Sau Khi Xuyên Thư, Cố Chấp Trúc Mã Trọng Sinh
Chương 48: Ngoại truyện 1: VẬN MỆNH BAN ĐẦU (HẠ)
Khinh Mộc
10/08/2022
"Em ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, tôi sẽ không lấy nội tạng của em, cũng sẽ
không bắt em sinh con đâu, em cứ yên tâm, đừng lo lắng gì cả." Tư Cảnh
thở dài, giúp cậu nhóc đắp chăn đàng hoàng, thậm chí còn tỉ mỉ vuốt
thẳng góc chăn.
Mà Ôn Hi tuy rằng bụng đầy hoang mang, nhưng sự mọi mệt trên cơ thể chung quy vẫn đến như thủy triều, cậu không thể ngăn cản được mí mắt nặng nề đang dần nhíu lại chìm vào giấc ngủ.
Còn Tư Cảnh vẫn ngồi ở một bên, giữ bàn tay mình đặt lên tay cậu nhóc cách một lớp chăn, khẽ cau mày trầm tư suy nghĩ.
Ôn Hi ngủ giấc này rất sâu, lúc mở mắt ra bầu trời vẫn đen kịt như cũ, làm cậu sinh ra một loại ảo giác rằng bản thân chưa hề ngủ.
"Không cần phải nhìn, em đã ngủ mười mấy giờ rồi, bây giờ đã là ngày hôm sau rồi."
Nghe được thanh âm Ôn Hi rũ mắt xuống, không nói gì.
"Tôi làm cơm, em ăn một chút đi, thân thể em bây giờ không thích hợp ăn đồ quá nhiều dầu mỡ."
"Tôi không đói bụng." Tuy nhiên, những câu nói của Ôn Hi vừa thốt ra, dưới bụng liền vang lên một trận tiếng ọc ọc, cậu lập tức ngượng ngùng đỏ bừng mặt.
Nhưng Tư Cảnh lại coi như cái gì cũng chưa nghe được, nhanh chóng dọn cơm ra, "Không đói bụng cũng ăn một chút đi, bằng không thân thể mà không hồi phục là em phải ngồi ngốc ở bệnh viện mãi cho mà xem."
"Tôi có thể về nhà."
"Dầm mưa về rồi lại té xỉu ở bên đường sao?"
Rõ ràng đó không tính là một câu trả lời đanh thép, nhưng nó lại giống như một mũi kim, hung hăng đâm vào trái tim Ôn Hi, cậu cắn cắn môi, vô lực mở miệng phản bác.
"Ăn đi." Tư Cảnh đưa cái muỗng qua, "Hay là, em muốn tôi đút cho em?"
Mùi hương của đồ ăn câu dẫn làm Ôn Hi không tự giác nuốt nuốt nước miếng, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích chút nào.
"Em không thích ăn sao?"
Đương nhiên không phải, hoàn toàn ngược lại ấy, mỗi món ăn trước mặt đều là món mà cậu thích.
Người nam nhân này, gần như hoàn mỹ đúng kiểu mình thích.
Ôn Hi đối với người này nghi hoặc càng nhiều hơn.
"Đừng nghi ngờ tôi có ý đồ gì với em, tuy rằng em lớn lên đúng là rất đẹp, chẳng qua, tôi có người mình thích rồi," Tư Cảnh trong lòng biết cái này có thể giảm bớt cảnh giác của Tiểu Ôn Hi, đơn giản nói thẳng sự thật, "Em ấy trong lòng tôi là người rất hoàn mỹ, người khác cũng không sánh bằng một cọng tóc của em ấy, tôi thuận tay cứu em bất quá cũng bởi vì em có vài phần giống em ấy thôi."
Hắn nói lời này cũng không hề coi là nói dối, người trước mặt này, chính là phiên bản thu nhỏ lại của người yêu mình, đương nhiên là có vài phần giống nhau rồi.
Ôn Hi cảm nhận được sự dịu dàng của nam nhân lúc nói những lời này, cũng chú ý đến ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, thấp giọng hỏi: "Cậu ấy, không còn nữa sao?"
Tư Cảnh xoa nhẹ mái tóc của thiếu niên, "Nói cái gì vậy, tôi chăm sóc em ấy rất tốt, tôi rất mau sẽ trở về ở cùng với em ấy thôi." Chỉ là hắn không rõ ràng, bản thân mình còn ở cái chỗ này bao lâu nữa.
Nếu nói đây là mộng, thì nó cũng quá chân thật rồi.
Nhưng nếu không phải mộng, đây chẳng lẽ là một thế giới khác? Ôn Hi đã từng ở thế giới này sao? Hắn thật sự không dám đi nghĩ lại nữa.
Ôn Hi không hỏi nữa, trực tiếp cầm lấy muỗng từng chút từng chút ăn hết đồ ăn trước mặt.
Tư Cảnh nhìn động tác của cậu, đôi mắt bất giác giác dịu đi, bàn tay không tự chủ vươn ra, nhẹ nhàng xoa xoa mặt thiếu niên.
Đột nhiên bị chạm tới, Ôn Hi giật mình, phản xạ có điều kiện dừng động tác, giương mắt lên nhìn, lại vừa lúc đụng phải ánh mắt trìu mến của nam nhân.
Đây là đang coi mình trở thành cái người mà anh ta thích kia sao?
Trong đầu chỉ nghĩ cái này một giây lát cậu đã không muốn nghĩ tới nữa, dù sao, người này đã cứu mình, cho dù có coi chính mình trở thành một người khác nữa cũng không thành vấn đề.
Cậu không thèm để ý tiếp tục ăn, cho đến khi cạn sạch sẽ hết cháo bên trong rồi mới buông cái muỗng.
"Ăn no rồi sao?"
Ôn Hi gật gật đầu.
Giây tiếp theo, cái trán cậu bị che lại, tròng mắt cậu theo bản năng trợn lên.
"Ừm, đã không còn sốt nữa, sắc mặt thoạt nhìn cũng tốt hơn một chút, có còn khó chịu chỗ nào không?"
Ôn Hi nhanh chóng chớp chớp mắt, "Không, không chỗ nào khó chịu cả."
Tư Cảnh cười cười, "Tôi biết em rất muốn xuất viện, nhưng trên người của em ngoại thương thật sự rất nhiều, cho nên tôi hy vọng em có thể ở bệnh viên thêm hai ngày nữa, được không?"
Nhìn gương mặt tươi cười tuấn mỹ của nam nhân, và giọng nói dễ nghe dịu dàng của hắn, Ôn Hi gật gật đầu, "Sao cũng được."
Một câu sao cũng được đó, Ôn Hi liền ngây người ở bệnh viện thêm ba ngày này.
Ba ngày này, Ôn Hi lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí không cần cậu nói nhiều thêm một câu, người này đã có thể chuẩn xác phán đoán ra rằng cậu muốn uống nước hay là muốn ăn táo.
Một ngày ba bữa, mỗi bữa mỗi khác, mỗi món ăn phải nói là quả thực không thể hợp với khẩu vị của cậu hơn, cá nấu sẽ không có một cọng xương, thịt cũng mềm ăn không hề ngán, cải bẻ xanh chỉ nấu phàn lõi mềm.
Cái này e là chỉ không bằng cuộc sống của hoàng đế mà thôi.
Ba ngày này cậu đã cảm thán mấy lần, nhưng nhìn bộ dáng thành thạo cùng với nụ cười nhàn nhạt vẫn luôn treo trên mặt của thanh niên, trong lòng cậu lại sinh ra chút cảm xúc khác thường.
"Có muốn đi ra ngoài một chút không?"
Không phản ứng lại, Ôn Hi khịt mũi một tiếng.
Tư Cảnh chỉ chỉ bên ngoài, "Thời tiết hôm nay rất tốt, tôi có thể đưa em ra ngoài đi dạo một chút, hay là tôi lấy cho em cái xe lăn, đẩy em đi cũng được."
Cơn mưa liên tục cuối cùng cũng ngừng, bầu trời bên ngoài hôm nay trong xanh và sạch sẽ, ánh mặt trời chiếu xuống ấm áp khắp nơi.
Tròng mắt Ôn Hi xoay chuyển, "Tôi có thể tự mình đi."
"Em không thể."
Đây là lần đầu tiên sau bao ngày, nam nhân cự tuyệt lời mình nói.
Ôn Hi cúi đầu, cố chấp nói: "Tôi có thể."
Tư Cảnh nhìn thiếu niên thật lâu, sau đó mới than ra một hơi, "Ôn Hi, thương thế của chính em không có ai rõ ràng hơn em đâu, em thật sự có thể tự mình đi sao?"
Ôn Hi nhắm chặt khớp hàm, cứng cổ không chịu sửa miệng.
Tư Cảnh nhắm mắt lại, nhượng bộ nói, "Tôi biết rồi, em tự mình đi đi."
Nhưng mà, hắn vừa mới xoay người, còn chưa đi ra hai bước góc áo đã bị giữ chặt.
"Anh giúp tôi mượn cái xe lăn đi."
Nhìn lỗ tai hơi hơi phiếm hồng của thiếu niên, Tư Cảnh cười khẽ, "Có phải em chỉ không muốn tiếp xúc với tôi không?"
Đây chẳng qua chỉ là một câu nói đùa, nói xong hắn liền rời khỏi phòng bệnh, nhưng nó lại giống như một viên đá, ném vào mặt hồ tĩnh lặng trong lòng Ôn Hi khơi ra từng vòng gợn sóng.
Được đẩy ra bên ngoài cảm thụ một chút không khí trong lành, Ôn Hi thoải mái nheo lại mắt, không thể không nói, cậu thật sự rất thích khoảng thời gian yên tĩnh này.
Bỗng nhiên, bàn tay đang giữ xe lăn của Ôn Hi bỗng dưng vẫy vẫy "Tôi khát."
Tư Cảnh lấy ra một cái bình giữ ấm, "Chúng ta mang nước theo, độ ấm bây giờ hẳn là vừa vặn."
Ôn Hi khẩn trương cong ngón tay lợi hại hơn, trong giọng nói cũng mang thêm vài phần không tự tin, "Tôi muốn uống nước trái cây, vị quả nho."
Đây là lần đầu tiên cậu đề ra yêu cầu với nam nhân trong suốt mấy ngày qua.
Tư Cảnh không phản ứng lại, chỉ nói: "Tôi đi cho mua cho em."
Sau khi xác nhận Tư Cảnh đã rời đi, Ôn Hi lúc này mới dùng sức đẩy đẩy cái xe lăn, đi đến bên chỗ có tiếng nói chuyện mình vừa mới nghe được ở bên kia.
Tiếng phụ nữ nghị luận sôi nổi truyền vào trong tai cậu.
"Cô không nghe nhầm chứ, chỉ là mấy đứa trẻ con đánh nhau thôi mà có thể nghiêm trọng như vậy sao?"
"Cái gì mà mấy đứa trẻ con chứ chứ, nghe nói đánh đến thiếu chút nữa là hại chết một mạng người rồi, đứa nhỏ nhà Mạc gia là đứa đứng đầu, ngày nào cũng dẫn một đám nhóc hư hỏng bắt nạt bọn trẻ trong trường. Lần này, có thể coi như quả báo."
"Đúng vậy, cũng không biết lần này đắc tội đến ai, còn bị phán là phải ngồi tù hai mươi năm, Mạc Tố sắp phát điên luôn rồi, xin ông xin bà khắp nơi, nhưng mà mọi thứ cũng vô dụng."
"Nghe nói lần này không chỉ có con nhà Mạc gia, ngoài nó ra còn có vài đứa khác......"
Ôn Hi không tiếp tục nghe nữa, đẩy xe lăn về lại chỗ cũ, lúc này Tư Cảnh cũng đã mua nước nho trở về "Uống đi, tôi còn thuận tiện mua thêm ít quả khô cho em, có muốn ăn hay không?"
Ôn Hi muốn nói rồi lại thôi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn trở về nghỉ ngơi."
Tư Cảnh cũng không hỏi nhiều, đẩy người quay trở về.
Hai ngày sau, Ôn Hi đã gần như bình phục cuối cùng cũng được xuất viện.
Mà đang không có nơi ở, Tư Cảnh cũng hợp lý hợp tình chuyển đến sống ở trong nhà thiếu niên.
Tuy rằng hồi trước từng nói chuyện với nhau là đã biết cha mẹ của cậu nhóc đã qua đời, nhưng đến khi hắn thật sự nhìn thấy nơi ở của cậu nhóc, vẫn không khỏi có chút bi thương.
Căn nhà nhỏ gọn gàng chỉnh tề ngăn nắp, tấm ảnh chụp nho nhỏ của ba người chụp chung được đặt ở nơi dễ thấy nhất thấy.
Cậu nhóc của hắn, ở nơi mà hắn không thể nhìn tới, bị bắt phải trưởng thành, buộc phải gồng gánh mọi thứ.
"Nhà ở được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ thế này, thật giỏi quá."
Ôn Hi chỉ yên lặng đi đun nước, "Nhà tương đối nhỏ, anh tùy tiện ngồi đi."
"Em bệnh nặng vừa khỏi mới ra viện, vẫn là nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi." Giọng nói Tư Cảnh rất chậm, lại rất rõ ràng, "Huống chi, ngày mai còn phải tới trường đi học."
"Không dọn dẹp lại chút nữa anh lấy đâu ra chỗ để ngủ?" Ôn Hi hỏi lại.
Trước khi xuất viện, cậu đã nói sẽ cho đối phương đến khách sạn ở, kết quả Tư Cảnh cứ một hai nhất quyết phải ở trong nhà mình, đối đãi với ân nhân cứu mạng cậu cũng không dám nói không, huống chi người ta còn tận tâm tận lực chăm sóc mình nhiều ngày như vậy, cậu cũng không phải cái loại người vong ân phụ nghĩa, không biết tốt xấu, không có cách nào đành phải dẫn người ta về nhà của mình.
"Tôi có thể tự mình dọn dẹp." Tư Cảnh vừa nói vừa đứng lên nhìn cậu cười cười, "Em đi nghỉ ngơi đi, gần một tuần nay không đến trường, chương trình học hẳn là đã mất rất nhiều, chúng ta đi đọc sách đi."
Ôn Hi nhướng mi, tự giễu mở miệng: "Anh đã có thể tra được trường học của tôi chẳng lẽ lại không rõ thành tích của tôi thế nào sao?"
"Thành tích bây giờ không đại biểu được cái gì, hơn nữa, em thật sự cảm thấy bản thân mình là kẻ ngốc giống trong miệng người khác sao?" Tư Cảnh chậm rãi nói, "Chỉ cần nỗ lực, không bao giờ là quá muộn để bắt đầu, thời gian tốt nhất để bắt đầu, luôn luôn là thời điểm này này."
Ôn Hi khịt mũi coi thường đối với nồi canh gà này của hắn, " Đạo đức giả."
Tư Cảnh nhướng cao mi nhìn cậu, hỏi ngược lại: "Vậy còn em, nhóc con ấu trĩ à? Em tự bỏ rơi bản thân khiến em càng ngày càng tệ hơn, cũng mặc kệ không gây tổn hại gì cho kẻ khác dù cho hắn có làm chuyện gì đi nữa."
"Cha mẹ em rời đi, nhưng cuộc sống thuộc về chính em mới vừa khởi bước, cứ ngồi xổm xuống ở góc đường như vậy, em thật sự cam tâm sao?"
Ôn Hi không tranh luận với hắn, chỉ an tĩnh trở về phòng mình.
Rất mau, bên ngoài đã truyền đến tiếng nói lớn của nam nhân, "Trưa nay em muốn ăn cái gì đây!"
Ôn Hi giống như con chim chút bị giật mình, theo bản năng khép sách trước mặt lại, "Gì cũng được!"
Trở về trường học, Ôn Hi nhận thấy thái độ của những người xung quanh mình hình như đã thay đổi, tuy rằng trước đây cũng đa số người làm lơ cậu, nhưng bây giờ dường như bên trong những cái lơ đấy lại có thêm nhiều phần sợ hãi.
"Cuối cùng cậu cũng đến trường rồi, cậu nghỉ học vài ngày, tôi thực sự rất lo lắng cho cậu đó."
Ôn Hi giương mắt nhìn thiếu nữ mỉm cười trước mắt, cuối cùng cũng đáp lạ, "Tuy rằng lời này tôi đã nói qua rất nhiều làn, nhưng bây giờ tôi vẫn lặp lại một lần nữa, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng, cậu đã làm cho tôi dính phải nhiều chuyện phiền phức, tôi hy vọng cậu đừng đến tìm tôi nữa, cảm ơn."
"Ôn Hi, cậu đang trách tôi sao?" Lâm Tuyết lã chã sắp khóc, đáy mắt ầng ậc nước mắt.
Ôn Hi lại nhìn như không thấy, lắc lắc đầu, "Không, tôi chỉ là không thích cậu, thậm chí còn rất chán ghét cậu, hy vọng cậu tranh xa tôi ra một chút."
Lời cũng đã nói đến mức này, nước mắt trong mắt Lâm Tuyết liền chảy xuống, cô nàng xinh đẹp chưa từng bị đối xử như thế này bao giờ, trực tiếp quay đầu rồi chạy đi.
Ôn Hi thậm chí còn không thèm để ý đến sự rời đi của cô ta, chỉ yên lặng ngồi ở chỗ của mình lấy một cuốn sách ra xem.
Nhưng mà chỉ lật được hai trang, suy nghĩ của cậu lại không tự giác mà phiêu xa.
Không biết, Tư Cảnh bây giờ đang làm gì nhỉ.
Ngoại trừ việc có thêm Tư Cảnh lúc tan học mỗi ngày, cuộc sống dường như đã trở lại như trước.
Nhưng cũng chính những ngày này, ngược lại làm Ôn Hi mỗi ngày đều mong chờ được đến lúc tan học.
Trong cuộc sống học tập tẻ nhạt này, chàng trai ở dưới tàng cây, là cảnh sắc đẹp nhất trong mắt cậu.
"Hôm nay rất vui vẻ sao?"
Ôn Hi gật gật đầu.
Chuẩn xác mà nói, mấy ngày nay ngày nào cậu cũng rất vui vẻ.
Tư Cảnh rất hiểu cậu, và cũng rất nuông chiều cậu, dường như cậu bỗng chốc trở về những thời gian hạnh phúc của một đứa trẻ vậy.
"Dù không phải dịp gì cả, nhưng tôi có cái này muốn tặng cho em." Nói xong Tư Cảnh liền đưa qua một cái hộp.
"Quà?" Ôn Hi hoang mang cầm lấy, mở ra nhìn thấy càng mơ hồ hơn, "Vì sao lại đưa bút máy cho tôi?"
Cây bút màu bạc toàn thân thon dài, sáng bóng ánh lạnh, không có gì trang trí gì thêm, nhưng nhìn kỹ là có thể nhận thấy ở nắp bút có khắc một đóa hoa.
Tuy rằng nói ra điều này không thích hợp, nhưng Ôn Hi cảm thấy cây bút này vô cùng vô cùng đẹp.
Bất quá đẹp chỉ là đẹp, suy cho cùng nó cũng chỉ là một cây bút.
"Đốc thúc em học tập chăm chỉ."
Ôn Hi: "......"
Tư Cảnh cười nhéo mặt cậu một phen, "Chọc em thôi, tôi chỉ là nhìn thấy cây bút này rất đẹp, cảm thấy rất hợp với em."
Trong mắt Ôn Hi tràn đầy cảm xúc, hai tay ôm chặt cái hộp, bảo vệ nó ở trong lòng, "Cảm ơn."
"Chúng ta đi tới chợ ở con phố bên cạnh xem, tôi muốn ăn vài thứ."
Đối với đề nghị của Ôn Hi, Tư Cảnh đương nhiên là sẽ không cự tuyệt, "Được thôi."
Nhưng đến cuối cùng hắn mới hiểu được, cậu nhóc nói rằng muốn ăn, bất quá chỉ là muốn nấu cho mình một bũa cơm thôi.
Nhìn phiên bản thu nhỏ của người mình yêu ở trong phòng bếp bận rộn, hắn không khỏi thấp giọng cười cười, đúng là đáng yêu quá mà.
Ôn Hi dần dần quen với việc trong sinh hoạt hằng ngày của mình có thêm một người như vậy, hắn nói chuyện dễ nghe, cử chỉ ưu nhã, cho cậu sự bao dung và chiều chuộng vô hạn, như thể hắn là một nhân vật hoàn hảo được tạo ra trong mấy kiểu game.
Cậu nhóc mặc kệ bản thân bị đối phương hấp dẫn, hơn nữa còn hết lần này tới lần khác tự an ủi chính mình, đối mặt với người như Tư Cảnh, không động tâm mới là không bình thường.
Thời tiết dần dần ấm lên, trong một kỳ nghỉ hiếm hoi, Ôn Hi được Tư Cảnh đưa đến công viên đi dạo, mỹ danh gọi là đưa đi chơi.
Ngồi ở trên cỏ, Ôn Hi đột nhiên móc ra từ trong túi một thứ gì đó, "Cái này tặng cho anh."
Tư Cảnh hỏi: "Đây là cái gì?"
Ôn Hi giải thích, "Là cô giáo thủ công dạy ngày ngày hôm qua, là kết bình an." Thấy đối phương không tiếp lời chỉ đứng ở chỗ đó cười cười, cậu cắn cắn môi, thấy thế liền thu tay lại "Anh cười cái gì, có phải cảm thấy có hơi xấu, còn quá đơn giản đúng không."
Kỳ thật trước khi tặng, trong lòng Ôn Hi cũng đã có một trận thấp thỏm trong lòng, chính cậu cũng cảm thấy món quá này thật sự là lấy ra có chút mất hứng, nhưng bây giờ cậu không có cách nào tặng cho đối phương món quà tốt hơn được, hơn nữa thứ này ngụ ý thật sự rất hay, cậu hy vọng nam nhân có thể sống một cuộc đời bình an.
Tư Cảnh vội vàng duỗi tay nắm lấy tay cậu, đặt cái kết bình an trong lòng bàn tay mình, "Không phải, tôi chỉ là thấy rất vui vẻ, tôi không ngờ thế mà lại có thể nhận được món quà từ em, cảm ơn, tôi sẽ nâng niu trân quý nó."
Ôn Hi sờ sờ cái mũi, khóe miệng cao cao giơ lên, có chút ngượng ngùng, tùy tiện tìm một lý do chạy ra ngoài.
Tư Cảnh nhìn bóng dáng cậu, rồi lại nhìn cái kết bình an trên tay mình, nhịn không được bật cười.
Chợt, hắn cảm giác thấy có thứ gì đó rất khác lạ.
Sự khác thường này, hắn hồi trước cũng đã từng cảm thụ qua, đó là lúc đi vào thế giới này.
Cho nên, hắn bây giờ phải quay về sao?
Không biết vì sao, lúc trong lòng xẹt qua cái ý niệm này, hắn lại có chút khổ sở.
Hắn biết, Ôn Hi này, cùng với Ôn Hi mà hắn yêu, là một người, nếu có thể, hắn cũng không muốn cứ như vậy mà rời đi.
Bảo bối của hắn, không có hắn làm bạn, tự mình lớn lên, rồi mới đến gặp mình, sẽ cô đơn tịch mịch biết bao.
Nhưng hắn cũng biết, bản thân không thể ở lại, giống như việc hắn không biết bản thân bằng cách nào mà đến được đây.
Thiếu niên đang ở bên cạnh đan vòng rơm, trên mặt tràn đầy sự hớn hở vui vẻ, nhìn về phía mình trong mắt tràn đầy những tia sáng lấp lánh.
Hắn ôn nhu sờ sờ mặt cậu, "Tôi phải đi."
Ôn Hi còn chưa kịp phản ứng lại, động tác trên tay đã ngừng lại, "Cậu phải đi chỗ nào chứ?"
"Tôi phải đi về."
"Trở về?" Ôn Hi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, rũ tay xuống, chậm rãi phát ra một tiếng từ trong cổ họng, "Ồ."
Đến lúc này cậu mới chợt nhận ra, bản thân với nam nhân cũng chỉ mới tình cờ gặp được nhau, đối phương đã có người hắn thích, và người đó đang chờ hắn quay về.
Rõ ràng này tất cả những điều đó cậu đã sớm biết, nhưng trong lòng cậu bây giờ vẫn như bị chanh bọc lấy, sự chua xót suýt chút nữa khiến cậu rơi lệ.
Tư Cảnh xoa xoa đầu của cậu, "Tôi không còn ở đây nữa em phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, đừng để bị ức hiếp, biết không?"
Ôn Hi ngốc ngốc gật đầu, "Ừm."
"Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đột nhiên như vậy trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, em chỉ cần biết rằng, tôi hy vọng em khỏe mạnh vui vẻ." Tư Cảnh đứng lên, phun ra một hơi, trong ánh mắt còn chưa buông bỏ được nhìn người yêu tuổi nhỏ của mình, "Hẹn gặp lại."
Ôn Hi chung quy vẫn là không nhịn được, ước chừng đã lấy hết dũng khí của mình vươn tay giữ chặt hắn, ngẩng đầu trong mắt tràn đầy chờ mong, "Còn gặp lại sao?"
Về bên cạnh chính chủ, bản thân mình chỉ là một thế thân có vài phần tương tự, liệu có cần thiết để xuất hiện nữa không?
"Sẽ, tôi bảo đảm." Ánh mắt Tư Cảnh phức tạp, thanh âm lại vô cùng kiên định.
Nhưng những lời hắn nói cũng không thể khiến thiếu niên buông tay ra, ngược lại bị đối phương nắm càng chặt hơn.
Tư Cảnh ôn nhu lại hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Làn gió nhẹ thổi qua, dường như ngay cả bầu không khí cũng trở nên chậm rãi.
Si Jing lặng lẽ đợi cậu bé.
"Tôi biết anh đã có người anh yêu, biết anh ta mọi thứ đều tốt, biết tôi chỉ là có vài phần giống anh ta nên mới được đến anh thiên vị, nhưng, tôi còn muốn với anh,..."
Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, biểu tình bình tĩnh, nhưng đôi mắt đỏ hoe lại tràn đầy nghiêm túc kiên định, "Em thích anh, hiện tại, tương lai, vĩnh viễn vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi, thích anh, thích nhất anh! Khi em trưởng thành, khi em trở thành một người xứng với anh, em, em nhất định sẽ đi tìm anh!"
Trong nháy mắt này, cậu nhóc trước mắt như trùng khít với Ôn Hi mà hắn biết rõ.
Tư Cảnh không biết nên hình dung tâm tình của mình bây giờ như thế nào, hắn gật gật đầu, tinh tế vuốt ve gương mặt cậu nhóc, "Được."
Ôn Hi sửng sốt.
Cậu vốn tưởng rằng mình sẽ trực tiếp bị cự tuyệt, sẽ bị nói là đừng tới tìm tôi, chính cậu chẳng thể ngờ được, sẽ nhận cái đáp án này.
"Em, em không phải muốn phá hư cảm tình của anh, cũng không phải muốn làm cái gì cả, em, em chính là,..."
"Anh biết." Tư Cảnh kéo cậu nhóc ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng nói nhỏ, "Lần gặp gỡ tiếp theo, anh sẽ vẫn, vẫn luôn chờ đợi."
Những giọt nước mắt đong đầy trên khuôn mắt hồi lâu cuối cùng cũng lăn xuống đầm đìa, rơi vào trên ngực nam nhân, Ôn Hi cười gật gật đầu, muốn nói cái gì lại nói không nên lời, chỉ có thể gắt gao nắm chặt quần áo nam nhân.
Tư Cảnh mở mắt ra, giây tiếp theo đã bị ánh mặt trời chói sáng buộc phải nhắm hai mắt lại.
Tiếng gió nhẹ thoảng qua bên tai, chóp mũi là mùi bạc hà quen thuộc.
Bản thân mình đã trở lại rồi sao?
Hắn lại mở mắt ra lần nữa, quả nhiên, bản thân đang ở trong căn nhà gác mái của mình, xung quanh là những đồ đạc quen thuộc.
Hắn cầm lấy chậu cây bạc hà trước mặt lên, không tự giác nhắm đôi mắt lại, bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Hắn kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy Ôn Hi hốc mắt đỏ bừng đứng ở cách đó không xa.
"Tiểu Hi, anh"
Lời hắn nói còn chưa xong, đã bị đối phương đột nhiên xông tới ôm lấy, "Tìm được anh rồi."
Tư Cảnh sửng sốt, đôi mắt ôn nhu xuống hẳn, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng thiếu niên, "Ừ."
Trên thế giới này, có một thứ còn đẹp hơn sự tương ngộ, đó chính là cửu biệt trùng phùng.
*đẹp hơn sự gặp gỡ nhau, đó chính là đoàn tụ sau một thời gian xa cách.
Mà Ôn Hi tuy rằng bụng đầy hoang mang, nhưng sự mọi mệt trên cơ thể chung quy vẫn đến như thủy triều, cậu không thể ngăn cản được mí mắt nặng nề đang dần nhíu lại chìm vào giấc ngủ.
Còn Tư Cảnh vẫn ngồi ở một bên, giữ bàn tay mình đặt lên tay cậu nhóc cách một lớp chăn, khẽ cau mày trầm tư suy nghĩ.
Ôn Hi ngủ giấc này rất sâu, lúc mở mắt ra bầu trời vẫn đen kịt như cũ, làm cậu sinh ra một loại ảo giác rằng bản thân chưa hề ngủ.
"Không cần phải nhìn, em đã ngủ mười mấy giờ rồi, bây giờ đã là ngày hôm sau rồi."
Nghe được thanh âm Ôn Hi rũ mắt xuống, không nói gì.
"Tôi làm cơm, em ăn một chút đi, thân thể em bây giờ không thích hợp ăn đồ quá nhiều dầu mỡ."
"Tôi không đói bụng." Tuy nhiên, những câu nói của Ôn Hi vừa thốt ra, dưới bụng liền vang lên một trận tiếng ọc ọc, cậu lập tức ngượng ngùng đỏ bừng mặt.
Nhưng Tư Cảnh lại coi như cái gì cũng chưa nghe được, nhanh chóng dọn cơm ra, "Không đói bụng cũng ăn một chút đi, bằng không thân thể mà không hồi phục là em phải ngồi ngốc ở bệnh viện mãi cho mà xem."
"Tôi có thể về nhà."
"Dầm mưa về rồi lại té xỉu ở bên đường sao?"
Rõ ràng đó không tính là một câu trả lời đanh thép, nhưng nó lại giống như một mũi kim, hung hăng đâm vào trái tim Ôn Hi, cậu cắn cắn môi, vô lực mở miệng phản bác.
"Ăn đi." Tư Cảnh đưa cái muỗng qua, "Hay là, em muốn tôi đút cho em?"
Mùi hương của đồ ăn câu dẫn làm Ôn Hi không tự giác nuốt nuốt nước miếng, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích chút nào.
"Em không thích ăn sao?"
Đương nhiên không phải, hoàn toàn ngược lại ấy, mỗi món ăn trước mặt đều là món mà cậu thích.
Người nam nhân này, gần như hoàn mỹ đúng kiểu mình thích.
Ôn Hi đối với người này nghi hoặc càng nhiều hơn.
"Đừng nghi ngờ tôi có ý đồ gì với em, tuy rằng em lớn lên đúng là rất đẹp, chẳng qua, tôi có người mình thích rồi," Tư Cảnh trong lòng biết cái này có thể giảm bớt cảnh giác của Tiểu Ôn Hi, đơn giản nói thẳng sự thật, "Em ấy trong lòng tôi là người rất hoàn mỹ, người khác cũng không sánh bằng một cọng tóc của em ấy, tôi thuận tay cứu em bất quá cũng bởi vì em có vài phần giống em ấy thôi."
Hắn nói lời này cũng không hề coi là nói dối, người trước mặt này, chính là phiên bản thu nhỏ lại của người yêu mình, đương nhiên là có vài phần giống nhau rồi.
Ôn Hi cảm nhận được sự dịu dàng của nam nhân lúc nói những lời này, cũng chú ý đến ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, thấp giọng hỏi: "Cậu ấy, không còn nữa sao?"
Tư Cảnh xoa nhẹ mái tóc của thiếu niên, "Nói cái gì vậy, tôi chăm sóc em ấy rất tốt, tôi rất mau sẽ trở về ở cùng với em ấy thôi." Chỉ là hắn không rõ ràng, bản thân mình còn ở cái chỗ này bao lâu nữa.
Nếu nói đây là mộng, thì nó cũng quá chân thật rồi.
Nhưng nếu không phải mộng, đây chẳng lẽ là một thế giới khác? Ôn Hi đã từng ở thế giới này sao? Hắn thật sự không dám đi nghĩ lại nữa.
Ôn Hi không hỏi nữa, trực tiếp cầm lấy muỗng từng chút từng chút ăn hết đồ ăn trước mặt.
Tư Cảnh nhìn động tác của cậu, đôi mắt bất giác giác dịu đi, bàn tay không tự chủ vươn ra, nhẹ nhàng xoa xoa mặt thiếu niên.
Đột nhiên bị chạm tới, Ôn Hi giật mình, phản xạ có điều kiện dừng động tác, giương mắt lên nhìn, lại vừa lúc đụng phải ánh mắt trìu mến của nam nhân.
Đây là đang coi mình trở thành cái người mà anh ta thích kia sao?
Trong đầu chỉ nghĩ cái này một giây lát cậu đã không muốn nghĩ tới nữa, dù sao, người này đã cứu mình, cho dù có coi chính mình trở thành một người khác nữa cũng không thành vấn đề.
Cậu không thèm để ý tiếp tục ăn, cho đến khi cạn sạch sẽ hết cháo bên trong rồi mới buông cái muỗng.
"Ăn no rồi sao?"
Ôn Hi gật gật đầu.
Giây tiếp theo, cái trán cậu bị che lại, tròng mắt cậu theo bản năng trợn lên.
"Ừm, đã không còn sốt nữa, sắc mặt thoạt nhìn cũng tốt hơn một chút, có còn khó chịu chỗ nào không?"
Ôn Hi nhanh chóng chớp chớp mắt, "Không, không chỗ nào khó chịu cả."
Tư Cảnh cười cười, "Tôi biết em rất muốn xuất viện, nhưng trên người của em ngoại thương thật sự rất nhiều, cho nên tôi hy vọng em có thể ở bệnh viên thêm hai ngày nữa, được không?"
Nhìn gương mặt tươi cười tuấn mỹ của nam nhân, và giọng nói dễ nghe dịu dàng của hắn, Ôn Hi gật gật đầu, "Sao cũng được."
Một câu sao cũng được đó, Ôn Hi liền ngây người ở bệnh viện thêm ba ngày này.
Ba ngày này, Ôn Hi lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí không cần cậu nói nhiều thêm một câu, người này đã có thể chuẩn xác phán đoán ra rằng cậu muốn uống nước hay là muốn ăn táo.
Một ngày ba bữa, mỗi bữa mỗi khác, mỗi món ăn phải nói là quả thực không thể hợp với khẩu vị của cậu hơn, cá nấu sẽ không có một cọng xương, thịt cũng mềm ăn không hề ngán, cải bẻ xanh chỉ nấu phàn lõi mềm.
Cái này e là chỉ không bằng cuộc sống của hoàng đế mà thôi.
Ba ngày này cậu đã cảm thán mấy lần, nhưng nhìn bộ dáng thành thạo cùng với nụ cười nhàn nhạt vẫn luôn treo trên mặt của thanh niên, trong lòng cậu lại sinh ra chút cảm xúc khác thường.
"Có muốn đi ra ngoài một chút không?"
Không phản ứng lại, Ôn Hi khịt mũi một tiếng.
Tư Cảnh chỉ chỉ bên ngoài, "Thời tiết hôm nay rất tốt, tôi có thể đưa em ra ngoài đi dạo một chút, hay là tôi lấy cho em cái xe lăn, đẩy em đi cũng được."
Cơn mưa liên tục cuối cùng cũng ngừng, bầu trời bên ngoài hôm nay trong xanh và sạch sẽ, ánh mặt trời chiếu xuống ấm áp khắp nơi.
Tròng mắt Ôn Hi xoay chuyển, "Tôi có thể tự mình đi."
"Em không thể."
Đây là lần đầu tiên sau bao ngày, nam nhân cự tuyệt lời mình nói.
Ôn Hi cúi đầu, cố chấp nói: "Tôi có thể."
Tư Cảnh nhìn thiếu niên thật lâu, sau đó mới than ra một hơi, "Ôn Hi, thương thế của chính em không có ai rõ ràng hơn em đâu, em thật sự có thể tự mình đi sao?"
Ôn Hi nhắm chặt khớp hàm, cứng cổ không chịu sửa miệng.
Tư Cảnh nhắm mắt lại, nhượng bộ nói, "Tôi biết rồi, em tự mình đi đi."
Nhưng mà, hắn vừa mới xoay người, còn chưa đi ra hai bước góc áo đã bị giữ chặt.
"Anh giúp tôi mượn cái xe lăn đi."
Nhìn lỗ tai hơi hơi phiếm hồng của thiếu niên, Tư Cảnh cười khẽ, "Có phải em chỉ không muốn tiếp xúc với tôi không?"
Đây chẳng qua chỉ là một câu nói đùa, nói xong hắn liền rời khỏi phòng bệnh, nhưng nó lại giống như một viên đá, ném vào mặt hồ tĩnh lặng trong lòng Ôn Hi khơi ra từng vòng gợn sóng.
Được đẩy ra bên ngoài cảm thụ một chút không khí trong lành, Ôn Hi thoải mái nheo lại mắt, không thể không nói, cậu thật sự rất thích khoảng thời gian yên tĩnh này.
Bỗng nhiên, bàn tay đang giữ xe lăn của Ôn Hi bỗng dưng vẫy vẫy "Tôi khát."
Tư Cảnh lấy ra một cái bình giữ ấm, "Chúng ta mang nước theo, độ ấm bây giờ hẳn là vừa vặn."
Ôn Hi khẩn trương cong ngón tay lợi hại hơn, trong giọng nói cũng mang thêm vài phần không tự tin, "Tôi muốn uống nước trái cây, vị quả nho."
Đây là lần đầu tiên cậu đề ra yêu cầu với nam nhân trong suốt mấy ngày qua.
Tư Cảnh không phản ứng lại, chỉ nói: "Tôi đi cho mua cho em."
Sau khi xác nhận Tư Cảnh đã rời đi, Ôn Hi lúc này mới dùng sức đẩy đẩy cái xe lăn, đi đến bên chỗ có tiếng nói chuyện mình vừa mới nghe được ở bên kia.
Tiếng phụ nữ nghị luận sôi nổi truyền vào trong tai cậu.
"Cô không nghe nhầm chứ, chỉ là mấy đứa trẻ con đánh nhau thôi mà có thể nghiêm trọng như vậy sao?"
"Cái gì mà mấy đứa trẻ con chứ chứ, nghe nói đánh đến thiếu chút nữa là hại chết một mạng người rồi, đứa nhỏ nhà Mạc gia là đứa đứng đầu, ngày nào cũng dẫn một đám nhóc hư hỏng bắt nạt bọn trẻ trong trường. Lần này, có thể coi như quả báo."
"Đúng vậy, cũng không biết lần này đắc tội đến ai, còn bị phán là phải ngồi tù hai mươi năm, Mạc Tố sắp phát điên luôn rồi, xin ông xin bà khắp nơi, nhưng mà mọi thứ cũng vô dụng."
"Nghe nói lần này không chỉ có con nhà Mạc gia, ngoài nó ra còn có vài đứa khác......"
Ôn Hi không tiếp tục nghe nữa, đẩy xe lăn về lại chỗ cũ, lúc này Tư Cảnh cũng đã mua nước nho trở về "Uống đi, tôi còn thuận tiện mua thêm ít quả khô cho em, có muốn ăn hay không?"
Ôn Hi muốn nói rồi lại thôi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn trở về nghỉ ngơi."
Tư Cảnh cũng không hỏi nhiều, đẩy người quay trở về.
Hai ngày sau, Ôn Hi đã gần như bình phục cuối cùng cũng được xuất viện.
Mà đang không có nơi ở, Tư Cảnh cũng hợp lý hợp tình chuyển đến sống ở trong nhà thiếu niên.
Tuy rằng hồi trước từng nói chuyện với nhau là đã biết cha mẹ của cậu nhóc đã qua đời, nhưng đến khi hắn thật sự nhìn thấy nơi ở của cậu nhóc, vẫn không khỏi có chút bi thương.
Căn nhà nhỏ gọn gàng chỉnh tề ngăn nắp, tấm ảnh chụp nho nhỏ của ba người chụp chung được đặt ở nơi dễ thấy nhất thấy.
Cậu nhóc của hắn, ở nơi mà hắn không thể nhìn tới, bị bắt phải trưởng thành, buộc phải gồng gánh mọi thứ.
"Nhà ở được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ thế này, thật giỏi quá."
Ôn Hi chỉ yên lặng đi đun nước, "Nhà tương đối nhỏ, anh tùy tiện ngồi đi."
"Em bệnh nặng vừa khỏi mới ra viện, vẫn là nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi." Giọng nói Tư Cảnh rất chậm, lại rất rõ ràng, "Huống chi, ngày mai còn phải tới trường đi học."
"Không dọn dẹp lại chút nữa anh lấy đâu ra chỗ để ngủ?" Ôn Hi hỏi lại.
Trước khi xuất viện, cậu đã nói sẽ cho đối phương đến khách sạn ở, kết quả Tư Cảnh cứ một hai nhất quyết phải ở trong nhà mình, đối đãi với ân nhân cứu mạng cậu cũng không dám nói không, huống chi người ta còn tận tâm tận lực chăm sóc mình nhiều ngày như vậy, cậu cũng không phải cái loại người vong ân phụ nghĩa, không biết tốt xấu, không có cách nào đành phải dẫn người ta về nhà của mình.
"Tôi có thể tự mình dọn dẹp." Tư Cảnh vừa nói vừa đứng lên nhìn cậu cười cười, "Em đi nghỉ ngơi đi, gần một tuần nay không đến trường, chương trình học hẳn là đã mất rất nhiều, chúng ta đi đọc sách đi."
Ôn Hi nhướng mi, tự giễu mở miệng: "Anh đã có thể tra được trường học của tôi chẳng lẽ lại không rõ thành tích của tôi thế nào sao?"
"Thành tích bây giờ không đại biểu được cái gì, hơn nữa, em thật sự cảm thấy bản thân mình là kẻ ngốc giống trong miệng người khác sao?" Tư Cảnh chậm rãi nói, "Chỉ cần nỗ lực, không bao giờ là quá muộn để bắt đầu, thời gian tốt nhất để bắt đầu, luôn luôn là thời điểm này này."
Ôn Hi khịt mũi coi thường đối với nồi canh gà này của hắn, " Đạo đức giả."
Tư Cảnh nhướng cao mi nhìn cậu, hỏi ngược lại: "Vậy còn em, nhóc con ấu trĩ à? Em tự bỏ rơi bản thân khiến em càng ngày càng tệ hơn, cũng mặc kệ không gây tổn hại gì cho kẻ khác dù cho hắn có làm chuyện gì đi nữa."
"Cha mẹ em rời đi, nhưng cuộc sống thuộc về chính em mới vừa khởi bước, cứ ngồi xổm xuống ở góc đường như vậy, em thật sự cam tâm sao?"
Ôn Hi không tranh luận với hắn, chỉ an tĩnh trở về phòng mình.
Rất mau, bên ngoài đã truyền đến tiếng nói lớn của nam nhân, "Trưa nay em muốn ăn cái gì đây!"
Ôn Hi giống như con chim chút bị giật mình, theo bản năng khép sách trước mặt lại, "Gì cũng được!"
Trở về trường học, Ôn Hi nhận thấy thái độ của những người xung quanh mình hình như đã thay đổi, tuy rằng trước đây cũng đa số người làm lơ cậu, nhưng bây giờ dường như bên trong những cái lơ đấy lại có thêm nhiều phần sợ hãi.
"Cuối cùng cậu cũng đến trường rồi, cậu nghỉ học vài ngày, tôi thực sự rất lo lắng cho cậu đó."
Ôn Hi giương mắt nhìn thiếu nữ mỉm cười trước mắt, cuối cùng cũng đáp lạ, "Tuy rằng lời này tôi đã nói qua rất nhiều làn, nhưng bây giờ tôi vẫn lặp lại một lần nữa, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng, cậu đã làm cho tôi dính phải nhiều chuyện phiền phức, tôi hy vọng cậu đừng đến tìm tôi nữa, cảm ơn."
"Ôn Hi, cậu đang trách tôi sao?" Lâm Tuyết lã chã sắp khóc, đáy mắt ầng ậc nước mắt.
Ôn Hi lại nhìn như không thấy, lắc lắc đầu, "Không, tôi chỉ là không thích cậu, thậm chí còn rất chán ghét cậu, hy vọng cậu tranh xa tôi ra một chút."
Lời cũng đã nói đến mức này, nước mắt trong mắt Lâm Tuyết liền chảy xuống, cô nàng xinh đẹp chưa từng bị đối xử như thế này bao giờ, trực tiếp quay đầu rồi chạy đi.
Ôn Hi thậm chí còn không thèm để ý đến sự rời đi của cô ta, chỉ yên lặng ngồi ở chỗ của mình lấy một cuốn sách ra xem.
Nhưng mà chỉ lật được hai trang, suy nghĩ của cậu lại không tự giác mà phiêu xa.
Không biết, Tư Cảnh bây giờ đang làm gì nhỉ.
Ngoại trừ việc có thêm Tư Cảnh lúc tan học mỗi ngày, cuộc sống dường như đã trở lại như trước.
Nhưng cũng chính những ngày này, ngược lại làm Ôn Hi mỗi ngày đều mong chờ được đến lúc tan học.
Trong cuộc sống học tập tẻ nhạt này, chàng trai ở dưới tàng cây, là cảnh sắc đẹp nhất trong mắt cậu.
"Hôm nay rất vui vẻ sao?"
Ôn Hi gật gật đầu.
Chuẩn xác mà nói, mấy ngày nay ngày nào cậu cũng rất vui vẻ.
Tư Cảnh rất hiểu cậu, và cũng rất nuông chiều cậu, dường như cậu bỗng chốc trở về những thời gian hạnh phúc của một đứa trẻ vậy.
"Dù không phải dịp gì cả, nhưng tôi có cái này muốn tặng cho em." Nói xong Tư Cảnh liền đưa qua một cái hộp.
"Quà?" Ôn Hi hoang mang cầm lấy, mở ra nhìn thấy càng mơ hồ hơn, "Vì sao lại đưa bút máy cho tôi?"
Cây bút màu bạc toàn thân thon dài, sáng bóng ánh lạnh, không có gì trang trí gì thêm, nhưng nhìn kỹ là có thể nhận thấy ở nắp bút có khắc một đóa hoa.
Tuy rằng nói ra điều này không thích hợp, nhưng Ôn Hi cảm thấy cây bút này vô cùng vô cùng đẹp.
Bất quá đẹp chỉ là đẹp, suy cho cùng nó cũng chỉ là một cây bút.
"Đốc thúc em học tập chăm chỉ."
Ôn Hi: "......"
Tư Cảnh cười nhéo mặt cậu một phen, "Chọc em thôi, tôi chỉ là nhìn thấy cây bút này rất đẹp, cảm thấy rất hợp với em."
Trong mắt Ôn Hi tràn đầy cảm xúc, hai tay ôm chặt cái hộp, bảo vệ nó ở trong lòng, "Cảm ơn."
"Chúng ta đi tới chợ ở con phố bên cạnh xem, tôi muốn ăn vài thứ."
Đối với đề nghị của Ôn Hi, Tư Cảnh đương nhiên là sẽ không cự tuyệt, "Được thôi."
Nhưng đến cuối cùng hắn mới hiểu được, cậu nhóc nói rằng muốn ăn, bất quá chỉ là muốn nấu cho mình một bũa cơm thôi.
Nhìn phiên bản thu nhỏ của người mình yêu ở trong phòng bếp bận rộn, hắn không khỏi thấp giọng cười cười, đúng là đáng yêu quá mà.
Ôn Hi dần dần quen với việc trong sinh hoạt hằng ngày của mình có thêm một người như vậy, hắn nói chuyện dễ nghe, cử chỉ ưu nhã, cho cậu sự bao dung và chiều chuộng vô hạn, như thể hắn là một nhân vật hoàn hảo được tạo ra trong mấy kiểu game.
Cậu nhóc mặc kệ bản thân bị đối phương hấp dẫn, hơn nữa còn hết lần này tới lần khác tự an ủi chính mình, đối mặt với người như Tư Cảnh, không động tâm mới là không bình thường.
Thời tiết dần dần ấm lên, trong một kỳ nghỉ hiếm hoi, Ôn Hi được Tư Cảnh đưa đến công viên đi dạo, mỹ danh gọi là đưa đi chơi.
Ngồi ở trên cỏ, Ôn Hi đột nhiên móc ra từ trong túi một thứ gì đó, "Cái này tặng cho anh."
Tư Cảnh hỏi: "Đây là cái gì?"
Ôn Hi giải thích, "Là cô giáo thủ công dạy ngày ngày hôm qua, là kết bình an." Thấy đối phương không tiếp lời chỉ đứng ở chỗ đó cười cười, cậu cắn cắn môi, thấy thế liền thu tay lại "Anh cười cái gì, có phải cảm thấy có hơi xấu, còn quá đơn giản đúng không."
Kỳ thật trước khi tặng, trong lòng Ôn Hi cũng đã có một trận thấp thỏm trong lòng, chính cậu cũng cảm thấy món quá này thật sự là lấy ra có chút mất hứng, nhưng bây giờ cậu không có cách nào tặng cho đối phương món quà tốt hơn được, hơn nữa thứ này ngụ ý thật sự rất hay, cậu hy vọng nam nhân có thể sống một cuộc đời bình an.
Tư Cảnh vội vàng duỗi tay nắm lấy tay cậu, đặt cái kết bình an trong lòng bàn tay mình, "Không phải, tôi chỉ là thấy rất vui vẻ, tôi không ngờ thế mà lại có thể nhận được món quà từ em, cảm ơn, tôi sẽ nâng niu trân quý nó."
Ôn Hi sờ sờ cái mũi, khóe miệng cao cao giơ lên, có chút ngượng ngùng, tùy tiện tìm một lý do chạy ra ngoài.
Tư Cảnh nhìn bóng dáng cậu, rồi lại nhìn cái kết bình an trên tay mình, nhịn không được bật cười.
Chợt, hắn cảm giác thấy có thứ gì đó rất khác lạ.
Sự khác thường này, hắn hồi trước cũng đã từng cảm thụ qua, đó là lúc đi vào thế giới này.
Cho nên, hắn bây giờ phải quay về sao?
Không biết vì sao, lúc trong lòng xẹt qua cái ý niệm này, hắn lại có chút khổ sở.
Hắn biết, Ôn Hi này, cùng với Ôn Hi mà hắn yêu, là một người, nếu có thể, hắn cũng không muốn cứ như vậy mà rời đi.
Bảo bối của hắn, không có hắn làm bạn, tự mình lớn lên, rồi mới đến gặp mình, sẽ cô đơn tịch mịch biết bao.
Nhưng hắn cũng biết, bản thân không thể ở lại, giống như việc hắn không biết bản thân bằng cách nào mà đến được đây.
Thiếu niên đang ở bên cạnh đan vòng rơm, trên mặt tràn đầy sự hớn hở vui vẻ, nhìn về phía mình trong mắt tràn đầy những tia sáng lấp lánh.
Hắn ôn nhu sờ sờ mặt cậu, "Tôi phải đi."
Ôn Hi còn chưa kịp phản ứng lại, động tác trên tay đã ngừng lại, "Cậu phải đi chỗ nào chứ?"
"Tôi phải đi về."
"Trở về?" Ôn Hi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, rũ tay xuống, chậm rãi phát ra một tiếng từ trong cổ họng, "Ồ."
Đến lúc này cậu mới chợt nhận ra, bản thân với nam nhân cũng chỉ mới tình cờ gặp được nhau, đối phương đã có người hắn thích, và người đó đang chờ hắn quay về.
Rõ ràng này tất cả những điều đó cậu đã sớm biết, nhưng trong lòng cậu bây giờ vẫn như bị chanh bọc lấy, sự chua xót suýt chút nữa khiến cậu rơi lệ.
Tư Cảnh xoa xoa đầu của cậu, "Tôi không còn ở đây nữa em phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, đừng để bị ức hiếp, biết không?"
Ôn Hi ngốc ngốc gật đầu, "Ừm."
"Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đột nhiên như vậy trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, em chỉ cần biết rằng, tôi hy vọng em khỏe mạnh vui vẻ." Tư Cảnh đứng lên, phun ra một hơi, trong ánh mắt còn chưa buông bỏ được nhìn người yêu tuổi nhỏ của mình, "Hẹn gặp lại."
Ôn Hi chung quy vẫn là không nhịn được, ước chừng đã lấy hết dũng khí của mình vươn tay giữ chặt hắn, ngẩng đầu trong mắt tràn đầy chờ mong, "Còn gặp lại sao?"
Về bên cạnh chính chủ, bản thân mình chỉ là một thế thân có vài phần tương tự, liệu có cần thiết để xuất hiện nữa không?
"Sẽ, tôi bảo đảm." Ánh mắt Tư Cảnh phức tạp, thanh âm lại vô cùng kiên định.
Nhưng những lời hắn nói cũng không thể khiến thiếu niên buông tay ra, ngược lại bị đối phương nắm càng chặt hơn.
Tư Cảnh ôn nhu lại hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Làn gió nhẹ thổi qua, dường như ngay cả bầu không khí cũng trở nên chậm rãi.
Si Jing lặng lẽ đợi cậu bé.
"Tôi biết anh đã có người anh yêu, biết anh ta mọi thứ đều tốt, biết tôi chỉ là có vài phần giống anh ta nên mới được đến anh thiên vị, nhưng, tôi còn muốn với anh,..."
Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, biểu tình bình tĩnh, nhưng đôi mắt đỏ hoe lại tràn đầy nghiêm túc kiên định, "Em thích anh, hiện tại, tương lai, vĩnh viễn vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi, thích anh, thích nhất anh! Khi em trưởng thành, khi em trở thành một người xứng với anh, em, em nhất định sẽ đi tìm anh!"
Trong nháy mắt này, cậu nhóc trước mắt như trùng khít với Ôn Hi mà hắn biết rõ.
Tư Cảnh không biết nên hình dung tâm tình của mình bây giờ như thế nào, hắn gật gật đầu, tinh tế vuốt ve gương mặt cậu nhóc, "Được."
Ôn Hi sửng sốt.
Cậu vốn tưởng rằng mình sẽ trực tiếp bị cự tuyệt, sẽ bị nói là đừng tới tìm tôi, chính cậu chẳng thể ngờ được, sẽ nhận cái đáp án này.
"Em, em không phải muốn phá hư cảm tình của anh, cũng không phải muốn làm cái gì cả, em, em chính là,..."
"Anh biết." Tư Cảnh kéo cậu nhóc ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng nói nhỏ, "Lần gặp gỡ tiếp theo, anh sẽ vẫn, vẫn luôn chờ đợi."
Những giọt nước mắt đong đầy trên khuôn mắt hồi lâu cuối cùng cũng lăn xuống đầm đìa, rơi vào trên ngực nam nhân, Ôn Hi cười gật gật đầu, muốn nói cái gì lại nói không nên lời, chỉ có thể gắt gao nắm chặt quần áo nam nhân.
Tư Cảnh mở mắt ra, giây tiếp theo đã bị ánh mặt trời chói sáng buộc phải nhắm hai mắt lại.
Tiếng gió nhẹ thoảng qua bên tai, chóp mũi là mùi bạc hà quen thuộc.
Bản thân mình đã trở lại rồi sao?
Hắn lại mở mắt ra lần nữa, quả nhiên, bản thân đang ở trong căn nhà gác mái của mình, xung quanh là những đồ đạc quen thuộc.
Hắn cầm lấy chậu cây bạc hà trước mặt lên, không tự giác nhắm đôi mắt lại, bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Hắn kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy Ôn Hi hốc mắt đỏ bừng đứng ở cách đó không xa.
"Tiểu Hi, anh"
Lời hắn nói còn chưa xong, đã bị đối phương đột nhiên xông tới ôm lấy, "Tìm được anh rồi."
Tư Cảnh sửng sốt, đôi mắt ôn nhu xuống hẳn, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng thiếu niên, "Ừ."
Trên thế giới này, có một thứ còn đẹp hơn sự tương ngộ, đó chính là cửu biệt trùng phùng.
*đẹp hơn sự gặp gỡ nhau, đó chính là đoàn tụ sau một thời gian xa cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.