Sau Khi Xuyên Thư, Cố Chấp Trúc Mã Trọng Sinh
Chương 34: " Đội cổ động còn đang thiếu người,.."
Khinh Mộc
31/05/2022
"Không, ý tôi là đội cổ động còn thiếu người, hay là cậu suy xét hỗ trợ một chút?"
"Còn phải suy xét gì nữa, còn không phải là chỉ hét vài tiếng cố lên thôi sao, tôi làm được"
"Cho nên việc nào ra việc nấy, mấy người này tung tin đồn ác ý vu cáo thậm chí còn xúc phạm Ôn Hi ở trước mặt mọi người, chuyện này cũng phải cho chúng em một cái công đạo rõ ràng chứ."
Không đợi nam nhân mở miệng, Tư Cảnh đã nói tiếp, "Chủ nhiệm, chuyện này nếu như không xử phạt nghiêm khắc, mọi người trong trường về sau đều sẽ học theo, e rằng ngày nào cũng có người bị nhốt trong nhà kho thể chất."
Chủ nhiệm giáo dục nhìn Tư Cảnh, đột nhiên có chút không biết nên nói cái gì.
Đúng là, con báo càng hung mãnh càng biết ngủ đông sao?
Nhắm chuẩn thời cơ, một kích giết sạch.
Ông hít sâu rồi thở dài một hơi, "Ta biết rồi." Ánh mắt đảo qua mọi người, "Bọn em về phòng học trước đi, mấy bạn nữ kia gọi phụ huynh của mình đến đây, chuyện này cần phải cẩn thận thảo luận một chút."
Vừa nghe đến gọi phụ huynh, biểu tình của mấy nữ sinh kia nháy mắt liền thay đổi, trong đó có một nữ sinh tóc ngắn trực tiếp hoảng sợ trừng lớn hai mắt, vội vội vàng vàng mở miệng: "Phụ huynh? Chủ nhiệm bọn em nhận sai, bọn em có thể xin lỗi không? Bọn em thật sự biết sai rồi!"
Cô gái bên cạnh cũng giống như sắp khóc đến nơi, "Đúng đúng đúng, muốn phạt bọn em thế nào cũng được, đừng gọi phụ huynh bọn em được không?"
"Ôn Hi, Ôn Hi tôi biết sai rồi, nhưng chuyện này không có liên quan đến tôi, là kế hoạch của Tạ Nhuyễn, tôi chỉ đi theo cậu ta thôi, cậu tha thứ cho tôi được không?"
Ôn Hi đột nhiên bị một nữ sinh lao tới kéo lấy cánh tay, lời nói như một chuỗi liên châu pháo lộn xộn mơ mơ màng màng.
Nhưng mà, cậu còn chưa kịp nghĩ được gì, cánh tay đã được cứu ra, thanh âm của Tư Cảnh cũng vang lên, "Chủ nhiệm, em và Ôn Hi về lớp trước." Nói xong liền kéo theo Ôn Hi ra khỏi văn phòng.
Không được bao lâu sau khi bước ra ngoài, Tư Cảnh đang đi lại đột ngột dừng bước, vén tay áo thiếu niên lên, nhìn cánh tay đang có vài vệt đỏ, hắn không tự giác được nhíu nhíu mày, "Cánh tay có đau không?"
Ôn hi lắc đầu, "Không đau."
Nhìn mặt cậu, Tư Cảnh nhịn không được lại vuốt ve khóe mắt dưới của cậu, "Sao lại có vẻ mặt như vậy, mềm lòng à, đồng cảm với những nữ sinh đó sao?"
Ôn Hi lại bật cười, "Sao có thể, tôi chỉ là cảm thấy có chút châm chọc, bây giờ thì than thở khóc lóc suýt chút còn muốn quỳ xuống van xin tôi, sao lúc mấy cậu ấy khi dễ tôi lại không nghĩ đến hậu quả phía sau như thế nào nhỉ?"
"Mấy cậu ấy cũng không thật sự biết sai, chỉ là đang sợ hãi khi phải trả giá thôi. Tuy rằng lần này tôi không có bị thương tổn nghiêm trọng nào, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho mấy kẻ ngược đãi này."
Tư Cảnh nhìn sườn mặt nghiêm túc và kiên nghị của thiếu niên, bỗng nhiên cảm thấy có vài phần xa lạ.
Dường như đây là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy Ôn Hi như vậy.
Bất quá cái biểu tình này của thiếu niên cũng không duy trì lâu, rất nhanh đã khôi phục như lúc ban đầu, Tư Cảnh cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ duỗi tay xoa xoa hai má mềm của cậu, "Không nghĩ về cái này nữa, chúng ta trở về thôi."
"Ừ."
Mọi người trong trường bán tán sau lưng về mấy cô gái đó cụ thể như thế nào bọn họ không có đi tìm hiểu, cũng không thèm để ý, bọn họ chỉ biết, vài ngày sau những học sinh đó đều chuyển trường, không có ngoại lệ.
"Đúng là anh của em, quá lợi hại, là cậu âm thầm tạo áp lực lên trường học sao?"
Ôn Hi đáp lại cậu ta bằng cái ánh mắt "Sao có thể", "Tôi là một học sinh ngoan ngoãn hiểu chuyện, sẽ không làm cái loại chuyện này."
"Vậy..."
"Là tôi làm."
Thanh âm đột nhiên chen vào làm hai người không thể không nhìn về hướng phát ra tiếng.
Tống Mão đã lâu không thấy đang đứng ở cách đó không xa, thân hình cao lớn thẳng tắp, khí chất trầm tĩnh, mặc dù đang mặc đồng phục như cũ nhưng trông hắn ta vẫn có vài phần không giống bình thường.
Hắn ta khẽ cau mày, hạ thấp thái độ, "Xin lỗi, không cẩn thận nghe lén cuộc nói chuyện của hai cậu, chuyện này là sơ suất của tôi, tôi nên chịu trách nhiệm."
Ôn Hi không muốn dính líu đến hắn, trực tiếp cắt đứt cuộc nói chuyện, "Không có liên quan đến cậu đâu."
"Chỗ nào không liên quan đến tôi, thật xin lỗi, khoảng thời gian này tôi bận quá, vẫn luôn không rảnh, cũng không biết rõ những chuyện xảy ra trong trường cho lắm, không nghĩ tới lại phát sinh cái loại chuyện này." Ánh mắt Tống Mão tất cả đều dừng ở trên người Ôn Hi, sự lo lắng trong lòng không chút nào che giấu, "Thân thể không có việc gì rồi chứ?"
Ôn Hi tuyệt nhiên không trả lời lại hắn, mà chỉ lạnh lùng nói: "Nếu cậu cứ một vừa hai phải bảo cái sự việc tồi tệ kia có liên quan đến cậu, vậy xin cậu hãy tránh xa tôi một chút, dẫu sao tôi cũng rất chán ghét mấy chuyện phiền phức."
"Đây là diễn biến mà tôi không đoán trước được, tôi sẽ xử lý tốt, đồng thời tôi cũng hy vọng rằng cậu nhớ câu mà tôi đã nói trước kia, bây giờ nó vẫn như cũ không có bất cứ thay đổi nào." Nói xong Tống Mão liền xoay người rời đi.
Điền Thiên lập tức tò mò hỏi: "Cậu ta nói cái gì vậy?"
"Ai biết được." Ôn Hi rũ mắt xuống, mí mắt che khuất cảm xúc quay cuồng ở đáy mắt, cậu nâng nâng tay, hư hư ngáp một cái, "Tôi thấy hơi mệt."
"Hôm qua cậu ngủ muộn à?"
"Đúng vậy, hôm qua tôi chơi game với Tư Cảnh, nên hôm nay còn chẳng kịp ăn sáng."
"Cậu còn biết vậy à!" Tư Cảnh đặt bánh kem và cà phê mới mua về lên trên bàn, "Ăn nhanh lên, nếu 11 giờ đêm nay cậu còn chưa ngủ, tôi sẽ cắt đứt hết điện trong nhà luôn."
Ôn Hi: "......"
"Hung dữ cái gì, không phải hôm qua cậu cũng chơi rất vui vẻ sao."
Tư Cảnh vừa mở túi cho cậu vừa nghiến răng, "Nếu cậu không ôm quấn lấy cổ tôi bảo là chơi thêm một lúc nữa thì tôi sẽ đồng ý chắc?"
Sao hắn có thể chống cự được sự dụ hoặc được?
Nghe vậy biểu tình của Ôn Hi thay đổi, lập tức phản kích trở về, "Cái gì mà bảo tôi quấn lấy cậu, rõ ràng là cậu sờ chân tôi trước."
"Khụ khụ khụ!!!!" Nhân lúc còn chưa có nói ra những lời càng kính bạo hơn Điền Thiên nhanh chân đánh gãy lời của hai người.
Tất cả mấy câu này là đang nói về cái gì vậy!
Có thật là cậu ấy có thể nghe mà không tốn tiền sao?!
Liếm liếm môi, cậu có chút xấu hổ xua xua tay, "Cái kia, à, à, hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi về chỗ ngồi trước."
Nghĩ rồi lại nghĩ, Điền Thiên chung quy vẫn không thể nhịn xuống, xoay người lại gõ gõ bàn, nhắc nhở hai người: "Các cậu nói nhỏ thôi, dù sao đây cũng đang trong phòng học."
Trong lòng Tư Cảnh lại vô cùng hiểu rõ, âm thầm đem câu nói "không phải cậu hất chân vào tôi à" nuốt trở vào, "Được rồi không nói nữa, ăn nhanh lên."
Ôn Hi quả thực cũng đang thấy đói bụng, không nhiều lời nữa, cầm lấy đồ ăn lên liền ăn, đồng thời còn không quên nhét vào tay Tư Cảnh, người sau mỉm cười một hơi ăn hết.
Hai người ở bên nhau lâu rồi, đã quen thói ăn chung một phần uống chung một ly, không hề cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng mà bạn học trong lớp thấy vậy lại nhịn không được lấy cái này trêu chọc bọn họ.
Một tuần sau, không khí cuối thu mát mẻ, ánh nắng tươi sáng.
"Nhanh thảo luận đi, lần này có rất nhiều loại, sớm báo danh sớm hưởng thụ nha!" Điền Thiên cầm một cuốn sổ nhỏ đứng ở trước bục giản lớn tiếng nói.
Phía dưới lập tức bắt đầu mồm năm miệng mười bàn tán.
"Tôi muốn 100m!"
"Tôi muốn 200m!"
"Tôi nhảy cao tôi nhảy cao tôi nhảy cao!"
"Lần trước tôi nhảy xa được đứng thứ 2, tất cả đừng có ai đoạt với tôi!"
Ôn Hi nhìn đám người giơ tay cao giành giật nhau, không có hứng thú rút ra một cây pocky ăn, que bánh dài có độ giòn bị cậu từ rắng rắc ăn từ đầu đến cuối, Tư Cảnh ở bên cạnh nhìn thấy không nhịn được cười.
Ôn Hi tức giận chọc hắn một cái, "Cười cái gì? Chưa thấy ai ăn bánh que à?"
"Chưa thấy ai ăn như vậy cả." Tư Cảnh còn lấy tay khua khua miêu tả lại, "Tôi có thấy qua con thỏ ăn cà rốt rồi, giống y hệt cậu vừa rồi."
Ôn Hi liếc mắt nhìn hắn, thanh âm hơi trầm xuống, "Con thỏ nóng nảy cũng sẽ biết cắn người cậu biết không?"
Tư Cảnh vội vàng giơ hai tay lên đầu hàng, mặt mày còn mang theo ý cười không chút che giấu.
Bỗng nhiên, Điền Thiên đi tới, "Ôn Hi, cậu báo danh cái gì vậy?"
Ôn Hi lấy làm lạ nhìn xung quanh, tựa hồ không có phản ứng lại, "Tôi cũng cần sao?"
"Đương nhiên, lão sư nói lần này trừ phi có giấy ở bệnh viện, bằng không mỗi người cũng phải có ít nhất 1 hạng mục."
Chớp chớp mắt, Ôn Hi nói ""Vậy để tôi cái đơn giản nhất, ờ ừm, nếu không thì đợi..."
Điền Thiên giơ tay ngắt lời cậu, lật lật cuốn sổ trên tay, "Đợi lát nữa chọn chứ gì, tôi nói cho cậu biết còn thừa cái gì nhé, 3000m, tiếp sức 4x400m, nâng tạ, môn ném đĩa, à, còn có khúc côn cầu."
Ôn Hi: "......"
Cậu đang đùa tôi à?
Mấy cái thừa này mà bình thường à?
"Cậu để tôi chọn à?"
Điền Thiên đương nhiên biết ý tứ của cậu, gãi gãi đầu, "Không có cách nào đâu, mấy cái nhẹ nhàng đều bị chọn cả rồi."
Ôn Hi bày ra vẻ mặt không chút biểu cảm, "Cậu cảm thấy trong mấy cái còn dư thừa này có cái nào hợp với tôi?"
Điền Thiên do dự mở miệng, "Hay là, khúc côn cầu?"
Ôn Hi cau mày không nói nên lời, "Đó là cái thứ gì tôi còn không biết!"
Khúc côn cầu? Còn có loại hạng mục này à?
"Không có việc gì, đến lúc đó luyện tập là được." Vẻ mặt Điền Thiên không thèm để ý, vỗ vỗ bờ vai của cậu, "Cậu phải tin tưởng chính mình, thiếu niên à!"
Ôn Hi đánh tay cậu ta xuống, "Tôi tin cái r*m ấy, tôi vẫn có thể tự mình hiểu lấy mình được chưa."
"Đừng tranh cãi nữa, tôi nhận hai hạng mục 4x400 và 3000m, 3000m là tôi chạy thay cho Tiểu Hi, cứ coi như hai đứa tôi mỗi người một hạng mục, như vậy được chưa?"
Điền Thiên còn chưa trả lời, Ôn Hi đã lập tức nói lại: "Không thể!"
Cậu khẩn trương nắm lấy cánh tay Tư Cảnh, "3000m á, phải chạy bao nhiêu vòng chứ, sẽ mệt chết đó." Ngày thường mình chạy 800m đã thở hổn ha hổn hển rồi, 3000m này quả thực là thiên phương dạ đàm* mà.
( Thiên phương dạ đàm là tên của truyện nghìn lẻ một đêm, hoặc có thể hiểu ở đây là chuyện không tưởng, chuyện hoang tưởng)
Tuy rằng Tiểu đáng thương nhà mình đúng là vẫn luôn rèn luyện, cũng thường xuyên chơi bóng rổ, nhưng loại chạy vòng này chỉ thi cá nhân thôi sao mà có thể chịu nổi.
Tư Cảnh nắm lại tay cậu, "Không sao đâu."
Vẻ mặt Ôn Hi vẫn lo lắng như cũ.
Tư Cảnh sờ sờ gáy cậu, sau đó nhìn Điền Thiên một cái, người sau hiểu rõ viết viết vẽ vẽ trên vở, cuối cùng nói: "Được, tôi đây sẽ báo cáo hai cậu trước, nếu không được thì lúc sau lại nói."
"Cái gì mà lại nói nữa, cậu cũng viết xuống rồi, chẳng lẽ có người não úng nào muốn chạy 3000m sao?" Ôn Hi phồng hai má bánh bao ghét bỏ gầm lên.
"Cũng đã viết rồi, đừng xoắn quýt nữa."
Điền Thiên cũng trêu ghẹo theo, "Ôn Hi cậu cái gì cũng không phải làm đó? Mọi người trong hội thao ai cũng có hạng mục của mình."
Ánh mắt Ôn Hi tràn đầy vẻ không thể tin được, "Tiểu Cảnh đã hy sinh trả giá lớn như vậy cậu còn nói tôi cái gì cũng không làm?"
"Không, ý tôi là đội cổ động còn thiếu người, hay là cậu suy xét hỗ trợ một chút?"
"Còn phải suy xét gì nữa, còn không phải là chỉ hét vài tiếng cố lên thôi sao, tôi làm được" Ôn Hi hờ hững xua xua tay, chợt trước mặt cậu sáng ngời, "Nhưng mà nếu như tôi trực tiếp tham gia đội cổ động thì có phải cũng là một hạng mục hay không?"
Biết ý tứ của cậu, Điền Thiên chỉ nhướng mày, vẻ mặt một lời khó nói hết, "Cậu vẫn là đi theo kêu vài tiếng, giúp họ chút là được, đừng gia nhập."
"Không, tôi muốn gia nhập, cậu đừng để Tiểu Cảnh chạy 3000m!"
"Cậu chắc chắn chứ?" Điền Thiên lặp lại lần nữa, "Ôn Hi, tôi đang nghĩ tốt cho cậu đó."
Ôn Hi lời thề son sắt gật đầu, "Tôi chắc chắn!"
Nhưng mà, hai ngày sau khi nhìn thấy bộ đồng phục của đội cổ vũ, cậu cũng không thể nhịn được kìm nước mắt thút thít nhìn về phía Tư Cảnh, "Tiểu Cảnh, hay là cậu nỗ lực chạy cái 3000m đi?"
==============
"Còn phải suy xét gì nữa, còn không phải là chỉ hét vài tiếng cố lên thôi sao, tôi làm được"
"Cho nên việc nào ra việc nấy, mấy người này tung tin đồn ác ý vu cáo thậm chí còn xúc phạm Ôn Hi ở trước mặt mọi người, chuyện này cũng phải cho chúng em một cái công đạo rõ ràng chứ."
Không đợi nam nhân mở miệng, Tư Cảnh đã nói tiếp, "Chủ nhiệm, chuyện này nếu như không xử phạt nghiêm khắc, mọi người trong trường về sau đều sẽ học theo, e rằng ngày nào cũng có người bị nhốt trong nhà kho thể chất."
Chủ nhiệm giáo dục nhìn Tư Cảnh, đột nhiên có chút không biết nên nói cái gì.
Đúng là, con báo càng hung mãnh càng biết ngủ đông sao?
Nhắm chuẩn thời cơ, một kích giết sạch.
Ông hít sâu rồi thở dài một hơi, "Ta biết rồi." Ánh mắt đảo qua mọi người, "Bọn em về phòng học trước đi, mấy bạn nữ kia gọi phụ huynh của mình đến đây, chuyện này cần phải cẩn thận thảo luận một chút."
Vừa nghe đến gọi phụ huynh, biểu tình của mấy nữ sinh kia nháy mắt liền thay đổi, trong đó có một nữ sinh tóc ngắn trực tiếp hoảng sợ trừng lớn hai mắt, vội vội vàng vàng mở miệng: "Phụ huynh? Chủ nhiệm bọn em nhận sai, bọn em có thể xin lỗi không? Bọn em thật sự biết sai rồi!"
Cô gái bên cạnh cũng giống như sắp khóc đến nơi, "Đúng đúng đúng, muốn phạt bọn em thế nào cũng được, đừng gọi phụ huynh bọn em được không?"
"Ôn Hi, Ôn Hi tôi biết sai rồi, nhưng chuyện này không có liên quan đến tôi, là kế hoạch của Tạ Nhuyễn, tôi chỉ đi theo cậu ta thôi, cậu tha thứ cho tôi được không?"
Ôn Hi đột nhiên bị một nữ sinh lao tới kéo lấy cánh tay, lời nói như một chuỗi liên châu pháo lộn xộn mơ mơ màng màng.
Nhưng mà, cậu còn chưa kịp nghĩ được gì, cánh tay đã được cứu ra, thanh âm của Tư Cảnh cũng vang lên, "Chủ nhiệm, em và Ôn Hi về lớp trước." Nói xong liền kéo theo Ôn Hi ra khỏi văn phòng.
Không được bao lâu sau khi bước ra ngoài, Tư Cảnh đang đi lại đột ngột dừng bước, vén tay áo thiếu niên lên, nhìn cánh tay đang có vài vệt đỏ, hắn không tự giác được nhíu nhíu mày, "Cánh tay có đau không?"
Ôn hi lắc đầu, "Không đau."
Nhìn mặt cậu, Tư Cảnh nhịn không được lại vuốt ve khóe mắt dưới của cậu, "Sao lại có vẻ mặt như vậy, mềm lòng à, đồng cảm với những nữ sinh đó sao?"
Ôn Hi lại bật cười, "Sao có thể, tôi chỉ là cảm thấy có chút châm chọc, bây giờ thì than thở khóc lóc suýt chút còn muốn quỳ xuống van xin tôi, sao lúc mấy cậu ấy khi dễ tôi lại không nghĩ đến hậu quả phía sau như thế nào nhỉ?"
"Mấy cậu ấy cũng không thật sự biết sai, chỉ là đang sợ hãi khi phải trả giá thôi. Tuy rằng lần này tôi không có bị thương tổn nghiêm trọng nào, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho mấy kẻ ngược đãi này."
Tư Cảnh nhìn sườn mặt nghiêm túc và kiên nghị của thiếu niên, bỗng nhiên cảm thấy có vài phần xa lạ.
Dường như đây là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy Ôn Hi như vậy.
Bất quá cái biểu tình này của thiếu niên cũng không duy trì lâu, rất nhanh đã khôi phục như lúc ban đầu, Tư Cảnh cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ duỗi tay xoa xoa hai má mềm của cậu, "Không nghĩ về cái này nữa, chúng ta trở về thôi."
"Ừ."
Mọi người trong trường bán tán sau lưng về mấy cô gái đó cụ thể như thế nào bọn họ không có đi tìm hiểu, cũng không thèm để ý, bọn họ chỉ biết, vài ngày sau những học sinh đó đều chuyển trường, không có ngoại lệ.
"Đúng là anh của em, quá lợi hại, là cậu âm thầm tạo áp lực lên trường học sao?"
Ôn Hi đáp lại cậu ta bằng cái ánh mắt "Sao có thể", "Tôi là một học sinh ngoan ngoãn hiểu chuyện, sẽ không làm cái loại chuyện này."
"Vậy..."
"Là tôi làm."
Thanh âm đột nhiên chen vào làm hai người không thể không nhìn về hướng phát ra tiếng.
Tống Mão đã lâu không thấy đang đứng ở cách đó không xa, thân hình cao lớn thẳng tắp, khí chất trầm tĩnh, mặc dù đang mặc đồng phục như cũ nhưng trông hắn ta vẫn có vài phần không giống bình thường.
Hắn ta khẽ cau mày, hạ thấp thái độ, "Xin lỗi, không cẩn thận nghe lén cuộc nói chuyện của hai cậu, chuyện này là sơ suất của tôi, tôi nên chịu trách nhiệm."
Ôn Hi không muốn dính líu đến hắn, trực tiếp cắt đứt cuộc nói chuyện, "Không có liên quan đến cậu đâu."
"Chỗ nào không liên quan đến tôi, thật xin lỗi, khoảng thời gian này tôi bận quá, vẫn luôn không rảnh, cũng không biết rõ những chuyện xảy ra trong trường cho lắm, không nghĩ tới lại phát sinh cái loại chuyện này." Ánh mắt Tống Mão tất cả đều dừng ở trên người Ôn Hi, sự lo lắng trong lòng không chút nào che giấu, "Thân thể không có việc gì rồi chứ?"
Ôn Hi tuyệt nhiên không trả lời lại hắn, mà chỉ lạnh lùng nói: "Nếu cậu cứ một vừa hai phải bảo cái sự việc tồi tệ kia có liên quan đến cậu, vậy xin cậu hãy tránh xa tôi một chút, dẫu sao tôi cũng rất chán ghét mấy chuyện phiền phức."
"Đây là diễn biến mà tôi không đoán trước được, tôi sẽ xử lý tốt, đồng thời tôi cũng hy vọng rằng cậu nhớ câu mà tôi đã nói trước kia, bây giờ nó vẫn như cũ không có bất cứ thay đổi nào." Nói xong Tống Mão liền xoay người rời đi.
Điền Thiên lập tức tò mò hỏi: "Cậu ta nói cái gì vậy?"
"Ai biết được." Ôn Hi rũ mắt xuống, mí mắt che khuất cảm xúc quay cuồng ở đáy mắt, cậu nâng nâng tay, hư hư ngáp một cái, "Tôi thấy hơi mệt."
"Hôm qua cậu ngủ muộn à?"
"Đúng vậy, hôm qua tôi chơi game với Tư Cảnh, nên hôm nay còn chẳng kịp ăn sáng."
"Cậu còn biết vậy à!" Tư Cảnh đặt bánh kem và cà phê mới mua về lên trên bàn, "Ăn nhanh lên, nếu 11 giờ đêm nay cậu còn chưa ngủ, tôi sẽ cắt đứt hết điện trong nhà luôn."
Ôn Hi: "......"
"Hung dữ cái gì, không phải hôm qua cậu cũng chơi rất vui vẻ sao."
Tư Cảnh vừa mở túi cho cậu vừa nghiến răng, "Nếu cậu không ôm quấn lấy cổ tôi bảo là chơi thêm một lúc nữa thì tôi sẽ đồng ý chắc?"
Sao hắn có thể chống cự được sự dụ hoặc được?
Nghe vậy biểu tình của Ôn Hi thay đổi, lập tức phản kích trở về, "Cái gì mà bảo tôi quấn lấy cậu, rõ ràng là cậu sờ chân tôi trước."
"Khụ khụ khụ!!!!" Nhân lúc còn chưa có nói ra những lời càng kính bạo hơn Điền Thiên nhanh chân đánh gãy lời của hai người.
Tất cả mấy câu này là đang nói về cái gì vậy!
Có thật là cậu ấy có thể nghe mà không tốn tiền sao?!
Liếm liếm môi, cậu có chút xấu hổ xua xua tay, "Cái kia, à, à, hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi về chỗ ngồi trước."
Nghĩ rồi lại nghĩ, Điền Thiên chung quy vẫn không thể nhịn xuống, xoay người lại gõ gõ bàn, nhắc nhở hai người: "Các cậu nói nhỏ thôi, dù sao đây cũng đang trong phòng học."
Trong lòng Tư Cảnh lại vô cùng hiểu rõ, âm thầm đem câu nói "không phải cậu hất chân vào tôi à" nuốt trở vào, "Được rồi không nói nữa, ăn nhanh lên."
Ôn Hi quả thực cũng đang thấy đói bụng, không nhiều lời nữa, cầm lấy đồ ăn lên liền ăn, đồng thời còn không quên nhét vào tay Tư Cảnh, người sau mỉm cười một hơi ăn hết.
Hai người ở bên nhau lâu rồi, đã quen thói ăn chung một phần uống chung một ly, không hề cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng mà bạn học trong lớp thấy vậy lại nhịn không được lấy cái này trêu chọc bọn họ.
Một tuần sau, không khí cuối thu mát mẻ, ánh nắng tươi sáng.
"Nhanh thảo luận đi, lần này có rất nhiều loại, sớm báo danh sớm hưởng thụ nha!" Điền Thiên cầm một cuốn sổ nhỏ đứng ở trước bục giản lớn tiếng nói.
Phía dưới lập tức bắt đầu mồm năm miệng mười bàn tán.
"Tôi muốn 100m!"
"Tôi muốn 200m!"
"Tôi nhảy cao tôi nhảy cao tôi nhảy cao!"
"Lần trước tôi nhảy xa được đứng thứ 2, tất cả đừng có ai đoạt với tôi!"
Ôn Hi nhìn đám người giơ tay cao giành giật nhau, không có hứng thú rút ra một cây pocky ăn, que bánh dài có độ giòn bị cậu từ rắng rắc ăn từ đầu đến cuối, Tư Cảnh ở bên cạnh nhìn thấy không nhịn được cười.
Ôn Hi tức giận chọc hắn một cái, "Cười cái gì? Chưa thấy ai ăn bánh que à?"
"Chưa thấy ai ăn như vậy cả." Tư Cảnh còn lấy tay khua khua miêu tả lại, "Tôi có thấy qua con thỏ ăn cà rốt rồi, giống y hệt cậu vừa rồi."
Ôn Hi liếc mắt nhìn hắn, thanh âm hơi trầm xuống, "Con thỏ nóng nảy cũng sẽ biết cắn người cậu biết không?"
Tư Cảnh vội vàng giơ hai tay lên đầu hàng, mặt mày còn mang theo ý cười không chút che giấu.
Bỗng nhiên, Điền Thiên đi tới, "Ôn Hi, cậu báo danh cái gì vậy?"
Ôn Hi lấy làm lạ nhìn xung quanh, tựa hồ không có phản ứng lại, "Tôi cũng cần sao?"
"Đương nhiên, lão sư nói lần này trừ phi có giấy ở bệnh viện, bằng không mỗi người cũng phải có ít nhất 1 hạng mục."
Chớp chớp mắt, Ôn Hi nói ""Vậy để tôi cái đơn giản nhất, ờ ừm, nếu không thì đợi..."
Điền Thiên giơ tay ngắt lời cậu, lật lật cuốn sổ trên tay, "Đợi lát nữa chọn chứ gì, tôi nói cho cậu biết còn thừa cái gì nhé, 3000m, tiếp sức 4x400m, nâng tạ, môn ném đĩa, à, còn có khúc côn cầu."
Ôn Hi: "......"
Cậu đang đùa tôi à?
Mấy cái thừa này mà bình thường à?
"Cậu để tôi chọn à?"
Điền Thiên đương nhiên biết ý tứ của cậu, gãi gãi đầu, "Không có cách nào đâu, mấy cái nhẹ nhàng đều bị chọn cả rồi."
Ôn Hi bày ra vẻ mặt không chút biểu cảm, "Cậu cảm thấy trong mấy cái còn dư thừa này có cái nào hợp với tôi?"
Điền Thiên do dự mở miệng, "Hay là, khúc côn cầu?"
Ôn Hi cau mày không nói nên lời, "Đó là cái thứ gì tôi còn không biết!"
Khúc côn cầu? Còn có loại hạng mục này à?
"Không có việc gì, đến lúc đó luyện tập là được." Vẻ mặt Điền Thiên không thèm để ý, vỗ vỗ bờ vai của cậu, "Cậu phải tin tưởng chính mình, thiếu niên à!"
Ôn Hi đánh tay cậu ta xuống, "Tôi tin cái r*m ấy, tôi vẫn có thể tự mình hiểu lấy mình được chưa."
"Đừng tranh cãi nữa, tôi nhận hai hạng mục 4x400 và 3000m, 3000m là tôi chạy thay cho Tiểu Hi, cứ coi như hai đứa tôi mỗi người một hạng mục, như vậy được chưa?"
Điền Thiên còn chưa trả lời, Ôn Hi đã lập tức nói lại: "Không thể!"
Cậu khẩn trương nắm lấy cánh tay Tư Cảnh, "3000m á, phải chạy bao nhiêu vòng chứ, sẽ mệt chết đó." Ngày thường mình chạy 800m đã thở hổn ha hổn hển rồi, 3000m này quả thực là thiên phương dạ đàm* mà.
( Thiên phương dạ đàm là tên của truyện nghìn lẻ một đêm, hoặc có thể hiểu ở đây là chuyện không tưởng, chuyện hoang tưởng)
Tuy rằng Tiểu đáng thương nhà mình đúng là vẫn luôn rèn luyện, cũng thường xuyên chơi bóng rổ, nhưng loại chạy vòng này chỉ thi cá nhân thôi sao mà có thể chịu nổi.
Tư Cảnh nắm lại tay cậu, "Không sao đâu."
Vẻ mặt Ôn Hi vẫn lo lắng như cũ.
Tư Cảnh sờ sờ gáy cậu, sau đó nhìn Điền Thiên một cái, người sau hiểu rõ viết viết vẽ vẽ trên vở, cuối cùng nói: "Được, tôi đây sẽ báo cáo hai cậu trước, nếu không được thì lúc sau lại nói."
"Cái gì mà lại nói nữa, cậu cũng viết xuống rồi, chẳng lẽ có người não úng nào muốn chạy 3000m sao?" Ôn Hi phồng hai má bánh bao ghét bỏ gầm lên.
"Cũng đã viết rồi, đừng xoắn quýt nữa."
Điền Thiên cũng trêu ghẹo theo, "Ôn Hi cậu cái gì cũng không phải làm đó? Mọi người trong hội thao ai cũng có hạng mục của mình."
Ánh mắt Ôn Hi tràn đầy vẻ không thể tin được, "Tiểu Cảnh đã hy sinh trả giá lớn như vậy cậu còn nói tôi cái gì cũng không làm?"
"Không, ý tôi là đội cổ động còn thiếu người, hay là cậu suy xét hỗ trợ một chút?"
"Còn phải suy xét gì nữa, còn không phải là chỉ hét vài tiếng cố lên thôi sao, tôi làm được" Ôn Hi hờ hững xua xua tay, chợt trước mặt cậu sáng ngời, "Nhưng mà nếu như tôi trực tiếp tham gia đội cổ động thì có phải cũng là một hạng mục hay không?"
Biết ý tứ của cậu, Điền Thiên chỉ nhướng mày, vẻ mặt một lời khó nói hết, "Cậu vẫn là đi theo kêu vài tiếng, giúp họ chút là được, đừng gia nhập."
"Không, tôi muốn gia nhập, cậu đừng để Tiểu Cảnh chạy 3000m!"
"Cậu chắc chắn chứ?" Điền Thiên lặp lại lần nữa, "Ôn Hi, tôi đang nghĩ tốt cho cậu đó."
Ôn Hi lời thề son sắt gật đầu, "Tôi chắc chắn!"
Nhưng mà, hai ngày sau khi nhìn thấy bộ đồng phục của đội cổ vũ, cậu cũng không thể nhịn được kìm nước mắt thút thít nhìn về phía Tư Cảnh, "Tiểu Cảnh, hay là cậu nỗ lực chạy cái 3000m đi?"
==============
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.