫn đáng yêu giống như trước khi mất trí nhớ, trái tim không hiểu sao có loại vui vẻ không nói nên lời. Nếu như sát thủ đại nhân là một khối san hô, chắc là cũng chập chờn lay động theo chuỗi bong bóng nhỏ đó. Bùi Liệt tối hôm qua còn không tài nào ngủ nổi, tối nay cuối cùng cũng được ngủ trong yên bình. Nhưng lại là lần đầu tiên, khi cá chép nhỏ len lén rời giường sau nửa đêm lại không phát giác được.
Đợi cậu mở mắt thì cũng đã gần mười giờ sáng rồi. Nhìn xung quanh một vòng thì phải hiện bản thân đã được chuyển tới một chỗ mới. Chỗ này lớn hơn phòng ngủ trên du thuyền rất nhiều, cạnh giường còn đặt một bể cá thủy tinh mà cậu vừa nhìn đã vô cùng thích, dưới ánh nắng vừa sáng lấp lánh vừa chói mắt.
Ai chọn bể cá này quả thật là hợp khẩu vị của cậu, chỉ có chiếc bể xinh đẹp như vậy mới xứng với khí chất của Bổn đại tiên!
Nói xong lời này trong lòng, đột nhiên Thẩm Đồng cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc, giống như trước kia mình đã từng nói qua một câu tương tự. Cố nén dục vọng muốn nhảy vào bể cá xuống, dùng đôi chân mềm nhũn run rẩy đi ra khỏi phòng ngủ dạo một vòng, phát hiện phòng khách với phòng vệ sinh có thể đi. Chỉ có cửa lớn thì bị khóa lại như trên du thuyền, dù làm cách nào cũng không mở ra được.
Thế là cá chép nhỏ không lén trốn đi được, đi tới trước phòng bếp nơi Bùi Liệt đang ở, đôi mắt sáng như hồ nước mùa thu nhìn thẳng vào hắn: "Tôi muốn đi ra ngoài."
Bùi Liệt bị đôi mắt xinh đẹp kia nhìn chăm chú, lại thấy thiếu niên xinh đẹp động lòng người đứng ở đó, tóc đen phủ xuống ở phía sau, càng tôn lên làn da như Dương Chi Ngọc thượng hạng, không khỏi nín thở. Mà hắn đối với chuyện cá chép nhỏ muốn rời đi thì lựa chọn phương pháp lạnh lùng từ chối, làm như không nghe thấy lời của cá chép nhỏ, điếc ngang, chỉ lo lắng hỏi cậu: "Bữa sáng muốn ăn gì? Anh nấu cho em bát mì hoành thánh trước nhé?"
Cá chép nhỏ đã thoáng ngửi được hương thơm của mì hoành thánh, ánh mắt không nhịn được mà liếc về phía nồi nước đang đun. Bùi Liệt lại hỏi: "Hay là muốn ăn đồ Tây? Sandwich kẹp chân giờ hun khói và phô mai, cùng với súp bí đỏ thì sao?"
A a a kiểu Trung hay kiểu Tây đều muốn ăn! Nhất là hoành thánh nhỏ thêm dầu cay và sandwich nhiều phô mai, hương vị thật tuyệt vời!
Tiểu nhân trong lòng cá chép nhỏ đã vui vẻ nổi dậy, bụng nhỏ cũng theo đó mà kêu vang. Nhưng trên mặt lại không có bất kỳ cảm xúc gì, gần như là dùng hết sự tự chủ mới có thể không nói lời trong lòng ra khỏi miệng. Sau đó thoáng cúi đầu, kiềm chế bản thân không nhìn về phía nồi nước, thản nhiên lặp lại lời vừa rồi: "Ta muốn đi ra ngoài."
Bộ dạng của cậu quá rốt, dáng vẻ lạnh như băng cũng ngoài ý muốn mà thật đẹp, khiến cho Bùi Liệt vừa thất vọng và ai oán, nhưng đồng thời lại không có cách nào khống chế được sự yêu thích đối với cậu. Nhẹ hít vào một hơi, tiếp tục nhìn qua chỗ khác nói: "Em không chọn, thì anh làm cả hai loại. Ngoan ngoãn chờ một chút, lập tức là có thể ăn."
Lập tức cá chép nhỏ nhìn có vẻ hơi mất hứng, môi mím thật chặt, vừa lạnh lùng vừa xinh đẹp. Bùi Liệt biết thiếu niên rất tức giận, tức khi bị giam lỏng, tức khi hắn giả câm giả điếc. Ở bên gáy vẫn còn dấu vết bị thương rõ ràng, cũng đang nhắc nhở sự ngang ngược và thô lỗ của hắn hôm qua.
Nhưng nguyên nhân cá chép nhỏ mím chặt miệng là vì bực mình khi bản thân suýt chút nữa bật thốt ra tiếng hoan hô.
Ngao ngao ngao, quả nhiên kiểu Trung, kiểu Tây đều được ăn, thật vui quá!
Cá chép nhỏ nội tâm nhảy nhót, thậm chí còn sợ quấy rầy đối phương nấu cơm mà lập tức xoay người rời khỏi phòng bếp, tự giác đi tới phòng khách ngồi chờ.
Bóng lưng thiếu niên không chút do dự xoay người khiến cho ánh mắt Bùi Liệt không khỏi buồn bã.
Tức đến mức ngay cả đứng cùng một không gian với hắn cũng không muốn sao? Bùi Liệt đắng chát trong miệng mà nghĩ.
Giả bộ cao lãnh thật mệt mỏi quá đi. Cá chép nhỏ thầm nghĩ trong lòng.
Cá chép nhỏ vốn đang ngồi đợi trên ghế salon trong phòng khách, nhưng mùi thơm nồng đậm không ngừng bay tới, khiến cho cậu không nhịn được đứng lên, muốn thò đầu nhỏ nhìn vào trong phòng bếp. Nhưng loại cử chỉ này thật sự quá không cao lãnh, cá chép nhỏ bắt buộc chính mình đi tới bên cửa sổ, phóng tầm mắt, bình tĩnh nhìn đại thụ bên ngoài, đếm lá cây để dời đi sự chú ý của mình.
Bùi Liệt bê canh vừa ra khỏi phòng bếp thì lập tức nhìn thấy một cảnh như vậy. Thiếu niên một thân một mình ngồi bên bệ cửa sổ, lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt không có chút thay đối. Có vài người bộ dáng mặt lạnh thì sẽ rất xa cách, chẳng sợ trong lòng hắn chỉ là trêu đùa. Mà Thẩm Đồng chính là người như vậy, kết hợp với gương mặt góc nghiêng như tranh vẽ, bóng dáng mảnh khảnh lẻ loi của thiếu niên giống như ngay giây sau sẽ lập tức biến mất vậy.
94, 95, 96, 97..
Các chép nhỏ rất tập trung đếm lá cây.
Nháy mắt đã sắp đếm tới 100 rồi, nhưng lúc đếm tới 99 lá, lá cây bị cành cây chặn lại, hại cậu chỉ có thể đứng lên nhìn.
Bùi Liệt nhìn động tác cá chép nhỏ đột nhiên đứng lên nhìn xuống dưới, trong lòng đột nhiên trầm xuống. Đồng thời một luồng khí lạnh xộc lên từ sống lưng, ngay giây sau liền dùng tốc độ nhanh nhất xông lên ôm người vào trong lòng.
Nháy mắt cá chép nhỏ bị ôm lấy còn không hiểu được đang xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy Bùi Liệt ôm cậu rất chặt, chặt tới mức khiến cậu có chút không thoải mái. Lúc muốn giãy ra, lại không hiểu sao mà cảm thấy đối phương đang sợ hãi.
Đều nói ngốc tới chỗ sâu hiển nhiên lạnh, lạnh tới chỗ sâu tự nhiên manh. (chỗ này tôi chịu chết, chả hiểu, tra k ra, cho ai muốn tra thử thì cả câu đây 呆到深处自然冷, 冷到深处自然萌)
Cao lãnh của cá chép nhỏ thật ra thì quá nửa cũng là vì ngốc. Cậu ngây người một lúc lâu mới hiểu được chắc Bùi Liệt nghĩ là cậu muốn nhảy lầu, không khỏi cất giọng nói: "Tôi.."
Nhưng Bùi Liệt không để cho cậu cơ hội nói chuyện đã hôn lên môi cậu, sau đó vừa thở hổn hển vừa đem đầu cậu ấn vào hõm cổ mình. Suy nghĩ trong đầu khiến tay Bùi Liệt có chút phát run, cá chép nhỏ có thể nghe được hô hấp ồ ồ và tiếng tim đập loạn nhịp của hắn. Cậu cũng theo đó mà sinh ra một loại rung động không nói nên lời, thế là ngoan ngoãn để mặc người đàn ông ôm, không dám động đậy.
Ngay cả việc để cá chép nhỏ một mình đợi Bùi Liệt cũng không cảm thấy yên lòng. Hắn còn chưa làm trứng chiên với chân giò hun khói, không kịp nghĩ xem đối phương có đồng ý hay không mà lôi thẳng người vào phòng bếp, vừa trông chừng vừa nấu cơm.
Cá chép nhỏ không nhịn được nhăn lông mày.
A a a, đây thật sự là thử thách ý chí mà. Chân giò hun khói vàng óng, mê người ở trước mắt, tôi sẽ không nhịn được mà vừa nhìn vừa lén ăn đấy!
Em ấy thật sự không muốn ở chung một chỗ với mình. Bùi Liệt cho ra cái kết luận này, theo bản năng nắm chặt cái xúc trong tay, muốn giơ tay lên vuốt thẳng lông mày thiếu niên, rồi lại có phần bất lực mà hạ xuống.
Không phải là không đau làu, nhưng vừa nghĩ tới để cậu rời đi tim thì tim hắn có chút nhói đau. Huống hồ Bùi Liệt đã liên hệ cho bác sĩ uy tín chuyên chữa trị chứng mất trí nhớ, được Chung Tư giới thiệu, ngày mai có thể tới để khám bệnh. Tất cả bác sĩ đều đề nghị tốt nhất là để bệnh nhân trong hoàn cảnh có người trông coi. Mà chuyện hắn yêu người thiếu niên nào đó hình như đã bị tổ chức biết rồi, bất kể là từ góc độ an toàn hay chưa bệnh, hắn đều không thể để cá chép nhỏ rời đi.
Cá chép nhỏ ngồi vào trước bàn ăn mà chân mày vẫn không hề giãn ra, cũng không lấy thìa và dĩa, chỉ nhìn vào luồng hơi đang tỏa ra từ bát canh.
Không phải cậu không muốn ăn, mà là hệ thống đang tiến hành cảnh cáo đối với cậu.
".. Kính mong ký chủ ghi nhớ nhiệm vụ chính tuyến cần phải bộc lộ khí chất siêu thoát từ trong ra ngoài. Nhắc nhớ thân thiện với ký chủ, xem xét thuộc tính tham ăn của cậu cùng với trình độ nấu ăn cao của Bùi Liệt, một khi cậu bắt đầu ăn thì sẽ không dừng lại được"
Quả cầu nhưng rất không nể mặt mà nói thẳng "Lúc trước, hơn nửa đêm cậu ăn tôm viên cùng cháo trái cây mà đối phương làm, ăn tới bụng tròm xoe, bộ dáng ôm bụng rên hừ hừ thật ngu xuẩn. Vì lần trước là vi phạm lần đầu, hệ thống mới không giáng hình phạt, nhưng cơ hội chỉ có một lần, lần sau không được viện cớ này nữa."
Cá chép nhỏ ngay lập tức cảm thấy cực kỳ đau khổ. Cậu cũng biết cao lãnh là không được nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng đối mặt với đồ ăn ngon mà không thể ăn thì quả thật là hành hạ.
".. Từ từ, lúc trước tôi từng ở trước mặt Bùi Liệt ăn tới tròn cả bụng?"
"Ừ." Quả cầu nhung không chút khách khí bổ sung: "Còn vì một món điểm tâm ngọt mà chạy phía sau hắn tới mức ngã một cái."
Cá chép nhỏ não bổ một chút thì cảm thấy quả thật dọa chết người, lại không biết lúc đó còn lộ cái mông, gần như từ đầu tới chân đều bị Bùi Liệt nhìn sạch. Hàng lông mày càng ngày càng nhíu chặt của thiếu niên trong mắt Bùi Liệt đã biến thành rất không thoải mái, không nhịn được có chút bất an lại lo lắng hỏi: "Sao vậy? Có phải có chỗ nào khó chịu hay không?"
Chỉ cần là thật lòng yêu ai đó, cho dù đối phương có bất kỳ động tĩnh gì cũng có thể khiến lòng người sợ hãi. Đối phương lạnh mặt cùng với sự từ chối vô tình, thật ra thì cũng không phải vấn đề gì. Vì năng lượng tình yêu khiến cho người ta dựng lên một lá chắn kiên cố nhất, đủ để đao thương bất nhập, nhưng lại dễ dàng vì người yêu khó chịu và đau khổ mà vỡ nát.
Cuối cùng Thẩm Đồng chỉ ăn một chút súp bí đỏ rồi không ăn nữa. Vốn sợ cá chép nhỏ cảm thấy buồn chán, Bùi Liệt vốn định dẫn cậu tới phòng chiếu phim. Nhưng Thẩm Đồng sợ bản thân xem mấy tiết mục có cảnh khóc, xem chương trình giải trí lại muốn cười ra tiếng, thế là lựa chọn phong cách đọc sách.
Nhưng cậu lại quên cái bệnh ngủ gật khi đọc sách quá hai tiếng của bản thân. Đảo mắt đã trôi qua hai tiếng, thời gian vừa đúng vào 2h15, sau buổi trưa vừa sáng vừa ấm áp, bất tri bất giác nhắm hai mắt lại.
Đợi Bùi Liệt dùng máy tính tra xong tài liệu, quay đầu đã thấy thiếu niên nhẹ nhàng dựa vào khung cửa sổ ngủ say. Chiếc mền trên người hơi trượt xuống, lộ ra một đoạn bả vai. Hình ảnh bình yêu lại tốt đẹp như vậy khiến Bùi Liệt hơi có chút an lòng. Mà da thịt tuyết trắng của thiếu niên được ánh nắng chiếu vào mà trở nên trong suốt như thủy tinh, lông mi dày cong vút, lại khiến hắn nhìn mà có chút ngây dại, mãi lâu sau vẫn không thể dời đi ánh mắt.
Cơm tối cá chép nhỏ ăn rất ít, Bùi Liệt cũng càng thêm lo lắng, thậm chí duỗi tay sờ thử trán cậu, cũng thả nhẹ thanh âm hỏi cậu có cảm thấy nhức đầu hay không.
Chi tiết khiến người rung động nhất của một người đàn ông trưởng thành là thật lòng thương yêu người mình yêu, đồng thời lộ ra sự ôn nhu mà ngay cả bản thân mình cũng không biết. Mà cá chép nhỏ càng động lòng thì càng mạnh miệng, một lúc lâu mới đáp lại một câu: ".. Không cần anh quản."
Bùi Liệt cũng thần kỳ mà nghe ra được một chút ý vị cậy mạnh, lại một lần nữa tăng thêm lòng tin theo đuổi cá, nắm lấy tay của cậu nói: "Anh mặc kệ em, em tới quản anh được không?"
Sát thủ đại nhân vuốt ve bàn tay thiếu niên, cúi đầu nói: "Nếu như em cảm thấy khó chịu chỗ nào, anh còn cảm thấy khó chịu hơn.. Đồng Đồng, anh rất khó chịu, em tới quản anh đi."
Thủ đoạn tán tỉnh của Bùi Liệt quá cao, lỗ tai của cá chép nhỏ không khỏi đỏ lên, phản ứng giống như lúc trước bị hôn dưới đáy biển. Cũng khiến cho Bùi Liệt tiến thêm một bước, biết được tên nhóc nhà hắn cho dù mấy ký ức cũng vẫn không thay đối, vẫn là người đáng để hắn yêu.
Mà kỳ thật cao lãnh và ngây ngô tựa như chọc người đau, ngoài việc khiến cho người có dục vọng chinh phục cùng với khoái cảm, còn có một chỗ tốt chính là vật hiếm có mới quý. Cậu nói một câu còn có ích hơn mấy ngàn lời, một nụ cười nhẹ hiếm có, có thể khiến người cảm thấy sảng khoái như vạn vật sinh sôi khi mùa xuân tới. E là chỉ cần một câu ngủ ngon đơn gian cũng có thể gợi lên được nhu tình nồng đậm dưới đáy mắt Bùi Liệt.
Tối nay, cá chép nhỏ như nguyện được nằm vào trong bể thủy tinh dài 2m, hướng Bùi Liệt qua loa bỏ lại một câu 'Ngủ ngon', sau đó sử dụng hình thái bán yêu nghiêng người quay lưng về phía Bùi Liệt ngủ. Bùi Liệt mượn ánh trăng mà lại thấy được những chuỗi bong bóng nhỏ không ngừng nổi lên.
Bảo bối nhả bong bóng vẫn đáng yêu giống như trước khi mất trí nhớ, trái tim không hiểu sao có loại vui vẻ không nói nên lời. Nếu như sát thủ đại nhân là một khối san hô, chắc là cũng chập chờn lay động theo chuỗi bong bóng nhỏ đó. Bùi Liệt tối hôm qua còn không tài nào ngủ nổi, tối nay cuối cùng cũng được ngủ trong yên bình. Nhưng lại là lần đầu tiên, khi cá chép nhỏ len lén rời giường sau nửa đêm lại không phát giác được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.