Sau Khi Xuyên Thư, Hắc Liên Hoa Luôn Diễn Trước Mặt Tôi
Chương 29: Có chuyện gì đều nên gọi các chú cảnh sát
Giang Ký Ngôn
09/10/2024
Bạch Hi Anh nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ chuyên chú lái xe.
Ánh mắt nàng tối nghĩa, trong xe chảy tràn sự trầm mặc im lặng.
Kỳ kinh nguyệt của nàng chỉ có ba ngày đầu là khó chịu nhất, đau đớn và sự nhạy cảm khiến cảm xúc dễ mất kiểm soát.
Vì vậy, trong thời kỳ này, Bạch Hi Anh thường cố tránh xa đám đông.
Nàng thậm chí đã xin nghỉ một ngày ở nhà làm việc.
Nhưng Bạch Hi Anh rõ ràng, vào đêm đầu tiên khi Lâm Tinh Trúc ở bên cạnh, cảm xúc của nàng không hề mất kiểm soát.
Ngược lại, Lâm Tinh Trúc, trong bữa ăn bỗng thay đổi trạng thái, hai ngày nay lộ ra sự xa lạ và cảm giác kỳ quái, khiến người ta không thể hiểu thấu.
Bạch Hi Anh không dám kết luận, nhưng qua vài ngày quan sát và suy nghĩ, nàng mơ hồ cảm thấy Lâm Tinh Trúc dường như đang giữ khoảng cách với mình.
Không, cũng chưa hẳn là giữ khoảng cách.
Đó là một cảm giác không thể diễn tả chính xác bằng ngôn ngữ, nhưng từ trái tim cảm nhận, ngươi có thể phát hiện sự khác biệt.
Nghĩ mãi không rõ, Bạch Hi Anh quyết định tạm thời từ bỏ, nàng luôn có kiên nhẫn trong mọi việc, sự nhẫn nại đã trở thành bản năng.
Ánh mắt lướt qua quảng trường bên trên màn hình LED lớn, Bạch Hi Anh hỏi: "Cô biết Tân Cảnh Lam không?"
Lâm Tinh Trúc quay đầu, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc: "... Đó là ai?"
Bạch Hi Anh liếc nhìn nàng, không bỏ sót chút nào, nói: "Một minh tinh rất nổi tiếng, dáng dấp rất đẹp."
Lâm Tinh Trúc cảm thấy kỳ quái, Bạch Hi Anh sao lại đột nhiên nói đến minh tinh, nàng vốn không phải người hay truy tinh.
"Hai ngày trước xin nghỉ ở nhà chán quá nên xem một bộ phim, nhận ra nàng." Bạch Hi Anh mỉm cười, "Phát hiện nàng rất có phong cách, không nhịn được hỏi cô một chút."
Lâm Tinh Trúc: "Vậy ta không biết, ta không chú ý những thứ này."
Bạch Hi Anh thở dài, dường như rất tiếc nuối.
"Thật sao? Vốn còn nghĩ đề cử cho cô." Bạch Hi Anh nhún vai, trêu chọc: "Không chừng ngày nào đó các cô sẽ có thể có quan hệ."
Lâm Tinh Trúc hồi tưởng lại bản đồ thương nghiệp của Lâm thị, cười: "Cô đừng nói, thật là có khả năng."
Điều này dường như chỉ là một việc nhỏ xen giữa trên đường đi làm, Lâm Tinh Trúc không để trong lòng.
Bạch Hi Anh ánh mắt không rời nàng, xuyên qua cửa kính nhìn ánh đèn biến đổi phía trước, nở nụ cười.
Tân Cảnh Lam đích thật là một minh tinh xinh đẹp, nhưng hiện tại nàng đã không nổi tiếng, chỉ đóng các bộ phim hạng ba.
Về phần Bạch Hi Anh vì sao lại nhắc tới nàng?
Trước khi Bạch Hi Anh trùng sinh, có một thời gian Tân Cảnh Lam nổi tiếng vì một sự kiện công cộng, gần như ai cũng biết đến nàng.
Nếu như Lâm Tinh Trúc đến từ cùng một nơi với nàng, tức là trước khi trùng sinh, thì khi nghe đến cái tên này nàng sẽ không thể không có phản ứng gì.
Dù cho một người diễn kịch tinh xảo đến đâu, nhưng đối mặt với vấn đề bất ngờ, ánh mắt và phản ứng của nàng không thể tự nhiên hoàn mỹ như vậy.
Đã không đến từ cùng một nơi, Lâm Tinh Trúc tự nhiên không biết chuyện cũ của nàng.
Bạch Hi Anh ánh mắt lưu chuyển, trong lòng bỗng dưng dâng lên một điểm hiếu kì, Lâm Tinh Trúc đến từ đâu?
Nhưng khi ánh mắt nàng liếc nhìn Lâm Tinh Trúc đang chuyên tâm lái xe, khóe miệng hơi nhếch, lòng hiếu kỳ bị nàng cưỡng ép trấn áp.
Có gì đáng để hiếu kỳ chứ.
Nàng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi xe dừng dưới lầu phòng công tác của gió lốc, Lâm Tinh Trúc mới gọi Bạch Hi Anh.
Sau khi hai người xuống xe, nhìn Bạch Hi Anh đi thẳng tới tòa cao ốc, Lâm Tinh Trúc sờ chóp mũi cười.
Vừa rồi Bạch Hi Anh có giận dỗi không?
Nàng nhạy cảm phát hiện Bạch Hi Anh nhận ra thái độ của mình khác thường, và có chút cảm xúc nhỏ.
Không thể không nói, Bạch Hi Anh rất nhạy cảm với cảm xúc.
Cười lắc đầu, Lâm Tinh Trúc lái xe vào bãi đậu xe của Tinh Nguyên, sau đó cầm chìa khóa đi lên.
Cả ngày Lâm Tinh Trúc đều ở tại Tinh Nguyên, chưa hề ra ngoài, buổi trưa và tối đều ăn ở nhà ăn công ty. Nàng cùng Bạch Hi Anh nói chuyện phiếm vẫn dừng lại ở đêm qua, hai người hôm nay cả ngày không có giao tiếp.
Lâm Tinh Trúc mở điện thoại, kiểm tra tin nhắn và tiếp tục công việc.
Nàng làm xong công việc của mình, phòng ngừa chu đáo sưu tập một số tư liệu, có một phần là bản đồ thương nghiệp của Lâm gia, và một phần là thông tin hào môn quyền quý ở thành phố A.
Vì vậy khi nhận được điện thoại của Thượng Tằng Nhu, nàng rất kinh ngạc.
Có một đoạn thời gian không gặp Thượng Tằng Nhu, Lâm Tinh Trúc nghĩ đối phương đã thức thời tránh xa nàng.
Giọng nói bên đầu dây kia có chút úp úp mở mở, nhưng vẫn truyền đạt rõ ý.
Lâm Tinh Trúc nhíu mày, kinh ngạc nói: "Cô nói để tôi đi qua một chuyến?"
Giọng Thượng Tằng Nhu có chút sai lệch, nhưng vẫn cố gắng truyền đạt ý.
Lâm Tinh Trúc trầm mặc một lúc, khi Thượng Tằng Nhu tưởng nàng muốn từ chối, nàng bỗng đáp: "Được."
Cúp điện thoại, Lâm Tinh Trúc đáy mắt lướt qua suy nghĩ sâu xa.
Thượng Tằng Nhu gặp phải chuyện gì? Còn cần nàng đi qua một chuyến.
Nhưng đã đáp ứng, Lâm Tinh Trúc vẫn đứng dậy lái xe đến địa điểm Thượng Tằng Nhu nói.
Địa điểm vẫn là một quán bar.
Lâm Tinh Trúc vừa tới cổng, cửa quán rượu liền có người chạy ra mượn chìa khoá đi bãi đậu xe.
Lâm Tinh Trúc thoáng ngẩng đầu, lặng yên quan sát bảng hiệu lớn phía trên, cười khẽ, sau đó bước vào.
Càng đi vào trong, âm nhạc kịch liệt không còn che giấu, mang theo đinh tai nhức óc đánh trống reo hò và điên cuồng, hoàn toàn khác biệt với phong cách trầm lắng.
Giữa sàn nhảy là nam nữ điên cuồng nhảy múa, bành trướng và sục sôi.
Lâm Tinh Trúc hơi nghiêng đầu, tìm kiếm bóng dáng Thượng Tằng Nhu.
Bỗng nhiên, một người phụ nữ mặc váy ngắn màu bạc sáng tới, dò xét Lâm Tinh Trúc một cái: "Cô chính là Lâm Tinh Trúc? Đi theo tôi."
"..."
Cũng rất giống chuyện kia.
Lâm Tinh Trúc đi theo người phụ nữ này, được dẫn đến một góc hẻo lánh.
Cấu trúc quán bar này rất kỳ quái, rõ ràng lầu một rất ồn ào, nhưng góc này lại yên tĩnh hơn.
Nơi hẻo lánh này trưng bày ghế sofa bằng da thật, làm thành hình cung, tạo ra không gian có tính tư mật.
Lúc này trên ghế sofa ngồi mấy người phụ nữ, trên mặt bàn có nhiều chai rượu, chén rượu, lá bài và tàn thuốc.
Lâm Tinh Trúc liếc qua, phát hiện từng người rất sôi nổi, chỉ có Thượng Tằng Nhu như chim cút ngồi bên cạnh, thấy nàng đến mắt lóe sáng không thể bỏ qua.
Lâm Tinh Trúc không để ý, nhìn người phụ nữ tóc dài ngồi giữa: "Triệu Tiểu thư?"
Được gọi là Triệu Tiểu thư, người phụ nữ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo liếc nàng một cái: "Ngươi cuối cùng cũng đến."
Lâm Tinh Trúc mỉm cười, quả nhiên là Triệu Mạn Hương.
Khi Thượng Tằng Nhu gọi điện cho nàng nói tại quán bar, cần nàng đến một chuyến, Lâm Tinh Trúc đã có chút suy đoán.
Mấy ngày trước Kiều Tử Câm bị giam, Kiều gia bị áp lực từ Triệu gia làm giả báo cáo, sau đó bị bác sĩ chuyên nghiệp vạch trần, qua một loạt đấu tranh và kiên trì, chuyện của Kiều Tử Câm mới được đưa ra ánh sáng.
Quá trình này, ngoài việc giả bệnh tâm thần của Kiều Tử Câm có thể thấy bóng dáng Triệu gia, không thấy thái độ của Triệu gia.
Nhưng nghĩ tới quan hệ giữa hai nhà Kiều Triệu, điều này cũng rất bình thường. Lâm Tinh Trúc nghĩ, nếu không phải Kiều Tử Câm được xem là huyết thống của Triệu gia, Triệu gia cũng sẽ không có biểu hiện gì.
Nhưng Triệu gia có người lạnh lùng với Kiều Tử Câm, không đại diện tất cả đều thờ ơ.
Triệu Mạn Hương là nhị nữ của chủ tịch Triệu gia, dường như luôn có quan hệ tốt với Kiều Tử Câm.
Thậm chí có thể nói là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Hiện tại người bạn của nàng bị nàng đưa vào tù, nàng không tìm Lâm Tinh Trúc - người chịu trách nhiệm chính thì tìm ai?
Lâm Tinh Trúc nho nhã lễ độ nói: "Triệu Tiểu thư có lòng như vậy mời người, tôi sao có thể không đến."
Cố ý bắt Thượng Tằng Nhu, Lâm Tinh Trúc thật phải đi chuyến này.
Triệu Mạn Hương cười lạnh: "Nghe nói Lâm đại tiểu thư lãng tử hồi đầu cải tà quy chính, nếu tppo không mời còn tiểu thư làm sao gặp được Lâm đại tiểu thư."
Lâm Tinh Trúc nhìn nàng, mỉm cười: "Thật sao? Tôi đã đến, không biết Triệu Tiểu thư muốn làm gì?"
"Làm gì?" Triệu Mạn Hương cười kỳ quái, nhìn nàng một cái: "Đương nhiên là xem Lâm đại tiểu thư có bản lĩnh gì."
Nàng vừa nhấc cằm, bên cạnh lập tức có người mang mấy chai rượu lớn lên bàn.
Khi rót đầy, Triệu Mạn Hương không có hảo ý nhìn Lâm Tinh Trúc: "Thượng Tằng Nhu mạo phạm tôi, cô đã đến đưa nàng đi, tôi cũng không khó xử Lâm đại tiểu thư, chỉ cần cô uống hết chỗ rượu này, ta không nói hai lời thả 2 người đi."
Lâm Tinh Trúc nhìn bàn rượu, cũng thật nhiều, đầy cả bàn.
Uống hết không chết cũng tàn phế.
Thượng Tằng Nhu mặt biến sắc.
Nàng biết rõ thái độ của Lâm Tinh Trúc với nàng, muốn Lâm Tinh Trúc vì nàng uống hết rượu, quả thực không có khả năng!
Nghĩ vậy, nàng hối hận vì sao hôm nay lại đến quán bar này, ai biết gặp phải Triệu Mạn Hương gây chuyện.
Thảo, người bên cạnh Lâm Tinh Trúc hiện tại không phải nàng, rõ ràng là Bạch Hi Anh!
Thượng Tằng Nhu cắn răng, căm hận nhìn Triệu Mạn Hương.
Sau đó khẩn trương nhìn Lâm Tinh Trúc.
"Chỉ sợ không được." Lâm Tinh Trúc khẽ lắc đầu, "Tôi tửu lượng không tốt, Triệu Tiểu thư tự uống đi."
Triệu Mạn Hương ánh mắt ra hiệu, lập tức có người nắm chặt cổ áo Thượng Tằng Nhu, rất có ý đe dọa Lâm Tinh Trúc không uống thì sẽ làm hại Thượng Tằng Nhu.
Lâm Tinh Trúc: "..."
Có ý tứ gì, cầm Thượng Tằng Nhu uy hiếp nàng?
Nàng dễ bị uy hiếp vậy sao?
Nhìn mặt mũi khẩn trương của Thượng Tằng Nhu, Lâm Tinh Trúc mặt không đổi sắc nói với Triệu Mạn Hương: "Xin lỗi, tôi và Thượng Tằng Nhu không quen, cô nên tìm phụ mẫu của nàng đến thay."
Nhìn đầy bàn rượu, Lâm Tinh Trúc hảo tâm nhắc: "Nghe nói Thượng đổng tửu lượng như biển."
Thượng Tằng Nhu: "..."
Triệu Mạn Hương: "..."
Thượng Tằng Nhu nhịn không được: "Vậy cậu đến làm gì!"
Lâm Tinh Trúc kỳ quái liếc nàng một cái: "Không phải cậu kêu tôi đến sao? Tôi không biết phải uống rượu."
Triệu Mạn Hương giọng lạnh lùng: "Cô cũng không cần múa mép khua môi, chúng ta có nhiều người ở đây."
Nàng ánh mắt nhắm lại, xung quanh lập tức nhìn qua, lực áp bách mười phần.
Thật có **, Lâm Tinh Trúc nghĩ thầm, xem ra báo cảnh sát trước khi đến quả nhiên đúng.
Vậy nên khi hai phút sau cảnh sát vang lên câu "Không được nhúc nhích", với giọng hạo nhiên chính khí và nhanh chóng bao vây, Lâm Tinh Trúc không nhịn được cười.
Quả nhiên, dù ở thế giới nào, chỉ cần vẫn là một quốc gia, có chuyện tìm cảnh sát thúc thúc là chuẩn.
Ánh mắt nàng tối nghĩa, trong xe chảy tràn sự trầm mặc im lặng.
Kỳ kinh nguyệt của nàng chỉ có ba ngày đầu là khó chịu nhất, đau đớn và sự nhạy cảm khiến cảm xúc dễ mất kiểm soát.
Vì vậy, trong thời kỳ này, Bạch Hi Anh thường cố tránh xa đám đông.
Nàng thậm chí đã xin nghỉ một ngày ở nhà làm việc.
Nhưng Bạch Hi Anh rõ ràng, vào đêm đầu tiên khi Lâm Tinh Trúc ở bên cạnh, cảm xúc của nàng không hề mất kiểm soát.
Ngược lại, Lâm Tinh Trúc, trong bữa ăn bỗng thay đổi trạng thái, hai ngày nay lộ ra sự xa lạ và cảm giác kỳ quái, khiến người ta không thể hiểu thấu.
Bạch Hi Anh không dám kết luận, nhưng qua vài ngày quan sát và suy nghĩ, nàng mơ hồ cảm thấy Lâm Tinh Trúc dường như đang giữ khoảng cách với mình.
Không, cũng chưa hẳn là giữ khoảng cách.
Đó là một cảm giác không thể diễn tả chính xác bằng ngôn ngữ, nhưng từ trái tim cảm nhận, ngươi có thể phát hiện sự khác biệt.
Nghĩ mãi không rõ, Bạch Hi Anh quyết định tạm thời từ bỏ, nàng luôn có kiên nhẫn trong mọi việc, sự nhẫn nại đã trở thành bản năng.
Ánh mắt lướt qua quảng trường bên trên màn hình LED lớn, Bạch Hi Anh hỏi: "Cô biết Tân Cảnh Lam không?"
Lâm Tinh Trúc quay đầu, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc: "... Đó là ai?"
Bạch Hi Anh liếc nhìn nàng, không bỏ sót chút nào, nói: "Một minh tinh rất nổi tiếng, dáng dấp rất đẹp."
Lâm Tinh Trúc cảm thấy kỳ quái, Bạch Hi Anh sao lại đột nhiên nói đến minh tinh, nàng vốn không phải người hay truy tinh.
"Hai ngày trước xin nghỉ ở nhà chán quá nên xem một bộ phim, nhận ra nàng." Bạch Hi Anh mỉm cười, "Phát hiện nàng rất có phong cách, không nhịn được hỏi cô một chút."
Lâm Tinh Trúc: "Vậy ta không biết, ta không chú ý những thứ này."
Bạch Hi Anh thở dài, dường như rất tiếc nuối.
"Thật sao? Vốn còn nghĩ đề cử cho cô." Bạch Hi Anh nhún vai, trêu chọc: "Không chừng ngày nào đó các cô sẽ có thể có quan hệ."
Lâm Tinh Trúc hồi tưởng lại bản đồ thương nghiệp của Lâm thị, cười: "Cô đừng nói, thật là có khả năng."
Điều này dường như chỉ là một việc nhỏ xen giữa trên đường đi làm, Lâm Tinh Trúc không để trong lòng.
Bạch Hi Anh ánh mắt không rời nàng, xuyên qua cửa kính nhìn ánh đèn biến đổi phía trước, nở nụ cười.
Tân Cảnh Lam đích thật là một minh tinh xinh đẹp, nhưng hiện tại nàng đã không nổi tiếng, chỉ đóng các bộ phim hạng ba.
Về phần Bạch Hi Anh vì sao lại nhắc tới nàng?
Trước khi Bạch Hi Anh trùng sinh, có một thời gian Tân Cảnh Lam nổi tiếng vì một sự kiện công cộng, gần như ai cũng biết đến nàng.
Nếu như Lâm Tinh Trúc đến từ cùng một nơi với nàng, tức là trước khi trùng sinh, thì khi nghe đến cái tên này nàng sẽ không thể không có phản ứng gì.
Dù cho một người diễn kịch tinh xảo đến đâu, nhưng đối mặt với vấn đề bất ngờ, ánh mắt và phản ứng của nàng không thể tự nhiên hoàn mỹ như vậy.
Đã không đến từ cùng một nơi, Lâm Tinh Trúc tự nhiên không biết chuyện cũ của nàng.
Bạch Hi Anh ánh mắt lưu chuyển, trong lòng bỗng dưng dâng lên một điểm hiếu kì, Lâm Tinh Trúc đến từ đâu?
Nhưng khi ánh mắt nàng liếc nhìn Lâm Tinh Trúc đang chuyên tâm lái xe, khóe miệng hơi nhếch, lòng hiếu kỳ bị nàng cưỡng ép trấn áp.
Có gì đáng để hiếu kỳ chứ.
Nàng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi xe dừng dưới lầu phòng công tác của gió lốc, Lâm Tinh Trúc mới gọi Bạch Hi Anh.
Sau khi hai người xuống xe, nhìn Bạch Hi Anh đi thẳng tới tòa cao ốc, Lâm Tinh Trúc sờ chóp mũi cười.
Vừa rồi Bạch Hi Anh có giận dỗi không?
Nàng nhạy cảm phát hiện Bạch Hi Anh nhận ra thái độ của mình khác thường, và có chút cảm xúc nhỏ.
Không thể không nói, Bạch Hi Anh rất nhạy cảm với cảm xúc.
Cười lắc đầu, Lâm Tinh Trúc lái xe vào bãi đậu xe của Tinh Nguyên, sau đó cầm chìa khóa đi lên.
Cả ngày Lâm Tinh Trúc đều ở tại Tinh Nguyên, chưa hề ra ngoài, buổi trưa và tối đều ăn ở nhà ăn công ty. Nàng cùng Bạch Hi Anh nói chuyện phiếm vẫn dừng lại ở đêm qua, hai người hôm nay cả ngày không có giao tiếp.
Lâm Tinh Trúc mở điện thoại, kiểm tra tin nhắn và tiếp tục công việc.
Nàng làm xong công việc của mình, phòng ngừa chu đáo sưu tập một số tư liệu, có một phần là bản đồ thương nghiệp của Lâm gia, và một phần là thông tin hào môn quyền quý ở thành phố A.
Vì vậy khi nhận được điện thoại của Thượng Tằng Nhu, nàng rất kinh ngạc.
Có một đoạn thời gian không gặp Thượng Tằng Nhu, Lâm Tinh Trúc nghĩ đối phương đã thức thời tránh xa nàng.
Giọng nói bên đầu dây kia có chút úp úp mở mở, nhưng vẫn truyền đạt rõ ý.
Lâm Tinh Trúc nhíu mày, kinh ngạc nói: "Cô nói để tôi đi qua một chuyến?"
Giọng Thượng Tằng Nhu có chút sai lệch, nhưng vẫn cố gắng truyền đạt ý.
Lâm Tinh Trúc trầm mặc một lúc, khi Thượng Tằng Nhu tưởng nàng muốn từ chối, nàng bỗng đáp: "Được."
Cúp điện thoại, Lâm Tinh Trúc đáy mắt lướt qua suy nghĩ sâu xa.
Thượng Tằng Nhu gặp phải chuyện gì? Còn cần nàng đi qua một chuyến.
Nhưng đã đáp ứng, Lâm Tinh Trúc vẫn đứng dậy lái xe đến địa điểm Thượng Tằng Nhu nói.
Địa điểm vẫn là một quán bar.
Lâm Tinh Trúc vừa tới cổng, cửa quán rượu liền có người chạy ra mượn chìa khoá đi bãi đậu xe.
Lâm Tinh Trúc thoáng ngẩng đầu, lặng yên quan sát bảng hiệu lớn phía trên, cười khẽ, sau đó bước vào.
Càng đi vào trong, âm nhạc kịch liệt không còn che giấu, mang theo đinh tai nhức óc đánh trống reo hò và điên cuồng, hoàn toàn khác biệt với phong cách trầm lắng.
Giữa sàn nhảy là nam nữ điên cuồng nhảy múa, bành trướng và sục sôi.
Lâm Tinh Trúc hơi nghiêng đầu, tìm kiếm bóng dáng Thượng Tằng Nhu.
Bỗng nhiên, một người phụ nữ mặc váy ngắn màu bạc sáng tới, dò xét Lâm Tinh Trúc một cái: "Cô chính là Lâm Tinh Trúc? Đi theo tôi."
"..."
Cũng rất giống chuyện kia.
Lâm Tinh Trúc đi theo người phụ nữ này, được dẫn đến một góc hẻo lánh.
Cấu trúc quán bar này rất kỳ quái, rõ ràng lầu một rất ồn ào, nhưng góc này lại yên tĩnh hơn.
Nơi hẻo lánh này trưng bày ghế sofa bằng da thật, làm thành hình cung, tạo ra không gian có tính tư mật.
Lúc này trên ghế sofa ngồi mấy người phụ nữ, trên mặt bàn có nhiều chai rượu, chén rượu, lá bài và tàn thuốc.
Lâm Tinh Trúc liếc qua, phát hiện từng người rất sôi nổi, chỉ có Thượng Tằng Nhu như chim cút ngồi bên cạnh, thấy nàng đến mắt lóe sáng không thể bỏ qua.
Lâm Tinh Trúc không để ý, nhìn người phụ nữ tóc dài ngồi giữa: "Triệu Tiểu thư?"
Được gọi là Triệu Tiểu thư, người phụ nữ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo liếc nàng một cái: "Ngươi cuối cùng cũng đến."
Lâm Tinh Trúc mỉm cười, quả nhiên là Triệu Mạn Hương.
Khi Thượng Tằng Nhu gọi điện cho nàng nói tại quán bar, cần nàng đến một chuyến, Lâm Tinh Trúc đã có chút suy đoán.
Mấy ngày trước Kiều Tử Câm bị giam, Kiều gia bị áp lực từ Triệu gia làm giả báo cáo, sau đó bị bác sĩ chuyên nghiệp vạch trần, qua một loạt đấu tranh và kiên trì, chuyện của Kiều Tử Câm mới được đưa ra ánh sáng.
Quá trình này, ngoài việc giả bệnh tâm thần của Kiều Tử Câm có thể thấy bóng dáng Triệu gia, không thấy thái độ của Triệu gia.
Nhưng nghĩ tới quan hệ giữa hai nhà Kiều Triệu, điều này cũng rất bình thường. Lâm Tinh Trúc nghĩ, nếu không phải Kiều Tử Câm được xem là huyết thống của Triệu gia, Triệu gia cũng sẽ không có biểu hiện gì.
Nhưng Triệu gia có người lạnh lùng với Kiều Tử Câm, không đại diện tất cả đều thờ ơ.
Triệu Mạn Hương là nhị nữ của chủ tịch Triệu gia, dường như luôn có quan hệ tốt với Kiều Tử Câm.
Thậm chí có thể nói là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Hiện tại người bạn của nàng bị nàng đưa vào tù, nàng không tìm Lâm Tinh Trúc - người chịu trách nhiệm chính thì tìm ai?
Lâm Tinh Trúc nho nhã lễ độ nói: "Triệu Tiểu thư có lòng như vậy mời người, tôi sao có thể không đến."
Cố ý bắt Thượng Tằng Nhu, Lâm Tinh Trúc thật phải đi chuyến này.
Triệu Mạn Hương cười lạnh: "Nghe nói Lâm đại tiểu thư lãng tử hồi đầu cải tà quy chính, nếu tppo không mời còn tiểu thư làm sao gặp được Lâm đại tiểu thư."
Lâm Tinh Trúc nhìn nàng, mỉm cười: "Thật sao? Tôi đã đến, không biết Triệu Tiểu thư muốn làm gì?"
"Làm gì?" Triệu Mạn Hương cười kỳ quái, nhìn nàng một cái: "Đương nhiên là xem Lâm đại tiểu thư có bản lĩnh gì."
Nàng vừa nhấc cằm, bên cạnh lập tức có người mang mấy chai rượu lớn lên bàn.
Khi rót đầy, Triệu Mạn Hương không có hảo ý nhìn Lâm Tinh Trúc: "Thượng Tằng Nhu mạo phạm tôi, cô đã đến đưa nàng đi, tôi cũng không khó xử Lâm đại tiểu thư, chỉ cần cô uống hết chỗ rượu này, ta không nói hai lời thả 2 người đi."
Lâm Tinh Trúc nhìn bàn rượu, cũng thật nhiều, đầy cả bàn.
Uống hết không chết cũng tàn phế.
Thượng Tằng Nhu mặt biến sắc.
Nàng biết rõ thái độ của Lâm Tinh Trúc với nàng, muốn Lâm Tinh Trúc vì nàng uống hết rượu, quả thực không có khả năng!
Nghĩ vậy, nàng hối hận vì sao hôm nay lại đến quán bar này, ai biết gặp phải Triệu Mạn Hương gây chuyện.
Thảo, người bên cạnh Lâm Tinh Trúc hiện tại không phải nàng, rõ ràng là Bạch Hi Anh!
Thượng Tằng Nhu cắn răng, căm hận nhìn Triệu Mạn Hương.
Sau đó khẩn trương nhìn Lâm Tinh Trúc.
"Chỉ sợ không được." Lâm Tinh Trúc khẽ lắc đầu, "Tôi tửu lượng không tốt, Triệu Tiểu thư tự uống đi."
Triệu Mạn Hương ánh mắt ra hiệu, lập tức có người nắm chặt cổ áo Thượng Tằng Nhu, rất có ý đe dọa Lâm Tinh Trúc không uống thì sẽ làm hại Thượng Tằng Nhu.
Lâm Tinh Trúc: "..."
Có ý tứ gì, cầm Thượng Tằng Nhu uy hiếp nàng?
Nàng dễ bị uy hiếp vậy sao?
Nhìn mặt mũi khẩn trương của Thượng Tằng Nhu, Lâm Tinh Trúc mặt không đổi sắc nói với Triệu Mạn Hương: "Xin lỗi, tôi và Thượng Tằng Nhu không quen, cô nên tìm phụ mẫu của nàng đến thay."
Nhìn đầy bàn rượu, Lâm Tinh Trúc hảo tâm nhắc: "Nghe nói Thượng đổng tửu lượng như biển."
Thượng Tằng Nhu: "..."
Triệu Mạn Hương: "..."
Thượng Tằng Nhu nhịn không được: "Vậy cậu đến làm gì!"
Lâm Tinh Trúc kỳ quái liếc nàng một cái: "Không phải cậu kêu tôi đến sao? Tôi không biết phải uống rượu."
Triệu Mạn Hương giọng lạnh lùng: "Cô cũng không cần múa mép khua môi, chúng ta có nhiều người ở đây."
Nàng ánh mắt nhắm lại, xung quanh lập tức nhìn qua, lực áp bách mười phần.
Thật có **, Lâm Tinh Trúc nghĩ thầm, xem ra báo cảnh sát trước khi đến quả nhiên đúng.
Vậy nên khi hai phút sau cảnh sát vang lên câu "Không được nhúc nhích", với giọng hạo nhiên chính khí và nhanh chóng bao vây, Lâm Tinh Trúc không nhịn được cười.
Quả nhiên, dù ở thế giới nào, chỉ cần vẫn là một quốc gia, có chuyện tìm cảnh sát thúc thúc là chuẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.